Hôm nay bận nên post hơi muộn!
Dư Tư Lăng hạnh phúc và ngại ngùng liếc mắt nhìn chiếc bụng nhỏ, nàng nói khẽ:
- Không cần đâu, ta muốn chờ tướng công đi ra.
Đối với một Triệu phu nhân si tình, Lương Mộ Vũ cũng không muốn nói gì thêm mà trong lòng chỉ thầm cười khổ: "Triệu phu nhân này nhìn sắc thái tràn đầy khí thế hào hùng, cử chỉ lại giống như một tiểu nữ tử được cưng chiều như ngọc bích. Nàng rất si mê Triệu tướng quân, cũng không biết vì sao Triệu phu nhân lại phải nữ giả nam trang tiến vào tham gia tuyển chọn Phò mã. Chẳng lẽ nàng muốn cho tướng công làm Phò mã sao? "
Công chúa nhất định phải làm chính thê, hơn nữa lại là lá ngọc cành vàng, những cô gái bình thường sao dám tranh thủ tình cảm với công chúa được? Bình thường Phò mã chỉ dám lấy một mình công chúa, vì dưới sự uy hiếp của Hoàng thất sẽ không dám nạp thiếp. Cho nên Lăng Mộ Vũ cũng không thể hiểu được những cử chỉ của Dư Tư Lăng.
- Nếu Triệu phu nhân đã muốn như vậy, ta cũng không muốn ngăn cản. Triệu phu nhân cảm thấy không khỏe có thể lập tức nói với Chiêu Hôn sứ truyền Thái y đến.
Lương Mộ Vũ cũng không biết Dư Tư Lăng đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cũng không gắng hỏi, chỉ dám cười tươi nói.
Dư Tư Lăng dịu dàng thi lễ:
- Tạ ơn Thái tử!
Lăng Mộ Vũ mỉm cười, y dặn dò Chiêu Hôn sứ mấy câu rồi đi vào trong cung vua.
- Hạng Long Không!
Lương Thái tử vừa đi, Chiêu Hồn sứ đã đọc đến tên người kế tiếp, chính là Bát Hoàng tử Hạng Long Không.
Hạng Long Không hướng về phía người hầu bên cạnh nói:
- Ngươi đứng bên ngoài chăm sóc Triệu phu nhân thật tốt cho ta!
Sau khi nói xong, Bát Hoàng tử trực tiếp đi vào cung vua.
- Sở Vương, tên Hạng Long Không và Triệu Tử Văn cùng nhau đi vào. Sợ rằng chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Hạng Long Uyên nhìn Hạng Long Không tiến vào trong cung rồi cau mày nói.
Sở Thăng hừ nhẹ một tiếng:
- Dùng nhất biến ứng vạn biến, ngươi cứ hành sự theo kế hoạch là được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hạng Long Uyên khẽ gật đầu. Bọn họ đối với chuyện Dư Tư Lăng đột nhiên trà trộn vào bên trong cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Bọn họ cũng không ngờ nàng ta lại thay mặt Triệu Tử Văn báo danh, điều này quả thật làm trong đầu mờ mịt sương mù, không biết Dư Tư Lăng đang nghĩ đến điều gì.
- Hạng Long Uyên.
Chiêu Hôn sứ cao giọng đọc tên Thế tử Đại Kinh. Sau khi Hạng Long Uyên nghe thấy tên mình thì xoay người tiêu sái tiến về phía cung vua.
Tất cả những người lọt qua vòng một đều đã đi vào trong cung vua, chỉ để lại đám người bên ngoài chờ tin tốt lành. Dư Tư Lăng với thân thể xinh đẹp cũng đang đứng bên ngoài, trong ánh mắt mê người lại hiện lên vẻ chua xót và vui vẻ. Người hầu Bát Hoàng tử cảm thấy vô cùng khác thường, cũng không biết Triệu phu nhân đang nghĩ gì.
- Lăng Nhi!
Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng phải chấn động, nàng vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn lại. Nàng thấy một vị thiếu niên thư đồng ăn mặc rất tuấn tú, nhưng gương mặt lạnh như băng và vô cùng xinh đẹp lại không thể nào quen thuộc hơn. Sao nàng lại không biết được chứ, nàng hô lên một tiếng kinh ngạc:
- Sư phụ.
Gương mặt lạnh lẽo như núi băng của La Thanh Yên lộ ra nụ cười hiền lành hiếm thấy:
- Hài tử ngươi, lúc trước viết thư lại cho ta, nói rằng đi làm một vài chuyện. Lúc đó ta cũng không biết nên nói sao với Triệu Tử Văn. Sao ngươi lại chạy đến Tây Lương, làm vi sư cũng cảm thấy vô cùng lo lắng?
"Sư phụ, người hầu líu lưỡi nhìn hai vị "Triệu phu nhân", chẳng lẽ Triệu đại nhân lại vơ sạch cả cá lớn lẫn cá bé sao?" Thật là lợi hại, tận đáy lòng tên người hầu này lại có thêm chút bội phục Triệu đại nhân.
Dư Tư Lăng nũng nịu kéo cổ tay của La Thanh Yên, nàng sẵng giọng nói:
- Sư phụ, sao người cũng tới Tây Lương? Lăng Nhi thấy người thì rất vui vẻ.
La Thanh Yên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thăng đang đứng ngoài cung vua, trong ánh mắt lạnh lại bùng lên sát khí. Lúc này Sở Thăng cũng lập tức cảm giác được sự có mặt của La Thanh Yên.
Dưới tình cảnh không có Triệu Tử Văn, La Thanh Yên căn bản không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với lão. Cho nên Sở Thăng lúc này cứ thản nhiên đứng bên ngoài cung vua.
Đối với đồ đệ bảo bối đã mất mẫu thân từ rất nhỏ này, La Thanh Yên vô cùng nuông chiều. Hàn quang trong ánh mắt nàng được thu lại, nàng khẽ cốc nhẹ lên trán của Dư Tư Lăng:
- Ngươi đấy, ta thấy ngươi lần này chạy đến Tây Lương rõ ràng đã chọc giận Triệu Tử Văn. Bây giờ còn tham gia vào tuyển chọn Phò mã, thật là càn quấy.
- Sư phụ, chuyện vừa rồi người cũng biết sao?
Gương mặt Dư Tư Lăng lại đỏ ửng lên, nàng ngượng ngùng đong đưa cánh tay của sư phụ rồi chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
La Thanh Yên thở dài như có như không:
- Ngươi đấy, vẫn không đấu lại tên vô sỉ kia. Trước mặt rất nhiều người mà dám cùng hắn thân mật như vậy, thật là không biết xấu hổ.
Dư Tư Lăng càng nghe càng cảm thấy xấu hổ không biết vùi mặt vào đâu được, nàng dùng tay bụm lấy hai gò má nóng hổi:
- Sư phụ, ngay cả người cũng chê cười con. Đã lâu rồi con chưa được nhìn thấy tướng công mà, cho nên cũng không thể kìm lòng được.
Thân thể yêu kiều của nàng trở nên nóng bừng bừng, chiếc cổ trắng nõn lại đỏ hồng một mảnh, nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Sư phụ, người có thấy các sư tỷ không? Các nàng đang ở bên ngoài Hoàng thành đấy!
- Vậy à?
La Thanh Yên cười nói:
- Vừa may ta cũng có chuyện muốn tìm bọn họ.
- Lăng Nhi, ngươi không đi với sư phụ sao?
La Thanh Yên nhìn Dư Tư Lăng, trong cặp mắt xinh đẹp lại ánh lên vẻ trêu chọc.
Dư Tư Lăng đung đưa cái đầu nhỏ nhắn:
- Con muốn đứng đây đợi tướng công!
- Xem ra một khi gả đồ đệ ra ngoài cũng giống như hắt nước khỏi chén!
Chỉ khi La Thanh Yên ở trước mặt đồ đệ yêu mới trở nên thân thiết và hiền lành như vậy, còn đối với người ngoài thì trước nay vẫn rất kiệm lời.
- Sư phụ, người đi đi!
Dư Tư Lăng xấu hổ, nàng vội vàng giậm mạnh chân.
La Thanh Yên vui vẻ vuốt ve gương mặt mịn màng như con nít của đồ đệ yêu, sau đó nàng thu lại nụ cười thân thiết. Nàng dùng vẻ mặt lạnh như băng liếc về phía Sở Thăng rồi lập tức biến mất trước cung vua. Nàng ăn mặc giống như thư đồng, dùng thân phận thư đồng của người lọt vào vòng tuyển chọn Phò mã để tự do ra vào.
Sở Thăng cũng không quan tâm đến chuyện hai thầy trò nhà kia đang nói chuyện, hắn đang nghĩ xem trong cung vua rốt cuộc sẽ xảy ra những chuyện gì.
-----------------------------------------
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, đủ loại món ngon để người ta thưởng thức, rõ ràng giống như một quán rượu. Triệu Tử Văn lâu lâu lại nhấp một ngụm rượu ngon, lại trở nên tiêu dao tự tại.
Lúc này Hạng Long Không và Hạng Long Uyên được hai cung nữ đưa vào trong đại sảnh.
Khi Bát Hoàng tử và Thế tử đến thì tất cả đám người lọt vào vòng này đều đã tập trung đông đủ. Bọn họ đang đợi tiến hành trắc nghiệm để tiến vào vòng tiếp theo.
- Mời tất cả các vị ngồi chờ một lát, công chúa sẽ lập tức đến đây ngay.
Một vị cung nữ đứng trên đài giữa đại sảnh dùng nụ cười tha thiết và giọng trong trẻo nói.
- Hưng Bình công chúa sẽ đến đây sao?
Mọi người vừa nghe thấy câu nói này thì vừa mừng vừa sợ muốn nhảy dựng người lên. Cũng không biết tướng mạo của công chúa thế nào, chắc chắn sẽ xinh đẹp như hoa. Tất cả đám người ở đây đều bắt đầu sinh ra những ảo tưởng về dung mạo của Hưng Bình công chúa.
"Chẳng lẽ lần này công chúa sẽ trực tiếp tuyển Phò mã sao?" Trong lòng Triệu Tử Văn vô thức nghĩ ra điều này.
Cung nữ trong đại sảnh bắt đầu tấu vang những tiếng tiêu tiếng đàn, những điệu nhạc dễ nghe lập tức truyền thẳng vào tai. Rất nhiều người đang thưởng thức những bức tranh treo tường, cũng chẳng biết công chúa có thể xinh đẹp như cô gái trong bức tranh hay không.
Hạng Long Không và Hạng Long Uyên cũng đã ngồi xuống. Bọn họ đều là những người yêu tranh, ánh mắt hai người cùng chuyển lên những bức tranh tự họa trên tường. Cả hai đều phải lắc đầu khen ngợi trước những tác phẩm xuất sắc sinh động như thật phía trước.
Nhưng khi thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều không còn hứng thú để thưởng thức nữa, mà càng lúc càng cảm thấy sốt ruột. Trong lòng thầm nghĩ: "Hưng Bình công chúa sao còn chưa ra?"
Tất cả đám người đều sốt ruột đến mức mắt rơi xuống cuống họng, nhưng đám cung nữ vẫn bình thản ngồi đánh đàn thổi tiêu. Lúc đầu đám người sốt ruột như lửa này vẫn còn cảm thấy dễ nghe, nhưng bây giờ nghe được lại vô cùng bực bội, quả thật rất muốn xông lên phía trước đập chết toàn bộ đám cung nữ đang đánh đàn thổi tiêu kia. Nhưng xung quanh Hoàng cung đều có rất nhiều hộ vệ, bọn họ chỉ dám nghĩ nhưng không dám làm.
Một tiếng nổ "đùng" đột nhiên vang lên, đột nhiên tất cả đèn đuốc trong đại sảnh đều tắt ngúm, chỉ để lại những luồng sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. Đại sảnh trở nên tối đen, tiếng đàn tiếng tiêu cũng dần mất hẳn. Lúc này trong đại sảnh đã tối đến mức không thể thấy được năm đầu ngón tay, tất cả mọi người đều không hiểu công chúa đang muốn bày ra trò gì, chẳng lẽ đang muốn kiểm tra năng lực nhìn ban đêm của mọi người sao?
Đột nhiên trên đài giữa đại sảnh bùng lên ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn nhỏ, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của một cung nữ vang lên:
- Công chúa điện hạ giá lâm!
Đám người nghe thấy công chúa đến thì vừa mừng vừa sợ, đáng tiếc là trong bóng tối không thể thấy rõ diện mạo của công chúa thế nào.
Một bóng dáng thướt tha chậm rãi đi lên những bậc thang tiến lên đài phía sau bức mành, mũi ngọc môi anh đào, làn lông mi dài khẽ rung động, thân thể uyển chuyển, bóng dáng lộ ra ngoài mành làm tất cả mọi người đều cảm giác được một cái đẹp hư ảo. Nhìn thấy hình bóng tuyệt vời này thì rõ ràng Hưng Bình công chúa là là một đại mỹ nhân, lúc này tất cả đàn ông trong đại sảnh đều trở nên điên cuồng.
Một vị đàn ông nôn nóng lớn tiếng nói:
- Công chúa điện hạ, vì sao lại phải tắt đèn chứ? Trong bóng tối mờ ảo thế này, nàng không nhìn thấy ta, mà ta cũng không thấy được nàng, thật không thú vị.
Hưng Bình công chúa khẽ nhếch đôi môi anh đào tỏa ra hơi thở mùi đàn hương, nàng hướng về phía một cung nữ bên cạnh nói điều gì đó, chỉ nghe thấy cung nữ kia nói:
- Nếu các vị muốn gặp mặt công chúa điện hạ thì cũng không khó!
Trong bóng tối có hơn mười người cùng kêu lên:
- Chúng ta muốn gặp công chúa, chúng ta muốn gặp công chúa!
Lại có khoảng bảy tám cái miệng khác đồng thanh:
- Mau thắp đèn lên đi, tối mù thế này nhìn không rõ lắm!
Vị cung nữ kia chậm rãi nói:
- Công chúa điện hạ có ba vấn đề, kính mời cái vị lần lượt trả lời. Nếu câu trả lời phù hợp với tâm ý công chúa thì sẽ được gặp mặt nàng.
Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, có người nói:
- Thì ra có đề thi để kiểm tra!
Một người khác nói:
- Ta chỉ biết vung thương múa đao, hỏi làm gì cho mệt, sao không tỷ võ?
- Thô tục!
Cũng không biết tên nào lại hừ nhẹ một tiếng vô cùng khinh bỉ.
Không gian tối đen đưa tay không thấy rõ năm ngón, tên đàn ông kia cũng không biết là ai lên tiếng, hắn hét lên:
- Kẻ nào dám nói, có bản lĩnh thì bước ra đấu với ta!
Nhất thời bầu không khí của đại sảnh lại trở nên vô cùng ầm ĩ.
Cung nữ kia nhướng mày nói:
- Nếu các vị còn náo loạn, kính xin rời khỏi chỗ này, trở ra ngoài Ngưng Hương điện dùng trà nghỉ ngơi, sẽ có người dẫn đường đi ra, chắc chắn sẽ không lạc.
Mọi người đã thấy công chúa đến, kẻ nào muốn rời khỏi đây chứ? Tất cả đám người đều vội vàng ngậm miệng lại.
Triệu Tử Văn nhìn bóng dáng của Hưng Bình công chúa ngồi sau rèm, hình dáng thướt tha của nàng, trong đầu hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác rất quen thuộc.
Dư Tư Lăng hạnh phúc và ngại ngùng liếc mắt nhìn chiếc bụng nhỏ, nàng nói khẽ:
- Không cần đâu, ta muốn chờ tướng công đi ra.
Đối với một Triệu phu nhân si tình, Lương Mộ Vũ cũng không muốn nói gì thêm mà trong lòng chỉ thầm cười khổ: "Triệu phu nhân này nhìn sắc thái tràn đầy khí thế hào hùng, cử chỉ lại giống như một tiểu nữ tử được cưng chiều như ngọc bích. Nàng rất si mê Triệu tướng quân, cũng không biết vì sao Triệu phu nhân lại phải nữ giả nam trang tiến vào tham gia tuyển chọn Phò mã. Chẳng lẽ nàng muốn cho tướng công làm Phò mã sao? "
Công chúa nhất định phải làm chính thê, hơn nữa lại là lá ngọc cành vàng, những cô gái bình thường sao dám tranh thủ tình cảm với công chúa được? Bình thường Phò mã chỉ dám lấy một mình công chúa, vì dưới sự uy hiếp của Hoàng thất sẽ không dám nạp thiếp. Cho nên Lăng Mộ Vũ cũng không thể hiểu được những cử chỉ của Dư Tư Lăng.
- Nếu Triệu phu nhân đã muốn như vậy, ta cũng không muốn ngăn cản. Triệu phu nhân cảm thấy không khỏe có thể lập tức nói với Chiêu Hôn sứ truyền Thái y đến.
Lương Mộ Vũ cũng không biết Dư Tư Lăng đang suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng cũng không gắng hỏi, chỉ dám cười tươi nói.
Dư Tư Lăng dịu dàng thi lễ:
- Tạ ơn Thái tử!
Lăng Mộ Vũ mỉm cười, y dặn dò Chiêu Hôn sứ mấy câu rồi đi vào trong cung vua.
- Hạng Long Không!
Lương Thái tử vừa đi, Chiêu Hồn sứ đã đọc đến tên người kế tiếp, chính là Bát Hoàng tử Hạng Long Không.
Hạng Long Không hướng về phía người hầu bên cạnh nói:
- Ngươi đứng bên ngoài chăm sóc Triệu phu nhân thật tốt cho ta!
Sau khi nói xong, Bát Hoàng tử trực tiếp đi vào cung vua.
- Sở Vương, tên Hạng Long Không và Triệu Tử Văn cùng nhau đi vào. Sợ rằng chuyện này sẽ rất khó giải quyết.
Hạng Long Uyên nhìn Hạng Long Không tiến vào trong cung rồi cau mày nói.
Sở Thăng hừ nhẹ một tiếng:
- Dùng nhất biến ứng vạn biến, ngươi cứ hành sự theo kế hoạch là được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Hạng Long Uyên khẽ gật đầu. Bọn họ đối với chuyện Dư Tư Lăng đột nhiên trà trộn vào bên trong cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Bọn họ cũng không ngờ nàng ta lại thay mặt Triệu Tử Văn báo danh, điều này quả thật làm trong đầu mờ mịt sương mù, không biết Dư Tư Lăng đang nghĩ đến điều gì.
- Hạng Long Uyên.
Chiêu Hôn sứ cao giọng đọc tên Thế tử Đại Kinh. Sau khi Hạng Long Uyên nghe thấy tên mình thì xoay người tiêu sái tiến về phía cung vua.
Tất cả những người lọt qua vòng một đều đã đi vào trong cung vua, chỉ để lại đám người bên ngoài chờ tin tốt lành. Dư Tư Lăng với thân thể xinh đẹp cũng đang đứng bên ngoài, trong ánh mắt mê người lại hiện lên vẻ chua xót và vui vẻ. Người hầu Bát Hoàng tử cảm thấy vô cùng khác thường, cũng không biết Triệu phu nhân đang nghĩ gì.
- Lăng Nhi!
Một tiếng gọi nhẹ nhàng làm thân thể mềm mại của Dư Tư Lăng phải chấn động, nàng vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn lại. Nàng thấy một vị thiếu niên thư đồng ăn mặc rất tuấn tú, nhưng gương mặt lạnh như băng và vô cùng xinh đẹp lại không thể nào quen thuộc hơn. Sao nàng lại không biết được chứ, nàng hô lên một tiếng kinh ngạc:
- Sư phụ.
Gương mặt lạnh lẽo như núi băng của La Thanh Yên lộ ra nụ cười hiền lành hiếm thấy:
- Hài tử ngươi, lúc trước viết thư lại cho ta, nói rằng đi làm một vài chuyện. Lúc đó ta cũng không biết nên nói sao với Triệu Tử Văn. Sao ngươi lại chạy đến Tây Lương, làm vi sư cũng cảm thấy vô cùng lo lắng?
"Sư phụ, người hầu líu lưỡi nhìn hai vị "Triệu phu nhân", chẳng lẽ Triệu đại nhân lại vơ sạch cả cá lớn lẫn cá bé sao?" Thật là lợi hại, tận đáy lòng tên người hầu này lại có thêm chút bội phục Triệu đại nhân.
Dư Tư Lăng nũng nịu kéo cổ tay của La Thanh Yên, nàng sẵng giọng nói:
- Sư phụ, sao người cũng tới Tây Lương? Lăng Nhi thấy người thì rất vui vẻ.
La Thanh Yên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thăng đang đứng ngoài cung vua, trong ánh mắt lạnh lại bùng lên sát khí. Lúc này Sở Thăng cũng lập tức cảm giác được sự có mặt của La Thanh Yên.
Dưới tình cảnh không có Triệu Tử Văn, La Thanh Yên căn bản không thể tạo ra bất kỳ uy hiếp gì đối với lão. Cho nên Sở Thăng lúc này cứ thản nhiên đứng bên ngoài cung vua.
Đối với đồ đệ bảo bối đã mất mẫu thân từ rất nhỏ này, La Thanh Yên vô cùng nuông chiều. Hàn quang trong ánh mắt nàng được thu lại, nàng khẽ cốc nhẹ lên trán của Dư Tư Lăng:
- Ngươi đấy, ta thấy ngươi lần này chạy đến Tây Lương rõ ràng đã chọc giận Triệu Tử Văn. Bây giờ còn tham gia vào tuyển chọn Phò mã, thật là càn quấy.
- Sư phụ, chuyện vừa rồi người cũng biết sao?
Gương mặt Dư Tư Lăng lại đỏ ửng lên, nàng ngượng ngùng đong đưa cánh tay của sư phụ rồi chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
La Thanh Yên thở dài như có như không:
- Ngươi đấy, vẫn không đấu lại tên vô sỉ kia. Trước mặt rất nhiều người mà dám cùng hắn thân mật như vậy, thật là không biết xấu hổ.
Dư Tư Lăng càng nghe càng cảm thấy xấu hổ không biết vùi mặt vào đâu được, nàng dùng tay bụm lấy hai gò má nóng hổi:
- Sư phụ, ngay cả người cũng chê cười con. Đã lâu rồi con chưa được nhìn thấy tướng công mà, cho nên cũng không thể kìm lòng được.
Thân thể yêu kiều của nàng trở nên nóng bừng bừng, chiếc cổ trắng nõn lại đỏ hồng một mảnh, nàng vội vàng nói sang chuyện khác:
- Sư phụ, người có thấy các sư tỷ không? Các nàng đang ở bên ngoài Hoàng thành đấy!
- Vậy à?
La Thanh Yên cười nói:
- Vừa may ta cũng có chuyện muốn tìm bọn họ.
- Lăng Nhi, ngươi không đi với sư phụ sao?
La Thanh Yên nhìn Dư Tư Lăng, trong cặp mắt xinh đẹp lại ánh lên vẻ trêu chọc.
Dư Tư Lăng đung đưa cái đầu nhỏ nhắn:
- Con muốn đứng đây đợi tướng công!
- Xem ra một khi gả đồ đệ ra ngoài cũng giống như hắt nước khỏi chén!
Chỉ khi La Thanh Yên ở trước mặt đồ đệ yêu mới trở nên thân thiết và hiền lành như vậy, còn đối với người ngoài thì trước nay vẫn rất kiệm lời.
- Sư phụ, người đi đi!
Dư Tư Lăng xấu hổ, nàng vội vàng giậm mạnh chân.
La Thanh Yên vui vẻ vuốt ve gương mặt mịn màng như con nít của đồ đệ yêu, sau đó nàng thu lại nụ cười thân thiết. Nàng dùng vẻ mặt lạnh như băng liếc về phía Sở Thăng rồi lập tức biến mất trước cung vua. Nàng ăn mặc giống như thư đồng, dùng thân phận thư đồng của người lọt vào vòng tuyển chọn Phò mã để tự do ra vào.
Sở Thăng cũng không quan tâm đến chuyện hai thầy trò nhà kia đang nói chuyện, hắn đang nghĩ xem trong cung vua rốt cuộc sẽ xảy ra những chuyện gì.
-----------------------------------------
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, đủ loại món ngon để người ta thưởng thức, rõ ràng giống như một quán rượu. Triệu Tử Văn lâu lâu lại nhấp một ngụm rượu ngon, lại trở nên tiêu dao tự tại.
Lúc này Hạng Long Không và Hạng Long Uyên được hai cung nữ đưa vào trong đại sảnh.
Khi Bát Hoàng tử và Thế tử đến thì tất cả đám người lọt vào vòng này đều đã tập trung đông đủ. Bọn họ đang đợi tiến hành trắc nghiệm để tiến vào vòng tiếp theo.
- Mời tất cả các vị ngồi chờ một lát, công chúa sẽ lập tức đến đây ngay.
Một vị cung nữ đứng trên đài giữa đại sảnh dùng nụ cười tha thiết và giọng trong trẻo nói.
- Hưng Bình công chúa sẽ đến đây sao?
Mọi người vừa nghe thấy câu nói này thì vừa mừng vừa sợ muốn nhảy dựng người lên. Cũng không biết tướng mạo của công chúa thế nào, chắc chắn sẽ xinh đẹp như hoa. Tất cả đám người ở đây đều bắt đầu sinh ra những ảo tưởng về dung mạo của Hưng Bình công chúa.
"Chẳng lẽ lần này công chúa sẽ trực tiếp tuyển Phò mã sao?" Trong lòng Triệu Tử Văn vô thức nghĩ ra điều này.
Cung nữ trong đại sảnh bắt đầu tấu vang những tiếng tiêu tiếng đàn, những điệu nhạc dễ nghe lập tức truyền thẳng vào tai. Rất nhiều người đang thưởng thức những bức tranh treo tường, cũng chẳng biết công chúa có thể xinh đẹp như cô gái trong bức tranh hay không.
Hạng Long Không và Hạng Long Uyên cũng đã ngồi xuống. Bọn họ đều là những người yêu tranh, ánh mắt hai người cùng chuyển lên những bức tranh tự họa trên tường. Cả hai đều phải lắc đầu khen ngợi trước những tác phẩm xuất sắc sinh động như thật phía trước.
Nhưng khi thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều không còn hứng thú để thưởng thức nữa, mà càng lúc càng cảm thấy sốt ruột. Trong lòng thầm nghĩ: "Hưng Bình công chúa sao còn chưa ra?"
Tất cả đám người đều sốt ruột đến mức mắt rơi xuống cuống họng, nhưng đám cung nữ vẫn bình thản ngồi đánh đàn thổi tiêu. Lúc đầu đám người sốt ruột như lửa này vẫn còn cảm thấy dễ nghe, nhưng bây giờ nghe được lại vô cùng bực bội, quả thật rất muốn xông lên phía trước đập chết toàn bộ đám cung nữ đang đánh đàn thổi tiêu kia. Nhưng xung quanh Hoàng cung đều có rất nhiều hộ vệ, bọn họ chỉ dám nghĩ nhưng không dám làm.
Một tiếng nổ "đùng" đột nhiên vang lên, đột nhiên tất cả đèn đuốc trong đại sảnh đều tắt ngúm, chỉ để lại những luồng sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào. Đại sảnh trở nên tối đen, tiếng đàn tiếng tiêu cũng dần mất hẳn. Lúc này trong đại sảnh đã tối đến mức không thể thấy được năm đầu ngón tay, tất cả mọi người đều không hiểu công chúa đang muốn bày ra trò gì, chẳng lẽ đang muốn kiểm tra năng lực nhìn ban đêm của mọi người sao?
Đột nhiên trên đài giữa đại sảnh bùng lên ánh sáng yếu ớt của những ngọn đèn nhỏ, chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của một cung nữ vang lên:
- Công chúa điện hạ giá lâm!
Đám người nghe thấy công chúa đến thì vừa mừng vừa sợ, đáng tiếc là trong bóng tối không thể thấy rõ diện mạo của công chúa thế nào.
Một bóng dáng thướt tha chậm rãi đi lên những bậc thang tiến lên đài phía sau bức mành, mũi ngọc môi anh đào, làn lông mi dài khẽ rung động, thân thể uyển chuyển, bóng dáng lộ ra ngoài mành làm tất cả mọi người đều cảm giác được một cái đẹp hư ảo. Nhìn thấy hình bóng tuyệt vời này thì rõ ràng Hưng Bình công chúa là là một đại mỹ nhân, lúc này tất cả đàn ông trong đại sảnh đều trở nên điên cuồng.
Một vị đàn ông nôn nóng lớn tiếng nói:
- Công chúa điện hạ, vì sao lại phải tắt đèn chứ? Trong bóng tối mờ ảo thế này, nàng không nhìn thấy ta, mà ta cũng không thấy được nàng, thật không thú vị.
Hưng Bình công chúa khẽ nhếch đôi môi anh đào tỏa ra hơi thở mùi đàn hương, nàng hướng về phía một cung nữ bên cạnh nói điều gì đó, chỉ nghe thấy cung nữ kia nói:
- Nếu các vị muốn gặp mặt công chúa điện hạ thì cũng không khó!
Trong bóng tối có hơn mười người cùng kêu lên:
- Chúng ta muốn gặp công chúa, chúng ta muốn gặp công chúa!
Lại có khoảng bảy tám cái miệng khác đồng thanh:
- Mau thắp đèn lên đi, tối mù thế này nhìn không rõ lắm!
Vị cung nữ kia chậm rãi nói:
- Công chúa điện hạ có ba vấn đề, kính mời cái vị lần lượt trả lời. Nếu câu trả lời phù hợp với tâm ý công chúa thì sẽ được gặp mặt nàng.
Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn, có người nói:
- Thì ra có đề thi để kiểm tra!
Một người khác nói:
- Ta chỉ biết vung thương múa đao, hỏi làm gì cho mệt, sao không tỷ võ?
- Thô tục!
Cũng không biết tên nào lại hừ nhẹ một tiếng vô cùng khinh bỉ.
Không gian tối đen đưa tay không thấy rõ năm ngón, tên đàn ông kia cũng không biết là ai lên tiếng, hắn hét lên:
- Kẻ nào dám nói, có bản lĩnh thì bước ra đấu với ta!
Nhất thời bầu không khí của đại sảnh lại trở nên vô cùng ầm ĩ.
Cung nữ kia nhướng mày nói:
- Nếu các vị còn náo loạn, kính xin rời khỏi chỗ này, trở ra ngoài Ngưng Hương điện dùng trà nghỉ ngơi, sẽ có người dẫn đường đi ra, chắc chắn sẽ không lạc.
Mọi người đã thấy công chúa đến, kẻ nào muốn rời khỏi đây chứ? Tất cả đám người đều vội vàng ngậm miệng lại.
Triệu Tử Văn nhìn bóng dáng của Hưng Bình công chúa ngồi sau rèm, hình dáng thướt tha của nàng, trong đầu hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác rất quen thuộc.
/424
|