Vương Minh cười cười với nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, hắn không vội vàng tiến vào ngay, hắn đứng nhìn xuống thân thể mĩ miều phía dưới. Triệu Vận nằm ở trên giường gượng ngùng nhưng nàng lại nhớ đến lời của một cô bạn học, hai chân thon của nàng dần hé mở ra lộ ra cái đào nguyên thân bí. Vương Minh thấy hành động mời gọi lộ liệu như vậy thì không kìm nén được hơn nữa, hắn đè cơ thể mình lên cơ thể nàng, vừa hôn vừa dùng ngón tay kích thích những bộ vị mẫn cảm trên người Triệu Vận. Một cô gái non nớt đối với một kẻ lão luyện như Vương Minh thì làm sao mà chống đỡ lâu được cơ chứ. Rất nhanh cơ thể nàng nóng bừng, hô hấp không còn đều đặn nữa, nhất là bên dưới nước nôi đã lênh láng hết. Vương Minh nhận thấy thời cơ đã đến, hắn rời khỏi đôi môi ngọt lim của nàng, điêu chỉnh tư thế cho vừa vặn. Triệu Vận lúc này thì hồi hộp vô cùng, cuối cùng thời khác nàng mong chờ sắp đến, đôi mắt ươn ướt.
“Nhẹ nhàng thôi anh nhé”
Vương Minh cười với nàng, hôm lên trán nàng một cái thật dài rồi nói
“Anh sẽ”
Vừa nói Vương Minh bắt đầu chuyển động cơ hông. Triệu Vận lúc này nhắm chặt mắt lại, đôi mày nhăn lại. Ở phía dưới là một trận đau đớn khiến nàng cảm thấy cơ thể như bị tách đôi ra vậy. Không kìm nén được nàng thét lên
“Aaa…”
Lúc này hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má xinh đẹp của Triệu Vận. Đây không phải là nước mắt của sự đau đớn mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Kể từ giờ phút này nàng đã chính thức trở thành đàn bà, trở thành đàn bà của người mà nàng yêu.
…
Vương Minh tỉnh dậy, hắn không lập tức rời khỏi giường ngay mà chỉ ngồi dựa vào đầu giường, hắn nhìn cơ thể trắng nõn mĩ miều của Triệu Vận đang nằm bên cạnh mình. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn trên môi nàng khiến tâm tình Vương Minh cảm thấy nhẹ nhõm đi vài phần. Vương Minh cựa quậy một chút để cho Triệu Vận được nằm thoải mái nhưng không ngờ hành động này của hắn lại đánh thức nàng
“Anh dậy sớm thế”
Triệu Vận uể oải nhìn Vương Minh. Cơ thể nàng giờ đây vô cùng mệt mỏi và đau nhức, nhất là ở phần hạ thân. Cũng phải thôi, đêm qua là lần đầu tiên của nàng, mà Vương Minh hình như do bị cấm dục lâu rồi nên hôm qua con quái thú trong lòng được thả rông, liên tiếp chiến đấu ba lần liên tục. Thử hỏi với một cô gái vừa mới trở thành đàn bà như nàng thì làm sao chịu nổi cơ chứ. Mặc dù lúc đó vô cùng đau rát nhưng nàng vẫn cố gắng phối hợp với hắn, mang đến cho Vương Minh một sự khoái cảm vô cùng. Lúc đó nàng nhìn thấy người đàn ông của mình thỏa mãn, mắc dù cơ thể rất đau đớn nhưng trong lòng lại vạn phần hạnh phúc.
Người ta thường nói, trong cơn mây mưa thì đàn ông là người mất lí trí và sức lực nhiều nhất nhưng cũng là người hồi phục nhanh nhất. Điều này đặc biệt đúng với Vương Minh. Do từng trải qua những cuộc huấn luyện sát thủ đặc biệt lại có cơ thể dị thường khác người nên tinh thần và thể lực của hắn hồi phục nhanh đến đáng sợ. Biểu hiện của việc này chính là ở thằng nhỏ mặc dù đêm qua đã chinh chiến liên tục ba hiệp, liên miên đến tận 2 giờ sáng nhưng giờ nó đã khôi phục lại tư thế hiên ngang hùng dũng như ban đầu. Triệu Vận đương nhiên là cảm nhận thấy biểu hiện của Vương Minh, mặc dù hạ thân vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn cắn răng cố áp sát lại gần hắn. Vương Minh đương nhiên là hiêu hành động của nàng, hắn kéo nàng lại ôm nàng vào trong lòng nói giọng yêu thương đầy quan tâm
“Anh xin lỗi.”
“Không sao ma, em muốn mà”
Vương Minh vỗ vài cặp mông trắng ngần của nàng, cơ thể Triệu Vận khẽ run lên theo phản xạ. Vương Minh cười cười, không ngờ cô bé này cũng biết nói dối cơ đấy
“Nếu vậy thì em cố nhin nhé, sức khỏe là quan trọng. Tối nay anh sẽ bối thường cho”
Nghe thấy lời của Vương Minh thì Triệu Vận cả khuôn mặt đỏ bừng lên, mắc dù đã làm chuyện đó rồi nhưng bản chất nàng là một cô gái hay xấu hổ, cho dù thế nào đi nữa điều này cũng rất khó thay đổi.
“Vâng, em nghe theo lời anh”
Vương Minh ôm Triệu Vận vào trong lòng. May là Triệu Vận do đêm qua chiến đấu quá sức nên rất nhanh nàng thiếp đi chứ không nếu nàng ta có hành động gì quá mức khiêu khích sợ rằng Vương Minh không chịu nổi được nữa mà đè nàng ta chiến đấu thêm vài hiệp nữa mất. Vương Minh tuy rằng lúc này đang ôm người đẹp nhưng hắn không hề đụng tay đụng chân gì bỏi hắn còn đang mải suy nghĩ về chuyện tối qua. Đêm qua lần thứ 3 chiến đấu, khi sắp đạt đến đỉnh hắn cảm nhận thấy rằng một phần nhỏ hắc ám nội khí từ trong cơ thể hắn, thông qua thằng nhỏ đi vào trong cơ thể Triệu Vận. Điều này làm hắn hết sức lo lắng bởi hắn không biết hắc ám nội khí có thẻ làm tổn hại đến thân thể của Triệu Vận hay không nữa. Hắn nghĩ phải đi hỏi ông thầy siêu cấp kia mới được. Đợi cho Triệu Vận ngủ say, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa rồi thay quần áo. Nhưng định đi ra ngoài cửa thì cái bụng bỗng sôi lên cồn cào, Vương Minh quên mất rằng chính chiến trên giường chính là công việc tốn công tốn sức và hao tổn thể lực nhất trên đời . Hắn đành vào trong bếp, mở tủ lạnh. Với mấy cái ổ bánh mĩ và một hộp sữa thế là giải quyết xong bữa sáng.
------------------o0o--------------------
“Ô hô, sao hôm nay tự nhiên lại tìm đến ta thế này”
Tô Hải ra mở cửa nhà thì thấy Vương Minh đang đứng ở đó. Bình thường là hắn tìm Vương Minh thì Vương Minh mới đến, tự nhiên hôm nay Vương Minh lại vác xác đến gặp, mà lại vào ngày nghỉ nữa. Đúng là chuyện hiếm có hiếm có a.
“Vãn bối có chuyện muốn hỏi tiền bối”
“Về hắc ám nội khí”
Vương Minh gật đầu. Tô Hải nghe thấy liên quan đến hắc ám nội khí thì không làm khó dễ hắn nữa, liền tránh sang một bên nói
“Vào đi”
Đây là lần đầu tiên Vương Minh đến nhà Tô Hải. Căn nhà của Tô Hải nằm cách không xa trường học là bao, chỉ là căn nhà hai tầng, diện tích 10m2. Nhìn thoáng qua căn phongg khách cũng không có gì quá đáng giá, chỉ có một cái kệ chứa đầy sách cũ, một bộ salon hơi cũ kĩ và một chiếc ti vi mà hình phẳng. Vương Minh ngồi xuống ghế salon, Tô Hải đi vào trong bếp một lúc sau đặt trước mặt hắn một chén trà. Vẫn là loại trà mà Vương Minh thường thưởng thức khi đến văn phòng của Tô Hải, hắn không khách khí mà đưa chén trà lên trên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Tô Hải ngồi xuống đối diện với Vương Minh, cũng nhập một ngụm trà rồi hỏi
“Rốt cuộc là việc gì”
Vương Minh chần chừ đôi chút bởi cái chuyện này khá là tế nhị, làm sao có thể dễ dàng kể cho người ngoài được nhưng lại nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra nên hắn đành kể lại tất cả với Tô Hải. Đương nhiên tất cả không có nghĩa là toàn bộ, chỗ nào cần bớt thì hắn cần bớt, chỗ nào cần thêm thì hắn thêm tí mắm muối. Đại khái là vẫn giữ nguyện được vấn đề cốt lõi. Tô Hải nghe xong trầm ngâm nói
“Chuyện này ta đã từng nghe nói qua”
“Liệu có nguy hiểm không”
Vương Minh lo lắng hỏi, bây giờ hắn đã xác định quan hệ với Triệu Vận nên hắn càng lo lắng cho an nguy của nàng ta hơn trước. Tô Hải thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Minh liền biết người con gái trong câu chuyện kia có quan hệ rất mật thiết với hắn nên cũng không dông dài mà nói thẳng luôn
“Lúc trước ta từng đọc trong cổ thư của một vị trưởng bối, người này có nói rằng hắc ám nội khí có công năng khơi dậy bản tính nguyên thủy của con người. Ngươi biết bản tính nguyên thủy của con người là những bản tính gì không?”
Vương Minh lắc đầu. Tô Hải bắt đâu giảng giải:
“Tổ tiên của loài người chính là loài vượn người. Vì vậy có thể nói bản chất nguyên thủy của loài người chính là hung dữ, hoang dã và đẫm máu. Tuy nhiên trải qua nhiều giai đoạn tiến hóa, kéo dài trong hàng triệu năm cuối cùng những cái bản năng này dần chìm sâu đi, tuy nhiên chúng ta có thể thấy chúng vẫn hiện hữu ở các trạng thái cảm xúc của con người như tức giận, hận thù, điên dại, ham muốn,…”
“Nhưng nếu vậy thì có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ”
Vương Minh sốt ruột cắt ngang, hắn cảm thấy những lời nói của Tô Hải chả có chút gì liên quan đến sự di chuyển của hắc ám nội khí cả. Tô Hải tỏ ra hơi khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Vương Minh:
“Hắc ám nội khí sinh ra từ mong muốn chém giết, khi ngươi giết càng nhiều người thì nó càng lớn lên. Theo như một vị tiền bối từng nghiên cứu thì sẽ đến một lúc nào đó cơ thể của con ngươi sẽ đạt đến đỉnh điểm của hắc ám nội khí. Ngươi cứ tưởng tượng giống như một chai nước, ngươi cứ rót cứ rót liên tục vào trong chai đến khi đầy rồi chắc chắn nó sẽ tràn ta ngoài. Hắc ám nội khí không ngừng hấp thụ nhưng cơ thể con người cũng như cái chai kia, nó có giới hạn của mình. Đến khi đạt đến giới hạn thì hắc ám nội khí sẽ tìm một cái chai mới để chứa cái phần tràn ra. Theo như giả thuyết đặt ra thì chỉ có hai cách đó là truyền nội khí và thông qua chuyện đó.”
“Chuyện đó mà cũng truyền được nội khí sao” Vương Minh trố mắt hỏi
“Ờ. Cho đến bây giờ ta vẫn nghi ngờ nhưng cho đến khi nghe chuyện của ngươi ta mới tin đó là sự thật. Có phải thấy nó khó tin giống với mấy cái truyện tiên hiệp tu chân của Trung Quốc phải không?”
Vương Minh gật đầu. Tô Hải nói tiếp:
“Theo như người xưa thì lúc hai người làm chuyện đó, khi sắp lên đỉnh đó là khoảnh khác mà cơ thể và khí của hai người hòa hợp với nhau là một. Cái này chỉ diễn ra trong khoảng khác nên rất khó để nắm bắt, mà thử hỏi trong hoàn cảnh đó có ai mà còn đủ tỉnh táo để nhận ra một chuyện động nhỏ như thế cơ chứ”
Vương Minh gật đầu lia lịa. Đến ngay cả tối qua, phải đến tận lần thứ ba hắn mới nhận ra được sự khác thường của hắc ám nội khí trong cơ thể. Nhưng mà quanh đi quẩn lại mãi vẫn không phải là câu hỏi mà Vương Minh cần hỏi nhất. Rốt cuộc cái thư hác ám nội khí này có thể gây nguy hại đối với cơ thể của Triệu Vận hay không. Vương Minh toàn mở miệng nói thì Tô Hải đã khoác tay chặn lời hắn lại, Tô Hải đứng dậy đi đến trước kệ sách nhìn khắp một lượt rồi lấy ra một quyển sách cũ, ném cho Vương Minh nói
“Tự nghiên cứu cái này đi”
Vương Minh nhận quyển sách, nhìn tiêu đề của nó thì Vương Minh choáng váng. Hắn không thể tưởng tượng trên đời này lại còn có cái loại sách này nữa ư. Vương Minh nhìn Tô Hải thì thấy khuôn mặt giương giương tự đắc, mặt còn vênh cao hơn cả trời. Tô Hải nói
“Chính ta là tác giả của quyển sách này. Nhớ lai năm xưa thời trai trẻ ta thuộc vào hàng tuấn tú, cô gái nào nhìn cũng phải chết mê chết mệt trong cái nhìn đầu tiên. Để nghiên cứu ra cái vấn đề này ta phải thực nghiệm với không dưới 100 người phụ nữ đâu”
100 người. Vương Minh im lặng không ngờ cái lão này không chỉ thực lực thuộc vào hàng quái vật và ngay cả chuyện đó cũng liệt vào hàng quái nhân. Vương Minh giờ đây nghi ngờ không hiểu có phải năm xưa lão này phong lưu khoái hoạt quá sức mà khiến súng ống đạn dược hỏng hóc hết, đến nỗi lấy nổi một cô vợ còn không nổi nữa. Tuy nhiên đấy chỉ là điều hắn nghĩ trong lòng mà thôi, Vương Minh nào dám nói ra. Hắn mà dám nói ra chỉ sợ xương cốt trên người không còn nguyên vẹn mà bước ra khỏi đây nữa mất. Lại nhìn quyển sách có cái tựa đề củ chuối hết cỡ, “Tình dục và nội khí” đúng là chả thấy hai vấn đề có liên quan gì đến nhau cả. Nhưng mà Vương Minh vẫn cầm, lão đưa cho hắn quyển sách này chúng tỏ thay câu trả lời rồi. Cất quyển sách vào túi quần, Vương Minh vừa đi ra ngoài cửa thì chuông điện thoại reo lên. Là Hầu Toàn gọi, Vương Minh bắt máy nói
“Hầu Toàn, gọi anh có chuyện gì vậy”
“Vương ca, anh Dũng tỉnh lại rồi”
Ở đầu bên kia giọng của Hầu Toàn đầy vui mừng nói. Vương Minh nghe thấy tin này thì trong lòng cũng vui mừng không thôi hắn nói
“Được anh đến ngay.”
Hắn không chần chừ, lập tức nhảy lên xe phóng đến bệnh viện . Buổi sáng ở Đông Doanh mặc dù là ngày chủ nhật nhưng số xe cộ lưu thông trên đường còn đông gấp mấy lần so với ngày bình thường. Cũng phải thôi đối với một thành phố lớn như Đông Doanh, những người làm công ăn lương ở đây một tuần bảy ngày thì sáu ngày là đi làm quần quật từ sáng đến tối, có mỗi ngày chủ nhật nghỉ ngơi chắc chắn họ sẽ ra đường đi chơi đây đó để thư giãn. Vì vậy mà trải qua mấy đoạn tắc đường gian nan Vương Minh mới đến được bệnh viện số 1. Vừa mới bước đến dãy hành lang phòng bệnh của Hầu Dũng thì ánh mắt của Vương Minh khẽ nheo lại .Hắn thấy có một đối tượng vô cùng khả nghi.
“Nhẹ nhàng thôi anh nhé”
Vương Minh cười với nàng, hôm lên trán nàng một cái thật dài rồi nói
“Anh sẽ”
Vừa nói Vương Minh bắt đầu chuyển động cơ hông. Triệu Vận lúc này nhắm chặt mắt lại, đôi mày nhăn lại. Ở phía dưới là một trận đau đớn khiến nàng cảm thấy cơ thể như bị tách đôi ra vậy. Không kìm nén được nàng thét lên
“Aaa…”
Lúc này hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má xinh đẹp của Triệu Vận. Đây không phải là nước mắt của sự đau đớn mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Kể từ giờ phút này nàng đã chính thức trở thành đàn bà, trở thành đàn bà của người mà nàng yêu.
…
Vương Minh tỉnh dậy, hắn không lập tức rời khỏi giường ngay mà chỉ ngồi dựa vào đầu giường, hắn nhìn cơ thể trắng nõn mĩ miều của Triệu Vận đang nằm bên cạnh mình. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ ửng, nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn trên môi nàng khiến tâm tình Vương Minh cảm thấy nhẹ nhõm đi vài phần. Vương Minh cựa quậy một chút để cho Triệu Vận được nằm thoải mái nhưng không ngờ hành động này của hắn lại đánh thức nàng
“Anh dậy sớm thế”
Triệu Vận uể oải nhìn Vương Minh. Cơ thể nàng giờ đây vô cùng mệt mỏi và đau nhức, nhất là ở phần hạ thân. Cũng phải thôi, đêm qua là lần đầu tiên của nàng, mà Vương Minh hình như do bị cấm dục lâu rồi nên hôm qua con quái thú trong lòng được thả rông, liên tiếp chiến đấu ba lần liên tục. Thử hỏi với một cô gái vừa mới trở thành đàn bà như nàng thì làm sao chịu nổi cơ chứ. Mặc dù lúc đó vô cùng đau rát nhưng nàng vẫn cố gắng phối hợp với hắn, mang đến cho Vương Minh một sự khoái cảm vô cùng. Lúc đó nàng nhìn thấy người đàn ông của mình thỏa mãn, mắc dù cơ thể rất đau đớn nhưng trong lòng lại vạn phần hạnh phúc.
Người ta thường nói, trong cơn mây mưa thì đàn ông là người mất lí trí và sức lực nhiều nhất nhưng cũng là người hồi phục nhanh nhất. Điều này đặc biệt đúng với Vương Minh. Do từng trải qua những cuộc huấn luyện sát thủ đặc biệt lại có cơ thể dị thường khác người nên tinh thần và thể lực của hắn hồi phục nhanh đến đáng sợ. Biểu hiện của việc này chính là ở thằng nhỏ mặc dù đêm qua đã chinh chiến liên tục ba hiệp, liên miên đến tận 2 giờ sáng nhưng giờ nó đã khôi phục lại tư thế hiên ngang hùng dũng như ban đầu. Triệu Vận đương nhiên là cảm nhận thấy biểu hiện của Vương Minh, mặc dù hạ thân vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn cắn răng cố áp sát lại gần hắn. Vương Minh đương nhiên là hiêu hành động của nàng, hắn kéo nàng lại ôm nàng vào trong lòng nói giọng yêu thương đầy quan tâm
“Anh xin lỗi.”
“Không sao ma, em muốn mà”
Vương Minh vỗ vài cặp mông trắng ngần của nàng, cơ thể Triệu Vận khẽ run lên theo phản xạ. Vương Minh cười cười, không ngờ cô bé này cũng biết nói dối cơ đấy
“Nếu vậy thì em cố nhin nhé, sức khỏe là quan trọng. Tối nay anh sẽ bối thường cho”
Nghe thấy lời của Vương Minh thì Triệu Vận cả khuôn mặt đỏ bừng lên, mắc dù đã làm chuyện đó rồi nhưng bản chất nàng là một cô gái hay xấu hổ, cho dù thế nào đi nữa điều này cũng rất khó thay đổi.
“Vâng, em nghe theo lời anh”
Vương Minh ôm Triệu Vận vào trong lòng. May là Triệu Vận do đêm qua chiến đấu quá sức nên rất nhanh nàng thiếp đi chứ không nếu nàng ta có hành động gì quá mức khiêu khích sợ rằng Vương Minh không chịu nổi được nữa mà đè nàng ta chiến đấu thêm vài hiệp nữa mất. Vương Minh tuy rằng lúc này đang ôm người đẹp nhưng hắn không hề đụng tay đụng chân gì bỏi hắn còn đang mải suy nghĩ về chuyện tối qua. Đêm qua lần thứ 3 chiến đấu, khi sắp đạt đến đỉnh hắn cảm nhận thấy rằng một phần nhỏ hắc ám nội khí từ trong cơ thể hắn, thông qua thằng nhỏ đi vào trong cơ thể Triệu Vận. Điều này làm hắn hết sức lo lắng bởi hắn không biết hắc ám nội khí có thẻ làm tổn hại đến thân thể của Triệu Vận hay không nữa. Hắn nghĩ phải đi hỏi ông thầy siêu cấp kia mới được. Đợi cho Triệu Vận ngủ say, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa rồi thay quần áo. Nhưng định đi ra ngoài cửa thì cái bụng bỗng sôi lên cồn cào, Vương Minh quên mất rằng chính chiến trên giường chính là công việc tốn công tốn sức và hao tổn thể lực nhất trên đời . Hắn đành vào trong bếp, mở tủ lạnh. Với mấy cái ổ bánh mĩ và một hộp sữa thế là giải quyết xong bữa sáng.
------------------o0o--------------------
“Ô hô, sao hôm nay tự nhiên lại tìm đến ta thế này”
Tô Hải ra mở cửa nhà thì thấy Vương Minh đang đứng ở đó. Bình thường là hắn tìm Vương Minh thì Vương Minh mới đến, tự nhiên hôm nay Vương Minh lại vác xác đến gặp, mà lại vào ngày nghỉ nữa. Đúng là chuyện hiếm có hiếm có a.
“Vãn bối có chuyện muốn hỏi tiền bối”
“Về hắc ám nội khí”
Vương Minh gật đầu. Tô Hải nghe thấy liên quan đến hắc ám nội khí thì không làm khó dễ hắn nữa, liền tránh sang một bên nói
“Vào đi”
Đây là lần đầu tiên Vương Minh đến nhà Tô Hải. Căn nhà của Tô Hải nằm cách không xa trường học là bao, chỉ là căn nhà hai tầng, diện tích 10m2. Nhìn thoáng qua căn phongg khách cũng không có gì quá đáng giá, chỉ có một cái kệ chứa đầy sách cũ, một bộ salon hơi cũ kĩ và một chiếc ti vi mà hình phẳng. Vương Minh ngồi xuống ghế salon, Tô Hải đi vào trong bếp một lúc sau đặt trước mặt hắn một chén trà. Vẫn là loại trà mà Vương Minh thường thưởng thức khi đến văn phòng của Tô Hải, hắn không khách khí mà đưa chén trà lên trên miệng nhấp một ngụm nhỏ. Tô Hải ngồi xuống đối diện với Vương Minh, cũng nhập một ngụm trà rồi hỏi
“Rốt cuộc là việc gì”
Vương Minh chần chừ đôi chút bởi cái chuyện này khá là tế nhị, làm sao có thể dễ dàng kể cho người ngoài được nhưng lại nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra nên hắn đành kể lại tất cả với Tô Hải. Đương nhiên tất cả không có nghĩa là toàn bộ, chỗ nào cần bớt thì hắn cần bớt, chỗ nào cần thêm thì hắn thêm tí mắm muối. Đại khái là vẫn giữ nguyện được vấn đề cốt lõi. Tô Hải nghe xong trầm ngâm nói
“Chuyện này ta đã từng nghe nói qua”
“Liệu có nguy hiểm không”
Vương Minh lo lắng hỏi, bây giờ hắn đã xác định quan hệ với Triệu Vận nên hắn càng lo lắng cho an nguy của nàng ta hơn trước. Tô Hải thấy vẻ mặt lo lắng của Vương Minh liền biết người con gái trong câu chuyện kia có quan hệ rất mật thiết với hắn nên cũng không dông dài mà nói thẳng luôn
“Lúc trước ta từng đọc trong cổ thư của một vị trưởng bối, người này có nói rằng hắc ám nội khí có công năng khơi dậy bản tính nguyên thủy của con người. Ngươi biết bản tính nguyên thủy của con người là những bản tính gì không?”
Vương Minh lắc đầu. Tô Hải bắt đâu giảng giải:
“Tổ tiên của loài người chính là loài vượn người. Vì vậy có thể nói bản chất nguyên thủy của loài người chính là hung dữ, hoang dã và đẫm máu. Tuy nhiên trải qua nhiều giai đoạn tiến hóa, kéo dài trong hàng triệu năm cuối cùng những cái bản năng này dần chìm sâu đi, tuy nhiên chúng ta có thể thấy chúng vẫn hiện hữu ở các trạng thái cảm xúc của con người như tức giận, hận thù, điên dại, ham muốn,…”
“Nhưng nếu vậy thì có liên quan gì đến chuyện này cơ chứ”
Vương Minh sốt ruột cắt ngang, hắn cảm thấy những lời nói của Tô Hải chả có chút gì liên quan đến sự di chuyển của hắc ám nội khí cả. Tô Hải tỏ ra hơi khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho Vương Minh:
“Hắc ám nội khí sinh ra từ mong muốn chém giết, khi ngươi giết càng nhiều người thì nó càng lớn lên. Theo như một vị tiền bối từng nghiên cứu thì sẽ đến một lúc nào đó cơ thể của con ngươi sẽ đạt đến đỉnh điểm của hắc ám nội khí. Ngươi cứ tưởng tượng giống như một chai nước, ngươi cứ rót cứ rót liên tục vào trong chai đến khi đầy rồi chắc chắn nó sẽ tràn ta ngoài. Hắc ám nội khí không ngừng hấp thụ nhưng cơ thể con người cũng như cái chai kia, nó có giới hạn của mình. Đến khi đạt đến giới hạn thì hắc ám nội khí sẽ tìm một cái chai mới để chứa cái phần tràn ra. Theo như giả thuyết đặt ra thì chỉ có hai cách đó là truyền nội khí và thông qua chuyện đó.”
“Chuyện đó mà cũng truyền được nội khí sao” Vương Minh trố mắt hỏi
“Ờ. Cho đến bây giờ ta vẫn nghi ngờ nhưng cho đến khi nghe chuyện của ngươi ta mới tin đó là sự thật. Có phải thấy nó khó tin giống với mấy cái truyện tiên hiệp tu chân của Trung Quốc phải không?”
Vương Minh gật đầu. Tô Hải nói tiếp:
“Theo như người xưa thì lúc hai người làm chuyện đó, khi sắp lên đỉnh đó là khoảnh khác mà cơ thể và khí của hai người hòa hợp với nhau là một. Cái này chỉ diễn ra trong khoảng khác nên rất khó để nắm bắt, mà thử hỏi trong hoàn cảnh đó có ai mà còn đủ tỉnh táo để nhận ra một chuyện động nhỏ như thế cơ chứ”
Vương Minh gật đầu lia lịa. Đến ngay cả tối qua, phải đến tận lần thứ ba hắn mới nhận ra được sự khác thường của hắc ám nội khí trong cơ thể. Nhưng mà quanh đi quẩn lại mãi vẫn không phải là câu hỏi mà Vương Minh cần hỏi nhất. Rốt cuộc cái thư hác ám nội khí này có thể gây nguy hại đối với cơ thể của Triệu Vận hay không. Vương Minh toàn mở miệng nói thì Tô Hải đã khoác tay chặn lời hắn lại, Tô Hải đứng dậy đi đến trước kệ sách nhìn khắp một lượt rồi lấy ra một quyển sách cũ, ném cho Vương Minh nói
“Tự nghiên cứu cái này đi”
Vương Minh nhận quyển sách, nhìn tiêu đề của nó thì Vương Minh choáng váng. Hắn không thể tưởng tượng trên đời này lại còn có cái loại sách này nữa ư. Vương Minh nhìn Tô Hải thì thấy khuôn mặt giương giương tự đắc, mặt còn vênh cao hơn cả trời. Tô Hải nói
“Chính ta là tác giả của quyển sách này. Nhớ lai năm xưa thời trai trẻ ta thuộc vào hàng tuấn tú, cô gái nào nhìn cũng phải chết mê chết mệt trong cái nhìn đầu tiên. Để nghiên cứu ra cái vấn đề này ta phải thực nghiệm với không dưới 100 người phụ nữ đâu”
100 người. Vương Minh im lặng không ngờ cái lão này không chỉ thực lực thuộc vào hàng quái vật và ngay cả chuyện đó cũng liệt vào hàng quái nhân. Vương Minh giờ đây nghi ngờ không hiểu có phải năm xưa lão này phong lưu khoái hoạt quá sức mà khiến súng ống đạn dược hỏng hóc hết, đến nỗi lấy nổi một cô vợ còn không nổi nữa. Tuy nhiên đấy chỉ là điều hắn nghĩ trong lòng mà thôi, Vương Minh nào dám nói ra. Hắn mà dám nói ra chỉ sợ xương cốt trên người không còn nguyên vẹn mà bước ra khỏi đây nữa mất. Lại nhìn quyển sách có cái tựa đề củ chuối hết cỡ, “Tình dục và nội khí” đúng là chả thấy hai vấn đề có liên quan gì đến nhau cả. Nhưng mà Vương Minh vẫn cầm, lão đưa cho hắn quyển sách này chúng tỏ thay câu trả lời rồi. Cất quyển sách vào túi quần, Vương Minh vừa đi ra ngoài cửa thì chuông điện thoại reo lên. Là Hầu Toàn gọi, Vương Minh bắt máy nói
“Hầu Toàn, gọi anh có chuyện gì vậy”
“Vương ca, anh Dũng tỉnh lại rồi”
Ở đầu bên kia giọng của Hầu Toàn đầy vui mừng nói. Vương Minh nghe thấy tin này thì trong lòng cũng vui mừng không thôi hắn nói
“Được anh đến ngay.”
Hắn không chần chừ, lập tức nhảy lên xe phóng đến bệnh viện . Buổi sáng ở Đông Doanh mặc dù là ngày chủ nhật nhưng số xe cộ lưu thông trên đường còn đông gấp mấy lần so với ngày bình thường. Cũng phải thôi đối với một thành phố lớn như Đông Doanh, những người làm công ăn lương ở đây một tuần bảy ngày thì sáu ngày là đi làm quần quật từ sáng đến tối, có mỗi ngày chủ nhật nghỉ ngơi chắc chắn họ sẽ ra đường đi chơi đây đó để thư giãn. Vì vậy mà trải qua mấy đoạn tắc đường gian nan Vương Minh mới đến được bệnh viện số 1. Vừa mới bước đến dãy hành lang phòng bệnh của Hầu Dũng thì ánh mắt của Vương Minh khẽ nheo lại .Hắn thấy có một đối tượng vô cùng khả nghi.
/398
|