Vương Minh biết Trương Nghĩa trong phòng làm việc có cất giữ vài loại rượu quí hiếm để dùng để tiếp khách quan trọng chỉ là hắn không biết Trương Nghĩa để mấy chai rượu này ở đây nên đành phải dùng dị năng quét khắp các góc ngách của căn phòng làm việc một lượt. Nhờ sự trợ giúp của dị năng, Vương Minh cũng không mất quá nhiều thời gian đã tìm ra. Hắn tiến đến nơi cất rượu lấy xuống một chai rượu vang đỏ khá lâu năm của Pháp cùng với hai chiếc ly champagne rồi trở lại chỗ ngồi. Đặt hay chiếc ly lên trên bàn, Vương Minh dùng dụng cụ chuyên dụng để mở chai vang rồi lần lượt rót những dòng chất lỏng đỏ sẫm như máu vào hai chiếc ly. Làm xong tất cả, Vương Minh mới ngồi xuống ghế làm một tư thế mời với Lê Thị Tuyết.
“Mời chị, một chút rượu bình thường, hi vọng chị không chê”
“Không dám”
Lê Thị Tuyết nói sau đó vươn bàn tay trắng nõn như ngọc cầm lấy ly rượu, rồi rất tao nhãn đặt miệng ly lên trên bờ môi đỏ mọng quyến rũ, từng dòng chất lỏng từ từ chảy vào trong miệng nàng. Do uống rượu, mặt nàng nhanh chóng bị nhuốm một màu hồng phấn mê người, làm nàng toát ra một loại phong tình khác biệt bình thường khiến Vương Minh ngồi đối diện không khỏi hơi ngẩn ngơ.
Lê Thị Tuyết tu một hơi cạn sách ly rượu nhưng nàng cảm thấy dừng như vậy chưa đủ, nàng cũng không đợi Vương Minh rót mà cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, tự mình rót rượu. Nàng mỗi lần rót đầu từng chén rồi một hơi uống cạn, chuỗi hành động như vậy cứ lặp đi lặp lại hết ly này lại đến ly khác. Vương Minh thây nàng uống rượu không muốn sống như vậy lúc đầu định giật lại chai rượu khỏi tay nàng nhưng vừa vươn tay ra hắn lại dừng lại. Hắn nhận thấy lúc này Lê Thị Tuyết đang muốn mượn rượu để say. Vương Minh thấy vậy thì lắc đầu thu tay lại, không ngăn cản nàng nữa đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tò mò, không biết bí mật của nàng là cỡ nào đau lòng mà khiến một người như Lê Thị Tuyết lại phải nhờ đến rượu để lấy dũng khí.
Lê Thị Tuyết cứ uống, uống liên tục, vô số rượu chảy vào trong bụng nàng. Nàng uống cho đến cảm giác đầu óc váng váng, bắt đầu lâm vào trọng thái nửa tỉnh nửa say thì mới quăng ly rượu xuống sàn, nhìn chằm chằm vào Vương Minh, ánh mắt lờ đờ đưa ra một lời đề nghị:
“Mr Boss, tôi có thể mượn bờ vài của anh một lúc được không?”
Vương Minh bị lời đề nghị của nàng làm cho giật mình. Hắn lúc này không biết trả lời nàng thế nào cho phải. Hắn không dám nói “có” bởi vì trải qua việc đêm qua hắn ít nhiều có chút e sợ việc tiếp cận người phụ nữ xinh đẹp này, mà hắn nói không cũng không được bởi nhìn bộ dạng đầu khổ cùng buồn bã của nàng thì hắn lại không nỡ từ chối. Quả thật là khó trả lời a.
Lê Thị Tuyết thấy Vương Minh chần chừ không trả lời thì cũng không đợi hắn trả lời nữa, nàng đứng dậy đi đến chỗ Vương Minh rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, ngả đầu dựa vào vai của hắn.
Vương Minh thấy vậy thì thở dài, cũng không đẩy nàng ra đồng thời cũng lập tức tập trung một phần tinh thần đè nén hắc ám nội khí trong cơ thể bởi ở tư thế hiện tại, hắn mỗi lần hô hấp đều gửi được mùi thơm trên cơ thể Lê Thị Tuyết. Mặc dù lúc này qua nói chuyện thì hắn biết khi nàng vận dụng thứ nội khí trong người nàng thì mùi thơm trên cơ thể nàng mới có phát huy được hoàn toàn tác dụng kích dục nhưng mà đề phòng cũng chẳng thừa, Vương Minh mặc dù trong lòng rất hoài niệm cái tư vị tiêu hồn đêm qua nhưng hắn biết mỹ nhân bên cạnh là một bông hoa hồng vô số gai, càng dính vào thì sẽ càng phiền phức nên hắn không dám tái diễn lại tình cảnh tối qua.
Lê Thị Tuyết thấy thân thể Vương Minh hơi căng thẳng thì nàng cười cười, nàng biết Vương Minh đang lo sợ cái gì, nàng trấn an hắn:
“Ngài không cần căng thẳng quá như vậy, tình cảnh đêm qua sẽ không thể tái diễn bởi hiện giờ trong cơ thể tôi nội khí còn chưa hồi phục đủ để dùng”
Vương Minh nghe lời trấn an của nàng tâm cũng buông lỏng một chút nhưng cũng không dám hoàn toàn buông lỏng. Hiện giờ bên cạnh hắn đang là một khối thân thể hoàn mỹ với những đường cong nóng bỏng, với một khí chất thành thục cực kỳ có lực dụ hoặc, trong hô hấp xen lẫn một loại mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng của cơ thể cực kỳ khiêu khích đàn ông đã thế lại còn phối hợp với hương rượu nên lực sát thương đối với đàn ông của nàng càng gia tăng lên vài phần. Trong trường hợp như thế này, nếu như trong đầu Vương Minh mà không có vài ý nghĩ xấu xa thì cũng chẳng cần đến người ngoài, Vương Minh cũng sẽ tự nghi ngờ liệu sinh lý của hắn có phải bất bình thường hay không. Vương Minh rất sợ hắn lại một lần nữa bị nàng mê hoặc khiến cho hắc ám nội khí vượt khỏi tầm kiểm soát thế nên tinh thần của hắn chỉ mới thả lỏng một phần còn phần lớn vẫn đang đề phòng, chỉ cân hắc ám nội khí trong cơ thể hơi có dấu hiệu nhỏ rục rịch là lập tức đàn áp ngay.
Lê Thị Tuyết nhìn biểu hiện của Vương Minh, thấy hắn vẫn đang đề phòng nàng thì cũng biết sự việc đêm qua đã để lại bóng mờ trong lòng hắn, nàng có trấn an hắn thế nào đi nữa thì hắn sẽ chẳng bao giờ buông lỏng sự đề phòng với nàng thế nên nàng cũng không tốn lời làm gì nữa.
Vương Minh hít ra thở vào vài lần, tập trung tinh thần tối đa, hắn thấy Lê Thị Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu gì đi vào chính để liền có chút không kiên nhẫn nhắc nhở:
“Chủ tịch Lê, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, tốt nhất chị nên nói vào việc chính”
“À, đúng vậy, nên nói việc chính thôi”
Lê Thị Tuyết thở dài, nàng nói:
“Câu chuyện nên bắt đầu từ đây nhỉ, năm tôi mười tám, hay mười lăm nhỉ. À không tốt nhất là nên bắt đầu từ đầu thì hơn, từ khi mà tôi được sinh ra trên cõi đời này”
Nàng hơi dừng lại một chút như muốn nhớ lại về cái đoạn hồi ức tuổi thanh xuân kia rồi sau đó mới dùng một thứ giọng buồn bã, cùng nghẹn ngào lại có chút xa xăm nói:
“Tôi sinh ra tại Đà Lạt, trong một gia đình trí thức hết sức bình thường. Bố mẹ tôi đều là công nhân viên chức giống như bao người, ông nội tôi là thầy thuốc kiêm một võ sư, trên tôi có một anh trai và một chị gái. Cuộc sống của gia đình sáu người chúng tôi trôi qua rất yên bình, sáng bố mẹ đi làm, ông mở hàng thuốc, anh chị đi học; chiều tối thì mọi người quây quần bên mâm cơm, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ lại được uống một bát nước thuốc thơm ngào ngạt ngon ngọt mà ông nội đặc biệt pha chế cho chúng tôi. Mãi cho đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ đến thứ thuốc đó, tôi lại cảm dự vị của nó phảng phất trong miệng. Có thể nói tuổi thở của tôi trôi qua rất yên bình, ngập tràn trong hạnh phúc và tình yêu thương của gia đình.”
Vương Minh nghe lời Lê Thị Tuyết nói thì thở dài, hắn không khỏi nhớ đến cái tuổi thơ gian khổ của mình. Quả thật nếu so với tuổi thơ của Lê Thị Tuyết thì đúng là cách một trời một vực, chẳng khác gì địa ngục với thiên đàng cả. Tuy vậy Vương Minh đến bây giờ cũng không hề có chút oán trách số phận đối với hắn bất công bởi vì hiện giờ hắn đã được số phận đền bù khá thỏa đáng rồi. Hít một hơi, Vương Minh tập trung tinh thần lắng nghe bởi hắn biết sau cái đoạn hồi ức tuổi thơ ngọt ngào này sẽ là một chuối sự kiện vô cùng quan trọng.
“Nhưng mà cái chuối ngày hạnh phúc đó cũng không có quá kéo dài được bao lâu cả. Mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một đêm mưa to gió lớn năm tôi mười tuổi”
Nói đến đây thì Lê Thị Tuyết dừng lại, cơ thể hơi run run lên, nàng cố kiềm chế nhưng mà khóe mắt vẫn chảy xuống vài giọt lệ.
“Mời chị, một chút rượu bình thường, hi vọng chị không chê”
“Không dám”
Lê Thị Tuyết nói sau đó vươn bàn tay trắng nõn như ngọc cầm lấy ly rượu, rồi rất tao nhãn đặt miệng ly lên trên bờ môi đỏ mọng quyến rũ, từng dòng chất lỏng từ từ chảy vào trong miệng nàng. Do uống rượu, mặt nàng nhanh chóng bị nhuốm một màu hồng phấn mê người, làm nàng toát ra một loại phong tình khác biệt bình thường khiến Vương Minh ngồi đối diện không khỏi hơi ngẩn ngơ.
Lê Thị Tuyết tu một hơi cạn sách ly rượu nhưng nàng cảm thấy dừng như vậy chưa đủ, nàng cũng không đợi Vương Minh rót mà cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, tự mình rót rượu. Nàng mỗi lần rót đầu từng chén rồi một hơi uống cạn, chuỗi hành động như vậy cứ lặp đi lặp lại hết ly này lại đến ly khác. Vương Minh thây nàng uống rượu không muốn sống như vậy lúc đầu định giật lại chai rượu khỏi tay nàng nhưng vừa vươn tay ra hắn lại dừng lại. Hắn nhận thấy lúc này Lê Thị Tuyết đang muốn mượn rượu để say. Vương Minh thấy vậy thì lắc đầu thu tay lại, không ngăn cản nàng nữa đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tò mò, không biết bí mật của nàng là cỡ nào đau lòng mà khiến một người như Lê Thị Tuyết lại phải nhờ đến rượu để lấy dũng khí.
Lê Thị Tuyết cứ uống, uống liên tục, vô số rượu chảy vào trong bụng nàng. Nàng uống cho đến cảm giác đầu óc váng váng, bắt đầu lâm vào trọng thái nửa tỉnh nửa say thì mới quăng ly rượu xuống sàn, nhìn chằm chằm vào Vương Minh, ánh mắt lờ đờ đưa ra một lời đề nghị:
“Mr Boss, tôi có thể mượn bờ vài của anh một lúc được không?”
Vương Minh bị lời đề nghị của nàng làm cho giật mình. Hắn lúc này không biết trả lời nàng thế nào cho phải. Hắn không dám nói “có” bởi vì trải qua việc đêm qua hắn ít nhiều có chút e sợ việc tiếp cận người phụ nữ xinh đẹp này, mà hắn nói không cũng không được bởi nhìn bộ dạng đầu khổ cùng buồn bã của nàng thì hắn lại không nỡ từ chối. Quả thật là khó trả lời a.
Lê Thị Tuyết thấy Vương Minh chần chừ không trả lời thì cũng không đợi hắn trả lời nữa, nàng đứng dậy đi đến chỗ Vương Minh rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, ngả đầu dựa vào vai của hắn.
Vương Minh thấy vậy thì thở dài, cũng không đẩy nàng ra đồng thời cũng lập tức tập trung một phần tinh thần đè nén hắc ám nội khí trong cơ thể bởi ở tư thế hiện tại, hắn mỗi lần hô hấp đều gửi được mùi thơm trên cơ thể Lê Thị Tuyết. Mặc dù lúc này qua nói chuyện thì hắn biết khi nàng vận dụng thứ nội khí trong người nàng thì mùi thơm trên cơ thể nàng mới có phát huy được hoàn toàn tác dụng kích dục nhưng mà đề phòng cũng chẳng thừa, Vương Minh mặc dù trong lòng rất hoài niệm cái tư vị tiêu hồn đêm qua nhưng hắn biết mỹ nhân bên cạnh là một bông hoa hồng vô số gai, càng dính vào thì sẽ càng phiền phức nên hắn không dám tái diễn lại tình cảnh tối qua.
Lê Thị Tuyết thấy thân thể Vương Minh hơi căng thẳng thì nàng cười cười, nàng biết Vương Minh đang lo sợ cái gì, nàng trấn an hắn:
“Ngài không cần căng thẳng quá như vậy, tình cảnh đêm qua sẽ không thể tái diễn bởi hiện giờ trong cơ thể tôi nội khí còn chưa hồi phục đủ để dùng”
Vương Minh nghe lời trấn an của nàng tâm cũng buông lỏng một chút nhưng cũng không dám hoàn toàn buông lỏng. Hiện giờ bên cạnh hắn đang là một khối thân thể hoàn mỹ với những đường cong nóng bỏng, với một khí chất thành thục cực kỳ có lực dụ hoặc, trong hô hấp xen lẫn một loại mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng của cơ thể cực kỳ khiêu khích đàn ông đã thế lại còn phối hợp với hương rượu nên lực sát thương đối với đàn ông của nàng càng gia tăng lên vài phần. Trong trường hợp như thế này, nếu như trong đầu Vương Minh mà không có vài ý nghĩ xấu xa thì cũng chẳng cần đến người ngoài, Vương Minh cũng sẽ tự nghi ngờ liệu sinh lý của hắn có phải bất bình thường hay không. Vương Minh rất sợ hắn lại một lần nữa bị nàng mê hoặc khiến cho hắc ám nội khí vượt khỏi tầm kiểm soát thế nên tinh thần của hắn chỉ mới thả lỏng một phần còn phần lớn vẫn đang đề phòng, chỉ cân hắc ám nội khí trong cơ thể hơi có dấu hiệu nhỏ rục rịch là lập tức đàn áp ngay.
Lê Thị Tuyết nhìn biểu hiện của Vương Minh, thấy hắn vẫn đang đề phòng nàng thì cũng biết sự việc đêm qua đã để lại bóng mờ trong lòng hắn, nàng có trấn an hắn thế nào đi nữa thì hắn sẽ chẳng bao giờ buông lỏng sự đề phòng với nàng thế nên nàng cũng không tốn lời làm gì nữa.
Vương Minh hít ra thở vào vài lần, tập trung tinh thần tối đa, hắn thấy Lê Thị Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu gì đi vào chính để liền có chút không kiên nhẫn nhắc nhở:
“Chủ tịch Lê, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, tốt nhất chị nên nói vào việc chính”
“À, đúng vậy, nên nói việc chính thôi”
Lê Thị Tuyết thở dài, nàng nói:
“Câu chuyện nên bắt đầu từ đây nhỉ, năm tôi mười tám, hay mười lăm nhỉ. À không tốt nhất là nên bắt đầu từ đầu thì hơn, từ khi mà tôi được sinh ra trên cõi đời này”
Nàng hơi dừng lại một chút như muốn nhớ lại về cái đoạn hồi ức tuổi thanh xuân kia rồi sau đó mới dùng một thứ giọng buồn bã, cùng nghẹn ngào lại có chút xa xăm nói:
“Tôi sinh ra tại Đà Lạt, trong một gia đình trí thức hết sức bình thường. Bố mẹ tôi đều là công nhân viên chức giống như bao người, ông nội tôi là thầy thuốc kiêm một võ sư, trên tôi có một anh trai và một chị gái. Cuộc sống của gia đình sáu người chúng tôi trôi qua rất yên bình, sáng bố mẹ đi làm, ông mở hàng thuốc, anh chị đi học; chiều tối thì mọi người quây quần bên mâm cơm, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ lại được uống một bát nước thuốc thơm ngào ngạt ngon ngọt mà ông nội đặc biệt pha chế cho chúng tôi. Mãi cho đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ đến thứ thuốc đó, tôi lại cảm dự vị của nó phảng phất trong miệng. Có thể nói tuổi thở của tôi trôi qua rất yên bình, ngập tràn trong hạnh phúc và tình yêu thương của gia đình.”
Vương Minh nghe lời Lê Thị Tuyết nói thì thở dài, hắn không khỏi nhớ đến cái tuổi thơ gian khổ của mình. Quả thật nếu so với tuổi thơ của Lê Thị Tuyết thì đúng là cách một trời một vực, chẳng khác gì địa ngục với thiên đàng cả. Tuy vậy Vương Minh đến bây giờ cũng không hề có chút oán trách số phận đối với hắn bất công bởi vì hiện giờ hắn đã được số phận đền bù khá thỏa đáng rồi. Hít một hơi, Vương Minh tập trung tinh thần lắng nghe bởi hắn biết sau cái đoạn hồi ức tuổi thơ ngọt ngào này sẽ là một chuối sự kiện vô cùng quan trọng.
“Nhưng mà cái chuối ngày hạnh phúc đó cũng không có quá kéo dài được bao lâu cả. Mọi thứ bắt đầu thay đổi vào một đêm mưa to gió lớn năm tôi mười tuổi”
Nói đến đây thì Lê Thị Tuyết dừng lại, cơ thể hơi run run lên, nàng cố kiềm chế nhưng mà khóe mắt vẫn chảy xuống vài giọt lệ.
/398
|