Lão Henry nghe xong kế họach Vương Minh vạch ra thì gật đầu tán thành
“Ừm kế hoạch sơ bộ thế cũng được. À đúng rồi quên nói cho cậu một việc quan trọng nữa”
“Việc quan trong? Việc gì vậy”
“Có phải cậu đề xuất cái kế hoạch ngụy tạo thành phố Đông Doanh là mục tiêu tập kích của bọn khủng bố phải không?”
“Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?”
Vương Minh có chút hoảng hốt hỏi.
Lão Henry nói
“Cũng không có vấn đề gì chỉ là ta thấy cái ý tưởng này nếu kết hợp với kế hoạch lúc nãy của cậu thì rất tốt. Vì vậy hôm qua ta đã thương lượng với chính phủ Việt Nam và họ cũng đồng ý chấp nhận ý tưởng này”
“Ồ ra thế”
Vương Minh thở phào. Lúc này trong nội tâm hắn sung sướng muốn điên rồi, chỉ cần cái ý tưởng này được tiến hành thì không chỉ tạo cho Vương Minh một lớp ngụy trang khi tiến hành tấn công vào các cơ sở ngầm của Nguyễn gia mà còn tạo điều kiện cho hắn có thể tiến hành thôn tính các bang phái hắc đạo khác ở Đông Doanh mà khiến kẻ khác quá chủ ý. Vương Minh nhìn lão Henry, hắn biết chắc chắn nếu không có lão Henry mở lời thì cái ý tưởng bọ cho điên rồ này của hắn đừng mơ được mấy vị lãnh đạo chính phủ thông qua vì vậy Vương Minh thấy mình cũng nên nói với lão Henry một tiếng cảm ơn cho phải phép
“Lão Henry cảm ơn ông đã mở lời giúp đỡ”
Lão Henry cười cười phất tay nói
“Việc nhỏ ấy mà, cần gì phải nói cảm ơn chứ. Được rồi tôi cũng không còn gì để nói nữa, mau đi trở về mà đoàn tụ với hai cô vợ xinh đẹp của cậu đi”
“Hắc hắc… vậy tôi đi. Tạm biệt”
Vương Minh cười sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng làm việc của lão Henry. Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Vương Minh, lão Henry cảm thấy buồn cười lại cũng cảm thán vô cùng, hắn thở dài nói
“Đúng là tuổi trẻ a”
Vì biết xung quanh khu nhà này có vô số tai mắt đang nhìn chằm chằm vào nên để kẻ địch không phát hiện ra hành tung của mình, Vương Minh đành ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm với Hầu Dũng mãi đến tận tấm giờ tối thì mới leo ra bên ngoài bằng lối cửa sổ. Nhờ vào dị năng nhìn xuyên thấu trong phạm vị vài trăm mét của đôi mắt, Vương Minh nhẹ nhàng tránh thoát mọi tai mắt của đối phương, băng tốc độ nhanh nhất Vương Minh nhanh chóng rời khỏi khu vực giảm sát, đến khi đi được khoảng chừng hơn 3 km thì Vương Minh mới giảm tốc độ, bắt một chiếc taxi phi thẳng một đường đến biệt thự của Nguyễn Sinh
Sự xuất hiện đột nhiên của Vương Minh đương nhiên khiến cả gia đình Nguyễn Sinh bất ngờ, đặc biệt là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận. Hai nàng thấy Vương Minh đứng trước mặt mà không tin vào mắt mình, miệng há hốc. Thấy hai nàng biểu hiện như vậy Vương Minh cười cười nói
“Hai em thấy chồng mình về mà không ra đón sao”
“Đón cái đầu anh”
Tuy rằng ngoài miệng tức giận nói vậy nhưng Nguyễn Giai Giai tiến lên ôm một bên tay của hắn, đầu dựa vào vai Vương Minh. Còn về phần Triệu Vận thì nàng vẫn một bộ như thuận như bình thường, không nói gì chỉ lặng lẽ học theo Nguyễn Giai Giai ôm lấy cánh tay còn lại của Vương Minh.
Vương Minh nhìn biểu hiện của hai nàng mà cảm thấy trong lòng hạnh phúc, hắn vòng hay tay ôm quanh eo hai nàng, kéo cơ thể hai nàng áp sáp vào cơ thể hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương, giọng nhẹ nhàng nói
“Xin lỗi hai em…”
Vương Minh đang nói dở thì Nguyễn Giai Giai giơ tay lên chắn miệng hắn không cho hắn nói tiếp, nàng lắc đầu thở dài nói
“Bọn em hiểu mà, anh không việc gì phải giải thích cả. Anh cứ yên tâm làm việc, bọn em không có ý kiến gì đâu”
Vương Minh im lăng, nhìn trái nhìn phải, cảm nhận được sự nhu tình đầy sự quan tâm và lo lắng trong mắt hai nàng đồng thời hắn thấy được chỉ hơn một tháng không gặp mà hai nàng gầy đi không ít, Vương Minh tâm thần rung động, hắn lúc này càng cảm thấy mình làm lúc trước càng quá đáng. Đáng nhẽ hắn không nên chỉ để lại một lời nhắn, đáng nhẽ ra hắn phải trực tiếp gặp hai nàng thông báo một tiếng mới phải. Vương Minh thở dài nói
“Không người sai là anh, đáng nhẽ anh phải trực tiếp nói với hai em chứ không phải để lại một lời nhắn rồi lặng lẽ bỏ đi. Xin lỗi vì đã để hai em phải lo lắng”
“Ừm…!”
Hai nàng kêu nhẹ một tiếng không nói gì coi như chấp nhận lời xin lỗi của Vương Minh. Cái ngày hôm đó, khi tỉnh dậy không thấy Vương Minh đâu chỉ nhận được mỗi một lời nhắn của hắn thì Nguyễn Giai Giai vô cùng tức giận, thậm chí đến cả một cô gái hiền lành như Triệu Vận cũng cảm thấy có chút tổn thương dần dần qua hơn nửa tháng mà không có chút tin tức gì của Vương Minh truyền về khiến hai nàng từ tức giận chuyển thành lo lắng buồn rầu. Về sau phải nài nỉ mãi Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận mới từ Nguyễn Sinh biết được Vương Minh đi làm việc gì, không biết thì thôi một khi đã biết thì hai nàng càng lo lắng và hoảng sợ hơn, có thể nói trong hơn một tháng qua vì lo lắng cho Vương Minh mà hai nàng ban đêm ngủ cũng không ngon giấc, cơ thể sụt vài cân, sắc mặt và tâm trạng luôn không được tốt cho lắm. Phải mãi cho đến khi nhìn thấy Vương Minh đứng trước hai nàng vào lúc này thì tảng đá trong lòng mới được buông xuống, trong thâm tâm hai nàng chỉ cần hắn an toàn lành lặn trở về với hai người nàng là tốt rồi còn việc khác thì không cần quan tâm nhưng thật không ngờ Vương Minh lại hạ mặt mũi xin lỗi nhận sai, điều này khiến hai nàng hết sức bất ngờ đồng thơi cũng cảm thấy rất hạnh phúc vì hai nàng cảm thấy mình đã chọn một người chồng tốt.
“E hèm”
Nguyễn Sinh ngồi cùng với Liễu Mai trên ghế salon quan sát màn tình cảm suốt từ lúc đầu, có chút không chịu được nên ho khan nhắc nhở để ba người Vương Minh. Ngồi ở bên cạnh Nguyễn Sinh, Liễu Mai hứng thú làm khán giả thì thấy chồng nhảy ra phá hư thì rất buồn bực, trừng mắt trắng dã nhìn Nguyễn Sinh quát
“Cái anh này, bọn trẻ sau bao ngày mới được gặp nhau, để chúng nó âu yếm chút không được à”
Lúc này ba người Vương Minh giật mình mới nhớ ra đây là phòng khách mà hiện tại ở đây đang có hai vị trưởng bối đang ngồi. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận mặt đỏ rực vì ngượng, vội vàng định lạch ra khỏi Vương Minh nhưng hai cánh tay của hắn ôm eo hai nàng quá chặt không cho hai nàng có cơ hội giãy ra vì vậy khiến hai nàng mặt càng nóng rực hơn, mặt cúi ngàm xuống hận không thể lập tức tìm một cái lỗ ở dưới chân để chui xuống đồng thời cũng không quên thăm hỏi chút thịt mềm ở phần eo của Vương Minh trả thù hắn làm hai nàng phải xấu hổ trước mặt cha mẹ.
Vương Minh đương nhiên là da mặ tương đối dầy chỉ hồng hông một chút lập tức trở lại bình thường. Cái mà lúc này khiến hắn bó tay không ứng phó được chính là hai bàn tay đang tra tấn hai vùng thịt mềm ở hai bên eo của hắn, đây mới chính là vấn đề à. Mặc dù Vương Minh thân thể được cải tạo, thê chất tốt hơn người bình thường gấp mười lần nhưng mà cũng không phải đạt đến mức biến thái như mấy tên dị năng giả có khả năng biến đổi thể chất cơ thể vì vậy vùng eo liên tục bị tập kích khiến Vương Minh đau nhức đến nhe răng trợn mắt. Hắn vội vàng mở một chủ đề để nhanh chóng giải thoát cái eo khỏi khốn cánh hiện tại
“Giai Giai trong nhà em còn cơm không, anh vội vàng chạy về đây chưa kịp ăn gì, bây giờ bụng vẫn trống không đây này”
Quả nhiên chiêu này luôn luôn có hiệu quả, hai nàng vừa nghe thấy hắn vội vàng trở về mà quên cả ăn tối thì lập tức buông tha cho hắn. Triệu Vận bình thường hướng nội, nàng thiên về hành động hơn là lời nói nên lập tức cất bước đi vào phòng bếp chuẩn bị món ăn. Nguyễn Giai Giai thì trừng mắt nhìn Vương Minh trách cứ
“Anh có biết nhịn đói là rất tổn hại dạy dày không, lần sau không cho phép nhịn bữa như vậy nữa”
“Được rồi… được rồi… anh biết, lần sau sẽ không nhịn đói nữa. Mà anh nhịn đói chẳng phải là vì muốn nhanh chóng trở về gặp hai bà xã yêu quí sao”
“Hừ. Ai là bà xã của anh chứ”
Giọng nói tức giận nhưng khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt vui mừng đã bán đứng nội tâm của nàng. Nàng thoát khỏi vòng tay của Vương Minh, cũng nhanh chóng đi vào trong phòng bếp phụ giúp Triệu Vận chuẩn bị món ăn.
“Ừm kế hoạch sơ bộ thế cũng được. À đúng rồi quên nói cho cậu một việc quan trọng nữa”
“Việc quan trong? Việc gì vậy”
“Có phải cậu đề xuất cái kế hoạch ngụy tạo thành phố Đông Doanh là mục tiêu tập kích của bọn khủng bố phải không?”
“Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?”
Vương Minh có chút hoảng hốt hỏi.
Lão Henry nói
“Cũng không có vấn đề gì chỉ là ta thấy cái ý tưởng này nếu kết hợp với kế hoạch lúc nãy của cậu thì rất tốt. Vì vậy hôm qua ta đã thương lượng với chính phủ Việt Nam và họ cũng đồng ý chấp nhận ý tưởng này”
“Ồ ra thế”
Vương Minh thở phào. Lúc này trong nội tâm hắn sung sướng muốn điên rồi, chỉ cần cái ý tưởng này được tiến hành thì không chỉ tạo cho Vương Minh một lớp ngụy trang khi tiến hành tấn công vào các cơ sở ngầm của Nguyễn gia mà còn tạo điều kiện cho hắn có thể tiến hành thôn tính các bang phái hắc đạo khác ở Đông Doanh mà khiến kẻ khác quá chủ ý. Vương Minh nhìn lão Henry, hắn biết chắc chắn nếu không có lão Henry mở lời thì cái ý tưởng bọ cho điên rồ này của hắn đừng mơ được mấy vị lãnh đạo chính phủ thông qua vì vậy Vương Minh thấy mình cũng nên nói với lão Henry một tiếng cảm ơn cho phải phép
“Lão Henry cảm ơn ông đã mở lời giúp đỡ”
Lão Henry cười cười phất tay nói
“Việc nhỏ ấy mà, cần gì phải nói cảm ơn chứ. Được rồi tôi cũng không còn gì để nói nữa, mau đi trở về mà đoàn tụ với hai cô vợ xinh đẹp của cậu đi”
“Hắc hắc… vậy tôi đi. Tạm biệt”
Vương Minh cười sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng làm việc của lão Henry. Nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của Vương Minh, lão Henry cảm thấy buồn cười lại cũng cảm thán vô cùng, hắn thở dài nói
“Đúng là tuổi trẻ a”
Vì biết xung quanh khu nhà này có vô số tai mắt đang nhìn chằm chằm vào nên để kẻ địch không phát hiện ra hành tung của mình, Vương Minh đành ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm với Hầu Dũng mãi đến tận tấm giờ tối thì mới leo ra bên ngoài bằng lối cửa sổ. Nhờ vào dị năng nhìn xuyên thấu trong phạm vị vài trăm mét của đôi mắt, Vương Minh nhẹ nhàng tránh thoát mọi tai mắt của đối phương, băng tốc độ nhanh nhất Vương Minh nhanh chóng rời khỏi khu vực giảm sát, đến khi đi được khoảng chừng hơn 3 km thì Vương Minh mới giảm tốc độ, bắt một chiếc taxi phi thẳng một đường đến biệt thự của Nguyễn Sinh
Sự xuất hiện đột nhiên của Vương Minh đương nhiên khiến cả gia đình Nguyễn Sinh bất ngờ, đặc biệt là Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận. Hai nàng thấy Vương Minh đứng trước mặt mà không tin vào mắt mình, miệng há hốc. Thấy hai nàng biểu hiện như vậy Vương Minh cười cười nói
“Hai em thấy chồng mình về mà không ra đón sao”
“Đón cái đầu anh”
Tuy rằng ngoài miệng tức giận nói vậy nhưng Nguyễn Giai Giai tiến lên ôm một bên tay của hắn, đầu dựa vào vai Vương Minh. Còn về phần Triệu Vận thì nàng vẫn một bộ như thuận như bình thường, không nói gì chỉ lặng lẽ học theo Nguyễn Giai Giai ôm lấy cánh tay còn lại của Vương Minh.
Vương Minh nhìn biểu hiện của hai nàng mà cảm thấy trong lòng hạnh phúc, hắn vòng hay tay ôm quanh eo hai nàng, kéo cơ thể hai nàng áp sáp vào cơ thể hắn, ánh mắt tràn đầy yêu thương, giọng nhẹ nhàng nói
“Xin lỗi hai em…”
Vương Minh đang nói dở thì Nguyễn Giai Giai giơ tay lên chắn miệng hắn không cho hắn nói tiếp, nàng lắc đầu thở dài nói
“Bọn em hiểu mà, anh không việc gì phải giải thích cả. Anh cứ yên tâm làm việc, bọn em không có ý kiến gì đâu”
Vương Minh im lăng, nhìn trái nhìn phải, cảm nhận được sự nhu tình đầy sự quan tâm và lo lắng trong mắt hai nàng đồng thời hắn thấy được chỉ hơn một tháng không gặp mà hai nàng gầy đi không ít, Vương Minh tâm thần rung động, hắn lúc này càng cảm thấy mình làm lúc trước càng quá đáng. Đáng nhẽ hắn không nên chỉ để lại một lời nhắn, đáng nhẽ ra hắn phải trực tiếp gặp hai nàng thông báo một tiếng mới phải. Vương Minh thở dài nói
“Không người sai là anh, đáng nhẽ anh phải trực tiếp nói với hai em chứ không phải để lại một lời nhắn rồi lặng lẽ bỏ đi. Xin lỗi vì đã để hai em phải lo lắng”
“Ừm…!”
Hai nàng kêu nhẹ một tiếng không nói gì coi như chấp nhận lời xin lỗi của Vương Minh. Cái ngày hôm đó, khi tỉnh dậy không thấy Vương Minh đâu chỉ nhận được mỗi một lời nhắn của hắn thì Nguyễn Giai Giai vô cùng tức giận, thậm chí đến cả một cô gái hiền lành như Triệu Vận cũng cảm thấy có chút tổn thương dần dần qua hơn nửa tháng mà không có chút tin tức gì của Vương Minh truyền về khiến hai nàng từ tức giận chuyển thành lo lắng buồn rầu. Về sau phải nài nỉ mãi Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận mới từ Nguyễn Sinh biết được Vương Minh đi làm việc gì, không biết thì thôi một khi đã biết thì hai nàng càng lo lắng và hoảng sợ hơn, có thể nói trong hơn một tháng qua vì lo lắng cho Vương Minh mà hai nàng ban đêm ngủ cũng không ngon giấc, cơ thể sụt vài cân, sắc mặt và tâm trạng luôn không được tốt cho lắm. Phải mãi cho đến khi nhìn thấy Vương Minh đứng trước hai nàng vào lúc này thì tảng đá trong lòng mới được buông xuống, trong thâm tâm hai nàng chỉ cần hắn an toàn lành lặn trở về với hai người nàng là tốt rồi còn việc khác thì không cần quan tâm nhưng thật không ngờ Vương Minh lại hạ mặt mũi xin lỗi nhận sai, điều này khiến hai nàng hết sức bất ngờ đồng thơi cũng cảm thấy rất hạnh phúc vì hai nàng cảm thấy mình đã chọn một người chồng tốt.
“E hèm”
Nguyễn Sinh ngồi cùng với Liễu Mai trên ghế salon quan sát màn tình cảm suốt từ lúc đầu, có chút không chịu được nên ho khan nhắc nhở để ba người Vương Minh. Ngồi ở bên cạnh Nguyễn Sinh, Liễu Mai hứng thú làm khán giả thì thấy chồng nhảy ra phá hư thì rất buồn bực, trừng mắt trắng dã nhìn Nguyễn Sinh quát
“Cái anh này, bọn trẻ sau bao ngày mới được gặp nhau, để chúng nó âu yếm chút không được à”
Lúc này ba người Vương Minh giật mình mới nhớ ra đây là phòng khách mà hiện tại ở đây đang có hai vị trưởng bối đang ngồi. Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận mặt đỏ rực vì ngượng, vội vàng định lạch ra khỏi Vương Minh nhưng hai cánh tay của hắn ôm eo hai nàng quá chặt không cho hai nàng có cơ hội giãy ra vì vậy khiến hai nàng mặt càng nóng rực hơn, mặt cúi ngàm xuống hận không thể lập tức tìm một cái lỗ ở dưới chân để chui xuống đồng thời cũng không quên thăm hỏi chút thịt mềm ở phần eo của Vương Minh trả thù hắn làm hai nàng phải xấu hổ trước mặt cha mẹ.
Vương Minh đương nhiên là da mặ tương đối dầy chỉ hồng hông một chút lập tức trở lại bình thường. Cái mà lúc này khiến hắn bó tay không ứng phó được chính là hai bàn tay đang tra tấn hai vùng thịt mềm ở hai bên eo của hắn, đây mới chính là vấn đề à. Mặc dù Vương Minh thân thể được cải tạo, thê chất tốt hơn người bình thường gấp mười lần nhưng mà cũng không phải đạt đến mức biến thái như mấy tên dị năng giả có khả năng biến đổi thể chất cơ thể vì vậy vùng eo liên tục bị tập kích khiến Vương Minh đau nhức đến nhe răng trợn mắt. Hắn vội vàng mở một chủ đề để nhanh chóng giải thoát cái eo khỏi khốn cánh hiện tại
“Giai Giai trong nhà em còn cơm không, anh vội vàng chạy về đây chưa kịp ăn gì, bây giờ bụng vẫn trống không đây này”
Quả nhiên chiêu này luôn luôn có hiệu quả, hai nàng vừa nghe thấy hắn vội vàng trở về mà quên cả ăn tối thì lập tức buông tha cho hắn. Triệu Vận bình thường hướng nội, nàng thiên về hành động hơn là lời nói nên lập tức cất bước đi vào phòng bếp chuẩn bị món ăn. Nguyễn Giai Giai thì trừng mắt nhìn Vương Minh trách cứ
“Anh có biết nhịn đói là rất tổn hại dạy dày không, lần sau không cho phép nhịn bữa như vậy nữa”
“Được rồi… được rồi… anh biết, lần sau sẽ không nhịn đói nữa. Mà anh nhịn đói chẳng phải là vì muốn nhanh chóng trở về gặp hai bà xã yêu quí sao”
“Hừ. Ai là bà xã của anh chứ”
Giọng nói tức giận nhưng khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt vui mừng đã bán đứng nội tâm của nàng. Nàng thoát khỏi vòng tay của Vương Minh, cũng nhanh chóng đi vào trong phòng bếp phụ giúp Triệu Vận chuẩn bị món ăn.
/398
|