Vương Minh thay hai nàng đóng cửa phòng tắm lại. Hắn hít một, đè ép cơn ham muốn trong lòng lại rồi nhanh chóng chạy đến tủ quần áo trong phòng ngủ, cầm lấy một bộ quần áo mới chạy đến phòng vệ sinh trong phòng làm việc của hắn mà thay quần áo tắm rửa.
Tắm rửa thay quần áo xong, Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai, Triệu Vận cùng nhau xuống lầu. Một đoạn thân mật vừa rồi tuy không dài không ngắn nhưng cũng làm ba người tổn hao một chút thể lực, bụng đã đói lại càng đói hơn. Có lẽ vì đói cùng với tâm tình tốt nên ba người cảm giác món ăn hôm nay ngon hơn bình thường rất nhiều, đặc biệt là Vương Minh, cả đêm qua và sáng nay đã tốn rất nhiều sức lực trên người Lê Thị Tuyết đồng thời sáng nay cũng không có gì bỏ vào bụng thế nên lúc này nhìn các loại món ăn thơm ngon trước mặt, Vương Minh như một kẻ bị bỏ đói mấy năm, hùng hùng hổ hổ quét sạch từng địa thức ăn. Bộ dạng của hắn lúc này phải nói là không thể nào chấp nhận được, đến ngay cả Nguyễn Giai Giai nhìn cũng cảm thấy chướng mắt bất quá nàng biết có nói cũng bằng không thế nên cũng chỉ càu nhàu hắn vài câu rồi bỏ hắn qua một bên, cùng với Triệu Vận vừa ăn cơm vừa ríu rít nhỉ giọng nói chuyện.
Đột nhiên Nguyễn Giai Giai dừng nói chuyện, dường như nàng nhớ ra một chuyện gì đó nàng nhìn Vương Minh:
“Đúng rồi anh Minh, ông ngoại tối qua gọi điện bảo anh nếu có thời gian thì đến chỗ ông một chuyến”
“Ông ngoại?”
Vương Minh hơi sững người. Hắn từ khi cùng Nguyễn Giai Giai xác định quan hệ đến giờ thì tính ra cũng mới chỉ gặp cái vị ông ngoại này hai lần, một lần là được mời còn một lần là cùng gia đình Nguyễn Giai Giai đến trại an dưỡng chúc tết, nhìn qua thì hắn thật sự đúng là không phải một người cháu rể hợp chuẩn.
Tuy rằng hắn ít gặp Liễu Sơn Thành bất quá vị ông ngoại đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng hắn. Ở vị ông ngoại này hắn thấy được một sự kết hợp đến hoàn hảo của sự lạnh lùng, quyết đoán, nghiêm nghị của một vị tướng đã trải qua xương thật máu thật trên chiến trường cùng sự hòa ái yêu thương của người ông. Đồng thời, thông qua lời kể của Nguyễn Giai Giai thì hắn cũng hiểu phần nào tính cách Liễu Sơn Thành, lại nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau thì Vương Minh biết cái vị ông ngoại này chắc chắc không có việc thì sẽ không gọi hắn đến.
“Thế ông có nói gọi anh đến có việc gì không?”
Mặc dù biết trước đáp án nhưng Vương Minh vẫn thử dò hỏi một câu.
Quả nhiên đúng như Vương Minh đã đoán, Nguyễn Giai Giai đúng thật sự là không biết. Chỉ thấy Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói:
“Em không biết. Ông trong điện thoại chỉ bảo anh có thời gian đến trại an dưỡng của ông một chuyến. À đúng rồi, ông còn dặn thêm là anh đến gặp ông càng sớm càng tốt”
Vương Minh nghe xong câu nói cuối cùng cảm thấy có lẽ sự việc rất lớn rất nghiệm trọng nếu không Liễu Sơn Thành cũng không giục hắn đến gặp càng sớm càng tốt. Bất quá hiện giờ hắn không thể đi ngay được bởi vì ba giờ có hẹn với Trần Thanh Thanh mà từ Đông Doanh chạy đến trại an dưỡng cũng phải mất cả một khoảng thời gian, nếu hiện giờ đi e rằng chắc phải sáu bảy giờ tối mới trở về Đông Doanh được.
Ăn cơm xong, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lập tức chạy đến công ty của Nguyễn Giai Giai. Vốn lúc đầu khi mở công ty, Nguyễn Giai Giai chỉ mang tâm lý chơi đùa cho vui nhưng có lẽ từ khi Vương Minh mang giới thiệu cho nàng một cơ hội đầu tư làm ăn vào cái khu công nghiệp Rạng Đông tại Giang Kiều mà quan trọng nhất là Nguyễn Giai Giai nhìn thấy thành công của Thư Kiều nên bị kích thích liền hăng hái lao đầu vào công ty, thậm chí còn lôi kéo của Triệu Vận theo. Vương Minh chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ đồng thời cũng cảm thấy rất tò mò bởi sự đố kỵ và ghen ghét của Nguyễn Giai Giai đối với Thư Kiều dường như đã vượt qua bình thường, giống như thể hai người là đối thủ sinh tử truyền kiếp vậy. Vương Minh tin rằng chắc chắc giữa hai nàng có một câu chuyện xưa nào đó mới khiến tình trạng quan hệ hai người giống như hiện tại. Vương Minh biết nếu hắn mở miệng hỏi Nguyễn Giai Giai thì chắc chắc nàng sẽ không giấu giếm hắn mà nói ra toàn bộ bất quá hắn cũng không chủ động hỏi nàng bởi hắn tôn trọng nàng. Dù hai người có thành vợ chồng thực sự đi nữa thì mỗi người cũng là một cá thể riêng, đều cần có một không gian của riêng bản thân mình cùng những bí mật giấu sâu trong lòng, chẳng phải Vương Minh cũng có rất nhiều điều bí mật ở trong lòng mà hắn chưa từng nói với Nguyễn Giai Giai sao vì vậy Vương Minh thấy mình không có quyền hỏi nàng về những vấn đề quá mức riêng tư.
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đã đi, hiện giờ cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại mỗi Vương Minh cùng vài người giúp việc. Ngồi trong căn phòng khách sang trọng, Vương Minh cảm thấy rất là buồn chán và lạnh lẽo. Hắn thật sự không thích cái không khí như thế này chút nào cả thế nên Vương Minh cũng không muốn ở lại lập tức liền đi ra ngoài.
Vương Minh lấy điện thoại, bấm số của Hầu Toàn. Hầu Toàn cũng không để Vương Minh phải chờ quá lâu, chỉ sau vài tiếng tút đã bắt máy:
“Anh Minh”
“Cái đám hôm qua chú sắp xếp bọn chúng ở đâu?”
Vương Minh thực ra đã đoán mục đích cùng kẻ phái đám người theo dõi Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận chiều qua. Bất quá dù sao đó là hắn đoán, mặc dù chắc đến tám chình phần mười rồi nhưng chưa phải là mười phần toàn vẹn với lại dù sao mất một chút thời gian đi “thăm hỏi” đám người kia cũng không phải không có lợi, có khi may mắn mà lại moi ra được thông tin gì đó hữu ích thì thật sự là quá tốt.
“Vốn em lúc trước bắt được bọn chúng thì giám bọn chúng tại một quán bar gần đó bất quá chiều tối hôm qua nghe anh em ở quán báo cáo là cỏ vài kẻ lạ mặt lảng vảng quanh đó nên em đã cho người đem bọn chúng chuyển đến công ty”
Công ty trong lời nói của Hầu Toàn chính là công ty vệ sĩ mà Hầu Toàn mới lập tháng trước với mục đích là giúp một số anh em Hắc bang đã mệt mỏi ở hắc đạo khi tẩy trắng có một nghề mà kiếm kế sinh nhai. Vương Minh rất tán thành với ý tưởng này của Hầu Toàn bởi dù sao hắc đạo là nơi người chém ta giết lại cực kỳ đen tối bẩn thỉu, cũng không phải là nơi tốt để con người bình thường trụ lâu được trong đó. Với lại những anh em Hắc bang đa phần đều là những người vì một số lý do nào đó mà việc học bị dở dang, đa số đều không có bằng cấp, thứ duy nhất bọn họ có đó là một cơ thể tràn đầy lực lượng do được tôi luyện nhiều năm trong môi trường chém chém giết giết đầy máu tanh của hắc đạo. Thế nên suy đi tính thì ở xã hội hiện tại, chỉ có duy nhất nghê bảo an cùng vệ sĩ là hợp cho những anh em này khi hoàn lương mà thôi.
“Vậy bây giờ chú đang ở đâu? Ở tổng bộ hay là ở công ty”
Vương Minh hỏi. Tối hôm qua, những thông tin mà Lê Thị Tuyết nói cho hắn quá nhiều quá rung động thế nên hắn cần phải có sự phân tích kỹ lưỡng. Dù rằng Vương Minh có chỉ số thông minh vượt xa người thường, tư tưởng và suy nghĩ cũng hơn hẳn bất quá hai cái đầu luôn luôn hơn một cái đầu thế nên hắn cần phải có người cùng hắn phân tích vấn đề này thật kỹ lưỡng. Mà Hầu Toàn và Hầu Ba không thể nghi ngờ là hai người thích hợp nhất.
Tắm rửa thay quần áo xong, Vương Minh cùng Nguyễn Giai Giai, Triệu Vận cùng nhau xuống lầu. Một đoạn thân mật vừa rồi tuy không dài không ngắn nhưng cũng làm ba người tổn hao một chút thể lực, bụng đã đói lại càng đói hơn. Có lẽ vì đói cùng với tâm tình tốt nên ba người cảm giác món ăn hôm nay ngon hơn bình thường rất nhiều, đặc biệt là Vương Minh, cả đêm qua và sáng nay đã tốn rất nhiều sức lực trên người Lê Thị Tuyết đồng thời sáng nay cũng không có gì bỏ vào bụng thế nên lúc này nhìn các loại món ăn thơm ngon trước mặt, Vương Minh như một kẻ bị bỏ đói mấy năm, hùng hùng hổ hổ quét sạch từng địa thức ăn. Bộ dạng của hắn lúc này phải nói là không thể nào chấp nhận được, đến ngay cả Nguyễn Giai Giai nhìn cũng cảm thấy chướng mắt bất quá nàng biết có nói cũng bằng không thế nên cũng chỉ càu nhàu hắn vài câu rồi bỏ hắn qua một bên, cùng với Triệu Vận vừa ăn cơm vừa ríu rít nhỉ giọng nói chuyện.
Đột nhiên Nguyễn Giai Giai dừng nói chuyện, dường như nàng nhớ ra một chuyện gì đó nàng nhìn Vương Minh:
“Đúng rồi anh Minh, ông ngoại tối qua gọi điện bảo anh nếu có thời gian thì đến chỗ ông một chuyến”
“Ông ngoại?”
Vương Minh hơi sững người. Hắn từ khi cùng Nguyễn Giai Giai xác định quan hệ đến giờ thì tính ra cũng mới chỉ gặp cái vị ông ngoại này hai lần, một lần là được mời còn một lần là cùng gia đình Nguyễn Giai Giai đến trại an dưỡng chúc tết, nhìn qua thì hắn thật sự đúng là không phải một người cháu rể hợp chuẩn.
Tuy rằng hắn ít gặp Liễu Sơn Thành bất quá vị ông ngoại đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng hắn. Ở vị ông ngoại này hắn thấy được một sự kết hợp đến hoàn hảo của sự lạnh lùng, quyết đoán, nghiêm nghị của một vị tướng đã trải qua xương thật máu thật trên chiến trường cùng sự hòa ái yêu thương của người ông. Đồng thời, thông qua lời kể của Nguyễn Giai Giai thì hắn cũng hiểu phần nào tính cách Liễu Sơn Thành, lại nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau thì Vương Minh biết cái vị ông ngoại này chắc chắc không có việc thì sẽ không gọi hắn đến.
“Thế ông có nói gọi anh đến có việc gì không?”
Mặc dù biết trước đáp án nhưng Vương Minh vẫn thử dò hỏi một câu.
Quả nhiên đúng như Vương Minh đã đoán, Nguyễn Giai Giai đúng thật sự là không biết. Chỉ thấy Nguyễn Giai Giai lắc đầu nói:
“Em không biết. Ông trong điện thoại chỉ bảo anh có thời gian đến trại an dưỡng của ông một chuyến. À đúng rồi, ông còn dặn thêm là anh đến gặp ông càng sớm càng tốt”
Vương Minh nghe xong câu nói cuối cùng cảm thấy có lẽ sự việc rất lớn rất nghiệm trọng nếu không Liễu Sơn Thành cũng không giục hắn đến gặp càng sớm càng tốt. Bất quá hiện giờ hắn không thể đi ngay được bởi vì ba giờ có hẹn với Trần Thanh Thanh mà từ Đông Doanh chạy đến trại an dưỡng cũng phải mất cả một khoảng thời gian, nếu hiện giờ đi e rằng chắc phải sáu bảy giờ tối mới trở về Đông Doanh được.
Ăn cơm xong, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận lập tức chạy đến công ty của Nguyễn Giai Giai. Vốn lúc đầu khi mở công ty, Nguyễn Giai Giai chỉ mang tâm lý chơi đùa cho vui nhưng có lẽ từ khi Vương Minh mang giới thiệu cho nàng một cơ hội đầu tư làm ăn vào cái khu công nghiệp Rạng Đông tại Giang Kiều mà quan trọng nhất là Nguyễn Giai Giai nhìn thấy thành công của Thư Kiều nên bị kích thích liền hăng hái lao đầu vào công ty, thậm chí còn lôi kéo của Triệu Vận theo. Vương Minh chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ đồng thời cũng cảm thấy rất tò mò bởi sự đố kỵ và ghen ghét của Nguyễn Giai Giai đối với Thư Kiều dường như đã vượt qua bình thường, giống như thể hai người là đối thủ sinh tử truyền kiếp vậy. Vương Minh tin rằng chắc chắc giữa hai nàng có một câu chuyện xưa nào đó mới khiến tình trạng quan hệ hai người giống như hiện tại. Vương Minh biết nếu hắn mở miệng hỏi Nguyễn Giai Giai thì chắc chắc nàng sẽ không giấu giếm hắn mà nói ra toàn bộ bất quá hắn cũng không chủ động hỏi nàng bởi hắn tôn trọng nàng. Dù hai người có thành vợ chồng thực sự đi nữa thì mỗi người cũng là một cá thể riêng, đều cần có một không gian của riêng bản thân mình cùng những bí mật giấu sâu trong lòng, chẳng phải Vương Minh cũng có rất nhiều điều bí mật ở trong lòng mà hắn chưa từng nói với Nguyễn Giai Giai sao vì vậy Vương Minh thấy mình không có quyền hỏi nàng về những vấn đề quá mức riêng tư.
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đã đi, hiện giờ cả căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại mỗi Vương Minh cùng vài người giúp việc. Ngồi trong căn phòng khách sang trọng, Vương Minh cảm thấy rất là buồn chán và lạnh lẽo. Hắn thật sự không thích cái không khí như thế này chút nào cả thế nên Vương Minh cũng không muốn ở lại lập tức liền đi ra ngoài.
Vương Minh lấy điện thoại, bấm số của Hầu Toàn. Hầu Toàn cũng không để Vương Minh phải chờ quá lâu, chỉ sau vài tiếng tút đã bắt máy:
“Anh Minh”
“Cái đám hôm qua chú sắp xếp bọn chúng ở đâu?”
Vương Minh thực ra đã đoán mục đích cùng kẻ phái đám người theo dõi Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận chiều qua. Bất quá dù sao đó là hắn đoán, mặc dù chắc đến tám chình phần mười rồi nhưng chưa phải là mười phần toàn vẹn với lại dù sao mất một chút thời gian đi “thăm hỏi” đám người kia cũng không phải không có lợi, có khi may mắn mà lại moi ra được thông tin gì đó hữu ích thì thật sự là quá tốt.
“Vốn em lúc trước bắt được bọn chúng thì giám bọn chúng tại một quán bar gần đó bất quá chiều tối hôm qua nghe anh em ở quán báo cáo là cỏ vài kẻ lạ mặt lảng vảng quanh đó nên em đã cho người đem bọn chúng chuyển đến công ty”
Công ty trong lời nói của Hầu Toàn chính là công ty vệ sĩ mà Hầu Toàn mới lập tháng trước với mục đích là giúp một số anh em Hắc bang đã mệt mỏi ở hắc đạo khi tẩy trắng có một nghề mà kiếm kế sinh nhai. Vương Minh rất tán thành với ý tưởng này của Hầu Toàn bởi dù sao hắc đạo là nơi người chém ta giết lại cực kỳ đen tối bẩn thỉu, cũng không phải là nơi tốt để con người bình thường trụ lâu được trong đó. Với lại những anh em Hắc bang đa phần đều là những người vì một số lý do nào đó mà việc học bị dở dang, đa số đều không có bằng cấp, thứ duy nhất bọn họ có đó là một cơ thể tràn đầy lực lượng do được tôi luyện nhiều năm trong môi trường chém chém giết giết đầy máu tanh của hắc đạo. Thế nên suy đi tính thì ở xã hội hiện tại, chỉ có duy nhất nghê bảo an cùng vệ sĩ là hợp cho những anh em này khi hoàn lương mà thôi.
“Vậy bây giờ chú đang ở đâu? Ở tổng bộ hay là ở công ty”
Vương Minh hỏi. Tối hôm qua, những thông tin mà Lê Thị Tuyết nói cho hắn quá nhiều quá rung động thế nên hắn cần phải có sự phân tích kỹ lưỡng. Dù rằng Vương Minh có chỉ số thông minh vượt xa người thường, tư tưởng và suy nghĩ cũng hơn hẳn bất quá hai cái đầu luôn luôn hơn một cái đầu thế nên hắn cần phải có người cùng hắn phân tích vấn đề này thật kỹ lưỡng. Mà Hầu Toàn và Hầu Ba không thể nghi ngờ là hai người thích hợp nhất.
/398
|