Sáng hôm sau vừa mới bước ra khỏi cửa khách sạn Vương Minh đã thấy chiếc Toyota thân yêu của hắn ở đó rồi. Nhìn khắp chiếc xe thì thấy không có tổn thất gì lớn chỉ là trên vỏ xe có vài vết xước nhỏ, một số chỗ trên thân xe hơi móp vào, có lẽ đây là ảnh hưởng của vụ nổ gây ra. Đúng là chiếc xe tốt a.
Thấy Vương Minh bước đến, Nguyễn Dũng từ trong xe đi ra mở cửa mời hắn lên. Vương Minh ngồi vào vị trí tay lái quen thuộc, hắn không khởi động máy mà kiểm tra các thứ hắn để trên xe còn nguyên vẹn hay không. Thất bất ngờ là tất cả mọi thứ đều còn nguyên, ví tiền, điện thoại vệ tình,… Nguyễn Dũng thấy vậy liền giải thích. Hóa ra khi cảnh sát tìm thấy chiếc xe này ở hiện trường nổ bom thì tên công tử Phan Hoàng và Nguyễn Giai Giai đã dùng quan hệ của gia đình mình để lôi chiếc xe này ra khỏi bãi xe của trường. Nếu như bình thường, chắc chắn chiếc xe này là một tang chứng quan trọng của vụ án chắc chắn phải nằm đắp chiếu trong bãi ít cũng nửa năm mà trong nửa năm đó chắc chắn sẽ xuất hiện một số “biểu hiện” bất thường khi lấy ra nhưng vì có hai siêu thế lực của Nguyễn gia và Phan gia nên chiếc xe này được đặc cách lập tức nguyên vẹn trả lại cho Vương Minh.
Lái xe chở Nguyễn Dũng đến một quán bún đậu gần đó ăn sáng. Đây là một trong những món ăn mà hắn thích nhất ở đất nước này nhưng vừa mới ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ thì phiền phức tự nhiên kéo đến. Đúng là trời đánh không tránh cả miếng ăn. Từ phía sau lưng của Vương Minh truyền ra tiếng đập phá. Ngước nhìn ra đằng sau thì thấy mấy tên thanh niên cao lớn đang đập gãy những chiếc bàn chiếc ghế gỗ. Thực khách thấy vậy sợ quá liền vội vàng thanh toán rồi chạy nhanh, họ sợ đám người kia tự nhiên ngứa mắt lại bị vạ lây. Chính vì thế mà lúc đầu quán rất động, khó khắm lắm mới có một chỗ ngồi thì giờ đây lại vắng vẻ vô cùng. Chủ quán thấy vậy liền chạy ra từ trong bếp, cúi người nói
“Các vị các vị, có gì có thể từ từ nói”
“Từ từ nói cái con khỉ. Bọn tao đến đây chỉ có hỏi một việc. Tiền bảo kê tuần này đâu?”
Nghe thấy ba chữ “tiền bảo kê” khuôn mặt của ông chủ quan bỗng tái mét lại, không còn lời nào để nói. Phải mãi một lúc sau thì mới hoàn hồn lại, nụ cười trên miệng giờ đâu méo xệch trông không khác gì đang mếu vậy.
“Các vị đại ca các vị xem mới có thể thư thư giảm vài phần được không. Thời đại bây giờ làm ăn rất khó khăn nếu giữ nguyên mức đó thì chúng tôi phải bán nhà mất. Mà tuần trước các vị vừa thiu rồi tuần này lại thu thiếp thì chúng tôi làm sao mà lo kịp chứ”
“Bán nhà là chuyện của lão. Rốt cuộc lão có trả tiền không”
Tên thanh niên tóc mào gà đỏ chóe hung tợn quát, đồng thời dùng cây gậy bóng chày trên tay đập vỡ cái bàn gỗ gần đó để thị uy. Nhìn những mảnh gỗ vụn nằm la liệt trên mặt đất, ông chủ sợ run người, lúc sau đành cắn răng nói
“Tôi trả”
“Hắc hắc… nói trước có phải nhẹ nhàng hơn không, mẹ nó khiến các ông đây hao tổn sức lực quá”
Tên tóc mào gà đỏ cười hố hố. Nguyễn Dũng thấy cảnh này liếc nhìn Vương Minh thấy hắn gật đầu liền đứng dậy, không nói không rằng bước đến trước mặt tên tóc mào gà đỏ đó, tặng ngay vào một bên mà hắn một cú đấm trời giáng. Trong quãng thời gian một tháng ở Hoa Huệ thôn, Vương Minh ngày nào cũng dạy hắn phương pháp chiến đấu lại nói khi Vương Minh rời đi hắn cũng tập luyện rất siêng năng, không những vậy còn luyện tập thể lực và sức lực nữa nên cú đấm củ hắn giờ đây có thể sánh ngang ngửa với mấy tay đấm bốc chuyên nghiệp. Một đấm của Nguyễn Dũng đánh vỡ xương quai hàm của tên tóc mào gà, lập tức thân thể hắn như một cây đại thụ bị đốn, ngã xuống nền xi măng của vỉa hè bất tỉnh.
Đám côn đồ đi theo tên tóc mào gà đang cười thì thấy cảnh tượng này lập tức im bặt thất kinh, ngơ ngác. Phải mất một lúc sau thì bọn chúng mới biết chuyện gì xảy ra, một tên hét lên
“Đ** mày là thằng chó nào. Dám đánh anh em cả chúng tao”
“Chúng mày là ai? Sao lại dám đến đây gây chuyện” Nguyễn Dũng không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đây là địa bàn của bọn tao, bọn tao muốn làm gì là chuyện của bọn tao”
“Địa bàn của bọn mày? Bọn mày là người của bang nào?”
Từ lúc thấy mấy tên này thì Nguyễn Dũng đã cảm thấy kì lạ. Mặc dù hắn mới tới làm trong Hắc bang mấy ngày, không phải ai cũng biết mắt hắn nhưng những thành viên cốt cán đặc biệt là đám người phụ trách việc thu phí bảo kê hắn đều đã gặp qua, tất cả đều không có ai giống như trong đám người này. Đồng thời hắn nhớ rõ đại ca đã qui định chỉ thu tiền bảo kê vào cuối tháng, mà số tiền bảo kê cũng vừa tầm không đến mức cắt cổ như đám này.
“Bọn tao là người của Bạch Hổ hội, đây là đất của Liên Minh”
Bạch Hổ? Liên Minh? Giờ đây Nguyễn Dũng và Vương Minh đã hiểu ra. Phải nói chiêu “rút củi đáy nồi” này của bon chúng quả thật là cao a. Vừa chặt đứt một nguồn tài chính lại vừa có thể bôi đen cho danh tiếng của Hắc bang. Đúng là cao tay, một tiễn hạ song điêu. Giờ đây đã rõ mọi việc là do tên Bạch Hổ kia gây ra, lửa giận trong lòng Vương Minh bừng bừng, hắn trầm giọng nói với Nguyễn Dũng
“Tiễn chúng một đoạn vào bệnh viện đi”
Nguyễn Dũng gật đầu cúi người xuống nhặt một chân bàn ở phía dưới. Không nói không rằng lập tức lao lên đập mạnh vào đầu cửa cái tên côn đồ đang đứng trước mặt. Chiếc chân gãy vụn nhưng đỉnh đầu của tên kia cũng nứt toác ra, từ khe nứt đó những dòng máu tươi nóng hổi như nước lũ tràn xuống nhuộm đỏ khuôn mặt đang tái nhợt của hắn. Hắn chỉ kịp nói mấy tiếng “Mày, mày” rồi lập tức tiếp bước theo tên đầu mào gà, nằm bất tỉnh trên vỉa hè.
Trông một cuộc chiến mà phe địch có nhiều nhân mã hơn phe ta thì khi xuất thủ cần phải đảm bảo được ba yếu tố quan trọng: nhanh, hiểm và bất ngờ. Chỉ cần hội đủ ba yếu tốc này thì cho dù đối phương có đông gấp bao nhiêu lần đi nữa thì chúng cũng chỉ giống như những con dê béo chờ đến lượt bị làm thịt. Nguyễn Dũng không cho đám côn đồ phía sau kịp tỉnh lập tức ập đến tặng mỗi tên một đòn. Thấy Nguyễn Dũng xông lên tấn công, theo phản ứng của cơ thể, đám côn đồ này vội vàng vung tay vung chân lên phản kích. Nguyễn Dũng luồn lách như một con mèo tránh né công kích rồi dừng lại giữa đám côn đồ, xoay người tung một cước vào mạn sườn trái của tên đứng bên phải. Một tiếng “Rắc” lạnh người vang lên, tên này lập tức ôm lấy mạn sườn lặn lộn trên đất kêu la thảm thiết. Nguyễn Dũng lâp tức thu chân lại. Liếc nhìn qua khóe mắt, chân phải tung một cước về phía sau. Cước này trúng đúng vị trí hiểm yếu mẫn cảm của tên phía sau. Nước mắt dàn dựa, miệng há hốc nhưng không thốt được ra lời, hắn ôm bộ vị “chân giữa” ngã xuống, cả cơ thể run run.
Lúc này trong đám người chỉ còn hai tên là còn nguyên vẹn. Nhìn thấy đồng bọn của mình đang nằm trên đất rên rỉ, hai tên này không dại gì mà xông lên nữa, chúng lùi về phía sau chuẩn bị đánh bài chuồn. Nhưng hành động này của chúng làm sao qua mắt Vương Minh và Nguyễn Dũng, Vương Minh đang ngồi trên ghế, thân thể khẽ chuyển động áp sát hai tên côn đồ, hành động dứt khoát và lạnh lùng đạp vỡ đầu gối của hai tên này. Rắc… rắc…
“Aaaa…”
Hai tên côn đồ ngã quỵ xuống, tay ôm đầu gối kêu la thảm thiết. Nguyễn Dũng thấy tốc độ như tia chớp của Vương Minh thì giật mình kinh hãi, đại ca còn khủng bố hơn cả tưởng tượng của hắn. Từ chỗ Vương Minh ngồi cho đến chỗ hắn đang đứng tuy chỉ cách nhau vài mét nhưng để áp sát hai tên này mà không để người khác phát hiện thì chứng tỏ tốc độ phải kinh hồn đến cỡ nào. Nguyễn Dũng thầm cảm thán trong lòng không thôi, lúc trước hắn ôm một hi vọng chỉ cần siêng năng luyện tập thì sẽ có ngày sánh ngang với đại ca nhưng qua sự việc hôm nay hắn đã nhận ra một sự thật phũ phàng, cho dù cố gắng cả đời cũng không thể nào sánh ngang với đại ca được rồi. Vương Minh giải quyết xong hai tên này liền rút điện thoại ra gọi điện cho cấp cứu. Cúp điện thoại, hắn ngồi xuống cạnh mấy tên, lục soát khắp túi quần túi áo, lấy ra được khoảng hơn 10 triệu đồng. Vương Minh đưa số tiền này cho Nguyễn Dũng nói
“Chú đem trả lại những người mà bọn chúng đã lấy”
Nguyễn Dũng gật đầu nhận lấy số tiền rồi đi làm. Vương Minh không vội vã rời đi mà ngồi xuống bên cạnh hai tên vừa bị hắn đá vỡ đầu gối. Hắn vỗ vỗ vào mặt tên bên trái nói
“Này này, im miêng cho tao. Ngoan ngoãn trả lời tao vài câu hỏi thì tao tha nếu không hừ… nói lời tạm biệt với tứ chi của chúng mày đi là vừa”
Hai tên nghe thấy vậy vội vàng im miệng không rên la lên nữa chỉ ứ ứ trong miệng vài câu rồi gật đầu đồng ý. Vương Minh thấy bọn chúng phối hợp như thế thì rất hài lòng. Vỗ vỗ vào má tên bên trái và nói
“Như thế mới là bé ngoan chứ. Được rồi bây giờ trả lời câu hỏi của tao. Tại sao bọn mày lại dám nghênh ngang thu phí trong quận 13”
Tên bên trái thều thào, khó nhọc nói
“Là Bạch Hổ lão đại bảo bọn em làm. Lão đại nói chỉ một tuần nữa thì cái quận này sẽ là của lão đại nên bảo bọn em đi thu phí bảo kê về trước coi như quà ra mắt của anh ý với người dân ở đây”
“Bạch Hổ tính công khai khiêu chiến với Hắc bang sao?”
Vương Minh hỏi tiếp. Hai tên nhìn nhau chần chừ, Vương Minh thấy vậy không muốn hỏi lại lần hai liền vỗ mạnh vào chiếc đầu gối của tên bên phải. Tên này lập tức hét lên đau đớn, cả người run rẩy dự dội. Vương Minh gằn giọng nói
“Có đúng hay không?”
“Không, không… Em nghe một tên hầu bên cạnh lão đại bảo lão đại đã thuê được một nhóm sát thủ đi ám sát mấy tên họ Hầu kia. Sau khi ba tên họ Hầu chết thì lúc đó cơi như Hắc bang là rắn không đầu, muốn chém muốn giết như thế nào tùy ý”
Tên bên tay trái nhìn tình trạng thảm thiết của đồng bọn liền lạnh cả người, không do dự nữa liền lập tức thành thật khai báo. Vương Minh hơi sửng sốt trước câu trả lời của tên này, cái đáp án này nằm hoàn toàn dự tính của hắn. Không ngờ tên Bạch Hổ này lại còn thuê cả sát thủ đi tiêu diệt ba anh em họ Hầu. Vương Minh kệ mặ hai tên kia liền bước vào xe, lái đi. Vừa lái xe hắn vừa trầm ngâm suy nghĩ. Nếu việc này có sát thủ tham gia vào thì đúng là phiền phức đây, mặc dù Vương Minh tin vào thực lực chiến đấu của ba người bởi dù sao bọn họ cũng là đặc công chính qui từ quân ngũ đi ra nhưng mà đối phó với sát thủ chuyên nghiệp thì có phần hơi quá sức.
“Không thể đề chuyện gì xảy ra với họ được”
Vương Minh liền lấy điện thoại gọi điện cho ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba. Ba cuộc điện thoại chung quy đều cùng một nội dung, thông báo việc Bạch Hổ thuê sát thủ xử lí ba người, nhắc nhở họ phải cẩn thận đồng thời Vương Minh cũng kể ra một số biện pháp mà các sát thủ chuyên nghiệp hay dùng như: phá phanh ô tô, ám sát từ xa, hạ độc,… để ba người biết mà phòng bị. Vừa cúp điện thoại với Hầu Ba xong thì điện thoại của Vương Minh lại reo lên, nhìn dãy số trên màn hình Vương Minh liền mở máy nghe
“Henry, lão gọi tôi có việc gì”
“Ta vừa mới nhận được tin về chuyện xảy ra với câu”
“Ừm. Không sao đâu, hiện giờ mọi việc đã ổn rồi”
“Ừ. Ổn là tốt. Không có thương tích gì chứ”
“Chỉ có vài thương tích ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày đã hồi phục rồi”
“Vậy là tốt. Lần sau phải cẩn thận”
“Nhất định. À lão Henrry tôi có môt chuyện muốn nói với ông”
“Chuyện gì?”
Vương Minh liền kể lại những gì mà Mark nói cho hắn nghe, thậm chí cả những thông tin liên quán đến cái nhiệm vụ ám sát tay giáo sư năm xưa cho lão Henry nghe. Câu chuyện của Vương Minh kết thúc được một lúc nhưng lão Henry ở đầu bên kia vẫn không nói gì. Vương Minh cũng không thúc giục lão mà cũng kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên 5 phút sau lão mới lên tiếng
“Cậu nói tay giáo sư đó tên Max Athony?”
“Chắc chắn” Vương Minh nói với giọng đầu quả quyết.
“Nếu vậy thì ta sẽ gửi cho cậu ảnh xem có phải là người đó không”
“Được, lão gửi đi”
Rất nhanh sau đó trên màn hình điện thoại của Vương Minh xuất hiện một hình ảnh chân dung của người đàn ông trung niên. Vương Minh nhìn người này một cách kĩ càng, tuy rằng có hơi chút khác biệt nhưng mà Vương Minh khẳng định đó chính là tay giáo sư mình nhận ám sát. Mặc dù đã vài năm rồi nhưng Vương Minh vẫn nhớ như in hình dạng của hắn ta bởi hắn ta là kẻ đầu tiên Vương Minh ám sát mà vẫn có thể cười một cách thản nhiên như không. Gọi lại cho Henry Vương Minh nói
“Chính là người này”
“Nếu như vậy thì mọi thứ rất nghiêm trọng. Được rồi cậu hãy làm một bản báo cáo kể lại chi tiết mọi việc rồi gửi lên email cho ta. Ta sẽ cho người đi điều tra”
“Được”
Vương Minh cúp máy. Hắn nhấn ga, tăng tốc phi đến trường học
Thấy Vương Minh bước đến, Nguyễn Dũng từ trong xe đi ra mở cửa mời hắn lên. Vương Minh ngồi vào vị trí tay lái quen thuộc, hắn không khởi động máy mà kiểm tra các thứ hắn để trên xe còn nguyên vẹn hay không. Thất bất ngờ là tất cả mọi thứ đều còn nguyên, ví tiền, điện thoại vệ tình,… Nguyễn Dũng thấy vậy liền giải thích. Hóa ra khi cảnh sát tìm thấy chiếc xe này ở hiện trường nổ bom thì tên công tử Phan Hoàng và Nguyễn Giai Giai đã dùng quan hệ của gia đình mình để lôi chiếc xe này ra khỏi bãi xe của trường. Nếu như bình thường, chắc chắn chiếc xe này là một tang chứng quan trọng của vụ án chắc chắn phải nằm đắp chiếu trong bãi ít cũng nửa năm mà trong nửa năm đó chắc chắn sẽ xuất hiện một số “biểu hiện” bất thường khi lấy ra nhưng vì có hai siêu thế lực của Nguyễn gia và Phan gia nên chiếc xe này được đặc cách lập tức nguyên vẹn trả lại cho Vương Minh.
Lái xe chở Nguyễn Dũng đến một quán bún đậu gần đó ăn sáng. Đây là một trong những món ăn mà hắn thích nhất ở đất nước này nhưng vừa mới ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ thì phiền phức tự nhiên kéo đến. Đúng là trời đánh không tránh cả miếng ăn. Từ phía sau lưng của Vương Minh truyền ra tiếng đập phá. Ngước nhìn ra đằng sau thì thấy mấy tên thanh niên cao lớn đang đập gãy những chiếc bàn chiếc ghế gỗ. Thực khách thấy vậy sợ quá liền vội vàng thanh toán rồi chạy nhanh, họ sợ đám người kia tự nhiên ngứa mắt lại bị vạ lây. Chính vì thế mà lúc đầu quán rất động, khó khắm lắm mới có một chỗ ngồi thì giờ đây lại vắng vẻ vô cùng. Chủ quán thấy vậy liền chạy ra từ trong bếp, cúi người nói
“Các vị các vị, có gì có thể từ từ nói”
“Từ từ nói cái con khỉ. Bọn tao đến đây chỉ có hỏi một việc. Tiền bảo kê tuần này đâu?”
Nghe thấy ba chữ “tiền bảo kê” khuôn mặt của ông chủ quan bỗng tái mét lại, không còn lời nào để nói. Phải mãi một lúc sau thì mới hoàn hồn lại, nụ cười trên miệng giờ đâu méo xệch trông không khác gì đang mếu vậy.
“Các vị đại ca các vị xem mới có thể thư thư giảm vài phần được không. Thời đại bây giờ làm ăn rất khó khăn nếu giữ nguyên mức đó thì chúng tôi phải bán nhà mất. Mà tuần trước các vị vừa thiu rồi tuần này lại thu thiếp thì chúng tôi làm sao mà lo kịp chứ”
“Bán nhà là chuyện của lão. Rốt cuộc lão có trả tiền không”
Tên thanh niên tóc mào gà đỏ chóe hung tợn quát, đồng thời dùng cây gậy bóng chày trên tay đập vỡ cái bàn gỗ gần đó để thị uy. Nhìn những mảnh gỗ vụn nằm la liệt trên mặt đất, ông chủ sợ run người, lúc sau đành cắn răng nói
“Tôi trả”
“Hắc hắc… nói trước có phải nhẹ nhàng hơn không, mẹ nó khiến các ông đây hao tổn sức lực quá”
Tên tóc mào gà đỏ cười hố hố. Nguyễn Dũng thấy cảnh này liếc nhìn Vương Minh thấy hắn gật đầu liền đứng dậy, không nói không rằng bước đến trước mặt tên tóc mào gà đỏ đó, tặng ngay vào một bên mà hắn một cú đấm trời giáng. Trong quãng thời gian một tháng ở Hoa Huệ thôn, Vương Minh ngày nào cũng dạy hắn phương pháp chiến đấu lại nói khi Vương Minh rời đi hắn cũng tập luyện rất siêng năng, không những vậy còn luyện tập thể lực và sức lực nữa nên cú đấm củ hắn giờ đây có thể sánh ngang ngửa với mấy tay đấm bốc chuyên nghiệp. Một đấm của Nguyễn Dũng đánh vỡ xương quai hàm của tên tóc mào gà, lập tức thân thể hắn như một cây đại thụ bị đốn, ngã xuống nền xi măng của vỉa hè bất tỉnh.
Đám côn đồ đi theo tên tóc mào gà đang cười thì thấy cảnh tượng này lập tức im bặt thất kinh, ngơ ngác. Phải mất một lúc sau thì bọn chúng mới biết chuyện gì xảy ra, một tên hét lên
“Đ** mày là thằng chó nào. Dám đánh anh em cả chúng tao”
“Chúng mày là ai? Sao lại dám đến đây gây chuyện” Nguyễn Dũng không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đây là địa bàn của bọn tao, bọn tao muốn làm gì là chuyện của bọn tao”
“Địa bàn của bọn mày? Bọn mày là người của bang nào?”
Từ lúc thấy mấy tên này thì Nguyễn Dũng đã cảm thấy kì lạ. Mặc dù hắn mới tới làm trong Hắc bang mấy ngày, không phải ai cũng biết mắt hắn nhưng những thành viên cốt cán đặc biệt là đám người phụ trách việc thu phí bảo kê hắn đều đã gặp qua, tất cả đều không có ai giống như trong đám người này. Đồng thời hắn nhớ rõ đại ca đã qui định chỉ thu tiền bảo kê vào cuối tháng, mà số tiền bảo kê cũng vừa tầm không đến mức cắt cổ như đám này.
“Bọn tao là người của Bạch Hổ hội, đây là đất của Liên Minh”
Bạch Hổ? Liên Minh? Giờ đây Nguyễn Dũng và Vương Minh đã hiểu ra. Phải nói chiêu “rút củi đáy nồi” này của bon chúng quả thật là cao a. Vừa chặt đứt một nguồn tài chính lại vừa có thể bôi đen cho danh tiếng của Hắc bang. Đúng là cao tay, một tiễn hạ song điêu. Giờ đây đã rõ mọi việc là do tên Bạch Hổ kia gây ra, lửa giận trong lòng Vương Minh bừng bừng, hắn trầm giọng nói với Nguyễn Dũng
“Tiễn chúng một đoạn vào bệnh viện đi”
Nguyễn Dũng gật đầu cúi người xuống nhặt một chân bàn ở phía dưới. Không nói không rằng lập tức lao lên đập mạnh vào đầu cửa cái tên côn đồ đang đứng trước mặt. Chiếc chân gãy vụn nhưng đỉnh đầu của tên kia cũng nứt toác ra, từ khe nứt đó những dòng máu tươi nóng hổi như nước lũ tràn xuống nhuộm đỏ khuôn mặt đang tái nhợt của hắn. Hắn chỉ kịp nói mấy tiếng “Mày, mày” rồi lập tức tiếp bước theo tên đầu mào gà, nằm bất tỉnh trên vỉa hè.
Trông một cuộc chiến mà phe địch có nhiều nhân mã hơn phe ta thì khi xuất thủ cần phải đảm bảo được ba yếu tố quan trọng: nhanh, hiểm và bất ngờ. Chỉ cần hội đủ ba yếu tốc này thì cho dù đối phương có đông gấp bao nhiêu lần đi nữa thì chúng cũng chỉ giống như những con dê béo chờ đến lượt bị làm thịt. Nguyễn Dũng không cho đám côn đồ phía sau kịp tỉnh lập tức ập đến tặng mỗi tên một đòn. Thấy Nguyễn Dũng xông lên tấn công, theo phản ứng của cơ thể, đám côn đồ này vội vàng vung tay vung chân lên phản kích. Nguyễn Dũng luồn lách như một con mèo tránh né công kích rồi dừng lại giữa đám côn đồ, xoay người tung một cước vào mạn sườn trái của tên đứng bên phải. Một tiếng “Rắc” lạnh người vang lên, tên này lập tức ôm lấy mạn sườn lặn lộn trên đất kêu la thảm thiết. Nguyễn Dũng lâp tức thu chân lại. Liếc nhìn qua khóe mắt, chân phải tung một cước về phía sau. Cước này trúng đúng vị trí hiểm yếu mẫn cảm của tên phía sau. Nước mắt dàn dựa, miệng há hốc nhưng không thốt được ra lời, hắn ôm bộ vị “chân giữa” ngã xuống, cả cơ thể run run.
Lúc này trong đám người chỉ còn hai tên là còn nguyên vẹn. Nhìn thấy đồng bọn của mình đang nằm trên đất rên rỉ, hai tên này không dại gì mà xông lên nữa, chúng lùi về phía sau chuẩn bị đánh bài chuồn. Nhưng hành động này của chúng làm sao qua mắt Vương Minh và Nguyễn Dũng, Vương Minh đang ngồi trên ghế, thân thể khẽ chuyển động áp sát hai tên côn đồ, hành động dứt khoát và lạnh lùng đạp vỡ đầu gối của hai tên này. Rắc… rắc…
“Aaaa…”
Hai tên côn đồ ngã quỵ xuống, tay ôm đầu gối kêu la thảm thiết. Nguyễn Dũng thấy tốc độ như tia chớp của Vương Minh thì giật mình kinh hãi, đại ca còn khủng bố hơn cả tưởng tượng của hắn. Từ chỗ Vương Minh ngồi cho đến chỗ hắn đang đứng tuy chỉ cách nhau vài mét nhưng để áp sát hai tên này mà không để người khác phát hiện thì chứng tỏ tốc độ phải kinh hồn đến cỡ nào. Nguyễn Dũng thầm cảm thán trong lòng không thôi, lúc trước hắn ôm một hi vọng chỉ cần siêng năng luyện tập thì sẽ có ngày sánh ngang với đại ca nhưng qua sự việc hôm nay hắn đã nhận ra một sự thật phũ phàng, cho dù cố gắng cả đời cũng không thể nào sánh ngang với đại ca được rồi. Vương Minh giải quyết xong hai tên này liền rút điện thoại ra gọi điện cho cấp cứu. Cúp điện thoại, hắn ngồi xuống cạnh mấy tên, lục soát khắp túi quần túi áo, lấy ra được khoảng hơn 10 triệu đồng. Vương Minh đưa số tiền này cho Nguyễn Dũng nói
“Chú đem trả lại những người mà bọn chúng đã lấy”
Nguyễn Dũng gật đầu nhận lấy số tiền rồi đi làm. Vương Minh không vội vã rời đi mà ngồi xuống bên cạnh hai tên vừa bị hắn đá vỡ đầu gối. Hắn vỗ vỗ vào mặt tên bên trái nói
“Này này, im miêng cho tao. Ngoan ngoãn trả lời tao vài câu hỏi thì tao tha nếu không hừ… nói lời tạm biệt với tứ chi của chúng mày đi là vừa”
Hai tên nghe thấy vậy vội vàng im miệng không rên la lên nữa chỉ ứ ứ trong miệng vài câu rồi gật đầu đồng ý. Vương Minh thấy bọn chúng phối hợp như thế thì rất hài lòng. Vỗ vỗ vào má tên bên trái và nói
“Như thế mới là bé ngoan chứ. Được rồi bây giờ trả lời câu hỏi của tao. Tại sao bọn mày lại dám nghênh ngang thu phí trong quận 13”
Tên bên trái thều thào, khó nhọc nói
“Là Bạch Hổ lão đại bảo bọn em làm. Lão đại nói chỉ một tuần nữa thì cái quận này sẽ là của lão đại nên bảo bọn em đi thu phí bảo kê về trước coi như quà ra mắt của anh ý với người dân ở đây”
“Bạch Hổ tính công khai khiêu chiến với Hắc bang sao?”
Vương Minh hỏi tiếp. Hai tên nhìn nhau chần chừ, Vương Minh thấy vậy không muốn hỏi lại lần hai liền vỗ mạnh vào chiếc đầu gối của tên bên phải. Tên này lập tức hét lên đau đớn, cả người run rẩy dự dội. Vương Minh gằn giọng nói
“Có đúng hay không?”
“Không, không… Em nghe một tên hầu bên cạnh lão đại bảo lão đại đã thuê được một nhóm sát thủ đi ám sát mấy tên họ Hầu kia. Sau khi ba tên họ Hầu chết thì lúc đó cơi như Hắc bang là rắn không đầu, muốn chém muốn giết như thế nào tùy ý”
Tên bên tay trái nhìn tình trạng thảm thiết của đồng bọn liền lạnh cả người, không do dự nữa liền lập tức thành thật khai báo. Vương Minh hơi sửng sốt trước câu trả lời của tên này, cái đáp án này nằm hoàn toàn dự tính của hắn. Không ngờ tên Bạch Hổ này lại còn thuê cả sát thủ đi tiêu diệt ba anh em họ Hầu. Vương Minh kệ mặ hai tên kia liền bước vào xe, lái đi. Vừa lái xe hắn vừa trầm ngâm suy nghĩ. Nếu việc này có sát thủ tham gia vào thì đúng là phiền phức đây, mặc dù Vương Minh tin vào thực lực chiến đấu của ba người bởi dù sao bọn họ cũng là đặc công chính qui từ quân ngũ đi ra nhưng mà đối phó với sát thủ chuyên nghiệp thì có phần hơi quá sức.
“Không thể đề chuyện gì xảy ra với họ được”
Vương Minh liền lấy điện thoại gọi điện cho ba người Hầu Dũng, Hầu Toàn và Hầu Ba. Ba cuộc điện thoại chung quy đều cùng một nội dung, thông báo việc Bạch Hổ thuê sát thủ xử lí ba người, nhắc nhở họ phải cẩn thận đồng thời Vương Minh cũng kể ra một số biện pháp mà các sát thủ chuyên nghiệp hay dùng như: phá phanh ô tô, ám sát từ xa, hạ độc,… để ba người biết mà phòng bị. Vừa cúp điện thoại với Hầu Ba xong thì điện thoại của Vương Minh lại reo lên, nhìn dãy số trên màn hình Vương Minh liền mở máy nghe
“Henry, lão gọi tôi có việc gì”
“Ta vừa mới nhận được tin về chuyện xảy ra với câu”
“Ừm. Không sao đâu, hiện giờ mọi việc đã ổn rồi”
“Ừ. Ổn là tốt. Không có thương tích gì chứ”
“Chỉ có vài thương tích ngoài da, nghỉ ngơi hai ngày đã hồi phục rồi”
“Vậy là tốt. Lần sau phải cẩn thận”
“Nhất định. À lão Henrry tôi có môt chuyện muốn nói với ông”
“Chuyện gì?”
Vương Minh liền kể lại những gì mà Mark nói cho hắn nghe, thậm chí cả những thông tin liên quán đến cái nhiệm vụ ám sát tay giáo sư năm xưa cho lão Henry nghe. Câu chuyện của Vương Minh kết thúc được một lúc nhưng lão Henry ở đầu bên kia vẫn không nói gì. Vương Minh cũng không thúc giục lão mà cũng kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên 5 phút sau lão mới lên tiếng
“Cậu nói tay giáo sư đó tên Max Athony?”
“Chắc chắn” Vương Minh nói với giọng đầu quả quyết.
“Nếu vậy thì ta sẽ gửi cho cậu ảnh xem có phải là người đó không”
“Được, lão gửi đi”
Rất nhanh sau đó trên màn hình điện thoại của Vương Minh xuất hiện một hình ảnh chân dung của người đàn ông trung niên. Vương Minh nhìn người này một cách kĩ càng, tuy rằng có hơi chút khác biệt nhưng mà Vương Minh khẳng định đó chính là tay giáo sư mình nhận ám sát. Mặc dù đã vài năm rồi nhưng Vương Minh vẫn nhớ như in hình dạng của hắn ta bởi hắn ta là kẻ đầu tiên Vương Minh ám sát mà vẫn có thể cười một cách thản nhiên như không. Gọi lại cho Henry Vương Minh nói
“Chính là người này”
“Nếu như vậy thì mọi thứ rất nghiêm trọng. Được rồi cậu hãy làm một bản báo cáo kể lại chi tiết mọi việc rồi gửi lên email cho ta. Ta sẽ cho người đi điều tra”
“Được”
Vương Minh cúp máy. Hắn nhấn ga, tăng tốc phi đến trường học
/398
|