Liệp Thành dẫn đàn em đi đến đầu ngõ thì một chiếc xe 10 chỗ chắn ngay phía trước. Thấy chiếc xe này Liệp Thành trong lòng thầm kêu không ổn, cơ thể bất giác quay về phía sau, cước bộ nhanh chóng bổ trốn. Đám đàn em của Liệp Thành còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cánh cửa chiếc xe mở ra, một đám người đầu trọc tay cầm katana lao vào đám người của Liệp bang chiếm giết. Vì quá sửng sờ nên không kịp phản ứng, trong chốc lát cả đám người của Liệp bang đều nằm dưới đất rên rỉ đâu đớn, máu chảy lênh láng, bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc cực kì khó ngửi.
“Mẹ kiếp lão già Liệp Thành chạy nhanh như thỏ ý”
Một tên đầu trọc tức giận nói. Một tên khác vỗ vai hắn nói
“Chắc lão ta chưa chạy đi xa được đâu, mau chia ra tìm kiếm đi”
Cả đám người đau chọc tỏa ra các hướng khác nhau bắt đầu tìm kiếm
Liệp Thành chạy bán sống bán chết, hắn không biết đã chạy được bao xa rồi, lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm là chạy, chạy càng xa càng tốt. Khi băng qua một con ngõ ra phố, vì quá mệt không thể chạy tiếp được nữa hắn mới chịu dừng lại, khom người xuống thở hồng hộc. Đúng lúc này một chiếc xe tải con dừng lại, tấm bạt lật ra, ba người trùm mũ đen nhảy xuống. Liệp Thành thấy vậy thì cả kinh, hắn muốn chạy nhưng đôi chân đã rã rời ra muốn động cũng khó huống chi là chạy. Vì vậy hắn đành bất lực để cho ba người ném hắn lên trên chiếc xe tải con. Ngồi trên xe tải con, dưới sự kèm cặp của ba người Liệp Thành không có bất kì cơ hội nào thoát thân, hắn đành chản nản thở dài.
Chiếc xe chạy một lúc lâu thì dừng lại trước một căn nhà khá rộng. Liệp Thành được ba người hộ tống vào trong căn phòng khách của căn nhà. Lúc này trong phòng khách có ba người trẻ, Liệp Thành nheo mắt nhìn ba người bỏi đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ba người này. Ánh mắt hắn tập trung hết lên trên người đang ngồi trên salon, bộ dạng biết ngay là lão đại ở đây, hắn hướng người thanh niên này nói
“Các vị chúng ta lần đầu gặp mặt mà các vị đã tặng cho ta hậu lễ như thế này. Quả thật là Liệp Thành ta không dám nhân”
Vương Minh ngồi trên ghế salon, híp mắt nhìn Liệp Thành từ trên xuống dưới. Ánh mắt của Vương Minh chạm vào cơ thể Liệp Thành khiến Liệp Thành cơ thể run run bởi hắn cảm nhận thấy ánh mắt đó ẩn chứa hàn quang lạnh giá đến rợn người. Vương Minh đan hai tay đặt lên đùi nói
“Đã nghe danh Liệp Thành, bang chủ Liệp bang đã lâu. Đến đây được một thời gian bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, thật vinh hạnh quá”
Nói xong Vương Minh nở nụ cười nửa miệng hết sức là trêu ngươi. Liệp Thành thấy thái độ của hắn như vậy thì giận đến bầm gan tím ruột bất quá hắn nhận biết tình hình của bản thân hiện nay là cá nằm trên thớt, muốn phản kháng cũng không có khả năng. Vương Minh nói xong liếc nhìn Hắc Cẩu đang đứng bên cạnh, Hắc Cẩu thấy ánh mắt ẩu Vương Minh thì như con hổ được trở lại rừng xanh, hắn lao đến tát như điên vào mặt Liệp Thành. Liệp Thành bị hai tên đàn em lực lưỡng của Vương Minh giữ lại nên không có tránh né được chỉ có thể giương mặt ra chịu trận tát như mưa của Hắc Cẩu. Liệp Thành bị đánh đến đầu óc u mê, miệng mồm đầy máu, răng rơi lả tả xuống sàn gỗ. Hắc Cẩu thấy vậy vẫn không nương tay tiếp tục đánh
“Đánh cho mày chết, đánh chết thằng chó phản bội mày”
Vừa đánh vừa chửi nên Hắc Cẩu đánh thêm một lúc thì hắn thởi phì phò, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Liệp Thành. Vương Minh nhìn thấy Hắc Cẩu như vậy là biết hắn đánh chưa đã nhưng đây là phòng khác vì vậy hắn lên tiếng
“Hắc Cẩu chú dẫn hắn xuống dưới tầng hầm đi. Để ở đây trướng mắt quá. Nhớ là đừng đánh chết hắn là được”
“Vâng”
Nghe thấy lời của Vương Minh thì Hắc Cẩu mới nhận thức là mình đang đứng ở phòng khách, vội vàng đáp một tiếng rồi cùng với hai người kéo Liệp Thành bộ dạng toe tua xuống tầng hầm. Lúc này cánh cửa ở phòng trong mở ra, Dương Hân từ trong phòng bức ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Vương Minh. Vương Minh nhìn mĩ nhân bên cạnh cười hỏi
“Sao cô không xuống tham gia? Chẳng phải cô rất hận tên Liệp Thành sao”
“Tôi không phải là người ưa bao lực”
Dương Hân nhàn nhạt đáp. Vương Minh gật đầu rồi hỏi
“Tình hình của cô dạo này thế nào?”
“Sống tốt hơn trước một chút”
“Tôi cho cô một manh mối để lật đổ cái tên Bí thư nhé”
Vương Minh nói. Nghe thấy vậy thì hai mắt của Dương Hân sáng rực lên. Vương Minh thấy ánh mắt mong chờ của nàng như vậy thì cũng không muốn chơi trò chờ đợi, hắn ném cho nàng một sấp tài liệu nói
“Trong này có các tư liệu mà tôi cho người điều tra về con trai của Phùng Tích Phạm. Theo tôi thấy tên này là một thằng công tử con ông cháu cha chính hiệu, cô cứ cho người đào xới các việc làm của tên này kiểu gì chả tìm ra một vài chuyện tốt nào đấy chứ”
Cái tên mà Vương Minh đang nhắc đến chính là tên công tử lái xe BMW va chạm với Vương Minh. Trong ấn tượng của hắn thì cái tên này đúng là một tên an chơi trác táng, đầu óc chỉ có rượu và gái. Với thể loại này chắc chắn sẽ làm ra không ít chuyện “tốt đẹp” thương thiên hại lí, nếu cứ bám riết vào tên này mà đào lên chắc chắn sẽ lôi ra một ít vụ việc gì đó liên quan đến Phùng Tích Phạm. Lúc đó nếu không lật đổ được cái ghế của tên Phùng Tích Phạm thì chí ít cũng khiến hắn bị luân chuyển công tác, từ đó cái thế cục chính trị ở Giang Kiều sẽ bị phá vỡ, Dương Hân có thể chen chân vào. Đây chính là kế hoạch mà Vương Minh suy tính. Dương Hân nhận lấy tập hồ sơ, nàng lấy tài liệu bên trong ra xem vừa xem được một ít thì ánh mắt nàng sáng rực lên, không từ biệt một lời nàng ta lập tức chạy ra ngoài. Vương Minh nhìn theo bóng lưng của mĩ nhân, lắc đầu thở dài
“Đúng là một cô gái cuồng công việc”
Từ trong phòng hầm vang lên vài tiếng gào rú, Vương Minh nhíu mày nói
“Ồn ào quá”
Hắn bật laptop lên chat với Mã Đống. Hai người trao đổi với nhau một số phương hướng phát triển của công ty sau này. Đồng thời cũng trao đổi luôn về nhiệm vụ sắp tới. Theo như tin mới nhât thu thập được, cả hai người cùng phân tích và cùng rút ra một quan điểm chung là khoảng 20 ngày nữa muc tiêu lên chiếc duy thuyền Elise sẽ là thời cơ thích hợp nhất để ra tay. Mã Đống nói cho Vương Minh lịch trình sắp xếp, hắn cũng không có ý kiến gì bởi công việc lúc trước của Mã Đống chính là sắp xếp các công việc còn Vương Minh chỉ có một việc duy nhất là thi hành ám sát. Lúc này Vương Minh bất giác nghĩ đến quá khứ năm xưa. Cứ mỗi lần nghĩ đến quá khứ là Vương Minh có chút không bình tĩnh được, hắn quay ra phái Nguyễn Dũng nói
“Cho anh điếu thuốc”
Nguyễn Dũng lấy bao thuốc ra vừa mới mua trong túi áo ra, lấy một điếu cho Vương Minh và cho hắn rồi chúi người xuống châm lửa cho Vương Minh. Vương Minh rít một hơi thì tâm tình bình lặng lại. Hắn nhìn điếu thuốc đang cháy trên ngón tay, hắn cười nói
“Có phải anh nghiện cái thứ này rồi không mà dạo này anh thấy rất hay dùng nó”
“Anh không phải nghiện, anh mới chỉ là cần nó thôi”
“Có lẽ là vậy”
Vương Minh gật đầu. Lúc này Hắc Cẩu đôi tay đầy máu đi lên phòng khách. Vương Minh gọi hắn lại nói
“Đây là giấy tờ chuyển nhượng tài sản, chú ép hắn kí vào đây đồng thời móc hết tài sản trong ngân hàng của hắn cho anh”
“Được. Việc này để em”
Hắc Cẩu hớn hở nhận lấy đống giấy tờ rồi lại chạy xuống tầm hầm. Không lâu sau đó là một tràng tiếng la hết rên rỉ đau đớn. Vương Minh cũng không muốn ở lại nghe thấy cái âm thanh điếc hết lỗ tai này nên hắn lên phòng ngủ mặc dù bây giờ còn khá sớm. Vừa đặt chân lên trên phòng ngủ thì điện theo reo lên. Nhìn người gọi Vương Minh mỉm cười
“Triệu Vận à. Nhớ anh quá đúng không?”
“Ừm”
Triệu Vận nhỏ nhẹ đáp rồi nàng nói tiếp
“Anh Minh, cuối tuần này anh vẫn ở Giang Kiều à?”
“Ừ. Có việc gì sao em”
“Không là thế này, em, Giai Giai và Yên Yên muốn xuống dưới đó chơi ấy mà”
Vương Minh nghe thấy vậy nhíu màu nói
“Chẳng phải các em đang thi sao. Không ở nhà ôn thi xuống đây làm gì?”
“Ba bọn em tuần sau không có môn thi nên Yên Yên muốn đi chơi giải trí một chút. Nhớ ra anh ở Giang Kiều nên Giai Giai đề nghi chúng em xuống đó chơi. Vương Minh, chẳng lẽ anh không muốn bọn em xuống”
Nghe thấy giọng nói làm nũng của Triệu Vận thì Vương Minh cam thấy cả người nhu mềm nhũn ra. Hắn cười khổ không ngờ một cô gái hay e thẹn như Triệu Vận cuối cùng cũng biết lãm nũng. Mĩ nhân đã có lời thì hắn không có cách nào từ chối nhưng nghĩ đến tình hình đang hỗn loạn dưới này Vương Minh nói
“Các em xuống thì được nhưng em vào Giai Giai mang theo vệ sĩ của cô ấy, ở dưới này tình hình đang rất phức tạp. Cẩn thận vẫn hơn”
“Vâng em nhớ rồi. Em sẽ bảo Giai Giai”
“Ừ. Thôi em ngủ đi, mai còn đi thi”
“Vâng. Chúc anh ngủ ngon”
Nói xong Triệu Vận hôn vào điện thoại, một tiếng chụt vang lên. Vương Minh cười cười cúp máy, càng ngày Vương Minh càng thấy Triệu Vận đáng yêu hơn khiến hắn càng yêu nàng hơn. Vương Minh ném điện thoại lên trên bàn nhưng nằm mãi khôn ngủ được. Nghĩ đến lâu rồi mình chưa luyện tập gì, Vương Minh quyết định đi cái công viên bách thảo cách căn nhà mấy cây số tập luyện.
Dạo gần đay do tinh hình an ninh thành phố Giang Kiều cực kì thấp nên ở những nơi vốn đã hoang vắng bóng người như công viên,… thì càng lúc càng hoang vắng hơn trước. Đi trong công việc bách thảo mãi một lúc mà Vương Minh chả thấy một bóng người nào trừ bóng của mấy nhân viên bảo vệ. Hắn thấy vậy thì càng yên tâm hơn. Vương Minh hít thở đều đặn rồi phát động hắc ám nội khí ra bên ngoài, xung quanh Vương Minh rất nhanh xuất hiện những làn khói đen. Những làn khói đen này bay xung quanh Vương Minh một lúc rồi tụ tập lại với nhau tạo thành một hình dạng con người. Phải đây chính là Bản thể, thứ mà Vương Minh từng dùng lúc đánh nhau với tên dị năng giả Máy phát điện. Nhưng mà từ trước đến nay hắn vẫn chưa thể điều khiển thành thạo Bản thể, lại nói thời gian gần đây bận tối mắt tối mũi không có nhiều thì giờ luyện tập. Hiếm hoi hôm nay có thời gian nên Vương Minh quyết định tập luyện thành thạo sử dụng Bản thể
Cố gắng tập trung tinh thần, Vương Minh bắt đầu điều khiển hành động của bản thể. Ban đầu thì không có vấn đề gì, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ nhưng đến khi Vương Minh muốn xuất thủ cùng bản thể “song kiếm hợp bích” thì lại có vấn đề. Tâm trí của hắn chỉ có một mà hắn lại phải điều khiển cùng lúc hai cơ thể nên nếu cơ thể này hoạt động thì cơ thể kia đưng im. Vương Minh thở phì phò vì mệt, hắn ngồi xuống thảm cỏ lạnh giá, nhíu mày lẩm bẩm
“Phải làm sao đây”
Đột nhiên hắn nhớ đến Tô Hải nhưng lại nghĩ đến trời đã tối chắc Tô Hải giờ này đã nằm trên giường đi ngr vì vậy hắn đành đè nén lại, đợi đến sáng mai gọi điện
“Mẹ kiếp lão già Liệp Thành chạy nhanh như thỏ ý”
Một tên đầu trọc tức giận nói. Một tên khác vỗ vai hắn nói
“Chắc lão ta chưa chạy đi xa được đâu, mau chia ra tìm kiếm đi”
Cả đám người đau chọc tỏa ra các hướng khác nhau bắt đầu tìm kiếm
Liệp Thành chạy bán sống bán chết, hắn không biết đã chạy được bao xa rồi, lúc này trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm là chạy, chạy càng xa càng tốt. Khi băng qua một con ngõ ra phố, vì quá mệt không thể chạy tiếp được nữa hắn mới chịu dừng lại, khom người xuống thở hồng hộc. Đúng lúc này một chiếc xe tải con dừng lại, tấm bạt lật ra, ba người trùm mũ đen nhảy xuống. Liệp Thành thấy vậy thì cả kinh, hắn muốn chạy nhưng đôi chân đã rã rời ra muốn động cũng khó huống chi là chạy. Vì vậy hắn đành bất lực để cho ba người ném hắn lên trên chiếc xe tải con. Ngồi trên xe tải con, dưới sự kèm cặp của ba người Liệp Thành không có bất kì cơ hội nào thoát thân, hắn đành chản nản thở dài.
Chiếc xe chạy một lúc lâu thì dừng lại trước một căn nhà khá rộng. Liệp Thành được ba người hộ tống vào trong căn phòng khách của căn nhà. Lúc này trong phòng khách có ba người trẻ, Liệp Thành nheo mắt nhìn ba người bỏi đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ba người này. Ánh mắt hắn tập trung hết lên trên người đang ngồi trên salon, bộ dạng biết ngay là lão đại ở đây, hắn hướng người thanh niên này nói
“Các vị chúng ta lần đầu gặp mặt mà các vị đã tặng cho ta hậu lễ như thế này. Quả thật là Liệp Thành ta không dám nhân”
Vương Minh ngồi trên ghế salon, híp mắt nhìn Liệp Thành từ trên xuống dưới. Ánh mắt của Vương Minh chạm vào cơ thể Liệp Thành khiến Liệp Thành cơ thể run run bởi hắn cảm nhận thấy ánh mắt đó ẩn chứa hàn quang lạnh giá đến rợn người. Vương Minh đan hai tay đặt lên đùi nói
“Đã nghe danh Liệp Thành, bang chủ Liệp bang đã lâu. Đến đây được một thời gian bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, thật vinh hạnh quá”
Nói xong Vương Minh nở nụ cười nửa miệng hết sức là trêu ngươi. Liệp Thành thấy thái độ của hắn như vậy thì giận đến bầm gan tím ruột bất quá hắn nhận biết tình hình của bản thân hiện nay là cá nằm trên thớt, muốn phản kháng cũng không có khả năng. Vương Minh nói xong liếc nhìn Hắc Cẩu đang đứng bên cạnh, Hắc Cẩu thấy ánh mắt ẩu Vương Minh thì như con hổ được trở lại rừng xanh, hắn lao đến tát như điên vào mặt Liệp Thành. Liệp Thành bị hai tên đàn em lực lưỡng của Vương Minh giữ lại nên không có tránh né được chỉ có thể giương mặt ra chịu trận tát như mưa của Hắc Cẩu. Liệp Thành bị đánh đến đầu óc u mê, miệng mồm đầy máu, răng rơi lả tả xuống sàn gỗ. Hắc Cẩu thấy vậy vẫn không nương tay tiếp tục đánh
“Đánh cho mày chết, đánh chết thằng chó phản bội mày”
Vừa đánh vừa chửi nên Hắc Cẩu đánh thêm một lúc thì hắn thởi phì phò, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Liệp Thành. Vương Minh nhìn thấy Hắc Cẩu như vậy là biết hắn đánh chưa đã nhưng đây là phòng khác vì vậy hắn lên tiếng
“Hắc Cẩu chú dẫn hắn xuống dưới tầng hầm đi. Để ở đây trướng mắt quá. Nhớ là đừng đánh chết hắn là được”
“Vâng”
Nghe thấy lời của Vương Minh thì Hắc Cẩu mới nhận thức là mình đang đứng ở phòng khách, vội vàng đáp một tiếng rồi cùng với hai người kéo Liệp Thành bộ dạng toe tua xuống tầng hầm. Lúc này cánh cửa ở phòng trong mở ra, Dương Hân từ trong phòng bức ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Vương Minh. Vương Minh nhìn mĩ nhân bên cạnh cười hỏi
“Sao cô không xuống tham gia? Chẳng phải cô rất hận tên Liệp Thành sao”
“Tôi không phải là người ưa bao lực”
Dương Hân nhàn nhạt đáp. Vương Minh gật đầu rồi hỏi
“Tình hình của cô dạo này thế nào?”
“Sống tốt hơn trước một chút”
“Tôi cho cô một manh mối để lật đổ cái tên Bí thư nhé”
Vương Minh nói. Nghe thấy vậy thì hai mắt của Dương Hân sáng rực lên. Vương Minh thấy ánh mắt mong chờ của nàng như vậy thì cũng không muốn chơi trò chờ đợi, hắn ném cho nàng một sấp tài liệu nói
“Trong này có các tư liệu mà tôi cho người điều tra về con trai của Phùng Tích Phạm. Theo tôi thấy tên này là một thằng công tử con ông cháu cha chính hiệu, cô cứ cho người đào xới các việc làm của tên này kiểu gì chả tìm ra một vài chuyện tốt nào đấy chứ”
Cái tên mà Vương Minh đang nhắc đến chính là tên công tử lái xe BMW va chạm với Vương Minh. Trong ấn tượng của hắn thì cái tên này đúng là một tên an chơi trác táng, đầu óc chỉ có rượu và gái. Với thể loại này chắc chắn sẽ làm ra không ít chuyện “tốt đẹp” thương thiên hại lí, nếu cứ bám riết vào tên này mà đào lên chắc chắn sẽ lôi ra một ít vụ việc gì đó liên quan đến Phùng Tích Phạm. Lúc đó nếu không lật đổ được cái ghế của tên Phùng Tích Phạm thì chí ít cũng khiến hắn bị luân chuyển công tác, từ đó cái thế cục chính trị ở Giang Kiều sẽ bị phá vỡ, Dương Hân có thể chen chân vào. Đây chính là kế hoạch mà Vương Minh suy tính. Dương Hân nhận lấy tập hồ sơ, nàng lấy tài liệu bên trong ra xem vừa xem được một ít thì ánh mắt nàng sáng rực lên, không từ biệt một lời nàng ta lập tức chạy ra ngoài. Vương Minh nhìn theo bóng lưng của mĩ nhân, lắc đầu thở dài
“Đúng là một cô gái cuồng công việc”
Từ trong phòng hầm vang lên vài tiếng gào rú, Vương Minh nhíu mày nói
“Ồn ào quá”
Hắn bật laptop lên chat với Mã Đống. Hai người trao đổi với nhau một số phương hướng phát triển của công ty sau này. Đồng thời cũng trao đổi luôn về nhiệm vụ sắp tới. Theo như tin mới nhât thu thập được, cả hai người cùng phân tích và cùng rút ra một quan điểm chung là khoảng 20 ngày nữa muc tiêu lên chiếc duy thuyền Elise sẽ là thời cơ thích hợp nhất để ra tay. Mã Đống nói cho Vương Minh lịch trình sắp xếp, hắn cũng không có ý kiến gì bởi công việc lúc trước của Mã Đống chính là sắp xếp các công việc còn Vương Minh chỉ có một việc duy nhất là thi hành ám sát. Lúc này Vương Minh bất giác nghĩ đến quá khứ năm xưa. Cứ mỗi lần nghĩ đến quá khứ là Vương Minh có chút không bình tĩnh được, hắn quay ra phái Nguyễn Dũng nói
“Cho anh điếu thuốc”
Nguyễn Dũng lấy bao thuốc ra vừa mới mua trong túi áo ra, lấy một điếu cho Vương Minh và cho hắn rồi chúi người xuống châm lửa cho Vương Minh. Vương Minh rít một hơi thì tâm tình bình lặng lại. Hắn nhìn điếu thuốc đang cháy trên ngón tay, hắn cười nói
“Có phải anh nghiện cái thứ này rồi không mà dạo này anh thấy rất hay dùng nó”
“Anh không phải nghiện, anh mới chỉ là cần nó thôi”
“Có lẽ là vậy”
Vương Minh gật đầu. Lúc này Hắc Cẩu đôi tay đầy máu đi lên phòng khách. Vương Minh gọi hắn lại nói
“Đây là giấy tờ chuyển nhượng tài sản, chú ép hắn kí vào đây đồng thời móc hết tài sản trong ngân hàng của hắn cho anh”
“Được. Việc này để em”
Hắc Cẩu hớn hở nhận lấy đống giấy tờ rồi lại chạy xuống tầm hầm. Không lâu sau đó là một tràng tiếng la hết rên rỉ đau đớn. Vương Minh cũng không muốn ở lại nghe thấy cái âm thanh điếc hết lỗ tai này nên hắn lên phòng ngủ mặc dù bây giờ còn khá sớm. Vừa đặt chân lên trên phòng ngủ thì điện theo reo lên. Nhìn người gọi Vương Minh mỉm cười
“Triệu Vận à. Nhớ anh quá đúng không?”
“Ừm”
Triệu Vận nhỏ nhẹ đáp rồi nàng nói tiếp
“Anh Minh, cuối tuần này anh vẫn ở Giang Kiều à?”
“Ừ. Có việc gì sao em”
“Không là thế này, em, Giai Giai và Yên Yên muốn xuống dưới đó chơi ấy mà”
Vương Minh nghe thấy vậy nhíu màu nói
“Chẳng phải các em đang thi sao. Không ở nhà ôn thi xuống đây làm gì?”
“Ba bọn em tuần sau không có môn thi nên Yên Yên muốn đi chơi giải trí một chút. Nhớ ra anh ở Giang Kiều nên Giai Giai đề nghi chúng em xuống đó chơi. Vương Minh, chẳng lẽ anh không muốn bọn em xuống”
Nghe thấy giọng nói làm nũng của Triệu Vận thì Vương Minh cam thấy cả người nhu mềm nhũn ra. Hắn cười khổ không ngờ một cô gái hay e thẹn như Triệu Vận cuối cùng cũng biết lãm nũng. Mĩ nhân đã có lời thì hắn không có cách nào từ chối nhưng nghĩ đến tình hình đang hỗn loạn dưới này Vương Minh nói
“Các em xuống thì được nhưng em vào Giai Giai mang theo vệ sĩ của cô ấy, ở dưới này tình hình đang rất phức tạp. Cẩn thận vẫn hơn”
“Vâng em nhớ rồi. Em sẽ bảo Giai Giai”
“Ừ. Thôi em ngủ đi, mai còn đi thi”
“Vâng. Chúc anh ngủ ngon”
Nói xong Triệu Vận hôn vào điện thoại, một tiếng chụt vang lên. Vương Minh cười cười cúp máy, càng ngày Vương Minh càng thấy Triệu Vận đáng yêu hơn khiến hắn càng yêu nàng hơn. Vương Minh ném điện thoại lên trên bàn nhưng nằm mãi khôn ngủ được. Nghĩ đến lâu rồi mình chưa luyện tập gì, Vương Minh quyết định đi cái công viên bách thảo cách căn nhà mấy cây số tập luyện.
Dạo gần đay do tinh hình an ninh thành phố Giang Kiều cực kì thấp nên ở những nơi vốn đã hoang vắng bóng người như công viên,… thì càng lúc càng hoang vắng hơn trước. Đi trong công việc bách thảo mãi một lúc mà Vương Minh chả thấy một bóng người nào trừ bóng của mấy nhân viên bảo vệ. Hắn thấy vậy thì càng yên tâm hơn. Vương Minh hít thở đều đặn rồi phát động hắc ám nội khí ra bên ngoài, xung quanh Vương Minh rất nhanh xuất hiện những làn khói đen. Những làn khói đen này bay xung quanh Vương Minh một lúc rồi tụ tập lại với nhau tạo thành một hình dạng con người. Phải đây chính là Bản thể, thứ mà Vương Minh từng dùng lúc đánh nhau với tên dị năng giả Máy phát điện. Nhưng mà từ trước đến nay hắn vẫn chưa thể điều khiển thành thạo Bản thể, lại nói thời gian gần đây bận tối mắt tối mũi không có nhiều thì giờ luyện tập. Hiếm hoi hôm nay có thời gian nên Vương Minh quyết định tập luyện thành thạo sử dụng Bản thể
Cố gắng tập trung tinh thần, Vương Minh bắt đầu điều khiển hành động của bản thể. Ban đầu thì không có vấn đề gì, mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ nhưng đến khi Vương Minh muốn xuất thủ cùng bản thể “song kiếm hợp bích” thì lại có vấn đề. Tâm trí của hắn chỉ có một mà hắn lại phải điều khiển cùng lúc hai cơ thể nên nếu cơ thể này hoạt động thì cơ thể kia đưng im. Vương Minh thở phì phò vì mệt, hắn ngồi xuống thảm cỏ lạnh giá, nhíu mày lẩm bẩm
“Phải làm sao đây”
Đột nhiên hắn nhớ đến Tô Hải nhưng lại nghĩ đến trời đã tối chắc Tô Hải giờ này đã nằm trên giường đi ngr vì vậy hắn đành đè nén lại, đợi đến sáng mai gọi điện
/398
|