Tên ẻo lả van xin nói
“Đừng làm vậy với tao. Tao nói… tao sẽ nói tất cả những gì tao biết chỉ cầu mày sau khi xong việc cho tao một đao hoặc một viên đạn để chết thống khoái thôi”
Vương Minh nhìn tên ẻo lả một lúc rồi gật đầu giọng lạnh lùng nói
“Được tao chấp nhận. Nếu mày thành khẩn thì sẽ được thống khoái nếu không…”
“Tao hiểu mày yên tâm đi có gì thì cứ hỏi”
Tên ẻo lả uể oải chán nản gật đầu nói
“Vậy mới là con chó ngoan chứ”
Vương Minh nhếch mép cười, câu trả lời của tên ẻo lả làm hắn rất thỏa mãn
Vương Minh nhìn tên ẻo lả chưa vội hỏi mà rút điếu thuốc tự châm cho mình, không biết tại sao dạo gần đây hắn lâu lâu không có chút khói thuốc đặc biệt là trong những tình huống suy nghĩ hay đang cao hứng thì có chút buồn miệng khó chịu. Mặc dù biết cái thứ khói này không phải là thứ tốt lành gì cho cơ thể nhưng mà nhiều lúc hắn muốn cai nhưng hắn nhận ra cái việc tưởng chừng dễ như một câu nói này xem ra còn khó hơn cả những bài huấn luyện cực khổ nhất lúc trước hắn từng trải qua. Đến tận lúc này Vương Minh mới hiểu vì sao mà người người nhà nhà kêu gọi bỏ thuốc lá vậy mà số người hút thuốc không giảm mà còn tăng mạnh.
“Được rồi câu hỏi đầu tiên”
Vương Minh thở ra một làn khói. Hắn nói
“Tại sao bọn mày tập trung tại đây”
Tên ẻo lả giọng chán nản như một lão già bước vào những giờ phút cuối của cuộc đời, hắn nói
“Để theo dõi hoạt động của Hắc bang”
“Tại sao phải theo dõi”
“Bởi các lãnh đạo vẫn muốn trả thù cho cái chết của Bạch Hổ lúc trước”
“Vậy ai là người chỉ huy hành động lần này”
“Là Thanh Long và tân Bạch Hổ”
Vương Minh gật đầu mọi việc quả nhiên là không khác gì so với dự đoán của Vương Minh. Đúng là Liên Minh không thể nhịn được nữa mà hành động, chỉ là hắn không ngờ người của Thanh Long đường và Bạch Hổ đường, hai chiến lực lượng chiến đấu có chiến lực mạnh nhất của Liên Minh lại cùng hành động chỉ để đối phó với một bang phái nhỏ bé mới nổi như Hắc bang. Xem ra đám người này cậy mạnh đây mà, Vương Minh nhếch mép hỏi
“Có phải người đưa ra chủ ý này là tân đường chủ của Bạch Hổ đường phải không?”
Theo quy củ của Liên Minh, trong bốn lực lượng chiến đầu mỗi khi đường chủ mới lên nhậm chức thì sẽ được gọi theo tên của lực lượng mình nắm, ví dụ như đường chủ Thanh Long đường gọi là Thanh Long, Bạch hổ đường chủ gọi là Bạch Hổ,…
Mà chiếu theo tình huống hiện nay, sau khi đường chủ đời trước bị Vương Minh vặn ngã một cách đau đớn khiến Bạch Hổ đường không chỉ bị mất người lãnh đạo mà thanh danh cũng bị một vết ô to lớn, chắc chắn tình hình của Bạch Hổ đường nội bộ lục đục tranh đấu mạnh mẽ vì cái ghế đường chủ, cho dù tân đường chủ mới có lên nắm quyền chưa chắc đã nhậm được hoàn toàn mười phần tín nhiệm của thuộc hạ. Vì vậy chắc chắn tân đường chủ sẽ cần một con dê để lập uy, mà không có con dê nào vào lúc này thích hợp hơn Hắc bang cả.
“Hừ muốn giết gà dạo khỉ ư, để xem ai mới là gà bị thịt đây”
Vương Minh cười lạnh nghĩ
“Đúng vậy. Sao mày biết”
Tên ẻo lả sửng sốt nói
“Là ai?”
“Không biết rõ. Chỉ biết kẻ này vừa mới gia nhập vào Liên Minh được hơn tháng, là bằng hữu của Thanh Long đường chủ, kẻ này có thực lực rất kinh người và tàn nhẫn. Vừa mới gia nhập Bạch Hổ đường đã đại khai sát giới một mình cùng với hai nắm đấm đấm chết hai vị phó đường chủ và gần trăm tên thuộc hạ”
“Mày chém gió à?”
Vương Minh nghe xong cảm thấy khó mà tin được, thử hỏi một mình với hai nắm đấm mà giết gần trăm người với sức lực của người bình thường thì quá mức là khó tin đi.
“Tao xin thề. Nếu không tin mày cho người dò la trong Liên Minh là sẽ biết tin này”
Tên ẻo lả thấy bộ mặt không tin của Vương Minh sợ hắn lại nổ ác tâm nên vội vàng thề thốt.
Vương Minh nhìn thấy bộ dạng của tên ẻo lả thì đã tin năm phần, lại nói cái việc lớn thế này cũng khó có thể che giấu chỉ cần cho người đi điều tra xác minh là sẽ biết ngay. Vương Minh lại ngẫm một kẻ thực sự có khí lực như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường. Chẳng lẽ hắn là khí giả hoặc dị năng giả? Điều này cũng không phải không có khả năng, chính bản thân Vương Minh là một ví dụ rõ ràng nhất rồi còn gì. Xem ra hôm nào rảnh rỗi phải đi tiếp kiến vị tân Bạch Hổ này một phen mới được.
Chỉ qua mấy câu trả lời này của tên ẻo lả Vương Minh cũng cảm thấy khó khăn trước mặt quả thật quá lớn, nói không ngoa kể từ khi Hắc bang thành lập thì có lẽ đây sẽ là trận chiến đẫm máu và ác liệt nhất. Nếu thành công Hắc bang sẽ vang danh cả giới hắc đạo miền Nam còn nếu thất bại chính là hoàn toàn bị xóa sổ. Nghĩ đến điều này Vương Minh không hiểu sao chẳng có chút sợ hãi hay lo lắng nào cả mà ngược lại trong lòng bùng lên chiến ý hừng hực, mơ hồ có cảm giác khác khát chém giết đã lâu rồi không trỗi dậy.
“Lần này hành động bọn mày huy động ma nhiêu người tham gia”
Vương Minh nhìn tên ẻo lả đang thở phì phó khó nhọc hỏi. Đã biết đây là trận chiến lớn vậy thì phải càng biết thêm nhiều thông tin về địch, ông cha xưa có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không muốn thất bại thì phải tìm mọi cách biết càng nhiều thông tin tình báo về địch nhân để lập kế hoạch đối phó chu toàn.
Tên ẻo lả lắc lắc đầu nói
“Cái này là bí mật, chỉ hai vị đường chủ mới biết rõ thôi”
Vương Minh gật đầu hiểu. Mặc dù không hiểu binh pháp chiến đấu nhưng Vương Minh hiểu một điều nhân lực là một trong nhưng yếu tốt mật thiết quyết định sự thành bại của cả trận chiến. Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ không đời nào tiết lộ điều nảy ra bên ngoài cho kẻ khác biết.
Vương Minh hỏi thêm một số điều về Liên Minh bất quá tên này mặc dù là thuộc hạ thân tín của Thanh Long nhưng tên Thanh Long này nổi tiếng là cẩn thận nên những việc quan trọng của cao tầng Liên Minh dù là thuộc hạ thân tin của hắn hắn cũng không có biết quá nhiều. Vì vậy đa phần các câu hỏi Vương Minh đều nhận được cái lắc đầu không biết của tên ẻo lả
“Khụ… khụ…”
Tên ẻo lả ho khan một tiếng rồi một búng máu tươi phun ra từ miệng. Vương Minh thấy vậy biết tên này đã là đèn sắp cạn dầu rồi, cũng phải thôi mặc dù thương thế của hắn rất nhẹ nhưng không được chữa trị tĩnh dưỡng lại phải gồng mình gánh chịu áp lực từ sát khí tỏa ra từ trên người Vương Minh nên chịu đựng được đến giờ phút này đã là cực hạn rồi. Nhìn thấy bộ dạng khổ khổ sở sở của tên ẻo lả Vương Minh cũng không đành lòng, đằng nào thì những tin tức cần biết thì cũng đã biết mà hắn cũng không phải là người thích lật lòng.
“Được rồi đến lúc tao thực hiện lời hứa của hai chúng ta. Mày sẵn sàng chưa?”
Vương Minh vừa nói, hắc ám nội khó tập trung bở bên tay trái tạo thành một Hắc huyết đao sắc bén, mặc dù trong con ngõ tối tăm không một chút ánh sáng nhưng từ trên thanh đao phát ra một thứ ánh sáng giống như màu máu khô vô cùng dị dạng khiến kẻ khác nhìn vào mà cảm thấy đây chính là lưỡi đao của tử thần đến đòi mạng
Tên ẻo lả nhìn thấy thanh đao kì quái kia thì cảm run run, hắn biết giờ khắc này cuối cùng cũng đã đến, cái giờ khắc mà hắn đã chuẩn bị chờ đón kẻ từ ngày đầu tiên bước chân vào giới hắc đạo. Lúc này tên ẻo lả đột nhiên cảm thấy không một chút sợ hãi nào nữa, ngược lại hắn còn cảm thấy một sự giải thoát. Hắn bình thản nói
“Tao sẵn sàng rồi. Mày ra tay đi”
“Tốt”
Vương Minh chỉ nói một tiếng “tốt” nhưng trong giọng nói có chút thưởng thức với thái độ bình thản trước cái chết của tên ẻo lả. Nhìn hắn lúc này làm Vương Minh không khỏi xao động nghĩ lại về ngày trước, chẳng phải lúc trước mình cũng có bộ dạng giống như hắn bây giờ sao, coi cái chết không là cái đinh gì, chỉ nhẹ tựa như lông hồng mà thôi.
Vương Minh thở dài bình tĩnh lại tâm trí, hắn vung đao lên rồi hạ xuống rất nhanh, rất thần thục. Một đường đao lóe lên chạy qua cổ của tên ẻo lả lập tức khiến phần đầu trên của hắn chính thức tạm biệt phần thân phía dưới. Nhìn cái đầu lăn lốc lốc của tên ẻo lả trước mặt đất, Vương Minh mặt lạnh như tiền không chút cảm xúc, hắn thu đao lại vào trong người rồi quay người bỏ đi.
“Đừng làm vậy với tao. Tao nói… tao sẽ nói tất cả những gì tao biết chỉ cầu mày sau khi xong việc cho tao một đao hoặc một viên đạn để chết thống khoái thôi”
Vương Minh nhìn tên ẻo lả một lúc rồi gật đầu giọng lạnh lùng nói
“Được tao chấp nhận. Nếu mày thành khẩn thì sẽ được thống khoái nếu không…”
“Tao hiểu mày yên tâm đi có gì thì cứ hỏi”
Tên ẻo lả uể oải chán nản gật đầu nói
“Vậy mới là con chó ngoan chứ”
Vương Minh nhếch mép cười, câu trả lời của tên ẻo lả làm hắn rất thỏa mãn
Vương Minh nhìn tên ẻo lả chưa vội hỏi mà rút điếu thuốc tự châm cho mình, không biết tại sao dạo gần đây hắn lâu lâu không có chút khói thuốc đặc biệt là trong những tình huống suy nghĩ hay đang cao hứng thì có chút buồn miệng khó chịu. Mặc dù biết cái thứ khói này không phải là thứ tốt lành gì cho cơ thể nhưng mà nhiều lúc hắn muốn cai nhưng hắn nhận ra cái việc tưởng chừng dễ như một câu nói này xem ra còn khó hơn cả những bài huấn luyện cực khổ nhất lúc trước hắn từng trải qua. Đến tận lúc này Vương Minh mới hiểu vì sao mà người người nhà nhà kêu gọi bỏ thuốc lá vậy mà số người hút thuốc không giảm mà còn tăng mạnh.
“Được rồi câu hỏi đầu tiên”
Vương Minh thở ra một làn khói. Hắn nói
“Tại sao bọn mày tập trung tại đây”
Tên ẻo lả giọng chán nản như một lão già bước vào những giờ phút cuối của cuộc đời, hắn nói
“Để theo dõi hoạt động của Hắc bang”
“Tại sao phải theo dõi”
“Bởi các lãnh đạo vẫn muốn trả thù cho cái chết của Bạch Hổ lúc trước”
“Vậy ai là người chỉ huy hành động lần này”
“Là Thanh Long và tân Bạch Hổ”
Vương Minh gật đầu mọi việc quả nhiên là không khác gì so với dự đoán của Vương Minh. Đúng là Liên Minh không thể nhịn được nữa mà hành động, chỉ là hắn không ngờ người của Thanh Long đường và Bạch Hổ đường, hai chiến lực lượng chiến đấu có chiến lực mạnh nhất của Liên Minh lại cùng hành động chỉ để đối phó với một bang phái nhỏ bé mới nổi như Hắc bang. Xem ra đám người này cậy mạnh đây mà, Vương Minh nhếch mép hỏi
“Có phải người đưa ra chủ ý này là tân đường chủ của Bạch Hổ đường phải không?”
Theo quy củ của Liên Minh, trong bốn lực lượng chiến đầu mỗi khi đường chủ mới lên nhậm chức thì sẽ được gọi theo tên của lực lượng mình nắm, ví dụ như đường chủ Thanh Long đường gọi là Thanh Long, Bạch hổ đường chủ gọi là Bạch Hổ,…
Mà chiếu theo tình huống hiện nay, sau khi đường chủ đời trước bị Vương Minh vặn ngã một cách đau đớn khiến Bạch Hổ đường không chỉ bị mất người lãnh đạo mà thanh danh cũng bị một vết ô to lớn, chắc chắn tình hình của Bạch Hổ đường nội bộ lục đục tranh đấu mạnh mẽ vì cái ghế đường chủ, cho dù tân đường chủ mới có lên nắm quyền chưa chắc đã nhậm được hoàn toàn mười phần tín nhiệm của thuộc hạ. Vì vậy chắc chắn tân đường chủ sẽ cần một con dê để lập uy, mà không có con dê nào vào lúc này thích hợp hơn Hắc bang cả.
“Hừ muốn giết gà dạo khỉ ư, để xem ai mới là gà bị thịt đây”
Vương Minh cười lạnh nghĩ
“Đúng vậy. Sao mày biết”
Tên ẻo lả sửng sốt nói
“Là ai?”
“Không biết rõ. Chỉ biết kẻ này vừa mới gia nhập vào Liên Minh được hơn tháng, là bằng hữu của Thanh Long đường chủ, kẻ này có thực lực rất kinh người và tàn nhẫn. Vừa mới gia nhập Bạch Hổ đường đã đại khai sát giới một mình cùng với hai nắm đấm đấm chết hai vị phó đường chủ và gần trăm tên thuộc hạ”
“Mày chém gió à?”
Vương Minh nghe xong cảm thấy khó mà tin được, thử hỏi một mình với hai nắm đấm mà giết gần trăm người với sức lực của người bình thường thì quá mức là khó tin đi.
“Tao xin thề. Nếu không tin mày cho người dò la trong Liên Minh là sẽ biết tin này”
Tên ẻo lả thấy bộ mặt không tin của Vương Minh sợ hắn lại nổ ác tâm nên vội vàng thề thốt.
Vương Minh nhìn thấy bộ dạng của tên ẻo lả thì đã tin năm phần, lại nói cái việc lớn thế này cũng khó có thể che giấu chỉ cần cho người đi điều tra xác minh là sẽ biết ngay. Vương Minh lại ngẫm một kẻ thực sự có khí lực như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường. Chẳng lẽ hắn là khí giả hoặc dị năng giả? Điều này cũng không phải không có khả năng, chính bản thân Vương Minh là một ví dụ rõ ràng nhất rồi còn gì. Xem ra hôm nào rảnh rỗi phải đi tiếp kiến vị tân Bạch Hổ này một phen mới được.
Chỉ qua mấy câu trả lời này của tên ẻo lả Vương Minh cũng cảm thấy khó khăn trước mặt quả thật quá lớn, nói không ngoa kể từ khi Hắc bang thành lập thì có lẽ đây sẽ là trận chiến đẫm máu và ác liệt nhất. Nếu thành công Hắc bang sẽ vang danh cả giới hắc đạo miền Nam còn nếu thất bại chính là hoàn toàn bị xóa sổ. Nghĩ đến điều này Vương Minh không hiểu sao chẳng có chút sợ hãi hay lo lắng nào cả mà ngược lại trong lòng bùng lên chiến ý hừng hực, mơ hồ có cảm giác khác khát chém giết đã lâu rồi không trỗi dậy.
“Lần này hành động bọn mày huy động ma nhiêu người tham gia”
Vương Minh nhìn tên ẻo lả đang thở phì phó khó nhọc hỏi. Đã biết đây là trận chiến lớn vậy thì phải càng biết thêm nhiều thông tin về địch, ông cha xưa có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nếu không muốn thất bại thì phải tìm mọi cách biết càng nhiều thông tin tình báo về địch nhân để lập kế hoạch đối phó chu toàn.
Tên ẻo lả lắc lắc đầu nói
“Cái này là bí mật, chỉ hai vị đường chủ mới biết rõ thôi”
Vương Minh gật đầu hiểu. Mặc dù không hiểu binh pháp chiến đấu nhưng Vương Minh hiểu một điều nhân lực là một trong nhưng yếu tốt mật thiết quyết định sự thành bại của cả trận chiến. Nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ không đời nào tiết lộ điều nảy ra bên ngoài cho kẻ khác biết.
Vương Minh hỏi thêm một số điều về Liên Minh bất quá tên này mặc dù là thuộc hạ thân tín của Thanh Long nhưng tên Thanh Long này nổi tiếng là cẩn thận nên những việc quan trọng của cao tầng Liên Minh dù là thuộc hạ thân tin của hắn hắn cũng không có biết quá nhiều. Vì vậy đa phần các câu hỏi Vương Minh đều nhận được cái lắc đầu không biết của tên ẻo lả
“Khụ… khụ…”
Tên ẻo lả ho khan một tiếng rồi một búng máu tươi phun ra từ miệng. Vương Minh thấy vậy biết tên này đã là đèn sắp cạn dầu rồi, cũng phải thôi mặc dù thương thế của hắn rất nhẹ nhưng không được chữa trị tĩnh dưỡng lại phải gồng mình gánh chịu áp lực từ sát khí tỏa ra từ trên người Vương Minh nên chịu đựng được đến giờ phút này đã là cực hạn rồi. Nhìn thấy bộ dạng khổ khổ sở sở của tên ẻo lả Vương Minh cũng không đành lòng, đằng nào thì những tin tức cần biết thì cũng đã biết mà hắn cũng không phải là người thích lật lòng.
“Được rồi đến lúc tao thực hiện lời hứa của hai chúng ta. Mày sẵn sàng chưa?”
Vương Minh vừa nói, hắc ám nội khó tập trung bở bên tay trái tạo thành một Hắc huyết đao sắc bén, mặc dù trong con ngõ tối tăm không một chút ánh sáng nhưng từ trên thanh đao phát ra một thứ ánh sáng giống như màu máu khô vô cùng dị dạng khiến kẻ khác nhìn vào mà cảm thấy đây chính là lưỡi đao của tử thần đến đòi mạng
Tên ẻo lả nhìn thấy thanh đao kì quái kia thì cảm run run, hắn biết giờ khắc này cuối cùng cũng đã đến, cái giờ khắc mà hắn đã chuẩn bị chờ đón kẻ từ ngày đầu tiên bước chân vào giới hắc đạo. Lúc này tên ẻo lả đột nhiên cảm thấy không một chút sợ hãi nào nữa, ngược lại hắn còn cảm thấy một sự giải thoát. Hắn bình thản nói
“Tao sẵn sàng rồi. Mày ra tay đi”
“Tốt”
Vương Minh chỉ nói một tiếng “tốt” nhưng trong giọng nói có chút thưởng thức với thái độ bình thản trước cái chết của tên ẻo lả. Nhìn hắn lúc này làm Vương Minh không khỏi xao động nghĩ lại về ngày trước, chẳng phải lúc trước mình cũng có bộ dạng giống như hắn bây giờ sao, coi cái chết không là cái đinh gì, chỉ nhẹ tựa như lông hồng mà thôi.
Vương Minh thở dài bình tĩnh lại tâm trí, hắn vung đao lên rồi hạ xuống rất nhanh, rất thần thục. Một đường đao lóe lên chạy qua cổ của tên ẻo lả lập tức khiến phần đầu trên của hắn chính thức tạm biệt phần thân phía dưới. Nhìn cái đầu lăn lốc lốc của tên ẻo lả trước mặt đất, Vương Minh mặt lạnh như tiền không chút cảm xúc, hắn thu đao lại vào trong người rồi quay người bỏ đi.
/398
|