“Nhìn cái gì, lo trở về làm việc đi”
Vương Minh phen này đánh đập hành hạ gây ra động tĩnh quá lớn vì vậy không tránh khỏi một số nhân viên gần đó sinh lòng hiếu kỳ lại gần xem chuyện gì xảy ra nhưng những nhân viên này vừa lại gần lập tức bị tiếng quát của Trương Nghĩa dọa vội vàng trở lại vị trí làm việc.
“Hình như anh ra tay hơi nặng phải không?”
Vương Minh đánh xong một trận sướng tay thì lúc này thần trí mới thanh tỉnh lại. Lúc này vì tâm trạng bức xúc trước cái thái độ của tên Trần Tiến Đạt nên Vương Minh có chút không kìm chế được bị hắc ám nội khí thúc đẩy vì vậy mới xuất hiện tình trạng ra tay tàn nhẫn như vậy. Vương Minh tự nhận mặc dù mình cũng là kẻ tàn nhẫn nhưng cũng không đến nỗi chỉ vì nhìn ghét đối phương mà ra tay bằng không chắc số kẻ bị Vương Minh hành hạ cũng không vài ngàn thì cũng là vài trăm rồi.
Trương Nghĩa nhìn Vương Minh như nhìn quái vật, môi mấp máy một lúc không biết trả lời như thế nào. Lại nhìn Trần Tiến Đạt bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thì lưỡng lự chốc lát sau đó gật đầu nhỏ giọng nói
“Đúng là có chút nặng tay”
“Ờ có lẽ vậy”
Vương Minh ngãi đầu ngãi tai làm bộ khó xử sau đó nói tiếp
“Chú cho người măng hắn đến bệnh viện đi, không thì cho người đi ra từ cửa sau tìm một con ngõ nào vắng vẻ ném hắn vào đấy là được”
Nói xong Vương Minh cũng không để Trương Nghĩa nói thêm gì nữa lập tức xoay người đi vào phòng làm việc của Trương Nghĩa. Trương Nghĩa lắc đầu cười khổ nhưng hắn cũng không có ý kiến hay suy nghĩ phản đối gì vội vàng chỉ huy hai người bảo vệ đem Trần Tiến Đạt ra ngoài đương nhiên hắn cũng không quên gửi vài lời đe dọa đến hai người cùng nữ thư ký bên cạnh bởi dù sao việc này truyền ra ngoài không nói đến phiền phức từ đám công an chỉ tính riêng việc danh tiếng của công ty bị bôi xấu cũng tổn thất đủ thảm rồi. Mà hai người bảo vệ và nữ thư ký đương nhiên không cần Trương Nghĩa dăn dò cũng đã tự nhắc nhở mình phải kín cái miệng bởi dù sao cái việc này nói ra cũng không hay ho mà cũng chẳng có lợi thậm chí còn mang đến phiền phức rắc rối cho bản thân ba người.
Trương Nghĩa nhìn ba người gật đầu đã hiểu thì xoay người đi vào trong phòng làm việc của mình. Hắn lúc này thấy Vương Minh đang ngồi ở ghế salon, trên tay cầm trên tay bản hợp đồng mà tên Trần Tiến Đạt trước khi đi để lại, đang định mở miệng nói thì Vương Minh đã nói trước:
“Chú ngồi xuống đi”
“Vâng”
Trương Nghĩa gật đầu sâu đó đi đến ghê salon đối diện với Vương Minh ngồi xuống, hắn thấy Vương Minh vẫn đang chăm chú đọc thì im lặng không muốn quấy nhiễu hắn. Một lúc lâu sau Vương Minh mới đặt tài liệu xuống mặt bàn kính, hắn chỉ tay vào tập tài liệu hỏi Trương Nghĩa
“Đây là tất cả điều kiện mà công ty Phi Long đưa ra phải không?”
“Vâng”
“Chú nghĩ sao về những điều kiện này?”
Trương Nghĩa nghe câu hỏi này xong mà trầm lặng. Hắn lúc trước đã nhìn qua những điều kiện trong này rồi, phải nói là nếu đổi lại là công ty khác thì đây thật sự là những điều kiện hớp dẫn chết người, chỉ cần nhìn vào đây cũng có thể thấy được thành ý của công ty Phi Long. Nhưng mà không hiểu tại sao Trương Nghĩa cứ cảm giác bất an do dự trước những điều kiện này vì vậy lúc trước nói chuyện với Trần Tiến Đạt mặc cho Trần Tiến Đạt dùng đủ uy hiếp hay hấp dẫn thì Trương Nghĩa vẫn chọn thái độ ậm ờ không rõ ràng. Đây không phải là vì Trương Nghĩa có ác cảm gì với công ty Phi Long hay với Trần Tiến Đạt, đương nhiên Trương Nghĩa cũng không phủ nhận hắn có cái nhìn không tốt đẹp gì với Trần Tiến Đạt nhưng nguyên tắc làm việc của hắn là luôn vì lợi ích của công ty, không bao giờ để việc tư xen vào việc công vì vậy lúc xem xét các điều kiện Trương Nghĩa tư nhận mình đã cực kỳ khách quan.
Về phần Vương Minh thì khi hắn nhìn những điều kiện công ty Phi Long đưa ra mặc dù mặt ngoài không tỏ thái độ nhưng trong lòng rất kinh ngạc lại thật phần khó hiểu. Nhìn về tổng thể điều kiện đưa ra cực kỳ hấp dân, công ty Phi Long chấp nhận bồi thường những thiệt hại về kinh tế cho công ty Vương thị trong suốt thời gian chiến tranh kinh tế giữa hai công ty thậm chí còn mời công ty Vương thị cùng họp tắc chung vốn xây dựng một công ty nghiên cứu phần mềm máy tính theo tỷ lệ sáu bốn, công ty Vương thị sáu mươi phần trăm cổi phần còn công ty Phi Long chiếm chỉ bốn mươi phần trăm. Mà để đổi lại thì công ty Vương thị chỉ cần ngừng chiến đồng thời trao trả lại số cố phần của công ty Phi Long đang nắm giữ trong tay. Vương Minh đảm bảo nếu như hắn không phải là kẻ hiểu rõ con người Nguyễn Phi Long thì hắn tin tưởng sẽ lập tức cao hứng mà đồng ý ngay với nhưng điều kiện hấp dẫn này, nghĩ rằng hai công ty có thể hòa bình cùng hợp tác.
Nhưng mà khi hắn ngẫm lại tính cách của tên Nguyễn Phi Long mà hắn biết thì Vương Minh lập tức phủ định cái ý nghĩ này đi bởi vì trong ấn tượng của hắn Nguyễn Phi Long là điển hình của một tên công tử ăn chơi vô năng không có tài cán. Mà những loại người như này Vương Minh tiếp xúc và thấy rất nhiều rồi, đó đều là những kể vô cùng cao ngạo, luôn tưởng rằng mình là ông trời con, không coi ai ra gì, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng mà quan trọng nhất chính là những kẻ như thế này thì mặt mũi đối với chúng là vô cùng quan trọng. Nhìn những điều kiện mà công ty Phi Long đưa ra thì chính xác là một sự đầu hàng của công ty Phi Long, điều này không khác gì việc đánh vào mặt mũi của Nguyễn Phi Long cả, Vương Minh thề rằng chắc chắn có đánh chết tên Nguyễn Phi Long sẽ không làm như vậy. Cuối cùng Vương Minh kết luận cũng không khác gì Trương Nghĩa cả, hắn đều cảm thấy bên trong những viên kẹo hớp dân tưởng như ngọt ngào này hình như có chứa thuốc độc nhưng mà Vương Minh cũng không có dám chắc nên hắn muốn nghe ý kiến của Trương Nghĩa.
Trương Nghĩa trầm ngẫm một lát rồi nói duy nhất một câu:
“Em cảm thấy trong này có điều quá mức kỳ lạ”
“Kỳ lạ? Chú thử nói cách nghĩ của chú xem”
Vương Minh hứng thú hỏi
Trương Nghĩa liền một hơi nói về cái nhìn của mình về điều kiện lần này của công ty Phi Long liền một mạch hơn mười lăm phút mới dừng lại. Suốt cả mười lăm phút đó, Vương Minh chỉ im lặng là người nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý với quan điểm của Trương Nghĩa. Vương Minh đã xác định được ý kiến của Trương Nghĩa cùng với ý nghĩ của hắn không khác nhau là bao liền lập tức cùng Trương Nghĩa bàn bạc kế sách ứng phó. Vương Minh hỏi
“Chú sắp tới định làm như thế nào?”
“Vấn đề này…”
Trương Nghĩa quả thật rất khó trả lời câu hỏi này của Vương Minh bởi vì hắn hiện giờ thật sự là không biết nên làm thế nào cho phải. Đối phương đã chịu nhận thua đồng thời lại còn đưa ra điều kiện bồi thường rất lớn nếu như hắn kiên quyết đổi tận giết tuyệt thì không phù hợp với quy tắc của giới kinh doanh, điều này khẳng định chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty trong giới kinh doanh Việt Nam, điều này quả thật là không tốt đối với sự phát triển trên đất Việt của Vương thị trong tương lai. Suy nghĩ một lát Trương Nghĩa đột nhiên nhớ ra điều gì đó hướng Vương Minh nói
“Hay làm chúng ta thử hỏi ý kiến của tiểu thư Thư Kiều xem”
“Thư Kiều? Nàng ta thì liên quan gì đến việc này”
Vương Minh bực mình dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trương Nghĩa rõ ràng việc này chỉ là có liên quan đến công ty Vương thị làm gì liên quan đến công ty Thư Kiều của Thư Kiều cơ chứ, tại sao phải hỏi ý kiến của nàng ta
“Ách… là thế này… anh nghĩ xem công ty của chúng ta và công ty Thư Kiều liên hợp lại tấn công công ty Phi Long, mà công ty Phi Long một khi đã đến đặt vấn đề cầu hòa cùng chúng ta thì không có lý do gì lại không đến đặt điều kiện với công ty Thư Kiều cả”
Trương Nghĩa vội vàng giải thích ý kiến của mình
“Làm sao chú chắc công ty Phi Long sẽ tìm đến Thư Kiều?”
“Cái này em chắc chắn bởi vì trong suốt quá trình chiến đấu với công ty Phi Long thì tiểu thư Thư Kiều là hăng hái xông xáo nhất, nàng ta hiện giờ cũng thu được gần 20% số cổ phần của công ty Phi Long rồi. Anh nghĩ xem nếu công ty Phi Long thật sự muốn cầu hòa chắc chắn không thể bỏ qua nàng ta được”
“Ừ, chú nói cũng có lí. Vậy thì tí nữa anh sẽ trực tiếp đi tìm nàng ta vậy”
Vương Minh gật đầu đồng thời hắn cũng thấy có chút nhớ nhung Thư Kiều, nhớ khuôn mặt động lòng người nhưng lạnh lùng của nàng, nhớ đến thân hình cữ S trước sau đây đà của nàng. Cứ nghĩ đến không biết tại sao Vương Minh lại cảm thấy lòng lại ngứa ngứa như mèo cao a. Vương Minh nhiều lúc cũng khó hiểu không biết tại sao mỗi lần ở gần nàng ta là Vương Minh lại có một thứ ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, cuối cùng nghĩ không ra nên hắn chỉ có thể quy mọi tội lỗi lên sự tăng trưởng của hắc ám nội khí.
Vương Minh phen này đánh đập hành hạ gây ra động tĩnh quá lớn vì vậy không tránh khỏi một số nhân viên gần đó sinh lòng hiếu kỳ lại gần xem chuyện gì xảy ra nhưng những nhân viên này vừa lại gần lập tức bị tiếng quát của Trương Nghĩa dọa vội vàng trở lại vị trí làm việc.
“Hình như anh ra tay hơi nặng phải không?”
Vương Minh đánh xong một trận sướng tay thì lúc này thần trí mới thanh tỉnh lại. Lúc này vì tâm trạng bức xúc trước cái thái độ của tên Trần Tiến Đạt nên Vương Minh có chút không kìm chế được bị hắc ám nội khí thúc đẩy vì vậy mới xuất hiện tình trạng ra tay tàn nhẫn như vậy. Vương Minh tự nhận mặc dù mình cũng là kẻ tàn nhẫn nhưng cũng không đến nỗi chỉ vì nhìn ghét đối phương mà ra tay bằng không chắc số kẻ bị Vương Minh hành hạ cũng không vài ngàn thì cũng là vài trăm rồi.
Trương Nghĩa nhìn Vương Minh như nhìn quái vật, môi mấp máy một lúc không biết trả lời như thế nào. Lại nhìn Trần Tiến Đạt bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thì lưỡng lự chốc lát sau đó gật đầu nhỏ giọng nói
“Đúng là có chút nặng tay”
“Ờ có lẽ vậy”
Vương Minh ngãi đầu ngãi tai làm bộ khó xử sau đó nói tiếp
“Chú cho người măng hắn đến bệnh viện đi, không thì cho người đi ra từ cửa sau tìm một con ngõ nào vắng vẻ ném hắn vào đấy là được”
Nói xong Vương Minh cũng không để Trương Nghĩa nói thêm gì nữa lập tức xoay người đi vào phòng làm việc của Trương Nghĩa. Trương Nghĩa lắc đầu cười khổ nhưng hắn cũng không có ý kiến hay suy nghĩ phản đối gì vội vàng chỉ huy hai người bảo vệ đem Trần Tiến Đạt ra ngoài đương nhiên hắn cũng không quên gửi vài lời đe dọa đến hai người cùng nữ thư ký bên cạnh bởi dù sao việc này truyền ra ngoài không nói đến phiền phức từ đám công an chỉ tính riêng việc danh tiếng của công ty bị bôi xấu cũng tổn thất đủ thảm rồi. Mà hai người bảo vệ và nữ thư ký đương nhiên không cần Trương Nghĩa dăn dò cũng đã tự nhắc nhở mình phải kín cái miệng bởi dù sao cái việc này nói ra cũng không hay ho mà cũng chẳng có lợi thậm chí còn mang đến phiền phức rắc rối cho bản thân ba người.
Trương Nghĩa nhìn ba người gật đầu đã hiểu thì xoay người đi vào trong phòng làm việc của mình. Hắn lúc này thấy Vương Minh đang ngồi ở ghế salon, trên tay cầm trên tay bản hợp đồng mà tên Trần Tiến Đạt trước khi đi để lại, đang định mở miệng nói thì Vương Minh đã nói trước:
“Chú ngồi xuống đi”
“Vâng”
Trương Nghĩa gật đầu sâu đó đi đến ghê salon đối diện với Vương Minh ngồi xuống, hắn thấy Vương Minh vẫn đang chăm chú đọc thì im lặng không muốn quấy nhiễu hắn. Một lúc lâu sau Vương Minh mới đặt tài liệu xuống mặt bàn kính, hắn chỉ tay vào tập tài liệu hỏi Trương Nghĩa
“Đây là tất cả điều kiện mà công ty Phi Long đưa ra phải không?”
“Vâng”
“Chú nghĩ sao về những điều kiện này?”
Trương Nghĩa nghe câu hỏi này xong mà trầm lặng. Hắn lúc trước đã nhìn qua những điều kiện trong này rồi, phải nói là nếu đổi lại là công ty khác thì đây thật sự là những điều kiện hớp dẫn chết người, chỉ cần nhìn vào đây cũng có thể thấy được thành ý của công ty Phi Long. Nhưng mà không hiểu tại sao Trương Nghĩa cứ cảm giác bất an do dự trước những điều kiện này vì vậy lúc trước nói chuyện với Trần Tiến Đạt mặc cho Trần Tiến Đạt dùng đủ uy hiếp hay hấp dẫn thì Trương Nghĩa vẫn chọn thái độ ậm ờ không rõ ràng. Đây không phải là vì Trương Nghĩa có ác cảm gì với công ty Phi Long hay với Trần Tiến Đạt, đương nhiên Trương Nghĩa cũng không phủ nhận hắn có cái nhìn không tốt đẹp gì với Trần Tiến Đạt nhưng nguyên tắc làm việc của hắn là luôn vì lợi ích của công ty, không bao giờ để việc tư xen vào việc công vì vậy lúc xem xét các điều kiện Trương Nghĩa tư nhận mình đã cực kỳ khách quan.
Về phần Vương Minh thì khi hắn nhìn những điều kiện công ty Phi Long đưa ra mặc dù mặt ngoài không tỏ thái độ nhưng trong lòng rất kinh ngạc lại thật phần khó hiểu. Nhìn về tổng thể điều kiện đưa ra cực kỳ hấp dân, công ty Phi Long chấp nhận bồi thường những thiệt hại về kinh tế cho công ty Vương thị trong suốt thời gian chiến tranh kinh tế giữa hai công ty thậm chí còn mời công ty Vương thị cùng họp tắc chung vốn xây dựng một công ty nghiên cứu phần mềm máy tính theo tỷ lệ sáu bốn, công ty Vương thị sáu mươi phần trăm cổi phần còn công ty Phi Long chiếm chỉ bốn mươi phần trăm. Mà để đổi lại thì công ty Vương thị chỉ cần ngừng chiến đồng thời trao trả lại số cố phần của công ty Phi Long đang nắm giữ trong tay. Vương Minh đảm bảo nếu như hắn không phải là kẻ hiểu rõ con người Nguyễn Phi Long thì hắn tin tưởng sẽ lập tức cao hứng mà đồng ý ngay với nhưng điều kiện hấp dẫn này, nghĩ rằng hai công ty có thể hòa bình cùng hợp tác.
Nhưng mà khi hắn ngẫm lại tính cách của tên Nguyễn Phi Long mà hắn biết thì Vương Minh lập tức phủ định cái ý nghĩ này đi bởi vì trong ấn tượng của hắn Nguyễn Phi Long là điển hình của một tên công tử ăn chơi vô năng không có tài cán. Mà những loại người như này Vương Minh tiếp xúc và thấy rất nhiều rồi, đó đều là những kể vô cùng cao ngạo, luôn tưởng rằng mình là ông trời con, không coi ai ra gì, chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng mà quan trọng nhất chính là những kẻ như thế này thì mặt mũi đối với chúng là vô cùng quan trọng. Nhìn những điều kiện mà công ty Phi Long đưa ra thì chính xác là một sự đầu hàng của công ty Phi Long, điều này không khác gì việc đánh vào mặt mũi của Nguyễn Phi Long cả, Vương Minh thề rằng chắc chắn có đánh chết tên Nguyễn Phi Long sẽ không làm như vậy. Cuối cùng Vương Minh kết luận cũng không khác gì Trương Nghĩa cả, hắn đều cảm thấy bên trong những viên kẹo hớp dân tưởng như ngọt ngào này hình như có chứa thuốc độc nhưng mà Vương Minh cũng không có dám chắc nên hắn muốn nghe ý kiến của Trương Nghĩa.
Trương Nghĩa trầm ngẫm một lát rồi nói duy nhất một câu:
“Em cảm thấy trong này có điều quá mức kỳ lạ”
“Kỳ lạ? Chú thử nói cách nghĩ của chú xem”
Vương Minh hứng thú hỏi
Trương Nghĩa liền một hơi nói về cái nhìn của mình về điều kiện lần này của công ty Phi Long liền một mạch hơn mười lăm phút mới dừng lại. Suốt cả mười lăm phút đó, Vương Minh chỉ im lặng là người nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý với quan điểm của Trương Nghĩa. Vương Minh đã xác định được ý kiến của Trương Nghĩa cùng với ý nghĩ của hắn không khác nhau là bao liền lập tức cùng Trương Nghĩa bàn bạc kế sách ứng phó. Vương Minh hỏi
“Chú sắp tới định làm như thế nào?”
“Vấn đề này…”
Trương Nghĩa quả thật rất khó trả lời câu hỏi này của Vương Minh bởi vì hắn hiện giờ thật sự là không biết nên làm thế nào cho phải. Đối phương đã chịu nhận thua đồng thời lại còn đưa ra điều kiện bồi thường rất lớn nếu như hắn kiên quyết đổi tận giết tuyệt thì không phù hợp với quy tắc của giới kinh doanh, điều này khẳng định chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty trong giới kinh doanh Việt Nam, điều này quả thật là không tốt đối với sự phát triển trên đất Việt của Vương thị trong tương lai. Suy nghĩ một lát Trương Nghĩa đột nhiên nhớ ra điều gì đó hướng Vương Minh nói
“Hay làm chúng ta thử hỏi ý kiến của tiểu thư Thư Kiều xem”
“Thư Kiều? Nàng ta thì liên quan gì đến việc này”
Vương Minh bực mình dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Trương Nghĩa rõ ràng việc này chỉ là có liên quan đến công ty Vương thị làm gì liên quan đến công ty Thư Kiều của Thư Kiều cơ chứ, tại sao phải hỏi ý kiến của nàng ta
“Ách… là thế này… anh nghĩ xem công ty của chúng ta và công ty Thư Kiều liên hợp lại tấn công công ty Phi Long, mà công ty Phi Long một khi đã đến đặt vấn đề cầu hòa cùng chúng ta thì không có lý do gì lại không đến đặt điều kiện với công ty Thư Kiều cả”
Trương Nghĩa vội vàng giải thích ý kiến của mình
“Làm sao chú chắc công ty Phi Long sẽ tìm đến Thư Kiều?”
“Cái này em chắc chắn bởi vì trong suốt quá trình chiến đấu với công ty Phi Long thì tiểu thư Thư Kiều là hăng hái xông xáo nhất, nàng ta hiện giờ cũng thu được gần 20% số cổ phần của công ty Phi Long rồi. Anh nghĩ xem nếu công ty Phi Long thật sự muốn cầu hòa chắc chắn không thể bỏ qua nàng ta được”
“Ừ, chú nói cũng có lí. Vậy thì tí nữa anh sẽ trực tiếp đi tìm nàng ta vậy”
Vương Minh gật đầu đồng thời hắn cũng thấy có chút nhớ nhung Thư Kiều, nhớ khuôn mặt động lòng người nhưng lạnh lùng của nàng, nhớ đến thân hình cữ S trước sau đây đà của nàng. Cứ nghĩ đến không biết tại sao Vương Minh lại cảm thấy lòng lại ngứa ngứa như mèo cao a. Vương Minh nhiều lúc cũng khó hiểu không biết tại sao mỗi lần ở gần nàng ta là Vương Minh lại có một thứ ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, cuối cùng nghĩ không ra nên hắn chỉ có thể quy mọi tội lỗi lên sự tăng trưởng của hắc ám nội khí.
/398
|