Minh “khỉ” ở đầu bên kia đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, những giọt mồ hôi to cỡ những hạt đậu ứa ra trên trán. Minh “khỉ” vội vàng nói:
“Dạ… dạ… cũng không hẳn là vậy”
“Vẫy nghĩa là thành công?”
“Dạ… không… không phải”
Nguyễn Phi Long thấy Minh “khỉ” nói vòng vo thì hắn cảm giác tên Minh “khỉ” này dường như ăn phải gan hùm mật gấu, dám trêu đùa hắn vì vậy không kìm nén được giận dữ, quát:
“Đ** c** m**, mày trêu bố mày à, muốn chết phải không”
“Em nào dám, cho dù cho em ăn gan hùm mật gấu em cũng không dám trêu chọc anh. Anh Long, xin anh nể tình thằng em luôn tận tâm trung thành phục vụ anh mấy năm này để cho em một cơ hội giải thích, xin anh bình tĩnh nghe em nói”
Minh “khỉ” vội vàng dùng giọng cầu xin nói. Hắn biết nếu hắn lúc này không giải thích rõ ràng thì trong mắt Nguyễn Phi Long hắn sẽ trở thành một kẻ thất bại mà hắn rất hiểu rõ, đối với Nguyễn Phi Long thì một kẻ thất bại chỉ là phế vật, chỉ có thể bị ném bỏ mà thôi. Nếu như hắn có thể giải thích, mặc dù chắc chắc là không tránh khỏi trách phạt chửi mắng nhưng như thế còn tốt hơn là bị Nguyễn Phi Long ném bỏ.
Nguyễn Phi Long mặc dù là một kẻ ăn chơi trác táng, trong Nguyễn gia được tính là một kẻ vô dụng nhưng thân là người trưởng thành trong một gia tộc lớn như Nguyễn gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều mặt tối và sáng của thế giới nên mặc dù trong đầu hắn, gái với rượu chiếm đa số nhưng hắn cũng ít nhiều cũng có vài phần trí tuệ và khí độ của một công tử. Vì vậy nghe lời cầu xin của Minh “khỉ”, hắn cũng tự kiềm chế được cơn tức giận trong lòng xuống, nói:
“Nói đi”
“Dạ… dạ… Việc là thế này…”
Minh “khỉ” biết hắn đã thành công thuyết phục Nguyễn Phi Long cho hắn một cơ hội vì vậy cũng không dám chậm trễ đáp, vội vàng trình bày. Tuy rằng hắn nói rất vội vàng nhưng khi nói rất trôi chảy, câu cú ngắn ngọn nhưng vẫn dễ hiểu và đủ nghĩa. Rõ ràng trước khi gọi điện cho Nguyễn Phi Long, hắn đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng rồi. Qua đây có thể thấy được bản lĩnh của Minh “khỉ” không tầm thường chút nào, sự tính toán kỹ lưỡng chu toàn và cơ trí của hắn quả thật đáng bội phục, thế nên cũng không quá khó hiểu khi mà hắn chỉ mất mấy năm đã có thể trở thành cánh tay trái đặc lực của Nguyễn Phi Long.
Sự tính toán và chuẩn bị kỹ lưỡng của Minh “khỉ” cuối cùng cũng xuất hiện chút hiệu quả, hiện giờ sắc mặt Nguyễn Phi Long vẫn rất âm trầm khó coi nhưng so với lúc trước cũng đã bớt đi được rất nhiều rồi. Nguyễn Phi Long lúc này cũng không ở cái tình trạng nửa nằm ngồi nữa mà đã ngồi hẳn dậy, bộ dạng rất nghiêm túc lắng nghe.
Nữ thư ký nhìn bộ dạng của Nguyễn Phi Long lúc này cũng biết hắn có việc quan trọng vì vậy cũng rất nghiêm chỉnh di chuyển ra xa một chút, giữ một khoảng cách vừa đủ không nghe được tiếng nói từ điện thoại lại vừa thuận tiện có thể nhanh nhất đi đến một khi Nguyễn Phi Long lên tiếng gọi. Chỉ nhìn biểu hiện nhỏ nhỏ này của cô ta cũng đã biết cô ta là người tâm trí cẩn thận và thông minh như thế nào, chả trách mà Nguyễn Phi Long lại có thể đem cô ta làm tình nhân của hắn.
Minh “khỉ” nói xong một lúc nhưng Nguyễn Phi Long vẫn trầm ngâm suy nghĩ những gì hắn vừa nghe. Việc hắn giao cho Minh “khỉ” làm rất đơn giản, đó là cho người bắt cóc Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận để ép Vương Minh phải nhượng bộ chịu ký vào cái bản thỏa thuận hợp tác mà lần trước hắn cho người đưa đến. Đây là cái phương pháp mà Nguyễn Phi Long rất ưa thích và rất hay sử dụng, cũng chính nhờ cái thủ đoạn này mà công ty Phi Long mới đánh bại được rất nhiều đối thủ trong các cuộc cạnh tranh bằng không nếu chỉ dựa vào “tài kinh doanh” của Nguyễn Phi Long thi sợ rằng cái công ty Phi Long này không phá sản đã là may chứ đừng mơ tưởng đạt được như một chút thành tựu như hiện giờ.
“Anh Long, việc là như vậy đó, em cũng không ngờ xung quanh hai con bé kia lại được bảo vệ kỹ càng như vậy thế nên mới bị bại lộ. Em xin nhận mọi trách nhiệm về thất bại lần này, xin anh trách phạt”
Minh “khỉ” dùng một giọng áy náy cùng hối hận nói.
“Được rồi, được rồi mày đừng có giả bộ trước mặt tao nữa, cái bản mặt mày tao lại còn lại gì, mày mà thật tâm chủ động xin nhận trừng phạt thì tao nghĩ mặt trời mọc phía tây rồi”
Nguyễn Phi Long nghe lời nói tự nhận trách phạt của Nguyễn Phi Long thì chỉ coi như gió thoảng bên tai bởi hắn biết lần này thất bại cũng không hoàn toàn trách tội Minh “khỉ”, thất là do thông tin tình báo của hắn sai sót. Với lại hắn quá hiểu rõ ràng cái tên thuộc hạ Minh “khỉ” này rồi nên cũng chẳng đề cái câu nói cuối cùng trong lòng.
“Hắc hắc…”
Minh “khỉ” cười ngượng nhưng trong lòng hắn đang vui sướng thở phào, hắn biết một cửa ải khó này hắn đã chính thức thoát rồi. Nhưng hắn cũng không dám để cái tâm tình này vui sướng này biểu lộ ra ngoài, mà dùng giọng cẩn cẩn thận thận, dè dặt hỏi Nguyễn Phi Long:
“Vậy anh Long, cái kế hoạch bắt cóc kia liệu có nên thực hiện tiếp hay không?”
“Đ***, mày ngu à, bị lộ rồi liệu còn thực hiện gì nữa”
“Não mày bị nhũn à….”
…
Nguyễn Phi Long vừa nghe xong thì lập tức máu nóng lại lên não, hung hăng mắng chửi Minh “khỉ”
Thông minh quá cũng có lúc bị thông minh hại. Cái câu nói này không thể nghi ngờ là thật sự chính xác đối với Minh “khỉ” vào lúc này. Minh “khỉ” hiện tại chỉ hận không tự tát vào cái miệng của mình một phen. Hắn tâm tính luôn cẩn thận, hắn lần này làm việc thất bại nên rất sợ nếu như tử chủ ý hành động lại khiến Nguyễn Phi Long khó chịu thế nên mới cẩn thận dò hỏi Nguyễn Phi Long một chút, ai dè cẩn thận quá lại chọc giận Nguyễn Phi Long.
Đúng vậy, người của hắn đã bị đối phương bắt giữ rồi thì chắc chắn đối phương sẽ biết kế hoạch bắt cóc của bọn hắn, đến lúc đó đối phương sẽ tăng mức độ bảo vệ hai con bé kia lên một mức độ kinh khủng hơn trước, đồng nghĩa với việc cơ hội thành công của hắn càng bé lại rất nhiều trừ phi Nguyễn Phi Long chịu chấp nhận đưa ra thật lớn hi sinh thì may ra có cơ hội bằng không cái kế hoạch kia chỉ có thể bỏ đi. Mà Minh “khỉ” thân là cánh tay trái của Nguyễn Phi Long, hắn cũng biết được khá rõ tình hình của Nguyễn Phi Long và Nguyễn gia hiện nay, hắn biết trong tình thế hiện giờ cả Nguyễn Phi Long và Nguyễn gia không thể chấp nhận bất cứ sự hi sinh lớn nào thế nên kết cục cuối cùng chỉ có thể là hủy bỏ cái kế hoạch kia. Thế cái câu hỏi của Minh “khỉ” quá mức thừa thãi đồng thời cũng khi vào tai Nguyễn Phi Long thì Nguyễn Phi Long lại có cảm giác Minh “khỉ” đang châm chọc vì vậy Nguyễn Phi Long làm sao mà không tức giận được cơ chứ.
Minh “khỉ” lập tức câm miệng, im lặng lắng nghe những lời chửi rủa của Nguyễn Phi Long mà không dám hé răng nói ra dù chỉ là một tiếng. Hắn biết Nguyễn Phi Long đang ở trong tình trạng máu nóng lên não cực nhiều, chỉ cần hắn dùng trò câm lặng, đợi Nguyễn Phi Long phát tiết hết lửa giận là mọi việc ổn thỏa cả thôi.
Chửi mắng khoảng chừng mười phút, Nguyễn Phi Long cảm thấy cổ khàn khàn, có chút khát khô thì dừng lại, cầm lấy một ly rượu không biết từ lúc nào được nữ thư ký đặt trên cái bàn thủy tinh uống một hơi cạn sạch. Lúc này hắn cảm giác cơn giận trong lòng sau một phen mắng chửi kia cũng không còn chút nào nữa thế nên cũng chẳng buồn tiếp tục mắng chửi Minh “khỉ”, hắn dùng giọng cam chịu nói:
“Thôi được rồi, coi như cái kế hoạch bắt có kia hủy bỏ đi”
“Dạ… dạ… cũng không hẳn là vậy”
“Vẫy nghĩa là thành công?”
“Dạ… không… không phải”
Nguyễn Phi Long thấy Minh “khỉ” nói vòng vo thì hắn cảm giác tên Minh “khỉ” này dường như ăn phải gan hùm mật gấu, dám trêu đùa hắn vì vậy không kìm nén được giận dữ, quát:
“Đ** c** m**, mày trêu bố mày à, muốn chết phải không”
“Em nào dám, cho dù cho em ăn gan hùm mật gấu em cũng không dám trêu chọc anh. Anh Long, xin anh nể tình thằng em luôn tận tâm trung thành phục vụ anh mấy năm này để cho em một cơ hội giải thích, xin anh bình tĩnh nghe em nói”
Minh “khỉ” vội vàng dùng giọng cầu xin nói. Hắn biết nếu hắn lúc này không giải thích rõ ràng thì trong mắt Nguyễn Phi Long hắn sẽ trở thành một kẻ thất bại mà hắn rất hiểu rõ, đối với Nguyễn Phi Long thì một kẻ thất bại chỉ là phế vật, chỉ có thể bị ném bỏ mà thôi. Nếu như hắn có thể giải thích, mặc dù chắc chắc là không tránh khỏi trách phạt chửi mắng nhưng như thế còn tốt hơn là bị Nguyễn Phi Long ném bỏ.
Nguyễn Phi Long mặc dù là một kẻ ăn chơi trác táng, trong Nguyễn gia được tính là một kẻ vô dụng nhưng thân là người trưởng thành trong một gia tộc lớn như Nguyễn gia, từ nhỏ đã tiếp xúc với rất nhiều mặt tối và sáng của thế giới nên mặc dù trong đầu hắn, gái với rượu chiếm đa số nhưng hắn cũng ít nhiều cũng có vài phần trí tuệ và khí độ của một công tử. Vì vậy nghe lời cầu xin của Minh “khỉ”, hắn cũng tự kiềm chế được cơn tức giận trong lòng xuống, nói:
“Nói đi”
“Dạ… dạ… Việc là thế này…”
Minh “khỉ” biết hắn đã thành công thuyết phục Nguyễn Phi Long cho hắn một cơ hội vì vậy cũng không dám chậm trễ đáp, vội vàng trình bày. Tuy rằng hắn nói rất vội vàng nhưng khi nói rất trôi chảy, câu cú ngắn ngọn nhưng vẫn dễ hiểu và đủ nghĩa. Rõ ràng trước khi gọi điện cho Nguyễn Phi Long, hắn đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng rồi. Qua đây có thể thấy được bản lĩnh của Minh “khỉ” không tầm thường chút nào, sự tính toán kỹ lưỡng chu toàn và cơ trí của hắn quả thật đáng bội phục, thế nên cũng không quá khó hiểu khi mà hắn chỉ mất mấy năm đã có thể trở thành cánh tay trái đặc lực của Nguyễn Phi Long.
Sự tính toán và chuẩn bị kỹ lưỡng của Minh “khỉ” cuối cùng cũng xuất hiện chút hiệu quả, hiện giờ sắc mặt Nguyễn Phi Long vẫn rất âm trầm khó coi nhưng so với lúc trước cũng đã bớt đi được rất nhiều rồi. Nguyễn Phi Long lúc này cũng không ở cái tình trạng nửa nằm ngồi nữa mà đã ngồi hẳn dậy, bộ dạng rất nghiêm túc lắng nghe.
Nữ thư ký nhìn bộ dạng của Nguyễn Phi Long lúc này cũng biết hắn có việc quan trọng vì vậy cũng rất nghiêm chỉnh di chuyển ra xa một chút, giữ một khoảng cách vừa đủ không nghe được tiếng nói từ điện thoại lại vừa thuận tiện có thể nhanh nhất đi đến một khi Nguyễn Phi Long lên tiếng gọi. Chỉ nhìn biểu hiện nhỏ nhỏ này của cô ta cũng đã biết cô ta là người tâm trí cẩn thận và thông minh như thế nào, chả trách mà Nguyễn Phi Long lại có thể đem cô ta làm tình nhân của hắn.
Minh “khỉ” nói xong một lúc nhưng Nguyễn Phi Long vẫn trầm ngâm suy nghĩ những gì hắn vừa nghe. Việc hắn giao cho Minh “khỉ” làm rất đơn giản, đó là cho người bắt cóc Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận để ép Vương Minh phải nhượng bộ chịu ký vào cái bản thỏa thuận hợp tác mà lần trước hắn cho người đưa đến. Đây là cái phương pháp mà Nguyễn Phi Long rất ưa thích và rất hay sử dụng, cũng chính nhờ cái thủ đoạn này mà công ty Phi Long mới đánh bại được rất nhiều đối thủ trong các cuộc cạnh tranh bằng không nếu chỉ dựa vào “tài kinh doanh” của Nguyễn Phi Long thi sợ rằng cái công ty Phi Long này không phá sản đã là may chứ đừng mơ tưởng đạt được như một chút thành tựu như hiện giờ.
“Anh Long, việc là như vậy đó, em cũng không ngờ xung quanh hai con bé kia lại được bảo vệ kỹ càng như vậy thế nên mới bị bại lộ. Em xin nhận mọi trách nhiệm về thất bại lần này, xin anh trách phạt”
Minh “khỉ” dùng một giọng áy náy cùng hối hận nói.
“Được rồi, được rồi mày đừng có giả bộ trước mặt tao nữa, cái bản mặt mày tao lại còn lại gì, mày mà thật tâm chủ động xin nhận trừng phạt thì tao nghĩ mặt trời mọc phía tây rồi”
Nguyễn Phi Long nghe lời nói tự nhận trách phạt của Nguyễn Phi Long thì chỉ coi như gió thoảng bên tai bởi hắn biết lần này thất bại cũng không hoàn toàn trách tội Minh “khỉ”, thất là do thông tin tình báo của hắn sai sót. Với lại hắn quá hiểu rõ ràng cái tên thuộc hạ Minh “khỉ” này rồi nên cũng chẳng đề cái câu nói cuối cùng trong lòng.
“Hắc hắc…”
Minh “khỉ” cười ngượng nhưng trong lòng hắn đang vui sướng thở phào, hắn biết một cửa ải khó này hắn đã chính thức thoát rồi. Nhưng hắn cũng không dám để cái tâm tình này vui sướng này biểu lộ ra ngoài, mà dùng giọng cẩn cẩn thận thận, dè dặt hỏi Nguyễn Phi Long:
“Vậy anh Long, cái kế hoạch bắt cóc kia liệu có nên thực hiện tiếp hay không?”
“Đ***, mày ngu à, bị lộ rồi liệu còn thực hiện gì nữa”
“Não mày bị nhũn à….”
…
Nguyễn Phi Long vừa nghe xong thì lập tức máu nóng lại lên não, hung hăng mắng chửi Minh “khỉ”
Thông minh quá cũng có lúc bị thông minh hại. Cái câu nói này không thể nghi ngờ là thật sự chính xác đối với Minh “khỉ” vào lúc này. Minh “khỉ” hiện tại chỉ hận không tự tát vào cái miệng của mình một phen. Hắn tâm tính luôn cẩn thận, hắn lần này làm việc thất bại nên rất sợ nếu như tử chủ ý hành động lại khiến Nguyễn Phi Long khó chịu thế nên mới cẩn thận dò hỏi Nguyễn Phi Long một chút, ai dè cẩn thận quá lại chọc giận Nguyễn Phi Long.
Đúng vậy, người của hắn đã bị đối phương bắt giữ rồi thì chắc chắn đối phương sẽ biết kế hoạch bắt cóc của bọn hắn, đến lúc đó đối phương sẽ tăng mức độ bảo vệ hai con bé kia lên một mức độ kinh khủng hơn trước, đồng nghĩa với việc cơ hội thành công của hắn càng bé lại rất nhiều trừ phi Nguyễn Phi Long chịu chấp nhận đưa ra thật lớn hi sinh thì may ra có cơ hội bằng không cái kế hoạch kia chỉ có thể bỏ đi. Mà Minh “khỉ” thân là cánh tay trái của Nguyễn Phi Long, hắn cũng biết được khá rõ tình hình của Nguyễn Phi Long và Nguyễn gia hiện nay, hắn biết trong tình thế hiện giờ cả Nguyễn Phi Long và Nguyễn gia không thể chấp nhận bất cứ sự hi sinh lớn nào thế nên kết cục cuối cùng chỉ có thể là hủy bỏ cái kế hoạch kia. Thế cái câu hỏi của Minh “khỉ” quá mức thừa thãi đồng thời cũng khi vào tai Nguyễn Phi Long thì Nguyễn Phi Long lại có cảm giác Minh “khỉ” đang châm chọc vì vậy Nguyễn Phi Long làm sao mà không tức giận được cơ chứ.
Minh “khỉ” lập tức câm miệng, im lặng lắng nghe những lời chửi rủa của Nguyễn Phi Long mà không dám hé răng nói ra dù chỉ là một tiếng. Hắn biết Nguyễn Phi Long đang ở trong tình trạng máu nóng lên não cực nhiều, chỉ cần hắn dùng trò câm lặng, đợi Nguyễn Phi Long phát tiết hết lửa giận là mọi việc ổn thỏa cả thôi.
Chửi mắng khoảng chừng mười phút, Nguyễn Phi Long cảm thấy cổ khàn khàn, có chút khát khô thì dừng lại, cầm lấy một ly rượu không biết từ lúc nào được nữ thư ký đặt trên cái bàn thủy tinh uống một hơi cạn sạch. Lúc này hắn cảm giác cơn giận trong lòng sau một phen mắng chửi kia cũng không còn chút nào nữa thế nên cũng chẳng buồn tiếp tục mắng chửi Minh “khỉ”, hắn dùng giọng cam chịu nói:
“Thôi được rồi, coi như cái kế hoạch bắt có kia hủy bỏ đi”
/398
|