Vương Minh lúc này đang ngồi trong phòng VIP của nhà hàng B, ánh mắt có chút mê mẩn nhìn Thư Kiều ngồi đối diện. Mặc dù hắn biết Thư Kiều rất đẹp nhưng thật không ngờ rằng những gì hắn biết về nàng mới chỉ là một phần trong vẻ đẹp của nàng ta mà thôi.
Thư Kiều hôm nay đặc biệt ăn mặc rất tỉ mỉ, một thần đồng phục công sở bó sát người tôn lên bộ ngực cao thẳng đẫy đà của người thiếu nữ. Chiếc váy bó sát thân hiện lộ rõ ra bộ mông căng tròn đầy dụ hoặc. Phía dưới bao lấy đôi chân thon dài hoàn mỹ là một đôi tất chân màu đen, kết hợp với làn da trắng ngần của nàng tạo ra một loại cổng hưởng thị giác khiến bất cứ tên đàn ông nào cũng bị hấp dẫn. Lúc này trên người nàng không chỉ tản ra khí chất thanh xuân thiếu nữ mà còn ẩn hiện một chút gì đó khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, hai loại khí chất khác biệt nhưng không hề tạo ra phản cảm mặc ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau làm tăng lên sự hấp dẫn của chủ nhân.
Vương Minh nhìn Thư Kiều trong lòng cảm thán lúc này hắn cũng đoán ra được một chút tại sao Nguyễn Giai Giai lại không thích Thư Kiều rồi. Mặc dù Nguyễn Giai Giai xinh đẹp không kém gì Thư Kiều nhưng thứ khiến nàng ta thua Thư Kiều chính là ở lại khí chất, Nguyễn Giai Giai hoạt bát thiếu nữ thanh xuân đáng yêu khiến mọi người yêu thích còn Thư Kiều là phong tình vạn trùng quyến rũ hấp dẫn.
Thư Kiều lúc này đang cúi đầu ăn không dám ngẩng mặt lên. Nếu như là bình thường cho dù là ở nhà thì nàng cũng không làm ra cái hành động có chút thiếu lịch sự như thế này nhưng lúc này đây nàng không thể không ngẩng đầu lên được bởi vì mỗi lần ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt như lửa nóng của Vương Minh ngăm trên người nàng thì nàng cảm thấy rất không được tự nhiên, trong lòng không hiểu như thế nào lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó hiểu, có chút xấu hổ, có chút e thẹn, lại có chút tức giận. Nói chung lúc này cảm xúc trong lòng Thư Kiều đang trong tình trạng hỗn loạn vì vậy nàng bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn cúi đầu tránh việc phải trực tiếp tiếp xúc với cái ánh mắt bỏng rát kia sau đó cố gắng bình ổn lại tâm tình.
Hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, cứ thế Thư Kiều lặp lại liên tục cho đến tận khí nàng cảm thấy đã khôi phục lại được một chút sự điềm tĩnh và lãnh đạm thường ngày thì mới ngẩng đầu lên nói với Vương Minh
“Cơm đã ăn no, đến lúc chúng ta bàn công việc được rồi chứ”
“Tất nhiên là được rồi”
Vương Minh cười hề hề nói
“Vậy trước hết anh hãy nói về điều kiện của công ty Phi Long đi”
Thư Kiều bình thản nói
Vương Minh gật đầu, hắn biết Thư Kiều là một người nghiêm túc, công ra công mà tư ra từ, lúc này cần là thái độ nghiêm túc không thể cợt nhả được vì vậy Vương Minh thu lại nụ cười, bắt đầu nói tất cả điều kiện mà công ty Phi Long đưa ra. Phải nói chừng gần mười phút thì mới xong, cuối cùng Vương Minh chốt một câu kết luận
“Anh thấy rằng điều kiện này quá mức mê người nhưng chính vì quá mức mê người nên anh cảm giác có chút không ổn. Em thấy sao Thư Kiều?”
Thư Kiều nghe Vương Minh nói thì có chút nhăn mày, trợn trắng mắt nhìn Vương Minh. Nàng thật sự không thích cách xưng hô anh anh em em của Vương Minh bởi vì cách xưng hô này khiến người khác cảm giác quan hệ giữa hai người rất mập mờ nhưng nàng cũng biết đối với loại lưu manh vô sỉ da mặt siêu dày như Vương Minh thì có nói cũng bằng không vì vậy chỉ có thể nhăn mày biểu hiện cho hắn biết sự bất mãn của nàng với cách xưng hô của hắn mà thôi.
Vương Minh thấy nàng trợn mắt nhìn hắn bộ dạng rất bất mãn thì cũng chăng thèm để ý, chỉ hí mắt nhe răng nở nụ cười cực kỳ tươi tắn với nàng ta. Thư Kiều trợn mắt nhìn Vương Minh một lát thấy hắn vẫn không có chút bộ dạng gì của người giác ngộ cả thì cũng chỉ bất đắc dĩ, nàng hừ lạnh một tiếng nói
“Đúng là quá mức kỳ lạ a. Theo lý thuyết thì công ty Phi Long chắc chắn không thể ra một cái giá lớn như vậy được, đặc biệt là về vụ chung vốn đầu tư công ty công nghệ thông tin. Trông bế ngoài vụ hùn vốn này dường như có vẻ là quả ngọt nhưng rất dễ có bậy rập ”
Thư Kiều lúc đầu nghe những điều kiện mà Vương Minh nêu ra cũng có chút động tâm nghĩ rằng công ty Phi Long nhận thua nhưng càng nghe những điều kiện về sau, càng cảm thấy những điều kiện về sau còn tốt hơn cả điều kiện phía trên vì vậy không thể không xuất hiện nghi ngờ.
Đây là một loại trực giác của con người, nếu như bạn được một người đối tốt với bạn chắc chắn bạn sẽ rất vui mừng nhưng nếu như người đó đối với bạn bằng một thái độ tốt quá mức bình thường, lúc đó chắc chắn người đó đang có ý đồ gì đó với bạn. Chính Vương Minh cũng nhờ loại trực giác này mới cảm giác được có điều không ổn bằng không với vốn kiến thức kinh nghiệm kinh doanh chỉ trên giấy như hắn thì làm sau có thể thấy được sự ảo diệu trong đó cơ chứ. Đương nhiên về phần Thư Kiều thì nàng ta ngoài trực giác còn có sự nhạy bén của một người kinh doanh nên về lý giải sâu sắc hơn Vương Minh rất nhiều.
“Vậy em nghĩ bọn anh nên làm thế nào bây giờ?”
Vương Minh hỏi Thư Kiều
Nếu theo bình thường thì Thư Kiều sẽ không trả lời loại câu hỏi như thế này bởi dù sao công ty Vương thị cũng không phải là của nàng, nàng không có quyền và cũng chẳng muốn quan tâm đến nhưng lại nghĩ nếu như công ty Vương thị đã nhận được hợp đồng thì chắc chắn không sớm thì muốn sẽ đến lượt công ty nàng vì vậy lần này nàng phá lệ mà trả lời.
“Tôi nghĩ rằng hiện giờ mọi thứ chưa chắc chắn, chúng ta không thể biết được rốt cuộc công ty Phi Long thật sự nhận thua hay là đang âm thầm bố trí một cái bẫy cho chúng ta nhảy vào. Vì vậy tôi nghĩ rằng tạm thời không đưa ra câu trả lời vội, đồng thời cũng dừng mọi hoạt động công kích trên thị trường tài chính. Tạm thời chúng ta sẽ bất động quan sát biểu hiện của công ty Phi Long”
Vương Minh nghe xong có chút không đồng ý với ý kiến Thư Kiều hắn nói
“Anh biết em cẩn thận nhưng hiện giờ nếu chúng ta bất động thì sẽ tạo thời gian cho công ty Phi Long phục hồi, đến lúc chúng ta cần ra tay thì sẽ rất khó khăn”
Thư Kiều làm sao không biết điều này nhưng mà nàng là một người kinh doanh nàng việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn cẩn thận thân, nếu như mọi thứ không quá nắm chắc sẽ không đưa ra quyết định.
Vương Minh nhìn vào ánh mắt kiến nghị của nàng, biết rằng hắn muốn khuyên nàng hành động là rất khó. Hết cách hắn đành phải nói cái sự kiện kia ra, mặc dù trong lòng hắn cũng chẳng muốn nói ra chút nào. Thực sự từ lúc khai chiến với công ty Phi Long, Vương Minh đã xác định cho công ty Phi Long một cái án tử rồi vì vậy hắn bất chấp mặc cho lần này công ty Phi Long thật sự là đầu hàng nhận thua thì hắn cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt mới thôi. Vương Minh dựa lưng vào ghế nói
“À đúng rồi, anh quên mất chưa nói với em một chuyện rất quan trọng?”
“Chuyện gì?”
Thư Kiều nhìn gương mặt cười cợt của Vương Minh thì cảm thấy khó hiểu, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ bất an.
Vương Minh nhìn biểu hiện đề phòng như thể chuẩn bị đối mặt với đại địch của Thư Kiều thì biết nàng bằng trực giác dường như cảm nhận được gì đó rồi. Hắn biết một khi nàng nghe được cái chuyện hắn đánh tên Trần Tiến Đạt nhập viện chắc chắn sẽ cực độ tức giận nhưng hắn tin tưởng đến khi nói với nàng kế hoạch mà hắn vừa nghĩ ra trên đường đến đây thì chắc chắn nàng ta sẽ lập tức nguôi giận ngay. Vương Minh thập phần tự tin về kế hoạch sắp tới của mình sẽ thuyết phục được nàng ta đồng ý tham gia
“Hì hì, anh biết cái tên giám đốc của công ty Phi Long không?”
Thư Kiều nghi hoặc có chút không biết tại sao Vương Minh lại trả lời như vậy nhưng vẫn trả lời
Vương Minh nói
“Báo cho em một tin, là tên đó ở công ty Phi Long không biết số đen đủi thế nào lại đụng phải đúng lúc anh ở đó. Nhìn thấy mặt thằng đó ghét quá nên anh tiện tay đập gãy vài cái xương của hắn”
Thư Kiều nghe xong thì ngẩn người ra một lúc sau khuôn mặt đột nhiên trở lên đen gì như bầu trời trước cơn dông bão. Chỉ cần người quen nàng nhìn thấy mặt nàng lúc này chắc chắn sẽ biết nàng đang trong trạng thái cực độ tức giận, mà nàng đã tức giận lên thì cực kỳ đáng sợ vì vậy nếu không muốn bị nàng trút giận thì hãy nhanh chóng chạy lẹ.
Phanh…!
Thư Kiều nhìn Vương Minh thần sắc tươi cười như không có chuyện gì thì lửa giận đã cháy lại càng cháy dữ dội hơn. Giận đến tím tái mặt, nàng cũng không thể kiên nhẫn giữ lại bộ dạng điềm tĩnh thường ngày nữa, đập mạnh vào mặt bàn, đôi mắt trợn trừng như muốn giết người nhìn Vương Minh, nàng quát
“Vương Minh anh có biết anh làm như thế là không hợp lẽ thường hay không, anh có lường trước được hậu quạ nghiêm trọng của việc này hay không?”
Thư Kiều hôm nay đặc biệt ăn mặc rất tỉ mỉ, một thần đồng phục công sở bó sát người tôn lên bộ ngực cao thẳng đẫy đà của người thiếu nữ. Chiếc váy bó sát thân hiện lộ rõ ra bộ mông căng tròn đầy dụ hoặc. Phía dưới bao lấy đôi chân thon dài hoàn mỹ là một đôi tất chân màu đen, kết hợp với làn da trắng ngần của nàng tạo ra một loại cổng hưởng thị giác khiến bất cứ tên đàn ông nào cũng bị hấp dẫn. Lúc này trên người nàng không chỉ tản ra khí chất thanh xuân thiếu nữ mà còn ẩn hiện một chút gì đó khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, hai loại khí chất khác biệt nhưng không hề tạo ra phản cảm mặc ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau làm tăng lên sự hấp dẫn của chủ nhân.
Vương Minh nhìn Thư Kiều trong lòng cảm thán lúc này hắn cũng đoán ra được một chút tại sao Nguyễn Giai Giai lại không thích Thư Kiều rồi. Mặc dù Nguyễn Giai Giai xinh đẹp không kém gì Thư Kiều nhưng thứ khiến nàng ta thua Thư Kiều chính là ở lại khí chất, Nguyễn Giai Giai hoạt bát thiếu nữ thanh xuân đáng yêu khiến mọi người yêu thích còn Thư Kiều là phong tình vạn trùng quyến rũ hấp dẫn.
Thư Kiều lúc này đang cúi đầu ăn không dám ngẩng mặt lên. Nếu như là bình thường cho dù là ở nhà thì nàng cũng không làm ra cái hành động có chút thiếu lịch sự như thế này nhưng lúc này đây nàng không thể không ngẩng đầu lên được bởi vì mỗi lần ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt như lửa nóng của Vương Minh ngăm trên người nàng thì nàng cảm thấy rất không được tự nhiên, trong lòng không hiểu như thế nào lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó hiểu, có chút xấu hổ, có chút e thẹn, lại có chút tức giận. Nói chung lúc này cảm xúc trong lòng Thư Kiều đang trong tình trạng hỗn loạn vì vậy nàng bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn cúi đầu tránh việc phải trực tiếp tiếp xúc với cái ánh mắt bỏng rát kia sau đó cố gắng bình ổn lại tâm tình.
Hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, cứ thế Thư Kiều lặp lại liên tục cho đến tận khí nàng cảm thấy đã khôi phục lại được một chút sự điềm tĩnh và lãnh đạm thường ngày thì mới ngẩng đầu lên nói với Vương Minh
“Cơm đã ăn no, đến lúc chúng ta bàn công việc được rồi chứ”
“Tất nhiên là được rồi”
Vương Minh cười hề hề nói
“Vậy trước hết anh hãy nói về điều kiện của công ty Phi Long đi”
Thư Kiều bình thản nói
Vương Minh gật đầu, hắn biết Thư Kiều là một người nghiêm túc, công ra công mà tư ra từ, lúc này cần là thái độ nghiêm túc không thể cợt nhả được vì vậy Vương Minh thu lại nụ cười, bắt đầu nói tất cả điều kiện mà công ty Phi Long đưa ra. Phải nói chừng gần mười phút thì mới xong, cuối cùng Vương Minh chốt một câu kết luận
“Anh thấy rằng điều kiện này quá mức mê người nhưng chính vì quá mức mê người nên anh cảm giác có chút không ổn. Em thấy sao Thư Kiều?”
Thư Kiều nghe Vương Minh nói thì có chút nhăn mày, trợn trắng mắt nhìn Vương Minh. Nàng thật sự không thích cách xưng hô anh anh em em của Vương Minh bởi vì cách xưng hô này khiến người khác cảm giác quan hệ giữa hai người rất mập mờ nhưng nàng cũng biết đối với loại lưu manh vô sỉ da mặt siêu dày như Vương Minh thì có nói cũng bằng không vì vậy chỉ có thể nhăn mày biểu hiện cho hắn biết sự bất mãn của nàng với cách xưng hô của hắn mà thôi.
Vương Minh thấy nàng trợn mắt nhìn hắn bộ dạng rất bất mãn thì cũng chăng thèm để ý, chỉ hí mắt nhe răng nở nụ cười cực kỳ tươi tắn với nàng ta. Thư Kiều trợn mắt nhìn Vương Minh một lát thấy hắn vẫn không có chút bộ dạng gì của người giác ngộ cả thì cũng chỉ bất đắc dĩ, nàng hừ lạnh một tiếng nói
“Đúng là quá mức kỳ lạ a. Theo lý thuyết thì công ty Phi Long chắc chắn không thể ra một cái giá lớn như vậy được, đặc biệt là về vụ chung vốn đầu tư công ty công nghệ thông tin. Trông bế ngoài vụ hùn vốn này dường như có vẻ là quả ngọt nhưng rất dễ có bậy rập ”
Thư Kiều lúc đầu nghe những điều kiện mà Vương Minh nêu ra cũng có chút động tâm nghĩ rằng công ty Phi Long nhận thua nhưng càng nghe những điều kiện về sau, càng cảm thấy những điều kiện về sau còn tốt hơn cả điều kiện phía trên vì vậy không thể không xuất hiện nghi ngờ.
Đây là một loại trực giác của con người, nếu như bạn được một người đối tốt với bạn chắc chắn bạn sẽ rất vui mừng nhưng nếu như người đó đối với bạn bằng một thái độ tốt quá mức bình thường, lúc đó chắc chắn người đó đang có ý đồ gì đó với bạn. Chính Vương Minh cũng nhờ loại trực giác này mới cảm giác được có điều không ổn bằng không với vốn kiến thức kinh nghiệm kinh doanh chỉ trên giấy như hắn thì làm sau có thể thấy được sự ảo diệu trong đó cơ chứ. Đương nhiên về phần Thư Kiều thì nàng ta ngoài trực giác còn có sự nhạy bén của một người kinh doanh nên về lý giải sâu sắc hơn Vương Minh rất nhiều.
“Vậy em nghĩ bọn anh nên làm thế nào bây giờ?”
Vương Minh hỏi Thư Kiều
Nếu theo bình thường thì Thư Kiều sẽ không trả lời loại câu hỏi như thế này bởi dù sao công ty Vương thị cũng không phải là của nàng, nàng không có quyền và cũng chẳng muốn quan tâm đến nhưng lại nghĩ nếu như công ty Vương thị đã nhận được hợp đồng thì chắc chắn không sớm thì muốn sẽ đến lượt công ty nàng vì vậy lần này nàng phá lệ mà trả lời.
“Tôi nghĩ rằng hiện giờ mọi thứ chưa chắc chắn, chúng ta không thể biết được rốt cuộc công ty Phi Long thật sự nhận thua hay là đang âm thầm bố trí một cái bẫy cho chúng ta nhảy vào. Vì vậy tôi nghĩ rằng tạm thời không đưa ra câu trả lời vội, đồng thời cũng dừng mọi hoạt động công kích trên thị trường tài chính. Tạm thời chúng ta sẽ bất động quan sát biểu hiện của công ty Phi Long”
Vương Minh nghe xong có chút không đồng ý với ý kiến Thư Kiều hắn nói
“Anh biết em cẩn thận nhưng hiện giờ nếu chúng ta bất động thì sẽ tạo thời gian cho công ty Phi Long phục hồi, đến lúc chúng ta cần ra tay thì sẽ rất khó khăn”
Thư Kiều làm sao không biết điều này nhưng mà nàng là một người kinh doanh nàng việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn cẩn thận thân, nếu như mọi thứ không quá nắm chắc sẽ không đưa ra quyết định.
Vương Minh nhìn vào ánh mắt kiến nghị của nàng, biết rằng hắn muốn khuyên nàng hành động là rất khó. Hết cách hắn đành phải nói cái sự kiện kia ra, mặc dù trong lòng hắn cũng chẳng muốn nói ra chút nào. Thực sự từ lúc khai chiến với công ty Phi Long, Vương Minh đã xác định cho công ty Phi Long một cái án tử rồi vì vậy hắn bất chấp mặc cho lần này công ty Phi Long thật sự là đầu hàng nhận thua thì hắn cũng sẽ đuổi tận giết tuyệt mới thôi. Vương Minh dựa lưng vào ghế nói
“À đúng rồi, anh quên mất chưa nói với em một chuyện rất quan trọng?”
“Chuyện gì?”
Thư Kiều nhìn gương mặt cười cợt của Vương Minh thì cảm thấy khó hiểu, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ bất an.
Vương Minh nhìn biểu hiện đề phòng như thể chuẩn bị đối mặt với đại địch của Thư Kiều thì biết nàng bằng trực giác dường như cảm nhận được gì đó rồi. Hắn biết một khi nàng nghe được cái chuyện hắn đánh tên Trần Tiến Đạt nhập viện chắc chắn sẽ cực độ tức giận nhưng hắn tin tưởng đến khi nói với nàng kế hoạch mà hắn vừa nghĩ ra trên đường đến đây thì chắc chắn nàng ta sẽ lập tức nguôi giận ngay. Vương Minh thập phần tự tin về kế hoạch sắp tới của mình sẽ thuyết phục được nàng ta đồng ý tham gia
“Hì hì, anh biết cái tên giám đốc của công ty Phi Long không?”
Thư Kiều nghi hoặc có chút không biết tại sao Vương Minh lại trả lời như vậy nhưng vẫn trả lời
Vương Minh nói
“Báo cho em một tin, là tên đó ở công ty Phi Long không biết số đen đủi thế nào lại đụng phải đúng lúc anh ở đó. Nhìn thấy mặt thằng đó ghét quá nên anh tiện tay đập gãy vài cái xương của hắn”
Thư Kiều nghe xong thì ngẩn người ra một lúc sau khuôn mặt đột nhiên trở lên đen gì như bầu trời trước cơn dông bão. Chỉ cần người quen nàng nhìn thấy mặt nàng lúc này chắc chắn sẽ biết nàng đang trong trạng thái cực độ tức giận, mà nàng đã tức giận lên thì cực kỳ đáng sợ vì vậy nếu không muốn bị nàng trút giận thì hãy nhanh chóng chạy lẹ.
Phanh…!
Thư Kiều nhìn Vương Minh thần sắc tươi cười như không có chuyện gì thì lửa giận đã cháy lại càng cháy dữ dội hơn. Giận đến tím tái mặt, nàng cũng không thể kiên nhẫn giữ lại bộ dạng điềm tĩnh thường ngày nữa, đập mạnh vào mặt bàn, đôi mắt trợn trừng như muốn giết người nhìn Vương Minh, nàng quát
“Vương Minh anh có biết anh làm như thế là không hợp lẽ thường hay không, anh có lường trước được hậu quạ nghiêm trọng của việc này hay không?”
/398
|