SIÊU CẤP CƯỜNG GIẢ

Chương 261: Nạp Lan Minh Châu sám hối! (11)

/751


Màn đêm buông xuống, ánh đèn màu rực rỡ, đèn đuốc trong Tử Kim sơn trang sáng trưng, ánh đèn sáng như ngọc, quang ba lăn tăn trên mặt hồ như ẩn như hiện.

Dưới màn đêm, một chiếc Passat có rèm che dừng lại ở bãi đậu xe của Tử Kim sơn trang, sau khi ô tô dừng lại, một nam nhân trung niên xuống xe, bước nhanh tới biệt thự số 6 trong sơn trang.

Trong bóng đêm, nam nhân trung niên không có đi thưởng thức cảnh đêm mê người, ngược lại khuôn mặt hắn lộ ra vẻ hết sức nghiêm túc, bước chân hơi có vẻ lo lắng.

5" sau, nam nhân trung niên đã tới cửa biệt thự số 6.

Cửa biệt thự, thân là hộ vệ của Dương Sách thì Trần Bưu nhìn thấy nam nhân trung niên đi tới, không dám lên tiếng, mà là cúi đầu, khom lưng nghênh đón, không dám thở mạnh trước người này.

- Dương Sách đâu?

Nam nhân trung niên trầm giọng hỏi.

- Dương thư ký, lão bản ở bên trong.

Đối mặt với Dương Viễn, Trần Bưu không dám gọi Dương Sách là Dương gia.

Nghe được Trần Bưu trả lời thì Dương Viễn không có nói gì nữa, trực tiếp tiến vào biệt thự.

Trong đại sảnh biệt thự, Dương Sách ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay đang kẹp một điếu thuốc lá, nhưng mà không có hút, 2 mắt vô thần nhìn trần nhà.

Sương khói bao phủ cả đại sảnh, trước người Dương Sách là cái gạt tàn bên trong chất đầy tàn thuốc, trong đó phần lớn cũng chỉ hút được một nửa.

Dưới ánh đèn, sắc mặt Dương Sách có chút trắng bệch, hai mắt mơ hồ đỏ lên, cả người giống như là một bệnh nhân thất hồn lạc phách.

Tiến vào biệt thự, nhìn thấy sương khói bao phủ đại sảnh lại thấy Dương Sách giống như là người mất hồn, trong nháy mắt chân mày Dương Viễn nhíu lại với nhau, không nhịn được quát lên:

- Xem con kìa, còn ra hình dạng gì nữa không?

Bên tai vang lên lời nói của Dương Viễn…, Dương Sách theo bản năng quay đầu, mờ mịt nhìn Dương Viễn một cái, cặp mắt vốn ảm đạm kia liền trở nên sáng ngời, sau đó trực tiếp đứng lên khỏi ghế salon, giọng nói khàn khàn:

- Cha.

Không trả lời, Dương Viễn nhướng mày, mặt lạnh cất bước đi tới chiếc ghế salon.

Bởi vì biết tính nghiêm trọng của sự tình, bởi vì nhìn ra Dương Viễn đang tức giận cho nên Dương Sách không dám ngồi xuống mà là cúi đầu, giống như một hài tử đã làm sai chuyện gì.

- Tại sao trước đó không thông báo với ta?

Rất nhanh, Dương Viễn đi tới trước người Dương Sách, lạnh lùng hỏi.

- Con…

Dương Sách biết Dương Viễn hỏi chính là chuyện tình thuê lính đánh thuê chặn đường Bùi Đông Lai. Hắn há mồm ra nhưng lại không biết trả lời như thế nào.

" Bốp"

Dương Viễn thấy thế, tức giận tới mức vung tay tát cho một phát.

Cái bạt tai vang dội.

Dương Sách bị một tát vào mặt thiếu chút nữa ngã xuống trên ghế salon.

- Chuyện lớn như vậy, con không cùng ta thương lượng cũng thôi, lại cấu kết với lính đánh thuê nước ngoài, đầu con chỉ để cho lừa nó đá thôi sao?

Thấy Dương Sách không dám thở mạnh, Dương Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dương Sách không có lau đi vết máu ở khóe miệng, mà là cúi đầu, lo lắng không thôi nói:

- Thật xin lỗi, cha.

Bởi vì nhi tử ruột thịt năm xưa chết non, kể từ sau khi Dương Viễn thu Dương Sách làm nghĩa tử thì hắn vô cùng yêu thương Dương Sách, chưa từng có động một ngón tay với hắn hơn nữa cũng chưa bao giờ trách cứ hay mắng mỏ gì.

Lúc này, một lần nữa nghe được Dương Sách hô lên tiếng "Cha" thì trong lòng Dương Viễn mềm nhũn, cơn tức giận trong lòng cũng tiêu tán không ít, nặng nề thở dài một hơi, nói:

- Chuyện tình con cấu kết lính đánh thuê nước ngoài có bị người khác biết không?

- Trừ con ra, chỉ có Nạp Lan Minh Châu, Lâm Tường, Ngưu Chí Quân, Trần Bưu cùng Vương Hùng biết.

Dương Sách thành thật trả lời.

- Vương Hùng đâu?

Dương Viễn hơi trầm ngâm, hỏi.

- Liên… không liên lạc được.

Giọng nói Dương Sách run rẩy, hiển nhiên… Hắn cũng biết, vào lúc này không liên lạc được với Vương Hùng là có ý nghĩa như thế nào.

- Con…

Nghe được Dương Sách trả lời, Dương Viễn giận đến nỗi giương tay lên một lần nữa, nhưng mà không có tát cho phát nữa, mà là bàn tay dừng lại ở trên không.

Bởi vì… Hắn nhận thấy phía cửa truyền đến tiếng bước chân.

- Lão Dương, chuyện tình đã đến nước này rồi cho dù ông có đem hắn giết đi cũng không làm nên chuyện gì. Việc trước mắt là phải nghĩ biện pháp xử lý chuyện này thế nào đi.

Hầu Đông Bình bước vào cửa thấy Dương Viễn làm ra bộ dáng muốn đánh Dương Sách thì hung hăng trừng mắt nhìn Dương Sách một cái, sắc mặt khó coi nói.

Bên tai vang lên lời nói của Hầu Đông Bình…, Dương Viễn thu tay lại, thở dài, không nói gì.

- Cha.

Trước tiên Dương Sách liền chào hỏi Hầu Đông Bình.

Bởi vì bị Nạp Lan Minh Châu cùng Lâm Tường đem con bỏ chợ, Dương Sách cùng đường nên chỉ có thể đem Dương Viễn cùng Hầu Đông Bình trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Ở dưới dạng tình hình này, ngay cả khi hắn biết Hầu Đông Bình đáp ứng đem nữ nhi gả cho hắn, là bởi vì coi trọng quan hệ của hắn và Dương Viễn, mà không phải là thưởng thức hắn, nhưng hắn vẫn là biểu hiện đủ tôn kính đối với Hầu Đông Bình.

- Lão Dương, chuyện cho tới nước này, quan trọng nhất chính là không để cho chuyện tình Dương Sách cấu kết với lính đánh thuê nước ngoài tiết lộ ra ngoài.

Hầu Đông Bình nhất châm kiến huyết nói:

- Một khi chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, cho dù tôi và ông cộng lại cũng không thể bảo vệ được hắn.

- Mới vừa rồi tôi đã hỏi hắn, hắn nói trừ hắn ra, chỉ có Nạp Lan Minh Châu, Lâm Tường, Ngưu Chí Quân cùng hai gã thủ hạ của hắn biết tin tức.

Dương Viễn thở dài thật sâu nói:

- Bất quá… Một gã thủ hạ của hắn hiện tại không liên lạc được.

"Tê ~"

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Dương Viễn, Hầu Đông Bình giận đến run người.

- Dựa theo lời của Tiểu Sách mà nói, đám người lính đánh thuê kia đúng là do Vương Hùng một tay liên lạc.

Tinh quang trong mắt Dương Sách lóe lên:

- Cho nên, mặc dù Vương Hùng rơi vào tay kẻ khác, chúng ta cũng có thể để cho Vương Hùng làm pháo hôi.

Hầu Đông Bình như có điều suy nghĩ rồi cũng gật gật đầu.

Đối với hắn mà nói, hắn cũng không phải lo lắng quá mức đến kết cục của Dương Sách, mà là lo lắng Dương Sách có thể đem hắn dính líu vào.

- Còn về phần trả thù của tiểu tử Bùi Đông Lai kia…

Dương Viễn nhắc tới Bùi Đông Lai, cũng không khỏi nhức đầu một trận:

- Lão Hầu, ông có biết rốt cuộc tiểu tử kia cùng Trần gia là có quan hệ như thế nào không? Tại sao Trần Quốc Đào tự nhiên lại muốn hắn gia nhập vào đại đội đặc chủng quân khu Giang Ninh?

- Nghe nói là tiểu tử kia có quan hệ rất tốt với Trần Anh.

Hầu Đông Bình cũng cảm thấy Bùi Đông Lai cùng Trần gia có mối quan hệ thực sự có chút khó giải quyết:

- Ông cũng biết, đời sau của Trần gia có nhiều người như vậy nhưng Trần Quốc Đào chỉ coi Trần Anh là bảo bối.

- Theo ý kiến của ông, Trần Quốc Đào sẽ ra mặt vì tiểu tử kia sao?

Dương Viễn hỏi ra lo lắng nhất trong lòng.

Theo hắn xem ra, mặc dù Bùi Đông Lai tại Hỗ Hàng hô phong hoán vũ, có mạng lưới quan hệ kinh khủng nhưng muốn với tay tới Nam Tô thì vẫn còn kém một chút.

Còn về phần Bạch Quốc Du, lấy kinh nghiệm nhiều năm của Dương Sách thì hắn không cho Bạch Quốc Du sẽ vì giúp Bùi Đông Lai mà vận dụng mạng lưới quang hệ của Bạch gia để đối phó với Dương Sách.

Dù sao, chuyện này đối với Bạch gia mà nói cũng không có lợi ích quá lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/751

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status