Dịch Thế Hùng lúc này trông giống một đứa trẻ làm sai chuyện gì đáng, chuẩn bị chờ cô giáo trách phát, phải nói bộ dạng này thật buồn cười. Đến cả Vương Minh nhìn thấy cũng cảm thấy không chịu nổi, may mà định lực hắn cực lớn mới kìm lòng không phát ra tiếng cười nhưng cả người hắn rung rinh, vùng vụng thỉnh thoảng lại giật giật vài cái.
“E hèm”
Vương Minh ho khan một tiếng, làm bộ mặt nghiêm nghị không khác gì Bao Công đang xét xử tội phạm, hỏi
“Dịch Thế Hùng mày biết tao tại sao lại đến đây đúng không?”
“Không… không biết…”
Dịch Thế Hùng lắc lắc đầu. Một lúc sau nhớ ra cuộc đối thoại của hai cậu cháu lúc vừa nãy thì như được tiếp thêm liều thuốc tự tin cao độ, hắn ngừng lắc ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Vương Minh, giọng nói đầy đe dọa
“Vương Minh mày ăn nói cho cẩn thận. Mày đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà tao, tao chỉ cần gọi một cuộc là đảm bảo cho mày mãn đời trong tù luôn. Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nhanh chóng cút khỏi nhà tao nhanh, sự nhẫn nại của tao có giới hạn”
Vương Minh lập tức bị một màn thay đổi trạng thái còn nhanh hơn cả lật sách của Dịch Thế Hùng làm cho choáng váng. Không phải chứ, mới vừa rồi còn sợ sệt như kiểu gặp tổ tông mà hiện giờ lại hùng hùng hổ hổ hung hãn đe dọa ngược lại hắn. Đúng là kì lạ, quá sức kì lạ. Bất quá điều này cũng không quan trọng bởi dưới thụ đoạn sắp tới của Vương Minh đảm bảo cái tên Dịch Thế Hùng này sẽ ngoan ngoãn như đứa bé mà khai hết ra thôi.
Đột nhiên lúc này…
Bing bong…!
Tiếng chuông cửa vang lên. Dịch Thế Hùng và Vương Minh nhìn nhau trong giây lát không kịp phản ứng gì. Dịch Thế Hùng tỉnh lại trước vội vàng vùng lên nhưng mặc cho dù hắn có lợi thế hồi tỉnh thần trí trước nhưng phản ứng làm sao có thể so với cựu sát thủ số một thế giới như Vương Minh được cơ chứ.
Vương Minh vừa thấy Dịch Thế Hùng động lập tức chân đạp Thất tinh bộ pháp người như bóng ma xuất hiện trước mặt Dịch Thế Hùng. Bàn tay hóa thành trảo chộp vào yết hầu của Dịch Thế Hùng dùng một chút lực nhỏ, giọng rít qua kẽ răng nói
“Im miệng không được kêu, nếu không tao giết”
Dịch Thế Hùng bị Vương Minh đe dọa như thế này nào dám có hành động phản kháng, đang định kêu lên lập tức bịt chặt miệng, đồng tử co rút lại, bộ ngực liên tục phấp phòng lên xuống do hô hấp khó khăn, cơ thể run run. Tất cả biểu hiện này thể hiện rõ giờ đây Dịch Thế Hùng cực kì sợ hãi. Cũng đúng thôi, trong đầu hắn nghĩ Vương Minh cũng chỉ là một sinh viên như hắn, càn rỡ lắm thì đánh người tàn phế là cùng há lại lộ ra cái bộ mặt như muốn đòi mạng kia đâu chứ.
“Đại ca em mang mấy ẻm đến đây”
Có lẽ vì đợi quá lâu chưa thấy ai ra mở cửa tên đàn em ở bên ngoài gọi lớn
Vương Minh nhìn Dịch Thế Hùng siết chặt tay đợi đến khi mặt Dịch Thế Hùng như quả bóng bay màu đỏ bị thổi căng, hai mắt như muốn lồi ra khỏi hốc thì mới dừng tay lại, nhỏ giọng ra lệnh
“Bảo hắn đợi ở ngoài, một tiếng sau quay lại”
Qua một màn này đã làm Dịch Thế Hùng hoàn toàn sụp đổ, hắn ngoan ngoãn như con cún vội vàng cất cao giọng nói
“Lương Minh tao đang có việc đột xuất, một tiếng nữa mày mang mấy ẻm quay lại đây”
“Vâng. Đại ca cứ từ từ xử lí một tiếng sau em quay lại”
Lương Minh đứng ở trước cửa nói, hắn cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi bởi hắn biết một đàn em tiêu chuẩn thì có những việc cần hỏi thì hỏi có những việc chỉ cần biết làm theo lệnh là được, không cần phải nói nhiều làm gì. Sau đó nhìn về phía hai cô gái trang điểm sặc sỡ, mặc quần áo phải nói là thiếu vải đến 80% cất bước phất tay nói
“Hai em đi theo anh xuống dưới đại sảnh đợi chút”
Ở trong phòng, Vương Minh một tay khống chết yết hầu không cho Dịch Thế Hùng phát thêm tiếng kêu cứu nào đồng thời cũng dùng dị năng nhìn xuyên qua cửa giám thị ba người Lương Minh. Đến khi ba người vào tháng máy xuống đại sảng tầng một thì Vương Minh mới thu hồi dị năng thả Dịch Thế Hùng ra.
Dịch Thế Hùng được thả ra cả cơ thể như bị hư thoát quỳ xuống dưới sàn nhà, hắn không để ý đến bộ dạng cực bất nhã của mình hiện giờ mà vội vàng hít lấy hít để không khí. Khi hít đủ lượng dưỡng khí mà hai lá phổi cần thì Dịch Thế Hùng mới ngẩng đầu lên thì kinh hoàng khi thấy Vương Minh đã ngồi trở lại vị trí cũ. Vừa rồi mặc dù Dịch Thế Hùng hô hấp rất nhiều nhưng chỉ có trong vòng chưa đến vài giây vậy mà cái tên Vương Minh rõ ràng một giây trước khi hắn ngẩng đầu lên hắn còn thấy mũi chân đối phương trước mặt vậy mà một giây sau đã thấy đối phương đang ngồi vị trí cũ cách đó khoảng một mét. Dịch Thế Hùng kinh hoàng nói lắp bắp nói
“Mày… mày là quỉ… quỉ hay là… người”
Vương Minh nghe thấy thế thì bực mình, hắn trừng mắt nhìn Dịch Thế Hùng giọng khẳng định chắc chắn nói
“Bố mày là người. Được rồi ngồi lên đi”
Dịch Thế Hùng bị một màn xuất quỉ nhập thần của Vương Minh dọa cho vỡ mật, tứ chi bủn rủn may còn chưa phóng ra quần. Cái ghế salon chỉ cách hắn có chục phân vậy mà hắn cảm thấy chục phần này như dài hàng kilomet, cực kì chật vật.
“Đ** c** m*, tao bảo mày ngồi lên sao mày chậm như rùa bò vậy”
Vương Minh nhìn thấy bộ dạng như lết từng milimet của Dịch Thế Hùng thì vừa sốt ruột vừa tức giận, với cái tốc độ mà rùa còn nhanh hơn này khéo đợi cái tên Dịch Thế hùng này vài tiếng nữa thì hắn mới bò được lên ghế mất. Mà Vương Minh làm gì có thời gian rảnh chơi với Dịch Thế hùng cái trò rùa bỏ này vì vậy mà hét lớn thục giục
Nghe thấy tiếng hét của ác thân bên tai, quả nhiên tay chân của Dịch Thế Hùng nhanh nhạy hơn hẳn, lập tức chỉ vài giây sau đã ngồi lại vị trí lúc trước đối diện với Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì cũng bắt đầu hỏi
“Được rồi tao hỏi mày cho người thuê tổ chức sát thủ muốn lấy cái mạng nhỏ của tao phải không?”
Dịch Thế Hùng nghe xong thì giật nảy mình trong lòng tự hỏi tại sao Vương Minh lại biết. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để suy ngẫm về câu hỏi này bởi trược mặt hắn đang có một tên hung thần ác sát đang đợi.
“Không… không…”
Dịch Thế Hùng lắp bắp nói. Ngu sao mà nhận, vừa rồi được chứng kiến một màn của Vương Minh, Dịch Thế Hùng biết kẻ trước mặt mình không phải nói đùa, kẻ này có đủ đảm lượng giết chết hắn. Vì vậy có đánh chết Dịch Thế Hùng cũng không nhận cái tội này.
“Không sao?”
Vương Minh híp mắt mỉm cười nhìn Dịch Thế Hùng
Dịch Thế Hùng nhìn thấy Vương Minh cười mà lạnh cả người giống như thể bị một ác ma khát máu đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, các lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, tâm thần đã có dâu hiệu tan vỡ. Nhưng hắn vẫn cố gật đầu nói
“Thật…”
Vương Minh khoanh hai tay trước ngực nhìn Dịch Thế Hùng cười khỉnh nói
“Đừng có lừa dối tai tao có bằng chứng đó, để tao kể cụ thể cho mày nhé. Vào ngày XX tháng YY, tại quán nét AAA…”
Dịch Thế hùng nghe xong thì trong lòng thầm kêu xong rồi, quả thật cái tên ác thần kia có chứng cứ đồng thời trong lòng hắn cũng đang chửi mười tám đời tổ tông của tên đàn em kia làm ăn kiểu gì mà để cái tên ác ma trước mặt này truy ra tung tích. Dịch Thế Hùng gục đầu xuống giống như tội phạm bị tuyên án, hắn khó nhọc nói
“Tao sai rồi. Mày tha cho tao đi”
“Tha cho mày. Làm gì có chuyện dễ dàng thế”
Dịch Thế Hùng nghe được câu này của Vương Minh nhưng thấy giọng điệu của hắn không mặn không nhạt, không nhanh không chậm thì tưởng là có sinh cơ vội vàng ngẩng đầu lên nói
“Tao sẽ bồi thường cha mày. Tiền, gái,… chỉ cần mày cần là có”
“Chỉ cần tao cần là có sao?”
Vương Minh nhướn mày hỏi
Dịch Thế Hùng thấy tình hình có chuyển biến vội vàng không chút dọ dự vỗ ngực nói
“Chỉ cần mày cần là có”
“Vậy tao muốn mạng mày thì sao?”
“E hèm”
Vương Minh ho khan một tiếng, làm bộ mặt nghiêm nghị không khác gì Bao Công đang xét xử tội phạm, hỏi
“Dịch Thế Hùng mày biết tao tại sao lại đến đây đúng không?”
“Không… không biết…”
Dịch Thế Hùng lắc lắc đầu. Một lúc sau nhớ ra cuộc đối thoại của hai cậu cháu lúc vừa nãy thì như được tiếp thêm liều thuốc tự tin cao độ, hắn ngừng lắc ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Vương Minh, giọng nói đầy đe dọa
“Vương Minh mày ăn nói cho cẩn thận. Mày đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà tao, tao chỉ cần gọi một cuộc là đảm bảo cho mày mãn đời trong tù luôn. Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nhanh chóng cút khỏi nhà tao nhanh, sự nhẫn nại của tao có giới hạn”
Vương Minh lập tức bị một màn thay đổi trạng thái còn nhanh hơn cả lật sách của Dịch Thế Hùng làm cho choáng váng. Không phải chứ, mới vừa rồi còn sợ sệt như kiểu gặp tổ tông mà hiện giờ lại hùng hùng hổ hổ hung hãn đe dọa ngược lại hắn. Đúng là kì lạ, quá sức kì lạ. Bất quá điều này cũng không quan trọng bởi dưới thụ đoạn sắp tới của Vương Minh đảm bảo cái tên Dịch Thế Hùng này sẽ ngoan ngoãn như đứa bé mà khai hết ra thôi.
Đột nhiên lúc này…
Bing bong…!
Tiếng chuông cửa vang lên. Dịch Thế Hùng và Vương Minh nhìn nhau trong giây lát không kịp phản ứng gì. Dịch Thế Hùng tỉnh lại trước vội vàng vùng lên nhưng mặc cho dù hắn có lợi thế hồi tỉnh thần trí trước nhưng phản ứng làm sao có thể so với cựu sát thủ số một thế giới như Vương Minh được cơ chứ.
Vương Minh vừa thấy Dịch Thế Hùng động lập tức chân đạp Thất tinh bộ pháp người như bóng ma xuất hiện trước mặt Dịch Thế Hùng. Bàn tay hóa thành trảo chộp vào yết hầu của Dịch Thế Hùng dùng một chút lực nhỏ, giọng rít qua kẽ răng nói
“Im miệng không được kêu, nếu không tao giết”
Dịch Thế Hùng bị Vương Minh đe dọa như thế này nào dám có hành động phản kháng, đang định kêu lên lập tức bịt chặt miệng, đồng tử co rút lại, bộ ngực liên tục phấp phòng lên xuống do hô hấp khó khăn, cơ thể run run. Tất cả biểu hiện này thể hiện rõ giờ đây Dịch Thế Hùng cực kì sợ hãi. Cũng đúng thôi, trong đầu hắn nghĩ Vương Minh cũng chỉ là một sinh viên như hắn, càn rỡ lắm thì đánh người tàn phế là cùng há lại lộ ra cái bộ mặt như muốn đòi mạng kia đâu chứ.
“Đại ca em mang mấy ẻm đến đây”
Có lẽ vì đợi quá lâu chưa thấy ai ra mở cửa tên đàn em ở bên ngoài gọi lớn
Vương Minh nhìn Dịch Thế Hùng siết chặt tay đợi đến khi mặt Dịch Thế Hùng như quả bóng bay màu đỏ bị thổi căng, hai mắt như muốn lồi ra khỏi hốc thì mới dừng tay lại, nhỏ giọng ra lệnh
“Bảo hắn đợi ở ngoài, một tiếng sau quay lại”
Qua một màn này đã làm Dịch Thế Hùng hoàn toàn sụp đổ, hắn ngoan ngoãn như con cún vội vàng cất cao giọng nói
“Lương Minh tao đang có việc đột xuất, một tiếng nữa mày mang mấy ẻm quay lại đây”
“Vâng. Đại ca cứ từ từ xử lí một tiếng sau em quay lại”
Lương Minh đứng ở trước cửa nói, hắn cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi bởi hắn biết một đàn em tiêu chuẩn thì có những việc cần hỏi thì hỏi có những việc chỉ cần biết làm theo lệnh là được, không cần phải nói nhiều làm gì. Sau đó nhìn về phía hai cô gái trang điểm sặc sỡ, mặc quần áo phải nói là thiếu vải đến 80% cất bước phất tay nói
“Hai em đi theo anh xuống dưới đại sảnh đợi chút”
Ở trong phòng, Vương Minh một tay khống chết yết hầu không cho Dịch Thế Hùng phát thêm tiếng kêu cứu nào đồng thời cũng dùng dị năng nhìn xuyên qua cửa giám thị ba người Lương Minh. Đến khi ba người vào tháng máy xuống đại sảng tầng một thì Vương Minh mới thu hồi dị năng thả Dịch Thế Hùng ra.
Dịch Thế Hùng được thả ra cả cơ thể như bị hư thoát quỳ xuống dưới sàn nhà, hắn không để ý đến bộ dạng cực bất nhã của mình hiện giờ mà vội vàng hít lấy hít để không khí. Khi hít đủ lượng dưỡng khí mà hai lá phổi cần thì Dịch Thế Hùng mới ngẩng đầu lên thì kinh hoàng khi thấy Vương Minh đã ngồi trở lại vị trí cũ. Vừa rồi mặc dù Dịch Thế Hùng hô hấp rất nhiều nhưng chỉ có trong vòng chưa đến vài giây vậy mà cái tên Vương Minh rõ ràng một giây trước khi hắn ngẩng đầu lên hắn còn thấy mũi chân đối phương trước mặt vậy mà một giây sau đã thấy đối phương đang ngồi vị trí cũ cách đó khoảng một mét. Dịch Thế Hùng kinh hoàng nói lắp bắp nói
“Mày… mày là quỉ… quỉ hay là… người”
Vương Minh nghe thấy thế thì bực mình, hắn trừng mắt nhìn Dịch Thế Hùng giọng khẳng định chắc chắn nói
“Bố mày là người. Được rồi ngồi lên đi”
Dịch Thế Hùng bị một màn xuất quỉ nhập thần của Vương Minh dọa cho vỡ mật, tứ chi bủn rủn may còn chưa phóng ra quần. Cái ghế salon chỉ cách hắn có chục phân vậy mà hắn cảm thấy chục phần này như dài hàng kilomet, cực kì chật vật.
“Đ** c** m*, tao bảo mày ngồi lên sao mày chậm như rùa bò vậy”
Vương Minh nhìn thấy bộ dạng như lết từng milimet của Dịch Thế Hùng thì vừa sốt ruột vừa tức giận, với cái tốc độ mà rùa còn nhanh hơn này khéo đợi cái tên Dịch Thế hùng này vài tiếng nữa thì hắn mới bò được lên ghế mất. Mà Vương Minh làm gì có thời gian rảnh chơi với Dịch Thế hùng cái trò rùa bỏ này vì vậy mà hét lớn thục giục
Nghe thấy tiếng hét của ác thân bên tai, quả nhiên tay chân của Dịch Thế Hùng nhanh nhạy hơn hẳn, lập tức chỉ vài giây sau đã ngồi lại vị trí lúc trước đối diện với Vương Minh. Vương Minh thấy vậy thì cũng bắt đầu hỏi
“Được rồi tao hỏi mày cho người thuê tổ chức sát thủ muốn lấy cái mạng nhỏ của tao phải không?”
Dịch Thế Hùng nghe xong thì giật nảy mình trong lòng tự hỏi tại sao Vương Minh lại biết. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để suy ngẫm về câu hỏi này bởi trược mặt hắn đang có một tên hung thần ác sát đang đợi.
“Không… không…”
Dịch Thế Hùng lắp bắp nói. Ngu sao mà nhận, vừa rồi được chứng kiến một màn của Vương Minh, Dịch Thế Hùng biết kẻ trước mặt mình không phải nói đùa, kẻ này có đủ đảm lượng giết chết hắn. Vì vậy có đánh chết Dịch Thế Hùng cũng không nhận cái tội này.
“Không sao?”
Vương Minh híp mắt mỉm cười nhìn Dịch Thế Hùng
Dịch Thế Hùng nhìn thấy Vương Minh cười mà lạnh cả người giống như thể bị một ác ma khát máu đang nhìn chằm chằm vào mình vậy, các lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên, tâm thần đã có dâu hiệu tan vỡ. Nhưng hắn vẫn cố gật đầu nói
“Thật…”
Vương Minh khoanh hai tay trước ngực nhìn Dịch Thế Hùng cười khỉnh nói
“Đừng có lừa dối tai tao có bằng chứng đó, để tao kể cụ thể cho mày nhé. Vào ngày XX tháng YY, tại quán nét AAA…”
Dịch Thế hùng nghe xong thì trong lòng thầm kêu xong rồi, quả thật cái tên ác thần kia có chứng cứ đồng thời trong lòng hắn cũng đang chửi mười tám đời tổ tông của tên đàn em kia làm ăn kiểu gì mà để cái tên ác ma trước mặt này truy ra tung tích. Dịch Thế Hùng gục đầu xuống giống như tội phạm bị tuyên án, hắn khó nhọc nói
“Tao sai rồi. Mày tha cho tao đi”
“Tha cho mày. Làm gì có chuyện dễ dàng thế”
Dịch Thế Hùng nghe được câu này của Vương Minh nhưng thấy giọng điệu của hắn không mặn không nhạt, không nhanh không chậm thì tưởng là có sinh cơ vội vàng ngẩng đầu lên nói
“Tao sẽ bồi thường cha mày. Tiền, gái,… chỉ cần mày cần là có”
“Chỉ cần tao cần là có sao?”
Vương Minh nhướn mày hỏi
Dịch Thế Hùng thấy tình hình có chuyển biến vội vàng không chút dọ dự vỗ ngực nói
“Chỉ cần mày cần là có”
“Vậy tao muốn mạng mày thì sao?”
/398
|