Lúc này, tất cả mọi người đang bị áp lực đến nỗi không thở nổi thì từ bên trong đột nhiên từ từ đi ra hai thân ảnh. Hai thân ảnh này càng ngày càng đến gần, An vương và Hạng Long Uyên trông thấy họ thì chấn động. Chẳng lẽ Triệu Tử Văn và La Thanh Yên đã trợ giúp cho Hạng Tử Hiên rồi hay sao?
La Thanh Yên và Sở Thăng có ân oán, nếu như nàng đưa ra điều kiện là giết chết Sở Thăng rồi liên minh với Hạng Tử Hiên thì cũng không thể không xảy ra.
Hai nhân vật tuyệt đỉnh của Đại Kinh đã đứng về phe của Hạng Tử Hiên, trận chiến này rõ ràng đang nghiêng về phía Chính Nam vương. Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên khuôn mặt An vương. Tuy rằng Sở Thăng có thể địch nổi Triệu Tử Văn và La Thanh Yên liên thủ nhưng cũng không thể không đề phòng cao thủ của Vong phu các đang nấp trong bóng tối.
- Long Uyên, chúng ta liệu có phần thắng không?
An vương nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
Ngoài Tĩnh Tâm điện đã dày đặc người, mấy nghìn tướng sĩ đứng ngập trên con đường, từng hồi chiêng trống vang lên. Đôi mắt của bọn họ trở nên sắc lạnh, bắn ra từng luồng tinh quang ngạo nghễ. Đôi tay họ nắm chặt lấy trường thương, từng luồng sát khí bắn ra.
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn trận thế trước mắt. Đối với chiến tranh chó cắn chó này hắn cũng không thèm để ý. Mỹ mục La Thanh Yên lạnh lùng, nàng nắm chặt lấy thanh kiếm đã nhuộm đỏ máu tươi nhìn Sở Thăng và An vương. Một luồng sát khí mãnh liệt bắn ra.
- Xem ra tình huống cũng không xấu.
Hạng Long Uyên ngưng mắt nhìn Triệu Tử Văn người đầy máu từ từ nói.
Hạng Dận Trinh vội vàng hỏi:
- Tại sao?
- Triệu Tử Văn không phải là một người có thể khuất phục bất kỳ kẻ nào. Hạng Tử Hiên lại rất nghi kỵ tuyệt đối sẽ không dùng tên địch nhân nguy hiểm này. Chắc chắn rằng bọn họ vừa trải qua một phen tử chiến với nhau, có thể Hạng Tử Hiên không kịp đưa bọn họ vào chỗ chết, trước tình huống nguy cấp, Hạng Tử Hiên không thể không thả bọn họ ra. Có lẽ trong lòng hắn có ý mượn đao giết người, mượn chúng ta để xử lý Triệu Tử Văn.
Hạng Long Uyên từng chữ từng chữ phân tích vô cùng thấu triệt, An vương cảm thấy mình quả là không bằng. Trong lòng y thầm cảm tháy vui mừng với đứa con thông minh này, y nhìn Triệu Tử Văn, cười lạnh nói:
- Hạng Tử Hiên muốn ta tiêu hao sức lực để giết Triệu Tử Văn, ta sẽ không làm cho hắn đạt được mong muốn.
Hai quân giao chiến, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ là có thể ảnh hưởng đến cục diện thắng bại cuối cùng. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên chính là hai cao thủ tuyệt đỉnh, muốn giết được bọn họ có thể nhưng chắc chắn rằng phải trả một cái giá khó có thể chấp nhận. An vương hiểu điều này, thì làm sao có thể dẫm vào vết xe đổ của Hạng Tử Hiên?
Hạng Long Uyên đồng ý gật đầu, hướng về phía chúng tướng sĩ bên cạnh gật đầu:
- Truyền lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được động vào Triệu Tử Văn, bất luận ai cũng không được ngăn cản hắn rời khỏi.
Các tướng quân ngầm nói cho chúng tướng sĩ. Nếu Triệu Tử Văn tấn công thì giết còn không thì không được động thủ.
An vương và Hạng Long Uyên có ân oán với Triệu Tử Văn, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn? Hiện tại, đây chỉ là kế hoãn binh, cần phải chuyện tâm đối phó với Hạng Long Đào mới là điều quan trọng, còn Triệu Tử Văn sau này sẽ tính sổ. Đoạt được thiên hạ còn sợ không giết được ngươi ư?
- Cộp cộp cộp.
Ngự lâm quân trong Tĩnh Tâm Điện nhanh chóng lùi ra. Tĩnh Tâm điện đã bị vây chặt, một con ruồi cũng khó thoát, sĩ tốt hai bên lạnh lùng nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng.
Triệu Tử Văn và La Thanh Yên bị kẹp giữa quân đội hai bên thì có một cảm giác không biết đi đâu. Thế nhưng Triệu Tử Văn không lo lắng chuyện này mà là lo lắng rằng Hạng Tử Hiên liệu có cùng An vương liên minh vây giết mình và La tỷ tỷ rồi sẽ nói chuyện sau với nhau.
Cho dù là Hạng Vũ chuyển thể cũng không thể sống sót trước sự tấn công của quân lính. Trong lòng Triệu Tử văn thầm lo lắng, bởi vì Hạng Tử Hiên và Hạng Long Uyên đều là những người mưu kế thâm sâu, không chừng bọn họ thật sự sẽ nảy sinh kế sách độc ác như vậy.
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
La Thanh Yên nhìn chúng tướng sĩ đông nghẹt nhẹ giọng hỏi.
Giờ phút này Triệu Tử Văn chỉ có thể hy vọng Hạng Long Uyên và Hạng Tử Hiên không có mưu kế âm hiểm như vậy, hắn nghiêm mặt nói:
- Lúc này tạm thời rời khỏi thôi.
- Rởi khỏi ư?
La Thanh Yên cười nói:
- Ngươi cho rằng chúng dễ dàng cho chúng ta rời khỏi như vậy sao?
- Còn chưa biết!
Triệu Tử Văn nghiêm nghị nói:
- Hạng Long Uyên mới chỉ biết mưu kế của Hạng Tử Hiên cho nên chúng ta chỉ có thể đánh cuộc rằng hai chúng nó khôn liên thủ để đối phó với ta.
La Thanh Yên khẽ gật đầu, khuôn mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt quét qua từng người. Mái tóc trắng phiêu dật trên không trung, xinh đẹp dị thường, tựa như là tiên tử trên trởi. Triệu Tử Văn lại dáng người cao lớn, hai vai rộng lớn, tựa như có thể đảm nhiệm tất cả mọi trọng trách. Một thanh Bá vương thương khoác trên người, trong mắt bắn ra từng luồng tinh quang, phảng phất tựa như đã biến thành chiến thần.
Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của hai người, chúng binh lĩnh liền bị áp lực. Trong lòng họ có một cảm giác, La các chủ và Triệu tướng quân một khi liên thủ lẫn nhau thì có thể địch nổi nghìn vạn quân lính.
- Chúng ta đi.
Triệu Tử Văn nói xong câu này liền cầm lấy ngọc thủ nhỏ bé trắng trẻo của La Thanh Yên đi ra ngoài.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến khuôn mặt La Thanh Yên liền ửng đỏ, nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng như cũ:
- Ngươi buông tay của ngươi ra!
Triệu Tử Văn mỉm cười, ngượng ngừng nói:
- Tình huống đặc biệt, không nên tính toán.
- Hừ.
La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, đi trước xuống bậc thang ở Tĩnh Tâm điện. Triệu Tử Văn dở khóc dở cười nhìn theo. Không hổ là bạch phát ma nữ, rất có khí phách.
Binh lính hai bên chưa nhận được mệnh lệnh thu hồi đành nhìn bọn họ từng bước từng bước đi xuống bậc cầu thang.
Đúng lúc bọn họ đi vào giữ khu vực có quân lính thì từ trong Tĩnh Tâm điện có một thân ảnh từ từ đi ra, đó chính là Chính Nam vương Hạng Tử Hiên.
- Hoàng thúc, chúng ta có nên thả bọn họ ra không?
Hạng Long Đào biết rằng mối quan hệ giữa ba thế lực rất phức tạp, ai cũng không muốn xuất thủ trước. Bây giờ gã trông thấy Hạng Tử Hiên đến, liền lập tức cất tiếng hỏi.
Hạng Tử Hiên âm trầm nói:
- An vương sẽ không dễ dàng để cho Triệu Tử Văn rời đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Có thể An vương không phải là người không để ý đến đại cuộc nhưng dù sao thả hổ về rừng cũng không tốt. Hạng Long Đào vửa mở miệng thì Hạng Long Uyên đột nhiên hướng về phía Chính nam vương nói:
- Từng nghe Chính nam vương túc trí đa mưu, quỷ không biết thần không hay lẳng lặng cướp thành, hôm nay mới được gặp mặt, quả thật là bất phàm.
Hạng Tử Hiên âm trầm nhìn Hạng Long Uyên, không đoán ra nổi gã đang suy nghĩ điều gì. Trong lòng y hơi kinh hãi, Hạng Long Uyên này không hề thư sinh như lời đồn, xem ra hắn chính là một vương tử thâm trầm đứng đằng sau An vương.
- Hạng Long Uyên, ngươi có lời gì thì cứ nói thẳng đi.
Hạng Tử Hiên hòa hoãn nói.
Hạng Long Uyên mỉm cười:
- Ta muốn cùng với Chính Nam vương hai bên thực hiện một cuộc trao đổi.
Triệu Tử Văn nghe câu nói này thì lập tức dừng bước lại, trong lòng thầm thấy không ổn. Tên Hạng Long Uyên này quả thực âm hiểm ác độc.
- Thế nào đây?
La Thanh Yên nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Triệu Tử Văn liền vội vàng hỏi.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng:
- Xem ra chúng ta khó mà rời khỏi nơi này.
Hạng Tử Hiên cũng không phải là người ngu ngốc. Hắn nhìn thấy sát khí nhàn nhạt ở trong mắt của Hạng Long Uyên thì hiểu được từ mua bán trong lời nói của hắn là ám chỉ cái gì. Một thiếu niên chưa tới hai mươi mà đã có tâm cơ như thế, thật là đáng sợ! Hạng Tử Hiên cảm thấy muốn thắng bại phân tranh trận này thật là khó khăn.
Ai cũng không muốn thả hổ về rừng. Hạng Tử Hiên cùng với Hạng Long Đào cũng thế. Vừa rồi, thuộc hạ của hắn bị Triệu Tử Văn làm cho tổn thất nhiều như thế cho nên ai cũng không cam lòng. Hạng Tử Hiên tỏ ý, Hạng Long Đào liền cười lớn nói:
- Được, chúng ta đồng ý cuộc mua bán này. Mọi chuyện giải quyết xong rồi sẽ tử chiến.
La Thanh Yên xem xét tình hình thì hiểu ra quỷ kế của hai bên, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Hèn hạ!
Đôi mắt Hạng Tử Hiên lộ ra một vẻ dữ tợn. Đối với sự lật lọng vừa rồi của La Thanh Yên hắn dĩ nhiên là rất tức giận, cho nên càng mong muốn giết chết nàng.
- Truyền ý chỉ của ta, toàn quân mau xông lên giết chết Triệu Tử Văn và La Thanh Yên, ai cắt được đầu bọn chúng, thưởng hai vạn lượng bạc.
Hạng Long Đào cùng với An vương đồng thời cao giọng hét lớn, đem mệnh lệnh truyền khắp quân đội trong Hoàng thành.
Cho dù võ công cao tới đâu cũng không thể ứng phó với thiên quân vạn mã. Hơn nữa lại có sự hấp dẫn của vạn lượng bạc, binh sĩ vô cùng kích động, tranh nhau vượt lên với mong muốn cắt được đầu của Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
- Giết!
Hạng Long Đào hét lên một tiếng. Mấy vạn binh mã nhất tề ầm vang, thanh thế khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi, đánh thẳng tới Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
La Thanh Yên tự biết rằng không thể tránh khỏi kiếp nạn này, mỹ mục nhìn bầu trời bao la, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ La Thanh Yên ta hôm nay lại phải chết ở trong Hoàng thành.
Chỉ vì hoàng thất tranh đấu mà công chúa Đại Kinh đối với hoàng thành vô cùng căm hận. Hôm nay nàng lại phải chôn xương ở Hoàng thành, nỗi bi ai này, ai có thể hiểu được?
Gió nhẹ khẽ thổi qua khuôn mặt của La Thanh Yên, đùa nghịch qua mái tóc trắng của nàng, trong gian phòng lúc này phảng phất hiện lên một vẻ bi thương. Triệu Tử Văn nhìn La các chủ, không kìm được khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, an ủi nói:
- La tỷ tỷ, tỷ hãy tin tưởng đệ, đệ nhất định sẽ đưa tỉ tỉ rời khỏi nơi này, rời khỏi chốn thị phi này.
La Thanh Yên từ từ xoay đầu nhìn Triệu Tử Văn. Đôi mắt chân thành của hắn khiến cho nàng kinh ngạc, một cảm giác ấm áp xông lên. Nàng nhớ lại trước kia mình và tên tiểu tặc này từng có những chuyện vui buồn, hắn từng làm mình phải tức giận, làm mình vui vẻ, từng chuyện từng chuyện hiện về trong đầu.
- Ừ!
Không biết tại sao, ma nữ tóc trắng lại khẽ gật đầu, hai gò má khẽ ửng đỏ lên, tựa như là thiếu nữ mới biết yêu. Triệu Tử Văn cũng ngẩn ngơ, đây chính là La tỷ tỷ hay sao?
- Ngươi nhìn cái gì thế?
La Thanh Yên thấy hắn nhìn mình thì lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy nói nữ nhân tính tình thất thường nhưng cũng không thể thay đổi nhanh như vậy chứ? Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt hắn nhìn về phía binh lính thì trở nên lạnh lùng.
Trường kiếm của La Thanh Yên đã vung lên. Cho dù có phải chết ở hoàng thành thì cũng phải chém giết cho thống khoái một lúc. Hạng Long Đào, Hạng Dận Trinh Hạng Long Uyên, bọn họ đều nở ra một nụ cười lạnh lùng, chỉ có Hạng Tử Hiên là hơi bất nhẫn.
- Tiểu tặc, cho dù ngươi không có cách nào đưa ta ra ngoài, ta cũng không giận ngươi.
La Thanh Yên nhìn Triệu Tử Văn rồi nở ra một nụ cười thản nhiên. Khuôn mặt nàng như đóa hoa, xinh đẹp không gì sánh được.
La Thanh Yên và Sở Thăng có ân oán, nếu như nàng đưa ra điều kiện là giết chết Sở Thăng rồi liên minh với Hạng Tử Hiên thì cũng không thể không xảy ra.
Hai nhân vật tuyệt đỉnh của Đại Kinh đã đứng về phe của Hạng Tử Hiên, trận chiến này rõ ràng đang nghiêng về phía Chính Nam vương. Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống trên khuôn mặt An vương. Tuy rằng Sở Thăng có thể địch nổi Triệu Tử Văn và La Thanh Yên liên thủ nhưng cũng không thể không đề phòng cao thủ của Vong phu các đang nấp trong bóng tối.
- Long Uyên, chúng ta liệu có phần thắng không?
An vương nhỏ giọng cẩn thận hỏi.
Ngoài Tĩnh Tâm điện đã dày đặc người, mấy nghìn tướng sĩ đứng ngập trên con đường, từng hồi chiêng trống vang lên. Đôi mắt của bọn họ trở nên sắc lạnh, bắn ra từng luồng tinh quang ngạo nghễ. Đôi tay họ nắm chặt lấy trường thương, từng luồng sát khí bắn ra.
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn trận thế trước mắt. Đối với chiến tranh chó cắn chó này hắn cũng không thèm để ý. Mỹ mục La Thanh Yên lạnh lùng, nàng nắm chặt lấy thanh kiếm đã nhuộm đỏ máu tươi nhìn Sở Thăng và An vương. Một luồng sát khí mãnh liệt bắn ra.
- Xem ra tình huống cũng không xấu.
Hạng Long Uyên ngưng mắt nhìn Triệu Tử Văn người đầy máu từ từ nói.
Hạng Dận Trinh vội vàng hỏi:
- Tại sao?
- Triệu Tử Văn không phải là một người có thể khuất phục bất kỳ kẻ nào. Hạng Tử Hiên lại rất nghi kỵ tuyệt đối sẽ không dùng tên địch nhân nguy hiểm này. Chắc chắn rằng bọn họ vừa trải qua một phen tử chiến với nhau, có thể Hạng Tử Hiên không kịp đưa bọn họ vào chỗ chết, trước tình huống nguy cấp, Hạng Tử Hiên không thể không thả bọn họ ra. Có lẽ trong lòng hắn có ý mượn đao giết người, mượn chúng ta để xử lý Triệu Tử Văn.
Hạng Long Uyên từng chữ từng chữ phân tích vô cùng thấu triệt, An vương cảm thấy mình quả là không bằng. Trong lòng y thầm cảm tháy vui mừng với đứa con thông minh này, y nhìn Triệu Tử Văn, cười lạnh nói:
- Hạng Tử Hiên muốn ta tiêu hao sức lực để giết Triệu Tử Văn, ta sẽ không làm cho hắn đạt được mong muốn.
Hai quân giao chiến, chỉ cần phạm phải một sai lầm nhỏ là có thể ảnh hưởng đến cục diện thắng bại cuối cùng. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên chính là hai cao thủ tuyệt đỉnh, muốn giết được bọn họ có thể nhưng chắc chắn rằng phải trả một cái giá khó có thể chấp nhận. An vương hiểu điều này, thì làm sao có thể dẫm vào vết xe đổ của Hạng Tử Hiên?
Hạng Long Uyên đồng ý gật đầu, hướng về phía chúng tướng sĩ bên cạnh gật đầu:
- Truyền lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được động vào Triệu Tử Văn, bất luận ai cũng không được ngăn cản hắn rời khỏi.
Các tướng quân ngầm nói cho chúng tướng sĩ. Nếu Triệu Tử Văn tấn công thì giết còn không thì không được động thủ.
An vương và Hạng Long Uyên có ân oán với Triệu Tử Văn, bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn? Hiện tại, đây chỉ là kế hoãn binh, cần phải chuyện tâm đối phó với Hạng Long Đào mới là điều quan trọng, còn Triệu Tử Văn sau này sẽ tính sổ. Đoạt được thiên hạ còn sợ không giết được ngươi ư?
- Cộp cộp cộp.
Ngự lâm quân trong Tĩnh Tâm Điện nhanh chóng lùi ra. Tĩnh Tâm điện đã bị vây chặt, một con ruồi cũng khó thoát, sĩ tốt hai bên lạnh lùng nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng.
Triệu Tử Văn và La Thanh Yên bị kẹp giữa quân đội hai bên thì có một cảm giác không biết đi đâu. Thế nhưng Triệu Tử Văn không lo lắng chuyện này mà là lo lắng rằng Hạng Tử Hiên liệu có cùng An vương liên minh vây giết mình và La tỷ tỷ rồi sẽ nói chuyện sau với nhau.
Cho dù là Hạng Vũ chuyển thể cũng không thể sống sót trước sự tấn công của quân lính. Trong lòng Triệu Tử văn thầm lo lắng, bởi vì Hạng Tử Hiên và Hạng Long Uyên đều là những người mưu kế thâm sâu, không chừng bọn họ thật sự sẽ nảy sinh kế sách độc ác như vậy.
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
La Thanh Yên nhìn chúng tướng sĩ đông nghẹt nhẹ giọng hỏi.
Giờ phút này Triệu Tử Văn chỉ có thể hy vọng Hạng Long Uyên và Hạng Tử Hiên không có mưu kế âm hiểm như vậy, hắn nghiêm mặt nói:
- Lúc này tạm thời rời khỏi thôi.
- Rởi khỏi ư?
La Thanh Yên cười nói:
- Ngươi cho rằng chúng dễ dàng cho chúng ta rời khỏi như vậy sao?
- Còn chưa biết!
Triệu Tử Văn nghiêm nghị nói:
- Hạng Long Uyên mới chỉ biết mưu kế của Hạng Tử Hiên cho nên chúng ta chỉ có thể đánh cuộc rằng hai chúng nó khôn liên thủ để đối phó với ta.
La Thanh Yên khẽ gật đầu, khuôn mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt quét qua từng người. Mái tóc trắng phiêu dật trên không trung, xinh đẹp dị thường, tựa như là tiên tử trên trởi. Triệu Tử Văn lại dáng người cao lớn, hai vai rộng lớn, tựa như có thể đảm nhiệm tất cả mọi trọng trách. Một thanh Bá vương thương khoác trên người, trong mắt bắn ra từng luồng tinh quang, phảng phất tựa như đã biến thành chiến thần.
Cảm nhận được sát khí mạnh mẽ của hai người, chúng binh lĩnh liền bị áp lực. Trong lòng họ có một cảm giác, La các chủ và Triệu tướng quân một khi liên thủ lẫn nhau thì có thể địch nổi nghìn vạn quân lính.
- Chúng ta đi.
Triệu Tử Văn nói xong câu này liền cầm lấy ngọc thủ nhỏ bé trắng trẻo của La Thanh Yên đi ra ngoài.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến khuôn mặt La Thanh Yên liền ửng đỏ, nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh lùng như cũ:
- Ngươi buông tay của ngươi ra!
Triệu Tử Văn mỉm cười, ngượng ngừng nói:
- Tình huống đặc biệt, không nên tính toán.
- Hừ.
La Thanh Yên hừ nhẹ một tiếng, đi trước xuống bậc thang ở Tĩnh Tâm điện. Triệu Tử Văn dở khóc dở cười nhìn theo. Không hổ là bạch phát ma nữ, rất có khí phách.
Binh lính hai bên chưa nhận được mệnh lệnh thu hồi đành nhìn bọn họ từng bước từng bước đi xuống bậc cầu thang.
Đúng lúc bọn họ đi vào giữ khu vực có quân lính thì từ trong Tĩnh Tâm điện có một thân ảnh từ từ đi ra, đó chính là Chính Nam vương Hạng Tử Hiên.
- Hoàng thúc, chúng ta có nên thả bọn họ ra không?
Hạng Long Đào biết rằng mối quan hệ giữa ba thế lực rất phức tạp, ai cũng không muốn xuất thủ trước. Bây giờ gã trông thấy Hạng Tử Hiên đến, liền lập tức cất tiếng hỏi.
Hạng Tử Hiên âm trầm nói:
- An vương sẽ không dễ dàng để cho Triệu Tử Văn rời đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Có thể An vương không phải là người không để ý đến đại cuộc nhưng dù sao thả hổ về rừng cũng không tốt. Hạng Long Đào vửa mở miệng thì Hạng Long Uyên đột nhiên hướng về phía Chính nam vương nói:
- Từng nghe Chính nam vương túc trí đa mưu, quỷ không biết thần không hay lẳng lặng cướp thành, hôm nay mới được gặp mặt, quả thật là bất phàm.
Hạng Tử Hiên âm trầm nhìn Hạng Long Uyên, không đoán ra nổi gã đang suy nghĩ điều gì. Trong lòng y hơi kinh hãi, Hạng Long Uyên này không hề thư sinh như lời đồn, xem ra hắn chính là một vương tử thâm trầm đứng đằng sau An vương.
- Hạng Long Uyên, ngươi có lời gì thì cứ nói thẳng đi.
Hạng Tử Hiên hòa hoãn nói.
Hạng Long Uyên mỉm cười:
- Ta muốn cùng với Chính Nam vương hai bên thực hiện một cuộc trao đổi.
Triệu Tử Văn nghe câu nói này thì lập tức dừng bước lại, trong lòng thầm thấy không ổn. Tên Hạng Long Uyên này quả thực âm hiểm ác độc.
- Thế nào đây?
La Thanh Yên nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Triệu Tử Văn liền vội vàng hỏi.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng:
- Xem ra chúng ta khó mà rời khỏi nơi này.
Hạng Tử Hiên cũng không phải là người ngu ngốc. Hắn nhìn thấy sát khí nhàn nhạt ở trong mắt của Hạng Long Uyên thì hiểu được từ mua bán trong lời nói của hắn là ám chỉ cái gì. Một thiếu niên chưa tới hai mươi mà đã có tâm cơ như thế, thật là đáng sợ! Hạng Tử Hiên cảm thấy muốn thắng bại phân tranh trận này thật là khó khăn.
Ai cũng không muốn thả hổ về rừng. Hạng Tử Hiên cùng với Hạng Long Đào cũng thế. Vừa rồi, thuộc hạ của hắn bị Triệu Tử Văn làm cho tổn thất nhiều như thế cho nên ai cũng không cam lòng. Hạng Tử Hiên tỏ ý, Hạng Long Đào liền cười lớn nói:
- Được, chúng ta đồng ý cuộc mua bán này. Mọi chuyện giải quyết xong rồi sẽ tử chiến.
La Thanh Yên xem xét tình hình thì hiểu ra quỷ kế của hai bên, khuôn mặt lạnh lùng nói:
- Hèn hạ!
Đôi mắt Hạng Tử Hiên lộ ra một vẻ dữ tợn. Đối với sự lật lọng vừa rồi của La Thanh Yên hắn dĩ nhiên là rất tức giận, cho nên càng mong muốn giết chết nàng.
- Truyền ý chỉ của ta, toàn quân mau xông lên giết chết Triệu Tử Văn và La Thanh Yên, ai cắt được đầu bọn chúng, thưởng hai vạn lượng bạc.
Hạng Long Đào cùng với An vương đồng thời cao giọng hét lớn, đem mệnh lệnh truyền khắp quân đội trong Hoàng thành.
Cho dù võ công cao tới đâu cũng không thể ứng phó với thiên quân vạn mã. Hơn nữa lại có sự hấp dẫn của vạn lượng bạc, binh sĩ vô cùng kích động, tranh nhau vượt lên với mong muốn cắt được đầu của Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
- Giết!
Hạng Long Đào hét lên một tiếng. Mấy vạn binh mã nhất tề ầm vang, thanh thế khiến cho người ta phải cảm thấy sợ hãi, đánh thẳng tới Triệu Tử Văn và La Thanh Yên.
La Thanh Yên tự biết rằng không thể tránh khỏi kiếp nạn này, mỹ mục nhìn bầu trời bao la, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ La Thanh Yên ta hôm nay lại phải chết ở trong Hoàng thành.
Chỉ vì hoàng thất tranh đấu mà công chúa Đại Kinh đối với hoàng thành vô cùng căm hận. Hôm nay nàng lại phải chôn xương ở Hoàng thành, nỗi bi ai này, ai có thể hiểu được?
Gió nhẹ khẽ thổi qua khuôn mặt của La Thanh Yên, đùa nghịch qua mái tóc trắng của nàng, trong gian phòng lúc này phảng phất hiện lên một vẻ bi thương. Triệu Tử Văn nhìn La các chủ, không kìm được khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, an ủi nói:
- La tỷ tỷ, tỷ hãy tin tưởng đệ, đệ nhất định sẽ đưa tỉ tỉ rời khỏi nơi này, rời khỏi chốn thị phi này.
La Thanh Yên từ từ xoay đầu nhìn Triệu Tử Văn. Đôi mắt chân thành của hắn khiến cho nàng kinh ngạc, một cảm giác ấm áp xông lên. Nàng nhớ lại trước kia mình và tên tiểu tặc này từng có những chuyện vui buồn, hắn từng làm mình phải tức giận, làm mình vui vẻ, từng chuyện từng chuyện hiện về trong đầu.
- Ừ!
Không biết tại sao, ma nữ tóc trắng lại khẽ gật đầu, hai gò má khẽ ửng đỏ lên, tựa như là thiếu nữ mới biết yêu. Triệu Tử Văn cũng ngẩn ngơ, đây chính là La tỷ tỷ hay sao?
- Ngươi nhìn cái gì thế?
La Thanh Yên thấy hắn nhìn mình thì lại lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy nói nữ nhân tính tình thất thường nhưng cũng không thể thay đổi nhanh như vậy chứ? Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy kinh ngạc. Ánh mắt hắn nhìn về phía binh lính thì trở nên lạnh lùng.
Trường kiếm của La Thanh Yên đã vung lên. Cho dù có phải chết ở hoàng thành thì cũng phải chém giết cho thống khoái một lúc. Hạng Long Đào, Hạng Dận Trinh Hạng Long Uyên, bọn họ đều nở ra một nụ cười lạnh lùng, chỉ có Hạng Tử Hiên là hơi bất nhẫn.
- Tiểu tặc, cho dù ngươi không có cách nào đưa ta ra ngoài, ta cũng không giận ngươi.
La Thanh Yên nhìn Triệu Tử Văn rồi nở ra một nụ cười thản nhiên. Khuôn mặt nàng như đóa hoa, xinh đẹp không gì sánh được.
/424
|