Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu VũChương 1257: Người nhà Trần Lão!Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyen- Họ muốn quyên tặng, vậy để bọn họ quyên tặng đi!Lý Dương thản nhiên nói một câu.Anh em Jose muốn chuộc tội, Lý Dương tất nhiên sẽ không phản đối, đây là việc của anh em họ.Đem các bảo bối này tặng cho bảo tàng Bảo Lợi, cũng xem như là vật dùng cuối cùng, hiện nay mười hai con giáp bằng đồng của Viên Minh Viên đã thu hồi bộ phận đó, đều gửi ở bảo tàng Bảo Lợi.Bảo tàng Bảo Lợi cũng vì thu hồi quốc bảo bỏ ra rất nhiều cố gắng.Ba món đồ này đến, ý nghĩa đối với bảo tàng Bảo Lợi cũng rất lớn, cộng thêm năm món đồ họ có trước, tương đương đã có tám món đồ bằng đồng trong tay, cứ như vậy, chỉ còn bốn món cuối cùng bọn họ có thể tập trung đầy đủ lô quốc bảo này.- Cũng được, tuy nhiên những lời này cháu phải đích thân nói với Hoàng Lão!Ông cụ gật đầu, Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức gượng cười, khẽ nói:- Ông, Hoàng Lão cũng là thuyết khách của bọn họ, ông ấy nhất định đã nói gì với ông, hiện nay ông không thể đem toàn bộ đẩy sang cho cháu được!- Đây không phải là đẩy, đây vốn la việc của cháu!Ông cụ ngửa đầu cười to một tiếng, tuy nhiên lời này của Lý Dương không sai.Hoàng Lão sớm hôm qua đã tìm ông rồi, hai người nói chuyện rất lâu, Hoàng Lão và anh em Jose trước đây có tình duyên thầy trò, công thêm anh em Jose không phạm quá nhiều sai lầm, Hoàng Lão cũng muốn thay bọn họ nói vài lời.Tuy nhiên nội dung Hoàng Lão nói, Ông cụ không đáp ứng, trực tiếp đẩy cho Lý Dương.Còn Lý Dương có đáp ứng hay không, dựa vào chính Lý Dương thôi.- Chờ ngày kia đi, hai ngày này cháu nhất định không có thời gian!Lý Dương gãi gãi đầu, Hoàng Lão là tiền bối, đối với mình cũng không tồi, việc này hắn thật sự đẩy không nổi, chỉ có thể trước tiên nhận lời đã.- Đấy là việc của cháu, tuy nhiên hai ngày này cháu cũng chú ý chú, đừng mệt quá!Ông cụ mỉm cười gật gật đầu, trong mắt còn có chút hài hước.- Ông, Ông làm sao….Lý Dương vừa định gật đầu, đột nhiên ngây người ở đó nhìn Ông cụ, hắn đã hiểu ý của ông cụ, không ngờ, ông cụ không ngờ sẽ chọc hắn như vậy.- Ha ha, ta cùng qua thời trẻ tuổi, tốt rồi, trước tiên cháu trở về buổi tối nay là thiên hạ của người trẻ tuổi.Ông cụ cười to một tiếng, đem danh sách đặt ở đó, trong đó có mấy danh sách quà tặng cần đích thân cảm ơn.Các danh mục này, Lý Dương đến hiện nay đều chưa có thời gian xem.Sau khi tiễn ông cụ rời đi, Lý Dương bất giác cười lên ở đó.Ông cụ không ngờ trêu mình, đây hoàn toàn không phải là chuyện xấu gì, lời này nói tâm tính của Ông cụ rất tốt, có xu thế cải lão hoàn đồng.Tâm tính của ông cụ có thể rất tốt, hắn làm vãn bối tất nhiên cũng yên tâm.Sau khi tiễn ông cụ đi, Lý Dương lại một mình tiếp một vị lão nhân khác.Vị lão nhân này đối với Lý Dương mà nói vô cùng quan trọng, Trần Vô Cực Trần Lão, hôm qua Trần Lão đến rồi, đặc biệt dẫn theo con gái tới tham gia hôn lễ của Lý Dương.Đáng tiếc là lúc hôn lễ Lý Dương quá bận căn bản không có thời gian tiếp đón bọn họ, vẫn là Ông cụ và cha của Lý Dương ra mặt tiếp đón Trần Lão.Sau khi Lý Quân Sơn biết đây là ân sư truyền thụ nghề chạm ngọc cho Lý Dương, biểu hiện vô cùng tôn kính và khách khí.Bản thân Lý Quân Sơn chính là một thầy giáo già, đối với tình thầy trò rất coi trọng, người ta đồng ý truyền dạy tay nghề cho con trai mình, đó chính là có công đào tạo con trai, là quý nhân của con trai.- Nào, Lý Dương!Trông thấy Lý Dương xuất thân đến, Trần Vô Cực đầu tiên mỉm cười chào hỏi, hai con trai của Trần Vô Cực, một cô gái lần này theo ông đến là con gái của con trai lớn.Con trai nhỏ của Trần Vô Cực làm việc ở Đức, sớm đã di dân, lần này cũng không có thời gian trở về gấp.- Lý Dương, ta trước tiên giới thiệu với con, đây là đại sư huynh Trần Chính Hoa, hiện nay anh ta ở Quảng Châu mở một quán Thái cực quyền, sự nghiệp không bằng con!Trần Vô Cực cười khà khà, chỉ vào một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi giới thiệu cho Lý Dương, đầy là con trai cả của ông, tuy trong chạm ngọc không thể kế thừa sự nghiệp, nhưng Thái cực quyền luôn luôn cố gắng học tập.Trần thị thái cực mói là căn bản gia truyền của bọn họ, tuy nói Trần Chính Hoa vì vấn đề thiên phú học hoàn toàn không phải tốt, nhưng Trần Lão vì thế rất vui mừng, dù sao con trai cố gắng học tập.- Đại sư huynh, chào huynh, thật xấu hổ….- Đều là người nhà, không nên nói lời khách khí như vậy!Lý Dương vội vàng chắp quyền với Trần Chính Hoa, lời của hắn còn nói chưa dứt, liền bị Trần Chính Hoa đứng lên làm gián đoạn, Trần Chính Hoa còn có hứng thú nhìn Lý Dương.Trần Chính Hoa, còn trưởng của Trần Vô Cực cũng là người kế thừa Trần thị thái cực, chỉ đáng tiếc xã hội hiện nay không phải có võ công có thể đi khắp thiên hạ, chính Trần Chính Hoa cũng phải thích ứng với xã hội này, ở Quảng Châu mở một quán Trần Thị Thái cực để duy trì cuộc sống.Trần Chính Hoa coi như không tồi, Trần thị Thái cực của ông không có tàng tư, dạy ra ngoài đều là võ công thật sự, dần dần cũng mở rộng không ít ảnh hưởng, có rất nhiều người đều đến học, hiện nay Trần Thị Thái Cực ở Quảng Châu cũng xem như một nơi tương đối có tiếng.Có danh tiếng, vậy thu nhập tất nhiên không kém được, Trần Chính Hoa hoàn toàn có thể tự cấp tự túc, khiến Trần Vô Cực rất yên tâm.Với phương pháp truyền bá Trần Thị Thái Cực anfy, Trần lão không đồng ý lắm nhưng cũng không phản đối, ông cũng hiểu quan trọng cầu tiến bây giờ, có thể nhận được Lý Dương một đồ đệ như vậy, ông đã vô cùng thỏa mãn rồi.- Đại syuw huynh, anh nói rất đúng!Lý Dương vội vàng chắp quyền, tiếng cười lớn của Trần Lão vui mừng, lại chỉ vào một cô gái bên cạnh hơn ba mươi tuổi nói:- Lý Dương, đây xem nhưu là đại sư tỉ của con, Trần Chính Dung, công việc của cô ấy hơi đặc biệt, ta không nói được!Trần Vô Cực chỉ người con gái kia, thoạt nhìn rất khô khốc, tuy nhiên Lý Dương ở cô nhìn thấy một điểm khác.Nữ tử này, có khí chất giống của Lưu Cương, phải nói, khí chất của cô còn mạnh mẽ hơn cả Lưu Cương.Hơn nữa Trần Lão công việc của cô đặc biệt, Lý Dương dần dần hiểu được một chút, Lý Dương chỉ cười chào hỏi, hoàn toàn không nói gì.Lý Dương sớm nghe nói, lai lịch đều là cơ mật, bất cứ ai không thể nghe ngóng.Chính bọn họ thường ngày cũng không thể tiết lộ.Trước kia, Lý Dương chỉ coi những người này là người trong truyền thuyết, không ngờ còn chưa có cơ hội tận mắt thấy.Đương nhiên, suy đoan này của Lý Dương tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài, cho dù hắn đoán có chính xác hay không,. Việc này đều chỉ có thể giấu trong lòng, không thể công khai với bên ngoài.- Đại sư tỷ, chào tỉ!Lý Dương rất lễ phép cúi đầu, nữ tử đó cũng đánh giá Lý Dương, Lý Dương suy đoán không sai, cô quả thực là thành viên quan trọng của bộ an ninh quốc gia, so với Lưu Cương còn quan trọng hơn rất nhiều, luôn luôn chỉ đối với trách nhiệm số một với thủ trưởng.Chẳng qua cô đối với Lý Dương tiểu sư đệ này rất hiếu kỳ, cô nghe cha mình nói, Lý Dương tiếp xúc với thái cực không quá một năm, hiện nay có thể có thành tích như vậy, cô đều không thể nào tin được.Cô năm đó, từ ba tuổi bắt đầu tập luyện, khaongr thời gian tám năm mới từ sơ cấp luyện lên đến trung cấp, tốc độ này đã được gọi là thiên tài rồi.Còn cô hiện nay sớm đã đạt được tiêu chuẩn cao cấp, tuy còn có khoảng cách với cha mình, nhưng khoảng cách có hạn, tuyệt đối còn mạnh hơn anh cả mở lớp Thái cực quyền.- Lý dương, hi vọng cậu xứng đáng với bốn chữ Trần Thị Thái cực này!Trần Chính Dung gật đầu, cha nhiều lần tự hào nói với cô về tiểu sư đệ này, nhưng sau khi tận mắt gặp, không cảm thấy điểm xuất chúng từ Lý Dương, không kìm nổi nói một lời như vậy.- Chính Dung!Trần Vô Cực nhíu mày, quát nhỏ một tiếng, ông cũng không nói chuyện lớn tiếng, lúc này mấy người hoàn toàn không ở thư phòng, chỉ là là một phòng, bên ngoài còn có rất nhiều người, không không muốn bị người khác nghe được.- Cha, con chỉ ăn ngay nói thẳng, thời gian một năm của tiểu sư đệ từ sơ cấp luyện đến cao cấp, không bằng để cậu ta tỉ thí với đại ca một chút, cũng tốt xem thời gian này cậu ta có tiến bộ hay không?Trần Chính Dung lập tức cười cười, còn tiến lên vỗ bờ vai Trần Vô Cực, đầu mày của Lý Dương thoáng nhảy lên, nhưng cũng không nói gì.Đây là lần đầu tiên hắn gặp người Trần gia, đối phương đối với hắn có nghi ngờ cũng là bình thương,f chỉ là hôm nay ngày hắn đại hỉ tân hôn, lúc này đưa ra khiến hắn có chút không thoải mái.Tuy nhiên Lý Dương cũng hiểu, có thể cùng người xung quanh gọi là thủ trưởng số một, ai ai cũng đều có kiêu ngạo, luôn luôn để mắt lên cao, lúc nào đều dám nói lời khác nhau.Lý Dương đột nhiên cười cười, khẽ giọng nói:- Sư tỉ, tiểu đệ tự nhận thấy mình không so được với đại sư huynh, không bằng sư tỉ chỉ điểm sư đệ vài chiêu, cũng làm cho sư đệ cố gắng học hỏi./Lời của Lý Dương vừa nói ra, Trần Vô Cực, Trần Chính Hoa và Trần Chính Dung đều sững sờ ở đó/.Con cái của Trần gia, Lý Dương còn chưa gặp, nhưng Trần Vô Cực giới thiệu với hắn, trong ba đứa con, ngoài đứa thứ hai chỉ học Thái cực đơn giản ra, Trần Chính Dung là một người có thiên phú bẩm sinh nhất cũng giỏi nhất.Cũng có thể nói, Trần Chính Dung mới là y bát truyền nhân thực sự của Trần Vô Cực.Nếu Trần Chính Dung không co tài năng này, cũng không thể được vào ngành quan trọng nhất của quốc gia, ngành này không thuộc trách nhiệm thủ trưởng trung ương, là vệ sĩ của thủ trưởng.Không có thực lực nhất định, không thể được vào ngành như vậy.Trần Chính Dung, hơn chục năm trước Thái cực quyền pháp đã đi lên giai đoạn cao cấp, được gọi là thiên tài của Trần thị thái cực, còn Trần Chính Hoa vì mọi việc quẩn quanh, lại thêm bận việc làm ăn, hiện nay vẫn chỉ là đỉnh trung cấp, cũng chưa bước vào giai đoạn cao cấp.Theo sự hiểu biết của Trần Vô Cực, Lý Dương hắn có thể tiếp mấy chiêu với Trần Chính Hoa, nhưng đối với Trần Chính Dung tuyệt đối không phải là đối thủ.Cho nên ông mới rất kinh ngạc với yêu cầu này của Lý Dương, chỉ nhìn ánh mắt kiên định của Lý Dương, khiến ông muốn khuyên bảo cũng không nói ra.Phương diện võ học, cũng cần khích lệ, Lý Dương có ý chí chiến đấu này, Ông đánh gãy hoàn toàn không tốt, không bằng khuyên nhủ con gái của mình, để lấy chỉ điểm không mục đích, đừng đánh vào lòng tự trọng của Lý Dương, làm được có thể làm cho Lý Dương tiến bộ là được.Đối với đồ đệ này của mình, Trần Vô Cực cũng xem như hết lòng hết dạ.- Cũng được, bên ngoài có sân gôn không tồi, chúng ta đi đến đó đi!Trần Chính Dung trước tiên nhìn Trần Vô Cực một cái, thấy cha không phản đối, lúc này cười khà khà nói một câu.
/1328
|