Nguyễn Hùng im lặng một lúc không nói gì, sắc mặt cũng không hề có biến đổi, ánh mắt nhìn Nguyễn Phi Long cũng như vậy. Hắn muốn tạo một chút áp lực lên Nguyễn Phi Long, làm cho Nguyễn Phi Long có thể ghi nhớ sâu cái áp lực của hắn vào trong lòng để sau này sẽ tiện hơn cho hắn trong việc sử dụng và khống chế Nguyễn Phi Long. Thế nên Nguyễn Hùng muốn lợi dụng hoàn cảnh lúc này, cố gắng im lặng để tạo ra một bầu không khí nặng nề kết hợp với ánh mắt sắc bén nghiêm nghị để khắc sâu áp lực của hắn vào trong tận nơi sâu nhất trong trí nhớ của Nguyễn Phi Long.
Thời gian cứ trôi qua, năm phút… mười phút… mười lăm phút…, Nguyễn Hùng vẫn cứ im lặng không nói tiếng nào, ánh mắt vẫn không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Nguyễn Phi Long. Mà ở đối diện với hắn, Nguyễn Phi Long lúc này mặt càng cúi sâu hơn trước, sắc mặt trắng bệch khó coi, trên trán bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi to như hạt đậu, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại với nhau, thỉnh thoảng cơ thể hắn lại run lên nhè nhè. Nhìn bộ dạng thảm hại của Nguyễn Phi Long lúc này, cũng có thể thấy Nguyễn Hùng trong thời gian mười mấy phút qua đã gây cho hắn áp lực lớn đến cỡ nào.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Nguyễn Phi Long lúc này, Nguyễn Hùng thấy kết quả đã giống như hắn mong muốn thì rất hài lòng, cũng không chơi với Nguyễn Phi Long nữa, hắn gật đầu nói:
“Ừ, được rồi anh tạm tha cho chú. Cũng may là anh đã lường trước đến việc chú quá khinh địch mà thất bại nên cũng chưa vội chuẩn bị cái gì, nếu không thì lại phí công”
Nguyễn Phi Long nghe xong lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hùng, bộ dạng giống có không tin được những gì tai hắn vừa được nghe. Hắn rất nghi ngờ không biết tại sao Nguyễn Hùng lại rộng lượng như vậy. Thế nên Nguyễn Phi Long trong lòng vạn phần nghi ngờ, muốn hỏi nhưng không dám bởi hắn sợ nếu hỏi lại làm Nguyễn Hùng mất hứng mà đổi ý thì đúng là muốn khóc cũng chẳng được.
Nguyễn Hùng thấy ánh mắt của Nguyễn Phi Long, lại thấy khóe miệng hắn giật giật, mấy máy môi liên tục thì cũng đoán ra suy nghĩ của Nguyễn Phi Long. Nguyễn Hùng cười lớn nói:
“Chú lấy làm lạ khi anh không trách cứ việc chú thất bại phải không”
Nguyễn Phi Long thấy Nguyễn Hùng trực tiếp nói ra suy nghĩ của hắn thì giật mình, do dự một lúc rồi gật đầu cẩn thận đáp một tiếng:
“Vâng”
Nguyễn Hùng cũng không trả lời vội mà tự lấy cho mình một điếu thuốc lá trong hộp thuốc lá thượng hạng ở trước mắt. Nguyễn Phi Long rất nhanh nhẹn lập tức đứng dậy cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Nguyễn Hùng rồi sau đó mới cẩn thận ngồi trở lại ghế của hắn. Nguyễn Hùng gật đầu, rất hài lòng với thái độ của Nguyễn Phi Long. Hắn nói:
“Con người cũng không phải là thần thánh, ai ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm cả, cái quan trọng là có thể từ sai lầm mà mà trưởng thành, rút ra kinh nghiệm để lần sau không tiếp tục tái diễn sai lầm”
“Dạ… dạ… anh nói chí phải. Quả thật ở cả Nguyễn gia này, người em phục nhất trừ bác ra thì chỉ có anh, theo em thấy nếu anh lên nắm quyền thì Nguyễn gia sẽ càng ngày phát triển, thậm chí còn đạt đến một độ cao mà chưa vị gia chủ nào trong lịch sử có thể đạt được”
Nguyễn Phi Long dù trong lòng biết những lời này của Nguyễn Hùng chỉ là mấy lời nói sáo rỗng, giả dối, không có chút thật lòng nào nhưng trong lòng hắn cũng không thèm để ý đến mấy điều này. Quan trọng là qua mấy câu nói giả dối này, hắn xác nhận được Nguyễn Hùng đã tha thứ cho hắn là được rồi, còn việc Nguyễn Hùng lời này là giả dối hay thật lòng hắn cũng không thèm quan tâm để ý làm gì cho mệt não. Đã xác định được mình sẽ sống, Nguyễn Phi Long tâm tình cũng được thả lỏng, bản tính thường ngày cũng khôi phục lại, lập tức làm bộ mặt ngoan ngoãn giống như học đang lắng nghe lời răn dạy của thầy giáo đồng thời cũng không quên nói ra một câu nịnh hót.
“Ha ha…”
Nguyễn Hùng nghe được lời nịnh hót của Nguyễn Phi Long thì cười lớn một hồi, sau đó cực kỳ khiêm tốn nói:
“Chú đúng là thích nói đùa. Anh làm sao mà sánh được với các vị tổ tiên được chứ. Anh chỉ hi vọng Nguyễn gia trong tay anh có thể ổn định phát triển, không làm các vị tổ tiên ở suối vàng phải thất vọng là anh mãn nguyện lắm rồi”
Mặc dù Nguyễn Hùng một bộ dạng khiêm tốn nhưng qua giọng nói của Nguyễn Hùng, Nguyễn Phi Long vẫn cảm giác được Nguyễn Hùng vì lời tâng bốc của hắn rất là cao hứng. Mà Nguyễn Hùng cao hứng là tốt rồi, hắn cũng không có hơi sức đâu mà để ý đến Nguyễn Hùng “miệng nói một đằng mà dạ lại nghĩ một nẻo”. Lập tức rèn sắt khi còn nóng, lập tức lại thi triển nịnh hót thần công, ngón võ công sở trường của hắn đã được hắn tu luyện đến mức cảnh giới cao nhất, đảm bảo thần tiên nghe cũng phải thích.
“Anh Hùng, anh lại quá khiêm tốn rồi. Những gì em nói hoàn toàn là thật lòng. Em xin lấy danh dự thề với trời”
“Ha ha ha…”
Nguyễn Hùng cười càng lúc càng lớn, vẻ thỏa mãn cùng hài lòng càng đậm hơn trên khuôn mặt vốn bình thản của hắn. Nguyễn Hùng lúc này chỉ ngón tay run run lên vì cười của hắn, cố gắng lắm mói nói:
“Long, chú… chú thật là… Anh đúng là không biết nên nói như thế nào nữa”
“Em làm sao? Em từ trước đến nay luôn là người ăn ngay nói thật, anh không tin thì có thể hỏi bất cứ người nào ở Nguyễn gia, xem có phải em là người thành thật nhất ở Nguyễn gia hay không”
Nguyễn Phi Long lúc này khuôn mặt giả bộ giận dữ đùng đùng giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi, bộ dạng giống như là lời nói của Nguyễn Hùng đã làm thương tổn lấy tâm hồn bé nhỏ của hắn vậy.
“Ha ha ha…”
Nghe xong lời nói thổi phồng không biết ngượng mồm này của Nguyễn Phi Long, cuối cùng thì Nguyễn Hùng không kìm nén được nữa mà cười một tiếng. Hắn cười cực kỳ sáng khoái, đến nỗi khóe mắt còn chảy ra vài giọt nước mặt, cơ bụng liên tục co quắp. Phải mất chừng năm phút sau thì Nguyễn Hùng mới dừng cười được, lúc này hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, khuôn mặt cũng khôi phục lại vẻ nghiêm túc, bình tĩnh như thường ngày.
Nguyễn Phi Long cũng hiểu đạo lý “tham thì thâm đa dâm thì hại thận”, Nguyễn Hùng tâm trạng lúc này đã đạt đến mức cần thiết, nếu hắn cứ tiếp tục tâng bốc nữa thì sẽ quá đà, lúc đó hiệu quả sẽ ngược lại với những gì hắn mong muốn. Với lại hắn hiểu lúc này Nguyễn Hùng đang muốn cùng hắn bàn công việc nên cũng thu hồi lại dáng vẻ cợt nhả nịnh hót, học theo Nguyễn Hung điều chỉnh lại dáng ngồi cho nghiêm chỉnh, đôi mắt chăm chú nhìn vào Nguyễn Hùng, bộ dạng như đang chờ đợi Nguyễn Hùng nhả ra lời vàng ý ngọc.
Nguyễn Hùng quan sát thấy Nguyễn Phi Long hiểu chừng mực thì rất hài lòng, trong lòng cũng có chút bội phục ánh mắt của hắn. Nguyễn Phi Long mặc dù tài năng cực kỳ tệ hại nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chỉ cần sử dụng hợp lý trong các hoàn cảnh thích hợp thì có thể phát huy được khả năng không kém gì mấy tên tự nhận là thiên tài. Hắn cầm lấy một điếu thuốc lá ra ném cho Nguyễn Phi Long nói:
“Trước hút một điếu đi, anh có chuyện muốn chú đi làm”
Nguyễn Phi Long vội vàng tiếp lấy điếu thuốc, tự châm lửa rồi nói:
“Vâng, có việc gì anh cứ phân phó thằng em này. Thằng em này sẽ cố gắng hết sức hoàn thành”
Thời gian cứ trôi qua, năm phút… mười phút… mười lăm phút…, Nguyễn Hùng vẫn cứ im lặng không nói tiếng nào, ánh mắt vẫn không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Nguyễn Phi Long. Mà ở đối diện với hắn, Nguyễn Phi Long lúc này mặt càng cúi sâu hơn trước, sắc mặt trắng bệch khó coi, trên trán bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi to như hạt đậu, hai bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại với nhau, thỉnh thoảng cơ thể hắn lại run lên nhè nhè. Nhìn bộ dạng thảm hại của Nguyễn Phi Long lúc này, cũng có thể thấy Nguyễn Hùng trong thời gian mười mấy phút qua đã gây cho hắn áp lực lớn đến cỡ nào.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Nguyễn Phi Long lúc này, Nguyễn Hùng thấy kết quả đã giống như hắn mong muốn thì rất hài lòng, cũng không chơi với Nguyễn Phi Long nữa, hắn gật đầu nói:
“Ừ, được rồi anh tạm tha cho chú. Cũng may là anh đã lường trước đến việc chú quá khinh địch mà thất bại nên cũng chưa vội chuẩn bị cái gì, nếu không thì lại phí công”
Nguyễn Phi Long nghe xong lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hùng, bộ dạng giống có không tin được những gì tai hắn vừa được nghe. Hắn rất nghi ngờ không biết tại sao Nguyễn Hùng lại rộng lượng như vậy. Thế nên Nguyễn Phi Long trong lòng vạn phần nghi ngờ, muốn hỏi nhưng không dám bởi hắn sợ nếu hỏi lại làm Nguyễn Hùng mất hứng mà đổi ý thì đúng là muốn khóc cũng chẳng được.
Nguyễn Hùng thấy ánh mắt của Nguyễn Phi Long, lại thấy khóe miệng hắn giật giật, mấy máy môi liên tục thì cũng đoán ra suy nghĩ của Nguyễn Phi Long. Nguyễn Hùng cười lớn nói:
“Chú lấy làm lạ khi anh không trách cứ việc chú thất bại phải không”
Nguyễn Phi Long thấy Nguyễn Hùng trực tiếp nói ra suy nghĩ của hắn thì giật mình, do dự một lúc rồi gật đầu cẩn thận đáp một tiếng:
“Vâng”
Nguyễn Hùng cũng không trả lời vội mà tự lấy cho mình một điếu thuốc lá trong hộp thuốc lá thượng hạng ở trước mắt. Nguyễn Phi Long rất nhanh nhẹn lập tức đứng dậy cầm lấy bật lửa châm thuốc cho Nguyễn Hùng rồi sau đó mới cẩn thận ngồi trở lại ghế của hắn. Nguyễn Hùng gật đầu, rất hài lòng với thái độ của Nguyễn Phi Long. Hắn nói:
“Con người cũng không phải là thần thánh, ai ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm cả, cái quan trọng là có thể từ sai lầm mà mà trưởng thành, rút ra kinh nghiệm để lần sau không tiếp tục tái diễn sai lầm”
“Dạ… dạ… anh nói chí phải. Quả thật ở cả Nguyễn gia này, người em phục nhất trừ bác ra thì chỉ có anh, theo em thấy nếu anh lên nắm quyền thì Nguyễn gia sẽ càng ngày phát triển, thậm chí còn đạt đến một độ cao mà chưa vị gia chủ nào trong lịch sử có thể đạt được”
Nguyễn Phi Long dù trong lòng biết những lời này của Nguyễn Hùng chỉ là mấy lời nói sáo rỗng, giả dối, không có chút thật lòng nào nhưng trong lòng hắn cũng không thèm để ý đến mấy điều này. Quan trọng là qua mấy câu nói giả dối này, hắn xác nhận được Nguyễn Hùng đã tha thứ cho hắn là được rồi, còn việc Nguyễn Hùng lời này là giả dối hay thật lòng hắn cũng không thèm quan tâm để ý làm gì cho mệt não. Đã xác định được mình sẽ sống, Nguyễn Phi Long tâm tình cũng được thả lỏng, bản tính thường ngày cũng khôi phục lại, lập tức làm bộ mặt ngoan ngoãn giống như học đang lắng nghe lời răn dạy của thầy giáo đồng thời cũng không quên nói ra một câu nịnh hót.
“Ha ha…”
Nguyễn Hùng nghe được lời nịnh hót của Nguyễn Phi Long thì cười lớn một hồi, sau đó cực kỳ khiêm tốn nói:
“Chú đúng là thích nói đùa. Anh làm sao mà sánh được với các vị tổ tiên được chứ. Anh chỉ hi vọng Nguyễn gia trong tay anh có thể ổn định phát triển, không làm các vị tổ tiên ở suối vàng phải thất vọng là anh mãn nguyện lắm rồi”
Mặc dù Nguyễn Hùng một bộ dạng khiêm tốn nhưng qua giọng nói của Nguyễn Hùng, Nguyễn Phi Long vẫn cảm giác được Nguyễn Hùng vì lời tâng bốc của hắn rất là cao hứng. Mà Nguyễn Hùng cao hứng là tốt rồi, hắn cũng không có hơi sức đâu mà để ý đến Nguyễn Hùng “miệng nói một đằng mà dạ lại nghĩ một nẻo”. Lập tức rèn sắt khi còn nóng, lập tức lại thi triển nịnh hót thần công, ngón võ công sở trường của hắn đã được hắn tu luyện đến mức cảnh giới cao nhất, đảm bảo thần tiên nghe cũng phải thích.
“Anh Hùng, anh lại quá khiêm tốn rồi. Những gì em nói hoàn toàn là thật lòng. Em xin lấy danh dự thề với trời”
“Ha ha ha…”
Nguyễn Hùng cười càng lúc càng lớn, vẻ thỏa mãn cùng hài lòng càng đậm hơn trên khuôn mặt vốn bình thản của hắn. Nguyễn Hùng lúc này chỉ ngón tay run run lên vì cười của hắn, cố gắng lắm mói nói:
“Long, chú… chú thật là… Anh đúng là không biết nên nói như thế nào nữa”
“Em làm sao? Em từ trước đến nay luôn là người ăn ngay nói thật, anh không tin thì có thể hỏi bất cứ người nào ở Nguyễn gia, xem có phải em là người thành thật nhất ở Nguyễn gia hay không”
Nguyễn Phi Long lúc này khuôn mặt giả bộ giận dữ đùng đùng giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi, bộ dạng giống như là lời nói của Nguyễn Hùng đã làm thương tổn lấy tâm hồn bé nhỏ của hắn vậy.
“Ha ha ha…”
Nghe xong lời nói thổi phồng không biết ngượng mồm này của Nguyễn Phi Long, cuối cùng thì Nguyễn Hùng không kìm nén được nữa mà cười một tiếng. Hắn cười cực kỳ sáng khoái, đến nỗi khóe mắt còn chảy ra vài giọt nước mặt, cơ bụng liên tục co quắp. Phải mất chừng năm phút sau thì Nguyễn Hùng mới dừng cười được, lúc này hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, khuôn mặt cũng khôi phục lại vẻ nghiêm túc, bình tĩnh như thường ngày.
Nguyễn Phi Long cũng hiểu đạo lý “tham thì thâm đa dâm thì hại thận”, Nguyễn Hùng tâm trạng lúc này đã đạt đến mức cần thiết, nếu hắn cứ tiếp tục tâng bốc nữa thì sẽ quá đà, lúc đó hiệu quả sẽ ngược lại với những gì hắn mong muốn. Với lại hắn hiểu lúc này Nguyễn Hùng đang muốn cùng hắn bàn công việc nên cũng thu hồi lại dáng vẻ cợt nhả nịnh hót, học theo Nguyễn Hung điều chỉnh lại dáng ngồi cho nghiêm chỉnh, đôi mắt chăm chú nhìn vào Nguyễn Hùng, bộ dạng như đang chờ đợi Nguyễn Hùng nhả ra lời vàng ý ngọc.
Nguyễn Hùng quan sát thấy Nguyễn Phi Long hiểu chừng mực thì rất hài lòng, trong lòng cũng có chút bội phục ánh mắt của hắn. Nguyễn Phi Long mặc dù tài năng cực kỳ tệ hại nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chỉ cần sử dụng hợp lý trong các hoàn cảnh thích hợp thì có thể phát huy được khả năng không kém gì mấy tên tự nhận là thiên tài. Hắn cầm lấy một điếu thuốc lá ra ném cho Nguyễn Phi Long nói:
“Trước hút một điếu đi, anh có chuyện muốn chú đi làm”
Nguyễn Phi Long vội vàng tiếp lấy điếu thuốc, tự châm lửa rồi nói:
“Vâng, có việc gì anh cứ phân phó thằng em này. Thằng em này sẽ cố gắng hết sức hoàn thành”
/398
|