Nguyễn Hùng đang ngồi ở bàn làm việc, quay lưng về phía cửa ra vào, hai mắt nhắm lại thì nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc mở, hắn không cần mở mắt nhìn cũng biết Nguyễn Phi Long đã đến. Bởi vì ở cả cái Nguyễn gia này, người có thể vào biệt thự của hắn và có thể trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của hắn ngoại trừ cha hắn Nguyễn Hải Thượng ra thì chỉ có thằng em họ cùng lớn lên từ nhỏ Nguyễn Phi Long.
Nguyễn Hùng xoay người lại, chỉ tay vào chiếc ghế ở trước mặt nói:
“Phi Long, chú ngồi xuống đi”
Nguyễn Phi Long gật đầu ngồi xuống chiếc ghế mà Nguyễn Hùng đã chỉ, rất tự nhiên lấy một điếu thuốc lá đắt tiền trong hộp thuốc lá được đặt trên làm việc của Nguyễn Hùng, tự châm lửa cho mình rồi nhét vào miệng, rít một hơi cháy hết gần một phần tư điếu thuốc lá rồi nhà ra một ngụm khói.
Nguyễn Hùng từ đầu đã quan sát Nguyễn Phi Long, sắc mặt và biểu cảm Nguyễn Phi Long rất bình thường nhưng là người cùng lớn lên với Nguyễn Phi Long từ nhỏ, những động tác nhỏ nhất của Nguyễn Phi Long hắn đều rất rõ ràng. Bình thường khi mà có việc bực bội trong lòng hoặc khó nói thì Nguyễn Phi Long thường hay hút thuốc, mà khi hút thuốc thì thường rít một hơi mạnh rồi mới nhả ra. Lúc này thấy Nguyễn Phi Long hành động như vậy thì cái hắn càng khẳng định trong lòng rằng tám phần là cái kế hoạch bắt cóc kia của Nguyễn Phi Long đã phá sản rồi.
Nhưng Nguyễn Hùng cũng không hỏi thẳng luôn bởi nếu hắn trực tiếp hỏi rất dễ đụng chạm đến lòng tự ái của Nguyễn Phi Long. Với lại hắn cũng muốn chơi đùa với Nguyễn Phi Long một chút, hắn cảm thấy làm cho một người luôn tự cao tự đại như Nguyễn Phi Long chủ động cúi đầu nói ra cũng là một việc hết sức có khoái cảm. Thế nên mặt ngoài làm bộ như không biết chuyện gì, híp mắt cười nhìn Nguyễn Phi Long:
“Long, chú có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt lại tìm anh vậy?”
“À thì…”
Nguyễn Phi Long đang suy nghĩ không biết nên mở đầu như thế nào cho tốt thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Hùng, hắn giật mình lắp ba lắp bắp.
Nguyễn Phi Long sau khi nói chuyện với Minh “khỉ” xong thì muốn lập tức đến báo cáo việc xảy ra với Nguyễn Hùng nhưng đi đến biệt thự của Nguyễn Hùng, Nguyễn Phi Long đột nhiên nhớ đến lần trước, khi Nguyễn Hùng giao việc lén làm trò mờ ám đối với công ty Vương thị, lúc đó hắn một bộ dạng thề sống thề chết, cực kỳ tự tin trước mặt Nguyễn Hùng, cam đoan là sẽ hoàn thành vậy mà lúc này hắn lại thất bại, quả thật là làm hắn mất sạch mặt mũi. Mà quá trọng hơn là nếu hắn nói ra thì sợ rằng giá trị của hắn trong mắt Nguyễn Hùng sẽ tụt dốc thêm thảm, sau đó dựa theo những gì mà hắn hiểu về Nguyễn Hùng thì Nguyễn Hùng mặc kệ, không ra tay giúp đỡ hắn cùng công ty Phi Long nữa.
Bất quá nếu như hắn giấu giếm thì cũng không tốt bởi nếu Nguyễn Hùng mà biết hắn vì sĩ diện mà giấu giếm với Nguyễn Hùng thì chắc chắn trong lòng Nguyễn Hùng sẽ có ấn tượng càng không tốt về hắn. Nguyễn Hùng sẽ nghĩ Nguyễn Phi Long hắn không chỉ là một tên vô dụng vô tích sự mà còn sĩ diện hão, giả dối, chỉ được cái to mồm chức chẳng được cái tích sự này. Mà nếu như cái ấn tượng này được chính thức thành lập trong lòng Nguyễn Hùng thì cái mà Nguyễn Phi Long mất không chỉ là sự trợ giúp về phương diện tài chính kính tế của Nguyễn Hùng hiện nay mà là xa hơn, sẽ là tương lại cuộc sống của hắn ở Nguyễn gia khi mà Nguyễn Hùng chính thức lên thay thế cha hắn Nguyễn Hải Thương nắm giữ Nguyễn gia.
Không phải Nguyễn Phi Long quá đa tâm mà lo lắng vẩn vơ, hắn lo lắng hoàn toàn là sự thật. Hắn từ nhỏ cùng Nguyễn Hùng lớn lên nên đương nhiên hiểu rất rõ Nguyễn Hùng. Nguyễn Hùng nhìn về ngoài rất đẹp trai, rộng lượng hào phóng, đối đãi với các anh em họ rất hòa nhã niềm nở, sẵn sàng ra mắt giúp đỡ khi khó khăn nhưng thực chất hắn là một kẻ có tính đa nghi rất nặng, độc đoán chuyên quyền, ích kỷ, tâm địa lạnh lùng, luôn đặt lợi ích lên trên hết.
Nguyễn Hùng có được cái tính cách này một phần là do thừa hưởng từ người cha đáng kính của hắn nhưng phần thừa hưởng này chỉ riếng cái phần tâm địa lạnh lùng, chuyên quyền độc đoán. Nguyễn Phi Long nhận định như vậy cũng không phải là hắn thiên vị gì Nguyễn Hải Thượng mà đó là cảm nhận thật của hắn, bởi từ khi cha mẹ hắn mất thì Nguyễn Hải Thượng đã sắm vai trở thành người cha thứ hai của hắn, hắn có thể cảm nhận được Nguyễn Hải Thượng quan tâm chăm sóc hắn là thật tâm chứ có trộn lẫn bất cứ âm mưu hay toan tính gì trong đó cả.
Về phần tại sao Nguyễn Phi Long có thể cảm nhận được thì cũng rất đơn giản. Nghĩ xem lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không quyền không thế, trong Nguyễn gia địa vị gần như là một con số không tròn trĩnh thì làm gì có gì để Nguyễn Hải Thượng phải tốn công sức và tâm trí để quan tâm chăm sóc hắn chứ. Thế nên qua nhiều năm cảm nhận hắn thấy rằng Nguyễn Hải Thương tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn, quyết đoán lạnh lùng, cũng rất đặt nặng lợi ích nhưng trong tâm hồn hắn vẫn khắc hai chữ “tình thân”, chỉ là hai chữ này rất ít khi được Nguyễn Hải Thượng thể hiện ra ngoài mà thôi thế nên ngoài trừ hắn Nguyễn Phi Long, Nguyễn Hùng cùng một số người có ý nghĩa đặc biệt đối với Nguyễn Hải Thượng thì chưa hề ai có thể thấy được hai chữ “tình thân” này trên người Nguyễn Hải Thượng.
Quay trở lại nói về Nguyễn Hùng, đây là điển hình minh chứ cho câu nói nổi tiếng của người xưa: “Con hơn cha là nhà có phúc”. Không thể không nói Nguyễn Hùng không chỉ được di truyền tài hoa của Nguyễn Hải Thượng mà còn di truyền một cách hoàn hảo tính cách của Nguyễn Hải Thượng, chỉ khác là Nguyễn Hùng là một phiên bản sao chép hoàn hảo hơn của Nguyễn Hải Thượng mà thôi. Nói là sao chép hoàn hảo bởi ở Nguyễn Hải Thượng, hai chữ “tình thần” là một khiếm khuyết nho nhỏ của hắn thì sang đến Nguyễn Hùng thì cái lỗi nho nhỏ này đã được khắc phục hoàn toàn, hai chữ này hoàn toàn được xóa bởi khỏi nội tâm của Nguyễn Hùng. Cũng chính vì như vậy mà Nguyễn Hùng từ năm mười tuổi đã được các vị lớn tuổi trong gia tộc nhất trí mười phần chọn làm người kế nhiệm tiếp theo của chiếc ghế gia chủ Nguyễn gia.
Đúng là không thể phủ nhận, với tính cách lạnh lùng quyết đoán của Nguyễn Hùng thì chính là rất thích hợp để lèo lái một con thuyền với đoàn thủy thực cực lớn nhưng đầy mâu thuẫn như Nguyễn gia. Chỉ là những vị kia không nghĩ đến rằng chính vì một quyết định này mà đã tạo ra một con quái vật máu lạnh đáng sợ.
Nguyễn Phi Long nhận xét như vậy cũng không phải là hắn khoa trương hay là nhận định phiến diện của hắn mà là căn cứ vào thực tế để nhận định. Trong trí nhớ của mình, Nguyễn Phi Long vẫn nhớ như in hình một Nguyễn Hùng lúc mười tuổi, cùng là lúc trước khi Nguyễn Hùng được chỉ định. Lúc đó cậu bé mười tuổi Nguyễn Hùng rất hay cười, nụ cười rất tự nhiên, mặc dù tính tình cao ngạo, luôn ra vẻ trước mặt hắn nhưng thực chất Nguyễn Hùng lúc đó luôn sẵn sàng chia sẻ cùng hắn nhưng thứ tốt.
Nhưng năm năm sau khi cái ngày được chỉ định, cũng là khi Nguyễn Hùng trở về sau năm năm được gia tộc mang đến một nơi bí mật đặc biệt huấn luyện và bồi dưỡng, hắn thấy Nguyễn Hùng đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Nụ cười trên thường xuyên hiện diện trên mặt Nguyễn Hùng nhưng cái nụ cười đó Nguyễn Phi Long hắn có cảm giác nó đã không hoàn toàn giống trước kia, không được tự nhiên mà đầy giả tạo, ánh mắt của Nguyễn Hùng cũng trở lên sắc bén, lạnh lùng và chưa đầy sự nghi ngờ đề phòng với mọi thứ xung quanh. Nguyễn Phi Long vẫn nhớ rất rõ cái thời khắc lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái ánh mắt, hắn có cảm giác giống như đang bị một con sói nhìn chằm chằm, cực kỳ áp lực hắn lúc đó sợ đến nỗi nhiều đêm sau lần đó hắn liên tục bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm.
Nguyễn Hùng xoay người lại, chỉ tay vào chiếc ghế ở trước mặt nói:
“Phi Long, chú ngồi xuống đi”
Nguyễn Phi Long gật đầu ngồi xuống chiếc ghế mà Nguyễn Hùng đã chỉ, rất tự nhiên lấy một điếu thuốc lá đắt tiền trong hộp thuốc lá được đặt trên làm việc của Nguyễn Hùng, tự châm lửa cho mình rồi nhét vào miệng, rít một hơi cháy hết gần một phần tư điếu thuốc lá rồi nhà ra một ngụm khói.
Nguyễn Hùng từ đầu đã quan sát Nguyễn Phi Long, sắc mặt và biểu cảm Nguyễn Phi Long rất bình thường nhưng là người cùng lớn lên với Nguyễn Phi Long từ nhỏ, những động tác nhỏ nhất của Nguyễn Phi Long hắn đều rất rõ ràng. Bình thường khi mà có việc bực bội trong lòng hoặc khó nói thì Nguyễn Phi Long thường hay hút thuốc, mà khi hút thuốc thì thường rít một hơi mạnh rồi mới nhả ra. Lúc này thấy Nguyễn Phi Long hành động như vậy thì cái hắn càng khẳng định trong lòng rằng tám phần là cái kế hoạch bắt cóc kia của Nguyễn Phi Long đã phá sản rồi.
Nhưng Nguyễn Hùng cũng không hỏi thẳng luôn bởi nếu hắn trực tiếp hỏi rất dễ đụng chạm đến lòng tự ái của Nguyễn Phi Long. Với lại hắn cũng muốn chơi đùa với Nguyễn Phi Long một chút, hắn cảm thấy làm cho một người luôn tự cao tự đại như Nguyễn Phi Long chủ động cúi đầu nói ra cũng là một việc hết sức có khoái cảm. Thế nên mặt ngoài làm bộ như không biết chuyện gì, híp mắt cười nhìn Nguyễn Phi Long:
“Long, chú có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt lại tìm anh vậy?”
“À thì…”
Nguyễn Phi Long đang suy nghĩ không biết nên mở đầu như thế nào cho tốt thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Hùng, hắn giật mình lắp ba lắp bắp.
Nguyễn Phi Long sau khi nói chuyện với Minh “khỉ” xong thì muốn lập tức đến báo cáo việc xảy ra với Nguyễn Hùng nhưng đi đến biệt thự của Nguyễn Hùng, Nguyễn Phi Long đột nhiên nhớ đến lần trước, khi Nguyễn Hùng giao việc lén làm trò mờ ám đối với công ty Vương thị, lúc đó hắn một bộ dạng thề sống thề chết, cực kỳ tự tin trước mặt Nguyễn Hùng, cam đoan là sẽ hoàn thành vậy mà lúc này hắn lại thất bại, quả thật là làm hắn mất sạch mặt mũi. Mà quá trọng hơn là nếu hắn nói ra thì sợ rằng giá trị của hắn trong mắt Nguyễn Hùng sẽ tụt dốc thêm thảm, sau đó dựa theo những gì mà hắn hiểu về Nguyễn Hùng thì Nguyễn Hùng mặc kệ, không ra tay giúp đỡ hắn cùng công ty Phi Long nữa.
Bất quá nếu như hắn giấu giếm thì cũng không tốt bởi nếu Nguyễn Hùng mà biết hắn vì sĩ diện mà giấu giếm với Nguyễn Hùng thì chắc chắn trong lòng Nguyễn Hùng sẽ có ấn tượng càng không tốt về hắn. Nguyễn Hùng sẽ nghĩ Nguyễn Phi Long hắn không chỉ là một tên vô dụng vô tích sự mà còn sĩ diện hão, giả dối, chỉ được cái to mồm chức chẳng được cái tích sự này. Mà nếu như cái ấn tượng này được chính thức thành lập trong lòng Nguyễn Hùng thì cái mà Nguyễn Phi Long mất không chỉ là sự trợ giúp về phương diện tài chính kính tế của Nguyễn Hùng hiện nay mà là xa hơn, sẽ là tương lại cuộc sống của hắn ở Nguyễn gia khi mà Nguyễn Hùng chính thức lên thay thế cha hắn Nguyễn Hải Thương nắm giữ Nguyễn gia.
Không phải Nguyễn Phi Long quá đa tâm mà lo lắng vẩn vơ, hắn lo lắng hoàn toàn là sự thật. Hắn từ nhỏ cùng Nguyễn Hùng lớn lên nên đương nhiên hiểu rất rõ Nguyễn Hùng. Nguyễn Hùng nhìn về ngoài rất đẹp trai, rộng lượng hào phóng, đối đãi với các anh em họ rất hòa nhã niềm nở, sẵn sàng ra mắt giúp đỡ khi khó khăn nhưng thực chất hắn là một kẻ có tính đa nghi rất nặng, độc đoán chuyên quyền, ích kỷ, tâm địa lạnh lùng, luôn đặt lợi ích lên trên hết.
Nguyễn Hùng có được cái tính cách này một phần là do thừa hưởng từ người cha đáng kính của hắn nhưng phần thừa hưởng này chỉ riếng cái phần tâm địa lạnh lùng, chuyên quyền độc đoán. Nguyễn Phi Long nhận định như vậy cũng không phải là hắn thiên vị gì Nguyễn Hải Thượng mà đó là cảm nhận thật của hắn, bởi từ khi cha mẹ hắn mất thì Nguyễn Hải Thượng đã sắm vai trở thành người cha thứ hai của hắn, hắn có thể cảm nhận được Nguyễn Hải Thượng quan tâm chăm sóc hắn là thật tâm chứ có trộn lẫn bất cứ âm mưu hay toan tính gì trong đó cả.
Về phần tại sao Nguyễn Phi Long có thể cảm nhận được thì cũng rất đơn giản. Nghĩ xem lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, không quyền không thế, trong Nguyễn gia địa vị gần như là một con số không tròn trĩnh thì làm gì có gì để Nguyễn Hải Thượng phải tốn công sức và tâm trí để quan tâm chăm sóc hắn chứ. Thế nên qua nhiều năm cảm nhận hắn thấy rằng Nguyễn Hải Thương tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn, quyết đoán lạnh lùng, cũng rất đặt nặng lợi ích nhưng trong tâm hồn hắn vẫn khắc hai chữ “tình thân”, chỉ là hai chữ này rất ít khi được Nguyễn Hải Thượng thể hiện ra ngoài mà thôi thế nên ngoài trừ hắn Nguyễn Phi Long, Nguyễn Hùng cùng một số người có ý nghĩa đặc biệt đối với Nguyễn Hải Thượng thì chưa hề ai có thể thấy được hai chữ “tình thân” này trên người Nguyễn Hải Thượng.
Quay trở lại nói về Nguyễn Hùng, đây là điển hình minh chứ cho câu nói nổi tiếng của người xưa: “Con hơn cha là nhà có phúc”. Không thể không nói Nguyễn Hùng không chỉ được di truyền tài hoa của Nguyễn Hải Thượng mà còn di truyền một cách hoàn hảo tính cách của Nguyễn Hải Thượng, chỉ khác là Nguyễn Hùng là một phiên bản sao chép hoàn hảo hơn của Nguyễn Hải Thượng mà thôi. Nói là sao chép hoàn hảo bởi ở Nguyễn Hải Thượng, hai chữ “tình thần” là một khiếm khuyết nho nhỏ của hắn thì sang đến Nguyễn Hùng thì cái lỗi nho nhỏ này đã được khắc phục hoàn toàn, hai chữ này hoàn toàn được xóa bởi khỏi nội tâm của Nguyễn Hùng. Cũng chính vì như vậy mà Nguyễn Hùng từ năm mười tuổi đã được các vị lớn tuổi trong gia tộc nhất trí mười phần chọn làm người kế nhiệm tiếp theo của chiếc ghế gia chủ Nguyễn gia.
Đúng là không thể phủ nhận, với tính cách lạnh lùng quyết đoán của Nguyễn Hùng thì chính là rất thích hợp để lèo lái một con thuyền với đoàn thủy thực cực lớn nhưng đầy mâu thuẫn như Nguyễn gia. Chỉ là những vị kia không nghĩ đến rằng chính vì một quyết định này mà đã tạo ra một con quái vật máu lạnh đáng sợ.
Nguyễn Phi Long nhận xét như vậy cũng không phải là hắn khoa trương hay là nhận định phiến diện của hắn mà là căn cứ vào thực tế để nhận định. Trong trí nhớ của mình, Nguyễn Phi Long vẫn nhớ như in hình một Nguyễn Hùng lúc mười tuổi, cùng là lúc trước khi Nguyễn Hùng được chỉ định. Lúc đó cậu bé mười tuổi Nguyễn Hùng rất hay cười, nụ cười rất tự nhiên, mặc dù tính tình cao ngạo, luôn ra vẻ trước mặt hắn nhưng thực chất Nguyễn Hùng lúc đó luôn sẵn sàng chia sẻ cùng hắn nhưng thứ tốt.
Nhưng năm năm sau khi cái ngày được chỉ định, cũng là khi Nguyễn Hùng trở về sau năm năm được gia tộc mang đến một nơi bí mật đặc biệt huấn luyện và bồi dưỡng, hắn thấy Nguyễn Hùng đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Nụ cười trên thường xuyên hiện diện trên mặt Nguyễn Hùng nhưng cái nụ cười đó Nguyễn Phi Long hắn có cảm giác nó đã không hoàn toàn giống trước kia, không được tự nhiên mà đầy giả tạo, ánh mắt của Nguyễn Hùng cũng trở lên sắc bén, lạnh lùng và chưa đầy sự nghi ngờ đề phòng với mọi thứ xung quanh. Nguyễn Phi Long vẫn nhớ rất rõ cái thời khắc lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái ánh mắt, hắn có cảm giác giống như đang bị một con sói nhìn chằm chằm, cực kỳ áp lực hắn lúc đó sợ đến nỗi nhiều đêm sau lần đó hắn liên tục bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc vào giữa đêm.
/398
|