Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, nói về tài nấu ăn thì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận không hề kém Liễu Mai nên món ăn hai nàng cũng không kém của Liễu Mai là bao. Vương Minh một mình dọn hết gần một phần ba số thức ăn trên bàn, điều này khiến ba người phụ nữ cực kỳ vui vẻ, đến nỗi suốt bữa ăn từ đầu đến cuối đều cười tươi không khép miệng.
“Phù, no quá”
Vương Minh ngồi xuống ghế salon ở trong phòng làm việc của Nguyễn Sinh vỗ vỗ bụng.
Nguyễn Sinh nhìn hắn cười cười rồi nói
“Mọi việc gần đây của con như thế nào rồi”
“Mọi việc đang tiến triển rất tốt đẹp. Tuy Hắc bang của con bị Bạch Hổ đường và Thanh Long đường tấn công làm tổn thất một chút nhưng cũng chả đáng kể là bao cả, hiện giờ đã khôi phục lại như cũ. Hắc hắc… đồng thời gần đây con cũng thu được một vị trở thủ rất là đắc lực”
Nhắc đến việc lôi kéo được Hắc Phượng, Vương Minh không khỏi cảm thấy tự hào về bản thân và thủ đoạn của mình. Trong giới hắc đạo miền Nam ai chả biết Hắc Phượng là một người phụ nữ thông minh đồng thời có lòng kiêu ngạo rất cao, chưa hề cúi đầu trước bất cứ thế lực nào vậy mà giờ đây nàng ta cam tâm tình nguyên làm việc dưới trướng của Vương Minh. Thử hỏi với chiến tích như vậy, có ai làm được như hắn chứ.
“Ồ là vị nào vậy”
Nguyễn Sinh nhấp ngụm trả, cảm thấy rất hứng thú với vị trở thủ mới thu nhận này của Vương Minh nên hỏi
“Là Hắc Phượng của Liên Minh”
Vương Minh nói
Nguyễn Sinh nghe xong cái tên Vương Minh nói ra mà giật mình, hắn mắt trợn to nhìn Vương Minh hỏi lại
“Thật sự là Hắc Phượng?”
“Đúng vậy”
Vương Minh gật đầu xác nhận
“Hắc Phượng, đường chủ Hắc Phượng đường của Liên Minh”
Nguyễn Sinh có chút không tin hỏi lại. Cũng không trách hắn không tin Vương Minh, hắn đã kinh doanh trong giới hắc đạo Đông Doanh gần hai mươi năm rồi, vì ngưỡng mộ người phụ nữ mạnh như Hắc Phượng nên đã nhiều lần tự thân đến mời nàng ta nhưng ta vẫn luôn luôn một bộ dạng không động lòng dù hắn dùng lợi ích to lớn đến mức nào để mời gọi. Mà cũng không chỉ hắn, các thế lực khác có tiếng trong giới hắc đạo Việt Nam của nhiều người mời nàng nhưng kết quả đều bị nàng từ chối. Vậy mà cái thằng con rể của hắn lại làm được cái điều mà rất nhiều người không làm được, vì vậy Nguyễn Sinh mới có chút không quá tin tưởng.
Vương Minh hơi có chút bực mình vì vậy giọng hắn cũng có chút không dễ nghe, hắn nói
“Thì ở Đông Doanh này còn có mấy Hắc Phượng nữa”
“Ầy Vương Minh đừng giận đừng giân, ta cũng không có ý nghi ngờ con đâu”
Nguyễn Sinh cười cười, hắn lập tức đổi sang chủ đề khác
“Nghe Giai Giai nói con đang tìm biệt thự phải không?”
“Vâng. Cả ngày hôm nay ba bọn con đi xem khắp các khu biệt thư nhưng mà chả có cái nào hợp ý cả”
Vương Minh thở dài chán nản nói
“Chẳng lẽ nhiều biệt thự như vậy lại không có cái nào phù hợp sao?”
“Vâng. Đa phần các biệt thự có thiết kế đẹp nhưng lại khó bố trí hệ thống an ninh, mà những biệt thự có bố trí an ninh thích hợp thì lại không hợp thẩm mỹ của Giai Giai và Triệu Vận. Ài đúng là khó a”
Nguyễn Sinh gật đầu, hắn cũng hiểu nỗi khổ của Vương Minh. An toàn và thẩm mỹ là hai yếu tố quan trọng nhất của một ngôi nhà nhưng muốn tìm một ngôi nhà thích hợp như vậy trong một khu biệt thự khá là khó khăn. Nguyễn Sinh trầm tư một chút rồi nói
“Nếu vậy các con tự xây biệt thự cho riêng mình đi”
“Tự xây biệt thư? Đây cũng là một ý kiến hay bất quá…”
“Các con không đủ tiền sao?’
“Không phải”
“Vậy thì vì sao?”
“Cha cũng biết rồi đấy hiện giờ quỹ đất trong nội thành Đông Doanh đã hết sạch rồi, muốn xây biệt thự chỉ có thể mua đất ở khu ngoại thành thôi. Mà bọn con hiện giờ đi học hoặc tương lại đi làm đều phải vào trong nội thành, cha cũng biết tình hình giao thông vào sáng sớm của Đông Doanh rồi đấy. Nói chung là nếu dọn ra ngoại thành ở thì khá bất tiện”
“Cũng phải”
Nguyễn Sinh gật đầu. Hắn xoa cằm suy nghĩ, Vương Minh cũng vậy nên nhất thời hai người không ai nói gì đều lâm vào trầm tư. Đột nhiên vài phút sau Nguyễn Sinh vỗ đùi một cái thật kêu vui sướng nói
“Có rồi”
Vương Minh nghi hoặc nhìn Nguyễn Sinh hỏi
“Có?”
Nguyễn Sinh gật đầu nói
“Ta đã nhớ ra một khu đất thích hợp cho con ở trong nội thành Đông Doanh”
“Thật sao cha? Là khu đất nào vậy”
Vương Minh nghe xong thì hai mắt sáng rực, vui mừng hỏi.
Nguyễn Sinh cười cười không trả lời hắn vội mà đứng dậy đi về phía tủ sách, tìm trên các kệ một lát thì lôi ra một tấm bản đồ thành phố Đông Doanh. Nguyễn Sinh trải bàn đồ lên trên bàn kính rồi chỉ vào một điểm trên bản đồ nói
“Chính là chỗ này”
“A đây là…”
“Phải. Đây là khu doanh trại cũ của quân đội thành phố Đông Doanh. Hiện giờ doanh trại đã được chuyển đi và xây mới ở ngoại ô nên quân đội có ý định bán mảnh đất này đi. Vương Minh con nhìn vị trí của mảnh đất này xem, mảnh đất này rộng khoảng chừng 3000 m2, nằm ở quận bốn cách ba quận trung tâm là quân 3, quận 7 và quận 10 khá là gần. Có thể nói vị trí của nó quá mức hoàn hảo”
“Đúng vậy. Mảnh đất này quá đẹp”
Vương Minh gật đầu rồi hỏi
“Hiện giờ có những ai nhắm đến mảnh đất này rồi hả cha”
Nguyễn Sinh nghĩ một lát rồi nói
“Hiện giờ có Ủy ban nhân dân thành phố Đông Doanh đang nhắm đến mảnh đất này đẩ xây dựng trụ sở Ủy ban mới, còn một nhà đầu tư nước ngoài tính biến mảnh đất này thành khu biệt thự cao cấp, đồng thời công ty địa ốc số một Việt Nam của trùm địa ôc Lê Kim cũng nhắm nơi này định xây một cao ốc văn phòng”
Vương Minh nghe xong thì tặc lưỡi nói
“Toàn món khoai và xương xẩu a”
Từ lúc nghe xong Nguyễn Sinh giới thiệu về khu đất này thì trong lòng Vương Minh đã chấm rồi mặc dù nghe thấy có ba đối thủ xương xẩu như vậy nhưng hắn chỉ cảm thán mà thôi chứ không hề có chút gì nhường bước dù cho là một bước nhỏ. Mà có câu thứ gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền sao, Vương Minh giờ trong túi có mấy tỉ USD, há lại phải sợ chứ. Vương Minh nhìn Nguyễn Sinh hỏi
“Cha mảnh đấy này bên quân đội định giá bao nhiêu?”
“Khoảng chừng 100 triệu USD”
Nguyễn Sinh dừng lại một chút rồi nhìn Vương Minh nói
“Nhưng mà đối với con thì chắc có ngoại lệ, chỉ cần nói một tiếng với ông ngoại con chắc giá cả giảm xuống còn khoảng chừng 70 triệu gì đó”
Vương Minh lắc đầu nói
“Con không thiếu tiền, con chỉ muốn cha giúp con báo một tiếng với ông ngoại, có gì khó khăn thì ông ngoại ra mặt một chút nói vài tiếng. Còn về phần giá cả, con nguyện trả 200 triệu USD”
Nguyễn Sinh sửng sốt. Hắn mặc dù biết Vương Minh có tiền nhưng không ngờ lại có nhiều tiền đến mức chỉ một câu nói nhẹ nhàng ném ra ngay được 200 triệu USD. Nên nhớ đây là 200 triệu USD chứ không phải 200 triệu đồng đâu, vậy mà nhìn thấy độ của con rể tương lại trước mặt vào lúc này không hề có chút gì đau lòng. Điều này khiến Nguyễn Sinh cảm thấy choáng váng thực sự, hắn đã từng thấy rất nhiều người ném tiền như rác nhưng ném tiền như kiểu Vương Minh thì đây là lần đầu tiên hắn gặp qua trong đời. Nguyễn Sinh sợ rằng mình nghe nhầm nên vội vàng hỏi lại
“Phù, no quá”
Vương Minh ngồi xuống ghế salon ở trong phòng làm việc của Nguyễn Sinh vỗ vỗ bụng.
Nguyễn Sinh nhìn hắn cười cười rồi nói
“Mọi việc gần đây của con như thế nào rồi”
“Mọi việc đang tiến triển rất tốt đẹp. Tuy Hắc bang của con bị Bạch Hổ đường và Thanh Long đường tấn công làm tổn thất một chút nhưng cũng chả đáng kể là bao cả, hiện giờ đã khôi phục lại như cũ. Hắc hắc… đồng thời gần đây con cũng thu được một vị trở thủ rất là đắc lực”
Nhắc đến việc lôi kéo được Hắc Phượng, Vương Minh không khỏi cảm thấy tự hào về bản thân và thủ đoạn của mình. Trong giới hắc đạo miền Nam ai chả biết Hắc Phượng là một người phụ nữ thông minh đồng thời có lòng kiêu ngạo rất cao, chưa hề cúi đầu trước bất cứ thế lực nào vậy mà giờ đây nàng ta cam tâm tình nguyên làm việc dưới trướng của Vương Minh. Thử hỏi với chiến tích như vậy, có ai làm được như hắn chứ.
“Ồ là vị nào vậy”
Nguyễn Sinh nhấp ngụm trả, cảm thấy rất hứng thú với vị trở thủ mới thu nhận này của Vương Minh nên hỏi
“Là Hắc Phượng của Liên Minh”
Vương Minh nói
Nguyễn Sinh nghe xong cái tên Vương Minh nói ra mà giật mình, hắn mắt trợn to nhìn Vương Minh hỏi lại
“Thật sự là Hắc Phượng?”
“Đúng vậy”
Vương Minh gật đầu xác nhận
“Hắc Phượng, đường chủ Hắc Phượng đường của Liên Minh”
Nguyễn Sinh có chút không tin hỏi lại. Cũng không trách hắn không tin Vương Minh, hắn đã kinh doanh trong giới hắc đạo Đông Doanh gần hai mươi năm rồi, vì ngưỡng mộ người phụ nữ mạnh như Hắc Phượng nên đã nhiều lần tự thân đến mời nàng ta nhưng ta vẫn luôn luôn một bộ dạng không động lòng dù hắn dùng lợi ích to lớn đến mức nào để mời gọi. Mà cũng không chỉ hắn, các thế lực khác có tiếng trong giới hắc đạo Việt Nam của nhiều người mời nàng nhưng kết quả đều bị nàng từ chối. Vậy mà cái thằng con rể của hắn lại làm được cái điều mà rất nhiều người không làm được, vì vậy Nguyễn Sinh mới có chút không quá tin tưởng.
Vương Minh hơi có chút bực mình vì vậy giọng hắn cũng có chút không dễ nghe, hắn nói
“Thì ở Đông Doanh này còn có mấy Hắc Phượng nữa”
“Ầy Vương Minh đừng giận đừng giân, ta cũng không có ý nghi ngờ con đâu”
Nguyễn Sinh cười cười, hắn lập tức đổi sang chủ đề khác
“Nghe Giai Giai nói con đang tìm biệt thự phải không?”
“Vâng. Cả ngày hôm nay ba bọn con đi xem khắp các khu biệt thư nhưng mà chả có cái nào hợp ý cả”
Vương Minh thở dài chán nản nói
“Chẳng lẽ nhiều biệt thự như vậy lại không có cái nào phù hợp sao?”
“Vâng. Đa phần các biệt thự có thiết kế đẹp nhưng lại khó bố trí hệ thống an ninh, mà những biệt thự có bố trí an ninh thích hợp thì lại không hợp thẩm mỹ của Giai Giai và Triệu Vận. Ài đúng là khó a”
Nguyễn Sinh gật đầu, hắn cũng hiểu nỗi khổ của Vương Minh. An toàn và thẩm mỹ là hai yếu tố quan trọng nhất của một ngôi nhà nhưng muốn tìm một ngôi nhà thích hợp như vậy trong một khu biệt thự khá là khó khăn. Nguyễn Sinh trầm tư một chút rồi nói
“Nếu vậy các con tự xây biệt thự cho riêng mình đi”
“Tự xây biệt thư? Đây cũng là một ý kiến hay bất quá…”
“Các con không đủ tiền sao?’
“Không phải”
“Vậy thì vì sao?”
“Cha cũng biết rồi đấy hiện giờ quỹ đất trong nội thành Đông Doanh đã hết sạch rồi, muốn xây biệt thự chỉ có thể mua đất ở khu ngoại thành thôi. Mà bọn con hiện giờ đi học hoặc tương lại đi làm đều phải vào trong nội thành, cha cũng biết tình hình giao thông vào sáng sớm của Đông Doanh rồi đấy. Nói chung là nếu dọn ra ngoại thành ở thì khá bất tiện”
“Cũng phải”
Nguyễn Sinh gật đầu. Hắn xoa cằm suy nghĩ, Vương Minh cũng vậy nên nhất thời hai người không ai nói gì đều lâm vào trầm tư. Đột nhiên vài phút sau Nguyễn Sinh vỗ đùi một cái thật kêu vui sướng nói
“Có rồi”
Vương Minh nghi hoặc nhìn Nguyễn Sinh hỏi
“Có?”
Nguyễn Sinh gật đầu nói
“Ta đã nhớ ra một khu đất thích hợp cho con ở trong nội thành Đông Doanh”
“Thật sao cha? Là khu đất nào vậy”
Vương Minh nghe xong thì hai mắt sáng rực, vui mừng hỏi.
Nguyễn Sinh cười cười không trả lời hắn vội mà đứng dậy đi về phía tủ sách, tìm trên các kệ một lát thì lôi ra một tấm bản đồ thành phố Đông Doanh. Nguyễn Sinh trải bàn đồ lên trên bàn kính rồi chỉ vào một điểm trên bản đồ nói
“Chính là chỗ này”
“A đây là…”
“Phải. Đây là khu doanh trại cũ của quân đội thành phố Đông Doanh. Hiện giờ doanh trại đã được chuyển đi và xây mới ở ngoại ô nên quân đội có ý định bán mảnh đất này đi. Vương Minh con nhìn vị trí của mảnh đất này xem, mảnh đất này rộng khoảng chừng 3000 m2, nằm ở quận bốn cách ba quận trung tâm là quân 3, quận 7 và quận 10 khá là gần. Có thể nói vị trí của nó quá mức hoàn hảo”
“Đúng vậy. Mảnh đất này quá đẹp”
Vương Minh gật đầu rồi hỏi
“Hiện giờ có những ai nhắm đến mảnh đất này rồi hả cha”
Nguyễn Sinh nghĩ một lát rồi nói
“Hiện giờ có Ủy ban nhân dân thành phố Đông Doanh đang nhắm đến mảnh đất này đẩ xây dựng trụ sở Ủy ban mới, còn một nhà đầu tư nước ngoài tính biến mảnh đất này thành khu biệt thự cao cấp, đồng thời công ty địa ốc số một Việt Nam của trùm địa ôc Lê Kim cũng nhắm nơi này định xây một cao ốc văn phòng”
Vương Minh nghe xong thì tặc lưỡi nói
“Toàn món khoai và xương xẩu a”
Từ lúc nghe xong Nguyễn Sinh giới thiệu về khu đất này thì trong lòng Vương Minh đã chấm rồi mặc dù nghe thấy có ba đối thủ xương xẩu như vậy nhưng hắn chỉ cảm thán mà thôi chứ không hề có chút gì nhường bước dù cho là một bước nhỏ. Mà có câu thứ gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền sao, Vương Minh giờ trong túi có mấy tỉ USD, há lại phải sợ chứ. Vương Minh nhìn Nguyễn Sinh hỏi
“Cha mảnh đấy này bên quân đội định giá bao nhiêu?”
“Khoảng chừng 100 triệu USD”
Nguyễn Sinh dừng lại một chút rồi nhìn Vương Minh nói
“Nhưng mà đối với con thì chắc có ngoại lệ, chỉ cần nói một tiếng với ông ngoại con chắc giá cả giảm xuống còn khoảng chừng 70 triệu gì đó”
Vương Minh lắc đầu nói
“Con không thiếu tiền, con chỉ muốn cha giúp con báo một tiếng với ông ngoại, có gì khó khăn thì ông ngoại ra mặt một chút nói vài tiếng. Còn về phần giá cả, con nguyện trả 200 triệu USD”
Nguyễn Sinh sửng sốt. Hắn mặc dù biết Vương Minh có tiền nhưng không ngờ lại có nhiều tiền đến mức chỉ một câu nói nhẹ nhàng ném ra ngay được 200 triệu USD. Nên nhớ đây là 200 triệu USD chứ không phải 200 triệu đồng đâu, vậy mà nhìn thấy độ của con rể tương lại trước mặt vào lúc này không hề có chút gì đau lòng. Điều này khiến Nguyễn Sinh cảm thấy choáng váng thực sự, hắn đã từng thấy rất nhiều người ném tiền như rác nhưng ném tiền như kiểu Vương Minh thì đây là lần đầu tiên hắn gặp qua trong đời. Nguyễn Sinh sợ rằng mình nghe nhầm nên vội vàng hỏi lại
/398
|