“Cũng không có gì”
Vương Minh xoay xoay khẩu súng trên tay chơi đùa. Tháy màn cảnh này thì Phan Thiên Trường lạnh sống lưng, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cái áo sơ mi đắt tiền bên trong, chân run lập cập như muốn quỵ xuống. Vương Minh nói
“Vì chú là chó nên phải bò ra khỏi đây chứ”
Phan Thiên Trường nghe thấy yêu cầu này của Vương Minh thì sững người. Cả Phan Hoàng và Phan Thiên Bình cũng sững người trong giây lát rồi ngay sau đó cả hai bông bụng lăn lộn cười ta. Phan Thiên Trường lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, từ bé đến giờ hắn chưa từng phải chịu sự vũ nhục như thế này bao giờ nhưng nhìn thấy khẩu súng trên tay Vương Minh thì hắn chỉ có thể làm theo lời Vương Minh. Cắn răng, hai bàn tay nắm chặt, cả cơ thể run run chậm rãi hạ dần xuống rồi tủi nhục bò ra ngoài cửa. Khi bò đến cửa thì cúi gằm mặt xuống dưới đất nhanh chóng bước ra ngoài, đám người trai gái đi theo hắn thấy vậy thù cũng không nói lời nào thêm nữa chỉ lẳng lặng đi theo phía sau hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
“Đúng là sảng khoái thật. Chưa bao giờ tao thấy vui như lúc này”
Phan Hoàng cười rống lên. Còn Phan Thiên Bình thì ngược lại, hắn biết tính tình của thằng em trai bất trị của mình nên khuôn mặt có chút lo lắng.
“Vương Minh chú cẩn thận đấy. Thiên Trường không phải là người dễ bỏ qua đâu”
“Ông anh không cần lo, em còn đang mong chờ bọn chúng trả thù đây này… hắc hắc”
Phan Thiên Bình khó hiểu nhưng thấy nụ cười độc ác kèm với bộ dạng tự tin vô cùng của Vương Minh thì không nói gì nữa. Lúc này cửa phòng mở ra, phục vụ mang một loạt món ăn mà lúc nãy tên Phan Thiên Trường gọi, toàn những món sơn hào hải vị đắt tiền. Thấy vậy Phan Thiên Bình lè lưỡi lắc đầu.
“Ở. Chúng tôi…”
Đang nói giở thì Vương Minh ngăn lại, hắn cười với phục vụ
“Mang thức ăn bày hết lên đây”
“Vâng”
Phục vụ lúc đầu thấy thái độ của Phan Thiên Bình cũng thấy là lạ nhưng nghe thấy Vương Minh bảo mang đồ ăn vào thì không chần chừ nữa, vội vàng bày đồ ăn. Đợi khi phục vụ lui ra, nhìn một bàn sơn hào hải vị gồm tôm hùm, vi vá mập, trứng ngỗng kiểu Pháp,… thì cả hai người Phan Thiên Bình và Phan Hoàng trợn mắt rồi lo lắng quay ra nhìn Vương Minh ngập ngừng nói
“Vương Minh, cái này…”
“Hắc hắc… hai người không phải lo sẽ có người trả tiền cho chúng ta”
“Trả tiền cho chúng ta? Ai mà hào phóng vậy”
Phan Hoàng hào phóng hỏi. Vương Minh cười hắc hăc
“Đương nhiên là cái tên ngu ngốc Phan Thiên Trường vừa rồi chứ còn ai nữa”
Nói xong trên tay trái của Vương Minh xuất hiện một cái ví da cá sấu hàng hiệu đắt tiền. Phan Hoàng và Phan Thiên Bình đương nhiên là nhận ra cái ví này, còn không phải là của tên Phan Thiên Trường thì còn ai vào đây nữa
“Mày lấy lúc nào vậy”
“Hắc hắc… đương nhiên là lúc tao ghì nó xuống rồi”
“Giởi, bái phục chú en”
Phan Thiên Bình giơ ngón cái lên tán dương. Thực ra cái trò hai ngón này cũng là một hạng mục mà hồi trước trong khóa huấn luyện sát thủ Vương gia Vương Minh được huấn luyện. Mặc dù giữ sát thủ và đạo trích không liên quan gì đến nhau nhưng thỉnh thoảng sát thủ cũng nhận một số nhiệm vụ kiểu như lấy cắp một vật quan trọng nào đó nên mấy trò của dân hai ngón cũng là một hạng mục quan trọng trong quá trinhg huấn luyện.
Đã có kẻ trả tiền thay thì cả hai người Phan Hoàng không còn gì phải xoắn nữa liền lập tức hùng hổ đánh chén bàn tiệc. Vương Minh vừa ăn vừa dùng dị nặng quét một lượt xung quanh nhà hàng. Từ lời nhắc nhở của Phan Thiên Bình đồng thời hắn cũng nhận ra ánh mắt đầy sát khí của Phan Thiên Trường lúc rời đi thì Vương Minh chắc đến chín phần là kiểu gì cái tên kia cũng tìm mình trả thù, mặc dù không để tên này vào mắt nhưng cẩn thận vẫn là trên hết nên Vương Minh dùng dị năng quét một vòng trong nhà hàng tìm xem tên Phan Thiên Bình còn ở đây nữa không.
Quả nhiên là tên Phan Thiên Trường chưa rời khỏi nhà hàng. Hắn nhìn lên trên tầng ba, trong căn phòng xa hoa có lẽ là phòng của chủ nhà hàng thì Vương Minh thấy Phan Thiên Bình đang ngồi ở salon, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì giận dữ. Ngồi đối diện với gã là một người đang ông béo, tầm khoảng hơn bốn mươi, khuôn mặt cũng tính là phúc hậu, nụ cười luôn luôn thường trực trên mặt ông ta khiến người khác cảm thấy người này là một người rất dễ gần. Có lẽ ông ta chính là chủ của nhà hàng này
Nhìn thái độ ngồi của Phan Thiên Trường cùng thái độ cung kính như khi nói chuyện với sếp của ông chủ có lẽ cũng biết được Phan Thiên Trường là một khách quí ở đây. Mặc dù không biết hai người đang nói gì nhưng nhìn khuôn mặt của Phan Thiên Trường thì Vương Minh tin là tên này đang tìm cách đối phó với hắn.
Trong căn phòng xa hoa trên tầng ba của nhà hàng RX…
Phan Thiên Trường tay cầm ly rượu vang, hai chân gác lên trên bàn, bộ dạng cực kì thoải mái kiểu như coi cái căn phòng này là của mình vậy. Hắn uống một ly rượu nhưng vẫn không thể nào nguôi được cục tức này hắn nhìn người đàn ông béo ở phía đối diện hậm hực nói
“Ông chủ Trần, ông có cách nào không”
“Cách thì không thiếu”
Mặc dù khuôn mặt ông chủ Trần vẫn tươi cười rất phúc hậu nhưng mà giọng nói lại rất âm lãnh hoàn toàn trái ngược. Phan Thiên Trường nghe thấy có cách thì lập tức hai mắt sáng lên vội hỏi
“Ông chủ Trần có cách gì?”
“Cũng đơn giản thôi. Lát nữa ta cho một tên phục vụ mang món ăn miễn phí vào rồi bí mật đặt ít “lắc” vào trong sau đó phone cho mấy anh cảnh sát một cuộc. Đảm bảo ba tên kia cũng phải ăn cơm tù bóc lích vài tháng là ít. Mà một khi đã vào trong đấy rồi thì thiếu gì cách chỉnh bọn chúng chứ”
Phan Thiên Trường xoa xoa cằm suy nghĩ, cân nhắc kế sách của ông chủ Trần rồi vỗ đùi nói
“Ý tưởng hay. Vậy mau làm đi”
“Được. Phan công tử cứ đợi chút”
Nói xong ông chủ Trần rút điện thoại bấm một dãy số. Một lúc sau cửa phòng mở ra, một nữ nhân viên phục vụ thâm hình nóng bỏng mỗi tội khuôn mặt có chút giỗ bước vào, lẳng lơ đi đến ngồi xuống bên cạnh ông chủ Trần giọng nũng nịu nói
“Ông chủ cho gọi em”
Vỗ mạnh vào bộ mông căng trong cả nữ nhân viên phục vụ này rồi xoa xoa vài cái mới nói
“Ừm, Hoa có việc cho em đây. Làm tốt chắc chắn Phan công tử sẽ có thưởng hậu hĩnh”
“Việc gì ạ”
Nghe thấy có thưởng hậu hinh thì nữ nhân viên tên Hoa này mắt sáng rực lên, nũng nịu hỏi. Ông chủ Trần cười cười rồi ghé vào sát tai của nữ nhân viên bắt đầu thì thầm. Nữ nhân viên vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong thì nở nụ cười tươi rói.
“Em biết rồi. Em đi làm ngay”
“Ừm đi đi. Làm tốt sẽ có thưởng lớn”
Nõi xong thì vỗ một cái vào bộ mông của nữ nhân viên. Nữ nhân viên “ai ôi” một tiếng rồi liếc mắt đưa tình với ông chủ Trần sau đó thì lắc lư bộ mông rời đi. Phan Thiên Trường thấy hành động của hai người thì cười hắc hắc nói
“Hóa ra ông chủ Trần thích câu nhà lá vườn. Hèn chi mọi lần đi chơi đều rất kiêng dè”
“Mỗi người có một sở thích. Mà chơi cây nhà là vườn vừa sách sẽ lại vừa an toàn hơn”
“Đúng vậy. Rau mình trồng thì đương nhiên là sách sẽ rồi”
“Phan công tử còn cần ta sắp xếp vào tiết mục giải trí trong khi chờ đợi không”
“Không cần. Tôi không thích loại rau này”
“Đúng đúng. Ta thật hồ đồ quá”
Hai người cười ha hả.
Trong phòng ăn số hai…
Vương Minh nhìn hai tên kia cười sảng khoái như vậy thì nhíu mày. Hắn lẩm bẩm
“Chắc chắn sẽ có âm mưu gì đó”
Nghĩ vậy Vương Minh thầm nhắc nhở bản thân phải đề phòng, nâng cao cảnh giác. Một lúc sau Vương Minh nhíu mày bởi nhìn ra ngoài cửa phòng thì thấy nữ nhân viên vừa rời khỏi phòng của tên Phan Thiên Hoàng cách đâu không lâu. Vương Minh thấy vậy thì dùng dị năng nhìn xuyên thấu xoi xét khắp cơ thể cô ta một lần không chút kiêng kị. Đột nhiên thấy ở túi áo trái của cô ta có một gói bên trong chứa rất nhiều viên thuốc đủ loại màu sắc. Nhìn cũng biết đó là ma túy tổng hợp. Rồi lại thấy cô ta liếc nhìn hai bên xung quanh ở hành lang, khi không thấy ai thì lấy một gói bột nhỏ đổ vào chai rượu mang đến. Lại nhìn lên cái xe đẩy thì thấy ở phía dưới xe có che giấy một cái túi nhỏ nhỏ có chứ một thứ bột mày trắng bên trong. Nhìn qua những điều này Vương Minh cười lạnh trong lòng, hắn đã đoán được kế hoạch của bọn chung rồi
“Tính giở trò đó với tao à. Được tao chơi chết chùng mày luôn”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên
Cộc… cộc…
“Vào đi”
Vương Minh to giọng nói.
Vương Minh xoay xoay khẩu súng trên tay chơi đùa. Tháy màn cảnh này thì Phan Thiên Trường lạnh sống lưng, mồ hôi đổ ra ướt đẫm cái áo sơ mi đắt tiền bên trong, chân run lập cập như muốn quỵ xuống. Vương Minh nói
“Vì chú là chó nên phải bò ra khỏi đây chứ”
Phan Thiên Trường nghe thấy yêu cầu này của Vương Minh thì sững người. Cả Phan Hoàng và Phan Thiên Bình cũng sững người trong giây lát rồi ngay sau đó cả hai bông bụng lăn lộn cười ta. Phan Thiên Trường lúc này cảm thấy vô cùng nhục nhã, từ bé đến giờ hắn chưa từng phải chịu sự vũ nhục như thế này bao giờ nhưng nhìn thấy khẩu súng trên tay Vương Minh thì hắn chỉ có thể làm theo lời Vương Minh. Cắn răng, hai bàn tay nắm chặt, cả cơ thể run run chậm rãi hạ dần xuống rồi tủi nhục bò ra ngoài cửa. Khi bò đến cửa thì cúi gằm mặt xuống dưới đất nhanh chóng bước ra ngoài, đám người trai gái đi theo hắn thấy vậy thù cũng không nói lời nào thêm nữa chỉ lẳng lặng đi theo phía sau hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.
“Đúng là sảng khoái thật. Chưa bao giờ tao thấy vui như lúc này”
Phan Hoàng cười rống lên. Còn Phan Thiên Bình thì ngược lại, hắn biết tính tình của thằng em trai bất trị của mình nên khuôn mặt có chút lo lắng.
“Vương Minh chú cẩn thận đấy. Thiên Trường không phải là người dễ bỏ qua đâu”
“Ông anh không cần lo, em còn đang mong chờ bọn chúng trả thù đây này… hắc hắc”
Phan Thiên Bình khó hiểu nhưng thấy nụ cười độc ác kèm với bộ dạng tự tin vô cùng của Vương Minh thì không nói gì nữa. Lúc này cửa phòng mở ra, phục vụ mang một loạt món ăn mà lúc nãy tên Phan Thiên Trường gọi, toàn những món sơn hào hải vị đắt tiền. Thấy vậy Phan Thiên Bình lè lưỡi lắc đầu.
“Ở. Chúng tôi…”
Đang nói giở thì Vương Minh ngăn lại, hắn cười với phục vụ
“Mang thức ăn bày hết lên đây”
“Vâng”
Phục vụ lúc đầu thấy thái độ của Phan Thiên Bình cũng thấy là lạ nhưng nghe thấy Vương Minh bảo mang đồ ăn vào thì không chần chừ nữa, vội vàng bày đồ ăn. Đợi khi phục vụ lui ra, nhìn một bàn sơn hào hải vị gồm tôm hùm, vi vá mập, trứng ngỗng kiểu Pháp,… thì cả hai người Phan Thiên Bình và Phan Hoàng trợn mắt rồi lo lắng quay ra nhìn Vương Minh ngập ngừng nói
“Vương Minh, cái này…”
“Hắc hắc… hai người không phải lo sẽ có người trả tiền cho chúng ta”
“Trả tiền cho chúng ta? Ai mà hào phóng vậy”
Phan Hoàng hào phóng hỏi. Vương Minh cười hắc hăc
“Đương nhiên là cái tên ngu ngốc Phan Thiên Trường vừa rồi chứ còn ai nữa”
Nói xong trên tay trái của Vương Minh xuất hiện một cái ví da cá sấu hàng hiệu đắt tiền. Phan Hoàng và Phan Thiên Bình đương nhiên là nhận ra cái ví này, còn không phải là của tên Phan Thiên Trường thì còn ai vào đây nữa
“Mày lấy lúc nào vậy”
“Hắc hắc… đương nhiên là lúc tao ghì nó xuống rồi”
“Giởi, bái phục chú en”
Phan Thiên Bình giơ ngón cái lên tán dương. Thực ra cái trò hai ngón này cũng là một hạng mục mà hồi trước trong khóa huấn luyện sát thủ Vương gia Vương Minh được huấn luyện. Mặc dù giữ sát thủ và đạo trích không liên quan gì đến nhau nhưng thỉnh thoảng sát thủ cũng nhận một số nhiệm vụ kiểu như lấy cắp một vật quan trọng nào đó nên mấy trò của dân hai ngón cũng là một hạng mục quan trọng trong quá trinhg huấn luyện.
Đã có kẻ trả tiền thay thì cả hai người Phan Hoàng không còn gì phải xoắn nữa liền lập tức hùng hổ đánh chén bàn tiệc. Vương Minh vừa ăn vừa dùng dị nặng quét một lượt xung quanh nhà hàng. Từ lời nhắc nhở của Phan Thiên Bình đồng thời hắn cũng nhận ra ánh mắt đầy sát khí của Phan Thiên Trường lúc rời đi thì Vương Minh chắc đến chín phần là kiểu gì cái tên kia cũng tìm mình trả thù, mặc dù không để tên này vào mắt nhưng cẩn thận vẫn là trên hết nên Vương Minh dùng dị năng quét một vòng trong nhà hàng tìm xem tên Phan Thiên Bình còn ở đây nữa không.
Quả nhiên là tên Phan Thiên Trường chưa rời khỏi nhà hàng. Hắn nhìn lên trên tầng ba, trong căn phòng xa hoa có lẽ là phòng của chủ nhà hàng thì Vương Minh thấy Phan Thiên Bình đang ngồi ở salon, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì giận dữ. Ngồi đối diện với gã là một người đang ông béo, tầm khoảng hơn bốn mươi, khuôn mặt cũng tính là phúc hậu, nụ cười luôn luôn thường trực trên mặt ông ta khiến người khác cảm thấy người này là một người rất dễ gần. Có lẽ ông ta chính là chủ của nhà hàng này
Nhìn thái độ ngồi của Phan Thiên Trường cùng thái độ cung kính như khi nói chuyện với sếp của ông chủ có lẽ cũng biết được Phan Thiên Trường là một khách quí ở đây. Mặc dù không biết hai người đang nói gì nhưng nhìn khuôn mặt của Phan Thiên Trường thì Vương Minh tin là tên này đang tìm cách đối phó với hắn.
Trong căn phòng xa hoa trên tầng ba của nhà hàng RX…
Phan Thiên Trường tay cầm ly rượu vang, hai chân gác lên trên bàn, bộ dạng cực kì thoải mái kiểu như coi cái căn phòng này là của mình vậy. Hắn uống một ly rượu nhưng vẫn không thể nào nguôi được cục tức này hắn nhìn người đàn ông béo ở phía đối diện hậm hực nói
“Ông chủ Trần, ông có cách nào không”
“Cách thì không thiếu”
Mặc dù khuôn mặt ông chủ Trần vẫn tươi cười rất phúc hậu nhưng mà giọng nói lại rất âm lãnh hoàn toàn trái ngược. Phan Thiên Trường nghe thấy có cách thì lập tức hai mắt sáng lên vội hỏi
“Ông chủ Trần có cách gì?”
“Cũng đơn giản thôi. Lát nữa ta cho một tên phục vụ mang món ăn miễn phí vào rồi bí mật đặt ít “lắc” vào trong sau đó phone cho mấy anh cảnh sát một cuộc. Đảm bảo ba tên kia cũng phải ăn cơm tù bóc lích vài tháng là ít. Mà một khi đã vào trong đấy rồi thì thiếu gì cách chỉnh bọn chúng chứ”
Phan Thiên Trường xoa xoa cằm suy nghĩ, cân nhắc kế sách của ông chủ Trần rồi vỗ đùi nói
“Ý tưởng hay. Vậy mau làm đi”
“Được. Phan công tử cứ đợi chút”
Nói xong ông chủ Trần rút điện thoại bấm một dãy số. Một lúc sau cửa phòng mở ra, một nữ nhân viên phục vụ thâm hình nóng bỏng mỗi tội khuôn mặt có chút giỗ bước vào, lẳng lơ đi đến ngồi xuống bên cạnh ông chủ Trần giọng nũng nịu nói
“Ông chủ cho gọi em”
Vỗ mạnh vào bộ mông căng trong cả nữ nhân viên phục vụ này rồi xoa xoa vài cái mới nói
“Ừm, Hoa có việc cho em đây. Làm tốt chắc chắn Phan công tử sẽ có thưởng hậu hĩnh”
“Việc gì ạ”
Nghe thấy có thưởng hậu hinh thì nữ nhân viên tên Hoa này mắt sáng rực lên, nũng nịu hỏi. Ông chủ Trần cười cười rồi ghé vào sát tai của nữ nhân viên bắt đầu thì thầm. Nữ nhân viên vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe xong thì nở nụ cười tươi rói.
“Em biết rồi. Em đi làm ngay”
“Ừm đi đi. Làm tốt sẽ có thưởng lớn”
Nõi xong thì vỗ một cái vào bộ mông của nữ nhân viên. Nữ nhân viên “ai ôi” một tiếng rồi liếc mắt đưa tình với ông chủ Trần sau đó thì lắc lư bộ mông rời đi. Phan Thiên Trường thấy hành động của hai người thì cười hắc hắc nói
“Hóa ra ông chủ Trần thích câu nhà lá vườn. Hèn chi mọi lần đi chơi đều rất kiêng dè”
“Mỗi người có một sở thích. Mà chơi cây nhà là vườn vừa sách sẽ lại vừa an toàn hơn”
“Đúng vậy. Rau mình trồng thì đương nhiên là sách sẽ rồi”
“Phan công tử còn cần ta sắp xếp vào tiết mục giải trí trong khi chờ đợi không”
“Không cần. Tôi không thích loại rau này”
“Đúng đúng. Ta thật hồ đồ quá”
Hai người cười ha hả.
Trong phòng ăn số hai…
Vương Minh nhìn hai tên kia cười sảng khoái như vậy thì nhíu mày. Hắn lẩm bẩm
“Chắc chắn sẽ có âm mưu gì đó”
Nghĩ vậy Vương Minh thầm nhắc nhở bản thân phải đề phòng, nâng cao cảnh giác. Một lúc sau Vương Minh nhíu mày bởi nhìn ra ngoài cửa phòng thì thấy nữ nhân viên vừa rời khỏi phòng của tên Phan Thiên Hoàng cách đâu không lâu. Vương Minh thấy vậy thì dùng dị năng nhìn xuyên thấu xoi xét khắp cơ thể cô ta một lần không chút kiêng kị. Đột nhiên thấy ở túi áo trái của cô ta có một gói bên trong chứa rất nhiều viên thuốc đủ loại màu sắc. Nhìn cũng biết đó là ma túy tổng hợp. Rồi lại thấy cô ta liếc nhìn hai bên xung quanh ở hành lang, khi không thấy ai thì lấy một gói bột nhỏ đổ vào chai rượu mang đến. Lại nhìn lên cái xe đẩy thì thấy ở phía dưới xe có che giấy một cái túi nhỏ nhỏ có chứ một thứ bột mày trắng bên trong. Nhìn qua những điều này Vương Minh cười lạnh trong lòng, hắn đã đoán được kế hoạch của bọn chung rồi
“Tính giở trò đó với tao à. Được tao chơi chết chùng mày luôn”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên
Cộc… cộc…
“Vào đi”
Vương Minh to giọng nói.
/398
|