Còn về phần khí giả, vì nguồn gốc huyền bí của nội khí đến ngay cả bây giờ các nhà khoa học vẫn không có khả năng lí giải hết hoàn toàn vì vậy không được phân chia cấp bậc rõ ràng. Các khí giả phân chia thực lực chỉ dựa theo kinh nghiệm và mức độ không chế nội khí của bản thân mà thôi. Nói chung là khí giả rất mơ hồ, không thể phân chia rõ ràng thực lực vì vậy Vương Minh với một thân hắc ám nội khí mạnh mẽ hơn nội khí bình thường gấp nhiều lần cũng không quá để ý đến ba tên khí giả trong nhóm mười tên vận hàng kia.
Trở lại với hiện tại, khi nghe Vương Minh nói xong những người ở đây, kể cả Vũ Tuấn một người hiếu chiến cũng trầm ngâm gật đầu. Vũ Tuấn là một kẻ cuồng chiến thật sự, càng gặp đối thủ mạnh thì càng kích thích hắn nhưng hắn cũng là một kẻ lí trí. Nhìn thấy có nhiều đối thủ mạnh như vậy nhưng hắn cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, một khí đã thất bại thì hậu quả là không tưởng vì vậy hắn cũng kiềm chế được ham muốn của bản thân, lấy đại cục làm trọng
“Nếu vậy thì chúng ta có lẽ nên đi theo đường thứ hai”
Thư Vân nói
Vương Minh gật đầu nói
“Đường thứ hai cả chúng ta chính là bang hội hắc đạo Liên Minh. Theo như những gì tôi điều tra được, thế lực thần bí hỗ trợ cho Liên Minh là do tân đường chủ của Bạch hổ đường dẫn mối. Đồng thời những kẻ dị năng giả và khí giả kia lần đầu tiên xuất hiện là từ đám thủ hạ của Bạch Hổ đường. Vì vậy cái tên tân đường chủ Bạch Hổ đường kia chính là một mắt xích quan trọng”
“Có lý”
Maria Fringer gật đầu rồi quay về phía Bob Faber đang đứng cạnh màn hình phân phó
“Bob lập tức liên hộ với tổng bộ, chúng ta cần thêm viện trợ”
“Vâng”
Bob Faber đáp một tiếng rồi lập tức rút điện thoại đi động trong túi đi ra khỏi phòng khách.
Vương Minh nhìn Thư Vân nói
“Việc giám sát Liên Minh chắc phải nhờ cô rồi Thư Vân”
“Được”
Thư Vân không cần một giây suy nghĩ mà đồng ý luôn. Quả thật việc giám sát Liên Minh giao cho Thư Vân là đúng người đúng việc, dù sao nàng cũng là người nắm trong tay lực lượng tình báo của quân đội ở khu vực miền Nam, với nguồn lực lượng lớn như vậy thì việc giám sát điều tra Liên Minh đôi với nàng chỉ là dễ như bỡn.
Thực ra ngay từ lúc đâu khi hướng sự việc về phái Liên Minh, Vương Minh cũng có chút tâm tư cá nhân trong đó. Vốn lúc đầu hắn định dùng phương pháp thủ công truyền thống nhưng hiệu quả với mọi thời đại là ám sát để xâm chiếm Liên Minh nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ ngoài dự kiến của đám dị năng giả và khí giả kia khiến kế hoạch của hắn bắt buộc phải thay đổi so với ban đầu. Vương Minh tự nhận lực lượng trong tay hắn có thể là mạnh nhưng đó là so với người thường chứ nếu đối đầu với một nhóm dị năng giả khí giả thì còn quá sức, mà hắn lại nhớ đến trận chiến với mấy tên khí giả dị năng giả nhân tạo lần trước trong khu công nghiệp, hắn càng nhận ra rằng nếu hắn cứ cố đấm ăn xôi thì chẳng khác nào tự tay đẩy thủ hạ mình vào chỗ chết cả. Đang đầu đầu vì vấn đề này thì đột nhiên lại xuất hiện vụ việc này vì vậy Vương Minh linh cơ động, tiện tay đẩy thuyền xuôi dòng, coi như vừa hoán thành nhiệm vụ lại vừa thu được lợi ích mong muốn, đúng là tiện cả đôi đường, một tiễn hạ song điêu a.
Vũ Tuấn thấy Bob Faber ra ngoài gọi điện xin viện thủ thì cũng không muốn mất thể diện, bởi dù sao bọn hắn là chủ nhà, nhóm người Maria là khách ai đời lại có chuyện khách xuất lực dọn nhà còn chủ nhà ngồi chơi xơi nước chứ. Vì vậy hắn cũng đứng dậy nói
“Xem ra tổ S chúng tôi phải tăng cường thêm nhân lực mới được. Càng đông thì tỉ lệ thành công càng cao mà”
“Đúng vậy. Càng nhiều người thì thực lực càng mạnh, làm việc càng dễ dàng a”
Vương Minh nói, hắn nghe thấy Vũ Tuấn tự mình đề nghị hướng tổ S cầu việc thì trong lòng mở cờ, võ tay nhiệt tình. Càng nhiều người tham gia, sự việc càng lớn thì càng tốt, tốt nhất là sau vụ này đập tan luôn cái Liên Minh sau đó hắn cùng với Hắc Phượng và Hắc Long bang của Nguyễn Sinh liên hợp thâu tóm toàn bộ địa bàn của Liên Minh luôn.
Về phần tại sao Vương Minh không một mình xơi tái tất cả địa bàn của Liên Minh thì rất đơn giản. Thứ nhất lực lượng trong tay hắn chưa đủ, cho dù xơi tái hết được nhưng cơ hồ không có đủ tay chân đáng tin tưởng để quản lí. Thứ hai một miếng bánh to lớn như vậy, nếu Vương Minh ngoạm hết một mình thì thật sự là quá bắt mắt khiến mọi người ghen ghét từ đó khiến Hắc bang của hắn trở thành cái gai trong mắt những thế lực khác. Vì vậy sau rất nhiều lần suy tính Vương Minh quyết định chia sẻ miếng bánh này, đương nhiên hắn cũng phải nhận lại được một phần lợi tức mà ở đây phần lợi tức chính là một tấm lá chắn từ Hắc Long bang, đảm bảo không có kẻ đui mù nào nhân lúc hắn còn chưa đứng vững nhảy vào quấy phá
“Cũng được”
Maria Fringer gật đầu. Tiếp theo đó đợi Vũ Tuấn và Bob Faber từ bên ngoài trở lại thì Maria nói thêm vài thông tin nữa sau đó phát cho ba người Vương Minh, Thư Vân và Vũ Tuấn tập tài liệu về mười tên dị năng giả khí giả kia. Đương nhiên trước khi mọi người ra về thì Maria đề nghị mọi người ba ngày nữa tập trung toàn bộ ở đây, lúc đó sẽ chính thức tiến hành nhiệm vụ lần này, đương nhiên vì sự việc quá lớn nên phải áp dụng cơ chế giữ bí mật ở mức độ cao nhất, tức là những người tham gia ba ngày sau sẽ tập trung trong biệt thự, từ đó sẽ không được tiếp xúc với người ngoài nữa. Nhóm ba người Vương Minh, Thư Vân và Vũ Tuấn hiểu điều này, cũng không cảm thấy có chút gì phiền lòng hay phiền phức nên lập tức đồng ý luôn.
Vương Minh trên đường đi về, nghĩ lại mọi việc hôm nay mà cảm thấy ông trời đúng là chiếu cố hắn quá mức. Đúng lúc hắn đang gặp phải nan đề khó thì lại xuất hiện một cơ hội. Lại nghĩ về tương lai sắp tới Vương Minh nhếch mép lên nói thầm
“Đã đến lúc hắc đạo Đông Doanh phải thống nhất rồi… ha ha”
Vì tâm trạng vui sướng nên Vương Minh quyết định đến quán bar uống một trận để phát tiết cái sự sung sướng trong lòng vào lúc này. Nhưng mà nếu nhậu một mình thì quả thật là quá nhàm chán, Vương Minh liền rút điện thoại ra gọi cho Phan Hoàng
“Alo… Vương Minh à”
“Ừ là tao đây. Lâu lâu rồi hai anh em ta cũng chưa đi nhậu cùng nhau, có rảnh không đi làm một chầu”
“Đi nhậu?”
Phan Hoàng lúc này đột nhiên trở lên cảnh giác. Từ sau lần bị Vương Minh trả thù cho ăn một đòn đau khiến hắn không chỉ bị người yêu là Lâm Yên Yên giám sát mà còn bị nàng đe dọa sẽ bỏ hắn nếu hắn còn tiếp tục lăng nhăng sau lưng nàng ta nên trong tâm lý của Phan Hoàng có chút sợ hãi và đề phòng với Vương Minh. Phan Hoàng nghi hoặc hỏi
“Thật sự là đi nhậu chứ”
“Đương nhiên là đi nhậu rồi. Chứ chẳng lẽ mày nghĩ tao rủ mày đi chết sao”
“Tao vẫn không tin lắm”
“Chẳng lẽ mày lại không tin tao sao”
Vương Minh nghe xong thì có chút tức giận nhưng lại nhớ ra việc hắn trả thù Phan Hoàng liền hết giận. Cũng không trách được Phan Hoàng bị hắn chơi một phát đau đớn đến tận tim như vậy thì làm sao không có sự đề phòng với hắn được cơ chứ.
“Có ngu mới tin mày”
Phan Hoàng lẩm trong lòng nghĩ nhưng ngoài miệng lại nói
“Đương nhiên là em tin anh rồi đại ca, bất quá anh phải gọi điện cho Yên Yên xin phép hộ em cái”
“Ha ha… rốt cuộc mày vẫn chưa hết hạn quản thuốc à”
”Cùng nhờ phúc của đại ca mà giờ em giờ mới có được cái hoàn cảnh “thân tàn ma dại” như lúc này, đi đâu cùng phải trình báo, đến công ty thì có giám sát viên kè kè ở bên cạnh, các tụ điểm như quán bar, hộp đêm,… không được bước chân vào dù chỉ là một bước”
Vương Minh nghe xong Phan Hoàng kể khốc mà há hốc miệng, hắn không ngờ cô em gái Lâm Yên Yên lại giám sát chặt chẽ như vậy. Lúc này Vương Minh mới thấy mình có lẽ trả thù hơi quá tay rồi, xem ra lúc nào đó phải cùng với cô em gái nói chuyện giúp tên này nới lỏng cái lệnh giám sát này mới được. Vương Minh cười nói
“Được rồi, đừng có ở đây mà kêu ca than thân trách phận nữ. Để tao gọi điện cho Yên Yên xin phép hộ mày là được chứ gì”
“Mày nói thật sao?”
Phan Hoàng lúc này đích thực xác nhận Vương Minh không phải đang gài bẫy hắn thì lập tức vui vẻ lên hẳn. Phan Hoàng nói
“Nếu vậy thì mày lái xe đến đón tao nhé, tao ở dưới nhà đợi mày”
“Tại sao tao lại đến đón mày chứ? Chẳng phải mày có xe riêng sao?”
“Ài đừng nói đến nữa, cái xe của tao mấy hôm trước bị tai nạn hổng rồi mà bây giờ từ sau khi cãi nhau với cha tao về vụ hôn ước, tao chuyển sang nhà mẹ tao sống, cha tao cũng đã cắt hết nguồn tài chính rồi. Hiện giờ tao nghèo đói đến túi mốc hết cả rồi, làm gì mà có tiền sủa xe cơ chứ… hắc hắc… Vương Minh mày giàu như vậy viện trở cho anh em một chút đi… hắc hắc”
Trở lại với hiện tại, khi nghe Vương Minh nói xong những người ở đây, kể cả Vũ Tuấn một người hiếu chiến cũng trầm ngâm gật đầu. Vũ Tuấn là một kẻ cuồng chiến thật sự, càng gặp đối thủ mạnh thì càng kích thích hắn nhưng hắn cũng là một kẻ lí trí. Nhìn thấy có nhiều đối thủ mạnh như vậy nhưng hắn cũng hiểu tính chất nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, một khí đã thất bại thì hậu quả là không tưởng vì vậy hắn cũng kiềm chế được ham muốn của bản thân, lấy đại cục làm trọng
“Nếu vậy thì chúng ta có lẽ nên đi theo đường thứ hai”
Thư Vân nói
Vương Minh gật đầu nói
“Đường thứ hai cả chúng ta chính là bang hội hắc đạo Liên Minh. Theo như những gì tôi điều tra được, thế lực thần bí hỗ trợ cho Liên Minh là do tân đường chủ của Bạch hổ đường dẫn mối. Đồng thời những kẻ dị năng giả và khí giả kia lần đầu tiên xuất hiện là từ đám thủ hạ của Bạch Hổ đường. Vì vậy cái tên tân đường chủ Bạch Hổ đường kia chính là một mắt xích quan trọng”
“Có lý”
Maria Fringer gật đầu rồi quay về phía Bob Faber đang đứng cạnh màn hình phân phó
“Bob lập tức liên hộ với tổng bộ, chúng ta cần thêm viện trợ”
“Vâng”
Bob Faber đáp một tiếng rồi lập tức rút điện thoại đi động trong túi đi ra khỏi phòng khách.
Vương Minh nhìn Thư Vân nói
“Việc giám sát Liên Minh chắc phải nhờ cô rồi Thư Vân”
“Được”
Thư Vân không cần một giây suy nghĩ mà đồng ý luôn. Quả thật việc giám sát Liên Minh giao cho Thư Vân là đúng người đúng việc, dù sao nàng cũng là người nắm trong tay lực lượng tình báo của quân đội ở khu vực miền Nam, với nguồn lực lượng lớn như vậy thì việc giám sát điều tra Liên Minh đôi với nàng chỉ là dễ như bỡn.
Thực ra ngay từ lúc đâu khi hướng sự việc về phái Liên Minh, Vương Minh cũng có chút tâm tư cá nhân trong đó. Vốn lúc đầu hắn định dùng phương pháp thủ công truyền thống nhưng hiệu quả với mọi thời đại là ám sát để xâm chiếm Liên Minh nhưng vì sự xuất hiện bất ngờ ngoài dự kiến của đám dị năng giả và khí giả kia khiến kế hoạch của hắn bắt buộc phải thay đổi so với ban đầu. Vương Minh tự nhận lực lượng trong tay hắn có thể là mạnh nhưng đó là so với người thường chứ nếu đối đầu với một nhóm dị năng giả khí giả thì còn quá sức, mà hắn lại nhớ đến trận chiến với mấy tên khí giả dị năng giả nhân tạo lần trước trong khu công nghiệp, hắn càng nhận ra rằng nếu hắn cứ cố đấm ăn xôi thì chẳng khác nào tự tay đẩy thủ hạ mình vào chỗ chết cả. Đang đầu đầu vì vấn đề này thì đột nhiên lại xuất hiện vụ việc này vì vậy Vương Minh linh cơ động, tiện tay đẩy thuyền xuôi dòng, coi như vừa hoán thành nhiệm vụ lại vừa thu được lợi ích mong muốn, đúng là tiện cả đôi đường, một tiễn hạ song điêu a.
Vũ Tuấn thấy Bob Faber ra ngoài gọi điện xin viện thủ thì cũng không muốn mất thể diện, bởi dù sao bọn hắn là chủ nhà, nhóm người Maria là khách ai đời lại có chuyện khách xuất lực dọn nhà còn chủ nhà ngồi chơi xơi nước chứ. Vì vậy hắn cũng đứng dậy nói
“Xem ra tổ S chúng tôi phải tăng cường thêm nhân lực mới được. Càng đông thì tỉ lệ thành công càng cao mà”
“Đúng vậy. Càng nhiều người thì thực lực càng mạnh, làm việc càng dễ dàng a”
Vương Minh nói, hắn nghe thấy Vũ Tuấn tự mình đề nghị hướng tổ S cầu việc thì trong lòng mở cờ, võ tay nhiệt tình. Càng nhiều người tham gia, sự việc càng lớn thì càng tốt, tốt nhất là sau vụ này đập tan luôn cái Liên Minh sau đó hắn cùng với Hắc Phượng và Hắc Long bang của Nguyễn Sinh liên hợp thâu tóm toàn bộ địa bàn của Liên Minh luôn.
Về phần tại sao Vương Minh không một mình xơi tái tất cả địa bàn của Liên Minh thì rất đơn giản. Thứ nhất lực lượng trong tay hắn chưa đủ, cho dù xơi tái hết được nhưng cơ hồ không có đủ tay chân đáng tin tưởng để quản lí. Thứ hai một miếng bánh to lớn như vậy, nếu Vương Minh ngoạm hết một mình thì thật sự là quá bắt mắt khiến mọi người ghen ghét từ đó khiến Hắc bang của hắn trở thành cái gai trong mắt những thế lực khác. Vì vậy sau rất nhiều lần suy tính Vương Minh quyết định chia sẻ miếng bánh này, đương nhiên hắn cũng phải nhận lại được một phần lợi tức mà ở đây phần lợi tức chính là một tấm lá chắn từ Hắc Long bang, đảm bảo không có kẻ đui mù nào nhân lúc hắn còn chưa đứng vững nhảy vào quấy phá
“Cũng được”
Maria Fringer gật đầu. Tiếp theo đó đợi Vũ Tuấn và Bob Faber từ bên ngoài trở lại thì Maria nói thêm vài thông tin nữa sau đó phát cho ba người Vương Minh, Thư Vân và Vũ Tuấn tập tài liệu về mười tên dị năng giả khí giả kia. Đương nhiên trước khi mọi người ra về thì Maria đề nghị mọi người ba ngày nữa tập trung toàn bộ ở đây, lúc đó sẽ chính thức tiến hành nhiệm vụ lần này, đương nhiên vì sự việc quá lớn nên phải áp dụng cơ chế giữ bí mật ở mức độ cao nhất, tức là những người tham gia ba ngày sau sẽ tập trung trong biệt thự, từ đó sẽ không được tiếp xúc với người ngoài nữa. Nhóm ba người Vương Minh, Thư Vân và Vũ Tuấn hiểu điều này, cũng không cảm thấy có chút gì phiền lòng hay phiền phức nên lập tức đồng ý luôn.
Vương Minh trên đường đi về, nghĩ lại mọi việc hôm nay mà cảm thấy ông trời đúng là chiếu cố hắn quá mức. Đúng lúc hắn đang gặp phải nan đề khó thì lại xuất hiện một cơ hội. Lại nghĩ về tương lai sắp tới Vương Minh nhếch mép lên nói thầm
“Đã đến lúc hắc đạo Đông Doanh phải thống nhất rồi… ha ha”
Vì tâm trạng vui sướng nên Vương Minh quyết định đến quán bar uống một trận để phát tiết cái sự sung sướng trong lòng vào lúc này. Nhưng mà nếu nhậu một mình thì quả thật là quá nhàm chán, Vương Minh liền rút điện thoại ra gọi cho Phan Hoàng
“Alo… Vương Minh à”
“Ừ là tao đây. Lâu lâu rồi hai anh em ta cũng chưa đi nhậu cùng nhau, có rảnh không đi làm một chầu”
“Đi nhậu?”
Phan Hoàng lúc này đột nhiên trở lên cảnh giác. Từ sau lần bị Vương Minh trả thù cho ăn một đòn đau khiến hắn không chỉ bị người yêu là Lâm Yên Yên giám sát mà còn bị nàng đe dọa sẽ bỏ hắn nếu hắn còn tiếp tục lăng nhăng sau lưng nàng ta nên trong tâm lý của Phan Hoàng có chút sợ hãi và đề phòng với Vương Minh. Phan Hoàng nghi hoặc hỏi
“Thật sự là đi nhậu chứ”
“Đương nhiên là đi nhậu rồi. Chứ chẳng lẽ mày nghĩ tao rủ mày đi chết sao”
“Tao vẫn không tin lắm”
“Chẳng lẽ mày lại không tin tao sao”
Vương Minh nghe xong thì có chút tức giận nhưng lại nhớ ra việc hắn trả thù Phan Hoàng liền hết giận. Cũng không trách được Phan Hoàng bị hắn chơi một phát đau đớn đến tận tim như vậy thì làm sao không có sự đề phòng với hắn được cơ chứ.
“Có ngu mới tin mày”
Phan Hoàng lẩm trong lòng nghĩ nhưng ngoài miệng lại nói
“Đương nhiên là em tin anh rồi đại ca, bất quá anh phải gọi điện cho Yên Yên xin phép hộ em cái”
“Ha ha… rốt cuộc mày vẫn chưa hết hạn quản thuốc à”
”Cùng nhờ phúc của đại ca mà giờ em giờ mới có được cái hoàn cảnh “thân tàn ma dại” như lúc này, đi đâu cùng phải trình báo, đến công ty thì có giám sát viên kè kè ở bên cạnh, các tụ điểm như quán bar, hộp đêm,… không được bước chân vào dù chỉ là một bước”
Vương Minh nghe xong Phan Hoàng kể khốc mà há hốc miệng, hắn không ngờ cô em gái Lâm Yên Yên lại giám sát chặt chẽ như vậy. Lúc này Vương Minh mới thấy mình có lẽ trả thù hơi quá tay rồi, xem ra lúc nào đó phải cùng với cô em gái nói chuyện giúp tên này nới lỏng cái lệnh giám sát này mới được. Vương Minh cười nói
“Được rồi, đừng có ở đây mà kêu ca than thân trách phận nữ. Để tao gọi điện cho Yên Yên xin phép hộ mày là được chứ gì”
“Mày nói thật sao?”
Phan Hoàng lúc này đích thực xác nhận Vương Minh không phải đang gài bẫy hắn thì lập tức vui vẻ lên hẳn. Phan Hoàng nói
“Nếu vậy thì mày lái xe đến đón tao nhé, tao ở dưới nhà đợi mày”
“Tại sao tao lại đến đón mày chứ? Chẳng phải mày có xe riêng sao?”
“Ài đừng nói đến nữa, cái xe của tao mấy hôm trước bị tai nạn hổng rồi mà bây giờ từ sau khi cãi nhau với cha tao về vụ hôn ước, tao chuyển sang nhà mẹ tao sống, cha tao cũng đã cắt hết nguồn tài chính rồi. Hiện giờ tao nghèo đói đến túi mốc hết cả rồi, làm gì mà có tiền sủa xe cơ chứ… hắc hắc… Vương Minh mày giàu như vậy viện trở cho anh em một chút đi… hắc hắc”
/398
|