Bảy giờ tối, Từ Kiến Quân, chồng của Tô Tú về đến nhà.
“Vị này là?” Về đến nhà, thấy có người lạ mặt, Từ Kiến Quân kinh ngạc nhìn Phương Thận vài lần, ông quay sang hỏi Tô Tú.
“Tiểu Phương là con trai của một lão bằng hữu ở biệt thự phía đông, nó đến nhà mình chơi.” Tô tú liếc nhìn Phương Thận, bà hơi khẩn trương nói.
Phương Thận cũng không suy nghĩ gì thêm, đây là lí do thoái thác mà hai người đã sớm thương lượng tốt với nhau.
Tuy Từ Kiến Quân mắc phải căn bệnh quái lạ, nhưng tự bản thân ông ta cũng không biết, sau khi phát bệnh liền mất trí nhớ. Nhưng cảm giác trí nhớ trống rỗng này ông ta vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa người xung quanh cũng đã kể lại rõ ràng. Sau khi biết mình mắc một căn bệnh kì quái, ông ta cũng luôn phối hợp với những yêu cầu trị liệu của người nhà.
Nửa năm nay, thử qua các loại phương pháp trị liệu, nhưng không có chút hiệu quả nào, ngay cả những thủ đoạn mê tín gần đây bị phỉ nhổ cũng đã thử, đạo sĩ pháp sư gì đó cũng mời đến không ít. Nhưng mà không có một ai, không một phương pháp nào thực sự có tác dụng, tất cả chỉ là thủ đoạn lừa gạt tiền bạc. Gần đây còn có một người tự nhận là thầy tu lừa gạt hơn mười vạn rồi biến mất không thấy tăm hơi, vì thế mà bản thân Từ Kiến Quân căm hận đến tận xương tủy.
Giày vò không ngừng, tốn tiền không ít, những việc đó ngược lại khiến cho bệnh tình càng tăng thêm. Từ Kiến Quân cũng phát cáu, không cho phép bất kì ai nói đến việc chữa bệnh với ông nữa.
Từ Kiến Quân ‘ah’ xong một tiếng, cũng không hoài nghi điều gì. Trước kia trong nhà cũng có nhiều khách đến chơi, nửa năm qua bởi vì căn bệnh kì quái của ông lúc nào cũng có thể phát tác, dọa không ít người phải sợ, thế nên cũng không còn ai đến chơi nữa.
“Tiểu Phương không cần khách sáo, cứ coi như đây là nhà của mình.” Từ Kiến Quân nói qua một câu, thấy thần sắc Phương Thận lãnh đạm, không có bao nhiêu ý tứ tôn kính, trong lòng ông có cảm giác không thích, phối hợp đi vào thư phòng.
Tu luyện giả nào cũng có sự kiêu ngạo của mình, trong mắt Phương Thận, Từ Kiến Quân không tính là gì, đương nhiên hắn không có nửa điểm kính sợ.
“Thế nào?” Tô Tú khẩn trương hỏi.
Phương Thận trầm ngâm không trả lời, chỉ từ vẻ bề ngoài mà xem thì Từ Kiến Quân chỉ là một trung niên nam tử bình thường. Với cách ăn mặc của người thành đạt, bước chân vững vàng, ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, không nhìn ra chút vấn đề nào.
Nếu chỉ dễ dàng như vậy..., thì đã sớm bị người khác điều tra ra rồi.
Tự cười một tiếng giễu cợt, thần sắc Phương Thận thay đổi, hắn suy nghĩ rồi bất động thanh sắc mở Thiên Nhãn ra, nhìn về chỗ thư phòng.
Dưới thị giác đặc thù của Thiên Nhãn, vách tường thư phòng căn bản là không tồn tại, Phương Thận đơn giản nhìn thấy Từ Kiến Quân.
Vừa xem xét Phương Thận lập tức đã nhìn thấy vấn đề.
Người bình thường dưới thị giác của Thiên Nhãn chính là một thể mơ hồ, nhưng trên người Từ Kiến Quân lại có một bóng dáng khác nữa.
Bóng dáng này cùng với Từ Kiến Quân, hai người dính kết chặt chẽ với nhau, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách rất nhỏ, giống như là vốn từ một cơ thể tách ra làm hai vậy. Từ Kiến Quân và bóng dáng kia, tuy hai mà một, từ một cơ thể bị kéo ra, kết quả là xuất hiện hai người.
“Ly Hồn.”
Có trí nhớ của linh hồn dị giới, Phương Thận liếc mắt cũng nhận ra được, cái bóng kia chính là xuất phát từ hồn phách của Từ Kiến Quân. Hồn phách của người bình thường dung hợp với thân thể, ngay cả Thiên Nhãn cũng không nhìn ra, nhưng hồn phách của Từ Kiến Quân lại ly khai thân thể ông ta.
Đương nhiên, vẫn chưa đến mức triệt để chia lìa, hồn phách ly thể, có thể là tiên nhân hoặc người chết, nhưng Từ Kiến Quân không phải loại nào trong hai loại trên.
“Khó trách sao lại không điều tra ra được bệnh tình của ông ta.” Phương Thận đã hiểu.
Cái Từ Kiến Quân mắc phải đó chính là chứng Ly Hồn, liên quan đến phương diện linh hồn, khoa học kỹ thuật hiện đại đương nhiên không thể điều tra ra được. Không phải bởi vì thân thể ông ta suy kiệt không thể ước thúc hồn phách, mà thân thể này của ông ta rất khỏe mạnh, Từ Kiến Quân mắc phải chứng Ly Hồn, chắc hẳn có nguyên nhân đặc thù.
Nhìn biểu hiện bên ngoài, Từ Kiến Quân không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thường xuyên sẽ bị mất trí nhớ, làm một vài việc không tưởng tượng được. Nhưng Phương Thận biết rõ, sau một thời gian nữa, khi hồn phách triệt để chia lìa, thân thể sẽ lập tức suy yếu xuống, thậm chí là tử vong, giống như bất đắc kì tử.
Phương Thận nhíu mày.
Tuy đã xác định được nguyên nhân căn bệnh của Từ Kiến Quân, nhưng hắn lại không có biện pháp nào. Nếu như tu vi đạt đến Ngưng Lục tầng năm thì loại bệnh trạng này có thể tiện tay hóa giải. Hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào Định Hồn Thạch mà thôi.
Ánh mắt Phương Thận nhìn về phía Định Hồn Thạch, chỉ thấy nó tản mát ra ánh sáng màu xám bóng yếu ớt, có thể thấy được ánh sáng yếu ớt đó đang chậm rãi lan tỏa ra toàn bộ căn biệt thự.
Phương Thận tập trung tư tưởng suy nghĩ rồi nhìn lại, hắn chú ý tới thân thể cùng hồn phách của Từ Kiến Quân. Trong lúc ánh sáng đang lan tỏa có một loại chuyển động thần bí, làm cho liên lạc giữa hai người như gần như xa. Đây là bản năng cầu sinh của thân thể phát huy tác dụng, muốn lôi kéo hồn phách trở về trong cơ thể. Nhưng mà hồn phách ly thể muốn quay trở lại thì không dễ dàng như vậy.
Một khi liên lạc giữa hai người yếu đi, hồn phách rời khỏi thân thể xa hơn một chút, Từ Kiến Quân sẽ bất tỉnh, hoặc có thể sẽ biến thành người khác.
Lúc Từ Kiến Quân vừa trở về, loại chuyển động liên lạc này đã phi thường yếu ớt rồi, mắt thấy không bao lâu nữa chứng Ly Hồn sẽ phát tác. Ngay lúc này, ánh sáng màu xám bóng nhàn nhạt chiếu rọi tới đây, dưới ảnh hưởng của nó liên lạc giữa thân thể cùng hồn phách Từ Kiến Quân thoáng chốc đã chặt chẽ hơn nhiều.
“Quả nhiên có tác dụng.” Thấy thế, Phương Thận liền vui vẻ. Không hổ là thiên tài địa bảo, có khả năng tọa trấn chỗ ở, trong phạm vi ảnh hưởng của nó, chứng Ly Hồn không thể phát tác được, dần dần, hồn phách còn có thể quay hẳn về trong cơ thể, lúc đó chứng Ly Hồn không thuốc mà khỏi.
“Tiểu Phương?” Thấy Phương Thận mở mắt, Tô Tú lập tức khẩn trương nhìn sang.
“Có biện pháp rồi, còn cứu được.” Phương Thận nhẹ gật đầu nói.
Nghe được câu này, thân thể Tô Tú buông lỏng, bà cảm thấy như có tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất. Cũng không quản lời nói của Phương Thận có thật hay không, bà liên tục nói lời cảm tạ Phương Thận không thôi.
Phương Thận cân nhắc một hồi, nếu muốn chữa triệt để cho Từ Kiến Quân, thì phải để Định Hồn Thạch ở chỗ này lâu dài. Đương nhiên việc đó là không thể.
Biệt thự bên kia vẫn cần Định Hồn Thạch hấp thu sát khí, Tô Tú lại không có khả năng chi ra 1000 vạn mua Định Hồn Thạch. Vậy thì cũng chỉ còn lại có một biện pháp thôi.
Để cho Tô Tú đun nước, sau đó Phương Thận cho Định Hồn Thạch vào nước sôi, nấu một canh giờ, tiếp đó nhận được một chén nước đục ngầu.
Dưới Thiên Nhãn của Phương Thận, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có số lượng lớn vật chất màu xám chậm rãi chảy vào trong nước, chén nước này có thể chữa trị chứng Ly Hồn.
Đương nhiên, hiệu quả của chén nước đục này sẽ không kéo dài quá lâu, sau một thời gian vật chất màu xám sẽ phát huy hết, khi đó sẽ không còn bất kì tác dụng nào.
“Chén nước này, thật sự có thể chữa trị căn bệnh của chồng ta ư?” Nhìn chén nước đục trước mắt, mặt mũi Tô Tú tràn đầy vẻ bối rối. Những tên đạo sĩ giả đến chữa bệnh lúc trước cũng đều có đồ vật ly kì cổ quái như vậy, nhưng mà một chút tác dụng đều không có. Khi mang đi xét nghiệm thì thấy tất cả đều là vật chất có hại với cơ thể con người.
Chén nước này của Phương Thận, nhìn như nào cũng không thấy tốt hơn so với những thứ lừa đảo kia.
“A di có thể thử một lần, nếu như không có hiệu quả, chúng cháu không lấy một xu.” Phương Thận đứng dậy, trời đã tối, hắn còn phải trở về.
Phương Thận không sợ Tô Tú quỵt nợ, chứng Ly Hồn không dễ dàng chữa trị như vậy, cần phải có Định Hồn Thạch trấn áp lâu dài mới có hiệu quả. Một chén nước này nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm bớt bệnh tình mà thôi, trị được phần ngọn nhưng không trị được gốc, ít nhất cần phải uống hơn mười chén mới có khả năng trị tận gốc.
Tiễn Phương Thận về, lúc Tô Tú quay trở lại phòng, bà liền nhìn thấy Từ Kiến Quân vẻ mặt âm trầm từ trong thư phòng đi ra.
“Vị này là?” Về đến nhà, thấy có người lạ mặt, Từ Kiến Quân kinh ngạc nhìn Phương Thận vài lần, ông quay sang hỏi Tô Tú.
“Tiểu Phương là con trai của một lão bằng hữu ở biệt thự phía đông, nó đến nhà mình chơi.” Tô tú liếc nhìn Phương Thận, bà hơi khẩn trương nói.
Phương Thận cũng không suy nghĩ gì thêm, đây là lí do thoái thác mà hai người đã sớm thương lượng tốt với nhau.
Tuy Từ Kiến Quân mắc phải căn bệnh quái lạ, nhưng tự bản thân ông ta cũng không biết, sau khi phát bệnh liền mất trí nhớ. Nhưng cảm giác trí nhớ trống rỗng này ông ta vẫn có thể cảm nhận được, hơn nữa người xung quanh cũng đã kể lại rõ ràng. Sau khi biết mình mắc một căn bệnh kì quái, ông ta cũng luôn phối hợp với những yêu cầu trị liệu của người nhà.
Nửa năm nay, thử qua các loại phương pháp trị liệu, nhưng không có chút hiệu quả nào, ngay cả những thủ đoạn mê tín gần đây bị phỉ nhổ cũng đã thử, đạo sĩ pháp sư gì đó cũng mời đến không ít. Nhưng mà không có một ai, không một phương pháp nào thực sự có tác dụng, tất cả chỉ là thủ đoạn lừa gạt tiền bạc. Gần đây còn có một người tự nhận là thầy tu lừa gạt hơn mười vạn rồi biến mất không thấy tăm hơi, vì thế mà bản thân Từ Kiến Quân căm hận đến tận xương tủy.
Giày vò không ngừng, tốn tiền không ít, những việc đó ngược lại khiến cho bệnh tình càng tăng thêm. Từ Kiến Quân cũng phát cáu, không cho phép bất kì ai nói đến việc chữa bệnh với ông nữa.
Từ Kiến Quân ‘ah’ xong một tiếng, cũng không hoài nghi điều gì. Trước kia trong nhà cũng có nhiều khách đến chơi, nửa năm qua bởi vì căn bệnh kì quái của ông lúc nào cũng có thể phát tác, dọa không ít người phải sợ, thế nên cũng không còn ai đến chơi nữa.
“Tiểu Phương không cần khách sáo, cứ coi như đây là nhà của mình.” Từ Kiến Quân nói qua một câu, thấy thần sắc Phương Thận lãnh đạm, không có bao nhiêu ý tứ tôn kính, trong lòng ông có cảm giác không thích, phối hợp đi vào thư phòng.
Tu luyện giả nào cũng có sự kiêu ngạo của mình, trong mắt Phương Thận, Từ Kiến Quân không tính là gì, đương nhiên hắn không có nửa điểm kính sợ.
“Thế nào?” Tô Tú khẩn trương hỏi.
Phương Thận trầm ngâm không trả lời, chỉ từ vẻ bề ngoài mà xem thì Từ Kiến Quân chỉ là một trung niên nam tử bình thường. Với cách ăn mặc của người thành đạt, bước chân vững vàng, ông ta hoàn toàn khỏe mạnh, không nhìn ra chút vấn đề nào.
Nếu chỉ dễ dàng như vậy..., thì đã sớm bị người khác điều tra ra rồi.
Tự cười một tiếng giễu cợt, thần sắc Phương Thận thay đổi, hắn suy nghĩ rồi bất động thanh sắc mở Thiên Nhãn ra, nhìn về chỗ thư phòng.
Dưới thị giác đặc thù của Thiên Nhãn, vách tường thư phòng căn bản là không tồn tại, Phương Thận đơn giản nhìn thấy Từ Kiến Quân.
Vừa xem xét Phương Thận lập tức đã nhìn thấy vấn đề.
Người bình thường dưới thị giác của Thiên Nhãn chính là một thể mơ hồ, nhưng trên người Từ Kiến Quân lại có một bóng dáng khác nữa.
Bóng dáng này cùng với Từ Kiến Quân, hai người dính kết chặt chẽ với nhau, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách rất nhỏ, giống như là vốn từ một cơ thể tách ra làm hai vậy. Từ Kiến Quân và bóng dáng kia, tuy hai mà một, từ một cơ thể bị kéo ra, kết quả là xuất hiện hai người.
“Ly Hồn.”
Có trí nhớ của linh hồn dị giới, Phương Thận liếc mắt cũng nhận ra được, cái bóng kia chính là xuất phát từ hồn phách của Từ Kiến Quân. Hồn phách của người bình thường dung hợp với thân thể, ngay cả Thiên Nhãn cũng không nhìn ra, nhưng hồn phách của Từ Kiến Quân lại ly khai thân thể ông ta.
Đương nhiên, vẫn chưa đến mức triệt để chia lìa, hồn phách ly thể, có thể là tiên nhân hoặc người chết, nhưng Từ Kiến Quân không phải loại nào trong hai loại trên.
“Khó trách sao lại không điều tra ra được bệnh tình của ông ta.” Phương Thận đã hiểu.
Cái Từ Kiến Quân mắc phải đó chính là chứng Ly Hồn, liên quan đến phương diện linh hồn, khoa học kỹ thuật hiện đại đương nhiên không thể điều tra ra được. Không phải bởi vì thân thể ông ta suy kiệt không thể ước thúc hồn phách, mà thân thể này của ông ta rất khỏe mạnh, Từ Kiến Quân mắc phải chứng Ly Hồn, chắc hẳn có nguyên nhân đặc thù.
Nhìn biểu hiện bên ngoài, Từ Kiến Quân không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thường xuyên sẽ bị mất trí nhớ, làm một vài việc không tưởng tượng được. Nhưng Phương Thận biết rõ, sau một thời gian nữa, khi hồn phách triệt để chia lìa, thân thể sẽ lập tức suy yếu xuống, thậm chí là tử vong, giống như bất đắc kì tử.
Phương Thận nhíu mày.
Tuy đã xác định được nguyên nhân căn bệnh của Từ Kiến Quân, nhưng hắn lại không có biện pháp nào. Nếu như tu vi đạt đến Ngưng Lục tầng năm thì loại bệnh trạng này có thể tiện tay hóa giải. Hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào Định Hồn Thạch mà thôi.
Ánh mắt Phương Thận nhìn về phía Định Hồn Thạch, chỉ thấy nó tản mát ra ánh sáng màu xám bóng yếu ớt, có thể thấy được ánh sáng yếu ớt đó đang chậm rãi lan tỏa ra toàn bộ căn biệt thự.
Phương Thận tập trung tư tưởng suy nghĩ rồi nhìn lại, hắn chú ý tới thân thể cùng hồn phách của Từ Kiến Quân. Trong lúc ánh sáng đang lan tỏa có một loại chuyển động thần bí, làm cho liên lạc giữa hai người như gần như xa. Đây là bản năng cầu sinh của thân thể phát huy tác dụng, muốn lôi kéo hồn phách trở về trong cơ thể. Nhưng mà hồn phách ly thể muốn quay trở lại thì không dễ dàng như vậy.
Một khi liên lạc giữa hai người yếu đi, hồn phách rời khỏi thân thể xa hơn một chút, Từ Kiến Quân sẽ bất tỉnh, hoặc có thể sẽ biến thành người khác.
Lúc Từ Kiến Quân vừa trở về, loại chuyển động liên lạc này đã phi thường yếu ớt rồi, mắt thấy không bao lâu nữa chứng Ly Hồn sẽ phát tác. Ngay lúc này, ánh sáng màu xám bóng nhàn nhạt chiếu rọi tới đây, dưới ảnh hưởng của nó liên lạc giữa thân thể cùng hồn phách Từ Kiến Quân thoáng chốc đã chặt chẽ hơn nhiều.
“Quả nhiên có tác dụng.” Thấy thế, Phương Thận liền vui vẻ. Không hổ là thiên tài địa bảo, có khả năng tọa trấn chỗ ở, trong phạm vi ảnh hưởng của nó, chứng Ly Hồn không thể phát tác được, dần dần, hồn phách còn có thể quay hẳn về trong cơ thể, lúc đó chứng Ly Hồn không thuốc mà khỏi.
“Tiểu Phương?” Thấy Phương Thận mở mắt, Tô Tú lập tức khẩn trương nhìn sang.
“Có biện pháp rồi, còn cứu được.” Phương Thận nhẹ gật đầu nói.
Nghe được câu này, thân thể Tô Tú buông lỏng, bà cảm thấy như có tảng đá trong lòng đã rơi xuống đất. Cũng không quản lời nói của Phương Thận có thật hay không, bà liên tục nói lời cảm tạ Phương Thận không thôi.
Phương Thận cân nhắc một hồi, nếu muốn chữa triệt để cho Từ Kiến Quân, thì phải để Định Hồn Thạch ở chỗ này lâu dài. Đương nhiên việc đó là không thể.
Biệt thự bên kia vẫn cần Định Hồn Thạch hấp thu sát khí, Tô Tú lại không có khả năng chi ra 1000 vạn mua Định Hồn Thạch. Vậy thì cũng chỉ còn lại có một biện pháp thôi.
Để cho Tô Tú đun nước, sau đó Phương Thận cho Định Hồn Thạch vào nước sôi, nấu một canh giờ, tiếp đó nhận được một chén nước đục ngầu.
Dưới Thiên Nhãn của Phương Thận, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có số lượng lớn vật chất màu xám chậm rãi chảy vào trong nước, chén nước này có thể chữa trị chứng Ly Hồn.
Đương nhiên, hiệu quả của chén nước đục này sẽ không kéo dài quá lâu, sau một thời gian vật chất màu xám sẽ phát huy hết, khi đó sẽ không còn bất kì tác dụng nào.
“Chén nước này, thật sự có thể chữa trị căn bệnh của chồng ta ư?” Nhìn chén nước đục trước mắt, mặt mũi Tô Tú tràn đầy vẻ bối rối. Những tên đạo sĩ giả đến chữa bệnh lúc trước cũng đều có đồ vật ly kì cổ quái như vậy, nhưng mà một chút tác dụng đều không có. Khi mang đi xét nghiệm thì thấy tất cả đều là vật chất có hại với cơ thể con người.
Chén nước này của Phương Thận, nhìn như nào cũng không thấy tốt hơn so với những thứ lừa đảo kia.
“A di có thể thử một lần, nếu như không có hiệu quả, chúng cháu không lấy một xu.” Phương Thận đứng dậy, trời đã tối, hắn còn phải trở về.
Phương Thận không sợ Tô Tú quỵt nợ, chứng Ly Hồn không dễ dàng chữa trị như vậy, cần phải có Định Hồn Thạch trấn áp lâu dài mới có hiệu quả. Một chén nước này nhiều nhất cũng chỉ có thể giảm bớt bệnh tình mà thôi, trị được phần ngọn nhưng không trị được gốc, ít nhất cần phải uống hơn mười chén mới có khả năng trị tận gốc.
Tiễn Phương Thận về, lúc Tô Tú quay trở lại phòng, bà liền nhìn thấy Từ Kiến Quân vẻ mặt âm trầm từ trong thư phòng đi ra.
/13
|