Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 447: Ngày sinh của Hà lão

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen.com

-Lý tiên sinh, ngài còn nhớ tôi?

Ông chủ Mã có chút sững sốt, trên mặt còn lộ ra sự kích động, Lý Dương chỉ ghé qua nơi này một lần, khi đó Lý Dương còn chưa có danh tiếng cao như vậy, lúc đó hắn chỉ mới vạch trần chuyện ngọc phỏng chế mà thôi, thời điểm đó hắn chỉ mới có một chút ảnh hưởng trong giới đồ cổ.

Bởi vì chú ý cổ ngọc, nên ông chủ Mã này rất chú ý tới Lý Dương, việc làm hắn không ngờ chính là sau đó Lý Dương tạo thành danh tiếng rất lớn cho mình torng giới đồ ngọc. Đặc biệt là cái Trường Sinh Bát của Lý Dương, sau khi được triển lãm, thứ nỳ được mọi người thừa nhận, hơn nữa còn được phóng viên bầu là bảo vật quý giá nhất Trung Quốc.

-Đương nhiên nhớ rõ, Trịnh ca thường xuyên nhắc tới ông

Lý Dương gật đầu, mấy người Bạch Minh thì đã bắt đầu chú ý những thứ bên trong, một lát sau, mọi người đều lắc đầu.

Bọn họ đều có chút hiểu biết về cổ ngọc, trong căn tiệm này thứ có thể lọt vào mắt bọn họ không nhiều.

-Ông chủ Trịnh còn thường xuyên nhắc tới tôi? Cám ơn, Lý tiên sinh, nếu cậu gặp lại ông chủ Trịnh thì thay tôi cảm ơn nhé

Ông chủ Mã sững sốt một chút rồi kích động nói, mặc kệ Lý Dương nói thật hay không nhưng chỉ cảm giác này thôi cũng đủ làm người tha thoải mái rồi.

-Thầy Thái, thầy Mao, thầy Bạch, xin chào mọi người, hôm nay có ưu đãi giảm nữa giá mọi người nếu chọn trúng cái nào thì cứ nói nhé

Ông chủ Mã quay đầu lại nói với ba người Bạch Minh một câu, bọn họ đều là những chuyên gia có danh tiếng, có điều không thể nổi trội hơn Lý Dương nên ông chủ Mã mới nói chuyện với bọn họ sau khi tiếp Lý Dương.

-Giảm giá một nữa?

Bạch Minh, Mao lão, thầy Thái nhìn nhau, tuy là buôn bán đồ cổ có lợi nhuận nhiều, nhưng cũng không nhiều tới mức có thể giảm nữa giá, đặc biệt là hiện tại, việc làm ăn của người bán đồ cổ đang giảm dần, nếu giảm giá một nữa thì không thể nào còn lời được.

Giảm nữa giá trên cơ bản là đã không còn bao nhiêu tiền lời, trừ tiền nhà, tiền điện nước linh tinh ra thì ông chủ Mã còn lại không được bao nhiêu tiền lời cả.

Hơn mười phút sau, mọi người ra khỏi Cổ Ngọc Trai, trên tay Bạch Minh có thêm một bức tượng trang trí nhỏ hình sư tử, thứ này có giá 5000, Bạch Minh mua với giá 5000, hắn cũng không muốn ông chủ Mã thật sự phải giảm nữa giá.

Bức tượng này là hàng thật, có điều nó là thứ không nguyên vẹn, giá thị trường khoảng 3000, tính ra thì tuy cửa hàng không có gì tốt nhưng giá bán thì khá phù hợp.

Lúc rời khỏi, ông chủ Mã còn tự mình tiễn bọn họ ra tới cữa, chờ đám người Lý Dương đi xa thì hắn mới trở vào.

-Ông chủ Mã này không tệ, ít nhất thì hắn cũng không có bán thứ gì là hàng giả

Đi một lúc, Mao lão mới cảm than một câu, thời đại này người giống ông chủ Mã không nhiều, tuy trong tiệm đồ tốt không nhiều lắm nhưng dù sao thì đây cũng là một hiện tượng phổ biến, cửa tiệm bình thường không có thực lực mà muốn có nhiều đồ tốt thì không thể nào.

Có thể như ông chủ Mã bán với giá thật sự là chuyện rất khó có, nếu như không phải cửa tiệm này được truyền lại từ tổ tiên hắn thì đoán chừng ông chủ Mã đã không gánh nổi phí sinh hoạt rồi.

-Kiệt ca?

Lý Dương đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng.

Phía trước bọn họ có một người trung niên hơn 30 tuổi, phía sau hắn còn có vài người, người được Lý Dương gọi thì đang nhìn xung quanh.

-Lý Dương, cậu trở về khi nào vậy?

Người đối diện khi thấy Lý Dương cũng kinh ngạc nói một câu rồi nhanh chóng đi tới chỗ Lý Dương, lúc tới nơi nhìn sắc mặt hắn thì thấy hắn đang rất vui vẻ.

Người này không phải người nào khác mà chính là Hà Kiệt mà lần trước Lý Dương đã gặp. Hà lão trong giới đồ cổ là chuyên gia cao cấp nhất, nhưng mà con cháu Hà lão lại không có ai kế thừa ông, ít nhất thì Hà Kiệt trước mặt này biết về đồ cổ không nhiều lắm, chuyện này hắn biết rất rõ.

-Ngày hôm qua tôi vừa mới tới Bắc Kinh, anh đang làm gì trong này vậy?

-Tôi à, tôi đang đi nhìn một chút xem thử coi có may mắn kiếm được tiện nghi như cậu hay không

Hà Kiệt lắc đầu cười cười, hắn nhìn mấy người bên cạnh Lý Dương rồi gật đầu chào hỏi.

Thầy Thái, Mao lão, Bạch Minh hắn đều gặp mặt qua TV, có điều bọn họ lại không biết Hà Kiệt, Hà Kiệt cũng không định đi qua chào hỏi bọn họ.

-Anh cũng muốn đi kiếm tiện nghi? Đến đây, tôi giới thiệu cho anh một chút

Lý Dương cười to một tiếng rồi đem từng người bên cạnh giới thiệu cho Hà Kiệt và nói ra thân phận của Hà Kiệt cho mọi người nghe. Mọi người khi nghe Hà Kiệt là cháu của Hà lão đều gật đầu chào hắn, Hà Kiệt tuy có thân phận đặc thù nhưng không có mặt trong giới đồ cổ, bọn họ cũng không cần để ý.

-Đến đây để thử thời vận một chút, sắp tới ngày mừng thọ của ông rồi, tôi đang định trong này kiếm chút hàng tốt về tặng ông để ông vui vẻ một chút

Hà Kiệt cười lắc đầu, Lý Dương thì sững sốt một chút rồi lập tức hỏi:

-Hà lão sắp mừng thọ, khi nào vậy?

Lý Dương vẫn không biết ngày sinh của Hà lão, Lý Dương chỉ biết là ông năm nay đã hơn 70, những thứ khác Hà lão đều không có nhắc qua cho hắn nghe.

-Cậu không biết sao?

Hơn 3 tháng sau chính là đại thọ 73 tuổi của Hà lão, bình thường ông không chủ trương mừng thọ, nhưng đại thọ 73, 74 thì vẫn phải làm, hiện giờ tôi vẫn chưa tìm được thứ nào tốt để tặng ông cả

Hà Kiệt nhìn thoáng qua Lý Dương, việc lý Dương không biết ngày sinh của ông làm cho hắn rất kinh ngạc, nhưng mà hắn vẫn giải thích cho Lý Dương nghe.

-Hà lão không có nói với tôi, tôi phải gọi điện hỏi ông một chút mới được

Lý Dương cười khổ lắc lắc đầu, việc này thật là không tốt mà, Hà lão giúp hắn nhiều như vậy, lại còn xem hắn là người torng nhà, vậy mà ngày mừng thọ của ông, ông lại không có nói cho hắn biết, hắn cũng quên hỏi việc này, thật là thất trách mà, đại thọ 73 với người lớn tuổi cũng là một buổi tiệc quan trọng đó.

-Đừng, cậu đừng có hỏi, cậu mà hỏi thì tôi thảm đó, ông không có nói cho cậu thì chắc là có nguyên nhân, có điều cậu yên tâm, ông khẳng định sẽ nói cho cậu, lần trước ông đã gọi điện thoại cho ba tôi, cậu là có một phần trong buổi tiệc mà

Hà Kiệt vội vàng kéo Lý Dương lại, nếu để cho ông biết hắn nói chuyện này cho Lý Dương thì hắn nhất định sẽ bị mắng một trận.

Lý Dương nghe xong Hà Kiệt giải thích thì tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, còn 3 tháng thời gian, trong khoảng thời gian này mình lại đang gấp, Hà lão không nói cho mình cũng là chuyện bình thường.

-Cũng tốt, có điều quà mừng thọ thì tôi phải chuẩn bị mới được

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Dương cũng gật gật đầu, nếu Hà lảo đã chuẩn bị chỗ cho hắn trong buổi tiệc thì khẳng định sẽ nói chuyện này cho hắn, hiện tại hắn không cần gấp như vậy.

-Cậu thì dễ rồi, tôi mới là khó đây này

Hà Kiệt thấy Lý Dương không gọi điện thoại nữa nên tâm trạng có chút buôn lỏng, nhớ tới năng lực của Lý Dương, lại muốn nghĩ tới chính mình, Hà Kiệt không nhịn được lắc lắc đầu.

Chuyện Hà lão thích đồ cổ mọi người đều biết, làm con cháu thì phải chuẩn bị quà mừng thọ thích hợp, có điều ông lại là chuyên gia số 1 số 2 trong giới đồ cổ, thứ bình thường khẳng định là ông xem không vừa mắt.

Cho dù là dùng giá cao mua được trân phẩm thì Hà lão nhiều lắm cũng chỉ khen ngợi vài câu, muốn Hà lão thật sự vui vẻ là chuyện rất khó.

Hà Kiệt là người thông minh, hắn biết ông mình thích gì, nếu như quà mừng thọ có được từ việc kiếm hời trong thị trường đồ cổ thì là một chuyện khác, cho dù là giá trị không cao lắm, hơn nữa còn bằng vào may mắn mới có thì ông cũng sẽ rất vui mừng.

Có điều cho dù như vậy thì cũng không dể làm, về phần dùng nhãn lực để tìm thì càng không có khả năng, Hà Kiệt biết mình có bao nhiêu phân lượng, việc khác không biết chứ việc này thì không thể nào rồi.

Loại việc này lại không thể lừa gạt, Hà lão rất sáng mắt, nếu dùng giá cả cao mua được, hoặc là cố ý làm bộ thì không chỉ không làm cho Hà lão vui vẻ mà còn có thể bị ông mắng cho một trận, tới lúc đó thì quả thật là mất nhiều hơn được.

Cho nên, Hà Kiệt cũng chỉ có thể chạy tới xưởng Lưu Ly thử vận may, có thể gặp thì tốt, không gặp thì chỉ có thể thành thật mua một món đồ tốt tặng cho ông mình, ít nhất thì đây cũng là tâm ý của hắn.

Hết thảy việc này không hề khó với Lý Dương, tuy Hà hiệ không tham gia giới đồ cổ nhưng hắn cũng có nghe chuyện của Lý Dương, đặc biệt là chuyện Lý Dương chiếm được quốc bảo cấp thần khí, việc này làm cho hắn rất đỏ mắt, những món mà Lý Dương có được món nào cũng có thể làm cho Hà lão cười vui vẻ một thời gian cả, việc này làm cho hắn vô cùng ganh tị, Lý Dương có rất nhiều mà hắn lại chẵng có món nào cả.

Sau khi nghe Hà Kiệt nói xong, Lý Dương cũng có chút ngẩn người, có điều hắn ngay lập tức hiểu được. Với rất nhiều chuyên gia mà nói bảo vật dùng tiền mua mới có được thì không tính là có tài, chỉ tính là có tài lực mà thôi. Giống như cái bình Nguyên Thanh Hoa vậy, Hà lão rất thích nó nên bỏ tiền ra mua, nhưng ông cũng không có nói cho bên ngoài biết vì thứ này không phải có được dựa vào nhãn lực .

Những thứ ở lần trao đổi vừa rồi cũng như vậy, tài lực của mỗi người không giống nhau nên so tài lực là không có ý nghĩa, nhưng so kiếm kiếm tiện nghi thì không giống vậy, so kiếm tiện nghi là so cái lạc thú mà mỗi người có được khi tìm thấy một món bảo bối, đây mới chân chính là so sánh nhãn lực của mấy vị chuyên gia.

Cũng bởi vì thế, Hà lão mới tự hào về Lý Dương như vậy, cho dù là Trường Sinh Bát, 12 cái chai biết ca hát hay là Trạm Lô kiếm đều là bảo bối mà Lý Dương kiếm được từ việc kiếm tiện gnhi, chuyện như vậy mới chân chính là tiền vốn để kiêu ngạo.

-Kiệt ca, anh không cần lo lắng, bình thường ông đều nói tôi may mắn, nếu không thì chúng ta cùng nhau đi, nói không chừng chúng ta đều có thể gặp được thứ tốt cũng không chừng

Sau khi hiểu được, Lý Dương khuyên Hà Kiệt một câu, chuẩn bị quà là do tự mình làm, Lý Dương cũng không thể giúp Hà Kiệt được, nếu không thì khi bị Hà lão biết sẽ không hay ho gì đâu

-Cũng tốt, ông cũng từng nói với tôi là cậu rất may mắn, để xem hôm nay tôi có thể dính chút may mắn của cậu hay không

Hà Kiệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hắn đến đây cũng chỉ để đi dạo, không bằng cứ đi theo Lý Dương, nếu có thể hưởng chút may mắn của Lý Dương mà kiếm được một món đồ tốt thì càng tốt.

Bạch Minh, Mao lão, thầy Thái nhìn thoáng qua nhau, ba người cùng nhau gật gật đầu, ngày sinh của Hà lão ba người cũng không biết.

Bạch Minh thì không biết gì nhưng Mao lão và thấy Thái có nghe nói qua Hà lão ngoại trừ tổ chức đại thọ 60 ra, nhửng buổi tiệc mừng thọ khác đều không mời người ngoài tới tham dự, clần này không biết có như trước nữa hay không.

codon.trai

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status