TDD nghe thấy hắn nói như vậy, tâm lại càng đau, nàng dùng hai tay ôm chặt miệng mình, không muốn khóc ra tiếng, nhưng thân thể nàng không chịu được lại run lên, BTH sao có thể không cảm nhận được điều này.
Hắn nhẹ nhàng muốn ôm thân thể nàng quay lại phía hắn, nhưng TDD lại nhất quyết không chịu quay lại, nàng không muốn để cho BTH nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình, từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít khi khóc, lại cũng không giống như bây giờ, khóc vô cùng thảm thiết.
Lúc này, nàng chỉ muốn làm cho nước mắt ngừng rơi, nhưng nước mắt lại giống như hồng thủy, cứ tuôn không ngừng.
“Duyệt nhi, xin lỗi, vừa nãy đã dọa nàng sợ, chỉ vì ta quá tức giận, giận nàng lại có thể cùng lục đệ….” BTH vừa nghĩ đến sự việc vừa nãy, vẫn cảm thấy có chút kích động.
TDD quay người lại, trực tiếp đem khuôn mặt đẫm lệ của mình rúc vào lòng hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, rất nhanh, chiếc áo của BTH cũng bị ướt một mảng lớn.
BTH thở dài, bàn tay to ôm chặt lấy nàng.
Trong lòng hắn đột nhiên truyền ra tiếng nói nấc nghẹn của nàng: “Hàn, xin lỗi”
Nghe thấy tiếng khóc của TDD, hắn đau lòng dịu dàng nâng khuôn mặt của nàng lên, vừa nhìn thấy những giọt lệ cùng đôi mắt xinh đẹp đã trở nên ửng đỏ của nàng, tim hắn, đau vô cùng.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên giữa trán nàng, sau đó là đôi mắt đẫm lệ, chậm rãi hôn lên những hạt châu đang chảy ra, lại đến hai má trắng hồng, cuối cùng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, một nụ hôn thật dịu dàng mang theo cả tia ấm áp.
“Duyệt nhi, còn đau không?” BTH dùng bản tay to của mình vuốt ve đôi má nàng, nghĩ lại lúc nãy vì quá tức giận, hắn đã tát nàng một bạt tai, hắn lúc này đang vô cùng hối hận, chỉ muốn giáng cho bản thân mấy cái tát.
TDD vội vàng lắc đầu, những giọt nước mắt trong suốt lại bắt đầu rơi.
“Đáp ứng ta, về sau không cho nàng gặp lục đệ nữa, đã biết chưa?” BTH vô cùng chăm chú nhìn nàng nói.
Nàng không có trả lời, mà vẫn tiếp tục chui vào lòng hắn, cảm nhận mùi hương cùng mùi vị nam tính trên người hắn, đây là mùi hương nàng đã rất quen thuộc, mùi hương chỉ thuộc riêng về BTH
Hai người đã một tháng chưa gần gũi nhau, lúc này, cảm nhận được mùi hương của nhau, khiến cho đối phương cảm thấy an tâm, cứ thể cùng nhau ngủ say lúc nào không biết.
Đêm đã về khuya, ở một nơi khác lại có một thân ảnh cao to, cô độc ngồi ở trong phòng, hắn ngẩng đầu lặng yên nhìn vào khoảng không, ánh trăng chiếu rọi khiến bóng của hắn dài ra, trong đêm tối lạnh lẽo, lòng của hắn, rất cô đơn.
sáng hôm sau. Hoàng cung Đông Hưng quốc—
3 người ngồi tại một cung điện trong hoàng cung, đợi hoàng đế đến.
Mà TDD đã đem sự việc Trữ vương muốn tạo phản nói cho BTh nghe, đương nhiên, khi vừa nghe xong, hắn cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc, hắn hoàn toàn không dám tin Trữ vương một lòng trung thành với quốc gia, lại có dã tâm muốn tạo phản.
Còn việc Trữ vương khống chế BTN, hắn cũng cảm thấy đồng tình, tuy nhiên, TDD không nói ra thân phận hắc lang cùng Uyên ương hồ điệp của BTN nói cho hắn biết.
Cùng lúc đó, tại một cung điện khác của hoàng cung, một đám nữ tử cùng một nam nhân hô to gọi nhỏ vô tư cười đùa.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt bị che bởi một mảnh vải đen, đang không ngừng quờ quạng xung quanh, mà một đám nữ tử khoảng hơn 20 người đứng ở xung quanh, khuôn mặt tươi cười, nô nhau chạy trốn, không muốn để vị nam tử kia bắt được.
“Bệ hạ, đến đây! ở bên này….” Mỗi nữ nhân đều vui cười hét lớn, nhưng khi nhìn thấy Hiên Viên Thần đi về phía đó, lại cuống cuồng chạy đi.
Hiên Viên Thần cười cười, không ngững sờ soạng về phía trước.
“Ai phi, các nàng chạy đi đâu rồi, sao trẫm không bắt được?” hắn trong lời nói mang theo chút oán trách nói.
Mà các cung nữ ở xung quanh cũng cười cười nhìn đám người trước mắt, đang vui vẻ chơi trò ngươi trốn ta bắt, đối với cảnh này, bọn họ sớm đã không còn cảm thấy kỳ lạ nữa rồi.
__Hồng Trần__
Hắn nhẹ nhàng muốn ôm thân thể nàng quay lại phía hắn, nhưng TDD lại nhất quyết không chịu quay lại, nàng không muốn để cho BTH nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình, từ nhỏ đến lớn, nàng rất ít khi khóc, lại cũng không giống như bây giờ, khóc vô cùng thảm thiết.
Lúc này, nàng chỉ muốn làm cho nước mắt ngừng rơi, nhưng nước mắt lại giống như hồng thủy, cứ tuôn không ngừng.
“Duyệt nhi, xin lỗi, vừa nãy đã dọa nàng sợ, chỉ vì ta quá tức giận, giận nàng lại có thể cùng lục đệ….” BTH vừa nghĩ đến sự việc vừa nãy, vẫn cảm thấy có chút kích động.
TDD quay người lại, trực tiếp đem khuôn mặt đẫm lệ của mình rúc vào lòng hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, rất nhanh, chiếc áo của BTH cũng bị ướt một mảng lớn.
BTH thở dài, bàn tay to ôm chặt lấy nàng.
Trong lòng hắn đột nhiên truyền ra tiếng nói nấc nghẹn của nàng: “Hàn, xin lỗi”
Nghe thấy tiếng khóc của TDD, hắn đau lòng dịu dàng nâng khuôn mặt của nàng lên, vừa nhìn thấy những giọt lệ cùng đôi mắt xinh đẹp đã trở nên ửng đỏ của nàng, tim hắn, đau vô cùng.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên giữa trán nàng, sau đó là đôi mắt đẫm lệ, chậm rãi hôn lên những hạt châu đang chảy ra, lại đến hai má trắng hồng, cuối cùng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, một nụ hôn thật dịu dàng mang theo cả tia ấm áp.
“Duyệt nhi, còn đau không?” BTH dùng bản tay to của mình vuốt ve đôi má nàng, nghĩ lại lúc nãy vì quá tức giận, hắn đã tát nàng một bạt tai, hắn lúc này đang vô cùng hối hận, chỉ muốn giáng cho bản thân mấy cái tát.
TDD vội vàng lắc đầu, những giọt nước mắt trong suốt lại bắt đầu rơi.
“Đáp ứng ta, về sau không cho nàng gặp lục đệ nữa, đã biết chưa?” BTH vô cùng chăm chú nhìn nàng nói.
Nàng không có trả lời, mà vẫn tiếp tục chui vào lòng hắn, cảm nhận mùi hương cùng mùi vị nam tính trên người hắn, đây là mùi hương nàng đã rất quen thuộc, mùi hương chỉ thuộc riêng về BTH
Hai người đã một tháng chưa gần gũi nhau, lúc này, cảm nhận được mùi hương của nhau, khiến cho đối phương cảm thấy an tâm, cứ thể cùng nhau ngủ say lúc nào không biết.
Đêm đã về khuya, ở một nơi khác lại có một thân ảnh cao to, cô độc ngồi ở trong phòng, hắn ngẩng đầu lặng yên nhìn vào khoảng không, ánh trăng chiếu rọi khiến bóng của hắn dài ra, trong đêm tối lạnh lẽo, lòng của hắn, rất cô đơn.
sáng hôm sau. Hoàng cung Đông Hưng quốc—
3 người ngồi tại một cung điện trong hoàng cung, đợi hoàng đế đến.
Mà TDD đã đem sự việc Trữ vương muốn tạo phản nói cho BTh nghe, đương nhiên, khi vừa nghe xong, hắn cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc, hắn hoàn toàn không dám tin Trữ vương một lòng trung thành với quốc gia, lại có dã tâm muốn tạo phản.
Còn việc Trữ vương khống chế BTN, hắn cũng cảm thấy đồng tình, tuy nhiên, TDD không nói ra thân phận hắc lang cùng Uyên ương hồ điệp của BTN nói cho hắn biết.
Cùng lúc đó, tại một cung điện khác của hoàng cung, một đám nữ tử cùng một nam nhân hô to gọi nhỏ vô tư cười đùa.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt bị che bởi một mảnh vải đen, đang không ngừng quờ quạng xung quanh, mà một đám nữ tử khoảng hơn 20 người đứng ở xung quanh, khuôn mặt tươi cười, nô nhau chạy trốn, không muốn để vị nam tử kia bắt được.
“Bệ hạ, đến đây! ở bên này….” Mỗi nữ nhân đều vui cười hét lớn, nhưng khi nhìn thấy Hiên Viên Thần đi về phía đó, lại cuống cuồng chạy đi.
Hiên Viên Thần cười cười, không ngững sờ soạng về phía trước.
“Ai phi, các nàng chạy đi đâu rồi, sao trẫm không bắt được?” hắn trong lời nói mang theo chút oán trách nói.
Mà các cung nữ ở xung quanh cũng cười cười nhìn đám người trước mắt, đang vui vẻ chơi trò ngươi trốn ta bắt, đối với cảnh này, bọn họ sớm đã không còn cảm thấy kỳ lạ nữa rồi.
__Hồng Trần__
/226
|