Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 870: Tôi thích đồ Đồng đen.

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Sau khi lá bài của Tam Tỉnh Thái lật ra, người đầu tiên sửng sốt chính là y.

Lá bài này là lá bích, nhưng lại là không phải là Át bích lớn nhất, mà biến thành lá bài hoa, đây là lá K bích, ngoài bốn lá bái Át ra thì nó là lớn nhất.

Nếu không tính theo quy định của Lăng Cáp, trên thực tế lá bài này là lớn nhất.

Đáng tiếc, trước khi tính toán lớn nhỏ của lá bài thì có định luận rồi, lá bài này, chỉ có thể là lá lớn, nhưng không phải là lá lớn nhất.

Lá bài Át bích của Lý Dương, K bích của Tam Tỉnh Thái, lá bài nhất nhì, hai người này cuối cùng cũng phân thắng bại, cuộc vận khí, Lý Dương lại thắng.

Xì xào!

Sau một khoảng thời gian ngắn im lặng, tất cả người Trung Quốc đều hô to lên, các chuyên gia bắt đầu ôm nhau phấn khởi, Lý Xán, Lý Bồi kêu to lên, Lý Dương thắng rồi, thật là thắng rồi.

Lần này, bảo bối mà Lý Dương thắng càng quan trọng hơn so với những món trước kia, đó chính là món thần khí rất có giá trị, hơn nữa còn là một trong mười đại thần khí của Trung Quốc.

- Thắng rồi, cuối cùng thắng rồi!...

Lý Dương thoáng thở phào, vận may của Tam Tỉnh Thái đã tạo cho hắn áp lực không nhỏ, thậm chí còn lớn hơn nhiều khi đối phó với Lâm Lang, nếu không phải dùng năng lực đặc biết, người thua nhất định là hắn.

Bây giờ đã kết thúc rồi, Lý Dương quay đầu lại, nhìn kiếm Thừa Ảnh nằm sửng sờ trên bàn, trên khóe miệng đang nở nụ cười mãn nguyện.

Món thần khí này, có thể cùng hắn trở về nước rồi.

Thanh Mộc Vị Ương lại ôm đầu đau khổ, ngồi xổm ở đó, tâm tình của y hoàn toàn tương phản với Lý Dương.

Trong lòng của Thanh Mộc Vị Ương lúc này vẫn còn đang hối hận, nếu ngay từ lúc đầu, kiên trì đối hoán, nếu không phải muốn đánh cược để trục lợi không chừng món thần khí này đã vào trong tay y, có thể cùng y trở về nước.

Mười hai món bảo bối, nếu thêm kiếm Thừa Ảnh, Thanh Mộc Vị Ương tin rằng tuyệt đối có thể đổi lại kiếm Thiên Tùng Vân

Nhưng lúc này nói những đều này đã quá trễ rồi, những món bảo bối này cũng không phải là vật y có thể làm chủ, lần này đối với y mà nói, thật sự là “tiền mất tật mang” thua trắng tay.

- Không thể được, cái này không thể được.

Ánh mắt Tam Tỉnh Thái có chút ngây dại, không dám tin vào hai lá bài trên bàn.

Thua rồi, y đã thua rồi, cảnh tượng này tuyệt không thể xảy ra lại hiện ra trước mắt, giây khắc này đầu óc của Tam Tỉnh Thái trống rỗng, chỉ có không tin được.

Tam Tỉnh Thái, người có vận may đệ nhất Nhật Bản đã thua rồi.

Loại đánh cược này, quả thật Tam Tỉnh Thái không phải là lần đầu tiên chơi, ở Nhật, ở Pháp, ở Anh, y đã từng đánh cược với một số người thậm chí là một số cao thủ.

Mỗi lần như vậy, đều là y thắng, trên người y, ít nhất cũng lập kỷ lục bất bại mấy chục trận

Nhưng lần này, kỷ lục bất bại của y bị Lý Dương phá vỡ và chính y đã trở thành viên đá kê chân cho Lý Dương, sự chênh lệch này quả thật rất lớn, thật làm cho y có chút không chịu được.

Một số người Nhật ở phía sau y cũng đứng sửng sờ.

Đặc biệt là hai tên bảo vệ đi theo Tam Tỉnh Thái, nét mặt bộ dạng hoàn toàn giống với Tam Tỉnh Thái, bọn họ đã thấy qua rất nhiều lần Tam Tỉnh Thái chiến thắng, nhưng cảnh tượng thua đây là lần đầu tiên.

- Lý Dương là Át bích, Tam Tỉnh Thái là K bích, ván bài này, bài của Lý Dương lớn hơn một chút, tôi chính thức tuyên bố, phần thắng thuộc về Lý Dương.

Giọng cùa Lâm Lang vang lên, kết quả này không tuyên bố mọi người cũng biết, chỉ là phải làm theo trình tự mà thôi.

Người Trung Quốc xung quanh càng phấn khởi hơn, Lý Xán kéo Bạch Minh, đi đến chỗ bảo vệ của Tam Tỉnh Thái cười lớn, kiếm thần Thừa Ảnh, món thần khí này bây giờ đã thuộc về tay Lý Dương, trở thành món lợi phẩm của Lý Dương.

Lý Xán từ trên tay của tên bảo vệ trực tiếp nhận lấy kiếm thần, tên bảo vệ đó tỏ ý không vui, Triệu Vĩnh, Triệu Khuê và Hải Đông cùng đi tới mấy bước, đám bảo vệ của Lâm gia có thêm mấy chục người chen lại xung quanh, làm cho tên đó không dám có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ gì.

- Không hổ là thần tượng của ta, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!

Trong đám người của Lâm gia, Lâm Bá Võ tỏ ra vui mừng nhất, đang ở đó nói nhỏ, còn vui hơn là mình chiến thắng.

Trên mặt Lâm Bá Võ tràn ngập nụ cười mãn nguyện, bộ dạng của Lý Dương càng tốt hơn, chứng tỏ tất cả những gì hắn làm là càng chính xác, nhưng đầu từ sớm đã có mục đích, Lý Dương tuyệt đối là con rồng đang ở thân, không, nên nói là con rồng lớn đang bay trên cao.

- Lý tiên sinh, chúc mừng!

Lâm Lang đi tới bên cạnh chỗ Lý Dương, vươn cánh tay lên cười ha hả, đối với may mắn của Lý Dương, hôm nay xem như cuối cùng y cũng đã hiểu được, Lý Dương và Yasushi Mitsui cách đánh cược vận may, làm cho y chấn động lớn.

Hai người, ngay cả quá trình xào bài của đối phương cũng không thấy, có thể rút ra lá bài lớn như vậy, nếu không phải là may mắn thì không còn cách nào để giải thích, điểm này giúp cho Lý Dương che dấu bí mật lớn.

Lý Dương cười ha hả chìa tay ra nói:

- Cám ơn Lâm tiên sinh, lần này phải cảm ơn ngài đã cho một nơi tốt như vậy!...

- Tôi chỉ là ra tay tổ chức mà thôi, may mắn của ngài... quả thật là làm cho người ta ngưỡng mộ!...

Lâm Lang mỉm cười, lại quay đầu nhìn mười hai món bảo bối đó và kiếm Thừa Ảnh, không chịu nổi lắc đầu, may mắn của Lý Dương, quả thật không có cách nào để hình dung, rất khó làm cho người ta không có lòng ghen tị.

Nhìn thấy những chiến lợi phẩm này trước mặt, còn tốt hơn so với những món cất dấu nhiều năm của Lâm Lang, thiệp chết chóc, chén trà men Thiên Mục, đàn Phượng Hoàng…, những cái này đều là những quốc bảo đẳng nhất, của thứ được giữ ở Nhật rất lâu.

Kiếm Thừa Ảnh, là món thần khí rất đáng giá, thần khí như thế, đến nay Lâm Lang cũng không có một cái.

Còn có bát Trường Sinh, bình Tiên Âm, thủy trung họa, chén Dạ Quang, nghĩ lại vận khí của Lý Dương, Lâm Lang lại không nói gì, cũng chỉ là vận khí tốt như vậy, mới có được những món bảo bối thế này.

- Không vẫn chưa kết thúc, ta còn muốn cược, tiếp tục cược với cậu.

Tam Tỉnh Thái đột nhiên nói lớn, ánh mắt của y không đỏ mà trở nên sắc bén, cược vận khí bại dưới tay Lý Dương, y quả thật không thể nào chịu nỗi.

Lâm Lang đang muốn nói, Lý Dương bất tình lình nhìn qua y, đứng ra, mỉm cười nói:

- Tôi có thể cược với ngài, nhưng ngài lấy gì để cược.

Lấy gì để cược.

Tam Tỉnh Thái đứng sững sờ ở đó.

Lần này y đến, chính là trong mấy món bảo bối của Lý Dương phải lấy cho được thanh kiếm Thiên Tùng Vân, cho nên mới mang theo kiếm Thừa Ảnh.

Có món thần khí này, y tin Lý Dương nhất định sẽ nhận lời mình, đánh cược với mình thêm một lần.

Trên thực tế cũng là như vậy, Yasushi Mitsui từ lúc mới bắt đầu và suốt cả quá trình, nhưng lại không đoán được kết cục, y và Lý Dương có một kết cục, đáng tiếc người thua lại là y.

Điểm này, đúng là mạnh miệng nói khoát, theo cách nói Lý Thái Hà tiên tử quả thật là một bi kịch.

Mặt trầm tĩnh, Tam Tỉnh Thái lớn tiếng quát:

- Tôi có tiền, tôi dùng tiền đánh cược với ngài, ta đánh cược với ngài mười tỷ đô la Mỹ.

Mười tỷ đô la Mỹ, Tam Tỉnh Thái cũng có, hơn nữa không chỉ bấy nhiêu, vận khí của y tốt nên không chỉ có bao nhiêu đó, trong lĩnh vực khác y cũng có, số tiền này là chính y chơi cổ phiếu có được, nếu không chơi sao có nhiều như vậy, và cũng chưa bao giờ thua.

Nếu không phải là gia tộc không cho phép, y dựa vào cổ phiếu cũng có thể kiếm được nhiều tiền.

Mười tỷ đô la Mỹ, người xung quanh đều thất kinh.

Mười tỷ đô la Mỹ, tương đương với hơn mười tỷ đô Canada, hơn sáu mươi tỷ nhân dân tệ, tài sản của Lý Dương không thiếu, nhưng tiền mặt chỉ có mấy tỷ mà thôi, so với hơn sáu mươi tỷ phải ít hơn nhiều.

Lâm Lang cũng có tiền, tiền mình làm chủ nhiều hơn con số mười tỷ đô la Mỹ, nhưng một lần y lấy ra mười tỷ đô la Mỹ tiền mặt cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần phải làm một số thủ tục.

Thời gian phát triển của Lâm thị lại có hạn, vẫn chưa trở thành tập đoàn tài chính thật sự.

Nghe tới con số mười tỷ đô la Mỹ, ánh mắt của Tam Tỉnh Khang lập tức sáng lên, có chút đố kỵ, có chút oán hận, sau đó tự mình cúi đầu.

Y và Tam Tỉnh Thái có cùng một họ, đều là thành viên trong một gia đình, nhưng Tam Tỉnh Thái đang nắm mười tỷ đô la Mỹ trong tay, y vì có hơn mười nghìn vạn đô la Mỹ mà có lớp tóc bạc trên đầu, thậm chí có thể mất đi quyền lực hiện có trong tay, chênh lệch này cũng không quá lớn.

Hơn nữa tất cả, chỉ là vì y là thứ hệ, Tam Tỉnh Thái mới là trực hệ.

Lúc này, mọi người đều giống như Tam Tỉnh Thái, Tam Tỉnh Thái đem mười tỷ đô la mỹ của tập đoàn Tam Tỉnh đánh cược.

Lý Dương cười lắc đầu, nói nhỏ:

- Ngài Tam Tỉnh, tôi đã nói rồi, tôi không cược tiền, nếu ngài có bảo bối gì tôi không phản đối đánh cược với ngài, nếu lấy tiền cược thì thôi vậy, ngài có lấy ra thêm nhiều tiền, tôi cũng không cược.

Không cược tiền, đây là cách nghĩ mà ngay từ lúc đầy Lý Dương đã xác định.

Hắn không thiếu tiền, hoàn không nhất thiết phải dùng năng lực đặc biệt đánh cược với người khác, hơn nữa một khi khai mở cánh cửa này, người tìm hắn đánh cược sẽ càng nhiều.

Hắn có thể không thua, nhất định thắng, nhưng thắng lại cũng phiền phức, vì số tiền này mà phiền phức, thật không đáng.

Cái này không giống như những món bảo bối đó, chúng vốn là đồ vật của Trung Quốc, Lý Dương dùng cách đánh cược thắng đem về, hắn chính là công thân, người khác biết, nếu thắng một đống tiền mặt, không chỉ làm người khác đỏ mặt, e rằng còn gây sự chú ý của nhiều người.

Huống hồ, y muốn kiếm tiền còn có nhiều cách, không đánh cược thạch, chỉ đơn thuần đánh cược khoáng quặng, hắn cũng có thể lấy được nhiều tiền hơn cược tiền, nguồn gốc tài sản đính chính, những khoáng sản này, năm đại gia tộc ở Myanmar nhất định sẽ tranh nhau mua, nếu nói bọn họ không đủ tiền, cũng có thể mượn tiền mua.

Tóm lại tất cả những cái nay, đủ để trở thành nguyên tắc của hắn không cược tiền, Tam Tỉnh Thái đề nghị cược tiền, cho dù là mười tỷ đô la Mỹ, Lý Dương cũng không cần suy nghĩ mà cự tuyệt.

Tam Tỉnh Thái nhíu mày, lớn tiếng nói:

- Không đánh bài, nhưng đồ của tôi đều ở Nhật, anh dám ở đây đợi tôi không?

- Không, tôi sẽ không đợi ngài, nhưng ở đây cũng không phải không có bảo bối, ngài có thể thử đi mua một số bảo bối để đánh cược với tôi, chẳng hạn như đồ đồng đen, hoặc một số bảo bối Trung Quốc khác, như vậy ta cũng thích.

Lý Dương thu hẹp ánh mắt lại, trong ánh mắt vẫn còn hiện lên sự giảo hoạt, vùng chân mày của Tam Tỉnh Thái bị nhăn lại từ từ giản ra, liếc nhìn qua rất lâu.

Y là một người thông minh, hiểu được ý trong lời nói của Lý Dương.

Ở đây rất nhiều người đều mang bảo bối đến tham gia hoạt động, y có thể dùng tiền mua một món, hơn nữa Lý Dương đã nhật lời đánh cược, trong câu nói này Lý Dương đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status