Đang lúc hoàng hôn, ánh trời chiều dần dần hạ xuống sau đỉnh núi, độ ẩm bắt đầu hạ thấp, gió đêm thổi qua làm cho những ngày đầu hè bỗng trở nên mát mẻ.
Hoặc có lẽ là do nguyên nhân nhiệt độ trong không khí giảm xuống nên du khách trong công viên Trung Sơn bỗng trở nên nhiều hơn, có lão nhân, lão thái thái mang theo nhiều người trong gia đình ra hóng mát, cũng có nhiều đôi tĩnh lữ ra đây hẹn hò.
Bên bờ hồ nhân tạo trong công viên, Bùi Đông Lai đang sóng vai đi cùng với Tần Đông Tuyết, có thể thấy lúc này đây trên khuôn mặt hai người tràn đầy vẻ hạnh phúc.
- Nếu không có bất ngờ nào xảy ra thì trong hai ngày nữa các trường Đại học nổi tiếng trong nước sẽ phải người đến để tìm anh, đến lúc đó anh sẽ tính đi đâu học đây?
Tần Đông Tuyết vừa đi vừa đưa tay vén mái tóc ở trên trán lên rồi nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, trong ánh mắt của nàng đẫ tràn ngập vẻ chờ mong.
Có lẽ là đã biết Tần Đông Tuyết nhất đi sẽ học ở Đại học Yến Kinh cho nên từ trưa đến nay Bùi Đông Lai luôn né tránh vấn đề này, lúc này lại nghe được câu hỏi của Tần Đông Tuyết thì hắn khe khẽ thở dài nói:
- Ba của anh muốn anh đến Đông Hải.
Đông Hải?
Bên tai vang lên hai chữ này thì Tần Đông Tuyết lại cảm thấy mất mát nhưng sau đó nàng nhớ ra cái gì đó, nàng biết rõ đi Đông Hải chính là quyết định của Bùi Vũ Phu.
- Em muốn đến Yên Kinh sao?
Bùi Đông Lai thấy Tần Đông Tuyết không trả lời vì thế nhẹ giọng hỏi.
Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì đầu của Tần Đông Tuyết nóng lên, trong lòng nàng dâng lên một cỗ xúc động… muốn đi Đông Hải.
Nói chung, nàng là một người rất dễ xúc động mà một khi đã xúc động thì nàng sẽ bất chấp hậu quả.
Tần Đông Tuyết xuất thân từ Tần gia cho nên không phải là một người dễ xúc động.
Cho nên nàng liền bỏ ý niệm Đông Hải ở trong đầu ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng đã biết rõ là đáp án này nhưng Bùi Đông Lai lại nghe chính miệng của Tần Đông Tuyết nói ra thì trong lòng không khỏi mất mát.
Ánh mắt thấy được biểu tình biến hóa của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết cũng không có giải thích cái gì.
Nàng rất muốn, rất muốn nói cho Bùi Đông Lai biết rằng nàng rât muốn đi tới Đông Hải nhưng mà nàng lại không thể đi được.
Bởi vì nàng biết rằng, sớm muộn gì mọi người cũng biết được quan hệ của mình cùng với Bùi Đông Lai, đến lúc đó chỉ mang lại phiền toái cho Bùi Đông Lai mà thôi.
Đây không phải là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy.
Nàng nguyện ý chờ.
- Bốn năm.
Bùi Đông Lai nhìn ánh trời chiều, ánh mắt cố chấp mà kiên định, giọng nói vô cùng tự tin.
Nghe vậy, theo bản năng Tần Đông Tuyết liền dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giờ phút này.
Trong ánh mắt của Bùi Đông Lai nàng phát hiện ra được một thứ duy nhất.
Mai táng dưới hoàng thổ không chỉ có hài cốt mà trong đó còn có dã tâm.
…………
Một lần nữa Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đi tới phố có quán ăn bình dân, rõ ràng là lần này số người ở đây còn đông hơn so với lần trước, trong đó cũng có không ít người giống như bọn họ, đều là những học sinh tham gia thi vào Đại học.
Dưới tình hình như thế này thì dọc theo đường đi, tuy rằng Tần Đông Tuyết vẫn như thường ngày vẫn hấp dẫn của ánh mắt mọi người nhưng mà số người chỉ trỏ vào Bùi Đông Lai lại nhiều hơn, thậm chí còn có mấy người còn muốn chụp ảnh chung với Bùi Đông Lai.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có lộ ra vẻ cao ngạo hay cự tuyệt gì, ngược lại chỉ cần ai muốn chụp thì hắn cũng đều đáp ứng.
Lần lượt từng bức ảnh được chụp.
Trong mỗi bức ảnh đó vị thiếu niên đã làm cho cả nước phải náo động, mỗi lần hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc đã khiến cho mình bị đám chìm vào trong đó, Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười vui vẻ.
Nếu như trước kia nàng thích vẻ oán khí giống như là yêu nghiệt được phát ra trên người của Bùi Đông Lai thì sau khi Bùi Đông Lai thi vào Đại học làm náo động cả nước thì lại có một dạng đồ vật khác hấp dẫn nàng.
Đó chính là tĩnh khí.
Không kiêu ngạo không nóng nảy, không hèn mọn không lên tiếng.
Một lần nữa đi vào quán bán lạt ma nóng, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết vẫn ngồi ở trên bàn lúc trước, đồ ăn cũng giống như lần trước nhưng mà tâm tình và cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nguồn truyện:
Hoặc có lẽ là do nguyên nhân nhiệt độ trong không khí giảm xuống nên du khách trong công viên Trung Sơn bỗng trở nên nhiều hơn, có lão nhân, lão thái thái mang theo nhiều người trong gia đình ra hóng mát, cũng có nhiều đôi tĩnh lữ ra đây hẹn hò.
Bên bờ hồ nhân tạo trong công viên, Bùi Đông Lai đang sóng vai đi cùng với Tần Đông Tuyết, có thể thấy lúc này đây trên khuôn mặt hai người tràn đầy vẻ hạnh phúc.
- Nếu không có bất ngờ nào xảy ra thì trong hai ngày nữa các trường Đại học nổi tiếng trong nước sẽ phải người đến để tìm anh, đến lúc đó anh sẽ tính đi đâu học đây?
Tần Đông Tuyết vừa đi vừa đưa tay vén mái tóc ở trên trán lên rồi nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, trong ánh mắt của nàng đẫ tràn ngập vẻ chờ mong.
Có lẽ là đã biết Tần Đông Tuyết nhất đi sẽ học ở Đại học Yến Kinh cho nên từ trưa đến nay Bùi Đông Lai luôn né tránh vấn đề này, lúc này lại nghe được câu hỏi của Tần Đông Tuyết thì hắn khe khẽ thở dài nói:
- Ba của anh muốn anh đến Đông Hải.
Đông Hải?
Bên tai vang lên hai chữ này thì Tần Đông Tuyết lại cảm thấy mất mát nhưng sau đó nàng nhớ ra cái gì đó, nàng biết rõ đi Đông Hải chính là quyết định của Bùi Vũ Phu.
- Em muốn đến Yên Kinh sao?
Bùi Đông Lai thấy Tần Đông Tuyết không trả lời vì thế nhẹ giọng hỏi.
Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì đầu của Tần Đông Tuyết nóng lên, trong lòng nàng dâng lên một cỗ xúc động… muốn đi Đông Hải.
Nói chung, nàng là một người rất dễ xúc động mà một khi đã xúc động thì nàng sẽ bất chấp hậu quả.
Tần Đông Tuyết xuất thân từ Tần gia cho nên không phải là một người dễ xúc động.
Cho nên nàng liền bỏ ý niệm Đông Hải ở trong đầu ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy rằng đã biết rõ là đáp án này nhưng Bùi Đông Lai lại nghe chính miệng của Tần Đông Tuyết nói ra thì trong lòng không khỏi mất mát.
Ánh mắt thấy được biểu tình biến hóa của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết cũng không có giải thích cái gì.
Nàng rất muốn, rất muốn nói cho Bùi Đông Lai biết rằng nàng rât muốn đi tới Đông Hải nhưng mà nàng lại không thể đi được.
Bởi vì nàng biết rằng, sớm muộn gì mọi người cũng biết được quan hệ của mình cùng với Bùi Đông Lai, đến lúc đó chỉ mang lại phiền toái cho Bùi Đông Lai mà thôi.
Đây không phải là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy.
Nàng nguyện ý chờ.
- Bốn năm.
Bùi Đông Lai nhìn ánh trời chiều, ánh mắt cố chấp mà kiên định, giọng nói vô cùng tự tin.
Nghe vậy, theo bản năng Tần Đông Tuyết liền dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Giờ phút này.
Trong ánh mắt của Bùi Đông Lai nàng phát hiện ra được một thứ duy nhất.
Mai táng dưới hoàng thổ không chỉ có hài cốt mà trong đó còn có dã tâm.
…………
Một lần nữa Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đi tới phố có quán ăn bình dân, rõ ràng là lần này số người ở đây còn đông hơn so với lần trước, trong đó cũng có không ít người giống như bọn họ, đều là những học sinh tham gia thi vào Đại học.
Dưới tình hình như thế này thì dọc theo đường đi, tuy rằng Tần Đông Tuyết vẫn như thường ngày vẫn hấp dẫn của ánh mắt mọi người nhưng mà số người chỉ trỏ vào Bùi Đông Lai lại nhiều hơn, thậm chí còn có mấy người còn muốn chụp ảnh chung với Bùi Đông Lai.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có lộ ra vẻ cao ngạo hay cự tuyệt gì, ngược lại chỉ cần ai muốn chụp thì hắn cũng đều đáp ứng.
Lần lượt từng bức ảnh được chụp.
Trong mỗi bức ảnh đó vị thiếu niên đã làm cho cả nước phải náo động, mỗi lần hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc đã khiến cho mình bị đám chìm vào trong đó, Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười vui vẻ.
Nếu như trước kia nàng thích vẻ oán khí giống như là yêu nghiệt được phát ra trên người của Bùi Đông Lai thì sau khi Bùi Đông Lai thi vào Đại học làm náo động cả nước thì lại có một dạng đồ vật khác hấp dẫn nàng.
Đó chính là tĩnh khí.
Không kiêu ngạo không nóng nảy, không hèn mọn không lên tiếng.
Một lần nữa đi vào quán bán lạt ma nóng, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết vẫn ngồi ở trên bàn lúc trước, đồ ăn cũng giống như lần trước nhưng mà tâm tình và cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nguồn truyện:
/751
|