“Đem tất cả thuốc giải đi hủy cho ta, một viên cũng không được bỏ sót.” TRỮ VƯƠNG nhìn sự bàng hoàng và giận dữ trên mặt BẮC THẦN NGẠO, trong lòng cũng dâng lên sự phẫn nộ, ai bảo nó dám phản bội hắn, đừng mong hắn sẽ cho nó bất cứ con đường sống nào.
“Nghĩa phụ…” BẮC THẦN NGẠO đau khổ nhìn cha, muốn nói nhưng nói không nên lời.
Chẳng nhẽ, tình cảm trong bấy nhiêu năm qua giữa hắn và TRỮ VƯƠNG, chỉ trong khoảnh khắc đã tan biến, hoàn toàn không còn chút giá trị gì.
Nghĩa phụ, nghĩa tử đều không thể so với hai chữ lợi dụng.
“Đưa nó đi…” TRỮ VƯƠNG lạnh lùng nhìn hắn, phẩy phẩy tay.
Đúng lúc lũ áo đen chuẩn bị lôi BẮC THẦN NGẠO đi, một tên cận vệ chạy từ ngoài vào, gương mặt hết sức hoảng hốt: “Vương gia, không xong rồi, kho thuốc bị cháy rồi, gia nhân đang ra sức cứu vớt, nhưng lửa thật sự quá to, thuộc hạ vội về đây bẩm báo.”
TRỮ VƯƠNG nghe thấy bảo kho thuốc bị cháy, sắc mặt càng trầm xuống, kho thuốc sao tự dung lại cháy được.
“Tống kẻ phản trác này cút ngay cho ta, những kẻ khác mau đi theo ta.” TRỮ VƯƠNG giận dữ nhìn BẮC THẦN NGẠO, lập tức chạy hướng kho thuốc.
Hắn nghi ngờ nghi ngờ chính BẮC THẦN NGẠO đã châm lửa, nhưng cũng không thểm BẮC THẦN NGẠO hủy kho thuốc, không phải chính là hủy cả thuốc giải của chính nó sao, nó sao có thể ngu xuẩn đến vậy, rốt cuộc thì là ai đã châm lửa?
BẮC THẦN NGẠOnhìn ngọn lửa phía đằng xa với gương mặt phức tạp, xem ra hắn không thể lấy được thuốc giải nữa rồi, trong lúc âm ảnh áp giải hắn xuống mật thất, đột nhiên tên âm ảnh kêu lên một tiếng, nằm lăn ra đất.
BẮC THẦN NGẠO đứng lặng một lúc, ngay lập tức quay đầu lại nhìn, hắn hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy kẻ phía sau mình.
“Duyệt Duyệt…” Hắn kinh ngạc kêu lên, TÔ DUYỆT DUYỆT sao lại ở đây, chẳng nhẽ trận hỏa hoạn vừa rồi là do cô ấy gây ra, nhưng Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, một cô gái như cô ấy sao có thể đột nhập vào.
“Nàng… nàng sao lại vào đây, cơn hỏa hoạn đó có phải nàng gây ra?” BẮC THẦN NGẠOhỏi.
TÔ DUYỆT DUYỆT không trả lời, cô ngay lập tức cảm thấy có kẻ đang kéo tới đây, vội chạy đến BẮC THẦN NGẠO.
“Có người đến, rời khỏi đây đã rồi hãy nói.
BẮC THẦN NGẠO gật đầu, lập tức bế TÔ DUYỆT DUYỆT, nhún chân, phút chốc đã khinh công ra khỏi Vương phủ.
Lúc ấy, lại có một tên cận vệ chạy tới kho thuốc, lo lắng chạy tới chỗ TRỮ VƯƠNG. “Vương gia, Thái tử điện hạ đến, nói là muốn gặp Lục hoàng tử.”
TRỮ VƯƠNG chợt biến sắc, ngọn lửa còn chưa được chế ngự, giờ BẮC THẦN HÀN lại tới nữa.
“Mau đưa Lục hoàng tử đến đại sảnh.” TRỮ VƯƠNG vội vàng ra lệnh, hắn tin BẮC THẦN NGẠO không dám phát ngôn bừa bãi trước mặt BẮC THẦN HÀN.
“Bẩm Vương gia, nguy rồi, Lục hoàng tử đã được cứu thoát ạ.” Một tên âm ảnh vội vàng đến trước mặt TRỮ VƯƠNG bẩm báo.
TRỮ VƯƠNG nghe tin, gương mặt trùng xuống, BẮC THẦN NGẠO được người cứu thoát, giỏi lắm, không ngờ tên phản bội ấy lại có cả đồng đảng đến cứu thoát, xem ra hắn sớm đã có dã tâm phản bội, giỏi lắm, thật sự là nghĩa tử tốt!
Hắn phẫn nộ nhìn âm ảnh trước mặt, lạnh lùng nói: “Lôi cái thứ vô dụng này đi, xử tử…”
Nói dứt lời, hắn lập tức rời khỏi đại sảnh, hắn biết âm ảnh không dám phản kháng, mà có muốn phản kháng cũng chẳng thể. Đã làm hỏng việc thì chỉ có nước chết, chúng hiểu điều đó chứ.
BẮC THẦN HÀN ngồi chờ đợi, từ lúc TÔ DUYỆT DUYỆT rời khỏi Thái tử phủ, hắn đã sai người đi tìm, đã tìm cả một buổi chiều mà vẫn không thấy bóng dáng TÔ DUYỆT DUYỆT đâu, trong lòng hết sức lo lắng.
Hắn thật sự không ngờ được TÔ DUYỆT DUYỆT lại có thể rời khỏi phủ Thái tử, nếu là nhi nữ thường tình thì chẳng có gì là khó khăn tìm kiếm, nhưng TÔ DUYỆT DUYỆT thân thủ siêu phàm, hắn thật sự lo lắng, nếu muốn tìm được TÔ DUYỆT DUYỆT, e rằng sẽ rất khó khăn.
_Gấu_
“Nghĩa phụ…” BẮC THẦN NGẠO đau khổ nhìn cha, muốn nói nhưng nói không nên lời.
Chẳng nhẽ, tình cảm trong bấy nhiêu năm qua giữa hắn và TRỮ VƯƠNG, chỉ trong khoảnh khắc đã tan biến, hoàn toàn không còn chút giá trị gì.
Nghĩa phụ, nghĩa tử đều không thể so với hai chữ lợi dụng.
“Đưa nó đi…” TRỮ VƯƠNG lạnh lùng nhìn hắn, phẩy phẩy tay.
Đúng lúc lũ áo đen chuẩn bị lôi BẮC THẦN NGẠO đi, một tên cận vệ chạy từ ngoài vào, gương mặt hết sức hoảng hốt: “Vương gia, không xong rồi, kho thuốc bị cháy rồi, gia nhân đang ra sức cứu vớt, nhưng lửa thật sự quá to, thuộc hạ vội về đây bẩm báo.”
TRỮ VƯƠNG nghe thấy bảo kho thuốc bị cháy, sắc mặt càng trầm xuống, kho thuốc sao tự dung lại cháy được.
“Tống kẻ phản trác này cút ngay cho ta, những kẻ khác mau đi theo ta.” TRỮ VƯƠNG giận dữ nhìn BẮC THẦN NGẠO, lập tức chạy hướng kho thuốc.
Hắn nghi ngờ nghi ngờ chính BẮC THẦN NGẠO đã châm lửa, nhưng cũng không thểm BẮC THẦN NGẠO hủy kho thuốc, không phải chính là hủy cả thuốc giải của chính nó sao, nó sao có thể ngu xuẩn đến vậy, rốt cuộc thì là ai đã châm lửa?
BẮC THẦN NGẠOnhìn ngọn lửa phía đằng xa với gương mặt phức tạp, xem ra hắn không thể lấy được thuốc giải nữa rồi, trong lúc âm ảnh áp giải hắn xuống mật thất, đột nhiên tên âm ảnh kêu lên một tiếng, nằm lăn ra đất.
BẮC THẦN NGẠO đứng lặng một lúc, ngay lập tức quay đầu lại nhìn, hắn hoàn toàn kinh ngạc khi nhìn thấy kẻ phía sau mình.
“Duyệt Duyệt…” Hắn kinh ngạc kêu lên, TÔ DUYỆT DUYỆT sao lại ở đây, chẳng nhẽ trận hỏa hoạn vừa rồi là do cô ấy gây ra, nhưng Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt như vậy, một cô gái như cô ấy sao có thể đột nhập vào.
“Nàng… nàng sao lại vào đây, cơn hỏa hoạn đó có phải nàng gây ra?” BẮC THẦN NGẠOhỏi.
TÔ DUYỆT DUYỆT không trả lời, cô ngay lập tức cảm thấy có kẻ đang kéo tới đây, vội chạy đến BẮC THẦN NGẠO.
“Có người đến, rời khỏi đây đã rồi hãy nói.
BẮC THẦN NGẠO gật đầu, lập tức bế TÔ DUYỆT DUYỆT, nhún chân, phút chốc đã khinh công ra khỏi Vương phủ.
Lúc ấy, lại có một tên cận vệ chạy tới kho thuốc, lo lắng chạy tới chỗ TRỮ VƯƠNG. “Vương gia, Thái tử điện hạ đến, nói là muốn gặp Lục hoàng tử.”
TRỮ VƯƠNG chợt biến sắc, ngọn lửa còn chưa được chế ngự, giờ BẮC THẦN HÀN lại tới nữa.
“Mau đưa Lục hoàng tử đến đại sảnh.” TRỮ VƯƠNG vội vàng ra lệnh, hắn tin BẮC THẦN NGẠO không dám phát ngôn bừa bãi trước mặt BẮC THẦN HÀN.
“Bẩm Vương gia, nguy rồi, Lục hoàng tử đã được cứu thoát ạ.” Một tên âm ảnh vội vàng đến trước mặt TRỮ VƯƠNG bẩm báo.
TRỮ VƯƠNG nghe tin, gương mặt trùng xuống, BẮC THẦN NGẠO được người cứu thoát, giỏi lắm, không ngờ tên phản bội ấy lại có cả đồng đảng đến cứu thoát, xem ra hắn sớm đã có dã tâm phản bội, giỏi lắm, thật sự là nghĩa tử tốt!
Hắn phẫn nộ nhìn âm ảnh trước mặt, lạnh lùng nói: “Lôi cái thứ vô dụng này đi, xử tử…”
Nói dứt lời, hắn lập tức rời khỏi đại sảnh, hắn biết âm ảnh không dám phản kháng, mà có muốn phản kháng cũng chẳng thể. Đã làm hỏng việc thì chỉ có nước chết, chúng hiểu điều đó chứ.
BẮC THẦN HÀN ngồi chờ đợi, từ lúc TÔ DUYỆT DUYỆT rời khỏi Thái tử phủ, hắn đã sai người đi tìm, đã tìm cả một buổi chiều mà vẫn không thấy bóng dáng TÔ DUYỆT DUYỆT đâu, trong lòng hết sức lo lắng.
Hắn thật sự không ngờ được TÔ DUYỆT DUYỆT lại có thể rời khỏi phủ Thái tử, nếu là nhi nữ thường tình thì chẳng có gì là khó khăn tìm kiếm, nhưng TÔ DUYỆT DUYỆT thân thủ siêu phàm, hắn thật sự lo lắng, nếu muốn tìm được TÔ DUYỆT DUYỆT, e rằng sẽ rất khó khăn.
_Gấu_
/226
|