Điền Hổ suy nghĩ cân nhắc một hồi lâu, muốn mở miệng nói rồi lại kìm lại, hắn thở dài:
- Ta không quản được chuyện phức tạp như vậy, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết
"Biết cái gì?" Triệu Tử Văn chợt cảm thấy nao nao. Điền Hổ dường như biết cái gì đó. Trong lòng Triệu Tử Văn chợt cảm thấy lo lắng, bất an. Hắn hỏi:
- Quan trên có nhắn gì cho ta không?
Điền Hổ gật đầu nói:
- Quan trên hy vọng ngươi tiếp tục che giấu thân phận tướng quân, hy vọng ngươi có thể làm tể tướng Kinh quốc.
Mắt Triệu Tử Văn chợt sáng ngời, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đúng như ta đã nghĩ?
Điền Hổ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Tử Văn, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Kinh quốc thiếu binh thiếu tướng, nhưng lại cố tình không tiết lộ thân phận Triệu tướng quân, người giữa ngàn quân lấy đầu tướng địch, nhất định có gì đó bí ẩn!.
- Thượng cấp có mục đích gì? Muốn ta nắm quyền thế?
Triệu Tử Văn nghiêm nghị, sắc mặt trầm trọng nói
Điền Hổ lắc đầu:
- Thượng cấp chỉ là nhìn trúng tài học của ngươi, hy vọng ngươi có thể phò tá đất nước!
- Phò tá cái rắm!
Triệu Tử Văn đạp một cước lên mặt tuyết, nổi giận:
- Một thư đồng nho nhỏ như ta, phò tá đất nước? Đây là trò cười lớn nhất mà Triệu Tử Văn ta được biết.
- Triệu huynh, ngàn vạn lần không nên nói những câu đại nghịch bất đạo như vậy.
Điền Hổ không hiểu tại sao Triệu Tử Văn lại tức giận như vậy, hắn vội vàng xua tay ngăn lại.
"Khốn kiếp!" Triệu Tử Văn cảm thấy thật uất ức, cho đến giờ hắn hoàn toàn bị người ta đùa giỡn xoay vòng. Hắn bình tĩnh nhìn Điền Hổ:
- Ta đoán rằng, có cái gì đó ta không nên thấy, không nên biết phải không?
- Sao ngươi biết?
Những lời này như nhát dao đâm thẳng vào cột sống của Điền Hổ, hắn kinh ngạc bật thốt.
Quả đúng như vậy, Triệu Tử Văn lạnh lùng cười:
- Ta đoán thêm một lần nữa, cái đó hẳn ta đã thấy.
- Hạ Hổ, phu nhân gọi ngươi.
Triệu Tử Văn chưa nói dứt câu, chợt nghe thấy tiếng nha hoàn hô.
Điền Hổ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy về phía nha hoàn. Trong lòng hắn quả thực rất kiêng kị tên thư đồng này, hi vọng hắn mới chỉ phán đoán mà thôi, nếu nói thêm một lúc, không khéo toàn bộ bí mật của Hạ phủ sẽ bại lộ.
- Ối!
Điền Hổ chạy chưa tới mười bước, liền vấp vào tuyết ngã lăn ra
- Ha ha….
Triệu Tử Văn cười:
- Báo ứng. Thật đúng là báo ứng!
Điền Hổ căm giận bò dậy, đạp vào đống tuyết rồi trừng mắt liếc Triệu Tử Văn, sau đó chạy về phía nha hoàn.
Triệu Tử Văn cười vài tiếng, rồi lại nghiêm mặt nhìn tuyết rơi tứ phía, nhiều bông tuyết vương lại trên mái tóc dài của hắn, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào đầu óc hắn. Cuộc chiến ngày mai…. Triệu Tử Văn cũng không biết mình đối với Dư Tư Lăng như thế nào, đối với "thân nhân" thứ nhất trên thế giới này của hắn như thế nào!! Triệu Tử Văn dường như hận nàng thấu xương, nhưng thủy chung hắn không thể quên được nàng.
Đêm tối lạnh lẽo, bông tuyết bay múa đầy trời. Tây Hồ lúc này đã sớm bị tuyết phủ dày, khung cảnh trắng xóa như thế giới đồng thoại, mặt nước Tây Hồ đã đóng lại thành một lớp băng dày. Vào thời cổ đại, mùa đông có cái lạnh kinh người, cũng là lần đầu tiên Triệu Tử Văn cảm thụ cái lạnh tại Hàng Châu.
Hắn đứng dưới gốc dương liễu cạnh bờ Tây Hồ. Cành cây liễu bị tuyết đè trĩu xuống, loáng thoáng đụng cả vào mái tóc Triệu Tử Văn.
Một buổi tối, cũng vào thời gian này, cũng thời điểm này, hắn đã bị Dư Tư Lăng sỉ nhục. Triệu Tử Văn lưng đeo Hổ Đầu Thương, ngạo nghễ đứng trong gió tuyết, gió tuyết lạnh lẽo thổi bay mái tóc dài đen nhánh của hắn, con mắt thâm thúy nhìn ra phương xa. Nhìn hắn như một bức tượng chiến thần vô địch, đang ngạo nghễ đứng thẳng giữa đất trời.
Gió động, tâm động! Nếu là bình thường Triệu Tử Văn khẳng định sẽ nói vài câu hài hước, nhưng hôm nay chỉ còn lại hình bóng Triệu tướng quân, uy mãnh, lẫm liệt. Hắn nhìn tuyết bay mịt mờ trên mặt Tây Hồ, lẳng lặng đứng trong tuyết như muốn hòa làm một với tuyết trắng đang tung bay đầy trời.
- Xoạt, xoạt!
Dư Tư Lăng nhẹ đạp tuyết trắng, đi về phía Tây Hồ, nhìn bóng dáng ngạo nghễ đứng dưới tuyết kia, trong lòng nàng chợt thấy đau xót vạn phần.
Dư Tư Lăng nhìn bóng dáng khôi vĩ, lưng đeo ngân thương, uy phong kia mà cảm thấy si mê, lại cảm thấy thống khổ. Nàng nhẹ nhàng đi về phía Triệu Tử Văn, hạ giọng:
- Tử Văn.
Triệu Tử Văn nao nao một lúc, rồi chậm rãi quay đầu lại. Hôm nay Dư Tư Lăng mặc một bộ quần áo vàng nhạt, trên vai áo còn đọng một lớp tuyết, nhưng tất cả không thể che khuất dáng người uyển chuyển dịu dàng của nàng, nhất là đôi chân dài thẳng tắp kia. Nếu như phải so sánh, hẳn phải so nàng với siêu cấp người mẫu mới đúng. Nhưng lúc này, Triệu Tử Văn không còn nhìn thấy những thứ này. Hắn nói với Dư Tư Lăng:
- Dư tiểu thư, ngươi cũng rất đúng giờ.
Dư Tư Lăng cúi khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm:
- Hạ Văn, chúng ta thật sự phải đánh một trận này sao?
Triệu Tử Văn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn với Dư Tư Lăng kết oán quá sâu. Hôm nay, sau trận chiến này dù kết quả thế nào, cũng sẽ không ai nợ ai. Triệu Tử Văn nói:
- Trận chiến hôm nay, mặc kệ ai thắng ai thua, ân oán của chúng ta từ nay chấm dứt. Sau trận chiến này, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.
Dư Tư Lăng đau khổ nhìn bụng mình, hạ giọng:
- Tử Văn, muội biết huynh sẽ không quên muội. Muội cũng sẽ vĩnh viễn không quên huynh.
Triệu Tử Văn trầm mặc không nói. Thân hình kiều diễm kia, hắn chưa từng quên. Nhưng hắn không cách nào đón nhận Dư Tư Lăng, giữa bọn họ quả thực có quá nhiều ngăn cách. Nguồn: http://truyenyy.com
- Tử Văn, động thủ đi.
Dư Tư Lăng nói
"Nàng không phải vẫn không muốn đánh sao? Sao lại đột nhiên chủ động yêu cầu động thủ?" Triệu Tử Văn cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng hắn và Dư Tư Lăng tránh không khỏi trận chiến này, cũng không cần nghĩ nhiều, không cần biết ai là người đề xuất.
Ai đeo chuông thì người đó cởi, Dư Tư Lăng biết những khúc mắc trong lòng Triệu Tử Văn và nàng bắt buộc phải nhận lời khiêu chiến này.
Bông tuyết đầy trời phủ xuốn hai người, mọi quá khứ ngày xưa chợt hiện lên trong lòng hai người. Xung đột ở chợ, tranh luận ở trà lâu, nhục nhã ở Tây Hồ, cho tới cái đêm đầy hương diễm kia. Dư Tư Lăng nhớ lại tất cả, nhớ lại mọi chuyện. Nàng như yêu, như hận. Đôi mắt đẹp của nàng lúc này đã không còn tên người xấu trước kia. Trong đôi mắt ấy chỉ còn một mảnh bi ai.
"Vì sao ánh mắt của nàng lại như vậy?!" Triệu Tử Văn cảm thấy rất kỳ quái, "nó như ánh mắt của một thiếu phụ ai oán. Ta mới là người phải ai oán chứ nàng ai oán cái gì?"
- Vì sao ngươi không mang kiếm?
Triệu Tử Văn lạnh nhạt hỏi.
Dư Tư Lăng lắc đầu:
- Muội không dùng kiếm.
- Ta không quản được chuyện phức tạp như vậy, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết
"Biết cái gì?" Triệu Tử Văn chợt cảm thấy nao nao. Điền Hổ dường như biết cái gì đó. Trong lòng Triệu Tử Văn chợt cảm thấy lo lắng, bất an. Hắn hỏi:
- Quan trên có nhắn gì cho ta không?
Điền Hổ gật đầu nói:
- Quan trên hy vọng ngươi tiếp tục che giấu thân phận tướng quân, hy vọng ngươi có thể làm tể tướng Kinh quốc.
Mắt Triệu Tử Văn chợt sáng ngời, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ đúng như ta đã nghĩ?
Điền Hổ thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Tử Văn, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Kinh quốc thiếu binh thiếu tướng, nhưng lại cố tình không tiết lộ thân phận Triệu tướng quân, người giữa ngàn quân lấy đầu tướng địch, nhất định có gì đó bí ẩn!.
- Thượng cấp có mục đích gì? Muốn ta nắm quyền thế?
Triệu Tử Văn nghiêm nghị, sắc mặt trầm trọng nói
Điền Hổ lắc đầu:
- Thượng cấp chỉ là nhìn trúng tài học của ngươi, hy vọng ngươi có thể phò tá đất nước!
- Phò tá cái rắm!
Triệu Tử Văn đạp một cước lên mặt tuyết, nổi giận:
- Một thư đồng nho nhỏ như ta, phò tá đất nước? Đây là trò cười lớn nhất mà Triệu Tử Văn ta được biết.
- Triệu huynh, ngàn vạn lần không nên nói những câu đại nghịch bất đạo như vậy.
Điền Hổ không hiểu tại sao Triệu Tử Văn lại tức giận như vậy, hắn vội vàng xua tay ngăn lại.
"Khốn kiếp!" Triệu Tử Văn cảm thấy thật uất ức, cho đến giờ hắn hoàn toàn bị người ta đùa giỡn xoay vòng. Hắn bình tĩnh nhìn Điền Hổ:
- Ta đoán rằng, có cái gì đó ta không nên thấy, không nên biết phải không?
- Sao ngươi biết?
Những lời này như nhát dao đâm thẳng vào cột sống của Điền Hổ, hắn kinh ngạc bật thốt.
Quả đúng như vậy, Triệu Tử Văn lạnh lùng cười:
- Ta đoán thêm một lần nữa, cái đó hẳn ta đã thấy.
- Hạ Hổ, phu nhân gọi ngươi.
Triệu Tử Văn chưa nói dứt câu, chợt nghe thấy tiếng nha hoàn hô.
Điền Hổ như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chạy về phía nha hoàn. Trong lòng hắn quả thực rất kiêng kị tên thư đồng này, hi vọng hắn mới chỉ phán đoán mà thôi, nếu nói thêm một lúc, không khéo toàn bộ bí mật của Hạ phủ sẽ bại lộ.
- Ối!
Điền Hổ chạy chưa tới mười bước, liền vấp vào tuyết ngã lăn ra
- Ha ha….
Triệu Tử Văn cười:
- Báo ứng. Thật đúng là báo ứng!
Điền Hổ căm giận bò dậy, đạp vào đống tuyết rồi trừng mắt liếc Triệu Tử Văn, sau đó chạy về phía nha hoàn.
Triệu Tử Văn cười vài tiếng, rồi lại nghiêm mặt nhìn tuyết rơi tứ phía, nhiều bông tuyết vương lại trên mái tóc dài của hắn, hơi lạnh nhè nhẹ thấm vào đầu óc hắn. Cuộc chiến ngày mai…. Triệu Tử Văn cũng không biết mình đối với Dư Tư Lăng như thế nào, đối với "thân nhân" thứ nhất trên thế giới này của hắn như thế nào!! Triệu Tử Văn dường như hận nàng thấu xương, nhưng thủy chung hắn không thể quên được nàng.
Đêm tối lạnh lẽo, bông tuyết bay múa đầy trời. Tây Hồ lúc này đã sớm bị tuyết phủ dày, khung cảnh trắng xóa như thế giới đồng thoại, mặt nước Tây Hồ đã đóng lại thành một lớp băng dày. Vào thời cổ đại, mùa đông có cái lạnh kinh người, cũng là lần đầu tiên Triệu Tử Văn cảm thụ cái lạnh tại Hàng Châu.
Hắn đứng dưới gốc dương liễu cạnh bờ Tây Hồ. Cành cây liễu bị tuyết đè trĩu xuống, loáng thoáng đụng cả vào mái tóc Triệu Tử Văn.
Một buổi tối, cũng vào thời gian này, cũng thời điểm này, hắn đã bị Dư Tư Lăng sỉ nhục. Triệu Tử Văn lưng đeo Hổ Đầu Thương, ngạo nghễ đứng trong gió tuyết, gió tuyết lạnh lẽo thổi bay mái tóc dài đen nhánh của hắn, con mắt thâm thúy nhìn ra phương xa. Nhìn hắn như một bức tượng chiến thần vô địch, đang ngạo nghễ đứng thẳng giữa đất trời.
Gió động, tâm động! Nếu là bình thường Triệu Tử Văn khẳng định sẽ nói vài câu hài hước, nhưng hôm nay chỉ còn lại hình bóng Triệu tướng quân, uy mãnh, lẫm liệt. Hắn nhìn tuyết bay mịt mờ trên mặt Tây Hồ, lẳng lặng đứng trong tuyết như muốn hòa làm một với tuyết trắng đang tung bay đầy trời.
- Xoạt, xoạt!
Dư Tư Lăng nhẹ đạp tuyết trắng, đi về phía Tây Hồ, nhìn bóng dáng ngạo nghễ đứng dưới tuyết kia, trong lòng nàng chợt thấy đau xót vạn phần.
Dư Tư Lăng nhìn bóng dáng khôi vĩ, lưng đeo ngân thương, uy phong kia mà cảm thấy si mê, lại cảm thấy thống khổ. Nàng nhẹ nhàng đi về phía Triệu Tử Văn, hạ giọng:
- Tử Văn.
Triệu Tử Văn nao nao một lúc, rồi chậm rãi quay đầu lại. Hôm nay Dư Tư Lăng mặc một bộ quần áo vàng nhạt, trên vai áo còn đọng một lớp tuyết, nhưng tất cả không thể che khuất dáng người uyển chuyển dịu dàng của nàng, nhất là đôi chân dài thẳng tắp kia. Nếu như phải so sánh, hẳn phải so nàng với siêu cấp người mẫu mới đúng. Nhưng lúc này, Triệu Tử Văn không còn nhìn thấy những thứ này. Hắn nói với Dư Tư Lăng:
- Dư tiểu thư, ngươi cũng rất đúng giờ.
Dư Tư Lăng cúi khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm:
- Hạ Văn, chúng ta thật sự phải đánh một trận này sao?
Triệu Tử Văn không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn với Dư Tư Lăng kết oán quá sâu. Hôm nay, sau trận chiến này dù kết quả thế nào, cũng sẽ không ai nợ ai. Triệu Tử Văn nói:
- Trận chiến hôm nay, mặc kệ ai thắng ai thua, ân oán của chúng ta từ nay chấm dứt. Sau trận chiến này, ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta.
Dư Tư Lăng đau khổ nhìn bụng mình, hạ giọng:
- Tử Văn, muội biết huynh sẽ không quên muội. Muội cũng sẽ vĩnh viễn không quên huynh.
Triệu Tử Văn trầm mặc không nói. Thân hình kiều diễm kia, hắn chưa từng quên. Nhưng hắn không cách nào đón nhận Dư Tư Lăng, giữa bọn họ quả thực có quá nhiều ngăn cách. Nguồn: http://truyenyy.com
- Tử Văn, động thủ đi.
Dư Tư Lăng nói
"Nàng không phải vẫn không muốn đánh sao? Sao lại đột nhiên chủ động yêu cầu động thủ?" Triệu Tử Văn cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng hắn và Dư Tư Lăng tránh không khỏi trận chiến này, cũng không cần nghĩ nhiều, không cần biết ai là người đề xuất.
Ai đeo chuông thì người đó cởi, Dư Tư Lăng biết những khúc mắc trong lòng Triệu Tử Văn và nàng bắt buộc phải nhận lời khiêu chiến này.
Bông tuyết đầy trời phủ xuốn hai người, mọi quá khứ ngày xưa chợt hiện lên trong lòng hai người. Xung đột ở chợ, tranh luận ở trà lâu, nhục nhã ở Tây Hồ, cho tới cái đêm đầy hương diễm kia. Dư Tư Lăng nhớ lại tất cả, nhớ lại mọi chuyện. Nàng như yêu, như hận. Đôi mắt đẹp của nàng lúc này đã không còn tên người xấu trước kia. Trong đôi mắt ấy chỉ còn một mảnh bi ai.
"Vì sao ánh mắt của nàng lại như vậy?!" Triệu Tử Văn cảm thấy rất kỳ quái, "nó như ánh mắt của một thiếu phụ ai oán. Ta mới là người phải ai oán chứ nàng ai oán cái gì?"
- Vì sao ngươi không mang kiếm?
Triệu Tử Văn lạnh nhạt hỏi.
Dư Tư Lăng lắc đầu:
- Muội không dùng kiếm.
/424
|