Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 600. Bán đấu giá chiến lợi phẩm (1)

/1328


- Các anh đã đến cả rồi ư?

Lý Dương ngạc nhiên nhìn những người mới đến. Anh định sau bữa tối sẽ tiến hành bán đấu giá viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, không ngờ những người này lại đến nhanh như vậy.

- Lý tiên sinh, mọi người đều rất nóng lòng nên muốn đến đây ngay. Ngài xem khi nào có thể bán đấu giá viên Phỉ Thúy kia được? Còn nữa, những người này đều là đồng nghiệp ở công ty châu báu, họ cũng muốn tham gia bán đấu giá, có gì nhờ ngài nâng đỡ giúp.

Lâm Lang cười ha hả bước đến. Các đổng sự trưởng của các công ty châu báu đến đây khi chưa được sự đồng ý của Lý Dương đều đưa mắt nhìn Lâm Lang với ánh mắt biết ơn. Một câu nói này của Lâm Lang đã lôi kéo được không ít người đồng tình.

- Nếu mọi người đã nóng lòng đến vậy thì chúng ta hãy bắt đầu ngay thôi. Nhưng trước khi bắt đầu, xin các vị chờ cho một chút, tôi sẽ nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị phòng.

Lý Dương ngậm ngùi lắc đầu, những người này thật tích cực, hiện giờ chỉ còn cách bán viên Phỉ Thúy kia rồi tính tiếp.

Những lời Lâm Lang vừa nói Lý Dương không hề phản đối. Người đến càng nhiều thì càng tốt cho anh. Một vài người cũng là đấu giá, mà vài chục người cũng là đấu giá. Lâm Lang cũng vì nắm rõ điều này nên mới nên mới nghĩ ra cách tìm người ủng hộ. Chỉ riêng việc có thể đưa một doanh nghiệp nhỏ vươn lên trở thành một doanh nghiệp Hoa kiều đứng đầu Canada đã cho thấy tài năng của Lâm Lang. Có điều, viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy quả là có sức hấp dẫn rất lớn. Một số công ty châu báu sau khi nhận được tin, dù không quen biết Lý Dương cũng đến thử vận may, mong có thể mua được viên Phỉ Thúy quý giá kia.

Ở đại hội giao dịch nguyên thạch cũng có Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, nhưng tính cạnh tranh ở đó rất khốc liệt và còn tiềm ẩn không ít mạo hiểm.

Ngoài ra, những công ty danh tiếng và các đại thương gia đều đã để mắt đến những nguyên thạch ở đây. Những công ty châu báu không đủ thực lực sẽ không đủ khả năng cạnh tranh. Bởi vậy, khi Lý Dương sở hữu một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy có giá trị thì việc thu hút sự chú ý của nhiều người là điều hết sức bình thường.

Sang Dala bước ra ngoài, anh là một trong những đổng sự của khách sạn, để anh chuẩn bị phòng giúp là thích hợp nhất.

Giám đốc khách sạn vội chạy lại. Sau khi biết Sang Dala cần một phòng hội nghị nhỏ, ông lập tức điều người đi chuẩn bị. Hiệu suất làm việc ở đây tốt đến nỗi, sau chưa đầy 10 phút, phòng đã được chuẩn bị xong.

Điều này một lần nữa khiến Lý Dương cảm nhận được tầm quan trọng của các mối quan hệ. Nếu không quen biết với Sang Dala mà có thể chuẩn bị xong phòng trong nửa tiếng đã là nhanh chứ đừng nói là chỉ 10 phút.

Viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy này được gửi đến cho Lý Dương vào tối qua. Nhưng Triệu Khuê không hề làm việc này giúp anh, mà chính Sang Dala đã bảo người nhà mang tới. Điều này cho thấy Sang Dala rất tận tình.

Phỉ Thúy được cất trong két bảo vệ. Lý Dương và mọi người vào thẳng phòng họp, còn Lưu Cương thì chạy về phòng Lý Dương lấy Phỉ Thúy.

Lý Dương đã cùng Trác lão đánh cược tổng cộng 6 viên nguyên thạch và cược thắng tất cả. Do đó, tất cả các chiến lợi phẩm hiện đang nằm trong tay Lý Dương.

Viên Phỉ Thúy tốt nhất đương nhiên là viên Kim Ti Hồng Băng Nhũ Chủng do chính Lý Dương tìm được. Phỉ Thúy Kim Ti Hồng quả thật vô cùng quý hiếm nên đã bị Lý Dương liệt vào danh mục hàng không bán, và vì thế nó sẽ không xuất hiện trong buổi bán đấu giá ngày hôm nay.

Những người đứng đầu khách sạn đã chuẩn bị cho Lý Dương một phòng họp tầm trung có sức chứa lên tới hàng trăm người với đầy đủ lễ đài và chỗ ngồi cho các đại biểu. Lý Dương không lên bục chủ tọa, anh ngồi dưới với Lâm Lang và An Văn Quân.

Lý Xán được Lý Dương đề nghị làm người chủ trì tạm thời cho buổi bán đấu giá. Tuy không phải là bậc thầy về việc này, nhưng Lý Xán đã làm việc ở công ty đấu giá trong một thời gian dài. Để anh chủ trì một cuộc bán đấu giá tư nhân như thế này là việc hoàn toàn trong tầm tay, vì nó không phức tạp như trong một cuộc bán đấu giá thực thụ.

Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, tiếng bàn luận rì rầm vang lên. Tuy nhiên, số lượng các công ty châu báu biết được tin này không nhiều, người đến cũng rất ít, tổng cộng chỉ có hơn 20 công ty, do đó, áp lực cạnh tranh ở đây kém hơn rất nhiều so với ở đại hội giao dịch nguyên thạch.

Một số người liên tục ngoái đầu nhìn về phía cửa.

5 phút sau, Lưu Cương mang một chiếc hộp thiết kế tinh xảo bước vào. Nhìn thấy chiếc hộp, mọi người tỏ ra rất thất vọng, vậy là họ không có cơ hội được chiêm ngưỡng viên Phỉ Thúy ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Tâm lý mọi người lúc này rất hồi hộp. Đại hội giao dịch nguyên thạch còn chưa bắt đầu mà đã có cơ hội được tham gia đấu giá một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy quý hiếm, đây tuy là một chuyện ngoài dự tính, nhưng đồng thời cũng là một cơ hội hiếm hoi.

Lý Xán đón lấy chiếc hộp từ tay Lưu Cương rồi bước lên bục chủ trì.

Làm quản lý công ty đấu giá trong một thời gian dài, lại nhiều lần tổ chức đấu giá, Lý Xán không còn là một ông chủ tiệm đồ cổ như trước kia nữa, mà thay vào đó là một phong cách rất tự nhiên:

- Thưa quý ông, quý bà, thưa các vị khách quý.

Lý Xán bắt đầu hội nghị như thường lệ, tiếng vỗ tay vang lên. Chỉ có điều cái họ nhìn không phải là Lý Xán, mà là chiếc hộp tinh xảo trong tay anh.

Lý Xán rất tinh ý, ngay sau khi mở đầu hội nghị, anh mở chiếc hộp trong tay và lấy ra một viên Phỉ Thúy nhỏ.

Những người ngồi bên dưới sững sờ. Lâm Lang và An Văn Quân còn quay đầu lại nhìn Lý Dương. Viên nguyên thạch này thực sự quá nhỏ, nhỏ đến mức không thể làm nổi một chiếc vòng đeo tay, điều đó không giống với những gì mà Lý Dương đã miêu tả.

- Đó không phải là Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, mà là Phỉ Thúy Băng Chủng.

Thiệu Ngọc Cường ngồi phía trước đột nhiên lên tiếng. Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên viên Phỉ Thúy này là một viên Băng Chủng cao cấp, cũng là viên Phỉ Thúy thứ hai mà Cao bá tìm được trong quá trình Lý Dương đánh cược với Trác lão.

Độ trong suốt của Phỉ Thúy Băng Chủng gần bằng với Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy. Lúc đầu Lý Xán không giới thiệu rõ nên mọi người đã hiểu nhầm rằng đây chính là viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy mà Lý Dương muốn đem ra bán đấu giá.

Trước đó, Lý Dương cũng không nói rằng anh còn muốn đấu giá cả các viên Phỉ Thúy khác nữa.

- Không sai, đây chính là một viên Phỉ Thúy Băng Chủng cao cấp màu lục lam. Chúng tôi sẽ không đưa ra giá mở đầu cho sản phẩm này, ai trả giá cao nhất sẽ được sở hữu nó, đơn vị tiền tệ quy định là nhân dân tệ. Điều kiện tham gia là phải có tiền mặt nhằm hạn chế tình trạng có người ra giá nhưng không thực hiện giao dịch.

Lý Xán cười ha hả. Anh liếc mắt nhìn đại diện các công ty châu báu đang ngồi dưới. Đây là một cuộc bán đấu giá mang tính cá nhân, không có triển lãm thử, và cũng không có bất kỳ điều kiện thế chấp nào. Cho nên không ai dám bảo đảm sau khi đấu giá khách hàng sẽ trả tiền để thực hiện giao dịch.

- Về điều này các vị có thể an tâm, nếu có người cố ý đấu giá nhưng không thực hiện giao dịch, chúng tôi sẽ liên kết để trừng phạt người đó.

Lâm Lang nói lớn, sau đó anh quay lại nhìn người của các công ty châu báu. Mặc dù công ty của Lâm Lang nằm ở Canada, nhưng anh quen biết với tất cả những người trong ngành, cho nên chỉ mình anh mới dám nói những lời như vậy.

- Đối với những người không giữ chữ tín thì phải bị trừng phạt.

Thiệu Ngọc Cường lạnh lùng nói. Điều này đã thể hiện sự ủng hộ của Thiệu Ngọc Cường đối với Lý Dương.

- Nếu đúng là có chuyện này, tập đoàn An Thị chúng tôi sẽ thông báo lên Hiệp hội châu báu để mọi người trong ngành cùng biết.

An Văn Quân cũng lên tiếng. Hiệp hội châu báu được đề cập đến ở đây không phải là Hiệp hội châu báu Trung Quốc, mà là Hiệp hội châu báu thế giới. Nếu sự việc này được truyền ra, công ty nào không giữ chữ tín nhất định sẽ không thể làm ăn với bất kỳ công ty châu báu nào trong ngành nữa, và đây mới là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.

- Đúng, công ty nào không giữ chữ tín thì phải bị trừng phạt.

- Xin Lý tiên sinh an tâm, công ty châu báu Kim Thúy chúng tôi đảm bảo sẽ không để chuyện này xảy ra.

- Công ty châu báu Hoa Liên chúng tôi cũng xin bảo đảm điều này.

Lão tổng của các công ty châu báu khác cũng đồng loạt lên tiếng. Lý Xán lúc này đang đứng trên lễ đài mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Điều đáng sợ nhất của một cuộc bán đấu giá là có người trả giá rất cao nhưng lại không trả tiền để thực hiện giao dịch. Và nếu tình trạng này diễn ra, anh sẽ không biết phải ăn nói thế nào với Lý Dương.

Làm việc ở công ty châu báu đã lâu, Lý Xán hiểu chuyện này rất rõ, nhất là khi đó không phải là những hiện tượng ngẫu nhiên.

- Cuộc bán đấu giá chính thức bắt đầu với viên đầu tiên, Phỉ Thúy Băng Chủng cao cấp màu lục lam.

Lý Xán giơ cao viên Phỉ Thúy bước xuống để mọi người chiêm ngưỡng thật kỹ, sau đó anh bước trở lại lễ đài để mở đầu cuộc bán đấu giá.

- 380 ngàn.

- 400 ngàn.

- 410 ngàn.

Lý Xán vừa dứt lời, mọi người bên dưới đã tranh nhau ra giá. Một cuộc bán đấu giá không có giá gốc không có nghĩa là có thể ra giá thấp, nếu không có thể sẽ bị tống cổ ra ngoài.

Bất kể thế nào thì đây cũng là một viên Phỉ Thúy Băng Chủng. Tuy không thể làm được đồ trang sức, nhưng cũng có thể làm được một số mặt ngọc đáng giá. Cuộc bán đấu giá vừa mới bắt đầu nhưng mọi người đã tỏ ra rất phấn khích.

- 450 ngàn.

- 460 ngàn.

Lần ra giá này là Thiệu Ngọc Cường, anh ngồi ở hàng ghế trước, không quay đầu lại, miệng lúc nào cũng nở một nụ cười lạnh lùng.

- 480 ngàn.

Thiệu Ngọc Cường vừa dứt lời, An Văn Quân cũng ra giá theo. Một số lão tổng của các công ty châu báu khác quay đầu nhìn nhau cười mếu máo.

Tập đoàn An thị và Thiệu thị vốn không cùng đi trên một con đường, họ luôn tìm cách công kích lẫn nhau. Đây chính là việc khiến các công ty khác cảm thấy vui mừng. Nhưng trong các buổi bán đấu giá thì khác, hai tập đoàn này sẽ tìm cách làm loạn giá cả khiến những công ty khác không thể nào tham gia được.

- 480 ngàn, còn có ai trả giá cao hơn không?

Lý Xán hỏi lớn, mặt cười rất tươi. Nếu tập đoàn An thị mua viên Phỉ Thúy này thì sẽ không phải lo lắng vụ giao dịch không thành công, bởi tập đoàn An thị tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy với Lý Dương.

- 500 ngàn.

An Văn Quân kinh ngạc quay đầu nhìn, lần này người ra giá là Lâm Lang. An Văn Quân cúi xuống suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

- 500 ngàn, còn có ai trả giá cao hơn 500 ngàn không?

Lý Xán lại một lần nữa hỏi lớn. Một vài lão tổng của các công ty châu báu ngồi phía sau do dự một lát, cuối cùng đành bỏ cuộc. 500 ngàn nói đúng ra là giá thị trường, nhưng dù sao thì đây cũng là một cái giá rất cao. Lúc này tâm trạng của mọi người đều đã dồn vào viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy nên không muốn vì một viên Băng Chủng nhỏ bé mà phải cạnh tranh quá gay gắt.

Lý Dương cũng không chú ý lắm đến việc này, 500 ngàn tệ không phải là một cái giá thấp, và cũng không dễ dàng bán được cái giá này ở trong nước, còn nếu muốn đem sang Mianma thì phải làm một số thủ tục.

Tất nhiên là nếu muốn, Lý Dương có thể bán lậu được viên Phỉ Thúy này sang Mianma thông qua Sang Dala, điều mà không ai dám chắc Lâm Lang có thể làm được hay không.

- 500 ngàn lần một,… 500 ngàn lần hai,… 500 ngàn lần 3,… Giao dịch thành công!

Lý Xán hét to, trên tay anh không có búa để gõ, nhưng kết quả giao dịch thì không hề thay đổi. Viên Phỉ Thúy Băng Chủng đã được bán cho Lâm Lang với giá 500 ngàn NDT.


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status