Không có chút nào chuẩn bị đột nhiên bị một bàn tay gấu đầy lực lượng vỗ vào lưng khiến Vương Minh bộ xương có chút lung lay a. Vương Minh vội vàng tránh né bàn tay của Vũ Tuấn, hắn vào trong phòng nói
“Nếu vậy chú đợi cháu vệ sinh chút rồi hai chúng ta ăn sáng sau đó ra sân bãi chiến đấu. Ha ha… dù sao bụng đói thì không có lực mà chiến a. Chú thấy sao?”
“Đúng vậy, có thực mới vực được đạo. Cứ làm theo cháu nói đi, chú đợi cháu ở phòng ăn tầng một. Nhớ xuống nhanh nhé”
“Vâng”
Vương Minh gật đầu đáp một tiếng sau đó chui trở lại vào trong căn hộ của mình.
Tắm rửa sạch sẽ, mồm miệng thơm tho, một bộ quần áo sạch sẽ mới tinh trên người, Vương Minh tính định rủ Hầu Dũng cùng đi ăn nhưng khi đi vào phòng của Hầu Dũng thì không thấy người đâu, hắn đoán chắc Hầu Dũng đã xuống dưới sân bãi luyện tập cùng với các quân nhân khác rồi. Vương Minh lắc đầu đành một mình đi xuống phòng ăn ở tầng một
Thư Vân từng nói nàng tính biến khu tập thể cũ này thành một trụ sở huấn luyện của tổ tình báo nên khi tiếp nhận khu chung cư này, Thư Vân đã an bài thay đổi rất nhiều để phù hợp với phong cách của một trai huấn luyện, vốn nàng tính rằng có lẽ cuối năm sẽ đưa vào sử dụng nhưng vì nhiệm vụ đột xuất lần này, cái căn cứ mới kiến tạo này được cấp trên chỉ thị lập tức đưa vào sử dụng ngay.
Lối vào nhà ăn ngay ở gần cầu thang, từ trên cầu thang đi xuống Vương Minh quẹo trái đi khoảng chừng chực bước chân thì thấy cửa vào. Nhà ăn cũng không tính là rộng nhưng rất sách sẽ, bàn ghế, ống đũa thìa đều mới tinh và được bộ đội hậu cần phụ trách nhà ăn quét dọn, thay mới hàng ngày. Đứng ở trước cửa nhà ăn, Vương Minh ngó qua một lúc thì thấy Vũ Tuấn ngồi ở hàng ghế cuối cùng tại nhà ăn đang vây tay với hắn.
Vương Minh ngồi xuống đối diện với Vũ Tuấn, đang định gọi nhân viên hậu cần thì Vũ Tuấn ngăn lại. Hắn cười nói
“Không cần gọi món đâu, chú gọi sẵn rồi. Cháu thấy được không?”
“Được, cũng không có vấn đề gì”
Vương Minh nhàn nhạt nói
Một lát sau, một nhân viên hậu cần ở nhà bếp đẩy một chiếc xe cút kít dừng lại trước bàn của Vương Minh và Vũ Tuấn, người nhân viên này rất nhanh nhẹn bày tất cả số thức ăn trên xe lên trên bàn ăn rồi đẩy xe đi. Vương Minh lúc đầu sững sờ rồi nhìn qua cái bàn ăn đang sắp la liệt vô số thức ăn mà trợn mắt há mồn. Trong lời kêu lên: Trời ơi, đây là người ăn hay cho heo ăn vậy
Trên bàn lúc này tổng cộng tính ra phải vài cân thịt theo với thịt bò, một đãi rau lớn, hơn chục cái ổ bánh mỳ cùng với vài chục quả chứng. Nhìn đống thức ăn lại nhìn Vũ Tuấn khí thế bừng bừng, hì hục mải mê chiến đấu với đám thức ăn mà Vương Minh trợn tròn mắt. Vũ Tuấn đang ăn mải mê lại nhìn thấy Vương Minh đang sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn, không có động đùa thì dừng lại nhìn Vương Minh hỏi
“Vương Minh sao cháu còn không ăn đi, không ăn làm gì có sức mà lát nữa chiến đấu chứ. Chú cảnh báo trước là lát nữa chú ra toàn lực đấy, không ăn không có sức lát nữa bị ăn đòn thì đừng kêu chú nhẹ tay”
Vương Minh méo miệng nói
“Không phải cháu không ăn mà là nhiều nhứ thế này thì ai ăn hết chứ”
Vũ Tuấn sững sờ, hắn hỏi
“Vậy một bữa cháu ăn bảo nhiêu?”
“Nhiều lắm cũng chỉ là bằng một phần mười chỗ này mà thôi”
“Thật sao?”
“Thật”
“Vậy thì thật kỳ lạ”
Vũ Tuấn bỏ đũa trên tay xuống, một tay xoa xoa cái cằm lún phún râu trầm tư suy nghĩ nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Vương Minh đang ngồi trước mặt. Cái thứ ánh mắt như kiểu mấy lão khoa học giả vừa phát hiện ra một thứ rất thú vị, hận không thể mổ ra để nghiên cứu làm Vương Minh cảm thấy có chút ớn lạnh, rùng mình muốn chạy ngay đi nhưng mà nhớ lại mẩu đối thoại vừa rồi giữa hai người hắn tò mò hỏi Vũ Tuấn
“Cháu thấy rất bình thường mà, có cái gì kỳ lạ đâu”
“Không phải như cháu nghĩ đầu, điều này rất là không hợp lẽ”
Vũ Tuấn dừng lại một lúc, làm bộ dạng bệ vệ như một vị giáo sư đang giảng bài cho sinh viên nói
“Nội khí nguyên gốc chính là sự chuyển hóa năng lượng trong cơ thể con người, mà sự chuyển hóa đó là nhờ vào một loại gen đặc biệt. Nội khí nhiều hay ít, mạnh hay yếu đều là dựa vào loại gen bẩm sinh này quyết định bất quá trong quá trình tu luyện, khí giả cùng có thể dùng một số phương pháp bên ngoài phụ trợ để gia tăng nội khi sẵn có như thổ nạp, dược vật,… Chính vì nội khí là chuyển hóa từ năng lượng nên các khí giả bình thường luôn cần một lượng năng lượng nhiều hơn rất nhiều so với một người bình thường, mà nguồn cung cấp năng lượng là từ đâu? Đó chính là từ thực phẩm. Bất quá ở cháu chú lại cảm thấy có điều ngược lại, lượng ăn của cháu là như người bình thường nhưng nội khí lại rất mạnh mẽ thậm chí mạnh hơn rất nhiều người mà chú đã gặp vì vậy chú mới bảo cháu là kỳ lạ”
Vương Minh gật đầu hiểu. Thực ra điêu này hồi trước hắn cũng từng chú ý qua trong mấy lần đi ăn với Lê Minh Đức. Hắn đều chú ý thấy Lê Minh Đức ăn rất nhiều, phải nói nhiều đến mức đang sợ, lúc đó hắn tò mò từng hỏi qua ông thầy Tô Hải thì được biết, hắc ám nội khí là một loại đặc biệt so với các loại nội khí khác. Nói chính xác hơn, hắc ám nội khí không phải là nội khí của chủ thể tự sản sinh mà là một loại nội khí sống kí sinh, cùng cộng hưởng lợi ích với chủ thể vì vậy những lí thuyết cơ bản về nội khí không thể áp dụng được với hắc ám nội khí. Khí giả bình thường dùng thức ăn để tạo ra năng lượng chuyển hóa thành nội khí thì người sở hữu hắc ám nội khí là dựa vào giết người mà tăng trưởng sức mạnh, càng giết nhiều người thì sức mạnh càng tăng trưởng.
Vương Minh thích thú với hắc ám nội khí không phải là ở sự khát máu mà nó mang lại, thứ khiến hắn thích thú chính là khả năng tăng trưởng sức chiến đấu “trên giường” mà cái thứ hắc ám nội khí này mang lại cho chủ thể, nhờ có cái thứ bổ trợ này mà trên phương diện kia Vương Minh thuộc vào loại sinh long hoạt hổ, thể lực phi thường kiên trì khiến hắn tận hưởng nguyên vẹn lạc thú của công việc vĩ đại “gieo hạt gây giống”, đồng thời cũng khiến cho hai bà xã Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận mỗi lần tham chiến đều thỏa mãn đến mức hồn phi lên chiến tầng mây. Thực sự Tô Hải cũng giải giải qua, dùng tính dục để sinh trưởng hắc ám nội khí cũng được bất quá hiệu quả so với việc giết chóc chỉ bằng một phần nên từ trước đến nay, các đời chủ nhân sở hữu hắc ám nội khí kể cả dì Bạch đều lấy việc giết chóc để gia tăng sức mạnh. Bất quá đến đời Vương Minh thì đã khác, hắn từ lúc biết được có loại tăng trưởng “sung sướng” như vậy thì quyết định chọn con đường chậm chạp nhưng lại đầy sung sướng này, chính vì vậy mà hắn mặc dù đã có hai mỹ nhân như hoa như ngọc là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nhưng vẫn thòm thèm với hai chị em Thư Vân và Thư Kiều.
“Chắc có lẽ cái đoạn gen kia của cháu khác với bình thường, nên không cần phải ngốn nhiều lương thực mà nội khí vẫn mạnh mẽ”
Đương nhiên những điều này hắn không muốn để người khác biệt, đặc biệt là về sự tồn tại và công năng của hắc ám nội khí. Vì vậy Vương Minh nghĩ một lát liền lấy ra một lí do bất quá cái lí do này của hắn cũng không phải hoàn toàn sai. Quả thật cấu tạo bộ gen của Vương Minh siêu việt hơn so với người thường rất nhiều nên cho dù cho dù Vũ Tuấn có ép hắn đè ra xét nghiệm cũng chỉ có thể rút ra cái kết luận như lời nói dối của hắn mà thôi. Hắn cũng không sợ khi xét nghiệm có người lần ra được đoạn gen thiên bẩm của hắn bởi hắn từng nghe qua lão Tà nói, thông tin về đoạn gen kia là thuộc vào loại cực kỳ bí mật, trên thế giới này số người biết về sự tồn tại của đoạn gen đó chỉ đếm chưa hết số ngón trên một bàn tay, chính vì vậy mà Vương Minh mới không hề lo lắng.
“Chắc là vậy, trong lịch sử cũng có vài trường hợp như vật thật”
Vũ Tuấn gật đầu coi như chấp nhận lời giải thích này của Vương Minh
Tiếp theo đó hai người không nói gì thêm mà chỉ tâm trung vào ăn. Vương Minh tự lấy cho mình một địa thịt bò cùng với vài ổ bánh mì. Lúc hắn ăn xong phần thức ăn của mình thì thấy Vũ Tuấn cũng đã hoàn thành xong phần ăn của hắn, lại nhìn trên bàn các đĩa thức ăn sạch sẽ, cơ hồ chỉ còn lại vài mảnh vụn. Vương Minh không thể không bội phục về tốc độ ăn của Vũ Tuấn, quả thực là quá nhanh, nếu Vũ Tuấn mà tham gia cuộc thi ăn chắc có lẽ chả tên nào dám đi tranh giải nhất với hắn.
Hai người gọi một cốc trà đá để tráng miệng, dù sao ăn no rồi cần nghỉ ngơi, dạ dày còn cần thời gian để co bóp tiêu hóa cái lượng thức ăn vừa mới đổ vào. Nếu lúc này mà vận động mạnh thì thật sự là không tốt đối với sức khỏe chút nào, đương nhiên là ngoại trừ Vương Minh. Hắn sở hữu đoạn gen đặc biệt, sức khỏe hay sức đề kháng đều là siêu việt không thể dùng phạm trù của người thường lên trên hắn. Lão Tà trước khi rời đảo từng nói với hắn, với cái đoạn gen đặc biệt này, hắn cảm đoan sẽ sống đến hơn một trăm tuổi là ít đồng thời còn không lo bị bất cứ ốm đâu bệnh tật nào cả.
“Nếu vậy chú đợi cháu vệ sinh chút rồi hai chúng ta ăn sáng sau đó ra sân bãi chiến đấu. Ha ha… dù sao bụng đói thì không có lực mà chiến a. Chú thấy sao?”
“Đúng vậy, có thực mới vực được đạo. Cứ làm theo cháu nói đi, chú đợi cháu ở phòng ăn tầng một. Nhớ xuống nhanh nhé”
“Vâng”
Vương Minh gật đầu đáp một tiếng sau đó chui trở lại vào trong căn hộ của mình.
Tắm rửa sạch sẽ, mồm miệng thơm tho, một bộ quần áo sạch sẽ mới tinh trên người, Vương Minh tính định rủ Hầu Dũng cùng đi ăn nhưng khi đi vào phòng của Hầu Dũng thì không thấy người đâu, hắn đoán chắc Hầu Dũng đã xuống dưới sân bãi luyện tập cùng với các quân nhân khác rồi. Vương Minh lắc đầu đành một mình đi xuống phòng ăn ở tầng một
Thư Vân từng nói nàng tính biến khu tập thể cũ này thành một trụ sở huấn luyện của tổ tình báo nên khi tiếp nhận khu chung cư này, Thư Vân đã an bài thay đổi rất nhiều để phù hợp với phong cách của một trai huấn luyện, vốn nàng tính rằng có lẽ cuối năm sẽ đưa vào sử dụng nhưng vì nhiệm vụ đột xuất lần này, cái căn cứ mới kiến tạo này được cấp trên chỉ thị lập tức đưa vào sử dụng ngay.
Lối vào nhà ăn ngay ở gần cầu thang, từ trên cầu thang đi xuống Vương Minh quẹo trái đi khoảng chừng chực bước chân thì thấy cửa vào. Nhà ăn cũng không tính là rộng nhưng rất sách sẽ, bàn ghế, ống đũa thìa đều mới tinh và được bộ đội hậu cần phụ trách nhà ăn quét dọn, thay mới hàng ngày. Đứng ở trước cửa nhà ăn, Vương Minh ngó qua một lúc thì thấy Vũ Tuấn ngồi ở hàng ghế cuối cùng tại nhà ăn đang vây tay với hắn.
Vương Minh ngồi xuống đối diện với Vũ Tuấn, đang định gọi nhân viên hậu cần thì Vũ Tuấn ngăn lại. Hắn cười nói
“Không cần gọi món đâu, chú gọi sẵn rồi. Cháu thấy được không?”
“Được, cũng không có vấn đề gì”
Vương Minh nhàn nhạt nói
Một lát sau, một nhân viên hậu cần ở nhà bếp đẩy một chiếc xe cút kít dừng lại trước bàn của Vương Minh và Vũ Tuấn, người nhân viên này rất nhanh nhẹn bày tất cả số thức ăn trên xe lên trên bàn ăn rồi đẩy xe đi. Vương Minh lúc đầu sững sờ rồi nhìn qua cái bàn ăn đang sắp la liệt vô số thức ăn mà trợn mắt há mồn. Trong lời kêu lên: Trời ơi, đây là người ăn hay cho heo ăn vậy
Trên bàn lúc này tổng cộng tính ra phải vài cân thịt theo với thịt bò, một đãi rau lớn, hơn chục cái ổ bánh mỳ cùng với vài chục quả chứng. Nhìn đống thức ăn lại nhìn Vũ Tuấn khí thế bừng bừng, hì hục mải mê chiến đấu với đám thức ăn mà Vương Minh trợn tròn mắt. Vũ Tuấn đang ăn mải mê lại nhìn thấy Vương Minh đang sững sờ nhìn chằm chằm vào hắn, không có động đùa thì dừng lại nhìn Vương Minh hỏi
“Vương Minh sao cháu còn không ăn đi, không ăn làm gì có sức mà lát nữa chiến đấu chứ. Chú cảnh báo trước là lát nữa chú ra toàn lực đấy, không ăn không có sức lát nữa bị ăn đòn thì đừng kêu chú nhẹ tay”
Vương Minh méo miệng nói
“Không phải cháu không ăn mà là nhiều nhứ thế này thì ai ăn hết chứ”
Vũ Tuấn sững sờ, hắn hỏi
“Vậy một bữa cháu ăn bảo nhiêu?”
“Nhiều lắm cũng chỉ là bằng một phần mười chỗ này mà thôi”
“Thật sao?”
“Thật”
“Vậy thì thật kỳ lạ”
Vũ Tuấn bỏ đũa trên tay xuống, một tay xoa xoa cái cằm lún phún râu trầm tư suy nghĩ nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Vương Minh đang ngồi trước mặt. Cái thứ ánh mắt như kiểu mấy lão khoa học giả vừa phát hiện ra một thứ rất thú vị, hận không thể mổ ra để nghiên cứu làm Vương Minh cảm thấy có chút ớn lạnh, rùng mình muốn chạy ngay đi nhưng mà nhớ lại mẩu đối thoại vừa rồi giữa hai người hắn tò mò hỏi Vũ Tuấn
“Cháu thấy rất bình thường mà, có cái gì kỳ lạ đâu”
“Không phải như cháu nghĩ đầu, điều này rất là không hợp lẽ”
Vũ Tuấn dừng lại một lúc, làm bộ dạng bệ vệ như một vị giáo sư đang giảng bài cho sinh viên nói
“Nội khí nguyên gốc chính là sự chuyển hóa năng lượng trong cơ thể con người, mà sự chuyển hóa đó là nhờ vào một loại gen đặc biệt. Nội khí nhiều hay ít, mạnh hay yếu đều là dựa vào loại gen bẩm sinh này quyết định bất quá trong quá trình tu luyện, khí giả cùng có thể dùng một số phương pháp bên ngoài phụ trợ để gia tăng nội khi sẵn có như thổ nạp, dược vật,… Chính vì nội khí là chuyển hóa từ năng lượng nên các khí giả bình thường luôn cần một lượng năng lượng nhiều hơn rất nhiều so với một người bình thường, mà nguồn cung cấp năng lượng là từ đâu? Đó chính là từ thực phẩm. Bất quá ở cháu chú lại cảm thấy có điều ngược lại, lượng ăn của cháu là như người bình thường nhưng nội khí lại rất mạnh mẽ thậm chí mạnh hơn rất nhiều người mà chú đã gặp vì vậy chú mới bảo cháu là kỳ lạ”
Vương Minh gật đầu hiểu. Thực ra điêu này hồi trước hắn cũng từng chú ý qua trong mấy lần đi ăn với Lê Minh Đức. Hắn đều chú ý thấy Lê Minh Đức ăn rất nhiều, phải nói nhiều đến mức đang sợ, lúc đó hắn tò mò từng hỏi qua ông thầy Tô Hải thì được biết, hắc ám nội khí là một loại đặc biệt so với các loại nội khí khác. Nói chính xác hơn, hắc ám nội khí không phải là nội khí của chủ thể tự sản sinh mà là một loại nội khí sống kí sinh, cùng cộng hưởng lợi ích với chủ thể vì vậy những lí thuyết cơ bản về nội khí không thể áp dụng được với hắc ám nội khí. Khí giả bình thường dùng thức ăn để tạo ra năng lượng chuyển hóa thành nội khí thì người sở hữu hắc ám nội khí là dựa vào giết người mà tăng trưởng sức mạnh, càng giết nhiều người thì sức mạnh càng tăng trưởng.
Vương Minh thích thú với hắc ám nội khí không phải là ở sự khát máu mà nó mang lại, thứ khiến hắn thích thú chính là khả năng tăng trưởng sức chiến đấu “trên giường” mà cái thứ hắc ám nội khí này mang lại cho chủ thể, nhờ có cái thứ bổ trợ này mà trên phương diện kia Vương Minh thuộc vào loại sinh long hoạt hổ, thể lực phi thường kiên trì khiến hắn tận hưởng nguyên vẹn lạc thú của công việc vĩ đại “gieo hạt gây giống”, đồng thời cũng khiến cho hai bà xã Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận mỗi lần tham chiến đều thỏa mãn đến mức hồn phi lên chiến tầng mây. Thực sự Tô Hải cũng giải giải qua, dùng tính dục để sinh trưởng hắc ám nội khí cũng được bất quá hiệu quả so với việc giết chóc chỉ bằng một phần nên từ trước đến nay, các đời chủ nhân sở hữu hắc ám nội khí kể cả dì Bạch đều lấy việc giết chóc để gia tăng sức mạnh. Bất quá đến đời Vương Minh thì đã khác, hắn từ lúc biết được có loại tăng trưởng “sung sướng” như vậy thì quyết định chọn con đường chậm chạp nhưng lại đầy sung sướng này, chính vì vậy mà hắn mặc dù đã có hai mỹ nhân như hoa như ngọc là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nhưng vẫn thòm thèm với hai chị em Thư Vân và Thư Kiều.
“Chắc có lẽ cái đoạn gen kia của cháu khác với bình thường, nên không cần phải ngốn nhiều lương thực mà nội khí vẫn mạnh mẽ”
Đương nhiên những điều này hắn không muốn để người khác biệt, đặc biệt là về sự tồn tại và công năng của hắc ám nội khí. Vì vậy Vương Minh nghĩ một lát liền lấy ra một lí do bất quá cái lí do này của hắn cũng không phải hoàn toàn sai. Quả thật cấu tạo bộ gen của Vương Minh siêu việt hơn so với người thường rất nhiều nên cho dù cho dù Vũ Tuấn có ép hắn đè ra xét nghiệm cũng chỉ có thể rút ra cái kết luận như lời nói dối của hắn mà thôi. Hắn cũng không sợ khi xét nghiệm có người lần ra được đoạn gen thiên bẩm của hắn bởi hắn từng nghe qua lão Tà nói, thông tin về đoạn gen kia là thuộc vào loại cực kỳ bí mật, trên thế giới này số người biết về sự tồn tại của đoạn gen đó chỉ đếm chưa hết số ngón trên một bàn tay, chính vì vậy mà Vương Minh mới không hề lo lắng.
“Chắc là vậy, trong lịch sử cũng có vài trường hợp như vật thật”
Vũ Tuấn gật đầu coi như chấp nhận lời giải thích này của Vương Minh
Tiếp theo đó hai người không nói gì thêm mà chỉ tâm trung vào ăn. Vương Minh tự lấy cho mình một địa thịt bò cùng với vài ổ bánh mì. Lúc hắn ăn xong phần thức ăn của mình thì thấy Vũ Tuấn cũng đã hoàn thành xong phần ăn của hắn, lại nhìn trên bàn các đĩa thức ăn sạch sẽ, cơ hồ chỉ còn lại vài mảnh vụn. Vương Minh không thể không bội phục về tốc độ ăn của Vũ Tuấn, quả thực là quá nhanh, nếu Vũ Tuấn mà tham gia cuộc thi ăn chắc có lẽ chả tên nào dám đi tranh giải nhất với hắn.
Hai người gọi một cốc trà đá để tráng miệng, dù sao ăn no rồi cần nghỉ ngơi, dạ dày còn cần thời gian để co bóp tiêu hóa cái lượng thức ăn vừa mới đổ vào. Nếu lúc này mà vận động mạnh thì thật sự là không tốt đối với sức khỏe chút nào, đương nhiên là ngoại trừ Vương Minh. Hắn sở hữu đoạn gen đặc biệt, sức khỏe hay sức đề kháng đều là siêu việt không thể dùng phạm trù của người thường lên trên hắn. Lão Tà trước khi rời đảo từng nói với hắn, với cái đoạn gen đặc biệt này, hắn cảm đoan sẽ sống đến hơn một trăm tuổi là ít đồng thời còn không lo bị bất cứ ốm đâu bệnh tật nào cả.
/398
|