Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1011: Tin mới!

/1328


- Không cần nhiều như vậy, đưa cho em thêm ba triệu là được rồi.

Hà San San cười hi hi, hiện giờ cô có tâm trạng cực kỳ tốt, cô không thích sưu tầm, thanh kiếm cổ này ở trong tay cô chắc không ở được, bán cho Lý Dương là lựa chọn tốt nhất.

Dù sao Lý Dương không phải người ngoài, người trong nhà đều biết, các sản phẩm Lý Dương và ông cụ sưu tầm luôn cùng của chúng, tuy hai mà là một.

Như thế, cô còn có thể kiếm được nhiều khoản, đây là tiền cô thực sự dùng vận may của mình kiếm được.

- Ba triệu?

Lý Dương hơi ngạc nhiên, lập tức cười, hắn hiểu rõ, Hà San San là tính cả số tiền đánh cược lần trước vào.

Lần trước cô ở Bình Châu thắng được mười triệu, nói mỗi bên được một nửa, tuy nhiên, khoản tiền này Lý Dương không tính, hắn thắng được các Phỉ Thúy kia, giá trị không thấp, so với khoản tiền Hà San San đánh cược thắng được còn nhiều hơn rất nhiều.

- Soạt soạt.

Chi phiếu viết xong, vẫn là tám triệu, phương diện này Lý Dương không muốn dính dáng đến cô, nghiêm túc mà nói, hắn có thể mua được thanh kiếm này đã là may mắn lớn rồi.

Bảo bối như vậy, là vật báu vô giá, trên thị trường lưu truyền cực ít, có cũng đều ở bảo tàng sưu tập, không thể tuồn ra ngoài thị trường, người yêu thích sưu tầm các vật đồng thau lại có tài chính gặp được chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Hà San San nhận chi phiếu, thoáng sửng sốt, chính mình liếc xuống dưới, cũng không để ý.

Đều là người trong nhà, tiền bạc quá khách sáo sẽ ảnh hưởng hòa thuận, đừng nhìn cô thường ngày không được nắm giữ nhiều của cải như vậu, thấy nhiều tiền như vậy trong lòng cô vẫn có thể giữ vững được.

Đối với các cô người như thế mà nói, cho tới bây giờ không vì tiền bạc mà lo lắng, nhiều hay ít cũng chẳng qua là con số mà thôi.

Giai Giai, năm triệu kia của cô, chúng ta góp nhé?

Hà San San nhận chi phiếu, cười hà hà nhìn Vương Giai Giai nói, Lý Dương và Hà Kiệt đều ngẩng đầu, hai người cùng nhìn nhau lại lắc đầu.

Tuy nhiên, trong lòng hai người vẫn có chút vui mừng, ít nhất Hà San San cũng không khắc tâm theo đuổi vấn để tiền bạc, khoản của cải mà hiện nay cô thu được, toàn bộ đều là chính cô kiếm được.

- Quyên góp, không thành vấn đề, cô cứ sắp xếp là được.

Vương Giai Giai thoáng sửng sốt lập tức toát ra nụ cười đáng yêu, cô đối với tiền bạc càng xem nhẹ, đối với cô tiền đủ tiêu là được rồi, chưa từng nghĩ tới sẽ hưởng thụ cuộc sống xa xỉ gì.

- Được rồi, vậy tôi làm chủ, góp năm triệu vào quỹ của Lý Dương, kế hoạch cơm trưa tình yêu của họ rất tuyệt, để đề tên cô!

Hà San San giơ tấm chi phiếu, thật ra trước đó Lý Dương để khoản tiền đó ở chỗ cô, cũng cũng hiểu được như thế nào, tuy nhiên, tính cách của cô kiêu ngạo, lúc đánh cuộc nói là tiền kiếm được mỗi bên một nửa, vậy cô sẽ chỉ giữ lại năm triệu.

- Được rồi, người ta làm gì có nhiều chuyện như vậy, Lý Dương, anh xem thử xem, các đồ ở đây còn có bảo bối gì không?

Hà Kiệt đứng ra, thong thả nói, đối với cậu ta mà nói, mấy triệu với người của mình cũng không nên tranh chấp, tính cách của Hà San San mạnh mẽ, nếu để lại trong nước, tạm thời không ra nước ngoài, để cho em mình chút tiền cũng tốt.

Ít nhất, tiện cho sự phát triển của cô sau này.

Còn Lý Dương, cậu ta không có bất kỳ lo lắng, cậu ta và Lý Dương càng hiểu nhau thêm.

Hai món này là của thời Quốc dân, đi cùng nhau, giá thị trường đại khái khoảng ba nghìn, các cái khác, là tác phẩm nghệ thuật cũng có thể đáng giá mấy nghìn.

Lý Dương nhún vai, đồ cổ trong đống này thực sự chỉ có ba món, ngoài thanh kiếm Ngô Vương Phù Sai ra, chỉ có hai thứ là thời Quốc dân mô phỏng thời Khang Hi.

Còn lại đống đồ đều là tác phẩm mô phỏng hiện đại, Hà San San lần đầu tiên mua bán, có thể mua được ba món đồ cổ, thực sự thành tích cũng không tồi rồi.

So với Hà Kiệt trước kia còn tốt hơn nhiều.

Hà kiệt bị lừa phải nộp học phí không thể ít hơn Hà San San, lúc đó tâm trạng của cậu ta càng nôn nóng hơn Hà San San, dù sao đại thọ của ông cụ cũng sắp đến, cậu ta vẫn luôn vì lễ vật thích hợp mà buồn phiền.

Thanh kiếm Ngô Vương Phù Sai này giao cho Lý Dương, thu được món tiền bất ngờ Hà San San càng có tâm trạng tốt.

Mặc dù cô quyên năm triệu, vẫn còn mười triệu hai trăm ngàn, khoản tiền này, là cô tay trắng làm nên, trong nửa tháng kiếm được, hơn nữa trong số tiền này vẫn có một lần cô trúng quả.

Trúng quả, tất nhiều người cả đời đều mong gặp được một lần, cô lần đầu tiên có thể làm được, chắc chắn là việc rất tự hào.

Ít nhất, cô vẫn giỏi hơn Hà Kiệt rất nhiều, Hà Kiệt đến cuối cùng trong hoạt động lớn mới gặp được một món dùng dịch hồng, còn có chút tàn phá, Hà San San một chút cũng không kém cậu ta.

- Được rồi, các thứ này giao cho anh xử lý, chúng ta về trước, Giai Giai, chúc ngủ ngon.

Hà San San tâm trạng cực tốt rất phóng khoáng để lại một đống bảo bối, không cần ràng buộc đưa cho Lý Dương, lúc gần đi còn nói bán thanh kiếm cổ cho Lý Dương xứng đáng, lại thầm cười Hà Kiệt không ngừng.

Lý Dương trợn mắt há mồn, Hà San San để một đống phế phẩm lại chỗ hắn, đơn thuần là làm khó hắn.

Ngày mai nếu có mặt các vị khách khác đến đây, bất kỳ là vị chuyên gia nào đến, thấy đống đồ này,hăn đều giải thích không nổi.

Không chừng, tin tức Lý Dương mua một đống hàng chất lượng kém sẽ rất nhanh truyền đi, bên trong các vị chuyên gia ghen tỵ với Lý Dương, người đố kỵ với hắn không ít.

Ba người thành hổ, đến lúc đó không biết có suy nghĩ gì đâu.

Hà San San sau khi dời đi, Hà Kiệt cũng cáo từ mà đi, đối với đống đồ lớn này, Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu.

Một đống cố ý làm cũ Lý Dương đều để cho đám người Lưu Cương phá nát, dồn cách mảnh vỡ lại, vứt vào thùng rác, các hàng mỹ nghệ hiện đại để lại.

Mấy thứ này bản thân không phải là lừa người, là đồ thực sự được dùng, như cái bát nhỏ Thanh Hoa mà lúc ban đầu Hà San San lấy ra, người ta bản thân chính là tác phẩm bắt chước cổ, còn có ký hiệu ngầm của mình, các món đồ này thẳng thắn mà nói đều là hàng thật.

Chỉ có người cố ý coi chúng là hàng cổ bán đi, người sai lầm không phải là bản thân các đồ vật.

Các cái này với các món được cố ý làm cũ vẫn có sự khác biệt bản chất.

Tuy nhiên, các món đồ này Lý Dương cũng không tiện xử lý, đơn giản bày trong tủ, sau này sau khi đi khỏi để lại trong khách sạn, cũng có thể coi thành cảnh đẹp.

Chính Lý Dương chỉ giữ lại thanh kiếm Ngô Vương Phù Sai kia, còn hai món đồ gốm Dân Quốc được hắn đưa cho Triệu Khuê và Hải Đông, giá trị của hai vật này không cao, nhưng dù sao cũng là đồ cổ, có giá trị sưu tầm nhất định, để cho họ chơi một lúc cũng rất được.

Mấy thứ này, hắn hiện nay căn bản không thể bảo quản, đưa về Minh Dương hoặc Bắc Kinh không đáng, cho Triệu Khuê bọn họ làm vật kỷ niệm cũng không tồi.

Xử lý xong đống này, Lý Dương mới nghỉ ngơi, trước khi nghỉ ngơi lại tập thái cực quyền một lần.

Hắn hiện nay tập quyền đã thành thú vui, không như trước đây, đơn thuần là rèn luyện thân thể, hiện nay mỗi ngày không đánh một lần, sáng thức dậy không đánh hai lần, ngày hôm đó hắn sẽ cảm thấy không có tinh thần.

Đây cũng là sự biến hóa mà Thái cực quyền đem lại cho hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dương dậy rất sớm, chạy ra quảng trường bên ngoài luyện quyền, nơi đó có không ít cụ ông cụ bà cũng đang tập thái cực quyền.

Tuy nhiên, bọn họ tập đơn thuần là hoa chân múa tay, chỉ đơn giản là rèn luyện thân thể, Lý Dương hiện nay đã có thể nhìn ra tốt xấu của Thái cực quyền rồi, đây chính là tăng lên về chất.

- Lý tiên sinh, không ngờ Thái cực quyền cậu đánh Thái cực cũng tốt như vậy, là cậu theo Trần Lão học sao?

Lý Dương vừa mới luyện xong hai lần thu công, bên cạnh liền truyền đến giọng nói nhỏ sang sảng, Thầy Mã mặc một quần áo võ màu trắng, đang đứng đang sợ thay đổi cười khà khà nhìn hắn.

Trên tay thầy Mã còn cầm một thanh kiếm dài, là kiếm luyện thái cực bình thường.

- Đúng vậy, là cháu theo học Trần Lão, Thầy Mã, sớm như vậy ông cũng ra ngoài rồi!

Lý Dương thu quyền hít khí, trực tiếp thừa nhận, thái cực quyền của hắn từ Trần Vô Cực, điểm này rất nhiều người biết, căn bản không cần giấu.

Thầy Mã hơn 60 tuổi, trước đây là biên tập, lúc làm biên tập viên rất thích sưu tầm, sau này không thể vãn hồi được.

Thầy Mã là người rất thông minh, trước đây giá sưu tầm không cao, ông là biên tập, thường xuyên viết bản thảo, có nhuận bút, thu nhập cũng không ít, sau đó lại kinh doanh điện ảnh , kiếm được càng nhiều tiền, liền đem khoản tiền này đi mua đồ, đồ trước kia không quý, làm cho Thầy Mã thu được không ít báu vật quý báu.

Hơn nữa người ông rất nhanh nhạy rất biết nhìn đồ, rất nhiều bảo bối đều không tăng giá đều vào tay ông, lâu dần ông đã sưu tầm được một lô lớn bảo bối tốt, cũng là đặt trụ cột cho bảo tàng tư của ông.

Trong tay Thầy Mã còn có một câu chuyện người trong giới đồ cổ điều biết.

Đó là việc hơn hai mươi năm trước, có một lần nhà Thầy Mã bị trộm, sau khi ông trở về, không đi xem các dụng cụ trong nhà, cũng không đi xem cá dụng cụ quý báu trong nhà mà đi thẳng đến phòng sưu tầm của ông.

Nhìn thấy các đồ trong phòng sưu tầm vẫn hoàn hảo, Thầy Mã lập tức thở phào, không ngời vui mừng cười to lên.

Các bảo bối này không mất là được, các thứ khác cho dù mất hết, đối với ông đều không quan trọng, lần đó nhà Thầy Mã mất không ít đồ, TV, các đồ điện đáng giá đều bị trộm lấy đi, hai mươi năm trước, Tv là một thiết bị điện gia dụng không tồi.

Tuy nhiên, tầm nhìn hiện nay mà nói, Thầy Mã rất sáng suốt, các bảo bối kia chỉ cần lấy ra một món, không biết đổi được bao nhiêu chiếc Tv đâu.

Đây là chuyện thực sự đã xảy ra, từ câu chuyện nhỏ này cũng có thể nhận ra Thầy Mã yêu thích sưu tầm của Thầy Mã.

- Ta quen dậy sớm rồi. Thái cực quyền của cậu đánh rất tốt, mạnh hơn ta rất nhiều.

Thầy Mã cười gật đầu, ông cũng luyện Thái cực quyền, nhưng không phải là Thái cực quyền chính tông, nhưng đã luyện nhiều năm như vậy, nói chung cũng có chút tâm đắc, vừa nãy ông thấy Lý Dương đánh quyền, đã cảm thấy sự khác nhau trong đó.

- Ông quá khen rồi!

Lý Dương mỉm cười, đến bên cạnh lấy chai nước, uống ừng ực hết nửa chai.

Sau khi gặp Thầy Mã, Lý Dương không vội trở về khách sạn, ở đó cùng nói chuyện với Thầy Mã.

Chính Lý Dương cũng có suy nghĩ mở Bảo tàng, Thầy Mã là một người thành công nhất bảo tàng tư nhân trong nước, đến lúc đó có thể học tập chút kinh nghiệm của ông, tránh mình phải đi đường vòng.

Từ nơi đó của Thầy Mã, Lý Dương lại biết được một tin.

Tần Lão mới đến hôm qua, buổi chiều cũng trúng quả, thu được một món Tượng phật Lưu Kim đời Đường không tồi, chỉ mất ba mươi nghìn tệ.

Tượng phật rất đẹp, giữ gìn nguyên vẹn, quan trọng nhất chính là còn có khắc chữ, giá trị khoảng một triệu rưỡi, thêm việc chiều qua Tần Lão trúng lớn, ngày hôm qua tương đương có bốn vị chuyên gia đều trúng lớn vượt triệu.


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status