Lúc ấy, Trữ vương vẫn luôn nấp ở ngoài, gương mặt lạnh lẽo mới bước vào, tiến lại phía Tô Duyệt Duyệt.
Lần trước ám sát không thành, giờ cô ta lại tự động mò đến, sao hắn có thể để thoát được. Hắn luôn cảm thấy Tô Duyệt Duyêt đã phá hỏng quá nhiều đại sự của hắn rồi, nhất định không thể bỏ qua mối hậu họa này.
“Thế nào?” Trữ vương lập tức chuyển ánh mắt về cái bóng vừa mới bước vào, lạnh lùng hỏi.
“Bẩm vương gia, thái tử phi một mình vào phủ, thuộc hạ khẳng định, chắc chắn không ai biết cô ta đang ở trong vương phủ.” Bóng đen ấy cung kính trả lời.
Trữ vương đắc ý cười, một nự cười nham hiểm, mưu toan.
“Đưa xuống dưới, lấy hoa cửu thái nhét vào người cô ta.” Trữ vương lạnh lùng sai bảo.
Bóng đen đó vừa nghe thấy ba chữ Hoa cửu thái, không cầm nổi rùng mình đôi chút, Cửu thái hoa xưa nay vốn là một trong những loại kịch độc, người trúng độc lúc bắt đầu sẽ không có cảm giác gì, nhưng ngày qua ngày rồi sẽ cảm nhận được đau đớn, nếu bị một ngày mà chưa giải được thì nội trong ba ngày sẽ mất mạng.
“Vâng…” Sự đồng cảm trong ánh mắt của bóng đen ấy chỉ là phút chốc, ngay lập tức đã quay lại bản chất lạnh lùng.
Vừa lúc bóng đen kia định chạm vào Tô Duyệt Duyệt, một cái ám khí bay tới, tiếp đó một bóng đen khác nhanh chóng lao vào bế Tô Duyệt Duyệt tháo chạy, chỉ trong một cái chớp mắt, hắc y nhân và Tô Duyệt Duyệt đang bất tỉnh đã hoàn toàn biến mất khỏi đại sảnh.
“Vương gia, thuộc hạ lập tức đuổi theo…” Âm ảnh đã bàng hoàng trong phút chốc, đang định hướng người đuổi theo thì bị Trữ vương giữ lại.
“Không cần…”
Trữ vương gương mặt tràn đầy phẫn nộ và tà khí, dán mắt lên mái hiên phía ngoài, Bắc Thần Ngạo ư, giỏi lắm, ngươi lại lần nữa phản bội bổn vương, thật đúng là nghĩa tử tốt của ta mà!
Bắc Thần Liệt đưa Tô Duyệt Duyệt náu nhờ ở một nhà trọ, hắn cũng hiểu rằng Trữ vương sẽ không dám ra tay ở chỗ đông người qua lại, nỗi lo trong lòng cũng phần nào được giải quyết, chỉ có điều, cứu Tô Duyệt Duyệt rồi, hắn biết bản thân sẽ phải chịu hình phạt gì chứ.
Tô Duyệt Duyệt từ trong hôn mê dần dần hồi tỉnh, lại nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ, những dải sáng của hoàng hôn, kéo bóng của hắn trải dài trên nền đất, khiến cho người ta có cảm giác cô độc, tẻ ngắt một cách khó hiểu.
Bắc Thần Liệt cảm nhận thấy động tĩnh từ phía giường, chợt bừng tỉnh khỏi trầm tư, hướng về phía giường mà bước tới.
Tô Duyệt Duyệt nhìn chăm chăm vào kẻ trước mặt, nộ khí lúc ấy cũng bộc phát, không nói lời nào, vội nhảy xuống khỏi giường, căm phẫn giáng cho hắn hai chưởng, còn bổi thêm hai phát bạt tai.
Đồ nam nhân đáng ghét, gây ra bao nhiêu sự vụ, vậy mà vẫn còn có thể bình thản như không, thật không biết xấu hổ!
“Cô gái, đây là cách cô cảm ơn người vừa cứu cô đấy hả?” Bắc Thần Ngạo khẽ liếm những vết máu nơi khóe miệng.
Cứu cô? Bắc Thần Ngạo vừa cứu cô?
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ lại những chuyện vừa rồi ở vương phủ, hình như cô bị hôn mê, cô ngước đầu nhìn, mới phát hiện ra mình đang ở trong một phòng trọ, chuyện rốt cục là như thế nào vậy?
“Không phải ngươi đã hạ độc ta sao, còn dám nói đã cứu mạng ta?” Tô Duyệt Duyệt gương mặt đầy nộ khí nhìn thẳng hắn, cô không hề quên những gì mà Lãnh Phức Hương đã gặp phải, hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
Ánh mắt của Bắc Thần Ngạo chợt bàng hoàng, hắn quay người, bước tới bên cửa sổ.
Tô Duyệt Duyệt thấy hắn không nói lời nào, trong lòng cũng không còn chút ngần ngại, bước thẳng đến trước mặt hắn mà nói.
“Ta hỏi ngươi, chuyện của Phức Hương quận chúa là như thế nào?” Tô Duyệt Duyệt căm phẫn nhìn hắn.
Loại người chuyên phá hoại trinh tiết của những cô gái như hắn, cô từ đầu đến chân đều thấy phỉ nhổ.
Nhưng cô càng giận dữ, Bắc Thần Ngạo đến một chút biểu hiện của hổ thẹn lẫn áy náy đều không có, chẳng nhẽ hắn không cảm thấy rằng, đây là một chuyện hết sức vô liêm sỉ sao?
_Gấu
Lần trước ám sát không thành, giờ cô ta lại tự động mò đến, sao hắn có thể để thoát được. Hắn luôn cảm thấy Tô Duyệt Duyêt đã phá hỏng quá nhiều đại sự của hắn rồi, nhất định không thể bỏ qua mối hậu họa này.
“Thế nào?” Trữ vương lập tức chuyển ánh mắt về cái bóng vừa mới bước vào, lạnh lùng hỏi.
“Bẩm vương gia, thái tử phi một mình vào phủ, thuộc hạ khẳng định, chắc chắn không ai biết cô ta đang ở trong vương phủ.” Bóng đen ấy cung kính trả lời.
Trữ vương đắc ý cười, một nự cười nham hiểm, mưu toan.
“Đưa xuống dưới, lấy hoa cửu thái nhét vào người cô ta.” Trữ vương lạnh lùng sai bảo.
Bóng đen đó vừa nghe thấy ba chữ Hoa cửu thái, không cầm nổi rùng mình đôi chút, Cửu thái hoa xưa nay vốn là một trong những loại kịch độc, người trúng độc lúc bắt đầu sẽ không có cảm giác gì, nhưng ngày qua ngày rồi sẽ cảm nhận được đau đớn, nếu bị một ngày mà chưa giải được thì nội trong ba ngày sẽ mất mạng.
“Vâng…” Sự đồng cảm trong ánh mắt của bóng đen ấy chỉ là phút chốc, ngay lập tức đã quay lại bản chất lạnh lùng.
Vừa lúc bóng đen kia định chạm vào Tô Duyệt Duyệt, một cái ám khí bay tới, tiếp đó một bóng đen khác nhanh chóng lao vào bế Tô Duyệt Duyệt tháo chạy, chỉ trong một cái chớp mắt, hắc y nhân và Tô Duyệt Duyệt đang bất tỉnh đã hoàn toàn biến mất khỏi đại sảnh.
“Vương gia, thuộc hạ lập tức đuổi theo…” Âm ảnh đã bàng hoàng trong phút chốc, đang định hướng người đuổi theo thì bị Trữ vương giữ lại.
“Không cần…”
Trữ vương gương mặt tràn đầy phẫn nộ và tà khí, dán mắt lên mái hiên phía ngoài, Bắc Thần Ngạo ư, giỏi lắm, ngươi lại lần nữa phản bội bổn vương, thật đúng là nghĩa tử tốt của ta mà!
Bắc Thần Liệt đưa Tô Duyệt Duyệt náu nhờ ở một nhà trọ, hắn cũng hiểu rằng Trữ vương sẽ không dám ra tay ở chỗ đông người qua lại, nỗi lo trong lòng cũng phần nào được giải quyết, chỉ có điều, cứu Tô Duyệt Duyệt rồi, hắn biết bản thân sẽ phải chịu hình phạt gì chứ.
Tô Duyệt Duyệt từ trong hôn mê dần dần hồi tỉnh, lại nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ, những dải sáng của hoàng hôn, kéo bóng của hắn trải dài trên nền đất, khiến cho người ta có cảm giác cô độc, tẻ ngắt một cách khó hiểu.
Bắc Thần Liệt cảm nhận thấy động tĩnh từ phía giường, chợt bừng tỉnh khỏi trầm tư, hướng về phía giường mà bước tới.
Tô Duyệt Duyệt nhìn chăm chăm vào kẻ trước mặt, nộ khí lúc ấy cũng bộc phát, không nói lời nào, vội nhảy xuống khỏi giường, căm phẫn giáng cho hắn hai chưởng, còn bổi thêm hai phát bạt tai.
Đồ nam nhân đáng ghét, gây ra bao nhiêu sự vụ, vậy mà vẫn còn có thể bình thản như không, thật không biết xấu hổ!
“Cô gái, đây là cách cô cảm ơn người vừa cứu cô đấy hả?” Bắc Thần Ngạo khẽ liếm những vết máu nơi khóe miệng.
Cứu cô? Bắc Thần Ngạo vừa cứu cô?
Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ lại những chuyện vừa rồi ở vương phủ, hình như cô bị hôn mê, cô ngước đầu nhìn, mới phát hiện ra mình đang ở trong một phòng trọ, chuyện rốt cục là như thế nào vậy?
“Không phải ngươi đã hạ độc ta sao, còn dám nói đã cứu mạng ta?” Tô Duyệt Duyệt gương mặt đầy nộ khí nhìn thẳng hắn, cô không hề quên những gì mà Lãnh Phức Hương đã gặp phải, hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ mọi chuyện.
Ánh mắt của Bắc Thần Ngạo chợt bàng hoàng, hắn quay người, bước tới bên cửa sổ.
Tô Duyệt Duyệt thấy hắn không nói lời nào, trong lòng cũng không còn chút ngần ngại, bước thẳng đến trước mặt hắn mà nói.
“Ta hỏi ngươi, chuyện của Phức Hương quận chúa là như thế nào?” Tô Duyệt Duyệt căm phẫn nhìn hắn.
Loại người chuyên phá hoại trinh tiết của những cô gái như hắn, cô từ đầu đến chân đều thấy phỉ nhổ.
Nhưng cô càng giận dữ, Bắc Thần Ngạo đến một chút biểu hiện của hổ thẹn lẫn áy náy đều không có, chẳng nhẽ hắn không cảm thấy rằng, đây là một chuyện hết sức vô liêm sỉ sao?
_Gấu
/226
|