Qua một lúc Trần Húc mới kịp phản ứng, lén đẩy cửa thì thấy Hoắc Hồ đã đi mất từ lúc nào, trong phòng không có ai. Tiểu Mẫn cũng đã ngừng phát nhạc.
Trần Húc buồn bực gãi đầu "Chuyện quái gì đây?" vừa nghĩ tới vừa rồi suýt nữa là bọ lộ, tim Trần Húc lại đập mạnh thình thịch. Không biết Tiểu Mẫn nổi cơn gì mà tự nhiên lại phát đoạn nhạc đó, vì thề hắn tức giận gào lên:
-Suýt nữa ngươi hại chết ta rồi, có biết không hả?
Tiểu Mẫn trả lời làm hắn hoảng hồn:
-Vừa rồi tôi làm thế là để cứu ngài đó!
Trần Húc ngạc nhiên, Tiểu Mẫn giải thích, thì ra lúc nãy Tiểu Mẫn đang sao chép dữ liệu, thời gian này nó hoàn toàn không được bật chế độ bảo mật, với lại nó không nằm trên tay Trần Húc, cũng không nhận được mệnh lệnh nên nó tự chuyển sang trạng thái chủ động, khi nghe có người gầm rú đau khổ thì nó tự động phát ra đoạn nhạc trấn an tinh thần.
Đấy là nguyên nhân Tiểu Mẫn đột ngột phát ra âm nhạc. Mà bản nhạc đó là một loại ca khúc tiềm thức, sản phẩm của tương lai, nó có tên là "Đại Bi Chú".
Hiện giờ cũng có rất nhiều chuyên gia tâm lý nghiên cứu về tiềm thức, ví dụ như thôi miên là một trong những ngành đó. Mà sau vài chục năm nữa thì các nghiên cứu về tiềm thức này có đột phá.
Những đột phá này có được là từ phim ảnh và âm nhạc. Có một số chuyên gia đùa bằng cách dựa vào kết quả nghiên cứu để tạo ra những bản nhạc có giai điệu, ca từ lấy từ tôn giáo và nhạc cổ, sau đó họ phát hiện những bản nhạc này khi được phát ra ở tần số nhất định nào đó thì sinh ra hiệu quả thôi miên.
Như bản nhạc ru mà khi làm game, Trần Húc cho phát ra để mọi người ngủ ngon có nguồn gốc từ "Thanh Tâm Phổ Chú", có tác dụng làm người nghe yên ổn tâm thần, giảm bớt căng thẳng, mà trong bản nhạc này có chứa một đoạn tin tức nhắm vào tiềm thức, ra lệnh cho đại não nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, tuy thế nó không hề gây ảnh hưởng gì tới não mà còn có tác dụng thư giãn rất tốt đối với cơ thể và não bộ.
Loại nhạc thế này cần được phát ở tần số đặc biệt mới sinh ra hiệu quả, cho nên chỉ copy nó mà không có thiết bị phát chuyên dụng thì cũng không được. Mà card âm thanh trên các máy tính hiện giờ không thể nào có kỹ thuật cao cấp như thế, nên ngoài Tiểu Mẫn thì các máy tính khác có phát loại nhạc này cũng không có chút xíu tác dụng nào đối với tiềm thức.
Bây giờ Tiểu Mẫn phát bản nhạc này là phiên bản cải biên của Đại Bi Chú. Tôn chỉ của Phật Giáo là giúp người hướng thiện, trong Phật Giáo có rất nhiều bài kinh, kệ mang tới cảm giác từ bi cho người nghe. Sau khi các nhà khoa học phân tích thì phát hiện những bài kinh này có thể thông qua tiềm thức đánh thức những gì tốt đẹp nhất trong lòng mỗi người, làm người ta sinh ra hối hận đối với những sai lầm của mình. Người ta còn dùng bản nhạc này để thẩm vấn hoặc giúp những người phạm tội nhẹ sám hối, có những phạm nhân có ý chí hơi yếu một chút, khi nghe bản nhạc này sẽ tự thừa nhận về những tội lỗi mình đã phạm phải, từ đó thay đổi hoàn toàn. Chính vì có tác dụng này mà ở thời đó có rất ít tội phạm!
Tất nhiên sẽ có người cho rằng việc làm ảnh hưởng tới tiềm thức người khác là xâm phạm nhân quyền nên chính phủ khống chế những bản nhạc tiềm thức và tin tức về nó rất nghiêm khắc!
...
Sau khi copy dữ liệu xong, Tiểu Mẫn liền phân tích, tìm kiếm những từ khóa như "Cắt Cổ" hoặc "Cao Hiểu Tiết", còn Trần Húc thì đeo Tiểu Mẫn lên tay rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Xuống tới dưới lầu, Trần Húc đang lúng túng không biết tìm Hoắc Hồ ở đâu thì nghe hai bà thím vừa đi vừa nói:
-Không biết tiểu Hoắc bị làm sao nữa? Giống như mất hồn vậy, gọi hắn mấy tiếng mà hắn không để ý.
Bà kia thì nói:
-Chắc hắn đang gấp chuyện gì đó, tiểu Hoắc bình thường là người rất tốt mà.
Trần Húc nghe thế thì bay tới:
-Xin chào hai bác, người mà hai vị vừa nói có phải là giáo sư Hoắc Hồ không ạ?
Hai bà thím gật đầu:
-Ừ, mà cháu là ai? Tìm tiểu Hoắc hả? Có chuyện gì không?
Trần Húc trả lời:
-Dạ cháu là học trò của thầy ấy, hôm nay thầy không có đi dạy nên cháu tới thăm xem thầy có sao không?
Nghe thế thì hai thím cười:
-Thì ra là học trò của tiểu Hoắc. Ta biết ngay mà, tiểu Hoắc là người tốt thì chắc chắn là học trò rất mến hắn. Ừm, vừa rồi thấy tiểu Hoắc đi về phía Công Đại, cháu qua đó tìm xem, thấy hắn có bộ dạng như lạc mất hồn vía vậy, mong cho hắn đừng gặp chuyện gì.
Trần Húc cảm ơn rồi vut chạy đi, trong lòng hắn đầy nghi hoặc "Sao một tên biến thái mà hình như có quan hệ rất tốt với mọi người chung quanh?"
Trần Húc đuổi theo một con phố, rốt cục cũng đến cửa Công Đại. Lúc nãy hắn đứng bên ngoài nên không biết Hoắc Hồ đang có bộ dáng gì, ăn mặc ra sao nên hắn đành nhìn chằm chằm xem có người nào trên gáy có dán băng gạc hay có bộ dáng mất hồn hay không.
Thật là may mắn, Trần Húc thấy cách cổng trường không xa là một người đội mũ len, có vẻ mặt như mất hết hồn vía rồi. Có thể khẳng định người này đang mất hồn là vì có khá nhiều người quen biết gật đầu chào hỏi nhưng hắn không hề trả lời, làm những người này cảm thấy ngạc nhiên.
Trần Húc cẩn thận đi theo, vì hắn có bộ dáng sinh viên nên bảo vệ tưởng là sinh viên của trường nên không cản hắn lại.
Người nọ đúng là Hoắc Hồ, vì Trần Húc nghe có người gọi "Giáo sư Hoắc". Trần Húc cảm thấy nếu mình còn tìm sai người thì thật là không có thiên lý, vì hắn nhìn chằm chằm vào gáy người kia, tuy có đội mũ len màu sẫm nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy vết máu lờ mờ trên đó.
Trần Húc cứ bàm theo, người kia thì cứ đi mãi. Cuối cùng hắn đi tới chỗ có hòn giả sơn ở sân sau trường. Thật ra hòn giả sơn này là một vườn hoa, bây giờ là mùa đông, tuy chưa có tuyết nhưng cây cối vẫn héo úa, trụi lũi nên nhìn thế nào cũng không thấy đẹp.
Hoắc Hồ ngồi xuống một tảng đá dưới gốc cây Tùng. Hắn chẳng thèm để ý gió lớn thế nào, cứ ngồi ngây ngốc như thế.
Trần Húc đứng xa xa, núp sau hòn núi giả quan sát, không ngừng xoa xoa tay vì lạnh bởi vì hắn không mang bao tay!
Hai người, một ngồi, một đứng, cứ thế giằng co hơn 10 phút, lúc Trần Húc thấy cả người sắp đông cứng thì đồng hồ trên tay rung lên.
Trần Húc vội chạy ra xa một chút nhưng vẫn có thể thấy Hoắc Hồ, hắn thì thầm hỏi Tiểu Mẫn:
-Có phát hiện gì mới hả?
Tiểu Mẫn trả lời:
-Đúng vậy. Tôi tìm được một tập tin .doc được đặt mật mã, sau khi giải mã tôi phát hiện đó là nhật ký, trong đó có từ khóa.
-Mở ra xem.
Trần Húc nhìn văn bản xuất hiện trên màn hình đồng hồ:
-Hôm nay trên mạng có nhiều trang web đăng tin về một cô gái tên là Cao Hiểu Tiết, cô gái này rất giống nàng! Giống từ ánh mắt đến vẻ rạng rỡ khi tươi cười! Thật sự rất giống!
Trần Húc thấy thế thì kinh ngạc "Cao Hiểu Tiết rất giống một người hả? Giống ai?"
Trần Húc kêu Tiểu Mẫn tìm trong nhật ký xem có thông tin gì liên quan hay không. Rất nhanh, đã có kết quả, đoạn đầu tiên viết:
-Hôm nay mình và nàng chat webcam, thật là một gái xinh đẹp! Mình luôn cho rằng trên mạng không có người đẹp, nhưng không ngờ hôm nay mình may mắn thế, trong ngàn vạn "khủng long" lại gặp được một đóa hoa tươi!
Thấy đoạn này, tuy Trần Húc biết lúc này không phải là lúc để cười nhưng không thể nhịn được nên cười ầm lên. Thật ra trên mạng không thiếu gì mỹ nữ, nhưng nhiều nhất là 888 gì đó rồi thôi, muốn tiến thêm một bước rất khó khăn. Còn không gặp mỹ nữ thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi, đừng oán trách xã hội.
Đoạn kế viết:
-Hôm qua là ngày Cá tháng tư, mình dùng giọng điệu đùa giỡn để tỏ tình, nàng đồng ý rất sảng khoái, nhưng chúng tôi đều biết đó chỉ là nói đùa. Hôm nay gặp nàng trên mạng, mình nói rằng hôm qua mình nói thật, nàng cũng nói mình nói thật. Mình không nghĩ tới chuyện tốt thế này lại xảy ra vì yêu đương qua mạng thật khó tin, nhưng khi mình nhìn lại nhật ký chat thì đã hơn 800 trang thì mình biết là chuyện này không phải là chuyện xúc động nhất thời, nên mình quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ tới thành phố nàng sống.
-Mình thuận lợi trở thành một giáo sư Toán học ở Công Đại, hơn nữa mình còn gặp được nàng. Nàng còn hấp dẫn hơn cả trên webcam, nhưng nàng nói sinh viên và giáo sư mà quan hệ quá thân mật thì người ta sẽ nói xấu, ảnh hưởng không tốt tới cả hai. Nàng là cán bộ sinh viên nên không muốn bị người ta nói xấu...
Trần Húc đọc lướt qua thì thấy tên kia chỉ kể lể hắn tương tư ra sao, nhớ nhung bức rứt thế nào... Trần Húc cũng cảm thấy thương hại hắn, hai người yêu nhau nhưng gặp mặt thì vờ như không quen, chỉ có thể liên lạc qua mạng, chuyện này cũng thật là bi ai... Khó trách tại sao hắn lại trở thành biến thái!
Trong nhật ký có nhắc tới vài lần gặp mặt ít ỏi, mỗi lần đều hẹn dưới gốc Tùng này nên khó trách tại sao hắn lại ngồi kỳ ở đây.
Thế cô gái kia đâu? Kết cục thế nào?
Trần Húc tiếp tục đọc lướt, nhanh chóng tới tháng 9 năm nay.
-Hôm nay nàng muốn chia tay! Nàng nói cho mình biết, nàng đã đi nghỉ hè với bạn trai... sao nàng lại làm thế? Nàng xin lỗi mình?! Mình vì nàng mà tới thành phố này, vì nàng mà chờ đợi hơn một năm! 2 tháng hè không gặp, mình mỗi ngày phải cố gắng vượt qua nỗi nhớ nhung buồn phiền, còn nàng... sao nàng làm thế với mình?!
-Mình uống rượu rồi hẹn gặp nàng, mình ôm nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nàng nói nàng đã bỏ hết những gì có liên quan tới mình như bản lưu những lần chat, nhật ký,... vì quan hệ của bọn mình không ai biết và cũng không muốn có ai biết. Mình không hề nghĩ nàng lại tuyệt tình đến thế, thậm chí mình còn nghĩ rằng: nếu mình giết nàng thì cũng không có ai nghi ngờ tới mình.
-Ngày 3 tháng 11. Mình không biết đã vượt qua hai tháng này như thế nào, mỗi ngày mình đều thấy nàng và bạn trai vui vẻ bên nhau, trong lòng mình đau như có dao cắt! Hôm nay là sinh nhật nàng, mình bận rộn suốt cả ngày, rốt cục cũng chọn được quà sinh nhật, thế mà nàng không chịu nhận, lại còn nói không muốn gặp lại mình.
-Ta hận! Tự nhiên mình sinh ra ý nghĩ muốn giết nàng! Nhìn cái cổ thon dài giống thiên nga của nàng, vốn là điểm mình yêu nhất, thì bây giờ mình muốn hủy hoại nó! Mình quyết định rồi, phải hủy hoại nàng!
-Ngày 10 tháng 11. Mình đã chuẩn bị suốt 1 tuần rồi. Nào là quần áo, dao và thám thính được ngày nàng sẽ đi dạo trên phố đi bộ và ngày bạn trai nàng phải về nhà!
Đọc tới đây, Trần Húc hoảng hồn, ngày 10 tháng 11? Lần đầu tiên tên Cắt Cổ xuất hiện là đúng vào ngày này!
Chẳng lẽ...
Đúng lúc này có hai cô gái vừa đi vừa cười đi tới. Thấy Hoắc Hồ đang ngồi chỗ gốc Tùng, một trong hai cô đó cười nói:
-Giáo sư Hoắc! Sao thầy ngồi trầm tư ở đây? Tạo dáng hả?
Thấy Hoắc Hồ không đáp, hai cô gái nhìn nhau, thì thầm "Hôm nay giáo sư Hoắc có gì đó khác thường!", sau đó hai cô bước tới.
Trần Húc nhìn mà giật mình! Vì sau khi hắn đọc nhật ký của Hoắc Hồ thì hiểu được tại sao Hoắc Hồ trở thành biến thái.
Người này vốn là người tốt, nhưng mà người tốt thế này khi tức giận thì rất đáng sợ. Hoắc Hồ cũng thế! Hắn "đầu tư" rất nhiều tình cảm và công sức vào cô gái nọ, sau khi thất tình thì rất hận nàng. Tình cảm của hắn bị dồn nén lâu ngày không có chổ phát tiết nên làm cho lý trí hắn bị vặn vẹo!
Nội dung phần sau của nhật ký Trần Húc chưa đọc, nhưng cũng không cần đọc. Tất cả chứng cớ tìm được đã chứng minh Hoắc Hồ thật sự là tên Cắt Cổ! Hắn tấn công cô gái kia là do hận tình, còn các cô gái bọ tấn công sau này là vì các nàng có nét gì đó giống với cô gái đầu tiên!
Tâm lý người này đã bị méo mó, tàn phá nghiêm trọng! Từ lần đầu tiên ra tay với bạn gái cũ cho thấy, hắn không kích động tấn công nàng ngay mà bỏ ra cả tuần tỉ mỉ lên kế hoạch đã cho thấy điểm này. Hơn nữa, những lần tiếp theo là vì mục đích tìm khoái cảm khi báo thù!
Mà hắn đang bị thiện tâm và ác tâm giằng xe với nhau không ngừng - cái loại này Trần Húc thấy rất nhiều trên sách báo, là một loại tâm thần phân liệt. Lúc hắn đang giãy dụa thì Tiểu Mẫn phát ra Đại Bi Chú, làm hắn tỉnh táo được một lúc, bây giờ hắn đang trong trạng thái rất khác thường, chỉ cần có gì đó kích thích thì sẽ bộc phát, có thể đả thương người!
Trần Húc chậm rãi đi theo hai cô gái nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Hồ.
Hai cô gái kia không hề biết mình đang tới gần nguy hiểm, một cô cười hì hì nói:
-Giáo sư Hoắc, thầy đang làm gì vậy?
Hoắc Hồ vẫn gục đầu, không đáp.
Cô gái còn lại vỗ vỗ vai người kia nói:
-Thôi đừng quấy rầy thầy ấy, chắc thầy đang suy nghĩ gì đó, chúng ta đừng quấy rầy thầy nữa.
Vì thế hai cô cười:
-Giáo sư, chúng em đi trước nha.
Hai cô xoay người rời đi, Trần Húc thở phào một hơi.
Bản tính của phụ nữ là nhiều chuyện, thích 888 nên hai nàng vừa đi vừa nói:
-À, đúng rồi, mình nghe nói hôm qua tên Cắt Cổ lại xuất hiện trên phố đi bộ đó!
Trần Húc vừa nghe thế thì thầm la lên "Không ổn!". Mà đúng lúc này Hoắc Hồ mạnh mẽ ngẩn đầu lên!
Hai cô gái chưa biết nên nói tiếp:
-Ừm, mình có đọc trên mạng, cô gái bị tấn công hôm qua là Cao Hiểu Tiết, cô ấy là tác giả kịch bản game Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên đó!
-Các ngươi nói Cao Hiểu Tiết?
Tiếng của Hoắc Hồ đột ngột vang lên sau lưng, hai nàng quay lại thì thấy hắn đứng lên, vẻ mặt lạnh băng, không có chút biểu cảm.
Một cô cười hỏi:
-Vâng, thầy cũng biết Cao Hiểu Tiết hả?
Đúng lúc này có tiếng người hô lớn:
-Hai người tránh ra mau!
Hai nàng sửng sốt, rồi bị va chạm mạnh mẽ, hai người ngã chúi vào bồn hia hai bên. Trần Húc cầm một cục gạch trong tay vọt tới, người còn chưa tới thì viên gạch đã bay tới, đập trúng đầu Hoắc Hồ, làm đầu hắn chảy máu ròng ròng, cả người lung lay nhưng không ngã.
Hai cô kia hoảng hốt, một người la lên thất thanh:
-Ngươi làm gì vậy? Có ai không? Có người đánh giáo sư Hoắc!!!
Trần Húc vừa tức vừa vội, hai bà tám này bị gì thế? Bất quá hắn cũng biết thanh danh của Hoắc Hồ rất tốt, nếu không có chứng cứ thì không ai dám nghĩ hắn có quan hệ gì tới tên Cắt Cổ.
Lúc này Hoắc Hồ nhìn lên thấy Trần Húc thì sửng sốt:
-Là mày?!
Sau đó hung quang lóe lên trong mắt hắn:
-Sao mày lại biết mà tới đây?!
Trần Húc không trả lời, mà Hoắc Hồ cũng không chờ Trần Húc trả lời, hắn thò tay vào túi lấy ra một con dao sáng loáng!
Trần Húc buồn bực gãi đầu "Chuyện quái gì đây?" vừa nghĩ tới vừa rồi suýt nữa là bọ lộ, tim Trần Húc lại đập mạnh thình thịch. Không biết Tiểu Mẫn nổi cơn gì mà tự nhiên lại phát đoạn nhạc đó, vì thề hắn tức giận gào lên:
-Suýt nữa ngươi hại chết ta rồi, có biết không hả?
Tiểu Mẫn trả lời làm hắn hoảng hồn:
-Vừa rồi tôi làm thế là để cứu ngài đó!
Trần Húc ngạc nhiên, Tiểu Mẫn giải thích, thì ra lúc nãy Tiểu Mẫn đang sao chép dữ liệu, thời gian này nó hoàn toàn không được bật chế độ bảo mật, với lại nó không nằm trên tay Trần Húc, cũng không nhận được mệnh lệnh nên nó tự chuyển sang trạng thái chủ động, khi nghe có người gầm rú đau khổ thì nó tự động phát ra đoạn nhạc trấn an tinh thần.
Đấy là nguyên nhân Tiểu Mẫn đột ngột phát ra âm nhạc. Mà bản nhạc đó là một loại ca khúc tiềm thức, sản phẩm của tương lai, nó có tên là "Đại Bi Chú".
Hiện giờ cũng có rất nhiều chuyên gia tâm lý nghiên cứu về tiềm thức, ví dụ như thôi miên là một trong những ngành đó. Mà sau vài chục năm nữa thì các nghiên cứu về tiềm thức này có đột phá.
Những đột phá này có được là từ phim ảnh và âm nhạc. Có một số chuyên gia đùa bằng cách dựa vào kết quả nghiên cứu để tạo ra những bản nhạc có giai điệu, ca từ lấy từ tôn giáo và nhạc cổ, sau đó họ phát hiện những bản nhạc này khi được phát ra ở tần số nhất định nào đó thì sinh ra hiệu quả thôi miên.
Như bản nhạc ru mà khi làm game, Trần Húc cho phát ra để mọi người ngủ ngon có nguồn gốc từ "Thanh Tâm Phổ Chú", có tác dụng làm người nghe yên ổn tâm thần, giảm bớt căng thẳng, mà trong bản nhạc này có chứa một đoạn tin tức nhắm vào tiềm thức, ra lệnh cho đại não nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, tuy thế nó không hề gây ảnh hưởng gì tới não mà còn có tác dụng thư giãn rất tốt đối với cơ thể và não bộ.
Loại nhạc thế này cần được phát ở tần số đặc biệt mới sinh ra hiệu quả, cho nên chỉ copy nó mà không có thiết bị phát chuyên dụng thì cũng không được. Mà card âm thanh trên các máy tính hiện giờ không thể nào có kỹ thuật cao cấp như thế, nên ngoài Tiểu Mẫn thì các máy tính khác có phát loại nhạc này cũng không có chút xíu tác dụng nào đối với tiềm thức.
Bây giờ Tiểu Mẫn phát bản nhạc này là phiên bản cải biên của Đại Bi Chú. Tôn chỉ của Phật Giáo là giúp người hướng thiện, trong Phật Giáo có rất nhiều bài kinh, kệ mang tới cảm giác từ bi cho người nghe. Sau khi các nhà khoa học phân tích thì phát hiện những bài kinh này có thể thông qua tiềm thức đánh thức những gì tốt đẹp nhất trong lòng mỗi người, làm người ta sinh ra hối hận đối với những sai lầm của mình. Người ta còn dùng bản nhạc này để thẩm vấn hoặc giúp những người phạm tội nhẹ sám hối, có những phạm nhân có ý chí hơi yếu một chút, khi nghe bản nhạc này sẽ tự thừa nhận về những tội lỗi mình đã phạm phải, từ đó thay đổi hoàn toàn. Chính vì có tác dụng này mà ở thời đó có rất ít tội phạm!
Tất nhiên sẽ có người cho rằng việc làm ảnh hưởng tới tiềm thức người khác là xâm phạm nhân quyền nên chính phủ khống chế những bản nhạc tiềm thức và tin tức về nó rất nghiêm khắc!
...
Sau khi copy dữ liệu xong, Tiểu Mẫn liền phân tích, tìm kiếm những từ khóa như "Cắt Cổ" hoặc "Cao Hiểu Tiết", còn Trần Húc thì đeo Tiểu Mẫn lên tay rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Xuống tới dưới lầu, Trần Húc đang lúng túng không biết tìm Hoắc Hồ ở đâu thì nghe hai bà thím vừa đi vừa nói:
-Không biết tiểu Hoắc bị làm sao nữa? Giống như mất hồn vậy, gọi hắn mấy tiếng mà hắn không để ý.
Bà kia thì nói:
-Chắc hắn đang gấp chuyện gì đó, tiểu Hoắc bình thường là người rất tốt mà.
Trần Húc nghe thế thì bay tới:
-Xin chào hai bác, người mà hai vị vừa nói có phải là giáo sư Hoắc Hồ không ạ?
Hai bà thím gật đầu:
-Ừ, mà cháu là ai? Tìm tiểu Hoắc hả? Có chuyện gì không?
Trần Húc trả lời:
-Dạ cháu là học trò của thầy ấy, hôm nay thầy không có đi dạy nên cháu tới thăm xem thầy có sao không?
Nghe thế thì hai thím cười:
-Thì ra là học trò của tiểu Hoắc. Ta biết ngay mà, tiểu Hoắc là người tốt thì chắc chắn là học trò rất mến hắn. Ừm, vừa rồi thấy tiểu Hoắc đi về phía Công Đại, cháu qua đó tìm xem, thấy hắn có bộ dạng như lạc mất hồn vía vậy, mong cho hắn đừng gặp chuyện gì.
Trần Húc cảm ơn rồi vut chạy đi, trong lòng hắn đầy nghi hoặc "Sao một tên biến thái mà hình như có quan hệ rất tốt với mọi người chung quanh?"
Trần Húc đuổi theo một con phố, rốt cục cũng đến cửa Công Đại. Lúc nãy hắn đứng bên ngoài nên không biết Hoắc Hồ đang có bộ dáng gì, ăn mặc ra sao nên hắn đành nhìn chằm chằm xem có người nào trên gáy có dán băng gạc hay có bộ dáng mất hồn hay không.
Thật là may mắn, Trần Húc thấy cách cổng trường không xa là một người đội mũ len, có vẻ mặt như mất hết hồn vía rồi. Có thể khẳng định người này đang mất hồn là vì có khá nhiều người quen biết gật đầu chào hỏi nhưng hắn không hề trả lời, làm những người này cảm thấy ngạc nhiên.
Trần Húc cẩn thận đi theo, vì hắn có bộ dáng sinh viên nên bảo vệ tưởng là sinh viên của trường nên không cản hắn lại.
Người nọ đúng là Hoắc Hồ, vì Trần Húc nghe có người gọi "Giáo sư Hoắc". Trần Húc cảm thấy nếu mình còn tìm sai người thì thật là không có thiên lý, vì hắn nhìn chằm chằm vào gáy người kia, tuy có đội mũ len màu sẫm nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy vết máu lờ mờ trên đó.
Trần Húc cứ bàm theo, người kia thì cứ đi mãi. Cuối cùng hắn đi tới chỗ có hòn giả sơn ở sân sau trường. Thật ra hòn giả sơn này là một vườn hoa, bây giờ là mùa đông, tuy chưa có tuyết nhưng cây cối vẫn héo úa, trụi lũi nên nhìn thế nào cũng không thấy đẹp.
Hoắc Hồ ngồi xuống một tảng đá dưới gốc cây Tùng. Hắn chẳng thèm để ý gió lớn thế nào, cứ ngồi ngây ngốc như thế.
Trần Húc đứng xa xa, núp sau hòn núi giả quan sát, không ngừng xoa xoa tay vì lạnh bởi vì hắn không mang bao tay!
Hai người, một ngồi, một đứng, cứ thế giằng co hơn 10 phút, lúc Trần Húc thấy cả người sắp đông cứng thì đồng hồ trên tay rung lên.
Trần Húc vội chạy ra xa một chút nhưng vẫn có thể thấy Hoắc Hồ, hắn thì thầm hỏi Tiểu Mẫn:
-Có phát hiện gì mới hả?
Tiểu Mẫn trả lời:
-Đúng vậy. Tôi tìm được một tập tin .doc được đặt mật mã, sau khi giải mã tôi phát hiện đó là nhật ký, trong đó có từ khóa.
-Mở ra xem.
Trần Húc nhìn văn bản xuất hiện trên màn hình đồng hồ:
-Hôm nay trên mạng có nhiều trang web đăng tin về một cô gái tên là Cao Hiểu Tiết, cô gái này rất giống nàng! Giống từ ánh mắt đến vẻ rạng rỡ khi tươi cười! Thật sự rất giống!
Trần Húc thấy thế thì kinh ngạc "Cao Hiểu Tiết rất giống một người hả? Giống ai?"
Trần Húc kêu Tiểu Mẫn tìm trong nhật ký xem có thông tin gì liên quan hay không. Rất nhanh, đã có kết quả, đoạn đầu tiên viết:
-Hôm nay mình và nàng chat webcam, thật là một gái xinh đẹp! Mình luôn cho rằng trên mạng không có người đẹp, nhưng không ngờ hôm nay mình may mắn thế, trong ngàn vạn "khủng long" lại gặp được một đóa hoa tươi!
Thấy đoạn này, tuy Trần Húc biết lúc này không phải là lúc để cười nhưng không thể nhịn được nên cười ầm lên. Thật ra trên mạng không thiếu gì mỹ nữ, nhưng nhiều nhất là 888 gì đó rồi thôi, muốn tiến thêm một bước rất khó khăn. Còn không gặp mỹ nữ thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi, đừng oán trách xã hội.
Đoạn kế viết:
-Hôm qua là ngày Cá tháng tư, mình dùng giọng điệu đùa giỡn để tỏ tình, nàng đồng ý rất sảng khoái, nhưng chúng tôi đều biết đó chỉ là nói đùa. Hôm nay gặp nàng trên mạng, mình nói rằng hôm qua mình nói thật, nàng cũng nói mình nói thật. Mình không nghĩ tới chuyện tốt thế này lại xảy ra vì yêu đương qua mạng thật khó tin, nhưng khi mình nhìn lại nhật ký chat thì đã hơn 800 trang thì mình biết là chuyện này không phải là chuyện xúc động nhất thời, nên mình quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ tới thành phố nàng sống.
-Mình thuận lợi trở thành một giáo sư Toán học ở Công Đại, hơn nữa mình còn gặp được nàng. Nàng còn hấp dẫn hơn cả trên webcam, nhưng nàng nói sinh viên và giáo sư mà quan hệ quá thân mật thì người ta sẽ nói xấu, ảnh hưởng không tốt tới cả hai. Nàng là cán bộ sinh viên nên không muốn bị người ta nói xấu...
Trần Húc đọc lướt qua thì thấy tên kia chỉ kể lể hắn tương tư ra sao, nhớ nhung bức rứt thế nào... Trần Húc cũng cảm thấy thương hại hắn, hai người yêu nhau nhưng gặp mặt thì vờ như không quen, chỉ có thể liên lạc qua mạng, chuyện này cũng thật là bi ai... Khó trách tại sao hắn lại trở thành biến thái!
Trong nhật ký có nhắc tới vài lần gặp mặt ít ỏi, mỗi lần đều hẹn dưới gốc Tùng này nên khó trách tại sao hắn lại ngồi kỳ ở đây.
Thế cô gái kia đâu? Kết cục thế nào?
Trần Húc tiếp tục đọc lướt, nhanh chóng tới tháng 9 năm nay.
-Hôm nay nàng muốn chia tay! Nàng nói cho mình biết, nàng đã đi nghỉ hè với bạn trai... sao nàng lại làm thế? Nàng xin lỗi mình?! Mình vì nàng mà tới thành phố này, vì nàng mà chờ đợi hơn một năm! 2 tháng hè không gặp, mình mỗi ngày phải cố gắng vượt qua nỗi nhớ nhung buồn phiền, còn nàng... sao nàng làm thế với mình?!
-Mình uống rượu rồi hẹn gặp nàng, mình ôm nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nàng nói nàng đã bỏ hết những gì có liên quan tới mình như bản lưu những lần chat, nhật ký,... vì quan hệ của bọn mình không ai biết và cũng không muốn có ai biết. Mình không hề nghĩ nàng lại tuyệt tình đến thế, thậm chí mình còn nghĩ rằng: nếu mình giết nàng thì cũng không có ai nghi ngờ tới mình.
-Ngày 3 tháng 11. Mình không biết đã vượt qua hai tháng này như thế nào, mỗi ngày mình đều thấy nàng và bạn trai vui vẻ bên nhau, trong lòng mình đau như có dao cắt! Hôm nay là sinh nhật nàng, mình bận rộn suốt cả ngày, rốt cục cũng chọn được quà sinh nhật, thế mà nàng không chịu nhận, lại còn nói không muốn gặp lại mình.
-Ta hận! Tự nhiên mình sinh ra ý nghĩ muốn giết nàng! Nhìn cái cổ thon dài giống thiên nga của nàng, vốn là điểm mình yêu nhất, thì bây giờ mình muốn hủy hoại nó! Mình quyết định rồi, phải hủy hoại nàng!
-Ngày 10 tháng 11. Mình đã chuẩn bị suốt 1 tuần rồi. Nào là quần áo, dao và thám thính được ngày nàng sẽ đi dạo trên phố đi bộ và ngày bạn trai nàng phải về nhà!
Đọc tới đây, Trần Húc hoảng hồn, ngày 10 tháng 11? Lần đầu tiên tên Cắt Cổ xuất hiện là đúng vào ngày này!
Chẳng lẽ...
Đúng lúc này có hai cô gái vừa đi vừa cười đi tới. Thấy Hoắc Hồ đang ngồi chỗ gốc Tùng, một trong hai cô đó cười nói:
-Giáo sư Hoắc! Sao thầy ngồi trầm tư ở đây? Tạo dáng hả?
Thấy Hoắc Hồ không đáp, hai cô gái nhìn nhau, thì thầm "Hôm nay giáo sư Hoắc có gì đó khác thường!", sau đó hai cô bước tới.
Trần Húc nhìn mà giật mình! Vì sau khi hắn đọc nhật ký của Hoắc Hồ thì hiểu được tại sao Hoắc Hồ trở thành biến thái.
Người này vốn là người tốt, nhưng mà người tốt thế này khi tức giận thì rất đáng sợ. Hoắc Hồ cũng thế! Hắn "đầu tư" rất nhiều tình cảm và công sức vào cô gái nọ, sau khi thất tình thì rất hận nàng. Tình cảm của hắn bị dồn nén lâu ngày không có chổ phát tiết nên làm cho lý trí hắn bị vặn vẹo!
Nội dung phần sau của nhật ký Trần Húc chưa đọc, nhưng cũng không cần đọc. Tất cả chứng cớ tìm được đã chứng minh Hoắc Hồ thật sự là tên Cắt Cổ! Hắn tấn công cô gái kia là do hận tình, còn các cô gái bọ tấn công sau này là vì các nàng có nét gì đó giống với cô gái đầu tiên!
Tâm lý người này đã bị méo mó, tàn phá nghiêm trọng! Từ lần đầu tiên ra tay với bạn gái cũ cho thấy, hắn không kích động tấn công nàng ngay mà bỏ ra cả tuần tỉ mỉ lên kế hoạch đã cho thấy điểm này. Hơn nữa, những lần tiếp theo là vì mục đích tìm khoái cảm khi báo thù!
Mà hắn đang bị thiện tâm và ác tâm giằng xe với nhau không ngừng - cái loại này Trần Húc thấy rất nhiều trên sách báo, là một loại tâm thần phân liệt. Lúc hắn đang giãy dụa thì Tiểu Mẫn phát ra Đại Bi Chú, làm hắn tỉnh táo được một lúc, bây giờ hắn đang trong trạng thái rất khác thường, chỉ cần có gì đó kích thích thì sẽ bộc phát, có thể đả thương người!
Trần Húc chậm rãi đi theo hai cô gái nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Hồ.
Hai cô gái kia không hề biết mình đang tới gần nguy hiểm, một cô cười hì hì nói:
-Giáo sư Hoắc, thầy đang làm gì vậy?
Hoắc Hồ vẫn gục đầu, không đáp.
Cô gái còn lại vỗ vỗ vai người kia nói:
-Thôi đừng quấy rầy thầy ấy, chắc thầy đang suy nghĩ gì đó, chúng ta đừng quấy rầy thầy nữa.
Vì thế hai cô cười:
-Giáo sư, chúng em đi trước nha.
Hai cô xoay người rời đi, Trần Húc thở phào một hơi.
Bản tính của phụ nữ là nhiều chuyện, thích 888 nên hai nàng vừa đi vừa nói:
-À, đúng rồi, mình nghe nói hôm qua tên Cắt Cổ lại xuất hiện trên phố đi bộ đó!
Trần Húc vừa nghe thế thì thầm la lên "Không ổn!". Mà đúng lúc này Hoắc Hồ mạnh mẽ ngẩn đầu lên!
Hai cô gái chưa biết nên nói tiếp:
-Ừm, mình có đọc trên mạng, cô gái bị tấn công hôm qua là Cao Hiểu Tiết, cô ấy là tác giả kịch bản game Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên đó!
-Các ngươi nói Cao Hiểu Tiết?
Tiếng của Hoắc Hồ đột ngột vang lên sau lưng, hai nàng quay lại thì thấy hắn đứng lên, vẻ mặt lạnh băng, không có chút biểu cảm.
Một cô cười hỏi:
-Vâng, thầy cũng biết Cao Hiểu Tiết hả?
Đúng lúc này có tiếng người hô lớn:
-Hai người tránh ra mau!
Hai nàng sửng sốt, rồi bị va chạm mạnh mẽ, hai người ngã chúi vào bồn hia hai bên. Trần Húc cầm một cục gạch trong tay vọt tới, người còn chưa tới thì viên gạch đã bay tới, đập trúng đầu Hoắc Hồ, làm đầu hắn chảy máu ròng ròng, cả người lung lay nhưng không ngã.
Hai cô kia hoảng hốt, một người la lên thất thanh:
-Ngươi làm gì vậy? Có ai không? Có người đánh giáo sư Hoắc!!!
Trần Húc vừa tức vừa vội, hai bà tám này bị gì thế? Bất quá hắn cũng biết thanh danh của Hoắc Hồ rất tốt, nếu không có chứng cứ thì không ai dám nghĩ hắn có quan hệ gì tới tên Cắt Cổ.
Lúc này Hoắc Hồ nhìn lên thấy Trần Húc thì sửng sốt:
-Là mày?!
Sau đó hung quang lóe lên trong mắt hắn:
-Sao mày lại biết mà tới đây?!
Trần Húc không trả lời, mà Hoắc Hồ cũng không chờ Trần Húc trả lời, hắn thò tay vào túi lấy ra một con dao sáng loáng!
/132
|