“Mọi thứ ổn cả chứ”
Vương Minh nhìn thấy ba người kia đều lục đục tìm chỗ ngồi thì không khỏi chế giễu, vốn lúc hắn nghe thấy ba người này không tin tưởng hắn thì trong lòng đã có chút bực mình nay thấy ba người kia lục soát cả giờ mà vẫn không có thứ gì khả nghi cả nên không kìm long mà chế giễu
Maria mặc dù trong lòng rất tức giận bởi Vương Minh chế giễu đội của nàng nhưng nàng biết cái tên trẻ tuổi trước mặt này thân phận không tầm thường chút nào mà trên hết là hành động lúc nãy của mình tuy rằng là thói quen nhưng mà đúng là quá vô lệ nên Maria đành nén nhịn. Maria hứng giọng nở nụ cười thân thiện nói
“Thật xin lỗi vì hành động vừa rồi. Giờ chúng ta vào việc chính được chứ”
“Tất nhân là được rồi”
Vương Minh cười cười. Thực sự lúc đầu Vương Minh nghĩ đối phương là người của lão Henry thì ít nhiều mình cũng nên nể mặt mũi ân cần tiếp đãi nhưng qua lần giao phong tại đại sảnh cao ốc và hành động vừa rồi của ba người này thì đã làm Vương Minh cực kì tụt hứng. Lúc này hắn ước gì mong chóng giải quyết cho nhanh cái tập tài liệu kia sau đó khỏi phải nhìn thấy ba cái người đáng ghét này nữa.
Vương Minh đặt trước mặt một cái hòm. Cái hòm này trông rất bình thường nhưng đừng nhìn bề ngoài mà tưởng bở, đây chính là hòm bảo mật văn kiện của chính phủ Mỹ là mẫu mới lưu hành với số lượng có hạn trên thế giới nên có thể nói về độ an toàn cực cao đảm bảo là thừa sức khiến cho những tên siêu trộm cũng phải lắc đầu lè lưỡi chào thua. Vật liệu làm chiếc hộp bảo hiểm này là một vật liệu mới được nghiên cứu để làm tàu vũ trụ nên dù cho có đặt cả thùng thuốc nổ C4 bên cạnh phát nổ nhưng đảm bảo chiếc hộp vẫn nguyên vẹn không có tổn thất gì quá nặng trừ một ít vết trầu xước bên ngoài.
Bấm một dãy ma số sau đó đưa mắt đến trước lỗ khóa, từ trong lô khóa một tia sáng phóng ra quét lấy võng mạc của Vương Minh. Một lát sau một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, nắp hộp bật lên lộ ra ở bên trong là một tập tài liệu được bọc ni lông bảo quản rất tốt. Vương Minh cẩn thận lấy tập tài liệu ra khỏi chiếc hộp, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Maria Fringer nheo mắt nhìn tập tài liệu rồi nhìn Vương Minh hỏi
“Đây chính là tập tài liệu kia”
Vương Minh gật đầu xác nhận. Hắn nói
“Đây là bản đầy đủ bao gồm phần đã ngửi cho ngài Henry và phần mà tôi chưa gửi”
Maria đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Minh, nàng cẩn thận mở miệng tấm nilon bao bọc bên ngoài tập tài liệu, lấy tập tài liệu ra nhẹ nhàng lật từng trang giấy. Xem được một nửa số tài liệu thì
“Mọi thứ đều ổn”
Maria gật đầu xác nhận tài liệu không vấn đề sau đó nàng liếc mắt ra hiệu cho người thuộc hạ lúc nãy ngồi bên trái nàng. Người thuộc hạ này gật đầu cầm lấy một chiếc vali ở dưới chân lên dặt trên mặt bàn. Vương Minh nhìn quay chiếc vali này thấy nó quen quen hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải, ngẫm lại một chút thì hắn mới nhớ ra chiếc vali này chính là loại vali bảo mật tài liệu tuyệt mật của mấy chính phủ phương Tây. Hồi làm sát thủ hắn thực hiện ám sát đã có vài lần được diện kiến qua chiếc vali này, lại nghĩ đến thân phận của ba người này thì Vương Minh bây giờ cũng không có bao nhiêu bất ngờ khi thấy ba người sở hữu chiếc vali quí giá kia cả.
“Bây giờ ba người muốn làm gì?”
Vương Minh thấy Maria đã thu dọn xong tập tài liệu vào trong vali thì lên tiếng hỏi. Thực sự lúc này hắn muốn ba người này biến đi cho khuất mắt, hiện giờ hắn cũng có rất nhiều việc phải làm nào là chuẩn bị cho cuộc chiến không bạo lực với hệ thống tập đoàn của Nguyễn gia sắp tới, nào là chuyện ở Giang Kiều,…
Maria không nhanh không chậm nói
“Điều này chúng tôi cũng chưa biết. Chúng tôi chỉ nhận lệnh của thượng cấp đến đây tiếp nhận tập tài liệu này mà thôi. “
“Vậy cô gọi điện về cho Henry hỏi xem có mệnh lệnh gì tiếp theo không?”
Maria gật đầu, nàng đứng lên đi đến góc xa ở cuối phòng sau đó mới rút điện thoại từ bên trong túi xách ra bấm một dãy số. Nói nói một lúc thì nàng cầm điện thoại đi đến chỗ Vương Minh, đưa chiếc điện thoại cho hắn nói giọng ra lệnh
“Điện thoại của ngươi”
Vương Minh nghi hoặc nhưng hắn vẫn nhận điện thoại từ tay của Maria. Hắn cảm thấy rất kì lạ lúc trước khi nghe điện thoại thì nàng ta vẫn có thái độ của bề trên nhưng không quá rõ ràng nhưng sau khi nghe xong điện thoại thì đột nhiên thái độ này lại biểu hiện rõ ra ngoài như vậy. Vương Minh nghĩ đến đây thì chắc chắn tám phần là cuộc điện thoại này không có gì tốt đẹp rồi.
“Alo”
“ Vương Minh hả. Là ta Henry đây.Cậu làm việc rất tốt đương nhiên phần thưởng là không thể thiếu. Cậu muốn thứ gì?”
Vương Minh suy nghĩ một lát rồi hắn nói
“Tôi cần tiền”
Sau một thời gian ngắn suy nghĩ thì Vương Minh thấy lúc này hiện giờ thứ quan trọng nhất đối với hắn chính là tiền bạc. Sắp tới công ty Vương thị sẽ chiến một trận kinh thiên trên thương trường với các công ty của Nguyễn gia Nam Hải vì vậy hắn bằng mọi cách phải tranh thủ càng nhiều tài chính càng tốt, chỉ có như vậy thì mới đảm bảo cơ hội chiến thắng của hắn càng lớn hơn.
“Tiền? Bao nhiêu?”
Lão Henry cảm thấy khó hiểu vì đề nghị của Vương Minh. Theo như ấn tượng của lão về Vương Minh thì Vương Minh không phải là một kẻ tham tiền mà theo như lão biết số tiền thời hắn còn làm sát thủ cũng đủ để hắn ăn uống vui chơi đến hết đời mà. Bất quá tuy tò mò nhung lão cũng không muốn hỏi sâu vào vấn đề này chỉ hỏi Vương Minh cần bao nhiều
“Tôi cần khoảng 1 tỉ đô”
“Cái gì 1 tỉ đô”
Lão Henry hét lên trong điện thoại khiến mang nhĩ của Vương Minh như muốn thủng.
Vương Minh ngoáy ngoáy tai, hắn cười cười nói
“Ông không nghe nhầm đâu. Tôi muốn 1 tỉ đô. Chả là thế này…”
Vương Minh liền kể mâu thuẫn xảy ra gần đây của hắn với Nguyễn gia rồi cuối câu chuyện hắn nói một câu khiến lão Henry không còn lời nào phản bác được nữa.
“Mà lão Henry này, ông đừng keo kiêt như vậy chứ. Ông nhìn tập tài liệu kia xem nếu tôi mà đem ra bán ngoài chợ đen chắc cũng kiếm được vài chục tỉ đô chứ chẳng chơi. Bây giờ chẳng lẽ ông lại keo kiệt đến nỗi 1 tỉ đô cũng không cho tôi sao”
Lão Henry ở bên kia á khẩu không nói gì cả. Quả thật lời của Vương Minh là quá đúng, cái tập tài liệu kia một khi giá trị của nói cũng không phải chỉ là vài chục tỉ đô như lời Vương Minh nói mà nó là vô giá, nếu hắn đem bán ra ngoài chợ đen chăc chắn số tiền thu được đỉ giúp hắn thu được một số tài sản không kém mấy đám hoàng thân Dubai là bao, vì vậy hắn đòi 1 tỉ đô tiền không là không hề quá đáng chút nào cả.
Vương Minh đợi một lúc thì không thấy lão Henry nói gì cả, tưởng lằng lão ta còn đang sốc vì yêu cầu của Vương Minh nên hắn phải lên tiếng trước
“Này lão Henry, sao lão im lặng vậy nói gì đi chứ”
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng thúc dục của Vương Minh thì lão Henry mới bừng tỉnh, hắn căn răng nói
“Được. Ta sẽ cho cậu 1 tỉ đô nất quá số tiền này khá lớn không thể thu xếp ngay lập tức được, phải ít ngày nữa mới chuyển vào tài khoản của cậu được”
Vương Minh gật đầu sau đó đọc cho lão Henry số tài khoản ngân hàng Thụy Sỹ của mình. Hắn đang định cúp mày thì bên trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói lão Henry
“Vương Minh dừng lại đã”
Vương Minh cau mày hỏi
“Có chuyện gì nữa sao lão Henry”
“Cũng không có việc gì lớn cả chỉ là thế này hội đồng lãnh đạo vừa quyết định rằng nhiệm vụ của cậu qua nặng nề nên đã phái tổ ba người của Maria Fringer đến tiếp viện, hỗ trợ cậu đối phó với Nguyễn gia”
“Cái gì”
Vương Minh nghe được tin này thì sửng sốt trợn tròn mắt cả người như có điện giật bật người đứng dậy. Hắn liếc nhìn Maria thì thấy nụ cười gian xảo của nàng ta thì thầm kêu không xong trong lòng rồi. Hắn vội vàng hỏi
“Lão Henry cho tôi hỏi “hỗ trợ” ở đây nghĩa là gì?”
Lão Henry chần chừ, giọng có chút áy náy nói
“Nghĩa là cậu sẽ tham gia vào nhóm của cô Fringer và nghe lệnh của cô ấy”
“Cái gì”
Vương Minh lúc này cực kì tức giận, nếu như lúc này hắn có dị năng dị chuyển tức thời thì hắn thề hắn sẽ di chuyển đến chỗ của lão Henry sao đó đập cho lão ta một trận dừ đòn. Hắn thở phì phò kiềm chế cơ tức giận nói
“Ông chơi tôi phải không Henry?”
“Đâu ta nào dám”
Mặc lão ta nói giọng rất chân thành nhưng Vương Minh có thể nghe thấy chút đắc ý bên trong đó, vì vậy hắn đoán bảy phần là do lão Henry giở trò rồi. Lão Henry nói
“Vương Minh cậu yên tâm đi, cô Fringer là một thành viên cấp cao của tổ chức kinh nghiệm và năng lực cực mạnh, câu làm việc cùng cô ấy chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều đấy. Thôi thế nhé, ta phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp bây giờ. Tạm biệt”
“Này này…”
Vương Minh còn muốn tiếp tục nói phải trái với lão Henry thì lão ta đã cúp máy. Vương Minh tức giận vô cùng, hắn có cảm giác đang bị người ta chơi xỏ. Tuy tức giận nhưng hắn cũng chưa phải giận quá mất khôn, hắn không dám làm trái lệnh nhưng đừng hắn nghe lệnh một người đàn bà kiêu ngạo không coi ai ra gì như người phụ nữ tên Maria Fringer đang đứng trước mặt này.
Vương Minh nhìn thấy ba người kia đều lục đục tìm chỗ ngồi thì không khỏi chế giễu, vốn lúc hắn nghe thấy ba người này không tin tưởng hắn thì trong lòng đã có chút bực mình nay thấy ba người kia lục soát cả giờ mà vẫn không có thứ gì khả nghi cả nên không kìm long mà chế giễu
Maria mặc dù trong lòng rất tức giận bởi Vương Minh chế giễu đội của nàng nhưng nàng biết cái tên trẻ tuổi trước mặt này thân phận không tầm thường chút nào mà trên hết là hành động lúc nãy của mình tuy rằng là thói quen nhưng mà đúng là quá vô lệ nên Maria đành nén nhịn. Maria hứng giọng nở nụ cười thân thiện nói
“Thật xin lỗi vì hành động vừa rồi. Giờ chúng ta vào việc chính được chứ”
“Tất nhân là được rồi”
Vương Minh cười cười. Thực sự lúc đầu Vương Minh nghĩ đối phương là người của lão Henry thì ít nhiều mình cũng nên nể mặt mũi ân cần tiếp đãi nhưng qua lần giao phong tại đại sảnh cao ốc và hành động vừa rồi của ba người này thì đã làm Vương Minh cực kì tụt hứng. Lúc này hắn ước gì mong chóng giải quyết cho nhanh cái tập tài liệu kia sau đó khỏi phải nhìn thấy ba cái người đáng ghét này nữa.
Vương Minh đặt trước mặt một cái hòm. Cái hòm này trông rất bình thường nhưng đừng nhìn bề ngoài mà tưởng bở, đây chính là hòm bảo mật văn kiện của chính phủ Mỹ là mẫu mới lưu hành với số lượng có hạn trên thế giới nên có thể nói về độ an toàn cực cao đảm bảo là thừa sức khiến cho những tên siêu trộm cũng phải lắc đầu lè lưỡi chào thua. Vật liệu làm chiếc hộp bảo hiểm này là một vật liệu mới được nghiên cứu để làm tàu vũ trụ nên dù cho có đặt cả thùng thuốc nổ C4 bên cạnh phát nổ nhưng đảm bảo chiếc hộp vẫn nguyên vẹn không có tổn thất gì quá nặng trừ một ít vết trầu xước bên ngoài.
Bấm một dãy ma số sau đó đưa mắt đến trước lỗ khóa, từ trong lô khóa một tia sáng phóng ra quét lấy võng mạc của Vương Minh. Một lát sau một tiếng “cạch” rất nhỏ vang lên, nắp hộp bật lên lộ ra ở bên trong là một tập tài liệu được bọc ni lông bảo quản rất tốt. Vương Minh cẩn thận lấy tập tài liệu ra khỏi chiếc hộp, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Maria Fringer nheo mắt nhìn tập tài liệu rồi nhìn Vương Minh hỏi
“Đây chính là tập tài liệu kia”
Vương Minh gật đầu xác nhận. Hắn nói
“Đây là bản đầy đủ bao gồm phần đã ngửi cho ngài Henry và phần mà tôi chưa gửi”
Maria đứng dậy đi đến bên cạnh Vương Minh, nàng cẩn thận mở miệng tấm nilon bao bọc bên ngoài tập tài liệu, lấy tập tài liệu ra nhẹ nhàng lật từng trang giấy. Xem được một nửa số tài liệu thì
“Mọi thứ đều ổn”
Maria gật đầu xác nhận tài liệu không vấn đề sau đó nàng liếc mắt ra hiệu cho người thuộc hạ lúc nãy ngồi bên trái nàng. Người thuộc hạ này gật đầu cầm lấy một chiếc vali ở dưới chân lên dặt trên mặt bàn. Vương Minh nhìn quay chiếc vali này thấy nó quen quen hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải, ngẫm lại một chút thì hắn mới nhớ ra chiếc vali này chính là loại vali bảo mật tài liệu tuyệt mật của mấy chính phủ phương Tây. Hồi làm sát thủ hắn thực hiện ám sát đã có vài lần được diện kiến qua chiếc vali này, lại nghĩ đến thân phận của ba người này thì Vương Minh bây giờ cũng không có bao nhiêu bất ngờ khi thấy ba người sở hữu chiếc vali quí giá kia cả.
“Bây giờ ba người muốn làm gì?”
Vương Minh thấy Maria đã thu dọn xong tập tài liệu vào trong vali thì lên tiếng hỏi. Thực sự lúc này hắn muốn ba người này biến đi cho khuất mắt, hiện giờ hắn cũng có rất nhiều việc phải làm nào là chuẩn bị cho cuộc chiến không bạo lực với hệ thống tập đoàn của Nguyễn gia sắp tới, nào là chuyện ở Giang Kiều,…
Maria không nhanh không chậm nói
“Điều này chúng tôi cũng chưa biết. Chúng tôi chỉ nhận lệnh của thượng cấp đến đây tiếp nhận tập tài liệu này mà thôi. “
“Vậy cô gọi điện về cho Henry hỏi xem có mệnh lệnh gì tiếp theo không?”
Maria gật đầu, nàng đứng lên đi đến góc xa ở cuối phòng sau đó mới rút điện thoại từ bên trong túi xách ra bấm một dãy số. Nói nói một lúc thì nàng cầm điện thoại đi đến chỗ Vương Minh, đưa chiếc điện thoại cho hắn nói giọng ra lệnh
“Điện thoại của ngươi”
Vương Minh nghi hoặc nhưng hắn vẫn nhận điện thoại từ tay của Maria. Hắn cảm thấy rất kì lạ lúc trước khi nghe điện thoại thì nàng ta vẫn có thái độ của bề trên nhưng không quá rõ ràng nhưng sau khi nghe xong điện thoại thì đột nhiên thái độ này lại biểu hiện rõ ra ngoài như vậy. Vương Minh nghĩ đến đây thì chắc chắn tám phần là cuộc điện thoại này không có gì tốt đẹp rồi.
“Alo”
“ Vương Minh hả. Là ta Henry đây.Cậu làm việc rất tốt đương nhiên phần thưởng là không thể thiếu. Cậu muốn thứ gì?”
Vương Minh suy nghĩ một lát rồi hắn nói
“Tôi cần tiền”
Sau một thời gian ngắn suy nghĩ thì Vương Minh thấy lúc này hiện giờ thứ quan trọng nhất đối với hắn chính là tiền bạc. Sắp tới công ty Vương thị sẽ chiến một trận kinh thiên trên thương trường với các công ty của Nguyễn gia Nam Hải vì vậy hắn bằng mọi cách phải tranh thủ càng nhiều tài chính càng tốt, chỉ có như vậy thì mới đảm bảo cơ hội chiến thắng của hắn càng lớn hơn.
“Tiền? Bao nhiêu?”
Lão Henry cảm thấy khó hiểu vì đề nghị của Vương Minh. Theo như ấn tượng của lão về Vương Minh thì Vương Minh không phải là một kẻ tham tiền mà theo như lão biết số tiền thời hắn còn làm sát thủ cũng đủ để hắn ăn uống vui chơi đến hết đời mà. Bất quá tuy tò mò nhung lão cũng không muốn hỏi sâu vào vấn đề này chỉ hỏi Vương Minh cần bao nhiều
“Tôi cần khoảng 1 tỉ đô”
“Cái gì 1 tỉ đô”
Lão Henry hét lên trong điện thoại khiến mang nhĩ của Vương Minh như muốn thủng.
Vương Minh ngoáy ngoáy tai, hắn cười cười nói
“Ông không nghe nhầm đâu. Tôi muốn 1 tỉ đô. Chả là thế này…”
Vương Minh liền kể mâu thuẫn xảy ra gần đây của hắn với Nguyễn gia rồi cuối câu chuyện hắn nói một câu khiến lão Henry không còn lời nào phản bác được nữa.
“Mà lão Henry này, ông đừng keo kiêt như vậy chứ. Ông nhìn tập tài liệu kia xem nếu tôi mà đem ra bán ngoài chợ đen chắc cũng kiếm được vài chục tỉ đô chứ chẳng chơi. Bây giờ chẳng lẽ ông lại keo kiệt đến nỗi 1 tỉ đô cũng không cho tôi sao”
Lão Henry ở bên kia á khẩu không nói gì cả. Quả thật lời của Vương Minh là quá đúng, cái tập tài liệu kia một khi giá trị của nói cũng không phải chỉ là vài chục tỉ đô như lời Vương Minh nói mà nó là vô giá, nếu hắn đem bán ra ngoài chợ đen chăc chắn số tiền thu được đỉ giúp hắn thu được một số tài sản không kém mấy đám hoàng thân Dubai là bao, vì vậy hắn đòi 1 tỉ đô tiền không là không hề quá đáng chút nào cả.
Vương Minh đợi một lúc thì không thấy lão Henry nói gì cả, tưởng lằng lão ta còn đang sốc vì yêu cầu của Vương Minh nên hắn phải lên tiếng trước
“Này lão Henry, sao lão im lặng vậy nói gì đi chứ”
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng thúc dục của Vương Minh thì lão Henry mới bừng tỉnh, hắn căn răng nói
“Được. Ta sẽ cho cậu 1 tỉ đô nất quá số tiền này khá lớn không thể thu xếp ngay lập tức được, phải ít ngày nữa mới chuyển vào tài khoản của cậu được”
Vương Minh gật đầu sau đó đọc cho lão Henry số tài khoản ngân hàng Thụy Sỹ của mình. Hắn đang định cúp mày thì bên trong điện thoại lại truyền đến tiếng nói lão Henry
“Vương Minh dừng lại đã”
Vương Minh cau mày hỏi
“Có chuyện gì nữa sao lão Henry”
“Cũng không có việc gì lớn cả chỉ là thế này hội đồng lãnh đạo vừa quyết định rằng nhiệm vụ của cậu qua nặng nề nên đã phái tổ ba người của Maria Fringer đến tiếp viện, hỗ trợ cậu đối phó với Nguyễn gia”
“Cái gì”
Vương Minh nghe được tin này thì sửng sốt trợn tròn mắt cả người như có điện giật bật người đứng dậy. Hắn liếc nhìn Maria thì thấy nụ cười gian xảo của nàng ta thì thầm kêu không xong trong lòng rồi. Hắn vội vàng hỏi
“Lão Henry cho tôi hỏi “hỗ trợ” ở đây nghĩa là gì?”
Lão Henry chần chừ, giọng có chút áy náy nói
“Nghĩa là cậu sẽ tham gia vào nhóm của cô Fringer và nghe lệnh của cô ấy”
“Cái gì”
Vương Minh lúc này cực kì tức giận, nếu như lúc này hắn có dị năng dị chuyển tức thời thì hắn thề hắn sẽ di chuyển đến chỗ của lão Henry sao đó đập cho lão ta một trận dừ đòn. Hắn thở phì phò kiềm chế cơ tức giận nói
“Ông chơi tôi phải không Henry?”
“Đâu ta nào dám”
Mặc lão ta nói giọng rất chân thành nhưng Vương Minh có thể nghe thấy chút đắc ý bên trong đó, vì vậy hắn đoán bảy phần là do lão Henry giở trò rồi. Lão Henry nói
“Vương Minh cậu yên tâm đi, cô Fringer là một thành viên cấp cao của tổ chức kinh nghiệm và năng lực cực mạnh, câu làm việc cùng cô ấy chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều đấy. Thôi thế nhé, ta phải tham gia một cuộc họp khẩn cấp bây giờ. Tạm biệt”
“Này này…”
Vương Minh còn muốn tiếp tục nói phải trái với lão Henry thì lão ta đã cúp máy. Vương Minh tức giận vô cùng, hắn có cảm giác đang bị người ta chơi xỏ. Tuy tức giận nhưng hắn cũng chưa phải giận quá mất khôn, hắn không dám làm trái lệnh nhưng đừng hắn nghe lệnh một người đàn bà kiêu ngạo không coi ai ra gì như người phụ nữ tên Maria Fringer đang đứng trước mặt này.
/398
|