Hắn thong thả ngồi trên giường, đôi mục tử màu xanh lục nhìn chăm chú khuôn mặt đang ngày càng trở nên trắng bệch của Lãnh Phức Hương, hắn bất đắc dĩ tháo đai lưng của nàng xuống, cởi tất cả quần áo trên người nàng.
Lúc này trên người của cả hai đều đã không còn một mảnh vải che thân, hắn nhẹ nhàng lật thân thể mềm mại của nàng lại, hai chiếc răng nhanh vô cùng sắc nhọn ở trong bóng đêm, vừa nhanh vừa tàn nhẫn cắn vào cổ của nàng, có lúc nhẹ nhàng có lúc lại trở nên điên cuồng hút lấy những giọt máu được pha lẫn với hiệu quả của thuốc.
Sau khi hắn đã uống đủ máu tươi, đôi đồng tử màu lục dần dần ân tĩnh trở lại, màu sắc cũng biến dần sang màu đen.
Hắn nhả chiếc cổ của nàng ra, thần sắc phức tạp nhìn nàng, bàn tay to bắt đầu di chuyển trên người nàng, không có lấy một tia dục cảm, chỉ có cảm giác bất đắc dĩ cùng thống khổ vô cùng, tử chiếc cổ trắng nõn của nàng, dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng đến vùng ở giữa hai chân.
Hắn mâu quang tràn đầy cảm giác hổ thẹn, chăm chú nhìn Lãnh Phức Hương đang còn hôn mê. Nhắm mắt lại, dứt khoát đưa ngón tay của mình thâm nhập vào nơi bí mật bên dưới. Cuối cùng không chút do dự phá đi lớp màng trinh mỏng manh chứng minh sự trong trắng của nàng.
Hắn có thể nghe được tiếng rên đau đớn của Lãnh Phức Hương, hắn vội vàng rút ngón tay của mình ra, trên ngón tay hắn lúc này là một dịch thể không màu trong suốt sáng lấp lánh, dưới ánh trắng lại càng tỏ ra động lòng người, tiếp đó từ bên trong đóa hoa đang co lại, từ từ chảy ra một dòng máu tươi, nam tử cổ họng nhất thời nghẹn lại, ngay lập tức cúi đầu xuống, hôn vào nơi tỏa ra hương vị của máu.
Nam tử từ trên giường bước xuống, kéo chăn lên che lại thân thể trần trụi của Lãnh Phức Hương, sau đó thong thả mặc lại quần áo, lúc này hai chiếc răng nhanh cũng không còn nữa, hắn trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang hôn mê của nàng, ánh mắt nhất thời xuất hiện một tia mù mịt làm cho người khác không thể đoán được, cuối cùng trực tiếp rời đi căn phòng nhỏ.
Sáng sớm ngày hôm sau, thái tử phủ.
Tiểu Thúy gấp gáp trực tiếp tiến vào phòng ngủ của Duyệt Tâm các, ngay lập tức đi đến bên người Tô Duyệt Duyệt, nhìn thấy thái tử phi vẫn còn đang ngủ, nàng vội vàng lay Tô Duyệt Duyệt dậy, khuôn mặt có phần lo lắng cùng sốt ruột.
“Thái tử phi, nhanh tỉnh dậy, xảy ra chuyện lớn rồi!” Tiểu Thúy gấp đến cực điểm, vừa lay vừa nói.
Tô Duyệt Duyệt khó chịu nhíu hai hàng lông mày, Bắc Thần Hàn không phải là đã đáp ứng nàng để cho nàng ngủ đến trưa sao, sao vừa sáng sớm lại bị đánh thức rồi.
“Tiểu Thúy, đừng ồn nữa” Tô Duyệt Duyệt ôm lấy đầu mình chui vào trong chăn, ý đồ muốn tránh xa thanh âm của người đang đứng bên cạnh.
Tiểu Thúy muốn kéo chăn của nàng ra, nhưng lại kéo không nổi.
“Thái tử phi, đừng ngủ nữa, thật sự xảy ra chuyện rồi, Phức Hương quận chúa tự sát rồi”
Lời của Tiểu Thúy vừa dứt làm cho Tô Duyệt Duyệt từ trong chăn bật dậy, khắp mặt là vẻ kinh ngạc nhìn Tiểu Thúy, thậm chí còn hoài nghi là mình nghe nhầm.
“Tiểu Thúy, ngươi vừa nói cái gì?” nàng muốn xác nhận lại một lần.
Lãnh Phức Hương tự sát, sao có thể chứ? Với Tính cách của nàng ta, thật không nghĩ nàng ta có thể làm ra hành động như vậy, sao lại có thể tự sát được?
“Thái tử phi, nô tỳ muốn nói Phức Hương quận chúa tự sát” Tiểu Thúy sốt ruột nói lại lần nữa, nàng biết cảm tình của Tô Duyệt Duyệt cùng Lãnh Phức Hương thời gian gần đây đã có chuyển biến, trở thành bạn bè, cho nên Tô Duyệt Duyệt khẳng định sẽ rất để tâm đến Lãnh Phức Hương.
Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt vừa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức liền thay đổi, nàng vội vàng nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
“Tiểu Thúy, rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì, mau nói cho ta” Tô Duyệt Duyệt vừa mặc quần áo vừa lo lắng hỏi.
Lãnh Phức Hương tự sát, vậy khẳng định đã xảy ra chuyện lớn, mấy ngày trước nàng cũng có nghe qua Lãnh Phức Hương bị ép hôn với hoàng đế của Đông Hưng quốc, lúc đó nàng ta cũng không làm loạn đến mức tự sát, sao bậy giờ lại đột nhiên làm vậy chứ?
“sáng sớm hôm nay nô tì nhìn thấy nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử gấp gáp đến tìm thái tử điện hạ, nô tì vô tình nghe được tin Phức Hương quận chúa tôi hôm qua bị Uyên ương Hồ Điệp bắt đi, sáng nay thị vệ của Lãnh Vương phủ phát hiện ra ra quận chúa ở vùng ngoại thành, hơn nữa….hơn nữa quận chúa nàng ấy….” Tiểu Thúy còn chưa nói hết, Tô Duyệt Duyệt đã biết phát sinh chuyện gì.
Uyên ương hồ điệp, thật đáng hận, tên Bắc Thần Ngạo này ngay cả Lãnh Phức Hương cũng không tha.
Lẽ nào Lãnh Phức Hương sẽ tìm đến đường chết, một nữ nhân cổ đại, mất đi thứ quan trọng nhất, còn nam nhân nào muốn nàng ta chứ.
“Tiểu Thúy, quận chúa bây giờ sao rồi?” Tô Duyệt Duyệt lo lắng hỏi.
Tiểu Thúy không dám giấu diếm, vội vàng nói: “nô tì cũng không biết, hiện tại thái tử điện hạ cùng mấy vị hoàng tử cùng đều đến Lãnh Vương Phủ tìm hiểu sự việc, tình hình cụ thể nô tì cùng không rõ ràng, thái tử phi, chi bằng đợi thái tử điện hạ về, hỏi lại rõ ràng.”
Tô Duyệt Duyệt sau khi nghe Tiểu Thúy thuật lại, vội vàng đi ra ngoài.
Nàng hiện tại một phút cũng không thể đợi thêm được, chỉ muốn biết Lãnh Phức Hương rốt cuộc bây giờ như thế nào, nàng phải đến Lãnh Vương phủ một chuyến, còn về sự việc này, nàng sau đó sẽ đi tìm Bắc Thần Ngạo hỏi cho rõ ràng.
__Hồng Trần__
Lúc này trên người của cả hai đều đã không còn một mảnh vải che thân, hắn nhẹ nhàng lật thân thể mềm mại của nàng lại, hai chiếc răng nhanh vô cùng sắc nhọn ở trong bóng đêm, vừa nhanh vừa tàn nhẫn cắn vào cổ của nàng, có lúc nhẹ nhàng có lúc lại trở nên điên cuồng hút lấy những giọt máu được pha lẫn với hiệu quả của thuốc.
Sau khi hắn đã uống đủ máu tươi, đôi đồng tử màu lục dần dần ân tĩnh trở lại, màu sắc cũng biến dần sang màu đen.
Hắn nhả chiếc cổ của nàng ra, thần sắc phức tạp nhìn nàng, bàn tay to bắt đầu di chuyển trên người nàng, không có lấy một tia dục cảm, chỉ có cảm giác bất đắc dĩ cùng thống khổ vô cùng, tử chiếc cổ trắng nõn của nàng, dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng đến vùng ở giữa hai chân.
Hắn mâu quang tràn đầy cảm giác hổ thẹn, chăm chú nhìn Lãnh Phức Hương đang còn hôn mê. Nhắm mắt lại, dứt khoát đưa ngón tay của mình thâm nhập vào nơi bí mật bên dưới. Cuối cùng không chút do dự phá đi lớp màng trinh mỏng manh chứng minh sự trong trắng của nàng.
Hắn có thể nghe được tiếng rên đau đớn của Lãnh Phức Hương, hắn vội vàng rút ngón tay của mình ra, trên ngón tay hắn lúc này là một dịch thể không màu trong suốt sáng lấp lánh, dưới ánh trắng lại càng tỏ ra động lòng người, tiếp đó từ bên trong đóa hoa đang co lại, từ từ chảy ra một dòng máu tươi, nam tử cổ họng nhất thời nghẹn lại, ngay lập tức cúi đầu xuống, hôn vào nơi tỏa ra hương vị của máu.
Nam tử từ trên giường bước xuống, kéo chăn lên che lại thân thể trần trụi của Lãnh Phức Hương, sau đó thong thả mặc lại quần áo, lúc này hai chiếc răng nhanh cũng không còn nữa, hắn trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang hôn mê của nàng, ánh mắt nhất thời xuất hiện một tia mù mịt làm cho người khác không thể đoán được, cuối cùng trực tiếp rời đi căn phòng nhỏ.
Sáng sớm ngày hôm sau, thái tử phủ.
Tiểu Thúy gấp gáp trực tiếp tiến vào phòng ngủ của Duyệt Tâm các, ngay lập tức đi đến bên người Tô Duyệt Duyệt, nhìn thấy thái tử phi vẫn còn đang ngủ, nàng vội vàng lay Tô Duyệt Duyệt dậy, khuôn mặt có phần lo lắng cùng sốt ruột.
“Thái tử phi, nhanh tỉnh dậy, xảy ra chuyện lớn rồi!” Tiểu Thúy gấp đến cực điểm, vừa lay vừa nói.
Tô Duyệt Duyệt khó chịu nhíu hai hàng lông mày, Bắc Thần Hàn không phải là đã đáp ứng nàng để cho nàng ngủ đến trưa sao, sao vừa sáng sớm lại bị đánh thức rồi.
“Tiểu Thúy, đừng ồn nữa” Tô Duyệt Duyệt ôm lấy đầu mình chui vào trong chăn, ý đồ muốn tránh xa thanh âm của người đang đứng bên cạnh.
Tiểu Thúy muốn kéo chăn của nàng ra, nhưng lại kéo không nổi.
“Thái tử phi, đừng ngủ nữa, thật sự xảy ra chuyện rồi, Phức Hương quận chúa tự sát rồi”
Lời của Tiểu Thúy vừa dứt làm cho Tô Duyệt Duyệt từ trong chăn bật dậy, khắp mặt là vẻ kinh ngạc nhìn Tiểu Thúy, thậm chí còn hoài nghi là mình nghe nhầm.
“Tiểu Thúy, ngươi vừa nói cái gì?” nàng muốn xác nhận lại một lần.
Lãnh Phức Hương tự sát, sao có thể chứ? Với Tính cách của nàng ta, thật không nghĩ nàng ta có thể làm ra hành động như vậy, sao lại có thể tự sát được?
“Thái tử phi, nô tỳ muốn nói Phức Hương quận chúa tự sát” Tiểu Thúy sốt ruột nói lại lần nữa, nàng biết cảm tình của Tô Duyệt Duyệt cùng Lãnh Phức Hương thời gian gần đây đã có chuyển biến, trở thành bạn bè, cho nên Tô Duyệt Duyệt khẳng định sẽ rất để tâm đến Lãnh Phức Hương.
Quả nhiên, Tô Duyệt Duyệt vừa nghe xong, sắc mặt ngay lập tức liền thay đổi, nàng vội vàng nhảy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
“Tiểu Thúy, rốt cuộc đã phát sinh sự tình gì, mau nói cho ta” Tô Duyệt Duyệt vừa mặc quần áo vừa lo lắng hỏi.
Lãnh Phức Hương tự sát, vậy khẳng định đã xảy ra chuyện lớn, mấy ngày trước nàng cũng có nghe qua Lãnh Phức Hương bị ép hôn với hoàng đế của Đông Hưng quốc, lúc đó nàng ta cũng không làm loạn đến mức tự sát, sao bậy giờ lại đột nhiên làm vậy chứ?
“sáng sớm hôm nay nô tì nhìn thấy nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử gấp gáp đến tìm thái tử điện hạ, nô tì vô tình nghe được tin Phức Hương quận chúa tôi hôm qua bị Uyên ương Hồ Điệp bắt đi, sáng nay thị vệ của Lãnh Vương phủ phát hiện ra ra quận chúa ở vùng ngoại thành, hơn nữa….hơn nữa quận chúa nàng ấy….” Tiểu Thúy còn chưa nói hết, Tô Duyệt Duyệt đã biết phát sinh chuyện gì.
Uyên ương hồ điệp, thật đáng hận, tên Bắc Thần Ngạo này ngay cả Lãnh Phức Hương cũng không tha.
Lẽ nào Lãnh Phức Hương sẽ tìm đến đường chết, một nữ nhân cổ đại, mất đi thứ quan trọng nhất, còn nam nhân nào muốn nàng ta chứ.
“Tiểu Thúy, quận chúa bây giờ sao rồi?” Tô Duyệt Duyệt lo lắng hỏi.
Tiểu Thúy không dám giấu diếm, vội vàng nói: “nô tì cũng không biết, hiện tại thái tử điện hạ cùng mấy vị hoàng tử cùng đều đến Lãnh Vương Phủ tìm hiểu sự việc, tình hình cụ thể nô tì cùng không rõ ràng, thái tử phi, chi bằng đợi thái tử điện hạ về, hỏi lại rõ ràng.”
Tô Duyệt Duyệt sau khi nghe Tiểu Thúy thuật lại, vội vàng đi ra ngoài.
Nàng hiện tại một phút cũng không thể đợi thêm được, chỉ muốn biết Lãnh Phức Hương rốt cuộc bây giờ như thế nào, nàng phải đến Lãnh Vương phủ một chuyến, còn về sự việc này, nàng sau đó sẽ đi tìm Bắc Thần Ngạo hỏi cho rõ ràng.
__Hồng Trần__
/226
|