Lúc này Vương Minh ngồi thẳng dậy nói
“Được rồi nói đến vấn đề chính. Mặc dù tên ông chủ của cái tổ chức kia đã bị diệt nhưng người và các cơ sở sản xuất của chúng vẫn còn rất nhiều, bằng mọi giá phải diệt trừ tận gốc nếu không sẽ có một ngày chúng lại trỗi dậy một lần nữa. Nhờ vào cuốn nhật kí chúng ta đã xác định được các cơ sở và danh sách các thành viên của bọn chúng. Tối nay đúng 10 giờ đêm sẽ là lúc ra tay. Hành động lần này phải đảm bảo tuyệt đối bí mật, những người tham gia phải là những người tin tưởng được và tuyệt đối phải kín miệng. Được rồi Hầu Toàn chú hãy gửi danh sách các thành viên của tổ chức buôn ma túy cho cảnh sát, nhớ là sau khi xuất phát mới được gửi”
“Vương ca cứ yên tâm, những người tham gia vào lần này đều là đồng đội cũ trong quân ngũ của ba anh em bọn em. Vừa nghe thấy việc đi tiêu diệt tổ chức ma túy, trừ hại cho dân mọi người đều rất nhiệt tình”
Hầu Toàn nói. Vương Minh gật đầu, hắn nhìn đồng hồ trên tường rồi nói
“Được rồi các chú về chuẩn bị và nghỉ ngơi đi tối này hành động”
--------------------o0o-----------------
Tại một căn hộ nhỏ không xa căn hộ của Vương Minh.
Vương Yến, đại tiểu thư của gia tộc sát thủ danh tiếng Vương gia, đang ngồi nghe điện thoại, khuôn mặt không lấy gì làm thoải mái cho lắm.
“Yến Yến, con nói cho cha biết rốt cuộc Mark làm sao lại bị giết”
Vương Yến giọng buồn bực nói
“Con làm sao biết được. Tự nhiên tối đó tên chết dẫm đó bảo ra ngoài gặp người quen rồi tự nhiên không thấy về nữa. Mà làm sao mà ngờ với thực lực của hắn thì lại bị giết chết chứ. Quy chung lại thì con có lỗi gì đâu”
Vương Tung Sơn ở đầu bên kia im lặng một chút, một lúc sau hắn nhíu mày hỏi con gái
“Con nói hắn bảo đi gặp người quen”
“Vâng”
“Vậy con biết người quen của hắn là ai không?”
“Con không biết. Lúc đó con lén đi theo hắn nhưng mà không đuổi kịp, bị hắn bỏ lại đằng sau”
Nói đến đây Vương Yến trong lòng vừa tức lại vừa xấu nổ. Nàng ta đường đường là đại tiểu thư cũng sẽ là người kế vị tương lai của Vương gia sát thủ vậy mà trình độ lại không bằng với một tên thủ hạ. Việc này mà truyền ra ngoài thì làm thử hỏi nàng ta làm sao có mặt mũi nào gặp mọi người được nữa cơ chứ.
Vương Tung Sơn ở bên kia không quan tâm đến vấn đề này, điều khiến ông ta chú ý chính là người mà Mark gặp. Theo nhưng hắn biết thì Mark là cô nhi từ nhỏ đã được thu nhận vào tổ chức huấn luyện, trên đời này hắn không hề có bất cứ người thân, nói ra thì người mà hắn thân cận nhất cũng chỉ là những đồng nghiệp sát thủ trong Vương gia mà thôi. Đang trong dòng suy nghĩ đột nhiên Vương Tung Sơn nghĩ đến hai cái tên nhưng rất nhanh ông ta lắc đầu xua đi cái suy nghĩ này bởi một người thì đã mất tích suốt mấy năm qua không có tung tích gì cả, còn một người thì đã chôn xác cùng chiếc thuyền tại biển Đại Tây Dương khi chạy trốn rồi. Nhưng không hiểu sao trong lòng ông cái dự cảm này lại xuất hiện liên tục, thở dài Vương Tung Sơn nói
“Được rồi, con không cần bận tâm đến việc này. Vụ việc của Mark cha sẽ cho Trưởng lão số 7 sang đó điều tra. Giờ con hãy lo mà làm việc đi, cha hi vọng đầu năm sau khi cha sang đó sẽ nhận được nhiều thành tích của con”
“Vâng vâng cha cứ yên tâm, con lớn rồi con sẽ không làm cha thất vọng đâu”
“Hi vong là thế”
Nói xong Vương Tung Sơn lập tức cúp điện thoại. Đập điện thoại Vương Yến thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhận cuộc điện thoại này thì nàng cảm thấy hết sức lo lắng sợ hãi bởi mấy năm gần đây cha nàng rất nghiêm khắc với nàng ta, chỉ cần có một lỗi nhỏ nhặt thôi cũng la mắng suốt mấy ngày liền. Vậy mà chuyện này không nói gì, thậm chí cũng không một lời la mắng nào cả, chỉ bảo nàng chú tâm vào làm việc. Thật đúng là kì lạ hết sức khiến nàng ta vừa vui sướng lại vừa sợ hãi
----------------------o0o----------------------
Đúng theo như kế hoạch, 10 giờ tối hôm nay Vương Minh dẫn theo ba chiếc xe tải con cùng với 17 anh em trong bang tiến đánh từng cơ sở sản xuất của tổ chức ma túy. Cùng lúc đó cảnh sát nhận được những bằng chứng của Hầu Toàn thì cũng lập tức hành động, vì tính phức tạp của vụ án nên lập tức một tổ chuyên án được thành lập ngay trong đêm nay. Chịu giáp công từ cả ngoài sáng lẫn trong tối, chỉ trong một đêm toàn bộ tổ chức buôn bán ma túy đã bị quét sạch không còn một mống. Chính vì vụ việc này cảnh sát đã huy động lực lượng quá lớn nên không tránh khỏi sự tò mò của người dân và báo giới. Ngay sáng hôm sau, cầm tờ báo vừa mới mua sau khi chở Triệu Vận đến lớp thì Vương Minh thấy ngay ở trong đầu một dòng tít lớn “Cảnh sát hành động quyết liệt triệt phá nhóm buôn bán ma túy lớn chỉ trong một đêm”
Vương Minh ngồi độc lướt qua tờ báo để xem mấy tên nhà báo viết gì trong đó, toàn những lời ca ngợi rỗng tuếch, đọc mà thấy buồn nôn. Ném tờ báo sang một bên, Vương Minh nổ máy định lái xe đi đến công ty Vương thị xem thế nào, thân là ông chủ mà hắn còn chưa lần nào ngó ngàng đến công ty, toàn bộ mọi việc đều giao lại cho Trương Nghĩa và Mã Đống giải quyết cả. Nhưng vừa nổ máy thì một chiếc xe Jeep quân đội độ ngay bên cạnh Vương Minh, nhìn người phụ nữ đang cầm lái, Vương Minh hạ cửa kính xuống cười cười
“Thanh Thanh, thật là trung hợp cô đến đây ăn sáng à”
Có lẽ vẫn còn bị ám ảnh bởi vẻ mặt hung dữ lần trước của Vương Minh nên vừa nhìn thấy Vương Minh, Trần Thanh Thanh cả người khẽ run run lên. Hít thở một hơi thật sâu, nàng ta bình tĩnh lại một chút tuy nhiên trọng nói không có phần bá đạo như trước nữa. Trần Thanh Thanh nói
“Vương Minh, ta tìm người có việc”
“Việc gì?”
“Chẳng phải ngươi đã hứa là sẽ thượng đài sao. Chiều nay, đúng 5 giờ có mặt tại hội quán võ thuật Đông Doanh”
Nói xong lời này không kịp để Vương Minh nói gì, nàng lập tức khởi động chiếc xe Jeep rời đi. Vương Minh ngán người, cố gắng nhớ lại. Một lúc sau hắn vỗ trán tự cười, đúng là hắn hôm đó đã hứa với nàng ta là sẽ thượng đài luận võ hộ.
“Ài. Không biết tự nhiên hôm đó sao lại đồng ý nữa”
Vương Minh thở dài. Lái xe đi đến công ty Vương thị. Đã đến đây hai lần nên Vương Minh và những người bảo vệ, tiếp tân ở đây khá là quen mặt. Hắn đi thẳng vào trong phòng của Trương Nghĩa mà không gặp bất cứ trở ngại hay ngăn cản nào cả. Trương Nghĩa đang xem tài liệu thấy Vương Minh đến vội vàng bỏ tài liệu trên tay xuống, đứng dậy đi về phía Vương Minh nói
“Vương ca cơn gió nào đưa anh đến đây vậy”
Vương Minh ngồi xuống ghế salon, nhìn khắp phòng rồi nói
“Ờ thỉnh thoảng cũng phải dạo qua công ty một chút chứ. Dạo gần đây có chuyện gì không?”
Trương Nghĩa lấy cho hắn và Vương Minh mỗi người một cốc cafe rồi ngồi xuống đối diện Vương Minh nói
“Cũng đúng lúc em đang có chuyện muốn tìm anh để thương thảo”
“Việc gì?”
“Chả là hôm qua em đi ăn tối với Phan Chính chủ tịch, ông ta đề nghị chúng ta cùng với tập đoàn Phan thị hợp tác tham gia đấu thầu dự án Mở rộng”
“Dự án Mở rộng”
Vương Minh nghe thấy vậy thì nhíu mày. Không thể phủ nhận đây là một cái bánh cực kì béo bở và hấp dẫn nhưng mà cái bánh này nào dễ ăn đâu chứ, chăc chắn sẽ đổ không ít máu để tranh giành đây. Vương Minh trầm tư suy nghĩ. Với một kẻ lọc lõi trên thương trường như Phan Chính thì không thể nào không biết những chuyện mờ ám đằng sau cái cuộc đấu thầu này chứ, nguy hiểm như vậy thì tại sao ông ta lại cứ lao vào tranh gianh? Tại sao lại mời công ty tài chính của hắn hợp tác. Vương Minh có rất nhiều điều khó hiểu, hắn nhìn Trương Nghĩa nói
“Chú có biết tại sao ông ta lại hợp tác không”
Trương Nghĩa lắc đầu nói
“Em cũng không biết rõ. Chỉ biết là lần này ông ta cùng với chúng ta và một công ty của một gia tộc rất có thế lực lớn ở Thủ đô hợp tác vài hạng mục nhỏ, chắc họ muốn tham gia dự án này để làm một quả lớn”
“Thế lực lớn ở Thủ đô?”
Vương Minh lẩm nhẩm nhắc lại từ này đồng thời trong lòng có một cảm giác bất an. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến một kẻ cáo già và lọc lõi trên thương trường như Phan Chính lại dám xông vào cái bãi chiến trường tranh giành điên cuồng đầy máu tanh kia. Nghĩ vậy Vương Minh mở mắt, giọng trầm trầm nói với Trương Nghĩa ở đối diện
“Bao giờ thì Phan Chính muốn câu trả lời”
“Tuần sau” Trương Nghĩa nói
“Nếu vậy thì chú ngay lập tức đi điều tra thông tin về cái thế lưc kia. Nếu thực sự thực lực đáng sợ như lời của Phan Chính nói thì sẽ cần nhắc việc hợp tác luôn. Cái bánh dự án này rất lớn, chúng ta mà hợp tác đảm bảo chấm mút được không ít”
“Vâng em biết rồi”
“À đúng rồi, chú cho người đi điều tra luôn xem những công ty nào tham dự đấu thầu lần này luôn”
“Vâng”
Trương Nghĩa đứng dậy đi ra góc phòng, rút điện thoại trong túi ra bắt đầu bấm một dãy số trên bàn phím. Vương Minh ngồi trên ghế salon vắt hai chân lên trên mặt bàn thủy tinh, đưa cốc café lên miệng uống vài ngụm. Một lúc sau Trương Nghĩa cúp điện thoại, hắn ngồi xuống nói
“Em đã cho người đi điều tra rồi. Chắc phải khoảng mấy ngày nữa mới có tin tức”
“Ừm… Đúng rồi sắp tới anh có việc phải đi đến Vân Nam Trung Quốc một thời gian, chú thông báo với Hầu Toàn bảo nếu có việc gì thì cứ gọi điện hoạt email cho anh”
“Anh đi Vân Nam”
“Ừ có việc”
Trương Nghĩa thấy Vương Minh không muốn nói ra nên cũng biết điều, không truy hỏi tiếp nữa. Tiếp theo Vương Minh nghe Trương Nghĩa báo cáo qua một số tình hình của công ty trong thời gian qua. Tháng này thu nhập của công ty có giảm đi đôi chút so với trước nhưng vẫn sinh lời, đồng thời hiện này công ty cũng đang đầu tư thu mua lại một công ty bất động sản. Điều nay là bước đầu tiên trong kế hoạch của Mã Đống đã vạch ra trước đó nhằm chen chân vào trong giới bất động sản. Xem qua một số tài liệu Vương Minh liền đứng dậy tạm biệt Trương Nghĩa rồi đi về nhà thu dọn hành lí sẵn sàng bởi ngay sáng sớm mai hắn sẽ cùng với ông thầy Tô Hải đi Vân Nam tu luyện.
“Ài chuyến đi này sẽ rất vất vả lắm đây”
Vương Minh đứng ở lan can, nhìn khunh cảnh xung quanh khu chung cư thở dài tự nhủ.
“Được rồi nói đến vấn đề chính. Mặc dù tên ông chủ của cái tổ chức kia đã bị diệt nhưng người và các cơ sở sản xuất của chúng vẫn còn rất nhiều, bằng mọi giá phải diệt trừ tận gốc nếu không sẽ có một ngày chúng lại trỗi dậy một lần nữa. Nhờ vào cuốn nhật kí chúng ta đã xác định được các cơ sở và danh sách các thành viên của bọn chúng. Tối nay đúng 10 giờ đêm sẽ là lúc ra tay. Hành động lần này phải đảm bảo tuyệt đối bí mật, những người tham gia phải là những người tin tưởng được và tuyệt đối phải kín miệng. Được rồi Hầu Toàn chú hãy gửi danh sách các thành viên của tổ chức buôn ma túy cho cảnh sát, nhớ là sau khi xuất phát mới được gửi”
“Vương ca cứ yên tâm, những người tham gia vào lần này đều là đồng đội cũ trong quân ngũ của ba anh em bọn em. Vừa nghe thấy việc đi tiêu diệt tổ chức ma túy, trừ hại cho dân mọi người đều rất nhiệt tình”
Hầu Toàn nói. Vương Minh gật đầu, hắn nhìn đồng hồ trên tường rồi nói
“Được rồi các chú về chuẩn bị và nghỉ ngơi đi tối này hành động”
--------------------o0o-----------------
Tại một căn hộ nhỏ không xa căn hộ của Vương Minh.
Vương Yến, đại tiểu thư của gia tộc sát thủ danh tiếng Vương gia, đang ngồi nghe điện thoại, khuôn mặt không lấy gì làm thoải mái cho lắm.
“Yến Yến, con nói cho cha biết rốt cuộc Mark làm sao lại bị giết”
Vương Yến giọng buồn bực nói
“Con làm sao biết được. Tự nhiên tối đó tên chết dẫm đó bảo ra ngoài gặp người quen rồi tự nhiên không thấy về nữa. Mà làm sao mà ngờ với thực lực của hắn thì lại bị giết chết chứ. Quy chung lại thì con có lỗi gì đâu”
Vương Tung Sơn ở đầu bên kia im lặng một chút, một lúc sau hắn nhíu mày hỏi con gái
“Con nói hắn bảo đi gặp người quen”
“Vâng”
“Vậy con biết người quen của hắn là ai không?”
“Con không biết. Lúc đó con lén đi theo hắn nhưng mà không đuổi kịp, bị hắn bỏ lại đằng sau”
Nói đến đây Vương Yến trong lòng vừa tức lại vừa xấu nổ. Nàng ta đường đường là đại tiểu thư cũng sẽ là người kế vị tương lai của Vương gia sát thủ vậy mà trình độ lại không bằng với một tên thủ hạ. Việc này mà truyền ra ngoài thì làm thử hỏi nàng ta làm sao có mặt mũi nào gặp mọi người được nữa cơ chứ.
Vương Tung Sơn ở bên kia không quan tâm đến vấn đề này, điều khiến ông ta chú ý chính là người mà Mark gặp. Theo nhưng hắn biết thì Mark là cô nhi từ nhỏ đã được thu nhận vào tổ chức huấn luyện, trên đời này hắn không hề có bất cứ người thân, nói ra thì người mà hắn thân cận nhất cũng chỉ là những đồng nghiệp sát thủ trong Vương gia mà thôi. Đang trong dòng suy nghĩ đột nhiên Vương Tung Sơn nghĩ đến hai cái tên nhưng rất nhanh ông ta lắc đầu xua đi cái suy nghĩ này bởi một người thì đã mất tích suốt mấy năm qua không có tung tích gì cả, còn một người thì đã chôn xác cùng chiếc thuyền tại biển Đại Tây Dương khi chạy trốn rồi. Nhưng không hiểu sao trong lòng ông cái dự cảm này lại xuất hiện liên tục, thở dài Vương Tung Sơn nói
“Được rồi, con không cần bận tâm đến việc này. Vụ việc của Mark cha sẽ cho Trưởng lão số 7 sang đó điều tra. Giờ con hãy lo mà làm việc đi, cha hi vọng đầu năm sau khi cha sang đó sẽ nhận được nhiều thành tích của con”
“Vâng vâng cha cứ yên tâm, con lớn rồi con sẽ không làm cha thất vọng đâu”
“Hi vong là thế”
Nói xong Vương Tung Sơn lập tức cúp điện thoại. Đập điện thoại Vương Yến thở phào nhẹ nhõm. Lúc nhận cuộc điện thoại này thì nàng cảm thấy hết sức lo lắng sợ hãi bởi mấy năm gần đây cha nàng rất nghiêm khắc với nàng ta, chỉ cần có một lỗi nhỏ nhặt thôi cũng la mắng suốt mấy ngày liền. Vậy mà chuyện này không nói gì, thậm chí cũng không một lời la mắng nào cả, chỉ bảo nàng chú tâm vào làm việc. Thật đúng là kì lạ hết sức khiến nàng ta vừa vui sướng lại vừa sợ hãi
----------------------o0o----------------------
Đúng theo như kế hoạch, 10 giờ tối hôm nay Vương Minh dẫn theo ba chiếc xe tải con cùng với 17 anh em trong bang tiến đánh từng cơ sở sản xuất của tổ chức ma túy. Cùng lúc đó cảnh sát nhận được những bằng chứng của Hầu Toàn thì cũng lập tức hành động, vì tính phức tạp của vụ án nên lập tức một tổ chuyên án được thành lập ngay trong đêm nay. Chịu giáp công từ cả ngoài sáng lẫn trong tối, chỉ trong một đêm toàn bộ tổ chức buôn bán ma túy đã bị quét sạch không còn một mống. Chính vì vụ việc này cảnh sát đã huy động lực lượng quá lớn nên không tránh khỏi sự tò mò của người dân và báo giới. Ngay sáng hôm sau, cầm tờ báo vừa mới mua sau khi chở Triệu Vận đến lớp thì Vương Minh thấy ngay ở trong đầu một dòng tít lớn “Cảnh sát hành động quyết liệt triệt phá nhóm buôn bán ma túy lớn chỉ trong một đêm”
Vương Minh ngồi độc lướt qua tờ báo để xem mấy tên nhà báo viết gì trong đó, toàn những lời ca ngợi rỗng tuếch, đọc mà thấy buồn nôn. Ném tờ báo sang một bên, Vương Minh nổ máy định lái xe đi đến công ty Vương thị xem thế nào, thân là ông chủ mà hắn còn chưa lần nào ngó ngàng đến công ty, toàn bộ mọi việc đều giao lại cho Trương Nghĩa và Mã Đống giải quyết cả. Nhưng vừa nổ máy thì một chiếc xe Jeep quân đội độ ngay bên cạnh Vương Minh, nhìn người phụ nữ đang cầm lái, Vương Minh hạ cửa kính xuống cười cười
“Thanh Thanh, thật là trung hợp cô đến đây ăn sáng à”
Có lẽ vẫn còn bị ám ảnh bởi vẻ mặt hung dữ lần trước của Vương Minh nên vừa nhìn thấy Vương Minh, Trần Thanh Thanh cả người khẽ run run lên. Hít thở một hơi thật sâu, nàng ta bình tĩnh lại một chút tuy nhiên trọng nói không có phần bá đạo như trước nữa. Trần Thanh Thanh nói
“Vương Minh, ta tìm người có việc”
“Việc gì?”
“Chẳng phải ngươi đã hứa là sẽ thượng đài sao. Chiều nay, đúng 5 giờ có mặt tại hội quán võ thuật Đông Doanh”
Nói xong lời này không kịp để Vương Minh nói gì, nàng lập tức khởi động chiếc xe Jeep rời đi. Vương Minh ngán người, cố gắng nhớ lại. Một lúc sau hắn vỗ trán tự cười, đúng là hắn hôm đó đã hứa với nàng ta là sẽ thượng đài luận võ hộ.
“Ài. Không biết tự nhiên hôm đó sao lại đồng ý nữa”
Vương Minh thở dài. Lái xe đi đến công ty Vương thị. Đã đến đây hai lần nên Vương Minh và những người bảo vệ, tiếp tân ở đây khá là quen mặt. Hắn đi thẳng vào trong phòng của Trương Nghĩa mà không gặp bất cứ trở ngại hay ngăn cản nào cả. Trương Nghĩa đang xem tài liệu thấy Vương Minh đến vội vàng bỏ tài liệu trên tay xuống, đứng dậy đi về phía Vương Minh nói
“Vương ca cơn gió nào đưa anh đến đây vậy”
Vương Minh ngồi xuống ghế salon, nhìn khắp phòng rồi nói
“Ờ thỉnh thoảng cũng phải dạo qua công ty một chút chứ. Dạo gần đây có chuyện gì không?”
Trương Nghĩa lấy cho hắn và Vương Minh mỗi người một cốc cafe rồi ngồi xuống đối diện Vương Minh nói
“Cũng đúng lúc em đang có chuyện muốn tìm anh để thương thảo”
“Việc gì?”
“Chả là hôm qua em đi ăn tối với Phan Chính chủ tịch, ông ta đề nghị chúng ta cùng với tập đoàn Phan thị hợp tác tham gia đấu thầu dự án Mở rộng”
“Dự án Mở rộng”
Vương Minh nghe thấy vậy thì nhíu mày. Không thể phủ nhận đây là một cái bánh cực kì béo bở và hấp dẫn nhưng mà cái bánh này nào dễ ăn đâu chứ, chăc chắn sẽ đổ không ít máu để tranh giành đây. Vương Minh trầm tư suy nghĩ. Với một kẻ lọc lõi trên thương trường như Phan Chính thì không thể nào không biết những chuyện mờ ám đằng sau cái cuộc đấu thầu này chứ, nguy hiểm như vậy thì tại sao ông ta lại cứ lao vào tranh gianh? Tại sao lại mời công ty tài chính của hắn hợp tác. Vương Minh có rất nhiều điều khó hiểu, hắn nhìn Trương Nghĩa nói
“Chú có biết tại sao ông ta lại hợp tác không”
Trương Nghĩa lắc đầu nói
“Em cũng không biết rõ. Chỉ biết là lần này ông ta cùng với chúng ta và một công ty của một gia tộc rất có thế lực lớn ở Thủ đô hợp tác vài hạng mục nhỏ, chắc họ muốn tham gia dự án này để làm một quả lớn”
“Thế lực lớn ở Thủ đô?”
Vương Minh lẩm nhẩm nhắc lại từ này đồng thời trong lòng có một cảm giác bất an. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến một kẻ cáo già và lọc lõi trên thương trường như Phan Chính lại dám xông vào cái bãi chiến trường tranh giành điên cuồng đầy máu tanh kia. Nghĩ vậy Vương Minh mở mắt, giọng trầm trầm nói với Trương Nghĩa ở đối diện
“Bao giờ thì Phan Chính muốn câu trả lời”
“Tuần sau” Trương Nghĩa nói
“Nếu vậy thì chú ngay lập tức đi điều tra thông tin về cái thế lưc kia. Nếu thực sự thực lực đáng sợ như lời của Phan Chính nói thì sẽ cần nhắc việc hợp tác luôn. Cái bánh dự án này rất lớn, chúng ta mà hợp tác đảm bảo chấm mút được không ít”
“Vâng em biết rồi”
“À đúng rồi, chú cho người đi điều tra luôn xem những công ty nào tham dự đấu thầu lần này luôn”
“Vâng”
Trương Nghĩa đứng dậy đi ra góc phòng, rút điện thoại trong túi ra bắt đầu bấm một dãy số trên bàn phím. Vương Minh ngồi trên ghế salon vắt hai chân lên trên mặt bàn thủy tinh, đưa cốc café lên miệng uống vài ngụm. Một lúc sau Trương Nghĩa cúp điện thoại, hắn ngồi xuống nói
“Em đã cho người đi điều tra rồi. Chắc phải khoảng mấy ngày nữa mới có tin tức”
“Ừm… Đúng rồi sắp tới anh có việc phải đi đến Vân Nam Trung Quốc một thời gian, chú thông báo với Hầu Toàn bảo nếu có việc gì thì cứ gọi điện hoạt email cho anh”
“Anh đi Vân Nam”
“Ừ có việc”
Trương Nghĩa thấy Vương Minh không muốn nói ra nên cũng biết điều, không truy hỏi tiếp nữa. Tiếp theo Vương Minh nghe Trương Nghĩa báo cáo qua một số tình hình của công ty trong thời gian qua. Tháng này thu nhập của công ty có giảm đi đôi chút so với trước nhưng vẫn sinh lời, đồng thời hiện này công ty cũng đang đầu tư thu mua lại một công ty bất động sản. Điều nay là bước đầu tiên trong kế hoạch của Mã Đống đã vạch ra trước đó nhằm chen chân vào trong giới bất động sản. Xem qua một số tài liệu Vương Minh liền đứng dậy tạm biệt Trương Nghĩa rồi đi về nhà thu dọn hành lí sẵn sàng bởi ngay sáng sớm mai hắn sẽ cùng với ông thầy Tô Hải đi Vân Nam tu luyện.
“Ài chuyến đi này sẽ rất vất vả lắm đây”
Vương Minh đứng ở lan can, nhìn khunh cảnh xung quanh khu chung cư thở dài tự nhủ.
/398
|