Vương Minh dừng bước, quay lại xem kẻ nào gọi hắn. Hóa ra là tên Tần công tử, chủ tịch hiệp hội võ thuật trường đại học Kinh tế Đông Doanh. Vương Minh nhìn tên Tần công tử này một lượt, mỉm cười chế nhạo nói
“Muốn gì?”
“Mày đánh người xong tính chạy hả?”
Tên Tần công tử chỉ thằng vào Vương Minh quát. Vương Minh khỉnh bỉ nhìn cái tên to con Tây phương đang nằm bất tỉnh trên sàn, thản nhiên nói
“Theo tao nhớ đây là luận võ tự do mà. Mà đã là luận võ thì có quá tay một chút có sao đâu. Chẳng phải lần trước đánh gãy tay một người bên tao, sao lúc đó mày không ra nói đi”
“Mày…”
Tên Tần công tử á khẩu không nói được gì nữa. Một lúc sau hắn mới nói
“Cuộc đấu chưa kết thúc đâu. Bên tao vẫn còn vài người nữa lên đấu với mày”
“Tần Bác, ngươi thật là tên vô liêm sỉ. Chẳng phải đã giao hẹn là một bên một người lên đấu một trận sao bây giờ lại muốn lật lọng hả”
Trần Thanh Thanh lúc này thấy Vương Minh và Tần Bác cãi nhau chí chóe nên cũng bật dậy khỏi chỗ ngồi đi lên trên võ đài. Tần Bác thấy vậy nở nụ cười nửa miệng coi thường nói
“Đúng là ta đã nói như vậy nhưng tính ra đây là trận đấu thứ hai của hai võ quán chúng ta. Để công bằng thì các ngươi phải đấu với chúng ta một trận nữa, có phải không Trần tiểu thư”
Trần Thanh Thanh không thể nói được gì nữa. Không thể không nói lời của Tần Bác rất có đạo lí. Không biết làm gì Trần Thanh Thanh quay sang nhìn Vương Minh muốn hỏi ý kiến của hắn thì thấy hắn cười cười gật đầu với nàng. Thấy vậy Trần Thanh Thanh chỉ lắc đầu thở dài rồi quay người đi xuống ghế lô, để mọi chuyện cho Vương Minh xử lí. Vương Minh thấy Trần Thanh Thanh đi xuống mới quay ra phía Tần Bác nói
“Tần hội trưởng, bên phía các vị có bao người có thê lên ứng chiến”
“Tất cả bọn ta”
Tần Bác khoác tay chỉ vào đám võ sinh phia sau hắn. Vương Minh nhìn ra phía hắn chỉ nhẩm đém rồi nhìn đồng hồ trên tường phòng thể chất nói
“Nhiều người quá, mà ta lại không có thời gian, thế này đi các ngươi lên hết đây đánh một thể cho nhanh”
Tất cả mọi người đều lại một phen chấn động. Thế này phải nói là khinh người, khinh người một cách quá đáng. Tần Bác và đám người võ sinh của hội quán võ thuật Kinh tế Đông Doanh nghe thấy lời Vương Minh nói như vậy thì cả người cứng đờ như hóa đá một lúc, khi tỉnh lại thì nộ hỏa bốc lên tận đấu, tên nào cũng phồng mồm trợn mép chỉ vào Vương Minh mắng
“Đ**, ngông cuồng quá đấy”
“Đm, khinh người quá đáng”
“Anh em lên đập cho nó một trận nhừ đòn đi”
Đám người võ sinh này chỉ đứng ngoài mà chửi măng chưa xông lên bởi chủ tịch hội của bọn chúng chưa có lệnh. Ở phía bên hội quán võ thuật Tổng hợp Đông Doanh thì mọi người xôn xao bàn luận. Trần Thanh Thanh ngôi ở trên ghế lô, hai bàn tay thon dài nắm chặt lại với nhau, cắn chặt môi dưới, trong lòng thầm mắng Vương Minh là tên vô lại, không biết nặng nhẹ. Có thể thấy lúc này nàng đang rất lo lắng cho hắn nên vô ý từ trên người nàng toát ra vài vẻ nhu mì hiếm thấy từ trước đến nay. Tần Bác bị Vương Minh nói như vậy thì không kìm nén nổi lửa giận nữa, hắn chỉ tay vào Vương Minh, không thèm giữ phong độ của một tên công tử hào hoa phất tay ra hiệu quát lớn
“Đánh. Tất cả xông lên tẩn cho tên kiêu ngạo này dừ xương cho ta. Yên tâm có việc gì ta chịu”
Có lời nói của hội trưởng thì đám người võ sinh bên võ quán Kinh tế Đông Doanh như con thú được xổ lồng, hơn chục tên võ sinh xông lên vây lấy Vương Minh. Vương Minh mỉm cười, cước bộ nhẹ nhàng linh hoạt như lướt trên mặt sàn gỗ, bộ dạng trông vô cùng thảnh thơi né tránh công kích của đám võ sinh này.
Đột nhiên Vương Minh dồn hắc ám nội khí vào đôi chân, thi triển Lưu tinh bộ pháp cả cơ thể như bốc hơi biến mất khỏi tấm mắt của hơn chục tên võ sinh. Cả đám người đang đờ ra vì khôn thấy Vương Minh đâu thì hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng một tên, túm lấy cổ áo của hắn, nhẹ nhàng nhấc lên ném mạnh vào tên đứng bên cạnh. Thế là lập tức hai tên đầu tiên nằm sàn.
Tiếp theo đó Vương Minh vẫn diễn lại bàn cũ, lúc đầu nhẹ nhàng tránh né đàu giỡn bọn chúng rồi đột nhiên tăng tốc biến mất ra phía đằng sau hoặc bên sườn rồi tặng cho hắn một cú, đương nhiên Vương Minh biết nặng nhẹ, ra tay cũng rất có chừng mực không nguy hiểm như lúc đối phó với tên thanh niên phương Tây nhưng cũng đủ làm rạn hoặc gãy vài cái xương trên cơ thể khiến tên nào dính đòn không còn sức chiến đấu. Cứ thế cứ thế, mỗi lần thân ảnh Vương Minh biến mất là lại có một tên kêu lên rồi ngã xuống sàn rên rỉ đau đớn. Thoáng cái chỉ 10 phút sau trên sàn chỉ còn lại Vương Minh và một tên võ sinh đang đứng cả người run lẩy bẩy vì sợ hãi. Vương Minh nhìn hắn giả bộ tiến lên
“Hù”
Thấy vậy tên võ sinh này kinh hãi đến tột độ, ba chân bốn cảnh chạy ra phía cửa ra vào của nhà thể chất. Hắn vừa chạy vừa quay đầu ra phía sau nhìn động tĩnh của Vương Minh, vừa chạy lại vừa không nhín đường phía trước nên hắn đâm mạnh cái cái cột sắt trước mặt, cả cái mũi biến dạng kinh khủng, máu me nhuộm đỏ mặt, lăn ra bất tỉnh.
“Một lũ vô dụng”
Tần Bác nhìn thấy người của mình, gần chục tên cùng lao lên một lúc mà đến vạt áo của đối phương còn không tóm nổi đã bị hạ gục thì khiến cảm thấy vô cùng mất mặt. Hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau mắng chửi. Rồi quay người đi, cúi đầu đi xuống dưới đài.
Vương Minh thấy vậy cũng không muốn làm khó hắn nữa, cũng đi về phía cửa ra vào phòng thể chật, thẳng hướng bãi đỗ xe một mạch đi tới. Vừa mới mở cửa xe thì có tiếng gọi của Trần Thanh Thanh cách đó không xa
“Vương Minh ngươi đứng lại”
Vương Minh đóng cửa xe lại, đợi nàng ta đến gần, khoanh hai tay dựa lưng vào cửa xe nhìn nàng nói
“Có chuyện gì nữa sao?”
“Ngươi còn quên một việc chưa làm?” Trần Thanh Thanh bình thản nói
“Việc gì?”
Trần Thanh Thanh không trả lơi nàng tiến lên áp sát Vương Minh, khoảng cách của hai người bay giờ gần đến nỗi Vương Minh thậm chí có thể gửi thấy mùi thơm cơ thể của xử nữ trên người nàng khiến hắn có chút ngây ngất thất thần. Song thủ của Trần Thanh Thanh vươn ra nắm lấy tay hắn. Dưới sự điều khiển của Trần Thanh Thanh, một tay Vương Minh đặt lên một trái đào của nàng, còn tay kia vòng qua cái eo mảnh khảnh, sắn chắc không chút mỡ thừa, đặt lên trên cặp mông căng tròn mà bao thằng đàn ông phải đỏ mặt thèm khát. Vương Minh sững người, hành động của Trần Thanh Thanh khiến hắn bất ngờ đến nỗi toàn thân cứng đờ. Nhưng khi hắn tỉnh lại, hai bàn tay của hắn còn chưa cặp nhận được sự con dãn, đàn hồi và nảy nở của hai bộ phận mãn cảm kia thì Trần Thanh Thanh đã lắc người thoát ra khỏi hay tay của hắn. Trần Thanh Thanh nói
“Ngươi đã sờ rồi. Từ bây giờ ta với ngươi con như hết nợ, không ai nợ ai nữa”
Nói xong một câu này nàng quay người rời đi. Lúc Trần Thanh Thanh quay người đi không hiểu có phải ảo giác không Vương Minh thấy khóe miệng của Trần Thanh Thanh xuất hiện một nụ cười. Bất quá lúc này Vương Minh đang cười khổ trong lòng, không ngờ dày công dụ nàng ta vào bẫy đến cuối cùng lại bị nàng ta chơi lại, hèn chi nàng ta lại chấp nhận cái điều kiện của Vương Minh. Đúng là thông minh quá có lúc cũng bị thông minh hại.
Vương Minh cười khổ rồi lên xe phóng về nhà. Đang đi trên đường nghĩ đến Triệu Vận chắc giờ này vẫn đang nằm ườn trên giường ngủ vì kiệt sức nên Vương Minh cũng không muốn nàng nấu cơm thế nên hắn quyết định ghé qua cưa hàn vịt quay trên đường, mua một con vịt mang về cùng với vài chai bia làm bữa nhậu tối
-------------------------o0o-------------------------
Sáng hôm sau tin tức của cuộc tỉ võ đêm hôm trước lan nhanh với tốc độ rất nhanh, đương nhiên giông như bao tin đồn khác cứ qua miệng một người là lại được chỉnh sửa đi đôi chút so với bản gốc. Nào là Vương Minh một mình cân mấy chục tên võ sinh, nào là Vương Minh đánh cho tên chủ tịch võ hội Kinh tế Đông Doanh phải bò ra cửa,… Mặc dù tin đồn như thế nào đi chăng nửa cũng không có gây ra bất kì một bất lợi nào cho Vương Minh, thậm chí ngờ những tin đồn đó mà danh tiếng của Vương Minh đã lan ra khắp toàn trường đại học Tổng họp Đông Doanh, không sinh viên nào trong trường mà không biết hắn cả. Thậm chí trên 4rum trường thì topic đoạn video ghi lại trận đấu của Vương Minh nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí số một với lượng người xem tăng đến chóng mặt theo từng giờ.
“Vương Minh à bây giờ mày là hotboy của trường rồi đấy. Sướng nhé”
Vương Minh và Phan Hoàng đang cùng nhạu ngồi nhậu trong một quán bia ven đường. Phan Hoàng dùng điện thoại lên fourum trường thì nhìn thấy thứ gì đó quay ra nói với Vương Minh, giọng nói tràn đầy sự đố kị.
“Có gì sướng đâu chứ, phiền muốn chết.”
Vương Minh ném một hạt lạc vào trong miệng ,thản nhiên nói
“Còn không sướng sao. Mày tự nhìn xem”
Phan Hoàng đưa điện thoại cho Vương Minh. Vương Minh nhìn vào màn hình thì thấy một lời tỏ tình của một nữ sinh viên với hắn trên diễn đàn. Vương Minh thấy vậy thì khuôn mặt méo xệch, dở khóc dở cười. Lúc đầu nhận lời tham gia với Trần Thanh Thanh hắn không nghĩ đến lại xảy ra tình trạng như thế này, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi
“Chưa hết đâu, còn mấy chục topic nữa cơ, mày từ từ mà thưởng thức… hắc hắc”
Nói xong Phan Hoàng mở một loạt các topic khác tương tự như topic lúc đầu cho Vương Minh xem. Vương Minh xua xua tay nói
“Thôi kệ đi, tao chả quan tâm đến mấy đứa con gái đấy”
“Cũng phải hiện giờ mày trái ôm phải ấp, hai tay hai người đẹp. Cần gì phải để mắt đến lũ này chứ… hắc hắc”
Phan Hoàng vừa nói, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ và ghen tị. Vương Minh thấy vậy cười nói
“Vậy mày cứ thử như tao xem”
“Thôi cho tao xin. Tao mà làm như mày chắc Yên Yên xẻ thịt tao mất”
Vương Minh cười cười, hắn không ngờ có một ngày cái tên công tử như Phan Hoàng lại chịu sống nề nếp như vậy. Phải nói Lâm Yên Yên quả thật là khác tinh của đời hắn a.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Minh rung lên. Hắn nhìn thấy là Nguyễn Giai Giai gọi thì lập tức bắt máy. Nghe Nguyễn Giai Giai nói hắn ừ ừ vài tiếng, đôi mày trên trán khẽ nhăn lại. Nói với Nguyễn Giai Giai vài câu rồi Vương Minh cúp máy, tiếp tục uống bia bất quá đôi mày trên trán vẫn chưa giãn ra. Thấy vậy Phan Hoàng hỏi
“Là ai gọi điện vậy? Có chuyện gì sao mà trông bộ dạng mày nhăn nhó khó coi vậy?”
“Muốn gì?”
“Mày đánh người xong tính chạy hả?”
Tên Tần công tử chỉ thằng vào Vương Minh quát. Vương Minh khỉnh bỉ nhìn cái tên to con Tây phương đang nằm bất tỉnh trên sàn, thản nhiên nói
“Theo tao nhớ đây là luận võ tự do mà. Mà đã là luận võ thì có quá tay một chút có sao đâu. Chẳng phải lần trước đánh gãy tay một người bên tao, sao lúc đó mày không ra nói đi”
“Mày…”
Tên Tần công tử á khẩu không nói được gì nữa. Một lúc sau hắn mới nói
“Cuộc đấu chưa kết thúc đâu. Bên tao vẫn còn vài người nữa lên đấu với mày”
“Tần Bác, ngươi thật là tên vô liêm sỉ. Chẳng phải đã giao hẹn là một bên một người lên đấu một trận sao bây giờ lại muốn lật lọng hả”
Trần Thanh Thanh lúc này thấy Vương Minh và Tần Bác cãi nhau chí chóe nên cũng bật dậy khỏi chỗ ngồi đi lên trên võ đài. Tần Bác thấy vậy nở nụ cười nửa miệng coi thường nói
“Đúng là ta đã nói như vậy nhưng tính ra đây là trận đấu thứ hai của hai võ quán chúng ta. Để công bằng thì các ngươi phải đấu với chúng ta một trận nữa, có phải không Trần tiểu thư”
Trần Thanh Thanh không thể nói được gì nữa. Không thể không nói lời của Tần Bác rất có đạo lí. Không biết làm gì Trần Thanh Thanh quay sang nhìn Vương Minh muốn hỏi ý kiến của hắn thì thấy hắn cười cười gật đầu với nàng. Thấy vậy Trần Thanh Thanh chỉ lắc đầu thở dài rồi quay người đi xuống ghế lô, để mọi chuyện cho Vương Minh xử lí. Vương Minh thấy Trần Thanh Thanh đi xuống mới quay ra phía Tần Bác nói
“Tần hội trưởng, bên phía các vị có bao người có thê lên ứng chiến”
“Tất cả bọn ta”
Tần Bác khoác tay chỉ vào đám võ sinh phia sau hắn. Vương Minh nhìn ra phía hắn chỉ nhẩm đém rồi nhìn đồng hồ trên tường phòng thể chất nói
“Nhiều người quá, mà ta lại không có thời gian, thế này đi các ngươi lên hết đây đánh một thể cho nhanh”
Tất cả mọi người đều lại một phen chấn động. Thế này phải nói là khinh người, khinh người một cách quá đáng. Tần Bác và đám người võ sinh của hội quán võ thuật Kinh tế Đông Doanh nghe thấy lời Vương Minh nói như vậy thì cả người cứng đờ như hóa đá một lúc, khi tỉnh lại thì nộ hỏa bốc lên tận đấu, tên nào cũng phồng mồm trợn mép chỉ vào Vương Minh mắng
“Đ**, ngông cuồng quá đấy”
“Đm, khinh người quá đáng”
“Anh em lên đập cho nó một trận nhừ đòn đi”
Đám người võ sinh này chỉ đứng ngoài mà chửi măng chưa xông lên bởi chủ tịch hội của bọn chúng chưa có lệnh. Ở phía bên hội quán võ thuật Tổng hợp Đông Doanh thì mọi người xôn xao bàn luận. Trần Thanh Thanh ngôi ở trên ghế lô, hai bàn tay thon dài nắm chặt lại với nhau, cắn chặt môi dưới, trong lòng thầm mắng Vương Minh là tên vô lại, không biết nặng nhẹ. Có thể thấy lúc này nàng đang rất lo lắng cho hắn nên vô ý từ trên người nàng toát ra vài vẻ nhu mì hiếm thấy từ trước đến nay. Tần Bác bị Vương Minh nói như vậy thì không kìm nén nổi lửa giận nữa, hắn chỉ tay vào Vương Minh, không thèm giữ phong độ của một tên công tử hào hoa phất tay ra hiệu quát lớn
“Đánh. Tất cả xông lên tẩn cho tên kiêu ngạo này dừ xương cho ta. Yên tâm có việc gì ta chịu”
Có lời nói của hội trưởng thì đám người võ sinh bên võ quán Kinh tế Đông Doanh như con thú được xổ lồng, hơn chục tên võ sinh xông lên vây lấy Vương Minh. Vương Minh mỉm cười, cước bộ nhẹ nhàng linh hoạt như lướt trên mặt sàn gỗ, bộ dạng trông vô cùng thảnh thơi né tránh công kích của đám võ sinh này.
Đột nhiên Vương Minh dồn hắc ám nội khí vào đôi chân, thi triển Lưu tinh bộ pháp cả cơ thể như bốc hơi biến mất khỏi tấm mắt của hơn chục tên võ sinh. Cả đám người đang đờ ra vì khôn thấy Vương Minh đâu thì hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng một tên, túm lấy cổ áo của hắn, nhẹ nhàng nhấc lên ném mạnh vào tên đứng bên cạnh. Thế là lập tức hai tên đầu tiên nằm sàn.
Tiếp theo đó Vương Minh vẫn diễn lại bàn cũ, lúc đầu nhẹ nhàng tránh né đàu giỡn bọn chúng rồi đột nhiên tăng tốc biến mất ra phía đằng sau hoặc bên sườn rồi tặng cho hắn một cú, đương nhiên Vương Minh biết nặng nhẹ, ra tay cũng rất có chừng mực không nguy hiểm như lúc đối phó với tên thanh niên phương Tây nhưng cũng đủ làm rạn hoặc gãy vài cái xương trên cơ thể khiến tên nào dính đòn không còn sức chiến đấu. Cứ thế cứ thế, mỗi lần thân ảnh Vương Minh biến mất là lại có một tên kêu lên rồi ngã xuống sàn rên rỉ đau đớn. Thoáng cái chỉ 10 phút sau trên sàn chỉ còn lại Vương Minh và một tên võ sinh đang đứng cả người run lẩy bẩy vì sợ hãi. Vương Minh nhìn hắn giả bộ tiến lên
“Hù”
Thấy vậy tên võ sinh này kinh hãi đến tột độ, ba chân bốn cảnh chạy ra phía cửa ra vào của nhà thể chất. Hắn vừa chạy vừa quay đầu ra phía sau nhìn động tĩnh của Vương Minh, vừa chạy lại vừa không nhín đường phía trước nên hắn đâm mạnh cái cái cột sắt trước mặt, cả cái mũi biến dạng kinh khủng, máu me nhuộm đỏ mặt, lăn ra bất tỉnh.
“Một lũ vô dụng”
Tần Bác nhìn thấy người của mình, gần chục tên cùng lao lên một lúc mà đến vạt áo của đối phương còn không tóm nổi đã bị hạ gục thì khiến cảm thấy vô cùng mất mặt. Hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau mắng chửi. Rồi quay người đi, cúi đầu đi xuống dưới đài.
Vương Minh thấy vậy cũng không muốn làm khó hắn nữa, cũng đi về phía cửa ra vào phòng thể chật, thẳng hướng bãi đỗ xe một mạch đi tới. Vừa mới mở cửa xe thì có tiếng gọi của Trần Thanh Thanh cách đó không xa
“Vương Minh ngươi đứng lại”
Vương Minh đóng cửa xe lại, đợi nàng ta đến gần, khoanh hai tay dựa lưng vào cửa xe nhìn nàng nói
“Có chuyện gì nữa sao?”
“Ngươi còn quên một việc chưa làm?” Trần Thanh Thanh bình thản nói
“Việc gì?”
Trần Thanh Thanh không trả lơi nàng tiến lên áp sát Vương Minh, khoảng cách của hai người bay giờ gần đến nỗi Vương Minh thậm chí có thể gửi thấy mùi thơm cơ thể của xử nữ trên người nàng khiến hắn có chút ngây ngất thất thần. Song thủ của Trần Thanh Thanh vươn ra nắm lấy tay hắn. Dưới sự điều khiển của Trần Thanh Thanh, một tay Vương Minh đặt lên một trái đào của nàng, còn tay kia vòng qua cái eo mảnh khảnh, sắn chắc không chút mỡ thừa, đặt lên trên cặp mông căng tròn mà bao thằng đàn ông phải đỏ mặt thèm khát. Vương Minh sững người, hành động của Trần Thanh Thanh khiến hắn bất ngờ đến nỗi toàn thân cứng đờ. Nhưng khi hắn tỉnh lại, hai bàn tay của hắn còn chưa cặp nhận được sự con dãn, đàn hồi và nảy nở của hai bộ phận mãn cảm kia thì Trần Thanh Thanh đã lắc người thoát ra khỏi hay tay của hắn. Trần Thanh Thanh nói
“Ngươi đã sờ rồi. Từ bây giờ ta với ngươi con như hết nợ, không ai nợ ai nữa”
Nói xong một câu này nàng quay người rời đi. Lúc Trần Thanh Thanh quay người đi không hiểu có phải ảo giác không Vương Minh thấy khóe miệng của Trần Thanh Thanh xuất hiện một nụ cười. Bất quá lúc này Vương Minh đang cười khổ trong lòng, không ngờ dày công dụ nàng ta vào bẫy đến cuối cùng lại bị nàng ta chơi lại, hèn chi nàng ta lại chấp nhận cái điều kiện của Vương Minh. Đúng là thông minh quá có lúc cũng bị thông minh hại.
Vương Minh cười khổ rồi lên xe phóng về nhà. Đang đi trên đường nghĩ đến Triệu Vận chắc giờ này vẫn đang nằm ườn trên giường ngủ vì kiệt sức nên Vương Minh cũng không muốn nàng nấu cơm thế nên hắn quyết định ghé qua cưa hàn vịt quay trên đường, mua một con vịt mang về cùng với vài chai bia làm bữa nhậu tối
-------------------------o0o-------------------------
Sáng hôm sau tin tức của cuộc tỉ võ đêm hôm trước lan nhanh với tốc độ rất nhanh, đương nhiên giông như bao tin đồn khác cứ qua miệng một người là lại được chỉnh sửa đi đôi chút so với bản gốc. Nào là Vương Minh một mình cân mấy chục tên võ sinh, nào là Vương Minh đánh cho tên chủ tịch võ hội Kinh tế Đông Doanh phải bò ra cửa,… Mặc dù tin đồn như thế nào đi chăng nửa cũng không có gây ra bất kì một bất lợi nào cho Vương Minh, thậm chí ngờ những tin đồn đó mà danh tiếng của Vương Minh đã lan ra khắp toàn trường đại học Tổng họp Đông Doanh, không sinh viên nào trong trường mà không biết hắn cả. Thậm chí trên 4rum trường thì topic đoạn video ghi lại trận đấu của Vương Minh nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí số một với lượng người xem tăng đến chóng mặt theo từng giờ.
“Vương Minh à bây giờ mày là hotboy của trường rồi đấy. Sướng nhé”
Vương Minh và Phan Hoàng đang cùng nhạu ngồi nhậu trong một quán bia ven đường. Phan Hoàng dùng điện thoại lên fourum trường thì nhìn thấy thứ gì đó quay ra nói với Vương Minh, giọng nói tràn đầy sự đố kị.
“Có gì sướng đâu chứ, phiền muốn chết.”
Vương Minh ném một hạt lạc vào trong miệng ,thản nhiên nói
“Còn không sướng sao. Mày tự nhìn xem”
Phan Hoàng đưa điện thoại cho Vương Minh. Vương Minh nhìn vào màn hình thì thấy một lời tỏ tình của một nữ sinh viên với hắn trên diễn đàn. Vương Minh thấy vậy thì khuôn mặt méo xệch, dở khóc dở cười. Lúc đầu nhận lời tham gia với Trần Thanh Thanh hắn không nghĩ đến lại xảy ra tình trạng như thế này, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi
“Chưa hết đâu, còn mấy chục topic nữa cơ, mày từ từ mà thưởng thức… hắc hắc”
Nói xong Phan Hoàng mở một loạt các topic khác tương tự như topic lúc đầu cho Vương Minh xem. Vương Minh xua xua tay nói
“Thôi kệ đi, tao chả quan tâm đến mấy đứa con gái đấy”
“Cũng phải hiện giờ mày trái ôm phải ấp, hai tay hai người đẹp. Cần gì phải để mắt đến lũ này chứ… hắc hắc”
Phan Hoàng vừa nói, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ và ghen tị. Vương Minh thấy vậy cười nói
“Vậy mày cứ thử như tao xem”
“Thôi cho tao xin. Tao mà làm như mày chắc Yên Yên xẻ thịt tao mất”
Vương Minh cười cười, hắn không ngờ có một ngày cái tên công tử như Phan Hoàng lại chịu sống nề nếp như vậy. Phải nói Lâm Yên Yên quả thật là khác tinh của đời hắn a.
Đúng lúc này điện thoại của Vương Minh rung lên. Hắn nhìn thấy là Nguyễn Giai Giai gọi thì lập tức bắt máy. Nghe Nguyễn Giai Giai nói hắn ừ ừ vài tiếng, đôi mày trên trán khẽ nhăn lại. Nói với Nguyễn Giai Giai vài câu rồi Vương Minh cúp máy, tiếp tục uống bia bất quá đôi mày trên trán vẫn chưa giãn ra. Thấy vậy Phan Hoàng hỏi
“Là ai gọi điện vậy? Có chuyện gì sao mà trông bộ dạng mày nhăn nhó khó coi vậy?”
/398
|