Vương Minh ngắm vài quả núi rồi lái xe trở lại nội thành Giang Kiều. Vì muốn thưởng thức cảnh xung quanh nên hắn lái xe rất chạm. Vừa mới lái xe vào nội thành, đến một ngã tư, Vương Minh băng qua thì thấy một chiếc BMW đang lao vụt đến phía mình ở mạn trái. Vương Minh giật mình vội vàng bẻ tay lái quay đít xe về phía chiếc BMW.
Rầm…
Chiếc BMW tông một cú thật mạnh vào đuôi chiếc Matiz của Vương Minh, cú đâm quá mạnh lập tức đem cả đuôi chiếc xe Matiz và đầu của BMW nát vụn. Vương Minh tức giận quay ra nhìn Hắc Cẩu thấy hắn không sao chỉ là lúc này khi va chậm đầu đập về phía trước khiến trên trán xuất hiện một vết bầm tím. Ngoài ra thì cũng không có vết thương gì quá nặng. Vương Minh nhìn chiếc BMW ở phía sau, tức giận mở cửa ra thì thấy chiếc BMW cũng mở của, một tên thành niên cỡ khoảng 24, 25 tuổi mặc trên người một bộ âu phục đắt tiền nhưng không che được cái dáng người như que tăm của hắn, lại nhìn cái khuôn mặt xương xẩu đầy góc cạnh khiến người ta không thể nghĩ hắn giống một kẻ đói ăn hơn là một công tử. Tên này bước xuống xe nhìn đầu con BMW của mình kêu lên
“Ôi con BMW mới cứng yêu quí”
Nói rồi hắn nhìn thấy Vương Minh, xồng xộc xông lên túm lấy cổ áo của Vương Minh, hét lên
“Thằng chó này. Mày đã làm hỏng con xe yêu quí của tao. Đền đi”
Vương Minh ghét nhất là những kẻ nào dám túm lấy cổ áo mình, lại còn hét vào măt mình nữa. Vương Minh nắm lấy cổ tay tên thành niên này, bóp nhẹ một cái khiến tên thanh niên này kêu oai oái lên. Bàn tay cũng buông cổ áo Vương Minh ra, Vương Minh đẩy mạnh khiến tên công tử lão đảo về phía sau vài bước. Vương Minh tức giận nói
“Thằng oắt này mày có mù không hả. Có nhìn thấy đèn giao thông không. Muốn lấy mạng của bọn tao hả”
Tên thành niên nhìn thấy bộ dạng hung tợn của Vương Minh thì run run nhưng hắn nhìn thấy từ trong xe mình, hai tên bảo tiêu lực lưỡng thấy tình hình không ổn liền bước ra. Hai tên bảo tiêu này xuất hiện như giúp hắn ăn gan hùm gan báo, hắn hét lên
“Mẹ mày, có mày mới bị mù. Khôn hồn thì nôn tiền sửa xe ra đây bằng không thì đừng trách tao giúp mày đăng kí một giường dài hạn trong bệnh viện”
Vương Minh liếc mắt nhìn hai tên bảo tiêu đứng bên cạnh. Vương Minh nhíu mày, lạnh giọng nói
“Chó không thì không cản đường. Muốn sống thì cút”
“Oắt con, đúng là tuổi trẻ nên mạnh miệng không biết trời cao đất dày là gì. Mày có biết đây là ai không mà dám đụng vào”
Tên bảo tiêu bên trái nói. Vương Minh nhướn mày tỏ vẻ khá là thích thú hỏi
“Là tên rắm thối nào”
“Mày…”
Tên công tử nghe thấy Vương Minh xỉ nhục mình như vậy thì không khỏi tức giận, khuôn mặt tím tái lại.
“Cha tao là Bí thư của thành phố Giang Kiều này, là người nắm quyền to nhất tại cái thành phố này. Nếu mày còn muốn sống ở đây thì khôn hồn quì xuống xin lỗi rồi nôn tiền ra đây. Bằng không tao sẽ làm cho cuộc sống mỗi ngày của mày không bao giờ được yên ổn.”
“Sợ quá”
Vương Minh làm bộ sợ sệt trông rất là buồn cười. Một lúc sau hắn cười lớn nói
“Cho dù bố mày là Bí thư đi nữa thì trong mắt tao cũng chỉ là một con chó mà thôi”
“Mày… mày… Hai người lên, phế tứ chi của tên này cho tao”
Tên công tử quay ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh. Hai tên vệ sĩ nhận được lênh liền lao lên. Lúc trước ở chỗ ngã tư này có rất nhiều người đi bộ, vừa thấy có tai nạn là tính hiếu kì thích xem náo nhiệt của người Việt lại khơi lên, mọi người vây xung quanh bàn tán chỉ trở. Nhưng khi thấy bắt đầu xảy ra ẩu đả, lại nghe nói trong đó có con của Bí thư Thị ủy thì không còn ai dám ở lại xem tiếp nữa, vội vàng chạy đi nơi khác, họ sợ việc này liên lụy đến bản thân nên ba sáu kế chuồn là thượng sách. Ít chuyện không bằng bớt một chuyện, đây chính là tâm lí chung của mọi người trong thời đại hiện nay.
Vương Minh nhìn hai tên vệ sĩ xông lên. Nhìn qua bộ dạng di chuyển là biết ngày từng qua huấn luyện trong quân đội, lại nhìn thấy chiêu Cầm nã thủ, một chiêu thức thông dụng của bộ đội các nước ở khu vực xung quanh Trung Quốc. Vương Minh mười phần đoán hai tên này là bộ đội xuất ngũ. Vương Minh không nhanh không chạm, bắt đầu xuất thủ đỡ đòn, hắn không tấn công mà chỉ phòng thủ. Tuy rằng lúc đầu thấy tên thành niên gầy yếu trước mặt này đỡ được nhiều chiêu của hai người thì có chút giật mình nhưng nay thấy đối phương chỉ lo chịu đòn thì hai tên vệ sĩ cũng vứt bỏ nghi vấn sang một bên, tiếp tục lao đến. Quyền cước của hai người tung ra như mưa nhưng Vương Minh vẫn bình tĩnh chậm ra tránh né. Động tác nhẹ nhàng nhàn hạ nhìn giống như hắn đang vui đùa chứ không phải là đánh nhau. Quả thật đúng là như vậy, lúc xác định được thân thủ hai tên này Vương Minh tính chơi đùa với chúng một chút cho thư giãn gân cốt, từ lúc tra viện đến giờ hắn chưa có dịp nào được động tay đông chân cả nên chân tay có chút ngứa ngay khó chịu. Nay gặp được hai tên vệ sĩ này, Vương Minh mới nghĩ đến việc chơi đùa với chúng một phen cho thỏa thích.
“Đánh, đánh cho tao… đánh mạnh lên”
Tên công tử ở ngoài thấy hai thủ hạ của minh chiếm thế thượng phong thì vô cùng hào hứng, đứng ở ngoài gào lên hò hét cổ vũ. Hắc Cẩu lúc này vừa mới bước ra ngoài, thực ra lúc nãy hắn đã tỉnh cũng chứng kiến gần hết sự kiện trước đó. Hắn bước ra xe, bước chân nhanh đến trước mặt tên công tử kia
Ba…
Hắc Cẩu không chút nương tay, tát thẳng mặt tên công tử. Tên công tử quá bất ngờ, còn đang mải hò hét nên không chút ý đến Hắc Cẩu. Lập tức hắn cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, cả người lảo đảo ngã xuống đường nhựa. Từ má bên trái truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, hắn vừa ôm bên má trái đang sưng húp vừa rên rỉ. Hắc Cẩu thấy bộ dạng như của tên công tử, không chút thương tình bồi thêm cho hắn vài cú đá nữa vào bụng. Vừa đã Hắc Cẩu vừa chửi
“Mẹ kiếp, thằng chó này tính lấy mạng hai bọn ông hả. Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào”
Cú đạp của Hắc Cẩu không có lực nhiều lắm nhưng với cái cơ thể đã bị rượu và gái hủy hoại của tên công tử thì một chú như là búa tạ, hắn kêu lên thảm thiết không khác gì một con heo đang bị chọc tiết. Hai tên vệ sĩ thấy công tử đang bị đánh thì một tên định quay ra cứu nhưng ý vừa định thì hắn thấy một quyền nhanh như chớp xuất hiện trước mặt. Không còn cách nào khác hắn đành tạm thời dẹp ý định lúc đầu lại, tiếp chiêu với Vương Minh. Vương Minh nhìn thấy Hắc Cẩu hành hạ tên công tử lại thấy hai tên vệ sĩ định chạy ra tiếp ứng nên Vương Minh quyết định chuyển trạng thái từ thủ sang công, quyền cước tung ra như mưa nhưng không hề hiểm cốt là để ép hai tên này phải phỏng thủ không có thời gian mà lo đến cái tên công tử kia. Hai tên vệ sĩ nhìn quyền và cước nhanh như chớp của Vương Minh thì chống đỡ đến thở ra cả bằng tai, lại tháy khuôn mặt vừa đánh vừa tươi cười của Vương Minh thì cả người toát mồ hôi lạnh. Lúc này hai người mới thật sự nhận ra mình không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt. Vương Minh đánh một lúc thấy cũng không còn vui như lúc đầu nữa, nhìn Hắc Cẩu thì thấy cũng đã đánh cho tên công tử kia mặt mũi sưng phù không khác gì quỉ, có lẽ đem cho Phùng Tích Phạm thì hắn cũng không nhận ra được cái tên này là con trai hắn mất. Vương Minh cười cười, hắc ám nội khí bắt đầu dồn vào quyền. Nắm đấm của Vương Minh đột nhiên gia tăng tốc độ, lực đạo mạnh hơn lúc trước gấp mấy lần lúc đầu. Cho dù hai tên vễ sĩ đã thủ thế nhưng chỉ cần một quền lập tức đem hai tên này đánh may về phía sau mấy mét. Cơ thể hai tên vệ sĩ lơ lửng trên không trung trong một khoảnh khắc rồi ngã xuống nền đường cứng, không một tiếng kêu lập tức năm im bất tỉnh. Hắc Cẩu nhìn hai tên vệ sĩ thấy cánh tay của hai tên này thì thất thần kinh hãi trong lòng. Cánh ta của hai tên này giờ đay bị biến dạnh kinh khủng không còn thẳng như mà nó uốn cong cong như một cành cây. Hắc Cẩu dang thất thần thì nghe thấy tiếng gọi của Vương Minh
“Đi nào Hắc Cẩu, anh đói quá rồi nè à mà còn phải tìm nơi nào sửa cái xe này nữa.”
“Vâng”
Hắc Cẩu giật mình nhanh chóng leo lên xe cùng Vương Minh rời khỏi nơi này. Vương Minh lái xe đến một cái gara sửa xe rồi ném con Matiz của mình ở đó sửa chữa, cùng với Hắc Cẩu đi ra ngoài bắt một chiếc taxi đi tìm nơi ăn. Không ngờ duyên số trùng hợp, người tài xế taxi này không ai khác chính là Mã Cường, người lái xe hắn đã gặp lần trước khi đến Giang Kiều. Vương Minh nhớ như in người lái xe này bởi lúc đó Mã Cường đã tạo cho hắn một ấn tượng giống một bà tám chính hiệu, nói liên mồm.
“Thật trùng hợp anh Mã Cường”
Mã Cương thấy người khách gọi tên mình thì giật mình, quay lại khó hiểu nhìn Vương Minh
“Xin lỗi quí khách. Chúng ta biết nhau sao?”
“Ông anh không nhận ra em sao. Em là John”
Mã Cường đảo đảo mắt như đang cố nhớ ra, một lúc sau vỗ mạnh vào trán cao giọng nói
“Nhớ ra, nhớ ra rồi. Lâu lắm không gặp, lần này đến Giang Kiều làm gì vậy?”
“Thì đến thăm bạn”
Vương Minh liếc nhìn Hắc Cẩu ở bên cạnh. Mã Cường gật đầu rồi cười hả hả nói
“Chú em tên gì?”
“Em gọi là Hắc Cẩu”
Hắc Cẩu đáp rất cẩn thận. Hắc Cẩu có thái độ này với Mã Cường bởi hắn đơn giản nghĩ người này là bạn của lão đại nên chắc không phải là nhân vật tầm thường, ăn nói phải cẩn thận không được đắc tội. Hắc Cẩu và Mã Cường nói chuyện thêm với nhau vài câu thì Hắc Cẩu nhận ra thực chất Mã Cường nếu không kể đến cái việc nói nhiều như đàn bà thì rất sảng khoái và dễ gần. Vì vậy Hắc Cẩu nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh Mã Cường, Giang Kiều có quán ăn nào ngon không, chúng ta bây giờ đi nhậu một chầu”
Vương Minh cười nói. Mã Cường một tay vỗ ngực một tay lái xe nói
“Tưởng việc gì. Chuyện nhỏ, cả cái Giang Kiều này nơi nào mà anh không biết chứ. Đi anh dẫn chú đến một quán đồ nướng nổi tiếng của Giang Kiều này. Đảm bảo chú ăn xong là không bao giờ quên luôn”
Mã Cường lái xe chở Vương Minh và Hắc Cẩu dừng lại trước một quán nướng vỉa hè ở thành phía Đông thành phố Giang Kiều. Vương Minh bước xuống xe, đập vào mũi hắn là một thứ mùi hấp dẫn vô cùng kích thích khiến cái bao tử đang trống rỗng của hắn càng được một phen biểu tình dữ dội. Lại nhìn thấy quán này khác đông nườm nượp gần như là không có bất cứ một bàn trống nào thì Vương Minh hoàn toàn tin lời giới thiệu của Mã Cường đúng là sự thật.
“Mã ca, anh dẫn bạn đến à”
Một thành niên bồi bàn thấy Mã Cường đến thì tươi cười đến bắt chuyện. Mã Cường cười ha hả nói
“Dẫn mấy người bạn đến đây thương thức món chân gà tầm mật ông của cha chú. Còn bàn trống không”
“Đương nhiên là còn rồi. Mọi người đi theo tôi”
Đi theo người thanh niên bồi bàn, chen lấn quá những hàng người ngồi ăn chật ních quán cuối cùng cả đám Vương Minh ngồi xuống một cái bàn ở góc trong cùng. Mã Cường cầm tờ thực đơn đẩy về phía Vương Minh nói
“John, chú ăn gì cứ gọi”
Vương Minh cười cười đẩy trả lại thực đơn cho Mã Cường nói
“Em chả biết món ngon nào cả. Anh quen ở đây có món đặc sản gì ngon anh cứ gọi lên chiêu đãi bọn em là được”
Hắc Cẩu cũng gật đầu đồng ý với Vương Minh. Mã Cường thấy vậy thì quay về phía thành niên bồi bàn bắt đầu gọi món
“Cho hai ba đĩa chân gà tẩm mật ong, sáu cái đùi gà rán, một tí thức nhắm và một chai rượu nếp”
“Có ngay. Anh Mã chịu khó đợi chút”
Người thanh niên bồi bàn vội vàng ghi lại rồi cất quyển sổ. Nói xong lập tức chạy vào trong phòng bếp. Lúc đợi thức ăn lên Vương Minh tán gẫu một chút với Mã Cường
“Anh là người quen quán này à?”
“Ừ. Anh với ông chủ quán này từng là bạn học cùng lớp, quan hệ cũng rất tốt đẹp. Mỗi lần đến đây ăn đều được hắn giảm giá cả”
Mã Cường cười lớn điệu bộ rất khoái chí. Vương Minh gật đầu rồi cười theo. Ba người nói chuyện phiếm một chút về quán ăn này thì thức ăn được phục vụ mang lên
Rầm…
Chiếc BMW tông một cú thật mạnh vào đuôi chiếc Matiz của Vương Minh, cú đâm quá mạnh lập tức đem cả đuôi chiếc xe Matiz và đầu của BMW nát vụn. Vương Minh tức giận quay ra nhìn Hắc Cẩu thấy hắn không sao chỉ là lúc này khi va chậm đầu đập về phía trước khiến trên trán xuất hiện một vết bầm tím. Ngoài ra thì cũng không có vết thương gì quá nặng. Vương Minh nhìn chiếc BMW ở phía sau, tức giận mở cửa ra thì thấy chiếc BMW cũng mở của, một tên thành niên cỡ khoảng 24, 25 tuổi mặc trên người một bộ âu phục đắt tiền nhưng không che được cái dáng người như que tăm của hắn, lại nhìn cái khuôn mặt xương xẩu đầy góc cạnh khiến người ta không thể nghĩ hắn giống một kẻ đói ăn hơn là một công tử. Tên này bước xuống xe nhìn đầu con BMW của mình kêu lên
“Ôi con BMW mới cứng yêu quí”
Nói rồi hắn nhìn thấy Vương Minh, xồng xộc xông lên túm lấy cổ áo của Vương Minh, hét lên
“Thằng chó này. Mày đã làm hỏng con xe yêu quí của tao. Đền đi”
Vương Minh ghét nhất là những kẻ nào dám túm lấy cổ áo mình, lại còn hét vào măt mình nữa. Vương Minh nắm lấy cổ tay tên thành niên này, bóp nhẹ một cái khiến tên thanh niên này kêu oai oái lên. Bàn tay cũng buông cổ áo Vương Minh ra, Vương Minh đẩy mạnh khiến tên công tử lão đảo về phía sau vài bước. Vương Minh tức giận nói
“Thằng oắt này mày có mù không hả. Có nhìn thấy đèn giao thông không. Muốn lấy mạng của bọn tao hả”
Tên thành niên nhìn thấy bộ dạng hung tợn của Vương Minh thì run run nhưng hắn nhìn thấy từ trong xe mình, hai tên bảo tiêu lực lưỡng thấy tình hình không ổn liền bước ra. Hai tên bảo tiêu này xuất hiện như giúp hắn ăn gan hùm gan báo, hắn hét lên
“Mẹ mày, có mày mới bị mù. Khôn hồn thì nôn tiền sửa xe ra đây bằng không thì đừng trách tao giúp mày đăng kí một giường dài hạn trong bệnh viện”
Vương Minh liếc mắt nhìn hai tên bảo tiêu đứng bên cạnh. Vương Minh nhíu mày, lạnh giọng nói
“Chó không thì không cản đường. Muốn sống thì cút”
“Oắt con, đúng là tuổi trẻ nên mạnh miệng không biết trời cao đất dày là gì. Mày có biết đây là ai không mà dám đụng vào”
Tên bảo tiêu bên trái nói. Vương Minh nhướn mày tỏ vẻ khá là thích thú hỏi
“Là tên rắm thối nào”
“Mày…”
Tên công tử nghe thấy Vương Minh xỉ nhục mình như vậy thì không khỏi tức giận, khuôn mặt tím tái lại.
“Cha tao là Bí thư của thành phố Giang Kiều này, là người nắm quyền to nhất tại cái thành phố này. Nếu mày còn muốn sống ở đây thì khôn hồn quì xuống xin lỗi rồi nôn tiền ra đây. Bằng không tao sẽ làm cho cuộc sống mỗi ngày của mày không bao giờ được yên ổn.”
“Sợ quá”
Vương Minh làm bộ sợ sệt trông rất là buồn cười. Một lúc sau hắn cười lớn nói
“Cho dù bố mày là Bí thư đi nữa thì trong mắt tao cũng chỉ là một con chó mà thôi”
“Mày… mày… Hai người lên, phế tứ chi của tên này cho tao”
Tên công tử quay ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đứng bên cạnh. Hai tên vệ sĩ nhận được lênh liền lao lên. Lúc trước ở chỗ ngã tư này có rất nhiều người đi bộ, vừa thấy có tai nạn là tính hiếu kì thích xem náo nhiệt của người Việt lại khơi lên, mọi người vây xung quanh bàn tán chỉ trở. Nhưng khi thấy bắt đầu xảy ra ẩu đả, lại nghe nói trong đó có con của Bí thư Thị ủy thì không còn ai dám ở lại xem tiếp nữa, vội vàng chạy đi nơi khác, họ sợ việc này liên lụy đến bản thân nên ba sáu kế chuồn là thượng sách. Ít chuyện không bằng bớt một chuyện, đây chính là tâm lí chung của mọi người trong thời đại hiện nay.
Vương Minh nhìn hai tên vệ sĩ xông lên. Nhìn qua bộ dạng di chuyển là biết ngày từng qua huấn luyện trong quân đội, lại nhìn thấy chiêu Cầm nã thủ, một chiêu thức thông dụng của bộ đội các nước ở khu vực xung quanh Trung Quốc. Vương Minh mười phần đoán hai tên này là bộ đội xuất ngũ. Vương Minh không nhanh không chạm, bắt đầu xuất thủ đỡ đòn, hắn không tấn công mà chỉ phòng thủ. Tuy rằng lúc đầu thấy tên thành niên gầy yếu trước mặt này đỡ được nhiều chiêu của hai người thì có chút giật mình nhưng nay thấy đối phương chỉ lo chịu đòn thì hai tên vệ sĩ cũng vứt bỏ nghi vấn sang một bên, tiếp tục lao đến. Quyền cước của hai người tung ra như mưa nhưng Vương Minh vẫn bình tĩnh chậm ra tránh né. Động tác nhẹ nhàng nhàn hạ nhìn giống như hắn đang vui đùa chứ không phải là đánh nhau. Quả thật đúng là như vậy, lúc xác định được thân thủ hai tên này Vương Minh tính chơi đùa với chúng một chút cho thư giãn gân cốt, từ lúc tra viện đến giờ hắn chưa có dịp nào được động tay đông chân cả nên chân tay có chút ngứa ngay khó chịu. Nay gặp được hai tên vệ sĩ này, Vương Minh mới nghĩ đến việc chơi đùa với chúng một phen cho thỏa thích.
“Đánh, đánh cho tao… đánh mạnh lên”
Tên công tử ở ngoài thấy hai thủ hạ của minh chiếm thế thượng phong thì vô cùng hào hứng, đứng ở ngoài gào lên hò hét cổ vũ. Hắc Cẩu lúc này vừa mới bước ra ngoài, thực ra lúc nãy hắn đã tỉnh cũng chứng kiến gần hết sự kiện trước đó. Hắn bước ra xe, bước chân nhanh đến trước mặt tên công tử kia
Ba…
Hắc Cẩu không chút nương tay, tát thẳng mặt tên công tử. Tên công tử quá bất ngờ, còn đang mải hò hét nên không chút ý đến Hắc Cẩu. Lập tức hắn cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, cả người lảo đảo ngã xuống đường nhựa. Từ má bên trái truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, hắn vừa ôm bên má trái đang sưng húp vừa rên rỉ. Hắc Cẩu thấy bộ dạng như của tên công tử, không chút thương tình bồi thêm cho hắn vài cú đá nữa vào bụng. Vừa đã Hắc Cẩu vừa chửi
“Mẹ kiếp, thằng chó này tính lấy mạng hai bọn ông hả. Đúng là không biết chữ chết viết như thế nào”
Cú đạp của Hắc Cẩu không có lực nhiều lắm nhưng với cái cơ thể đã bị rượu và gái hủy hoại của tên công tử thì một chú như là búa tạ, hắn kêu lên thảm thiết không khác gì một con heo đang bị chọc tiết. Hai tên vệ sĩ thấy công tử đang bị đánh thì một tên định quay ra cứu nhưng ý vừa định thì hắn thấy một quyền nhanh như chớp xuất hiện trước mặt. Không còn cách nào khác hắn đành tạm thời dẹp ý định lúc đầu lại, tiếp chiêu với Vương Minh. Vương Minh nhìn thấy Hắc Cẩu hành hạ tên công tử lại thấy hai tên vệ sĩ định chạy ra tiếp ứng nên Vương Minh quyết định chuyển trạng thái từ thủ sang công, quyền cước tung ra như mưa nhưng không hề hiểm cốt là để ép hai tên này phải phỏng thủ không có thời gian mà lo đến cái tên công tử kia. Hai tên vệ sĩ nhìn quyền và cước nhanh như chớp của Vương Minh thì chống đỡ đến thở ra cả bằng tai, lại tháy khuôn mặt vừa đánh vừa tươi cười của Vương Minh thì cả người toát mồ hôi lạnh. Lúc này hai người mới thật sự nhận ra mình không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt. Vương Minh đánh một lúc thấy cũng không còn vui như lúc đầu nữa, nhìn Hắc Cẩu thì thấy cũng đã đánh cho tên công tử kia mặt mũi sưng phù không khác gì quỉ, có lẽ đem cho Phùng Tích Phạm thì hắn cũng không nhận ra được cái tên này là con trai hắn mất. Vương Minh cười cười, hắc ám nội khí bắt đầu dồn vào quyền. Nắm đấm của Vương Minh đột nhiên gia tăng tốc độ, lực đạo mạnh hơn lúc trước gấp mấy lần lúc đầu. Cho dù hai tên vễ sĩ đã thủ thế nhưng chỉ cần một quền lập tức đem hai tên này đánh may về phía sau mấy mét. Cơ thể hai tên vệ sĩ lơ lửng trên không trung trong một khoảnh khắc rồi ngã xuống nền đường cứng, không một tiếng kêu lập tức năm im bất tỉnh. Hắc Cẩu nhìn hai tên vệ sĩ thấy cánh tay của hai tên này thì thất thần kinh hãi trong lòng. Cánh ta của hai tên này giờ đay bị biến dạnh kinh khủng không còn thẳng như mà nó uốn cong cong như một cành cây. Hắc Cẩu dang thất thần thì nghe thấy tiếng gọi của Vương Minh
“Đi nào Hắc Cẩu, anh đói quá rồi nè à mà còn phải tìm nơi nào sửa cái xe này nữa.”
“Vâng”
Hắc Cẩu giật mình nhanh chóng leo lên xe cùng Vương Minh rời khỏi nơi này. Vương Minh lái xe đến một cái gara sửa xe rồi ném con Matiz của mình ở đó sửa chữa, cùng với Hắc Cẩu đi ra ngoài bắt một chiếc taxi đi tìm nơi ăn. Không ngờ duyên số trùng hợp, người tài xế taxi này không ai khác chính là Mã Cường, người lái xe hắn đã gặp lần trước khi đến Giang Kiều. Vương Minh nhớ như in người lái xe này bởi lúc đó Mã Cường đã tạo cho hắn một ấn tượng giống một bà tám chính hiệu, nói liên mồm.
“Thật trùng hợp anh Mã Cường”
Mã Cương thấy người khách gọi tên mình thì giật mình, quay lại khó hiểu nhìn Vương Minh
“Xin lỗi quí khách. Chúng ta biết nhau sao?”
“Ông anh không nhận ra em sao. Em là John”
Mã Cường đảo đảo mắt như đang cố nhớ ra, một lúc sau vỗ mạnh vào trán cao giọng nói
“Nhớ ra, nhớ ra rồi. Lâu lắm không gặp, lần này đến Giang Kiều làm gì vậy?”
“Thì đến thăm bạn”
Vương Minh liếc nhìn Hắc Cẩu ở bên cạnh. Mã Cường gật đầu rồi cười hả hả nói
“Chú em tên gì?”
“Em gọi là Hắc Cẩu”
Hắc Cẩu đáp rất cẩn thận. Hắc Cẩu có thái độ này với Mã Cường bởi hắn đơn giản nghĩ người này là bạn của lão đại nên chắc không phải là nhân vật tầm thường, ăn nói phải cẩn thận không được đắc tội. Hắc Cẩu và Mã Cường nói chuyện thêm với nhau vài câu thì Hắc Cẩu nhận ra thực chất Mã Cường nếu không kể đến cái việc nói nhiều như đàn bà thì rất sảng khoái và dễ gần. Vì vậy Hắc Cẩu nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh Mã Cường, Giang Kiều có quán ăn nào ngon không, chúng ta bây giờ đi nhậu một chầu”
Vương Minh cười nói. Mã Cường một tay vỗ ngực một tay lái xe nói
“Tưởng việc gì. Chuyện nhỏ, cả cái Giang Kiều này nơi nào mà anh không biết chứ. Đi anh dẫn chú đến một quán đồ nướng nổi tiếng của Giang Kiều này. Đảm bảo chú ăn xong là không bao giờ quên luôn”
Mã Cường lái xe chở Vương Minh và Hắc Cẩu dừng lại trước một quán nướng vỉa hè ở thành phía Đông thành phố Giang Kiều. Vương Minh bước xuống xe, đập vào mũi hắn là một thứ mùi hấp dẫn vô cùng kích thích khiến cái bao tử đang trống rỗng của hắn càng được một phen biểu tình dữ dội. Lại nhìn thấy quán này khác đông nườm nượp gần như là không có bất cứ một bàn trống nào thì Vương Minh hoàn toàn tin lời giới thiệu của Mã Cường đúng là sự thật.
“Mã ca, anh dẫn bạn đến à”
Một thành niên bồi bàn thấy Mã Cường đến thì tươi cười đến bắt chuyện. Mã Cường cười ha hả nói
“Dẫn mấy người bạn đến đây thương thức món chân gà tầm mật ông của cha chú. Còn bàn trống không”
“Đương nhiên là còn rồi. Mọi người đi theo tôi”
Đi theo người thanh niên bồi bàn, chen lấn quá những hàng người ngồi ăn chật ních quán cuối cùng cả đám Vương Minh ngồi xuống một cái bàn ở góc trong cùng. Mã Cường cầm tờ thực đơn đẩy về phía Vương Minh nói
“John, chú ăn gì cứ gọi”
Vương Minh cười cười đẩy trả lại thực đơn cho Mã Cường nói
“Em chả biết món ngon nào cả. Anh quen ở đây có món đặc sản gì ngon anh cứ gọi lên chiêu đãi bọn em là được”
Hắc Cẩu cũng gật đầu đồng ý với Vương Minh. Mã Cường thấy vậy thì quay về phía thành niên bồi bàn bắt đầu gọi món
“Cho hai ba đĩa chân gà tẩm mật ong, sáu cái đùi gà rán, một tí thức nhắm và một chai rượu nếp”
“Có ngay. Anh Mã chịu khó đợi chút”
Người thanh niên bồi bàn vội vàng ghi lại rồi cất quyển sổ. Nói xong lập tức chạy vào trong phòng bếp. Lúc đợi thức ăn lên Vương Minh tán gẫu một chút với Mã Cường
“Anh là người quen quán này à?”
“Ừ. Anh với ông chủ quán này từng là bạn học cùng lớp, quan hệ cũng rất tốt đẹp. Mỗi lần đến đây ăn đều được hắn giảm giá cả”
Mã Cường cười lớn điệu bộ rất khoái chí. Vương Minh gật đầu rồi cười theo. Ba người nói chuyện phiếm một chút về quán ăn này thì thức ăn được phục vụ mang lên
/398
|