Phương Tuấn bị người đẹp nói như vậy trước mặt bao nhiêu người nhưng không hề có chút xấu hổ nào cả mà vẫn tiếp tục giữ cách xưng hô cũ, điều này đủ chứng tỏ độ dày của da mặt hắn là như thế nào.
“Chỉ mới một năm không gặp mà làm gì phải xa cach thế Giai Giai”
Vương Minh đứng ở bên cạnh nhíu màu hắn không hề thích cái tên trước mặt này chút nào. Không phải Vương Minh ghen vì hắn đẹp trai mà là tên này mang đến cho Vương Minh một cảm giác giả dối vô cùng. Nhưng mà hắn khó chịu nhất là cái ánh mắt hau háu nhìn vào Nguyễn Giai Giai của hắn như thể hận không thể ngay lập tức đưa Nguyễn Giai Giai lên giường vậy. Vương Minh tiến lên nói
“Này mày bị điến hả, vợ tao đã nói gọi là Nguyễn tiểu thư rồi mà vẫn dám gọi tên nàng hả. Muốn ăn đòn không?”
Phương Tuấn có chút sững sờ vì sự xuất hiện của Vương Minh. Hắn nhìn Vương Minh đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Sau một lượt đánh gia hắn đoán Vương Minh chắc chỉ là một tên nghèo kiết xác may mắn vớ được một tiểu thư nào đó thôi. Lại nhìn sang thấy Nguyễn Giai Giai đang ôm cánh tay của hắn rất thân mật thì hắn lờ mờ đoán ra được một chút. Hắn nhếch mép cười khỉnh nói với Nguyễn Giai Giai
“Giai Giai, đây là trai của em hả, đúng là không có tiềm năng chút nào cả”
Nguyễn Giai Giai nghe thấy thế thì định lên tiếng phản bác thì một bóng đén vụt qua nàng. Tiếp theo đó là một tiếng thét thảm thiếp vang lên lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong sảnh.
Nguyễn Giai Giai lúc này mới để ý đến Phương Tuấn đang nằm ở trên sàn đá hoa cương mà lăn lộn kêu gào như lợn bị chọc tiết, mồm miệng chảy ra một cái thứ hỗn hợp hổ lốn của nước miệng, máu và cái chiếc răng. Nguyễn Giai Giai nhìn qua không khó đoán tác giả là ai liền nhìn sang Vương Minh ở bên cạnh nhưng không hể có chút gì là giận dỗi mà ngược lại có chút hả hê, vui sướng nên càng lúc càng dựa sát vào người Vương Minh hơn.
Phương Tuấn mồm rất đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng bò dậy. Hai mắt trừng to, ánh mắt như bắn ra tia lửa vào Vương Minh. Cánh tay còn lại giơ lên, run run chỉ vào Vương Minh khó nhọc nói
“Thằng chó mày dám đánh ông hả. Có biết ông là ai không hả.”
“Tao đíu cần biết mày là thằng nào. Chỉ biết mày làm vợ tao phải khó chịu nên cần ăn đòn”
Vương Minh khinh miệt nói. Phương Tuấn tức run lên hắn nói
“Bố tao là Phương Thiên Uy, thị trưởng thành phố Giang Kiều. Mày dám đánh tao thì cha tao sẽ cho mà sống không bằng chết”
Vương Minh nghe thấy tên này xưng danh thì giật mình. Hèn chi hắn thấy tên này có chút quen quen, hóa ra là tên con trai độc nhất của Phương Thiên Uy. Trong đống tài liệu Hắc Cẩu gởi cho hắn có nói qua về tên này. Cái tên này là con rơi của hắn với một bạn học thời còn học cấp ba, đến khi Phương Thiên Uy lấy vợ hiện giờ của hắn nhưng cố mãi mấy năm vẫn không có con nên hắn mới đón tên này về nuôi dương, nhất mực cưng chiều hắn.
“Thế nào sợ rồi phải không?”
Phương Tuấn thấy Vương Minh sững người sau khi xưng tên của cha hắn thì có chút hả hê đắc ý. Nhưng hắn thật không ngờ chỉ sau đó, ngay lập tức Vương Minh xông lên đám đá hắn một trận túi bụi. Mà Vương Minh càng đám càng hăng hơn trước khiến tên này rên oai oái lên. Hắn cố gào thết trong cơn tuyệt vọng
“Cha tao là thị trưởng đó, cha tao là Phương Thiên Uy đó”
“Chính vì cha mày là Phương Thiên Uy nên tao mới càng phải đánh”
Mà kể ra Vương Minh cũng cảm thấy buồn cười. Không hiểu cái tên này có phải trí tuệ đổ hết ra vẻ ngoài hay không mà sao ngu dữ vậy. Đây là Đông Doanh chứ có phải Giang Kiều đâu mà có thể lấy Phương Thiên Uy ra dọa hắn chứ. Mà có cho dù là ở Giang Kiều đi nữa thì Phương Thiên Uy hắn cũng chả thèm để vào mắt.
Vương Minh càng lúc càng ra tay nặng hơn. Đám người xem nào nhiệt xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì không ai dám ra cản bởi chỉ cần nhìn bộ dạng hăng máu của Vương Minh, ra can khéo còn bị cho một trân ý chứ. Nguyễn Giai Giai và Trần Thanh Thanh liếc nhìn nhau rồi Nguyễn Giai Giai tiến lên kéo Vương Minh lùi lại khuyên giải
“Thôi anh Minh, đừng đánh hắn nữa. Đánh nữa chết người đó”
Vương Minh cố đạp thêm hai cái nữa rồi mới theo Nguyễn Giai Giai rời đi. Đến trước mặt Trần Thanh Thanh thì Vương Minh nói
“Có gây phiền phức cho cô không”
Trần Thanh Thanh mỉm cười có chút hả hê nói
“Phiền phức thì có nhưng không tính là quá lớn. Ta phải cảm ơn ngươi vì giúp ta đập chết một con ruồi phiền phức nữa”
Vương Minh cười cười rồi cùng Nguyễn Giai Giai tạm biệt Trần Thanh Thanh sau đó rời khỏi bữa tiệc sinh nhật. Ngồi lên xe Vương Minh vừa lái vừa hỏi Nguyễn Giai Giai
“Em biết cái tên Phương Tuấn kia à?”
Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói
“Không em không quen. Chỉ có chị Trần Thanh Thanh là quen với hắn thôi. Hắn với chị Thanh Thanh trước là bạn học ngồi cùng bàn hồi cấp hai”
“Ồ ra thế.”
“Vâng. Hắn muốn tạo quan hệ với em đẻ làm cái đường vòng tiếp cận với chị Thanh Thanh. Mà Vương Minh mặc dù hắn đáng ghét nhưng mà làm sao anh lại đánh hắn mạnh tay như vậy. Nhỡ đâu…”
“Không sao đâu. Anh ra tay rất có chừng mực mà. Còn nguyên nhân anh đánh hắn thì… hắc hắc”
Vương Minh ngừng lại cười rồi nói
“Chỉ có thể trách cha hắn mà thôi”
Nguyễn Giai Giai khó hiểu hỏi
“Hắn bị đánh thì liên quan gì đến cha hắn chứ?”
“Cha hắn là Phương Thiên Uy, thị trường thành phố Đông Doanh cũng chính là kẻ ngáng đường công việc của bọn anh ở bên đó”
Nguyễn Giai Giai gật đầu. Nàng từ cha mình cũng biết được một số việc của Vương Minh, cũng biết qua về những gì hắn là ở dưới Giang Kiều nên khi nghe được lí do của Vương Minh thì không có gì cảm thấy lạ cả. Thậm chí còn chủ động đề nghị nhờ cha nàng giúp đỡ hắn. Vương Minh cười cười, hắn hiểu tâm ý của nàng những từ chối
“Cái gì mà tự tay mình làm ra thì mới có ý nghĩa và bền vững được. Em không phải lo đâu, mọi việc bây giờ đang rất thuận lợi”
“Vâng. Nếu em giúp được gì thì anh cứ bảo em nhé, em muốn cùng anh chia sẻ gành nặng”
“Được”
Vương Minh cười ha hả. Trong lòng hắn lúc nãy cảm thấy rất thỏa mãn, thử hỏi có được một người con gái thông mình xinh đẹp lại tâm lí như Nguyễn Giai Giai thử hỏi phải cơ phúc mấy đời cơ chứ. Hai người nói chuyện phiếm thì Vương Minh đột nhớ ra một chuyện hỏi
“Công ty của em bao giờ hoạt động?”
“Chắc là phải sang cuối tháng sau. Em lo quá”
Vương Minh nắm tay nàng rồi nhẹ nhàng nói
“Lo lắng cũng bình thường thôi. Người nào lần đầu tiên có một công ty chả thế. Có cần anh cho Trương Nghĩa sang giúp không”
Nguyễn Giai Giai lắc đàu từ chối, nàng nói
“Không cần đâu. Lúc chuẩn bị thì anh Trương Nghĩa đã giúp em rất nhiều rồi. Nếu sau này khi công ty hoạt động mà lại anh ý giúp nữa thì đúng là không ra gì. Cha em muốn nhân cơ hội này để đào tạo em, tốt nhất là nên để em tự mình lo liệu thì hơn”
Vương Minh gật đầu. Nguyễn Giai Giai là con gái độc nhất của Nguyễn Sinh, sau này Nguyễn Sinh chết thì số tài sản không lồ của hắn chắc chắn phải thuộc về Nguyễn Giai Giai. Nếu đến lúc đó Nguyễn Giai Giai không có chút kinh nghiệm hay năng lực nào thì làm sao điều hành được cả một tập đoàn không lồ mà Nguyễn Sinh để lại được cơ chứ.
Vương Minh chở Nguyễn Giai Giai đến cổng biệt thư. Nguyễn Giai Giai đột nhiên nhớ một chuyện liền quay sang Vương Minh hỏi
“Anh Minh, tối ngày kia anh có rảnh không?”
Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói
“Anh rảnh”
“Vậy anh có đi đến buổi dạ hội của trường với em không?”
Vương Minh hơn tháng nay cũng chưa đến trường lần nào nên cũng không biết là trường tổ chức dạ hội đón mừng năm mới. Vì vậy nghe thấy Nguyễn Giai Giai bất ngờ đè cập đến chuyện này thì hơi có chút ngập ngừng. Nhưng sự ngập ngừng chỉ có trong giây lát, hắn sau đó lập tức đồng ý
“Được”
Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh đồng ý thì rất vui vẻ. Nguyễn Giai Giai nhún người lên hôn một cái thật kêu vào má hắn rồi quay người chạy nhanh như con thỏ. Vương Minh thấy nàng hành động có chút trẻ con như vậy thì cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thích thú. Hắn lái xe rời đi, vừa đi hắn lại nghĩ đến cái tên Phương Tuấn gặp ở bữa tiệc, lại nhớ đến cái bộ dạng heo không sợ nước sôi của hắn thì Vương Minh lẩm bẩm
“Hắn liệu có thể là một điểm đột phá hay không?”
Nghĩ vậy Vương Minh rút điện thoại bấm số của Hắc Cẩu
“Vương ca”
“Ừm. Chú ngay lập tức cho người đi điều tra Phương Tuấn, con trai của Phương Thiên Uy cho anh”
“Vâng, em lập tức làm ngay”
Hành động hơn lời nói, vừa nhận được lệnh của Vương Minh thì lập tức Hắc Cẩu triệu tập các anh em rồi phái người đi khắp nơi thu thập tin tức về Phương Tuấn.
“Chỉ mới một năm không gặp mà làm gì phải xa cach thế Giai Giai”
Vương Minh đứng ở bên cạnh nhíu màu hắn không hề thích cái tên trước mặt này chút nào. Không phải Vương Minh ghen vì hắn đẹp trai mà là tên này mang đến cho Vương Minh một cảm giác giả dối vô cùng. Nhưng mà hắn khó chịu nhất là cái ánh mắt hau háu nhìn vào Nguyễn Giai Giai của hắn như thể hận không thể ngay lập tức đưa Nguyễn Giai Giai lên giường vậy. Vương Minh tiến lên nói
“Này mày bị điến hả, vợ tao đã nói gọi là Nguyễn tiểu thư rồi mà vẫn dám gọi tên nàng hả. Muốn ăn đòn không?”
Phương Tuấn có chút sững sờ vì sự xuất hiện của Vương Minh. Hắn nhìn Vương Minh đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Sau một lượt đánh gia hắn đoán Vương Minh chắc chỉ là một tên nghèo kiết xác may mắn vớ được một tiểu thư nào đó thôi. Lại nhìn sang thấy Nguyễn Giai Giai đang ôm cánh tay của hắn rất thân mật thì hắn lờ mờ đoán ra được một chút. Hắn nhếch mép cười khỉnh nói với Nguyễn Giai Giai
“Giai Giai, đây là trai của em hả, đúng là không có tiềm năng chút nào cả”
Nguyễn Giai Giai nghe thấy thế thì định lên tiếng phản bác thì một bóng đén vụt qua nàng. Tiếp theo đó là một tiếng thét thảm thiếp vang lên lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người trong sảnh.
Nguyễn Giai Giai lúc này mới để ý đến Phương Tuấn đang nằm ở trên sàn đá hoa cương mà lăn lộn kêu gào như lợn bị chọc tiết, mồm miệng chảy ra một cái thứ hỗn hợp hổ lốn của nước miệng, máu và cái chiếc răng. Nguyễn Giai Giai nhìn qua không khó đoán tác giả là ai liền nhìn sang Vương Minh ở bên cạnh nhưng không hể có chút gì là giận dỗi mà ngược lại có chút hả hê, vui sướng nên càng lúc càng dựa sát vào người Vương Minh hơn.
Phương Tuấn mồm rất đau đớn nhưng hắn vẫn cố gắng bò dậy. Hai mắt trừng to, ánh mắt như bắn ra tia lửa vào Vương Minh. Cánh tay còn lại giơ lên, run run chỉ vào Vương Minh khó nhọc nói
“Thằng chó mày dám đánh ông hả. Có biết ông là ai không hả.”
“Tao đíu cần biết mày là thằng nào. Chỉ biết mày làm vợ tao phải khó chịu nên cần ăn đòn”
Vương Minh khinh miệt nói. Phương Tuấn tức run lên hắn nói
“Bố tao là Phương Thiên Uy, thị trưởng thành phố Giang Kiều. Mày dám đánh tao thì cha tao sẽ cho mà sống không bằng chết”
Vương Minh nghe thấy tên này xưng danh thì giật mình. Hèn chi hắn thấy tên này có chút quen quen, hóa ra là tên con trai độc nhất của Phương Thiên Uy. Trong đống tài liệu Hắc Cẩu gởi cho hắn có nói qua về tên này. Cái tên này là con rơi của hắn với một bạn học thời còn học cấp ba, đến khi Phương Thiên Uy lấy vợ hiện giờ của hắn nhưng cố mãi mấy năm vẫn không có con nên hắn mới đón tên này về nuôi dương, nhất mực cưng chiều hắn.
“Thế nào sợ rồi phải không?”
Phương Tuấn thấy Vương Minh sững người sau khi xưng tên của cha hắn thì có chút hả hê đắc ý. Nhưng hắn thật không ngờ chỉ sau đó, ngay lập tức Vương Minh xông lên đám đá hắn một trận túi bụi. Mà Vương Minh càng đám càng hăng hơn trước khiến tên này rên oai oái lên. Hắn cố gào thết trong cơn tuyệt vọng
“Cha tao là thị trưởng đó, cha tao là Phương Thiên Uy đó”
“Chính vì cha mày là Phương Thiên Uy nên tao mới càng phải đánh”
Mà kể ra Vương Minh cũng cảm thấy buồn cười. Không hiểu cái tên này có phải trí tuệ đổ hết ra vẻ ngoài hay không mà sao ngu dữ vậy. Đây là Đông Doanh chứ có phải Giang Kiều đâu mà có thể lấy Phương Thiên Uy ra dọa hắn chứ. Mà có cho dù là ở Giang Kiều đi nữa thì Phương Thiên Uy hắn cũng chả thèm để vào mắt.
Vương Minh càng lúc càng ra tay nặng hơn. Đám người xem nào nhiệt xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì không ai dám ra cản bởi chỉ cần nhìn bộ dạng hăng máu của Vương Minh, ra can khéo còn bị cho một trân ý chứ. Nguyễn Giai Giai và Trần Thanh Thanh liếc nhìn nhau rồi Nguyễn Giai Giai tiến lên kéo Vương Minh lùi lại khuyên giải
“Thôi anh Minh, đừng đánh hắn nữa. Đánh nữa chết người đó”
Vương Minh cố đạp thêm hai cái nữa rồi mới theo Nguyễn Giai Giai rời đi. Đến trước mặt Trần Thanh Thanh thì Vương Minh nói
“Có gây phiền phức cho cô không”
Trần Thanh Thanh mỉm cười có chút hả hê nói
“Phiền phức thì có nhưng không tính là quá lớn. Ta phải cảm ơn ngươi vì giúp ta đập chết một con ruồi phiền phức nữa”
Vương Minh cười cười rồi cùng Nguyễn Giai Giai tạm biệt Trần Thanh Thanh sau đó rời khỏi bữa tiệc sinh nhật. Ngồi lên xe Vương Minh vừa lái vừa hỏi Nguyễn Giai Giai
“Em biết cái tên Phương Tuấn kia à?”
Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói
“Không em không quen. Chỉ có chị Trần Thanh Thanh là quen với hắn thôi. Hắn với chị Thanh Thanh trước là bạn học ngồi cùng bàn hồi cấp hai”
“Ồ ra thế.”
“Vâng. Hắn muốn tạo quan hệ với em đẻ làm cái đường vòng tiếp cận với chị Thanh Thanh. Mà Vương Minh mặc dù hắn đáng ghét nhưng mà làm sao anh lại đánh hắn mạnh tay như vậy. Nhỡ đâu…”
“Không sao đâu. Anh ra tay rất có chừng mực mà. Còn nguyên nhân anh đánh hắn thì… hắc hắc”
Vương Minh ngừng lại cười rồi nói
“Chỉ có thể trách cha hắn mà thôi”
Nguyễn Giai Giai khó hiểu hỏi
“Hắn bị đánh thì liên quan gì đến cha hắn chứ?”
“Cha hắn là Phương Thiên Uy, thị trường thành phố Đông Doanh cũng chính là kẻ ngáng đường công việc của bọn anh ở bên đó”
Nguyễn Giai Giai gật đầu. Nàng từ cha mình cũng biết được một số việc của Vương Minh, cũng biết qua về những gì hắn là ở dưới Giang Kiều nên khi nghe được lí do của Vương Minh thì không có gì cảm thấy lạ cả. Thậm chí còn chủ động đề nghị nhờ cha nàng giúp đỡ hắn. Vương Minh cười cười, hắn hiểu tâm ý của nàng những từ chối
“Cái gì mà tự tay mình làm ra thì mới có ý nghĩa và bền vững được. Em không phải lo đâu, mọi việc bây giờ đang rất thuận lợi”
“Vâng. Nếu em giúp được gì thì anh cứ bảo em nhé, em muốn cùng anh chia sẻ gành nặng”
“Được”
Vương Minh cười ha hả. Trong lòng hắn lúc nãy cảm thấy rất thỏa mãn, thử hỏi có được một người con gái thông mình xinh đẹp lại tâm lí như Nguyễn Giai Giai thử hỏi phải cơ phúc mấy đời cơ chứ. Hai người nói chuyện phiếm thì Vương Minh đột nhớ ra một chuyện hỏi
“Công ty của em bao giờ hoạt động?”
“Chắc là phải sang cuối tháng sau. Em lo quá”
Vương Minh nắm tay nàng rồi nhẹ nhàng nói
“Lo lắng cũng bình thường thôi. Người nào lần đầu tiên có một công ty chả thế. Có cần anh cho Trương Nghĩa sang giúp không”
Nguyễn Giai Giai lắc đàu từ chối, nàng nói
“Không cần đâu. Lúc chuẩn bị thì anh Trương Nghĩa đã giúp em rất nhiều rồi. Nếu sau này khi công ty hoạt động mà lại anh ý giúp nữa thì đúng là không ra gì. Cha em muốn nhân cơ hội này để đào tạo em, tốt nhất là nên để em tự mình lo liệu thì hơn”
Vương Minh gật đầu. Nguyễn Giai Giai là con gái độc nhất của Nguyễn Sinh, sau này Nguyễn Sinh chết thì số tài sản không lồ của hắn chắc chắn phải thuộc về Nguyễn Giai Giai. Nếu đến lúc đó Nguyễn Giai Giai không có chút kinh nghiệm hay năng lực nào thì làm sao điều hành được cả một tập đoàn không lồ mà Nguyễn Sinh để lại được cơ chứ.
Vương Minh chở Nguyễn Giai Giai đến cổng biệt thư. Nguyễn Giai Giai đột nhiên nhớ một chuyện liền quay sang Vương Minh hỏi
“Anh Minh, tối ngày kia anh có rảnh không?”
Vương Minh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói
“Anh rảnh”
“Vậy anh có đi đến buổi dạ hội của trường với em không?”
Vương Minh hơn tháng nay cũng chưa đến trường lần nào nên cũng không biết là trường tổ chức dạ hội đón mừng năm mới. Vì vậy nghe thấy Nguyễn Giai Giai bất ngờ đè cập đến chuyện này thì hơi có chút ngập ngừng. Nhưng sự ngập ngừng chỉ có trong giây lát, hắn sau đó lập tức đồng ý
“Được”
Nguyễn Giai Giai thấy Vương Minh đồng ý thì rất vui vẻ. Nguyễn Giai Giai nhún người lên hôn một cái thật kêu vào má hắn rồi quay người chạy nhanh như con thỏ. Vương Minh thấy nàng hành động có chút trẻ con như vậy thì cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thích thú. Hắn lái xe rời đi, vừa đi hắn lại nghĩ đến cái tên Phương Tuấn gặp ở bữa tiệc, lại nhớ đến cái bộ dạng heo không sợ nước sôi của hắn thì Vương Minh lẩm bẩm
“Hắn liệu có thể là một điểm đột phá hay không?”
Nghĩ vậy Vương Minh rút điện thoại bấm số của Hắc Cẩu
“Vương ca”
“Ừm. Chú ngay lập tức cho người đi điều tra Phương Tuấn, con trai của Phương Thiên Uy cho anh”
“Vâng, em lập tức làm ngay”
Hành động hơn lời nói, vừa nhận được lệnh của Vương Minh thì lập tức Hắc Cẩu triệu tập các anh em rồi phái người đi khắp nơi thu thập tin tức về Phương Tuấn.
/398
|