Vương Minh thở dài nói
“Hiểu là tốt rồi. Chú yên tâm cứ kiên nhân chờ đợi chắc chắn ngày chú báo thù sẽ đến, lúc đó anh sẽ để tự tay chú xử lí Phương Thiên Uy, chú muốn hành hạ tra tấn hắn như thế nào cũng được”
“Vâng em cảm ơn anh”
Ở đầu bên kia, giọng của Hắc Cẩu có chút nghẹn ngào nói
“Ừ chú chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không cần phải lo nghĩ quá nhiều”
“Vâng”
Hắc Cẩu đáp. Sau đó hai người nói sang chuyện khác đương nhiên đa phần là về những sự việc xảy ra ở Giang Kiều từ lúc Vương Minh rời đi đến nay. Về vấn đề này thì đương nhiên Hắc Cẩu là người nói còn Vương Minh là người nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu hỏi để thêm hiểu rõ tình hình mà thôi.
Cúp điện thoại với Hắc Cẩu Vương Minh cũng không nghỉ ngơi lập tức bấm số của Trương Nghĩa. Hắn biết hôm nay Mã nhưng gọi mấy cuộc không được nên đánh bấm số của Trương Nghĩa.
“Trương Nghĩa hiện giờ chú ở đâu?”
“Em đang làm việc ở công ty có việc gì sao anh”
“Ừ có việc anh muốn thương lượng với chú”
“Không nói qua điện thoại được sao?”
“Không được”
Vương Minh nói. Việc này hết sức quan trọng liên quan rất lớn đến kế hoạch thôn tính Giang Kiều của Vương Minh vì vậy hắn cũng không dám làm ẩu.
“Vậy anh đến công ty đi”
Trương Nghĩa suy nghĩ nhìn lịch làm việc của mình do thư ký vừa mới mang vào tính toán một chút rồi nói
“Được. Mười lam phút nữa anh sẽ đến công ty”
Dứt lời Vương Minh lập tức cúp máy nhanh chóng đi về bãi đỗ xe ở. Mười lăm phút sau, Vương Minh đã có mặt trong phòng làm việc của Trương Nghĩa ở công ty Vương thị. Trên đường đi đến phòng làm việc của giám đốc, mặc dù công ty dạo này bị đối thủ giở trò bẩn thỉu sau lưng cản trở việc kinh doanh nhưng những nhân viên Vương Minh gặp trên đường thậm chí là anh bảo vệ, cô tiếp tân biểu hiện đều bình thường, không một chút lo âu. Nhìn qua điều này cũng có thể thấy Trương Nghĩa và Mã Đống đã làm công tác tư tưởng với những nhân viên khá là tốt a
Thư ký của Trương Nghĩa là một nữ sinh viên vừa mới ra trường rất xinh xắn, nàng lúc này đang làm việc nhưng cảm giác thấy có người đang đi đến liền dừng bút ngẩng đầu lên. Nàng ngẩng lên nhìn thì thấy Vương Minh, định bụng đứng lên trào bởi tuy dù gặp mặt rất ít lần nhưng nàng biết người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú này có một địa vị rất cao cơ hồ cả sếp của nàng và Mã tổng giám đốc cũng phải kính nể.
Vương Minh thấy nàng ta định đứng lên thì dùng tay đè vai nàng ngồi xuống hỏi
“Giám đốc đang có ở trong phòng không?”
“Dạ… dạ… giám đốc đang xử lí công việc bên trong”
Nữ thư ký trẻ tuổi lắp bắp nói. Mặc dù đã gặp người thanh niên này vài lần nhưng không biết làm sao mà lần nào nàng gặp cũng cảm nhận được thứ khí chất vô hình cực kì lạnh lẽo âm u khiến lòng người nguội lạnh tỏa ra từ trên người vị quý nhân trẻ tuổi này. Cái thứ khí chất này khiến nàng có chút hoảng sợ, không dám tiến gần đến vì vậy cứ mỗi khi mở miệng nói là lại lắp bắp như người bị nói lắp.
Vương Minh nhíu mày hắn có chút không hài lòng về cô thư ký này, thư ký gì mà đến nói cũng chẳng xong vậy thì còn làm ăn được gì nữa. Nếu như lúc này Vương Minh biết được cái nguyên nhân khiến nàng ta nói lắp thì chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy thậm chí còn cảm thấy oan khuất vô cùng, ai bảo trong cơ thể hắn sở hữu một loại nội khí bá đạo và kì dị như hắc ám nội khí cơ chứ
“Được rồi cô làm việc tiếp đi tự tôi đi vào”
Vương Minh phất tay nói sau đó lập tức xoay người bước đi.
Cô thư ký thấy Vương Minh mở cửa vào phòng thì mới thở phào, vỗ vỗ vào bộ ngực căng mọng to lớn đang phập phồng lẩm bẩm nói
“Người gì mà đáng sợ thế”
Vương Minh vào trong phòng đáng lúc Trương Nghĩa đang xử lí văn kiện. Nhìn Trương Nghĩa ngồi trên bàn làm việc của giám đốc, trước mặt làm những tập văn kiện cần chữ ký xếp thành từng chồng vao trước mặt mà Vương Minh trong lòng lại cảm thấy áy náy quá. Vốn nguyên bản công ty này của hắn vậy mà hắn chả giúp tứ sức lực nào cả, mọi việc toàn bộ đều đẩy lên đôi vai của Mã Đống và Trương Nghĩa, điều này làm Vương Minh cảm thấy hắn giống như một đại địa chủ thời xưa đang ra sức bóc lột sức lao động của nông dân vậy.
Nhưng áy náy thì áy náy, Vương Minh hiện giờ cũng vô lực bởi dù sao kinh nghiệm trên thương trường của hắn vẫn quá ít ỏi nếu tham gia vào quá trình điều hành công ty sẽ làm tăng thêm một gánh nặng cho hai người Mã Đống thậm chí còn ảnh hưởng đến sự vận hành trơn tru của công ty hiện nay. Chính vì vậy Vương Minh cũng tự biết lượng sức mình quyết tâm học hỏi khi nào tích lũy đủ kinh nghiệm cần thiết của một ông chủ công ty rồi mới cùng với Trương Nghĩa và Mã Đống gánh vác công ty Vương Minh thị
“A anh Minh ,anh đến rồi sao không báo một tiếng”
Trương Nghĩa đang mải làm, cảm thấy cơ thể có chút khó chịu định đứng lên hoạt động một chút cho dãn gân dãn cốt thì nhìn thấy Vương Minh đang thất thần đứng ở trước cửa thì vội nói
Vương Minh cười cười tiến lên ngồi vào chiếc ghế trước bàn giám đốc nói
“Anh thấy chú làm việc nhập tâm quá nên cũng không muốn quấy rầy”
“Ài… anh nói đùa thằng em này nào có làm việc nhập tâm gì chứ anh nhìn cái đống tài liệu này cao thế này thôi nhưng đã được anh Mã Đống trước khi sang Pháp sắp xếp hết rồi em chỉ việc ký vào một chữ là xong.”
“Mã Đống sang Pháp”
Vương Minh kinh ngạc, điều này hắn hoàn toàn không hề biết
Trương Nghĩa gật đầu nói
“Anh ấy vừa đi vào tối qua. Anh ấy đi rất vội, không thông báo một tiếng mái đến sang nay khi thư ký của anh ấy đến gặp em mới biết chứ, nghe thư ký nói hình như anh Mã Đống sang bên đấy là xử lí việc cá nhân thì phải ”
“Xử lí việc cá nhân?”
Vương Minh cau màu cảm thấy khó hiểu bất quá đó chỉ là sự tò mò mà thôi bởi Mã Đống từ trước đến nay luôn là người cẩn thận, làm việc gì đều không vội vàng luôn chu đáo sắp xếp trước kể cả trong cuộc sống cá nhân cũng như công việc. Vậy mà lần này lại vội vàng rời đi như vậy quả thật không thể không làm một người quen biết nhiều năm và hiểu rõ Mã Đống như Vương Minh cảm thấy có chút tò mò. Bất quá đó là việc cá nhân của Mã Đống, nếu như Mã Đống có khó khăn cần sự giúp đỡ chắc chắn sẽ gọi cho hắn vì vậy Vương Minh cũng không để tâm nữa mà đi vào việc chính
“Trương Nghĩa hiện giờ công ty còn có thể thu mua cổ phiếu của tập đoàn Tuyết Thiên không?”
Vừa mới ngồi xuống chỗ, còn chưa kịp yên kịp yên vị thì Trương Nghĩa đã bị Vương Minh nói ra một lời làm cho bàng hoàng tí nữa ngã ngửa ra đằng sau. Phải mãi một lúc sau hắn mới hoàn hồn lại sau cơn bàng hoàng hắn cười khổ nói với Vương Minh
“Nếu chúng ta muốn mua tập đoàn Tuyết Thiên thì có thể nhưng mà…”
“Nhưng mà sao? Chẳng lẽ tiền không đủ”
“Không phải không phải”
Trương Nghĩa lắc lắc đầu nói
“Từ khi có sự giúp đỡ của công ty Thư Kiều tham gia thì chúng ta cũng nhẹ nhàng hơn trong cuộc chiến với Nguyễn Phi Long, cũng tiết kiệm được một số tiền lớn nếu muốn mua tập đoàn Tuyết Thiên thì là dễ như kiểu ăn một bữa sáng, cũng chả khiến ngân quỹ sứt mẻ bao nhiêu chỉ là thế lực chống lưng cho tập đoàn này khá là khó xơi nếu chúng ta thu mua Tuyết Thiên thì cũng kéo đến không ít phiền phức”
“Thế lực đằng sau? Là kẻ nào?”
Vương Minh trầm mặc hỏi.
Trương Nghĩa nói
“Tiền nhiệm bí thư thành phố Đông Doanh, hiện giờ đang đảm nhiệm cức vụ bộ trưởng bộ thương mại kiêm ủy viên bộ chính trị Phạm Mạnh Nam”
Vương Minh nghe xong mà có chút giật mình hắn không ngờ cây cổ thụ trống lưng của tập đoàn Tuyết Thiên lại to như vậy đồng thời trong lòng không khỏi có chút tán thưởng người đàn bà Lê Thị Tuyết, quả thật cái danh hiệu Phú bà cường hãn kia đúng là hàng thật giá thật, không thể ngờ được lại móc nối với một nhân vật có máu mặt như vậy
“Hiểu là tốt rồi. Chú yên tâm cứ kiên nhân chờ đợi chắc chắn ngày chú báo thù sẽ đến, lúc đó anh sẽ để tự tay chú xử lí Phương Thiên Uy, chú muốn hành hạ tra tấn hắn như thế nào cũng được”
“Vâng em cảm ơn anh”
Ở đầu bên kia, giọng của Hắc Cẩu có chút nghẹn ngào nói
“Ừ chú chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không cần phải lo nghĩ quá nhiều”
“Vâng”
Hắc Cẩu đáp. Sau đó hai người nói sang chuyện khác đương nhiên đa phần là về những sự việc xảy ra ở Giang Kiều từ lúc Vương Minh rời đi đến nay. Về vấn đề này thì đương nhiên Hắc Cẩu là người nói còn Vương Minh là người nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu hỏi để thêm hiểu rõ tình hình mà thôi.
Cúp điện thoại với Hắc Cẩu Vương Minh cũng không nghỉ ngơi lập tức bấm số của Trương Nghĩa. Hắn biết hôm nay Mã nhưng gọi mấy cuộc không được nên đánh bấm số của Trương Nghĩa.
“Trương Nghĩa hiện giờ chú ở đâu?”
“Em đang làm việc ở công ty có việc gì sao anh”
“Ừ có việc anh muốn thương lượng với chú”
“Không nói qua điện thoại được sao?”
“Không được”
Vương Minh nói. Việc này hết sức quan trọng liên quan rất lớn đến kế hoạch thôn tính Giang Kiều của Vương Minh vì vậy hắn cũng không dám làm ẩu.
“Vậy anh đến công ty đi”
Trương Nghĩa suy nghĩ nhìn lịch làm việc của mình do thư ký vừa mới mang vào tính toán một chút rồi nói
“Được. Mười lam phút nữa anh sẽ đến công ty”
Dứt lời Vương Minh lập tức cúp máy nhanh chóng đi về bãi đỗ xe ở. Mười lăm phút sau, Vương Minh đã có mặt trong phòng làm việc của Trương Nghĩa ở công ty Vương thị. Trên đường đi đến phòng làm việc của giám đốc, mặc dù công ty dạo này bị đối thủ giở trò bẩn thỉu sau lưng cản trở việc kinh doanh nhưng những nhân viên Vương Minh gặp trên đường thậm chí là anh bảo vệ, cô tiếp tân biểu hiện đều bình thường, không một chút lo âu. Nhìn qua điều này cũng có thể thấy Trương Nghĩa và Mã Đống đã làm công tác tư tưởng với những nhân viên khá là tốt a
Thư ký của Trương Nghĩa là một nữ sinh viên vừa mới ra trường rất xinh xắn, nàng lúc này đang làm việc nhưng cảm giác thấy có người đang đi đến liền dừng bút ngẩng đầu lên. Nàng ngẩng lên nhìn thì thấy Vương Minh, định bụng đứng lên trào bởi tuy dù gặp mặt rất ít lần nhưng nàng biết người thanh niên trẻ tuổi tuấn tú này có một địa vị rất cao cơ hồ cả sếp của nàng và Mã tổng giám đốc cũng phải kính nể.
Vương Minh thấy nàng ta định đứng lên thì dùng tay đè vai nàng ngồi xuống hỏi
“Giám đốc đang có ở trong phòng không?”
“Dạ… dạ… giám đốc đang xử lí công việc bên trong”
Nữ thư ký trẻ tuổi lắp bắp nói. Mặc dù đã gặp người thanh niên này vài lần nhưng không biết làm sao mà lần nào nàng gặp cũng cảm nhận được thứ khí chất vô hình cực kì lạnh lẽo âm u khiến lòng người nguội lạnh tỏa ra từ trên người vị quý nhân trẻ tuổi này. Cái thứ khí chất này khiến nàng có chút hoảng sợ, không dám tiến gần đến vì vậy cứ mỗi khi mở miệng nói là lại lắp bắp như người bị nói lắp.
Vương Minh nhíu mày hắn có chút không hài lòng về cô thư ký này, thư ký gì mà đến nói cũng chẳng xong vậy thì còn làm ăn được gì nữa. Nếu như lúc này Vương Minh biết được cái nguyên nhân khiến nàng ta nói lắp thì chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy thậm chí còn cảm thấy oan khuất vô cùng, ai bảo trong cơ thể hắn sở hữu một loại nội khí bá đạo và kì dị như hắc ám nội khí cơ chứ
“Được rồi cô làm việc tiếp đi tự tôi đi vào”
Vương Minh phất tay nói sau đó lập tức xoay người bước đi.
Cô thư ký thấy Vương Minh mở cửa vào phòng thì mới thở phào, vỗ vỗ vào bộ ngực căng mọng to lớn đang phập phồng lẩm bẩm nói
“Người gì mà đáng sợ thế”
Vương Minh vào trong phòng đáng lúc Trương Nghĩa đang xử lí văn kiện. Nhìn Trương Nghĩa ngồi trên bàn làm việc của giám đốc, trước mặt làm những tập văn kiện cần chữ ký xếp thành từng chồng vao trước mặt mà Vương Minh trong lòng lại cảm thấy áy náy quá. Vốn nguyên bản công ty này của hắn vậy mà hắn chả giúp tứ sức lực nào cả, mọi việc toàn bộ đều đẩy lên đôi vai của Mã Đống và Trương Nghĩa, điều này làm Vương Minh cảm thấy hắn giống như một đại địa chủ thời xưa đang ra sức bóc lột sức lao động của nông dân vậy.
Nhưng áy náy thì áy náy, Vương Minh hiện giờ cũng vô lực bởi dù sao kinh nghiệm trên thương trường của hắn vẫn quá ít ỏi nếu tham gia vào quá trình điều hành công ty sẽ làm tăng thêm một gánh nặng cho hai người Mã Đống thậm chí còn ảnh hưởng đến sự vận hành trơn tru của công ty hiện nay. Chính vì vậy Vương Minh cũng tự biết lượng sức mình quyết tâm học hỏi khi nào tích lũy đủ kinh nghiệm cần thiết của một ông chủ công ty rồi mới cùng với Trương Nghĩa và Mã Đống gánh vác công ty Vương Minh thị
“A anh Minh ,anh đến rồi sao không báo một tiếng”
Trương Nghĩa đang mải làm, cảm thấy cơ thể có chút khó chịu định đứng lên hoạt động một chút cho dãn gân dãn cốt thì nhìn thấy Vương Minh đang thất thần đứng ở trước cửa thì vội nói
Vương Minh cười cười tiến lên ngồi vào chiếc ghế trước bàn giám đốc nói
“Anh thấy chú làm việc nhập tâm quá nên cũng không muốn quấy rầy”
“Ài… anh nói đùa thằng em này nào có làm việc nhập tâm gì chứ anh nhìn cái đống tài liệu này cao thế này thôi nhưng đã được anh Mã Đống trước khi sang Pháp sắp xếp hết rồi em chỉ việc ký vào một chữ là xong.”
“Mã Đống sang Pháp”
Vương Minh kinh ngạc, điều này hắn hoàn toàn không hề biết
Trương Nghĩa gật đầu nói
“Anh ấy vừa đi vào tối qua. Anh ấy đi rất vội, không thông báo một tiếng mái đến sang nay khi thư ký của anh ấy đến gặp em mới biết chứ, nghe thư ký nói hình như anh Mã Đống sang bên đấy là xử lí việc cá nhân thì phải ”
“Xử lí việc cá nhân?”
Vương Minh cau màu cảm thấy khó hiểu bất quá đó chỉ là sự tò mò mà thôi bởi Mã Đống từ trước đến nay luôn là người cẩn thận, làm việc gì đều không vội vàng luôn chu đáo sắp xếp trước kể cả trong cuộc sống cá nhân cũng như công việc. Vậy mà lần này lại vội vàng rời đi như vậy quả thật không thể không làm một người quen biết nhiều năm và hiểu rõ Mã Đống như Vương Minh cảm thấy có chút tò mò. Bất quá đó là việc cá nhân của Mã Đống, nếu như Mã Đống có khó khăn cần sự giúp đỡ chắc chắn sẽ gọi cho hắn vì vậy Vương Minh cũng không để tâm nữa mà đi vào việc chính
“Trương Nghĩa hiện giờ công ty còn có thể thu mua cổ phiếu của tập đoàn Tuyết Thiên không?”
Vừa mới ngồi xuống chỗ, còn chưa kịp yên kịp yên vị thì Trương Nghĩa đã bị Vương Minh nói ra một lời làm cho bàng hoàng tí nữa ngã ngửa ra đằng sau. Phải mãi một lúc sau hắn mới hoàn hồn lại sau cơn bàng hoàng hắn cười khổ nói với Vương Minh
“Nếu chúng ta muốn mua tập đoàn Tuyết Thiên thì có thể nhưng mà…”
“Nhưng mà sao? Chẳng lẽ tiền không đủ”
“Không phải không phải”
Trương Nghĩa lắc lắc đầu nói
“Từ khi có sự giúp đỡ của công ty Thư Kiều tham gia thì chúng ta cũng nhẹ nhàng hơn trong cuộc chiến với Nguyễn Phi Long, cũng tiết kiệm được một số tiền lớn nếu muốn mua tập đoàn Tuyết Thiên thì là dễ như kiểu ăn một bữa sáng, cũng chả khiến ngân quỹ sứt mẻ bao nhiêu chỉ là thế lực chống lưng cho tập đoàn này khá là khó xơi nếu chúng ta thu mua Tuyết Thiên thì cũng kéo đến không ít phiền phức”
“Thế lực đằng sau? Là kẻ nào?”
Vương Minh trầm mặc hỏi.
Trương Nghĩa nói
“Tiền nhiệm bí thư thành phố Đông Doanh, hiện giờ đang đảm nhiệm cức vụ bộ trưởng bộ thương mại kiêm ủy viên bộ chính trị Phạm Mạnh Nam”
Vương Minh nghe xong mà có chút giật mình hắn không ngờ cây cổ thụ trống lưng của tập đoàn Tuyết Thiên lại to như vậy đồng thời trong lòng không khỏi có chút tán thưởng người đàn bà Lê Thị Tuyết, quả thật cái danh hiệu Phú bà cường hãn kia đúng là hàng thật giá thật, không thể ngờ được lại móc nối với một nhân vật có máu mặt như vậy
/398
|