Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 917: Khai sơn lập phái

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Ngọc bội được đặt lên bàn, Hồng Lão và Hoàng Hạo đều không nhịn được gật đầu.

Miếng ngọc bội hình con rồng này được làm rất đẹp, đặc biệt là phần đầu, đã thể hiện được kỹ năng điêu khắc ngọc tinh xảo của Trần Vô Cực.

Đầu rồng mắt lé, hai mắt chằm chằm nhìn vào phía trước, miệng rộng mở khẽ, giống như đang thở vậy, sợi râu rồng ở khóe miệng phiêu diêu theo khí thở.

Tất cả móng đều mở ra, thân rồng vờn trên không trung, giống như là ngắm nhìn mặt đất từ trên cao vậy, vừa giống như là đang muốn nói điều gì đó, toàn thân con rồng toát lên vẽ uy nghi đường bệ, cộng thêm ánh sáng lấp lánh trên cơ thể của nó, lại càng thêm mờ ảo, giống như là một thần long thực sự.

Chỉ dựa vào kỹ thuật điêu khắc thôi thì đây là một tác phẩm cực đỉnh, miếng Long Bội này nếu vào thời cổ đại thì là vật chuyên dụng của Hoàng đế, phối hợp với Long Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, đảm bảo cả thiên hạ đều không có, có thể đây là miếng duy nhất.

Trần Vô Cực giao ngọc bội cho Lý Dương, hít thở sâu rồi từ từ đứng dậy.

Vấn đề tối hôm qua ông vẫn chưa nghĩ ra, cũng rất khó để hiểu rõ, ông làm ra được một kiệt tác của một Tôn sư chân chính đó là sự thật, cho dù là có chút mơ hồ, thì cũng là từ tay ông mà ra.

Trần Lỗi vội bưng nước trà đến, Trần Vô Cực đón lấy rồi uống hết hơn một nữa cốc.

Lúc ông làm việc, thì thích là một mạch cho xong, như vậy mới có thể duy trì được trạng thái tốt, trung gian không bao giờ làm bất cứ chuyện gì, trong trường hợp tinh thần tập trung cao độ thì sẽ không có những ý tưởng khác.

Làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ, không uống một ngụm nước nào, bây giờ mới chịu uống.

Trần Lỗi biết thói quen của ông, trước khi công việc hoàn thành thì ông sẽ chuẩn bị sẵn, đợi Trần Vô Cực xong việc thì trà cũng vừa uống, Trần Lỗi là người hiểu thói quen của Trần Vô Cực nhất.

Tuy nhiên từ đó cũng có thể nhìn thấy, cho dù là đại sư đứng đầu, muốn thành công cũng không dễ, cần phải dốc hết sức lực vào đó.

Hồng Lão, Hoàng Hạo nhìn Trần Vô Cực một cái, họ đang nghĩ là nên truyền tin tức này ra ngoài như thế nào.

Bất luận là Trần Vô Cực có thừa nhận hay không, thì việc ông làm ra được tác phẩm chỉ có Tông sư mới làm được vẫn là sự thật, chiếc vòng ngọc thần kỳ đó, là do ông ta tận mắt nhìn thấy nó được làm ra từ tay Trần Vô Cực.

Có tác phẩm mới của Tôn sư, cũng có nghĩa là một Tôn sư mới đã xuất hiện.

Điều này có sức ảnh hưởng cực lớn đối với cả ngành nghề, cho dù là Hồng Lão cũng không dám chậm trễ, truyền thông tin này đi như thế nào, rồi làm thế nào để cho chuyện này có sức ảnh hưởng tích cực đối với cả ngành nghề đều phải cầm suy nghĩ cẩn trọng.

Nhưng cuối cùng bất kể như thế nào, giới điêu khắc ngọc đều phải chào đón sự kiện này đó là sự thật.

Buổi chiều, Trần Vô Cực lại tiếp tục công việc, mặt nhẫn làm không khó, cả buổi chiều, hai lớn hai nhỏ, Trần Vô Cực đã làm xong hai cặp mặt nhẫn, một đôi trong đó Lý Dương đã dùng được, đây sẽ là nhẫn cưới của hắn với Vương Giai Giai.

Buổi tối, Trần Vô Cực lại tăng ca, để làm xong chiếc vòng tay cuối cùng.

Trạng thái hôm nay của ông rất tốt, nhưng tiếc là cả ngày không thể đi vào được trạng thái thiên nhân hợp nhất, tác phẩm Tôn sư ngoài chiếc vòng đó ra thì không thấy xuất hiện thêm cái nào nữa.

Trần Vô Cực có phần bất đắc dĩ, Lý Dương lại càng buồn bực hơn ông, chiều và tối nay, hắn đều là lại thí nghiệm đó, kết quả vẫn giống như lúc trước, vật chất màu đen không có chút tương dung nào với những ngọc khí này cả. Đừng nói là hình thành Hắc Long trên ngọc khí, đến hắc điểm cũng không có.

Ngọc bài, ngọc bội, vòng ngọc, vòng đeo tay và nhẫn, trong hai ngày, cả khối Phỉ Thúy Long Thạch Chủng đã trở thành những đồ trang sức xinh đẹp, cứ mỗi món đồ xuất hiện đều làm cho mọi người điên cuồng, vẻ đẹp của chúng không chỉ hấp dẫn tất thảy phụ nữ mà đến nam giới cũng không thể cưỡng lại được.

Trần Vô Cực làm việc hai ngày liên tục, tối nay có thể nghĩ ngơi thoải mái rồi.

Hồng Lão tiếp tục ở lại đây, còn Hoàng Hạo thì về khách sạn, ông ta còn phải tham gia thi đấu, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Trần Vô Cực làm việc, ông không còn hứng thú lắm với cuộc thi nữa.

Cứ cho như là có thể giành chức quán quân đi, thì ông cũng chỉ là một đại sư, chứ không đạt đến trình độ của đại sư cao nhất, ông còn kém xa sư phụ của mình lắm, còn so với giới hạn Tôn sư mà Trần Vô Cực đạt được thì khoảng cách đó càng lớn.

Chức quán quân này, đã không còn quan trọng đối với ông ta nữa, ông hiểu con đường mà sau này ông phải đi, đó chính là dựa vào mục tiêu Trần Vô Cực, hi vọng sẽ có một ngày đạt đến trình độ của ông, làm ra được những tác phẩm Tông sư như ông.

- Lý Dương, đây là vòng ngọc, có thể tạm thời để lại chỗ này được không.

Trong phòng khách, Hồng Lão cười nói với Lý Dương một câu, trên ghế sofa đang có bốn người ngồi, Trần Vô Cực, Hồng Lão, Lý Dương và Vương Giai Giai.

Lưu Cương đang ở trong sân học Thái Cực Quyền với Trần Lỗi, sau khi nhìn thấy Lý Dương thiên nhân hợp nhất, và Trần Vô Cực múa Thái Cực Quyền, hắn cũng trở nên có hứng thú với võ thuật truyền thống Trung Hoa này. Trần Vô Cực không thể nào đích thân dạy hắn được, nhưng Trần Lỗi thì có thể, Lưu Cương hỏi gì Trần Lỗi cũng cười ha ha trả lời.

Ngay cả Triệu Khuê và Hải Đông cũng đứng một bên chăm chú lắng nghe.

ở đây bình thường chỉ có hai người Trần Lỗi và Trần Vô Cực, con cái Trần Vô Cực một tháng chưa chắc đã đến một lần, lần này có nhiều thanh niên trẻ ở đây như vậy làm cho Trần Lỗi cũng rất vui vẽ, câu hỏi của Lưu Cương cũng chính là hữu cầu tất ứng.

Lý Dương đang ngồi trong phòng khách sững người một lúc, rồi lập tức gật đầu cười:

- Hồng Lão, xem ông nói kìa, điều này đương nhiên không thành vấn đề rồi.

Vòng ngọc là tác phẩm đỉnh của Tôn sư làm ra, Hồng Lão để vòng ngọc ở đây, thì Lý Dương cũng biết được mục đích của ông, Trần Vô Cực trở thành Tôn sư, không phải cứ nói là được, vòng ngọc chính là chứng cứ hữu hiệu nhất.

Hồng Lão cười, rồi nói với Trần Vô Cực:

- Lão Trần, lúc nãy tôi có gọi điện cho Lão Tống, lúc đầu bọn họ không tin, đợi tôi nói đến ba lần thì bọn họ mới có phản ứng!

Hồng Lão cười ha ha tiếp tục nói:

- Hôm nay bọn họ sẽ xuất phát, sẽ đến đây nhanh thôi, nhưng tôi nghĩ, chúng ta không nên vội vàng như thế, cần phải chọn thời gian và địa điểm thích hợp để tuyên bố sự việc này.

Chuyện mà Hồng Lão nói chính là chính thức công khai Trần Vô Cực trở thành Tông sư với mọi người, chiếc vòng ngọc này đến lúc đó sẽ được bày ra, nó là bằng chứng để Trần Vô Cực trở thành Tông sư.

Tuy nhiên trước khi sự việc này được công bố, thì có một vài người phải được biết trước, hai vị đại sư khác của bọn họ là hai người cần phải biết đầu tiên.

Trần Vô Cực gật đầu, ngồi thẳng dậy rồi nói:

- Không cần phải vội, một tháng nữa là đến đại giao dịch Bình Châu, tôi nghĩ đến hôm đó là được!

- Giao dịch Bình Châu, được, tôi thấy hôm đó thích hợp!

Mắt Hồng Lão chợt sáng lên liền gật đầu tán đồng, giao dịch Bình Châu là một trong những sự kiện lớn của giới ngọc thạch, người điêu khắc ngọc cũng thuộc những người trong giới ngọc thạch, đến lúc này tuyên bố sẽ không có vấn đề gì.

Huống chi ảnh hưởng của giao dịch Bình Châu rất lớn, người đến tham dự cũng rất đông, đến lúc đó bọn họ giới thiệu người đứng đầu điêu khắc ngọc , phối hợp với giao dịch Bình Châu, còn có thể làm sức ảnh hưởng của chuyện này lan ra rộng hơn, đạt đến hiệu quả cao nhất.

Trần Vô Cực quay đầu lại nhìn Lý Dương nói nhỏ:

- Lý Dương, đợi đến ngày đó, tôi chuẩn bị chính thức thu cậu làm đệ tử, cậu xem có được không?

Lúc nói câu này, Trần Vô Cực hơi hồi hộp.

Khả năng bẩm sinh của Lý Dương ông biết, đồ đệ tốt như thế này tuyệt đối có thắp đèn lòng cũng không tìm ra được, hơn nữa ông cứ có cảm giác, bản thân lần này bất ngờ đột phá, làm nên tác phẩm của Tôn sư nhất định có liên quan đến Lý Dương.

Chỉ là cái liên qua mà ông nghĩ chỉ là sự may mắn mà Lý Dương mang lại, nhờ đó ông mới có bước đột phá, chứ ông không hề nghĩ đến những cái khác.

Nhưng chính những điều này, làm cho ông vô cùng coi trọng Lý Dương, cho dù là Lý Dương đã đồng ý, nhưng sau khi hỏi xong không tránh khỏi suy tính thiệt hơn.

Cái này giống như việc có người trúng 500 vạn vậy, cầm tờ vé số biết được là tờ giấy này có thể đổi thành tiền, nhưng trong lòng lại bất an, đợi khi lấy được tiền về rồi mới hoàn toàn yên tâm.

- Tất cả cứ theo ý ông làm là được rồi!

Lý Dương gật đầu, Trần Vô Cực liền mỉm cười, trong giây phút này ông lại cảm thấy mình thu nhận Lý Dương làm đệ tử lại càng vui hơn chuyện trở thành Tông sư.

Hồng Lão ở bên cạnh nhìn hai thầy trò với ánh mắt phức tạp.

Sau một tháng nữa, đối với Trần Vô Cực mà nói, là ngày có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ông. Trần Vô Cực chọn ngày này để thu nhận Lý Dương, đủ để thấy ông coi trọng Lý Dương như thế nào.

Vào ngày này, nói là ngày Trần Vô Cực khai sơn lập phái cũng không quá.

Trần Vô Cực ở Kiết Dương nhiều năm như vậy, chưa từng thu nhận đồ đệ, nhưng có rất nhiền được ông chỉ bảo, cả ngành điêu khắc ngọc ở Yết Dương đều chịu sức ảnh hưởng của ông, trước khi ông trở thành Tông sư thì đã trở thành người đứng đầu ở đây rồi.

Trở thành Tôn sư, sức ảnh hưởng này sẽ lớn hơn, nói không phải khoa trương, đến lúc đó tất cả cá nhà điêu khắc ngọc ở Kiết Dương đều sẽ coi Trần Vô Cực là sư tổ, là tong sư thực sự, không chỉ trong đời này mà còn lưu truyền cả cho đời sau.

Đến lúc đó, chính là lúc thực sự khai sơn lập phái.

Có một Tôn sư là ông trấn giữ, điêu khắc ngọc Kiết Dương trong tương lai sẽ phát triển như thế nào thì chỉ cần tưởng tượng cũng thấy, nghĩ đến phái điêu khắc ngọc Tô Châu, danh tiếng mà Lục Tử Cương đạt được lớn như thế nào là đủ biết, còn bây giờ, những nhà điêu khắc ngọc Tô Châu vẫn coi Lục Tử Cương là Tổ sư gia.

Lục Tử Cương lúc đó chính là Trần Vô Cực hôm nay.

Thật là vinh quang, đây cũng là vinh quang mà mấy người bọn họ khao khát nhất, ông và hai người khác đều không có hi vọng rồi, nhưng không ngờ Trần Vô Cực sau khi gác kiếm lại làm ra được chuyện này.

Tổ Sư một phái, đến thời điểm quan trọng nhất lại thu nhận đệ tử, cho dù là Lý Dương không biết gì về điêu khắc ngọc cũng sẽ trở nên nổi tiếng.

Nghĩ đến đây, Hồng Lão lại tự lắc đầu.

Dường như không cần nghi thức thu nhận đệ tử của Trần Vô Cực thì Lý Dương cũng đã nổi tiếng rồi, giới ngọc thạch người không biết đến Lý Dương không nhiều. Hồng Lão chỉ biết thở dài trong lòng, đây là một cặp thầy trò kỳ lạ, bọn họ rất có thể sẽ để lại một đoạn giai thoại thiên cổ.

Dù sao thì Lý Dương cũng có khả năng bẩm sinh tuyệt đỉnh, bất luận là ở trong giới đổ thạch hay là giới cổ ngọc, đều có hi vọng làm ra đột phá nhất để trở thành Tông sư.

Nếu Lý Dương thực sự trở thành Tông sư, bất kể là Tông sư trên lĩnh vực gì, cái cặp thầy trò Tông sư này sẽ được lịch sử ghi nhớ mãi, được vô số người ngưỡng mộ và kính trọng.

Chuện này không phải là không có tiền lệ, cặp bố vợ và con rễ Âu Dã Tử và Tương Giá, cha con Vương Hi đều là những ví dụ.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status