Sở Thăng ngắm chuẩn xác nơi mũi thương của hắn dùng kiếm nhọn điểm ngay trên đầu mũi thương. Đồng thời khi xuất kiếm, thân hình Sở Thăng và Triệu Tử Văn cùng xoay tròn, tán bớt đa phần sức lực của Triệu Tử Văn. Lực ngàn quân hóa thành lực tấn công nhỏ nhoi. Có thể thấy được kiếm pháp của Sở Thăng độc đáo đến thế nào. Thật không hổ là một lão quái vật.
Triệu Tử Văn lấy chân trái làm trục, cơ thể đột nhiên xoay tròn, trường thương vẽ ra một quầng sáng tươi đẹp xung quanh thân hình Sở Thăng, xa xa nhìn lại giống như một con ngân long bay bên cạnh y.
Cánh tay Sở Thăng chấn động, kiếm khí xé rách cả màn không khí phía trước, mũi kiếm sắc bén đâm về phía Triệu Tử Văn.
Theo tiếng không khí nổ kịch liệt, đầu thương và mũi kiếm của hai người một lần nữa lại quấn vào một chỗ. Lực lượng của hai người khiến thân thể người kia hơi bị chấn động.
Ánh mắt Sở Thăng trở nên ngưng trọng, mũi kiếm có dừng lại một chút, thân hình bay ngược dựng lên về phía sau. Triệu Tử Văn thân ảnh linh hoạt, trường thương như vẽ ra những vòng hào quang, tấn công về phía y.
Tất cả mọi người đã nhìn ra võ công của hai người là sàn sàn như nhau. Nếu là muốn phân rõ thắng bại chỉ sợ là sau trăm chiêu mới rõ ra được.
Đối mặt với lão quái vật này, Triệu Tử Văn đã hoàn toàn vận toàn lực, nhưng vẫn không thể chiến thắng y được. Xem ra thật sự phải cần đến La Thanh Yên liên thủ mới có thể đánh chết được nhân yêu kia.
Hai người vượt qua mấy chiêu, đánh đến mức khó phân thắng bại, Sở Thăng tự nhận thức ra được là trong vòng trăm chiêu thì không thể thắng nổi Triệu Tử Văn, lùi lại phía sau mấy bước, ổn định thân hình rồi lập tức thò tay vào trong ngực, cũng không biết là sẽ lấy ra vũ khí gì nữa.
- Tất cả tướng sĩ nghe lệnh: Bảo hộ Triệu đại nhân!
Vô số cây đuốc bập bùng ở ngã tư đường vào hoàng thành, tiếng bước chân chạy tới rầm rập. Hành động với quy mô ở mức độ cao khiến cho Sở Thăng sửng sốt hồi lâu, mũi tên mới vừa lấy từ trong lòng ra lại thu vào trong lòng lần nữa.
- Triệu tướng quân, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau!
Sở Thăng biết là đã có đại quân đến cứu viện, nếu tiếp tục ham đấu với Triệu tướng quân này nữa thì đương nhiên là sẽ không có kết quả gì. Thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, nháy mắt đã biến mất trong đêm tối, động tác cực nhanh, mọi người không kịp nhìn thấy gì cả.
Triệu Tử Văn biết mưa tên sẽ là một tín hiệu để triệu tập sát thủ. Đáng tiếc là viện quân đã đến, Sở Thăng không thể không chạy, nhưng lại không ngờ là y chạy quá nhanh như thế. Triệu Tử Văn phẫn nộ quát:
- Nhân yêu đáng chết kia, có giỏi thì đừng chạy!
- Giết! Bảo hộ Triệu đại nhân!
Bên ngoài Triệu phủ, sấm vang chớp giật, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, Ngự Lâm Quân đã bắt đầu giao phong với các tử sĩ bên ngoài phủ.
- Lui lại!
Tử sĩ bên ngoài phủ hét lớn một tiếng, ôm chặt các tử sĩ bị giết lui dần ra.
- Tử Văn!
Hạ Bình vui vẻ nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn, đôi hàng nước mắt hạnh phúc lăn xuống từ khóe mắt.
Triệu Tử Văn nhìn theo thân ảnh Sở Thăng biến mất trong đêm đen, thật lâu không dời mắt. Đây là lần đầu tiên hắn quyết đấu với cao thủ như thế, lại còn có thể đấu đến mức bất phân thắng bại với y, cảm giác hưng phấn này thật là khó có thể nói nên lời.
- Đừng cao hứng như thế. Trong vòng trăm chiêu, Sở Thăng quả thật là không thể bắt được ngươi. Nhưng sau trăm chiêu, hắn nhất định có thể lấy được tính mạng của ngươi đó.
La Thanh Yên lặng yên không một tiêng động, tiêu sái bước tới sau lưng Triệu Tử Văn, lạnh lùng nói.
Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường, quay đầu nói:
- Ta nói này La tỷ tỷ, ngươi có thể chờ cho ta cao hứng hết đi đã rồi hẵng giội nước lã có được không?
Còn sót lại một số tử sĩ, La Thanh Yên cũng không muốn phí khí lực vào đó, để đó cho Ngự Lâm Quân đến thu thập tàn cục.
La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Còn gọi ta là La tỷ tỷ một lần nữa thì ngươi cứ cẩn thận cái lưỡi của mình đấy!
Hôm nay La Thanh Yên mặc một bộ đồ màu trắng, mắt như làn thu thủy, da trắng nõn nà, dáng người lồi lõm ẩn hiện trong đêm đen vô cùng quyến rũ, khuôn mặt lạnh như băng như không chứa bất cứ tạp chất nào, quả thực là giống như tiên hạ phàm. Chúng tướng sĩ chưa từng thấy qua một nữ tử nào giống tiên tử thế này, đều trợn hết cả mắt ra mà nhìn. Bất quá, bọn họ cũng phục hồi tinh thần lại rất nhanh. Bởi vì tiên nữ có một cái đầu tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh lùng lại càng làm cho người ta nhìn mà kinh hãi phát run. Ai còn dám nhìn lâu vào một nhân vật vừa giống tiên tử nhưng lại vừa như ma nữ thế này cơ chứ.
Triệu Tử Văn đổi giọng, căm giận nói:
- Ta nói này La sư phụ, ngươi vừa rồi sao lại không tới hỗ trợ thế? Làm sao lại cứ để ta một mình đánh với nhân yêu này.
La Thanh Yên không nhanh không chậm đáp:
- Bên ngoài Triệu phủ ẩn núp vô số cao thủ của Ám Kiếm Các. Hơn nữa, ta cũng không thể đánh chết hắn ngay được. Ta chỉ muốn để cho ngươi và cao thủ chân chính đọ sức một lần xem sao. Lần nào cũng chỉ xử vài tên lâu la thì võ công của ngươi làm sao mà tiến bộ được?
Không ngờ là Bạch Phát Ma Nữ này lại có hảo tâm như vậy. Nàng nói cũng đúng. Phải quyết đấu với cao thủ thì mới có tiến bộ được. Triệu Tử Văn gật như bổ củi, giọng nói cũng thay đổi sang cười ha hả:
- Cũng không biết là vừa rồi ai giết bọn lâu la lại đến mức hăng hái thế nhỉ......
- Ngươi .........
La Thanh Yên tức giận khuôn mặt đỏ cả lên, quả thực là có kích động muốn rút kiếm ra.
Chúng tướng sĩ nhớ lại tiên tử chém giết địch nhân như sói chén gà con, thủ đoạn linh hoạt, sắc bén khiến bọn họ cũng không kìm nổi mà phải rùng mình. Hiện giờ, tiên tử này đến tà váy dài cũng không hề dính một chút máu, mặt cười lạnh lẽo như băng, bọn họ đều cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
- Triệu tiểu ca.
- Triệu tiểu huynh.
Tiếng kêu bi thiết vang lên ở bên ngoài Triệu phủ. Vừa nghe đã biết là hai vị đại nhân là Tô Thái sư và Tần học sĩ rồi. Nói vậy, Ngự Lâm Quân này chắc cũng là do bọn họ phái tới. Tình hình chiến đấu bên ngoài chắc là đã chấm dứt rồi.
- Lần tới sẽ tìm ngươi tính sổ!
La Thanh Yên nghe thấy tiếng Tô Thái sư bên ngoài phủ thì biết là không thể ở lâu lại nơi này được nữa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái rồi thân hình chợt lóe, nhảy lên trên nóc nhà, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hạ Bình ôm chặt lấy thắt lưng của Triệu Tử Văn, lẩm bẩm nói:
- Tử Văn, vị La tỷ tỷ này là ai vậy? Trông thật là hung dữ ......
Triệu Tử Văn cũng không biết đáp lại thế nào nữa, chỉ nhẹ nhàng đẩy Hạ Bình ra, nói lảng sang chuyện khác:
- Trên người ta đều là vết máu, sẽ làm bẩn hết quần áo của muội mất.
Hắn cũng không có thân thủ như La Thanh Yên, vết máu không dính thân mà trên mặt hắn đầy những vết máu bắn lên. Dù sao thì hắn cũng có chênh lệch đáng kể với hai vị Các chủ này.
- Muội không sợ. Muội nhất định phải ôm huynh.
Hạ Bình hồi tưởng lại một màn gió tanh mưa máu vừa rồi, trong lòng vô cùng sợ hãi, run rẩy. Chỉ có ở trong lòng Triệu Tử Văn thì nàng mới từ từ bình tĩnh trở lại được.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười khổ kéo Hạ Bình vào lòng, an ủi tiểu nha đầu đã bị dọa cho hoảng sợ quá.
- Triệu đại nhân, ngài không sao chứ?
Có mấy vị đại nhân vội vàng đi vào bên trong phủ, thấy Triệu Tể tướng đứng ở hoa viên thì vội vã hỏi.
Triệu đại nhân khoát tay áo, cười nói:
- Ta đây không phải là vẫn yên ổn đấy thôi.
- Triệu tiểu ca, thật sự là không có việc gì chứ?
Tần Quán và Tô Thức cũng tiến đến, quan tâm hỏi han.
Mấy vị đại nhân này phủ đệ đều ở cạnh Triệu phủ. Động tĩnh lớn như thế đương nhiên là bọn họ đều biết và đều muốn chạy tới xem. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là những quan văn, không dám tùy tiện tiến lên, đều chò Ngự Lâm Quân đến rồi mới cùng nhau kéo vào.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười nói:
- Không có việc gì đâu.
- Triệu đại nhân, có phải là ngươi đã sớm có sự phòng bị rồi hả?
Hoài Vương dẫn Ngự Lâm Quân thân tín của mình cũng vừa vội vàng chạy tới, nhìn hơn mười vị tướng sĩ bên cạnh Triệu Tử Văn thì hỏi hắn.
Triệu Tử Văn bị lắm người hỏi như thế thì cảm thấy cũng đau đầu. Cứ để một đám người nhao nhao lên hỏi thế thì có đến hừng đông cũng không trả lời hết được. Hắn vội gật đầu đáp:
- Kỳ thật ta sớm đã dự đoán được là tối nay sẽ có người tới đánh lén. Bọn họ đến đúng khi ta đã có sự phòng bị tốt rồi cho nên cũng không có tổn thương gì. Làm phiền các vị đại nhân quan tâm rồi.
Nghe thế mấy vị đại nhân lại tranh thủ vuốt mông ngựa, tán dương thêm một câu:
- Triệu đại nhân thật là liệu việc như thần!
Hoài Vương nhìn Triệu Tử Văn gật đầu, tỏ ý như ngầm hiểu là tối nay ai đã đến đánh lén.
- Triệu tiểu ca, ngươi làm sao lại không thông báo cho chúng ta lấy một tiếng, làm cho bọn ta đều sợ kinh hồn.
Tần Quán và Tô Thức đều hạ giọng trách cứ Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng. Hắn lúc đầu cũng chỉ nghĩ đến là Sở Thăng sẽ đến ám sát thôi. Có La Thanh Yên ở đó thì chắc có thể ngăn cản được. Nhưng không ngờ là An Vương này lại điều động lắm binh lực đến thế, lại còn phái thêm đến mấy trăm người.
Cũng còn may là mấy trăm tử sĩ này cũng không phải là cao thủ gì, chỉ là những kẻ không sợ sinh tử gì thôi. Bằng không thì đêm nay việc xử lý trận chiến bất ngờ này sẽ vô cùng gian nan. Triệu Tử Văn biết An Vương có động tác to tát thế này đơn giản là muốn tốc chiến tốc thắng.
- Thái sư, không bắt được bất cứ người sống nào cả. Những kẻ bị bắt sống đều uống thuốc độc tự sát hết rồi.
Một tướng lĩnh Ngự Lâm Quân đi tới ôm quyền thông báo.
Sắc mặt Tô Thức xanh mét, nói:
- Nhất định phải tróc nã kẻ chủ mưu phía sau. Dám ám sát đương kim Tể tướng ở ngay ngoài hoàng thành, thật là quá to gan!
Mọi người ở đây ai nấy đều ngầm hiểu rõ, Tô đại nhân chỉ là làm ra vẻ tra khảo thế thôi chứ còn ai không biết kẻ chủ mưu vụ này là ai nữa chứ?
Lúc này, có mấy ngàn Ngự Lâm Quân tụ tập bên ngoài phủ. Có thể thấy được lão Hoàng đế coi trọng Triệu Tử Văn này thế nào, hơn phân nửa Ngự Lâm Quân trong hoàng thành cũng đều được phái tới đây cả.
Tô Thái sư, Tần Quán và Hoài Vương thấy Triệu đại nhân đã sớm có phòng bị cẩn mật, bình yên vô sự đứng đó thì đều âm thầm thở phào một hơi, lại cùng hắn hàn huyên vài câu, thu thập xong các thi thể tử sĩ ở bên ngoài phủ thì đều tự quay về phủ của mình để nghỉ ngơi.
Trước khi ba người rời đi đều lén đánh giá Hạ Bình trong lòng Triệu Tử Văn. Bởi vì tiểu công chúa này là vô cùng quan trọng. Bọn họ cũng không dám biểu lộ gì trước mặt những quan viên khác.
Cuộc đánh lén đêm nay đã được giải quyết hoàn toàn. Điền Hổ mang theo mười vị tướng sĩ tiếp tục bảo vệ Triệu phủ. Lúc này, ở trong Triệu phủ chỉ còn lại Triệu Tử Văn và Hạ Bình.
Hạ Bình trốn trong lòng hắn, vẫn không chịu rời ra, khẽ nói:
- Tử Văn, huynh có cảm thấy muội là gánh nặng cho huynh không?
Triệu Tử Văn thấy nao nao, nhẹ nhàng vỗ về thân thể mảnh mai của nàng, cười nhạt, nói:
- Tại sao lại phải nói những lời nói đó? Muội là thê tử của Triệu Tử Văn. Ta vĩnh viễn đều bảo vệ muội. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Nhưng toàn là muội gây nên mọi phiền phức.
Hạ Bình giống như đứa bé làm sai chuyện gì, hạ giọng lẩm bẩm nói.
Nếu như Triệu Tử Văn không có mười phần nắm chắc thì hắn cũng sẽ không để Hạ Bình ở lại đây. Dù sao Triệu phủ ở gần hoàng thành, lại có một tuyệt thế cao thủ là La Thanh Yên ở đây, vụ ám sát của Sở Thăng cơ bản là không thể thành công được. Nếu như muốn tấn công Triệu phủ với quy mô lớn thì rõ ràng là sẽ nhanh chóng phát động Ngự Lâm Quân. Mà trọng yếu hơn là, hắn vẫn có chút lo lắng là những cao thủ ở bên ngoài thư viện không ngăn cản nổi sự đánh lén của Sở Thăng, cho nên hắn mới chịu đáp ứng để cho Hạ Bình ở lại Triệu phủ.
Triệu Tử Văn lấy chân trái làm trục, cơ thể đột nhiên xoay tròn, trường thương vẽ ra một quầng sáng tươi đẹp xung quanh thân hình Sở Thăng, xa xa nhìn lại giống như một con ngân long bay bên cạnh y.
Cánh tay Sở Thăng chấn động, kiếm khí xé rách cả màn không khí phía trước, mũi kiếm sắc bén đâm về phía Triệu Tử Văn.
Theo tiếng không khí nổ kịch liệt, đầu thương và mũi kiếm của hai người một lần nữa lại quấn vào một chỗ. Lực lượng của hai người khiến thân thể người kia hơi bị chấn động.
Ánh mắt Sở Thăng trở nên ngưng trọng, mũi kiếm có dừng lại một chút, thân hình bay ngược dựng lên về phía sau. Triệu Tử Văn thân ảnh linh hoạt, trường thương như vẽ ra những vòng hào quang, tấn công về phía y.
Tất cả mọi người đã nhìn ra võ công của hai người là sàn sàn như nhau. Nếu là muốn phân rõ thắng bại chỉ sợ là sau trăm chiêu mới rõ ra được.
Đối mặt với lão quái vật này, Triệu Tử Văn đã hoàn toàn vận toàn lực, nhưng vẫn không thể chiến thắng y được. Xem ra thật sự phải cần đến La Thanh Yên liên thủ mới có thể đánh chết được nhân yêu kia.
Hai người vượt qua mấy chiêu, đánh đến mức khó phân thắng bại, Sở Thăng tự nhận thức ra được là trong vòng trăm chiêu thì không thể thắng nổi Triệu Tử Văn, lùi lại phía sau mấy bước, ổn định thân hình rồi lập tức thò tay vào trong ngực, cũng không biết là sẽ lấy ra vũ khí gì nữa.
- Tất cả tướng sĩ nghe lệnh: Bảo hộ Triệu đại nhân!
Vô số cây đuốc bập bùng ở ngã tư đường vào hoàng thành, tiếng bước chân chạy tới rầm rập. Hành động với quy mô ở mức độ cao khiến cho Sở Thăng sửng sốt hồi lâu, mũi tên mới vừa lấy từ trong lòng ra lại thu vào trong lòng lần nữa.
- Triệu tướng quân, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau!
Sở Thăng biết là đã có đại quân đến cứu viện, nếu tiếp tục ham đấu với Triệu tướng quân này nữa thì đương nhiên là sẽ không có kết quả gì. Thân ảnh quỷ mị chợt lóe lên, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, nháy mắt đã biến mất trong đêm tối, động tác cực nhanh, mọi người không kịp nhìn thấy gì cả.
Triệu Tử Văn biết mưa tên sẽ là một tín hiệu để triệu tập sát thủ. Đáng tiếc là viện quân đã đến, Sở Thăng không thể không chạy, nhưng lại không ngờ là y chạy quá nhanh như thế. Triệu Tử Văn phẫn nộ quát:
- Nhân yêu đáng chết kia, có giỏi thì đừng chạy!
- Giết! Bảo hộ Triệu đại nhân!
Bên ngoài Triệu phủ, sấm vang chớp giật, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, Ngự Lâm Quân đã bắt đầu giao phong với các tử sĩ bên ngoài phủ.
- Lui lại!
Tử sĩ bên ngoài phủ hét lớn một tiếng, ôm chặt các tử sĩ bị giết lui dần ra.
- Tử Văn!
Hạ Bình vui vẻ nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn, đôi hàng nước mắt hạnh phúc lăn xuống từ khóe mắt.
Triệu Tử Văn nhìn theo thân ảnh Sở Thăng biến mất trong đêm đen, thật lâu không dời mắt. Đây là lần đầu tiên hắn quyết đấu với cao thủ như thế, lại còn có thể đấu đến mức bất phân thắng bại với y, cảm giác hưng phấn này thật là khó có thể nói nên lời.
- Đừng cao hứng như thế. Trong vòng trăm chiêu, Sở Thăng quả thật là không thể bắt được ngươi. Nhưng sau trăm chiêu, hắn nhất định có thể lấy được tính mạng của ngươi đó.
La Thanh Yên lặng yên không một tiêng động, tiêu sái bước tới sau lưng Triệu Tử Văn, lạnh lùng nói.
Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường, quay đầu nói:
- Ta nói này La tỷ tỷ, ngươi có thể chờ cho ta cao hứng hết đi đã rồi hẵng giội nước lã có được không?
Còn sót lại một số tử sĩ, La Thanh Yên cũng không muốn phí khí lực vào đó, để đó cho Ngự Lâm Quân đến thu thập tàn cục.
La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Còn gọi ta là La tỷ tỷ một lần nữa thì ngươi cứ cẩn thận cái lưỡi của mình đấy!
Hôm nay La Thanh Yên mặc một bộ đồ màu trắng, mắt như làn thu thủy, da trắng nõn nà, dáng người lồi lõm ẩn hiện trong đêm đen vô cùng quyến rũ, khuôn mặt lạnh như băng như không chứa bất cứ tạp chất nào, quả thực là giống như tiên hạ phàm. Chúng tướng sĩ chưa từng thấy qua một nữ tử nào giống tiên tử thế này, đều trợn hết cả mắt ra mà nhìn. Bất quá, bọn họ cũng phục hồi tinh thần lại rất nhanh. Bởi vì tiên nữ có một cái đầu tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh lùng lại càng làm cho người ta nhìn mà kinh hãi phát run. Ai còn dám nhìn lâu vào một nhân vật vừa giống tiên tử nhưng lại vừa như ma nữ thế này cơ chứ.
Triệu Tử Văn đổi giọng, căm giận nói:
- Ta nói này La sư phụ, ngươi vừa rồi sao lại không tới hỗ trợ thế? Làm sao lại cứ để ta một mình đánh với nhân yêu này.
La Thanh Yên không nhanh không chậm đáp:
- Bên ngoài Triệu phủ ẩn núp vô số cao thủ của Ám Kiếm Các. Hơn nữa, ta cũng không thể đánh chết hắn ngay được. Ta chỉ muốn để cho ngươi và cao thủ chân chính đọ sức một lần xem sao. Lần nào cũng chỉ xử vài tên lâu la thì võ công của ngươi làm sao mà tiến bộ được?
Không ngờ là Bạch Phát Ma Nữ này lại có hảo tâm như vậy. Nàng nói cũng đúng. Phải quyết đấu với cao thủ thì mới có tiến bộ được. Triệu Tử Văn gật như bổ củi, giọng nói cũng thay đổi sang cười ha hả:
- Cũng không biết là vừa rồi ai giết bọn lâu la lại đến mức hăng hái thế nhỉ......
- Ngươi .........
La Thanh Yên tức giận khuôn mặt đỏ cả lên, quả thực là có kích động muốn rút kiếm ra.
Chúng tướng sĩ nhớ lại tiên tử chém giết địch nhân như sói chén gà con, thủ đoạn linh hoạt, sắc bén khiến bọn họ cũng không kìm nổi mà phải rùng mình. Hiện giờ, tiên tử này đến tà váy dài cũng không hề dính một chút máu, mặt cười lạnh lẽo như băng, bọn họ đều cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
- Triệu tiểu ca.
- Triệu tiểu huynh.
Tiếng kêu bi thiết vang lên ở bên ngoài Triệu phủ. Vừa nghe đã biết là hai vị đại nhân là Tô Thái sư và Tần học sĩ rồi. Nói vậy, Ngự Lâm Quân này chắc cũng là do bọn họ phái tới. Tình hình chiến đấu bên ngoài chắc là đã chấm dứt rồi.
- Lần tới sẽ tìm ngươi tính sổ!
La Thanh Yên nghe thấy tiếng Tô Thái sư bên ngoài phủ thì biết là không thể ở lâu lại nơi này được nữa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái rồi thân hình chợt lóe, nhảy lên trên nóc nhà, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Hạ Bình ôm chặt lấy thắt lưng của Triệu Tử Văn, lẩm bẩm nói:
- Tử Văn, vị La tỷ tỷ này là ai vậy? Trông thật là hung dữ ......
Triệu Tử Văn cũng không biết đáp lại thế nào nữa, chỉ nhẹ nhàng đẩy Hạ Bình ra, nói lảng sang chuyện khác:
- Trên người ta đều là vết máu, sẽ làm bẩn hết quần áo của muội mất.
Hắn cũng không có thân thủ như La Thanh Yên, vết máu không dính thân mà trên mặt hắn đầy những vết máu bắn lên. Dù sao thì hắn cũng có chênh lệch đáng kể với hai vị Các chủ này.
- Muội không sợ. Muội nhất định phải ôm huynh.
Hạ Bình hồi tưởng lại một màn gió tanh mưa máu vừa rồi, trong lòng vô cùng sợ hãi, run rẩy. Chỉ có ở trong lòng Triệu Tử Văn thì nàng mới từ từ bình tĩnh trở lại được.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười khổ kéo Hạ Bình vào lòng, an ủi tiểu nha đầu đã bị dọa cho hoảng sợ quá.
- Triệu đại nhân, ngài không sao chứ?
Có mấy vị đại nhân vội vàng đi vào bên trong phủ, thấy Triệu Tể tướng đứng ở hoa viên thì vội vã hỏi.
Triệu đại nhân khoát tay áo, cười nói:
- Ta đây không phải là vẫn yên ổn đấy thôi.
- Triệu tiểu ca, thật sự là không có việc gì chứ?
Tần Quán và Tô Thức cũng tiến đến, quan tâm hỏi han.
Mấy vị đại nhân này phủ đệ đều ở cạnh Triệu phủ. Động tĩnh lớn như thế đương nhiên là bọn họ đều biết và đều muốn chạy tới xem. Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là những quan văn, không dám tùy tiện tiến lên, đều chò Ngự Lâm Quân đến rồi mới cùng nhau kéo vào.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười nói:
- Không có việc gì đâu.
- Triệu đại nhân, có phải là ngươi đã sớm có sự phòng bị rồi hả?
Hoài Vương dẫn Ngự Lâm Quân thân tín của mình cũng vừa vội vàng chạy tới, nhìn hơn mười vị tướng sĩ bên cạnh Triệu Tử Văn thì hỏi hắn.
Triệu Tử Văn bị lắm người hỏi như thế thì cảm thấy cũng đau đầu. Cứ để một đám người nhao nhao lên hỏi thế thì có đến hừng đông cũng không trả lời hết được. Hắn vội gật đầu đáp:
- Kỳ thật ta sớm đã dự đoán được là tối nay sẽ có người tới đánh lén. Bọn họ đến đúng khi ta đã có sự phòng bị tốt rồi cho nên cũng không có tổn thương gì. Làm phiền các vị đại nhân quan tâm rồi.
Nghe thế mấy vị đại nhân lại tranh thủ vuốt mông ngựa, tán dương thêm một câu:
- Triệu đại nhân thật là liệu việc như thần!
Hoài Vương nhìn Triệu Tử Văn gật đầu, tỏ ý như ngầm hiểu là tối nay ai đã đến đánh lén.
- Triệu tiểu ca, ngươi làm sao lại không thông báo cho chúng ta lấy một tiếng, làm cho bọn ta đều sợ kinh hồn.
Tần Quán và Tô Thức đều hạ giọng trách cứ Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng. Hắn lúc đầu cũng chỉ nghĩ đến là Sở Thăng sẽ đến ám sát thôi. Có La Thanh Yên ở đó thì chắc có thể ngăn cản được. Nhưng không ngờ là An Vương này lại điều động lắm binh lực đến thế, lại còn phái thêm đến mấy trăm người.
Cũng còn may là mấy trăm tử sĩ này cũng không phải là cao thủ gì, chỉ là những kẻ không sợ sinh tử gì thôi. Bằng không thì đêm nay việc xử lý trận chiến bất ngờ này sẽ vô cùng gian nan. Triệu Tử Văn biết An Vương có động tác to tát thế này đơn giản là muốn tốc chiến tốc thắng.
- Thái sư, không bắt được bất cứ người sống nào cả. Những kẻ bị bắt sống đều uống thuốc độc tự sát hết rồi.
Một tướng lĩnh Ngự Lâm Quân đi tới ôm quyền thông báo.
Sắc mặt Tô Thức xanh mét, nói:
- Nhất định phải tróc nã kẻ chủ mưu phía sau. Dám ám sát đương kim Tể tướng ở ngay ngoài hoàng thành, thật là quá to gan!
Mọi người ở đây ai nấy đều ngầm hiểu rõ, Tô đại nhân chỉ là làm ra vẻ tra khảo thế thôi chứ còn ai không biết kẻ chủ mưu vụ này là ai nữa chứ?
Lúc này, có mấy ngàn Ngự Lâm Quân tụ tập bên ngoài phủ. Có thể thấy được lão Hoàng đế coi trọng Triệu Tử Văn này thế nào, hơn phân nửa Ngự Lâm Quân trong hoàng thành cũng đều được phái tới đây cả.
Tô Thái sư, Tần Quán và Hoài Vương thấy Triệu đại nhân đã sớm có phòng bị cẩn mật, bình yên vô sự đứng đó thì đều âm thầm thở phào một hơi, lại cùng hắn hàn huyên vài câu, thu thập xong các thi thể tử sĩ ở bên ngoài phủ thì đều tự quay về phủ của mình để nghỉ ngơi.
Trước khi ba người rời đi đều lén đánh giá Hạ Bình trong lòng Triệu Tử Văn. Bởi vì tiểu công chúa này là vô cùng quan trọng. Bọn họ cũng không dám biểu lộ gì trước mặt những quan viên khác.
Cuộc đánh lén đêm nay đã được giải quyết hoàn toàn. Điền Hổ mang theo mười vị tướng sĩ tiếp tục bảo vệ Triệu phủ. Lúc này, ở trong Triệu phủ chỉ còn lại Triệu Tử Văn và Hạ Bình.
Hạ Bình trốn trong lòng hắn, vẫn không chịu rời ra, khẽ nói:
- Tử Văn, huynh có cảm thấy muội là gánh nặng cho huynh không?
Triệu Tử Văn thấy nao nao, nhẹ nhàng vỗ về thân thể mảnh mai của nàng, cười nhạt, nói:
- Tại sao lại phải nói những lời nói đó? Muội là thê tử của Triệu Tử Văn. Ta vĩnh viễn đều bảo vệ muội. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Nhưng toàn là muội gây nên mọi phiền phức.
Hạ Bình giống như đứa bé làm sai chuyện gì, hạ giọng lẩm bẩm nói.
Nếu như Triệu Tử Văn không có mười phần nắm chắc thì hắn cũng sẽ không để Hạ Bình ở lại đây. Dù sao Triệu phủ ở gần hoàng thành, lại có một tuyệt thế cao thủ là La Thanh Yên ở đây, vụ ám sát của Sở Thăng cơ bản là không thể thành công được. Nếu như muốn tấn công Triệu phủ với quy mô lớn thì rõ ràng là sẽ nhanh chóng phát động Ngự Lâm Quân. Mà trọng yếu hơn là, hắn vẫn có chút lo lắng là những cao thủ ở bên ngoài thư viện không ngăn cản nổi sự đánh lén của Sở Thăng, cho nên hắn mới chịu đáp ứng để cho Hạ Bình ở lại Triệu phủ.
/424
|