“Đúng! Thiếp không muốn gây phiền toái cho chàng, cũng không muốn gây phiền toái cho những người khác! Thiếp biết mọi người đang cố tìm cách giúp thiếp giải độc, nhưng giờ thì không cần nữa rồi, thiếp sẽ tự kết liễu sinh mệnh này, trở về tương lai, trở về quê nhà của thiếp, vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa! Hàn, chàng hãy tự bảo trọng! Duyệt nghẹn giọng.
Hàn nghe xong, mặt mày bỗng tái sắc, chàng đang định nói gì đó, thì chợt nghe thấy tiếng cửa bị xô mạnh, đã đóng lại rồi!
Duyệt nhi đã đi rồi, chết tiệt, chàng không ngờ mình lại đẩy nàng đến con đường chết.
“Duyệt nhi, Duyệt nhi, ta không cho phép nàng làm chuyện ngu ngốc! Nàng quay lại đây… Duyệt nhi!”
Hàn kích động định chạy ra ngoài, nỗi sợ hãi và bất an khiến chàng hoàn toàn không còn biết đến phương hướng, chàng xô vào bàn vào ghết, xô vỡ những đồ vật xung quanh, nhưng vẫn chẳng thể tìm tới chỗ cánh cửa gỗ, chẳng thể đi ra ngoài.
“Duyệt nhi. Nàng quay lại đi… Duyệt nhi, ta không cố ý! Ta không đẩy nàng ra nữa, ta không muốn nàng làm chuyện ngốc nghếch, Duyệt nhi…” Hàn sơ hãi gào lên, chỉ mong tiếng của mình có thể gọi thê tử đang tuyệt vọng quay lại.
Chỉ nghĩ đến gương mặt tuyệt vọng và trái tim muốn chết đi của cô là trái tim chàng như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn!
“Người đâu! Có ai không… Người đâu rồi!
Hàn mò mẫm tứ phía, thậm chí vì đá phải cái ghế, chàng ngã uỵch xuống nền đất, lúc ấy chàng thấy bản thân thật vô dụng, sao mắt lại không nhìn thấy gì chứ, chàng thật vô dụng!
“Duyệt nhi, ta không muốn nàng xảy ra bất cứ chuyện gì! DUyệt nhi…” Hàn kích động nghện ngào.
Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng chàng cũng tìm thấy cánh cửa gỗ, chàng chàng chút chần chứ, đuổi theo.
Đột nhiên một cánh tay em ái kéo chàng trở lại, tiếp đó lao vào lòng chàng, ôm lấy chàng thật chặt.
Mùi hương quen thuộc ấy ngay lập tức làm dịu đi những sợ hãi của Hàn, thay vào đó là nỗi vui mừng khôn xiết.
‘Duyệt nhi, đừng rời xa ta, ta không đẩy nàng đi nữa, đừng rời xa ta!” Hàn xúc động ôm chặt lấy Duyệt trong vòng tay.
Chàng sẽ không lạnh lùng đẩy cô đi nữa, chàng luyến lưu cô, chàng không sống nếu những ngày không có cô, chàng đã không thể xa cô nữa rồi.
“Hàn, đừng chối bỏ thiếp, cầu xin chàng!”Duyệt nghẹn ngào, cả gương mặt ướt đẫm nước mắt.
Thật ra cô không hề rời khỏi phòng, cô vẫn ở đó nhìn Hàn sợ hãi và kích động, Hàn vẫn quan tâm cô, vẫn lưu luyến cô.
“Không không không bao giờ! Mãi mãi không rời xa nàng.” Hàn hấp tấp hôn lên trán cô, bàn tay càng giữ chặt lấy, như sợ chỉ cần lỏng tay là Duyệt sẽ làm chuyện ngốc nghếch, rồi nàng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời chàng.
Trong chiếc thùng khói nghi ngút, hài nhi bé bỏng đang ngoan ngoãn nằm trong bể thuốc, DUyệt đứng bên, đưa tay vuốt ve gương mặt con. Nhìn đứa trẻ thành ra như vậy, cô rất đau lòng, cô tự trách mình.
Nếu không phải cô trung độc thì con đã không phải chịu cái nợ này.
“Hàn, con chúng ta còn nhỏ quá, toàn thân lại đen sì, đều do thiếp không bảo vệ được con, mới để con…” Duyệt nghẹn ngào.
Hàn đau đớn ôm lấy cô, tuy chàng không còn nhìn thấy gì, nhưng hình dạng kì dị của đứa bé khi mới chào đời chàng vẫn nhớ, chỉ nghĩ đến con vừa ra đời đã trúng độc, phận làm cha như chàng lại lòng đau như cắt!
Hàn nghe xong, mặt mày bỗng tái sắc, chàng đang định nói gì đó, thì chợt nghe thấy tiếng cửa bị xô mạnh, đã đóng lại rồi!
Duyệt nhi đã đi rồi, chết tiệt, chàng không ngờ mình lại đẩy nàng đến con đường chết.
“Duyệt nhi, Duyệt nhi, ta không cho phép nàng làm chuyện ngu ngốc! Nàng quay lại đây… Duyệt nhi!”
Hàn kích động định chạy ra ngoài, nỗi sợ hãi và bất an khiến chàng hoàn toàn không còn biết đến phương hướng, chàng xô vào bàn vào ghết, xô vỡ những đồ vật xung quanh, nhưng vẫn chẳng thể tìm tới chỗ cánh cửa gỗ, chẳng thể đi ra ngoài.
“Duyệt nhi. Nàng quay lại đi… Duyệt nhi, ta không cố ý! Ta không đẩy nàng ra nữa, ta không muốn nàng làm chuyện ngốc nghếch, Duyệt nhi…” Hàn sơ hãi gào lên, chỉ mong tiếng của mình có thể gọi thê tử đang tuyệt vọng quay lại.
Chỉ nghĩ đến gương mặt tuyệt vọng và trái tim muốn chết đi của cô là trái tim chàng như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn!
“Người đâu! Có ai không… Người đâu rồi!
Hàn mò mẫm tứ phía, thậm chí vì đá phải cái ghế, chàng ngã uỵch xuống nền đất, lúc ấy chàng thấy bản thân thật vô dụng, sao mắt lại không nhìn thấy gì chứ, chàng thật vô dụng!
“Duyệt nhi, ta không muốn nàng xảy ra bất cứ chuyện gì! DUyệt nhi…” Hàn kích động nghện ngào.
Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng chàng cũng tìm thấy cánh cửa gỗ, chàng chàng chút chần chứ, đuổi theo.
Đột nhiên một cánh tay em ái kéo chàng trở lại, tiếp đó lao vào lòng chàng, ôm lấy chàng thật chặt.
Mùi hương quen thuộc ấy ngay lập tức làm dịu đi những sợ hãi của Hàn, thay vào đó là nỗi vui mừng khôn xiết.
‘Duyệt nhi, đừng rời xa ta, ta không đẩy nàng đi nữa, đừng rời xa ta!” Hàn xúc động ôm chặt lấy Duyệt trong vòng tay.
Chàng sẽ không lạnh lùng đẩy cô đi nữa, chàng luyến lưu cô, chàng không sống nếu những ngày không có cô, chàng đã không thể xa cô nữa rồi.
“Hàn, đừng chối bỏ thiếp, cầu xin chàng!”Duyệt nghẹn ngào, cả gương mặt ướt đẫm nước mắt.
Thật ra cô không hề rời khỏi phòng, cô vẫn ở đó nhìn Hàn sợ hãi và kích động, Hàn vẫn quan tâm cô, vẫn lưu luyến cô.
“Không không không bao giờ! Mãi mãi không rời xa nàng.” Hàn hấp tấp hôn lên trán cô, bàn tay càng giữ chặt lấy, như sợ chỉ cần lỏng tay là Duyệt sẽ làm chuyện ngốc nghếch, rồi nàng sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời chàng.
Trong chiếc thùng khói nghi ngút, hài nhi bé bỏng đang ngoan ngoãn nằm trong bể thuốc, DUyệt đứng bên, đưa tay vuốt ve gương mặt con. Nhìn đứa trẻ thành ra như vậy, cô rất đau lòng, cô tự trách mình.
Nếu không phải cô trung độc thì con đã không phải chịu cái nợ này.
“Hàn, con chúng ta còn nhỏ quá, toàn thân lại đen sì, đều do thiếp không bảo vệ được con, mới để con…” Duyệt nghẹn ngào.
Hàn đau đớn ôm lấy cô, tuy chàng không còn nhìn thấy gì, nhưng hình dạng kì dị của đứa bé khi mới chào đời chàng vẫn nhớ, chỉ nghĩ đến con vừa ra đời đã trúng độc, phận làm cha như chàng lại lòng đau như cắt!
/226
|