Nằm viện thêm hai ngày nữa thì Vương Minh ra viện. Thực ra với thể chất phi thường của mình do đoạn gien mang lại, lúc hắn tỉnh lại thì cơ thể hắn đã bình phục hoàn toàn 100% nhưng Triệu Vận và Nguyễn Giai Giai cứ lo lắng, nài nỉ hắn nằm thêm ít ngày nữa để theo dõi. Vương Minh không cách nào từ chối hai người đẹp này cả nên đành ở lại cái căn phòng bệnh buồn tẻ này thêm hai ngày nữa. Vương Minh ra viện thì Hầu Toàn lái xe đền chờ ở trước cửa. Hắn không bảo đám Triệu Vận, Nguyễn Giai Giai đến đón bởi hắn còn có việc gấp cần làm. Vương Minh cười cười với hắn rồi mở cửa xe, ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái. Vừa bước vào hắn hỏi luôn
“Các chú giam giữ cái tên dị năng kia ở đâu?”
“Hầu Dũng giam hắn tại nơi huấn luyện”
Hầu Toàn đáp. Vương Minh gật đầu nói
“Vậy đi đến đó đi”
Hầu Toàn gật đầu rồi lái xe phi thẳng đến một khu huấn luyện bí mật nằm ở trên một ngọn núi ở ngoại thành. Theo trí nhớ của Vương Minh thì lần trước đến đây thì trong cơ sở vật chất rất là tồi tàn nhưng vừa đến nơi Vương Minh ngỡ là mình đến nhầm chỗ. Trước mặt hắn là một loạt tòa nhà kiến truc mới xây thay thế những căn nhà cũ kĩ lúc trước, xung quanh cả khu này đều được làm tường rào thép gai bao quanh, cửa ra vào là một cánh cửa sắt cao, bên cạnh còn có một đồn gác. Người nào đi qua nơi này chắc ngỡ tưởng đang đi vào doanh trại quân đội vậy. Vừa tiến vào trong, Vương Minh nhìn thấy những thứ trong sân thì trợn tròn mắt. Bày la liệt trên sân là một hàng xe dã chiến của quân đội Mĩ, thậm chí ở phía xa xa Vương Minh còn thấy cả một chiếc xe tăng M1 Abrams của quân đội Mĩ. Còn ở góc đằng kia thì Vương Minh thấy một đám người mặc một bộ quần áo màu ghi trông bề ngoài giống với quân phục đang cầm trên tay M4A1 tập bắn. Vương Minh nhìn thấy cảnh này thì đau hết cả đầu, hắn không khó để đoán ra ai là tác giả của cái kiệt tác này. Hầu Toàn thấy biểu hiện của Vương Minh thì không hiểu suy nghĩ trong đầu hắn, Hầu Toàn nghĩ là Vương Minh đang sững sờ nên mới khoái chí nói
“Vương ca anh thấy thế nào. Tất cả đều do Mã ca làm đó”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán”
Vương Minh lẩm bầm. Hắn đi vào trong tòa nhà đồ sộ nhất , đi lên căn phòng lớn ở lầu ba. Vương Minh thấy Lê Minh Đức, Hầu Dũng và Mã Đống đang ngồi sẵn ở trong đó. Vương Minh ngồi vào chiếc ghế chủ trì nhìn Mã Đống. Mã Đống nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh thì biết hắn muốn nói gì, cười hì hì gãi đầu gãi tai nói
“Mấy thứ dưới kia là do một tên trùm buôn vũ khí được anh cứu, hắn muốn báo ơn nên nhượng miễn phí cho anh một đống. Anh nhớ là chú đang xây dựng đội quân nên mới mang đến đây”
Vương Minh lắc lắc đầu, cười khổ nói
“Nhưng mà như thế này có vẻ hơi quá, súng ống là đủ rồi, ông anh còn vác cả xe tăng đến làm gì. Nếu bị chính phủ VN phát hiện ra là dễ bị hiểu làm là có âm mưu phản loạn lắm đấy”
“Đây cũng chính là việc anh muốn bàn với chú”
Nói xong Mã Đống liếc mắt nhình Lê Minh Đức, Hầu Toàn và Hầu Dũng. Thấy ba người gật đầu mới nói
“Thực ra những thứ này mới chỉ là lô hàng nhỏ đợt đầu tiên. Còn ba lô hàng lớn nữa. Anh thấy nếu để ở đây không thích hợp nên anh muốn thương lượng với chú lập thêm một căn cứ nữa. Anh đã xác định được một chỗ rồi, đó là vùng rừng núi biên giới Campuchia. Anh sẽ lấy danh nghĩa của công ty, sang đấy đầu tư mua một mảnh đất lớn bên đó. Bên ngoài xây dựng một khu nghỉ dưỡng để ngụy trang. Chú thấy sao?”
Vương Minh chưa nói gì. Lê Minh Đức đứng dậy nói
“Đại ca, em thấy ý của Mã ca rất hay. Hiện nay nhân số của quân đội đã đạt con số 100 người rồi. Tương lại nếu chúng ta mở rộng qui mô của đội quân thì cái nơi bé nhỏ này không đủ sức chứa. Mà em suy nghĩ kĩ rồi, mặc dù chúng ta làm một đột quân khí giả nhưng khí giả cũng là người, nếu tay không mà đối đầu với súng ống thì sợ rằng những người này vẫn chưa có đủ trình độ đó. Nến thiết nghĩ chúng ta cũng cần trang bị một số súng ống đạn dược để phòng thân”
Vương Minh liếc mắt nhìn Lê Minh Đức, rồi rời mắt sáng nhìn Hầu Dũng và Hầu Toàn. Rồi sau đó hắn mới nói
“Cũng được. Nhưng hãy nhớ là làm cẩn thận đó”
Thấy Vương Minh đồng ý mọi người đều vui mừng hớn hở. Vương Minh quay sang Hầu Dũng hỏi
“Cái tên dị năng kia đâu?”
Hầu Dũng đáp
“Em đang giam hắn ở dưới tầng hầm của tòa nhà này. Để em dẫn đường cho anh”
Vương Minh gật đầu rồi cùng Hầu Dũng đi xuống tầng hầm của khu huấn luyện. Cửa vào tầng hầm của khu huấn luyện nằm ở phía sau cái tủ của kho chứa hàng. Hầu Dũng đẩy cánh cửa sang một bên, lộ ra phía sau là một cái cầu thang khá dài, Vương Minh nhìn ước chứng nó cũng phải đến không dưới 20 bậc. Hầu Dũng bật công tắc ở bên cạnh, các bóng đén rực sáng soi rõ lối đi xuống. Vương Minh bước xuống, Hầu Dũng đi phía trước dẫn đường. Hai người dừng lại trước cánh cửa sắt thứ ba ở bên trái. Hầu Dũng mở cửa, Vương Minh bước vào thì thấy Máy phát điện hai tay hai chân đều bị trói bằng những sợi dân sắt nối xuống dưới dất. Vương Minh khó hiểu qua ra nhìn Hầu Dũng, Hầu Dũng vội giải thích
“Cái tên dị năng này là dùng điện, bọn em sợ nếu dùng dây trói bình thường thì không không chế được hắn nên dùng những sợi dây sắt tiếp đất này. Nếu hắn có phóng điện thì điện năng cũng sẽ theo những đoạn dây này đi xuống lòng đất. Không gây ra bất cứ tổn thương nào với người khác cả”
Vương Minh thấy Hầu Dũng làm việc chu toàn như vậy thì vỗ vai, mỉm cười khen ngợi. Vương Minh tiến đến, ngồi xuống trước mặt Máy phát điện. Máy phát điện là một người đàn ông trung niên, đã trải qua rất nhiều phong ba sự đời nên khuôn mặt đã già hơn tuổi nhưng có lẽ cơ thể vẫn chưa phục hồi sáu vết thương ỏ tứ chi nên lúc này trông hắn già nua không khác gì một ông cụ 60.
“Còn nhận ra tao chứ”
Vương Minh hỏi. Máy phát điện ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương Minh thì ánh mắt trợn trừng, đây thù hận trông hết sức dọa người. Hắn không trả lời mà tặng ngay Vương Minh một bãi nước bọt. Vương Minh rất nhanh nghiêng người sang trái né tránh. Hầu Dũng thấy vậy thì tức giận, quát
“Cái thằng già này”
Hắn tính xông đến tặng cho Máy phát điện một cước thì Vương Minh ngăn lại
“Hầu Dũng, không được manh động”
Nghe thấy Vương Minh nói vậy thì Hầu Dũng chỉ có thể thu chân lại. Đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Máy phát điện. Thấy Hầu Dũng bình tĩnh lại, Vương Minh mới quay lại nhìn Máy phát điện, hắn nói
“ Tao biết mày tại sao lại bắt cóc Nguyễn Giai Giai và tao cũng biết mày làm việc cho ai. Tao chỉ hỏi mày một câu duy nhất. Trụ sở bí mật ở Đông Doanh của Nguyễn gia ở đâu?”
Máy phát điện nghe thấy câu hỏi của Vương Minh thì cả cơ thể khẽ run lên. Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, hắn cố nói
“Tao không biết mày nói gì cả. Muốn chém muốn giết tùy mày”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, quay đầu sang phía khác tỏ vẻ không quan tâm đến cái gì nữa. Vương Minh thấy thái độ cứng rắn, có chết cũng không chịu mở miệng của Máy phát điện thì không có gì bực mình, hắn chỉ cười cười. Lúc làm sát thủ, hắn đã gặp không ít đối tượng cứng miệng còn hơn tên này nhưng cho dù thế nào đi nữa khi trải qua phương pháp tra tấn do Vương Minh nghĩ ra thì đảm bảo là kiểu gì bọn chúng cũng nôn ra sạch tất cả. Vương Minh thở dài cứ nghĩ từ bỏ nghiệp sát thủ rồi sẽ không dùng đến những phương pháp này ai ngờ hôm nay hắn lại phải ra tay trổ tài một phen. Vương Minh nhìn Máy phát điện hỏi lại một lần nữa
“Ngươi có chắc là muốn chết”
Máy phát điện vẫn giữ nguyên bộ dạng im lặng. Vương Minh thấy vậy thì cười lạnh
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ cho người thoải mái thưởng thức. Coi như là đưa tiễn người một đoạn đến địa ngục”
Giọng nói lạnh lùng của Vương Minh khiến cả Hầu Dũng và Máy phát điện trong lòng đều run sợ. Máy phát điện tuy vậy vẫn giữ nguyên cái bộ dạng điếc không sợ súng của mình, heo không sợ nước sôi. Vương Minh thấy vậy thì quay ra nhìn Hầu Dũng, hắn tiến đến thì thầm vào trong tai của Hầu Dũng. Hầu Dũng nghe xong thì cảm thấy khó hiểu nên hỏi
“Vương ca, anh định dùng mấy thứ đó làm gì?”
“Không phải việc của chú. Nhanh ra ngoài chuẩn bị đi”
Hầu Dũng thấy Vương Minh không muốn nói cho mình thì cũng không hỏi nữa, vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị các thứ Vương Minh yêu cầu. Vương Minh lúc này mới kéo cái ghế ở góc phòng đến ngồi xuống trước mặt Máy phát điện, khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn nói
“Chúng ta nên tâm sự một chút cho đỡ căng thẳng nhỉ”
Nói là tâm sự chứ thực ra nói là Vương Minh tự đôc thoại một mình thì đúng hơn bởi suốt từ đầu đến cuối Mát phát điện vẫn im lặng. Vương Minh nói ba hoa đủ chuyện từ trên trời dưới đất. Bài độc thoại nội tâm của hắn kéo dài hơn giờ thì kết thúc bởi Hầu Dũng lúc này đã trở về, hắn mang tất cả những thứ Vương Minh yêu cầu đến. Vương Minh xem qua, kiểm tra một lượt thấy không thiếu thứ gì mới gật đầu nói
“Được rồi chú trở lại phòng họp đi”
Hầu Dũng có chút nấn ná bởi hắn tò mò không biết Vương Minh định là gì với những thứ này. Vương Minh nhìn thấy thế nhưng hắn vẫn xua tay bảo Hầu Dũng ra ngoài. Bất đắc dĩ Hầu Dũng đành ra ngoài. Nhưng hắn vừa mới đặt chân trở lại nhà kho thì từ phía dưới cầu thanh truyền lên tiếng hét thảm thiết. Nghe thấy tiếng hét này Hầu Dũng cảm thấy rợn sống lưng, hắn nghe ra từ trong tiếng hét này thì người đó phải chịu sự dày vò đến cơ nào. Không dám lấn cấn ở đây thêm giây phút nào nữa, Hầu Dũng vội vàng trở lại phòng hợp ở tầng ba. Trở lại phòng họp ở tầng ba, lúc này Hầu Dũng thở phào. Nhìn thấy bộ dạng của Hầu Dũng như vậy, Hầu Toàn hỏi
“Vương ca đâu mà anh lại trở về một mình?”
“Đại ca đang ở trong tầng hầm”
Nói rồi Hầu Dũng kể lại những gì diễn ra suốt vừa rồi, từ lúc Vương Minh nói chuyện với tên dị năng đến lúc hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh. Mã Đống nghe xong thi cười lớn, nói:
“Không ngờ Vương Minh làm lại cái trò đó?”
“Trò gì?”
Thấy cách nói lấp lửng, khó hiểu của Mã Đống khiến ba người Hầu Dũng rất tò mò nên không hẹn mà cả ba người đều đồng thanh hỏi một câu. Mã Đống tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với ba người
“Đầu tiên là dùng thừng trói lại ở tư thế này rồi sau đó cây gậy thọc vào… Nếu đối phương còn cứng miệng thì…“
Nghe Mã Đống kẻ xong mà ba người lạnh hết cả sống lưng, hai tay bất giác đặt phía sau mông. Cả ba người vô cùng kinh sợ. Cái thủ đoạn này cho dù người làm bắt sắt thép không thể nào đỡ nội, hèn chi tên kia lại kêu là thảm thiết như vậy. Lúc này ba người trong đầu đều đưa ra một kết luận. Đại ca đích thực là một ác ma tái thế a.
“Các chú giam giữ cái tên dị năng kia ở đâu?”
“Hầu Dũng giam hắn tại nơi huấn luyện”
Hầu Toàn đáp. Vương Minh gật đầu nói
“Vậy đi đến đó đi”
Hầu Toàn gật đầu rồi lái xe phi thẳng đến một khu huấn luyện bí mật nằm ở trên một ngọn núi ở ngoại thành. Theo trí nhớ của Vương Minh thì lần trước đến đây thì trong cơ sở vật chất rất là tồi tàn nhưng vừa đến nơi Vương Minh ngỡ là mình đến nhầm chỗ. Trước mặt hắn là một loạt tòa nhà kiến truc mới xây thay thế những căn nhà cũ kĩ lúc trước, xung quanh cả khu này đều được làm tường rào thép gai bao quanh, cửa ra vào là một cánh cửa sắt cao, bên cạnh còn có một đồn gác. Người nào đi qua nơi này chắc ngỡ tưởng đang đi vào doanh trại quân đội vậy. Vừa tiến vào trong, Vương Minh nhìn thấy những thứ trong sân thì trợn tròn mắt. Bày la liệt trên sân là một hàng xe dã chiến của quân đội Mĩ, thậm chí ở phía xa xa Vương Minh còn thấy cả một chiếc xe tăng M1 Abrams của quân đội Mĩ. Còn ở góc đằng kia thì Vương Minh thấy một đám người mặc một bộ quần áo màu ghi trông bề ngoài giống với quân phục đang cầm trên tay M4A1 tập bắn. Vương Minh nhìn thấy cảnh này thì đau hết cả đầu, hắn không khó để đoán ra ai là tác giả của cái kiệt tác này. Hầu Toàn thấy biểu hiện của Vương Minh thì không hiểu suy nghĩ trong đầu hắn, Hầu Toàn nghĩ là Vương Minh đang sững sờ nên mới khoái chí nói
“Vương ca anh thấy thế nào. Tất cả đều do Mã ca làm đó”
“Quả nhiên không ngoài dự đoán”
Vương Minh lẩm bầm. Hắn đi vào trong tòa nhà đồ sộ nhất , đi lên căn phòng lớn ở lầu ba. Vương Minh thấy Lê Minh Đức, Hầu Dũng và Mã Đống đang ngồi sẵn ở trong đó. Vương Minh ngồi vào chiếc ghế chủ trì nhìn Mã Đống. Mã Đống nhìn thấy ánh mắt của Vương Minh thì biết hắn muốn nói gì, cười hì hì gãi đầu gãi tai nói
“Mấy thứ dưới kia là do một tên trùm buôn vũ khí được anh cứu, hắn muốn báo ơn nên nhượng miễn phí cho anh một đống. Anh nhớ là chú đang xây dựng đội quân nên mới mang đến đây”
Vương Minh lắc lắc đầu, cười khổ nói
“Nhưng mà như thế này có vẻ hơi quá, súng ống là đủ rồi, ông anh còn vác cả xe tăng đến làm gì. Nếu bị chính phủ VN phát hiện ra là dễ bị hiểu làm là có âm mưu phản loạn lắm đấy”
“Đây cũng chính là việc anh muốn bàn với chú”
Nói xong Mã Đống liếc mắt nhình Lê Minh Đức, Hầu Toàn và Hầu Dũng. Thấy ba người gật đầu mới nói
“Thực ra những thứ này mới chỉ là lô hàng nhỏ đợt đầu tiên. Còn ba lô hàng lớn nữa. Anh thấy nếu để ở đây không thích hợp nên anh muốn thương lượng với chú lập thêm một căn cứ nữa. Anh đã xác định được một chỗ rồi, đó là vùng rừng núi biên giới Campuchia. Anh sẽ lấy danh nghĩa của công ty, sang đấy đầu tư mua một mảnh đất lớn bên đó. Bên ngoài xây dựng một khu nghỉ dưỡng để ngụy trang. Chú thấy sao?”
Vương Minh chưa nói gì. Lê Minh Đức đứng dậy nói
“Đại ca, em thấy ý của Mã ca rất hay. Hiện nay nhân số của quân đội đã đạt con số 100 người rồi. Tương lại nếu chúng ta mở rộng qui mô của đội quân thì cái nơi bé nhỏ này không đủ sức chứa. Mà em suy nghĩ kĩ rồi, mặc dù chúng ta làm một đột quân khí giả nhưng khí giả cũng là người, nếu tay không mà đối đầu với súng ống thì sợ rằng những người này vẫn chưa có đủ trình độ đó. Nến thiết nghĩ chúng ta cũng cần trang bị một số súng ống đạn dược để phòng thân”
Vương Minh liếc mắt nhìn Lê Minh Đức, rồi rời mắt sáng nhìn Hầu Dũng và Hầu Toàn. Rồi sau đó hắn mới nói
“Cũng được. Nhưng hãy nhớ là làm cẩn thận đó”
Thấy Vương Minh đồng ý mọi người đều vui mừng hớn hở. Vương Minh quay sang Hầu Dũng hỏi
“Cái tên dị năng kia đâu?”
Hầu Dũng đáp
“Em đang giam hắn ở dưới tầng hầm của tòa nhà này. Để em dẫn đường cho anh”
Vương Minh gật đầu rồi cùng Hầu Dũng đi xuống tầng hầm của khu huấn luyện. Cửa vào tầng hầm của khu huấn luyện nằm ở phía sau cái tủ của kho chứa hàng. Hầu Dũng đẩy cánh cửa sang một bên, lộ ra phía sau là một cái cầu thang khá dài, Vương Minh nhìn ước chứng nó cũng phải đến không dưới 20 bậc. Hầu Dũng bật công tắc ở bên cạnh, các bóng đén rực sáng soi rõ lối đi xuống. Vương Minh bước xuống, Hầu Dũng đi phía trước dẫn đường. Hai người dừng lại trước cánh cửa sắt thứ ba ở bên trái. Hầu Dũng mở cửa, Vương Minh bước vào thì thấy Máy phát điện hai tay hai chân đều bị trói bằng những sợi dân sắt nối xuống dưới dất. Vương Minh khó hiểu qua ra nhìn Hầu Dũng, Hầu Dũng vội giải thích
“Cái tên dị năng này là dùng điện, bọn em sợ nếu dùng dây trói bình thường thì không không chế được hắn nên dùng những sợi dây sắt tiếp đất này. Nếu hắn có phóng điện thì điện năng cũng sẽ theo những đoạn dây này đi xuống lòng đất. Không gây ra bất cứ tổn thương nào với người khác cả”
Vương Minh thấy Hầu Dũng làm việc chu toàn như vậy thì vỗ vai, mỉm cười khen ngợi. Vương Minh tiến đến, ngồi xuống trước mặt Máy phát điện. Máy phát điện là một người đàn ông trung niên, đã trải qua rất nhiều phong ba sự đời nên khuôn mặt đã già hơn tuổi nhưng có lẽ cơ thể vẫn chưa phục hồi sáu vết thương ỏ tứ chi nên lúc này trông hắn già nua không khác gì một ông cụ 60.
“Còn nhận ra tao chứ”
Vương Minh hỏi. Máy phát điện ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương Minh thì ánh mắt trợn trừng, đây thù hận trông hết sức dọa người. Hắn không trả lời mà tặng ngay Vương Minh một bãi nước bọt. Vương Minh rất nhanh nghiêng người sang trái né tránh. Hầu Dũng thấy vậy thì tức giận, quát
“Cái thằng già này”
Hắn tính xông đến tặng cho Máy phát điện một cước thì Vương Minh ngăn lại
“Hầu Dũng, không được manh động”
Nghe thấy Vương Minh nói vậy thì Hầu Dũng chỉ có thể thu chân lại. Đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào Máy phát điện. Thấy Hầu Dũng bình tĩnh lại, Vương Minh mới quay lại nhìn Máy phát điện, hắn nói
“ Tao biết mày tại sao lại bắt cóc Nguyễn Giai Giai và tao cũng biết mày làm việc cho ai. Tao chỉ hỏi mày một câu duy nhất. Trụ sở bí mật ở Đông Doanh của Nguyễn gia ở đâu?”
Máy phát điện nghe thấy câu hỏi của Vương Minh thì cả cơ thể khẽ run lên. Một lúc sau lấy lại bình tĩnh, hắn cố nói
“Tao không biết mày nói gì cả. Muốn chém muốn giết tùy mày”
Nói xong hắn nhắm mắt lại, quay đầu sang phía khác tỏ vẻ không quan tâm đến cái gì nữa. Vương Minh thấy thái độ cứng rắn, có chết cũng không chịu mở miệng của Máy phát điện thì không có gì bực mình, hắn chỉ cười cười. Lúc làm sát thủ, hắn đã gặp không ít đối tượng cứng miệng còn hơn tên này nhưng cho dù thế nào đi nữa khi trải qua phương pháp tra tấn do Vương Minh nghĩ ra thì đảm bảo là kiểu gì bọn chúng cũng nôn ra sạch tất cả. Vương Minh thở dài cứ nghĩ từ bỏ nghiệp sát thủ rồi sẽ không dùng đến những phương pháp này ai ngờ hôm nay hắn lại phải ra tay trổ tài một phen. Vương Minh nhìn Máy phát điện hỏi lại một lần nữa
“Ngươi có chắc là muốn chết”
Máy phát điện vẫn giữ nguyên bộ dạng im lặng. Vương Minh thấy vậy thì cười lạnh
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ cho người thoải mái thưởng thức. Coi như là đưa tiễn người một đoạn đến địa ngục”
Giọng nói lạnh lùng của Vương Minh khiến cả Hầu Dũng và Máy phát điện trong lòng đều run sợ. Máy phát điện tuy vậy vẫn giữ nguyên cái bộ dạng điếc không sợ súng của mình, heo không sợ nước sôi. Vương Minh thấy vậy thì quay ra nhìn Hầu Dũng, hắn tiến đến thì thầm vào trong tai của Hầu Dũng. Hầu Dũng nghe xong thì cảm thấy khó hiểu nên hỏi
“Vương ca, anh định dùng mấy thứ đó làm gì?”
“Không phải việc của chú. Nhanh ra ngoài chuẩn bị đi”
Hầu Dũng thấy Vương Minh không muốn nói cho mình thì cũng không hỏi nữa, vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị các thứ Vương Minh yêu cầu. Vương Minh lúc này mới kéo cái ghế ở góc phòng đến ngồi xuống trước mặt Máy phát điện, khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn nói
“Chúng ta nên tâm sự một chút cho đỡ căng thẳng nhỉ”
Nói là tâm sự chứ thực ra nói là Vương Minh tự đôc thoại một mình thì đúng hơn bởi suốt từ đầu đến cuối Mát phát điện vẫn im lặng. Vương Minh nói ba hoa đủ chuyện từ trên trời dưới đất. Bài độc thoại nội tâm của hắn kéo dài hơn giờ thì kết thúc bởi Hầu Dũng lúc này đã trở về, hắn mang tất cả những thứ Vương Minh yêu cầu đến. Vương Minh xem qua, kiểm tra một lượt thấy không thiếu thứ gì mới gật đầu nói
“Được rồi chú trở lại phòng họp đi”
Hầu Dũng có chút nấn ná bởi hắn tò mò không biết Vương Minh định là gì với những thứ này. Vương Minh nhìn thấy thế nhưng hắn vẫn xua tay bảo Hầu Dũng ra ngoài. Bất đắc dĩ Hầu Dũng đành ra ngoài. Nhưng hắn vừa mới đặt chân trở lại nhà kho thì từ phía dưới cầu thanh truyền lên tiếng hét thảm thiết. Nghe thấy tiếng hét này Hầu Dũng cảm thấy rợn sống lưng, hắn nghe ra từ trong tiếng hét này thì người đó phải chịu sự dày vò đến cơ nào. Không dám lấn cấn ở đây thêm giây phút nào nữa, Hầu Dũng vội vàng trở lại phòng hợp ở tầng ba. Trở lại phòng họp ở tầng ba, lúc này Hầu Dũng thở phào. Nhìn thấy bộ dạng của Hầu Dũng như vậy, Hầu Toàn hỏi
“Vương ca đâu mà anh lại trở về một mình?”
“Đại ca đang ở trong tầng hầm”
Nói rồi Hầu Dũng kể lại những gì diễn ra suốt vừa rồi, từ lúc Vương Minh nói chuyện với tên dị năng đến lúc hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh. Mã Đống nghe xong thi cười lớn, nói:
“Không ngờ Vương Minh làm lại cái trò đó?”
“Trò gì?”
Thấy cách nói lấp lửng, khó hiểu của Mã Đống khiến ba người Hầu Dũng rất tò mò nên không hẹn mà cả ba người đều đồng thanh hỏi một câu. Mã Đống tỏ vẻ thần bí nói nhỏ với ba người
“Đầu tiên là dùng thừng trói lại ở tư thế này rồi sau đó cây gậy thọc vào… Nếu đối phương còn cứng miệng thì…“
Nghe Mã Đống kẻ xong mà ba người lạnh hết cả sống lưng, hai tay bất giác đặt phía sau mông. Cả ba người vô cùng kinh sợ. Cái thủ đoạn này cho dù người làm bắt sắt thép không thể nào đỡ nội, hèn chi tên kia lại kêu là thảm thiết như vậy. Lúc này ba người trong đầu đều đưa ra một kết luận. Đại ca đích thực là một ác ma tái thế a.
/398
|