Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 227: Đánh cược.

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen.com

Bữa trưa cuối cũng cũng không thể thành bữa tiệc lớn, tám người tìm đại gần đó một quán ăn. Việc Lý Dương buổi sáng liên tiếp tìm ra phỉ thúy đã làm kích động bọn họ. Ngoài Tư Mã Lâm ra, những người khác buổi sáng chưa mua khối cược thạch nào, buổi chiều ai cũng không muốn lãng phí thời gian.

Đặc biệt là Vương Hạo Dân muốn gỡ lại vốn, kết quả nhìn thấy Thiệu Ngọc Cường xuất hiện liền chạy đến xem y chế tác ngọc thạch, lãng phí cả buổi sáng.

Vừa qua giữa trưa, mấy người liền trở về quảng trường. Lúc này quảng trường đã có không ít những nhà sưu tầm đồ cổ đang chọn cược thạch, còn có một vài chiếc máy chế tác ngọc thạch cũng đang vận hành.

Trịnh Khải Đạt và Lưu Cương lại không đi cùng bọn họ. Trịnh Khải Đạt phải đi ngân hàng cất phỉ thúy hôm nay có được nên kéo Lưu Cương đi theo. Lần này trong số phỉ thúy cần cất giữ có khối ngọc lục bảo trong suốt vô giá, Trịnh Khải Đạt cũng không dám chậm trễ một giây một phút nào.

Trước khi Lưu Cương đi, Lý Dương có dặn dò y rút một ít tiền mặt về, lấy ví dụ buổi sáng cho y thấy, chi phiếu không bằng được tiền mặt, chuẩn bị nhiều tiền mặt vẫn tốt hơn. Ngộ nhỡ gặp được phỉ thúy tốt cũng không đến mức lo lắng.

- Lý lão đệ, buổi chiều cậu nhất định phải giúp tôi xem khối ngọc. Tôi cho dù không có được loại cao băng như Tư Mã như thì ít nhất cũng phải có được loại tơ vàng!

Vừa mới tiến vào quảng trường, Trương Vĩ liền vội vàng nói với Lý Dương, Lý Dương ngẩn ra một lúc, liên tục cười đau khổ

Nhìn thái độ của Trương Vĩ như thể Lý Dương có thể biến ra phỉ thúy cao cấp vậy. Hơn nữa, ngươi ta Tư Mã buổi sáng có thể tìm ra loại phỉ thúy cao băng thật sự không hề có một chút liên quan gì đến y.

Nhưng bây giờ nói những điều này rõ ràng là vô dụng, đến Tư Mã Lâm ở bên cạnh cũng dùng ánh mặt đồng cảm nhìn y.

- Tôi sẽ cô gắng hết sức, không có may mắn thì cũng chịu thôi!

Lý Dương lắc đầu nói, mấy người đã đi vào khu bán hàng rong. Lý Dương bất giác lại đến trước quầy hàng mà lúc sáng đã mua phỉ thúy trong suốt của cô gái Myanmar, Trát Oa.

- Chào đại ca ca!

Trát Oa liếc mắt liền nhận ra Lý Dương, chủ động chào hỏi Lý Dương. Ánh mắt của Tư Mã Lâm và Trương Vĩ đều trợn tròn lên, lúc sáng bọn họ không có mặt lúc Lý Dương mua cược thạch.

- Chào Trát Oa, công việc làm ăn sáng nay được không?

Lý Dương cúi đầu liếc mắt nhìn số nguyên thạch trước mặt Trát Oa, ít hơn buổi sáng một nửa. Trong một buổi sáng qua việc giao dịch tiền mặt có thể bán được nhiều cược thạch như vậy, việc buôn bán của cô gái Trát Oa này quả thật không tồi.

- Đều nhờ có anh nên mới tốt thế này!

Nụ cười trên khuôn mặt Trát Oa càng rạng rỡ hơn. Lý Dương lặng lẽ gật gật đầu. Hắn không hề nói với người khác mình mua khối nguyên thạch trong suốt đó ở đâu, nhưng người có lòng chỉ cần nghe ngóng là biết ngay. Lý Dương lúc sáng mua cược thạch ở hai quầy hàng, không cần nói, việc kinh doanh của cửa hàng kia cũng sẽ không thua kém gì.

Trương Vĩ trong lòng tâm động, lập tức hỏi:

- Lý lão đệ, khối nguyên thạch có Thủy Tinh Chủng của cậu hồi sáng là mua ở đây sao?

Lý Dương gật gật đầu, nói:

- Đúng, nhưng ở đây chỉ lấy tiền mặt thôi. Lúc sáng tôi phải quay về rút tiền mặt để mua!

- Chẳng trách cậu dặn Lưu Cương rút nhiều tiền mặt một chút.

Lý lão đệ, tôi ở đây xem một chút, cậu đừng đi xa nhé!

Đôi mắt Trương Vì chăm chú nhìn những khối nguyên thạch trên quầy hàng trước mặt. Đừng nói là Trương Vĩ, Tư Mã Lâm và Cố lão đều có chút tâm động, ai cũng cẩn thận nhìn nguyên thạch trước mặt của Trát Oá.

Trong khối nguyên thạch này có thể tìm thấy loại Phỉ Thúy cao cấp, Ngọc Lục Bảo. Không ai dám bảo đảm trong đó không có khối nguyên thạch thứ hai có thể xuất hiện loại Phỉ Thúy đó, ngoại trừ Lý Dương.

Lúc này Lý Dương đã rõ, trong đám nguyên thạch này không có khối nào đặc biệt tốt. Những khối tốt đều được hắn mua lúc sáng rồi. Những người này có chọn nữa cũng vô dụng. Cỡ lớn khẳng định không có, chỉ có mấy khối cược thạch có thể tạm được mà thôi.

- Được, các anh cứ xem đi, tôi qua bên kia xem sao, nhưng không được lâu quá đấy!

Lý Dương cười khổ lắc đầu. Những tình huống này, hắn cũng không có cách nào nói rõ ràng ra được, chỉ có thể nhắc nhở thiện ý một chút, đừng ở đây lãng phí thời gian.

- Biết rồi, cậu đừng đi xa quá đó!

Tư Mã Lâm đáp lại, đến đầu cũng không ngẩng lên. Lúc này trên tay của Tư Mã Lâm đang cầm một khối nguyên thạch ngâm cứu.

Bất đắc dĩ thở dài, Lý Dương đến một quầy hàng bên cạnh xem sao. Lúc này buổi trưa, người ít, trước mặt quầy hàng chỉ có hắn và Ngô Hiểu Lỵ, cũng được coi là vắng vẻ.

Số nguyên thạch của quầy hàng trước mặt nhiều hơn một chút. Có mấy khối có thể lên cơ đồ nhưng không có khối nào tốt hẳn. Lúc này Lý Dương chọn cược thạch kĩ lưỡng hơn nhiều, không phải nguyên tốt vượt trội chỉ có loại bình thường thì không mua. Thời gian gia công thạch thật sự có giới hạn, đến bây giờ vẫn còn hai khối cược thạch Lý Dương vẫn chưa gia công được!

Lắc lắc đầu, Lý Dương đứng dậy đi đến trước một quầy hàng khác.

Người bán hàng đó cười khổ một tiếng, y đã nhận ra Lý Dương đến, việc lúc sáng Lý Dương tìm ra loại ngọc lục bảo trong suốt đã làm náo động. Khối phỉ thúy đó rất có khả năng trở thành bảo ngọc của lần này. Nếu Lý Dương có thể ở chỗ y chọn ra hai khối cược thạch tốt thì chắc chắn có thể mang lại công việc làm ăn tốt đẹp cho y.

Chỉ đáng tiếc Lý Dương rời khỏi, hơn nữa còn không xem trọng cược thạch của y. Vẫn may tất cả đều không bị những nhà sưu tầm khác nhìn thấy, nếu không việc làm ăn hôm nay của y nhất định sẽ rất kém. Đây đều là hiệu ứng do những người nổi tiếng mang lại.

Lý Dương quay người đi đến trước một quầy hàng khác. Ông chủ quầy hàng này đột nhiên có chút căng thẳng. Buổi sáng những ông chủ này đa số đều đặc biệt chạy đến xem việc gia công phỉ thúy nên có ấn tượng rất sâu sắc với Lý Dương.

Người bán đang nhìn Lý Dương, bên cạnh lại có một người trẻ tuổi đi đến. Đằng sau người thanh niên này có có hai người nữa.

Đến trước quầy hàng, người thanh niên đó cũng ngồi xổm xem cược thạch, Ngô Hiểu Lỵ ở đằng sau vô cùng kinh ngạc liếc nhìn y.

Hình như để ý thấy có người nhìn mình, chàng thanh niên ngẩng đầu, đầu tiên liếc sang Ngô Hiểu Lỵ, lập tức chuyển ánh mắt sang Lý Dương đang chọn cược thạch.

- Lý Dương.

Người thanh niên trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên. Vừa rồi Lý Dương ngồi xổm, y thật sự không hề nhận ra đó là Lý Dương.

- Thiệu Ngọc Cường.

Lý Dương có vẻ còn ngạc nhiên hơn cả chàng thanh niên. Chàng thanh niên đang ngồi xổm chọn lựa nguyên thạch chính là tam công tử nhà họ Thiệu, Thiệu Ngọc Cường. Hai người lần đầu tiên gặp mặt trong cuộc đọ sức này không ngờ lại trong hoàn cảnh này.

Đây là điều mà trước đó không ai ngờ tới.

- Chào Lý tiên sinh! Buổi sáng anh đã thắng! Khối ngọc lục bảo tinh khiết đó quả thật không tồi. Cho dù là sư phụ tôi thì bây giờ cũng rất khó tìm ra khối phỉ thúy như vậy. Anh rất lợi hại, vận may cũng không tồi!

Thiệu Ngọc Cường chủ động bắt tay Lý Dương, người bán hàng lại há hốc mồm nhìn hai chàng thanh niên gây náo loạn tại Công Bàn. Hai người họ cùng đến quầy hàng của mình chọn cược thạch, khiến người bán hàng có một cảm giác được sủng ái đến kinh sợ.

- Thiệu công tử, anh cũng rất lợi hại, anh là người tìm thấy Thủy Tinh Chủng trước!

Lý Dương cười cười, cũng bắt tay lại. Triệu Ngọc Cường nói Lý Dương may mắn, rõ ràng có chút không phục, nhưng ngẫm lại cũng đúng, muốn làm cho chàng trai kiêu ngạo này tâm phục khẩu phục là chuyện không thể.

Thiệu Ngọc Cường hơi ngẩn người, lập tức cười nói:

- Tìm ra phỉ thúy đầu tiên như thế nào còn phải xem kết quả cuối cùng, chi bằng tôi với anh đánh cược, xem lần này rốt cuộc ai cầm được bảo ngọc của hội lần này, được không?

- Đánh cược?

Lý Dương cười cổ quái, mỗi kì giao dịch đều bình chọn Tiêu Vương và Ngọc Vương. Tiêu Vương là Phỉ Thúy giá cao nhất trong buổi đấu giá, còn Ngọc Vương là Phỉ Thúy có giá trị nhất khi giải thạch xong. Trước mắt xem ra, có thể vượt được khối ngọc lục bảo trong suốt của Lý Dương phải là khối ngọc cùng loại, hơn nữa chất lượng và độ to nhỏ còn phải vượt hơn khối ngọc của Lý Dương, điều này căn bản là việc khó vô cùng.

- Đúng vậy, đánh cược một ván. Anh bây giờ đang chiếm ưu thế, nhưng bây giờ mới chỉ là ngày đầu tiên, những kì Đại Công Bàn trước đây không thiếu những Phỉ Thúy cao cấp, tôi tin rằng sẽ còn xuất hiện những phỉ thúy tốt hơn.

Thiệu Ngọc Cường gật gật đầu. Trên thực tế, Triệu Ngọc Cường đề xuất ra điều này cũng có phần gây cho mình thêm áp lực, áp lực càng lớn thì càng dễ có sự đột phá. Có một điểm Thiệu Ngọc Cường thật sự nói không sai, trong đại hội giao dịch nguyên thạch thật sự không thiếu những Phỉ Thúy tốt, những loại Phỉ Thúy tìm ra trong mỗi kì đại hội giao dịch không chỉ dừng lại ở con số 1.

- Được, nếu cậu đã thích thì chúng ta đánh cược!

Lý Dương khẽ cười gật gật đầu. Lý Dương trước mắt đang chiếm ưu thế tuyệt đối, nếu như không dám đồng ý thì chỉ làm người khác nghĩ rằng hắn sợ Thiệu Ngọc Cường, đến lúc đó mất mặt không chỉ có mình hắn, bây giờ Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường đã trở thành đại diện của An Thị và Thiệu Thị.

- Được, có có sáu ngày nữa, tôi với anh cùng xem ai sẽ là người cười cuối cùng.

Thiệu Ngọc Cường vỗ tay cười, quay người đi, vừa đi được hai bước lại dừng lại, quay đầu nói:

- Chút nữa tôi sẽ đi khu Minh Tiêu xem sao, Lý tiên sinh không ngại thì có thể đi cùng, năm trước khu Minh Tiêu đã xuất hiện phỉ thúy trong suốt hạng một.

Sau khi nói xong, Thiệu Ngọc Cường mới thực sự rời khỏi. Lý Dương đã đến đây trước thì y không thể tiếp tục ở đó chọn lựa nguyên thạch. Đây là Bình Châu, là địa bàn của hắn, không giống như ở Nam Dương muốn làm gì thì làm.

Những người bán đổ thạch đã thổi phồng tin tức. Tin tức nóng hổi đây! Y đã chứng kiến một tin giật gân! Lý Dương và Thiệu Ngọc cường gây náo động sáng nay, hai người đã tìm ra được Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, không ngờ lại đánh cược, xem ai là người thắng cuối cùng. Tin tức này được truyền đi nhất định sẽ làm mọi người kinh ngạc.

Cúi đầu nhìn liếc qua đổ thạch trên những quầy hàng, Lý Dương cười khổ đứng dậy. Quầy hàng này thật ra có hai khối phỉ thúy không tệ nhưng lần này trong đầu Lý Dương toàn là những lời nói vừa rồi của Thiệu Ngọc Cường.

- Lý Dương, y đến đây làm gì?

Tư Mã Lâm không biết từ lúc nào đi đến, đang cảnh giác nhìn bóng dáng của Thiệu Ngọc Cường. Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường đối đầu nhau từ lúc ở Nam Dương, càng không cần nhắc đến hai công ty bây giờ họ đang đại diện.

- Y tìm tôi đánh cược, muốn cá cược xem cuối cùng ai sẽ là người thắng.

Lý Dương cũng nhìn bóng dáng Thiệu Ngọc Cường, thản nhiên nói. Lần này Thiệu Ngọc Cường để lại cho Lý Dương ấn tượng không giống lần trước. Lần trước Thiệu Ngọc Cường vô cùng kênh kiệu, lần này vẫn cuồng ngạo như vậy nhưng khí thế cả vú lấp miệng em đã giảm đi không ít, có cảm giác thận trọng.

- Đánh cược?

Tư Mã Lâm kinh ngạc há hốc mồm. Thiệu Ngọc Cường đã dần dần đi xa, bị những quầy hàng và đám đông che khuất, không nhìn thấy bóng dáng đâu.

- Y còn dám tìm cậu đánh cược sao? Y không biết biết buổi sáng cậu đã tìm ra ngọc lục bảo trong suốt sao? Lẽ nào không tính những thành tích buổi sáng, bắt đầu lại từ đầu?

Sắc mặt Tư Mã Lâm hơi biến đổi, có khối ngọc lục bảo trong suốt này trong tay thì khó mà có thể thắng được Lý Dương, Tư Mã Lâm tự nhiên nghĩ đến điều này.

- Không, y không nói điều này. Y cũng không đề cập đến, nếu thật sự nói ra điều này thì y sẽ không phải là Thiệu Ngọc Cường nữa!

Lý Dương khẽ lắc lắc đầu. Thiệu Ngọc Cường thật sự lợi hại hơn hắn rất nhiều về phương diện đổ thạch, nhưng khả năng siêu nhiên của hắn thì Thiệu Ngọc Kì bất luận thế nào cũng không sánh được. Lần cá cược này, Lý Dương có lòng tin sẽ chiến thắng, một ý chí chiến đầu dần dần len lỏi và tâm trí hắn.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status