- Lão đầu nhi (ông già), ông nói đánh thắng ông, ông sẽ tha thứ cho Đại tiểu thư sao? Hiện tại ta muốn đánh với ông ba ngày ba đêm, cho đến khi đánh thắng ông mới thôi!
Triệu Tử Văn nắm chặt tay nói.
Đại tiểu thư kéo ống tay áo Triệu Tử Văn, nhẹ nhàng nói:
- Tử Văn, không được đả thương phụ thân ta!
Đột nhiên, Đại tiểu thư quỳ phịch xuống đất, nước mắt rơi lã chã, nức nở nói:
- Cha, hôm qua là nữ nhi không đúng, là nữ nhi hại cha mất mặt. Cha muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được, miễn là không đuổi nữ nhi đi.
- Thôi thôi…
Hạ tướng quân thấy Đại tiểu thư khóc tới mức sắp hôn mê, trong lòng mềm nhũn. Vừa rồi ông cũng đã nghe Triệu Tử Văn nói chuyện cả buổi, cũng biết mình đã đến tuổi già, nếu đánh nhau với Triệu tướng quân đang tuổi sung mãn, quả thật là ăn no rửng mỡ, bèn thở dài một hơi thật sâu, nói:
- Tình Nhi, con chờ ở phòng của mẹ con. Ta và Triệu tướng quân có chút việc muốn nói. Con đi đi.
- Cha, cha tha thứ cho nữ nhi sao?
Đại tiểu thư vui quá lại bật khóc, ngạc nhiên vui mừng nói.
Hạ tướng quân nói:
- Giữa cha con làm gì có oán cừu nào không giải được chứ. Ta và Triệu tướng quân có chuyện quan trọng cần nói. Con mau đi đi.
"Nếu ta không nói ra thân phận, lão gia hỏa này sẽ tha thứ cho Đại tiểu thư nhanh như vậy sao?" Triệu Tử Văn căm giận lườm lão một cái, thật đúng là kẻ gió chiều nào che chiều đó.
- Đừng cho ta là kẻ tiểu nhân tâm khẩu bất nhất. Nếu ngươi là Triệu tướng quân, vậy thân phận của ngươi không bôi nhọ con gái ta, lại có tình thâm với con gái ta, hơn nữa con gái ta cũng vì ngươi mà tự cầm dao găm liều chết không lập gia đình. Các ngươi yêu nhau thật tình, ta còn lý do gì để ngăn cản?
Hạ tướng quân khẽ cười nói.
- Cha… con…
Đại tiểu thư vô cùng cảm động, đôi mắt đẹp lại ngập nước, nức nở nói.
- Khóc sướt mướt thế này còn ra cái thể thống gì nữa.
Hạ tướng quân xua tay nói:
- Mẹ đang lo lắng cho con, con khẩn trương vào đi.
Cáo già, Triệu Tử Văn thầm mắng Hạ tướng quân, tuy nhiên bề ngoài cười nói;
- Hạ tướng quân, vừa rồi đã đắc tội, mong được thứ tội.
Đại tiểu thư gật gật đầu, nhưng nàng vẫn không muốn rời khỏi Triệu Tử Văn. Trước mặt phụ thân, nàng không dám nói lời tâm tình, chỉ ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn tên xấu xa đó đắm đuối, thật sự đầy tình thâm ẩn sâu trong đôi mắt dù không cần nói lời nào. Tiếp đó, Đại tiểu thư khó khăn bước đi.
- Chàng là kẻ xấu xa. Chàng là Triệu tướng quân khi nào? Sao không nói cho ta biết?
Khi đi ngang qua người Triệu Tử Văn, đột nhiên Đại tiểu thư biến sắc mặt, véo mạnh vào eo hắn, giận dỗi nói.
Đại tiểu thư biết chiêu này từ khi nào thế? Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười khổ, thấy Đại tiểu thư đã đi xa liền nghiêm mặt nói:
- Hạ tướng quân, có chuyện gì xin mời nói.
- Rốt cuộc vì sao ngươi tới Hạ phủ?
Hạ tướng quân nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người mới hạ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Hạ tướng quân, hẳn là ông biết rõ hơn ta chứ.
Hạ tướng quân do dự nửa ngày, ông cũng không dám xác định vì sao Triệu tướng quân này lại tới Hạ phủ làm một thư đồng nho nhỏ, thật lâu sau mới nói:
- Là vì một người?
Triệu Tử Văn gật gật đầu nói:
- Là Tần Quán,Tần đại nhân bảo ta tới Hạ phủ xác nhận một người!
- Tần Quán, hóa ra là hắn, xem ra Hoàng thượng đã biết bí mật này
Hạ tướng quân thở dài thật sâu:
- Vốn tưởng rằng bí mật này sẽ vĩnh viễn như đá chìm đáy biển, không ngờ vẫn bị phát hiện.
- Ta muốn biết Hạ Bình rốt cuộc có thân phận ra sao? Không biết Hạ tướng quân có thể nói cho ta biết hay không?
Triệu Tử Văn hiểu được chuyện này có lẽ là do một tay Hạ tướng quân khống chế, nếu không Hoàng Thượng sao lại không biết, còn phải phái Tần Quán và Điền Hổ đi tới Hàng Châu điều tra, cho nên Hạ tướng quân phải là người biết rõ bí mật này nhất.
Hạ tướng quân trầm tư sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Hạ Bình là… con gái của vị ở trên kia với một ca kỹ. Lúc trước Thái hậu phát giác, sợ ảnh hưởng tới danh dự hoàng gia và thanh danh của vị ở trên kia, nghiêm lệnh cho ta đuổi tận giết tuyệt hai mẹ con này. Khi ta bắt được họ, vừa lúc mẫu thân của Hạ Bình bị bệnh nhưng không có tiền chữa bệnh nên rất nguy kịch, trước khi chết mới cầu ta tha cho con gái mới đầy tuổi của nàng. Lúc ấy ta thấy đứa bé mới đầy tuổi nên không đành lòng, liền tìm một đứa bé gái chết non mang tới báo cáo kết quả với Thái hậu. Kể từ đó Hạ Bình lớn lên, làm thư đồng trong Hạ phủ của ta. Vốn tưởng rằng có thể lừa dối, không ngờ bộ dạng của Hạ Bình càng ngày càng giống mẫu thân. Ta nghĩ chính vì vậy mới có thể bị phát hiện.
Câu chuyện này nghe có vẻ rất đơn giản nhưng thực tế lại rất phức tạp. Bởi vì Triệu Tử Văn căn bản không biết rốt cục Hoàng đế muốn làm gì Hạ Bình bây giờ. Dù nói gì thì Hạ Bình cũng mang dòng máu hoàng gia, cũng coi như công chúa Đại Kinh. Nhưng nói đến cùng, nàng vẫn là do ca kỹ sinh ra, quan niệm phong kiến của hoàng gia sao có thể để Hạ Bình sống trên đời này được. Chuyện này liên quan tới rất nhiều xung đột mâu thuẫn, thật sự rất khó xử. Khi Triệu Tử Văn phát hiện bí mật này, căn bản không kinh ngạc mấy mà chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn là một phò mã danh bất chính ngôn không thuận, hiện tại không chỉ phải bảo vệ Hạ Bình, lại phải trợ giúp Bát Hoàng tử. Việc này không chỉ cố hết sức mà có thể làm được.
Hạ tướng quân thấy Triệu Tử Văn cau mày, dường như căn bản không biết việc này, xem ra Hoàng thượng thực sự không nói bí mật này cho hắn. Hạ tướng quân lo lắng nói:
- Đối với chuyện của Hạ Bình, không biết Hoàng thượng tính toán thế nào?
- Hoàng thượng hy vọng có thể có người bảo hộ Hạ Bình không bị thương tổn, cho nên mới quyết định để ta làm Tể tướng, sau khi có được quyền thế thì sẽ bảo hộ cho Hạ Bình được an toàn…
Triệu Tử Văn nói lại ý tứ của Hoàng đế cho Hạ tướng quân.
Hạ tướng quân gật gật đầu nói:
- Hoàng thượng không đành lòng sát hại cốt nhục của mình, cho ngươi làm Tể tướng, còn không bằng để ngươi làm tướng quân. Tuy nhiên làm tướng quân sao có thể suốt ngày có nữ tử đi theo. Tình trạng hiện giờ cũng đành phải như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sau khi Triệu Tử Văn và vị nhạc phụ tương lai giải quyết xong mâu thuẫn, liền nói chuyện rất nhiều. Dù sao hai người đều là tướng quân, có rất nhiều điểm chung. Tuy nhiên khi nhạc phụ hỏi hắn học quyền pháp ở đâu, Triệu Tử Văn liền đau đầu không trả lời được. Nhưng Triệu Tử Văn cảm thấy thân phận của Lý chưởng quỹ rất không đơn giản, tốt nhất là không nên nói nhiều với người khác về chuyện của ông ta, liền ấp úng lảng tránh.
- Mùng bảy này, ngươi và Văn Đăng sẽ lên kinh đô.
Hạ tướng quân nói.
Triệu Tử Văn sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Nhanh như vậy à?
Hạ tướng quân cười nói:
- Hàn Lâm Viện sẽ khai giảng vào mùng mười, ta và Hàn Lâm Học Sĩ đã nói chuyện, để Văn Đăng đi thi nên phải tới đó học tập một phen, ứng đối cho tốt với cuộc thi sắp tới. Không phải ngươi cũng muốn lên kinh sao? Vừa lúc đi cùng với Văn Đăng, thuận tiện cũng mang Tình Nhi đi theo.
Triệu Tử Văn nắm chặt tay nói.
Đại tiểu thư kéo ống tay áo Triệu Tử Văn, nhẹ nhàng nói:
- Tử Văn, không được đả thương phụ thân ta!
Đột nhiên, Đại tiểu thư quỳ phịch xuống đất, nước mắt rơi lã chã, nức nở nói:
- Cha, hôm qua là nữ nhi không đúng, là nữ nhi hại cha mất mặt. Cha muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được, miễn là không đuổi nữ nhi đi.
- Thôi thôi…
Hạ tướng quân thấy Đại tiểu thư khóc tới mức sắp hôn mê, trong lòng mềm nhũn. Vừa rồi ông cũng đã nghe Triệu Tử Văn nói chuyện cả buổi, cũng biết mình đã đến tuổi già, nếu đánh nhau với Triệu tướng quân đang tuổi sung mãn, quả thật là ăn no rửng mỡ, bèn thở dài một hơi thật sâu, nói:
- Tình Nhi, con chờ ở phòng của mẹ con. Ta và Triệu tướng quân có chút việc muốn nói. Con đi đi.
- Cha, cha tha thứ cho nữ nhi sao?
Đại tiểu thư vui quá lại bật khóc, ngạc nhiên vui mừng nói.
Hạ tướng quân nói:
- Giữa cha con làm gì có oán cừu nào không giải được chứ. Ta và Triệu tướng quân có chuyện quan trọng cần nói. Con mau đi đi.
"Nếu ta không nói ra thân phận, lão gia hỏa này sẽ tha thứ cho Đại tiểu thư nhanh như vậy sao?" Triệu Tử Văn căm giận lườm lão một cái, thật đúng là kẻ gió chiều nào che chiều đó.
- Đừng cho ta là kẻ tiểu nhân tâm khẩu bất nhất. Nếu ngươi là Triệu tướng quân, vậy thân phận của ngươi không bôi nhọ con gái ta, lại có tình thâm với con gái ta, hơn nữa con gái ta cũng vì ngươi mà tự cầm dao găm liều chết không lập gia đình. Các ngươi yêu nhau thật tình, ta còn lý do gì để ngăn cản?
Hạ tướng quân khẽ cười nói.
- Cha… con…
Đại tiểu thư vô cùng cảm động, đôi mắt đẹp lại ngập nước, nức nở nói.
- Khóc sướt mướt thế này còn ra cái thể thống gì nữa.
Hạ tướng quân xua tay nói:
- Mẹ đang lo lắng cho con, con khẩn trương vào đi.
Cáo già, Triệu Tử Văn thầm mắng Hạ tướng quân, tuy nhiên bề ngoài cười nói;
- Hạ tướng quân, vừa rồi đã đắc tội, mong được thứ tội.
Đại tiểu thư gật gật đầu, nhưng nàng vẫn không muốn rời khỏi Triệu Tử Văn. Trước mặt phụ thân, nàng không dám nói lời tâm tình, chỉ ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn tên xấu xa đó đắm đuối, thật sự đầy tình thâm ẩn sâu trong đôi mắt dù không cần nói lời nào. Tiếp đó, Đại tiểu thư khó khăn bước đi.
- Chàng là kẻ xấu xa. Chàng là Triệu tướng quân khi nào? Sao không nói cho ta biết?
Khi đi ngang qua người Triệu Tử Văn, đột nhiên Đại tiểu thư biến sắc mặt, véo mạnh vào eo hắn, giận dỗi nói.
Đại tiểu thư biết chiêu này từ khi nào thế? Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười khổ, thấy Đại tiểu thư đã đi xa liền nghiêm mặt nói:
- Hạ tướng quân, có chuyện gì xin mời nói.
- Rốt cuộc vì sao ngươi tới Hạ phủ?
Hạ tướng quân nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người mới hạ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Hạ tướng quân, hẳn là ông biết rõ hơn ta chứ.
Hạ tướng quân do dự nửa ngày, ông cũng không dám xác định vì sao Triệu tướng quân này lại tới Hạ phủ làm một thư đồng nho nhỏ, thật lâu sau mới nói:
- Là vì một người?
Triệu Tử Văn gật gật đầu nói:
- Là Tần Quán,Tần đại nhân bảo ta tới Hạ phủ xác nhận một người!
- Tần Quán, hóa ra là hắn, xem ra Hoàng thượng đã biết bí mật này
Hạ tướng quân thở dài thật sâu:
- Vốn tưởng rằng bí mật này sẽ vĩnh viễn như đá chìm đáy biển, không ngờ vẫn bị phát hiện.
- Ta muốn biết Hạ Bình rốt cuộc có thân phận ra sao? Không biết Hạ tướng quân có thể nói cho ta biết hay không?
Triệu Tử Văn hiểu được chuyện này có lẽ là do một tay Hạ tướng quân khống chế, nếu không Hoàng Thượng sao lại không biết, còn phải phái Tần Quán và Điền Hổ đi tới Hàng Châu điều tra, cho nên Hạ tướng quân phải là người biết rõ bí mật này nhất.
Hạ tướng quân trầm tư sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Hạ Bình là… con gái của vị ở trên kia với một ca kỹ. Lúc trước Thái hậu phát giác, sợ ảnh hưởng tới danh dự hoàng gia và thanh danh của vị ở trên kia, nghiêm lệnh cho ta đuổi tận giết tuyệt hai mẹ con này. Khi ta bắt được họ, vừa lúc mẫu thân của Hạ Bình bị bệnh nhưng không có tiền chữa bệnh nên rất nguy kịch, trước khi chết mới cầu ta tha cho con gái mới đầy tuổi của nàng. Lúc ấy ta thấy đứa bé mới đầy tuổi nên không đành lòng, liền tìm một đứa bé gái chết non mang tới báo cáo kết quả với Thái hậu. Kể từ đó Hạ Bình lớn lên, làm thư đồng trong Hạ phủ của ta. Vốn tưởng rằng có thể lừa dối, không ngờ bộ dạng của Hạ Bình càng ngày càng giống mẫu thân. Ta nghĩ chính vì vậy mới có thể bị phát hiện.
Câu chuyện này nghe có vẻ rất đơn giản nhưng thực tế lại rất phức tạp. Bởi vì Triệu Tử Văn căn bản không biết rốt cục Hoàng đế muốn làm gì Hạ Bình bây giờ. Dù nói gì thì Hạ Bình cũng mang dòng máu hoàng gia, cũng coi như công chúa Đại Kinh. Nhưng nói đến cùng, nàng vẫn là do ca kỹ sinh ra, quan niệm phong kiến của hoàng gia sao có thể để Hạ Bình sống trên đời này được. Chuyện này liên quan tới rất nhiều xung đột mâu thuẫn, thật sự rất khó xử. Khi Triệu Tử Văn phát hiện bí mật này, căn bản không kinh ngạc mấy mà chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn là một phò mã danh bất chính ngôn không thuận, hiện tại không chỉ phải bảo vệ Hạ Bình, lại phải trợ giúp Bát Hoàng tử. Việc này không chỉ cố hết sức mà có thể làm được.
Hạ tướng quân thấy Triệu Tử Văn cau mày, dường như căn bản không biết việc này, xem ra Hoàng thượng thực sự không nói bí mật này cho hắn. Hạ tướng quân lo lắng nói:
- Đối với chuyện của Hạ Bình, không biết Hoàng thượng tính toán thế nào?
- Hoàng thượng hy vọng có thể có người bảo hộ Hạ Bình không bị thương tổn, cho nên mới quyết định để ta làm Tể tướng, sau khi có được quyền thế thì sẽ bảo hộ cho Hạ Bình được an toàn…
Triệu Tử Văn nói lại ý tứ của Hoàng đế cho Hạ tướng quân.
Hạ tướng quân gật gật đầu nói:
- Hoàng thượng không đành lòng sát hại cốt nhục của mình, cho ngươi làm Tể tướng, còn không bằng để ngươi làm tướng quân. Tuy nhiên làm tướng quân sao có thể suốt ngày có nữ tử đi theo. Tình trạng hiện giờ cũng đành phải như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Sau khi Triệu Tử Văn và vị nhạc phụ tương lai giải quyết xong mâu thuẫn, liền nói chuyện rất nhiều. Dù sao hai người đều là tướng quân, có rất nhiều điểm chung. Tuy nhiên khi nhạc phụ hỏi hắn học quyền pháp ở đâu, Triệu Tử Văn liền đau đầu không trả lời được. Nhưng Triệu Tử Văn cảm thấy thân phận của Lý chưởng quỹ rất không đơn giản, tốt nhất là không nên nói nhiều với người khác về chuyện của ông ta, liền ấp úng lảng tránh.
- Mùng bảy này, ngươi và Văn Đăng sẽ lên kinh đô.
Hạ tướng quân nói.
Triệu Tử Văn sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Nhanh như vậy à?
Hạ tướng quân cười nói:
- Hàn Lâm Viện sẽ khai giảng vào mùng mười, ta và Hàn Lâm Học Sĩ đã nói chuyện, để Văn Đăng đi thi nên phải tới đó học tập một phen, ứng đối cho tốt với cuộc thi sắp tới. Không phải ngươi cũng muốn lên kinh sao? Vừa lúc đi cùng với Văn Đăng, thuận tiện cũng mang Tình Nhi đi theo.
/424
|