Buổi chiều, Tô Duyệt Duyệt giả trang thành nam nhân, mang theo nha hoàn lén lút trốn ra khỏi phủ, hai người chủ tớ thong dong chốn này chốn nọ hết cả một buổi chiều, đây được coi như là cuộc dạo chơi lần đầu tiên của Tô Duyệt Duyệt kể từ lúc nàng đến cổ đại này.
“Tiểu thư, chúng ta đã rời phủ rất lâu rồi, nên về thôi! Nếu không để thái tử gia biết được hậu quả sẽ rất khôn lường a” Tiêu Thúy lắc lắc cánh tay của Tô Duyệt Duyệt nhỏ giọng nói.
2 người chủ tớ bọn họ là lén lút trốn ra khỏi phủ, ngộ nhỡ tên Bắc Thần Hàn biết được, khẳng định sẽ trách phạt rất nặng.
Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn tiểu thúy: “Tiểu Thúy, ta nói rồi, phải gọi ta là công tử, đừng có gọi sai nữa, chúng ta muộn một chút hồi phủ cũng được. Đi, chúng ta lên đằng trước xem xem”
Vừa nói xong nàng liền kéo Tiểu Thúy cùng chạy lên phía trước. Nhưng không ngờ, trong lúc quay người lại đụng phải một bờ ngực săn chắc, khiến nàng ngay lập tức ngã nhào ra đất.
“Ai dô, tên vương bát đản nào không có mắt vậy?” Tô Duyệt Duyệt xoa xoa mông, vừa ngẩng đầu nhìn ngay lập tức lặng người.
Bắc Thần Liệt hùng dũng đứng ở phía trước, từ trên cao nhìn xuống nói: “ vị công tử này, ngươi không sao chứ”
Nhìn nhìn khuôn mặt ngay ngốc của người trước mắt, hắn bất giác thấy có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
“Công tử, người không sao chứ?” Tiểu Thúy nguyên là lúc nhìn thấy Nhị hoàng tử liền bị dọa chết, nhưng vẫn vội vàng chạy đến đỡ Tô Duyệt Duyệt dậy.
Tô Duyệt Duyệt ngay khi vừa đứng dậy liền phủi phủi mông, cười cười nhìn Bắc Thần Liệt: “Lão nhị, chúng ta thật có duyên a!”
“Ngươi là….” Mâu quang Bắc Thần Liệt xuất hiện một tia vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, đột nhiên như bừng tỉnh ra vấn đề gì: “Duyệt Duyệt, tẩu sao lại ở chỗ này, hoàng huynh đâu?”
“là ta trốn ra ngoài chơi, còn ngươi? Sẽ không phải là cũng như ta chứ?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên liếc mắt về phía tấm biển của một cửa hiệu, trên đó viết to 3 chữ Túy Tiên Lâu.
Khuôn mặt của Bắc Thần Liệt ngay lập tức đột biến, ho nhẹ một tiếng: “Bổn vương là đến tìm bạn hữu, Duyệt Duyệt tẩu đừng hiểu nhầm a, bổn vương tuyệt đối không phải như tẩu nghĩ”
Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhìn hắn ta, mở miệng cười nói: “lão nhị, cách nói của ngươi tại sao lại giống như lậy ông tôi ở bụi này a!!”
Đang lúc Bắc Thần Liệt muốn phản bác, Tô Duyệt Duyệt lại tiếp tục nói: “ kỳ thực chuyện này cũng không có gì, nam nhân mà!! Có rất nhiều nhu cầu muốn giải quyết, tuy nhiên, ngươi có thể tiện thể đưa ta vào đó nhìn qua không, ta thật sự rất háo kỳ a, không biết nữ tử ở đây tài mạo như thế nào?”
Nghe nói, những nhân vật nữ chính khi xuyên về cổ đại, dường như đều đã từng đến đây dạo chơi, vậy nàng cũng phải thử qua a.
Bắc Thần Liệt kinh ngạc nhìn nhìn nàng, ngữ khí có phần hoài nghi hỏi: “Duyệt Duyệt, tẩu là nói muốn đi vào thanh lâu sao?”
Hắn thật sự không dám tin, một người nữ nhân cư nhiên lại dám phát ngôn là muốn vào thanh lâu, còn nói muốn ngắm xem nữ tử thanh lâu là bộ dáng như thế nào.
“công tử, cái này thật sự không tốt đâu”Tiểu thúy vội vàng ra mặt ngăn cản, ngộ nhỡ để thái tử gia biết được thái tử phi vào thanh lâu chơi, còn có thể giữ được cái mạng sao.
“Tiểu Thúy, ngươi về phủ trước đi, một lúc nữa nhị hoàng tử sẽ đưa ta về, nếu như thái tử có hỏi, ngươi cứ bảo là nhị hoàng tử đang dẫn ta đi chơi” Tô Duyệt Duyệt nhanh chóng giao nhiệm vụ cho nàng, sau đó không thèm nghe thêm lời nào nữa, trực tiếp kéo tay Bắc Thần Liệt vẫn còn đang bàng hoàng đi vào Túy Tiên Lâu.
Túy Tiên Lâu———–
Bắc Thần Liệt từ khi bước vào cửa liền kinh ngạc hoảng hốt trừng lớn mắt, khắp nơi đều là những nữ tử đậm mùi son phấn, Tô Duyệt Duyệt này sau khi mất trí nhớ tại sao lại có sự thay đổi lớn như vậy chứ, hắn nhớ Tô Duyệt Duyệt trước đây chỉ cần nghe đến hai từ “thanh lâu” liền nhăn nhó mặt mũi, mà hiện giờ cư nhiên lại một bộ dáng còn hào hứng hơn cả hắn ta.
__Hồng Trần__
“Tiểu thư, chúng ta đã rời phủ rất lâu rồi, nên về thôi! Nếu không để thái tử gia biết được hậu quả sẽ rất khôn lường a” Tiêu Thúy lắc lắc cánh tay của Tô Duyệt Duyệt nhỏ giọng nói.
2 người chủ tớ bọn họ là lén lút trốn ra khỏi phủ, ngộ nhỡ tên Bắc Thần Hàn biết được, khẳng định sẽ trách phạt rất nặng.
Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn tiểu thúy: “Tiểu Thúy, ta nói rồi, phải gọi ta là công tử, đừng có gọi sai nữa, chúng ta muộn một chút hồi phủ cũng được. Đi, chúng ta lên đằng trước xem xem”
Vừa nói xong nàng liền kéo Tiểu Thúy cùng chạy lên phía trước. Nhưng không ngờ, trong lúc quay người lại đụng phải một bờ ngực săn chắc, khiến nàng ngay lập tức ngã nhào ra đất.
“Ai dô, tên vương bát đản nào không có mắt vậy?” Tô Duyệt Duyệt xoa xoa mông, vừa ngẩng đầu nhìn ngay lập tức lặng người.
Bắc Thần Liệt hùng dũng đứng ở phía trước, từ trên cao nhìn xuống nói: “ vị công tử này, ngươi không sao chứ”
Nhìn nhìn khuôn mặt ngay ngốc của người trước mắt, hắn bất giác thấy có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
“Công tử, người không sao chứ?” Tiểu Thúy nguyên là lúc nhìn thấy Nhị hoàng tử liền bị dọa chết, nhưng vẫn vội vàng chạy đến đỡ Tô Duyệt Duyệt dậy.
Tô Duyệt Duyệt ngay khi vừa đứng dậy liền phủi phủi mông, cười cười nhìn Bắc Thần Liệt: “Lão nhị, chúng ta thật có duyên a!”
“Ngươi là….” Mâu quang Bắc Thần Liệt xuất hiện một tia vô cùng ngạc nhiên, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, đột nhiên như bừng tỉnh ra vấn đề gì: “Duyệt Duyệt, tẩu sao lại ở chỗ này, hoàng huynh đâu?”
“là ta trốn ra ngoài chơi, còn ngươi? Sẽ không phải là cũng như ta chứ?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên liếc mắt về phía tấm biển của một cửa hiệu, trên đó viết to 3 chữ Túy Tiên Lâu.
Khuôn mặt của Bắc Thần Liệt ngay lập tức đột biến, ho nhẹ một tiếng: “Bổn vương là đến tìm bạn hữu, Duyệt Duyệt tẩu đừng hiểu nhầm a, bổn vương tuyệt đối không phải như tẩu nghĩ”
Tô Duyệt Duyệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhìn hắn ta, mở miệng cười nói: “lão nhị, cách nói của ngươi tại sao lại giống như lậy ông tôi ở bụi này a!!”
Đang lúc Bắc Thần Liệt muốn phản bác, Tô Duyệt Duyệt lại tiếp tục nói: “ kỳ thực chuyện này cũng không có gì, nam nhân mà!! Có rất nhiều nhu cầu muốn giải quyết, tuy nhiên, ngươi có thể tiện thể đưa ta vào đó nhìn qua không, ta thật sự rất háo kỳ a, không biết nữ tử ở đây tài mạo như thế nào?”
Nghe nói, những nhân vật nữ chính khi xuyên về cổ đại, dường như đều đã từng đến đây dạo chơi, vậy nàng cũng phải thử qua a.
Bắc Thần Liệt kinh ngạc nhìn nhìn nàng, ngữ khí có phần hoài nghi hỏi: “Duyệt Duyệt, tẩu là nói muốn đi vào thanh lâu sao?”
Hắn thật sự không dám tin, một người nữ nhân cư nhiên lại dám phát ngôn là muốn vào thanh lâu, còn nói muốn ngắm xem nữ tử thanh lâu là bộ dáng như thế nào.
“công tử, cái này thật sự không tốt đâu”Tiểu thúy vội vàng ra mặt ngăn cản, ngộ nhỡ để thái tử gia biết được thái tử phi vào thanh lâu chơi, còn có thể giữ được cái mạng sao.
“Tiểu Thúy, ngươi về phủ trước đi, một lúc nữa nhị hoàng tử sẽ đưa ta về, nếu như thái tử có hỏi, ngươi cứ bảo là nhị hoàng tử đang dẫn ta đi chơi” Tô Duyệt Duyệt nhanh chóng giao nhiệm vụ cho nàng, sau đó không thèm nghe thêm lời nào nữa, trực tiếp kéo tay Bắc Thần Liệt vẫn còn đang bàng hoàng đi vào Túy Tiên Lâu.
Túy Tiên Lâu———–
Bắc Thần Liệt từ khi bước vào cửa liền kinh ngạc hoảng hốt trừng lớn mắt, khắp nơi đều là những nữ tử đậm mùi son phấn, Tô Duyệt Duyệt này sau khi mất trí nhớ tại sao lại có sự thay đổi lớn như vậy chứ, hắn nhớ Tô Duyệt Duyệt trước đây chỉ cần nghe đến hai từ “thanh lâu” liền nhăn nhó mặt mũi, mà hiện giờ cư nhiên lại một bộ dáng còn hào hứng hơn cả hắn ta.
__Hồng Trần__
/226
|