Vừa rồi hoàng tử cũng nói là cho y khiêu chiến toàn bộ Hạ phủ, thư đồng này chính là thư đồng của Hạ phủ, vậy khẳng định là có thể. Trần Chính Hào nghiêm mặt nói:
- Khá lắm tiểu thư đồng, quả nhiên có vài phần tài học... Ta đây lại ra một câu đối.
Thấy thư đồng này bộ dáng nghèo khổ, y khoe khoang nói:
- Ngã thượng đẳng uy phong, hiển hiện nhất thân hổ đảm.
(Ta uy phong thượng đẳng, thể hiện một thân gan hùm)
Triệu Tử Văn vỗ vỗ bả vai lão tiên sinh, ý bảo lão cứ an tâm ngồi xuống. Lúc này lão tiên sinh kích động tới mức đôi môi run run, cảm kích nhìn mắt Triệu Tử Văn. Hắn ngượng ngùng cười cười, khẽ bước lên vài bước, vung cây quạt nhỏ lên:
- Nhĩ hạ lưu tiện cách, lộ xuất bán cá quy đầu.
(Ngươi dáng vẻ hạ lưu, lộ ra nửa cái đầu rùa)
Nhưng vừa nói xong, hắn liền cảm thấy không thích hợp liền bật cười ha hả nói:
- Các vị ngồi đây đừng nghĩ sai lệch, "quy đầu" này chính là đầu của con rùa chứ không phải là cái "quy đầu" kia đâu!
- Xì…
Hạ phu nhân và Đại tiểu thư đều khẽ xì một tiếng. Bọn họ căn bản không hiểu sai, đều nghĩ rằng Hạ Văn đang mắng Trần Trạng Nguyên là rùa, nhưng hắn vừa nói vậy, bọn họ liền suy nghĩ sang điểm khác nữa.
- Thư đồng khá lắm, thực có vài phần tài học!
Trần Chính Hào bị hắn mắng thành "quy đầu", tức giận đỏ mặt tía tai, quay lại, khẽ bước vài bước, cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên trong mắt sáng lóe lên, ngẩng đầu đọc:
- Thủy lục châu, châu đình chu, chu hành châu bất hành.
(Thủy bộ châu, thuyền dừng ở châu lục, thuyền đi châu lục không đi được)
(Ở đây Trần Chính Hào chơi chữ, "châu" và "chu" có cách phát âm giống nhau – Thank bạn Alex đã giúp đỡ mình)
- Hay!
Vừa mới nghe Trần Chính Hào đọc ra vế trên này, Cửu Hoàng Tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Gã vốn đang tức giận tiểu thư đồng này, vừa rồi nếu không có hắn ngáng chân thì mình đã sớm ôm mỹ nhân về rồi. Vừa rồi thư đồng này tiến vào cũng không thi lễ, điển hình chính là không coi Tiểu Vương ra gì. Ngày sau đừng để cho ta gặp lại ngươi…
Triệu Tử Văn nhướng mày, Cửu Hoàng Tử trầm trồ khen ngợi, đương nhiên nghĩ rằng hắn sẽ khó mà đối nổi. Ngoài cửa đã có đông người tới từ khi nào. Hạ Bình tránh ở một nơi bí mật cùng với Hạ Vân, hai mắt si ngốc nhìn kẻ xấu xa vừa có vài phần khí thế phong lưu lại vừa có cảm giác bỉ ổi này.
Đại tiểu thư nắm chặt lấy tay mẫu thân. Trong lòng nàng đã sớm quyết định, dù chết cũng sẽ không làm tiểu thiếp cho người ta. Cửu Hoàng Tử này đã sớm có chính thê, hơn nữa nàng căn bản là không thích gã.
Triệu Tử Văn gõ trán, linh quang chợt lóe lên trong đầu. Hắn không nhanh không chậm nói:
- Thiên tâm các, các lạc cáp, cáp phi các vị phi.
(Lầu Thiên Tâm, bồ câu đậu trên lầu, bồ câu bay, lầu không bay được)
("các" và "cáp" ở đây có cách phát âm giống nhau)
- Đối hay!
Lão tiên sinh không kìm nổi vỗ tay nói, trên mặt tràn đầy vẻ kính nể, trong mắt Hạ phu nhân cũng đầy vẻ tươi cười. Đại tiểu thư thả lỏng nắm tay, cảm giác cũng thoải mái vài phần. Trước kia nàng vẫn cho rằng tài học của Hạ Văn này đều chỉ là học lỏm ở đâu đó, vậy mà hôm nay hắn có thể đấu không phân thắng bại với Trạng Nguyên, đủ thấy hắn thực sự có vài phần tài học. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Cửu Hoàng Tử sắc mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn Trần Chính Hào. Trần Chính Hào cả giận nói:
- Vũ sái hôi đôi tạo (triệu) ma tử.
(Mưa hắt bùn lên "Triệu" mặt rỗ)
(Ở đây "tạo" và "Triệu" có cùng cách phát âm)
Láo thật, dám mắng ta mặt rỗ. Triệu Tử Văn nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, cười nói:
- Phong xuy hà diệp trầm (trần) ô quy.
(Gió thổi lá sen dìm "Trần" rùa đen)
(Ở đây "trầm" và "Trần" có cùng cách phát âm)
- Hay, Hạ Văn đối thật là tốt!
Mọi người của Hạ phủ đều trầm trồ khen ngợi. Tuy nhiên, bộ dáng cầm chiếc quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy chẳng giống ai của hắn khiến tiểu nha hoàn che miệng cười trộm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ. Dáng vẻ vài phần phong lưu lại vài phần phóng túng của hắn còn hấp dẫn hơn rất nhiều so với tên Trạng Nguyên kia.
- Trần Chính Hào, đối chết hắn cho ta!
Cửu Hoàng Tử bực tức thét lớn.
Triệu Tử Văn thấy Cửu Hoàng Tử táo bạo bất an, bất đắc dĩ thở dài. Xem ra Cửu Hoàng Tử này không phải hiểm độc mà là ngu xuẩn. Vốn tưởng rằng gã đã suy nghĩ kỹ trước khi tới đây, hóa ra chỉ là làm liều. Nếu thất bại, tương lai khi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Hạ tướng quân khẳng định là sẽ không ủng hộ cho gã. Thật sự quá ngu xuẩn, không nắm chắc mười phần thì không thể dùng chiêu này được.
Trần Chính Hào tính cách trầm ổn, kín đáo nhưng thấy thư đồng này cợt nhả mình, bị hắn hai lần mắng thành rùa, liền mất đi sự trầm ổn vốn có. Y tức giận tới mức đỏ bừng mặt, lại bước lên vài bước, hai mắt sáng lên, đầy vẻ tươi cười nói:
- Thường như tác khách, hà vấn khang trữ. Đãn sử nang hữu dư tiễn, úng hữu dư nhưỡng, phủ hữu dư lương, thủ sổ hiệt thưởng tâm cựu chỉ, phóng lãng ngâm nga. Hưng yếu khoát, bì yếu ngoan, ngũ quan linh động thắng thiên quan, quá đáo lục tuần do thiếu.
(Thường như làm khách, sao phải hỏi an khang. Nhưng chỉ cần túi có thừa tiền, bình có thừa rượu, nhà có thừa lương thực, thỉnh thoảng lại thả mình vào trang giấy, phóng đãng ngâm nga. Hứng lên thì rộng rãi, chán thì nghỉ chơi, ngũ quan linh động thắng thiên quan, qua tuổi sáu mươi vẫn như còn trẻ)
- A…
Triệu Tử Văn một chút bị thất thần, hắn còn chưa bao giờ đối câu nào dài như vậy. Dài thế này thì đối thế nào bây giờ? Định chơi ta à? Hắn thầm căm giận trong lòng.
Tất cả mọi người Hạ phủ đều ngậm miệng lại, giật mình tại sao Trạng Nguyên này lại ra câu đối dài và khó như thế. Đại tiểu thư nhìn vẻ tươi cười trong mắt Cửu Hoàng Tử, liền ôm lấy Hạ phu nhân nức nở nói:
- Mẫu thân… phải làm thế nào bây giờ?
Hạ phu nhân chỉ biết thở dài, xem ra thực sự phải lấy bảo kiếm tiên hoàng ban cho, đối nghịch với Cửu Hoàng Tử này. Bà vốn định dùng câu đối để đối thắng Cửu Hoàng Tử, khiến gã biết khó mà bỏ đi, ai ngờ môn khách của gã ở kinh sư lại chính là Trần Chính Hào. Bà nhíu mày nói:
- Không có việc gì, ta sẽ không gả con cho Hoàng tử làm thiếp đâu. Cùng lắm thì chúng ta sẽ trở mặt với tên Cửu Hoàng Tử này.
- Dạ!
Hạ Vũ Tình khóe mắt rưng rưng, vui sướng gật gật đầu.
- Sao Văn Đăng vẫn còn chưa về nhỉ?
Hạ phu nhân kêu Văn Đăng đi lấy bảo kiếm vậy mà gã lại chậm chạp chưa trở về. Bà lo lắng lẩm bẩm.
- Có phải phu nhân đang đợi thiếu gia của Hạ phủ? À… ta thấy có lẽ phu nhân không cần chờ hắn, mấy tên thủ hạ của ta mời hắn đi uống trà rồi. Phu nhân không cần lo lắng!
Cửu Hoàng Tử giả dối cười nói.
- Ngươi…
Hạ phu nhân làm sao có thể biết được Cửu Hoàng Tử này lại âm hiểm như vậy, tức giận tới mức cả người run rẩy.
- Mẫu thân….
Hạ Vũ Tình thương tâm muốn chết, bổ nhào vào trong lòng phu nhân.
Chó chết con mẹ nó, không ngờ âm hiểm như vậy. Phu nhân chắc chắn là đã kêu thiếu gia đi tìm viện binh, không ngờ tên hoàng tử này phòng ngừa chu đáo, chặn thiếu gia lại, còn nói cái gì mời thiếu gia uống trà, quá vô sỉ! Lúc này, Đại tiểu thư không còn có vẻ cao ngạo và lạnh lùng như trước nữa, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đầy nước mắt, ánh mắt thương tâm và tuyệt vọng của nàng khiến trái tim Triệu Tử Văn đập dựng lên.
- Ha ha…. Nếu toàn bộ Hạ phủ đều không đối được thì các ngươi hãy nhận lấy sính lễ của ta. Ta sẽ chọn ngày hoàng đạo đến cưới Hạ tiểu thư!
Khuôn mặt anh tuấn của Cửu Hoàng Tử hiện lên vẻ tươi cười đầy âm hiểm.
- Ta chết…
Đại tiểu thư còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy giọng nói đáng ghét kia vang lên:
- Ai nói ta không đối được?
Lúc này Triệu Tử Văn không còn có vẻ cợt nhả thường ngày nữa. Hắn đã bị hoàng tử này chọc giận, quản con mẹ nó là cái gì hoàng tử. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hai mắt bắn ra hào quang lấp lóe, lạnh lùng nói:
- Định dục thành tiên, không sanh phiền não. Chích lệnh nhĩ vô tục thanh, nhãn vô tục vật, hung vô tục sự, tương kỷ chi tùy ý tân hoa, túng hoành xuyên sáp. Thụy đắc trì, khởi đắc tảo, nhất nhật thanh nhàn tự lưỡng nhật, toán lai bách tuế dĩ đa.
(Ham muốn thành tiên, không sinh phiền não, chỉ cần tai không tục thanh, mắt không tục vật, lòng không tục sự, thoải mái cầm mấy bông hoa, sắp xếp với nhau. Ngủ được muộn, thức dậy sớm, một ngày thanh nhàn như hai ngày, tính ra đã hơn trăm tuổi)
- Hay hay hay….
Toàn bộ người trong Hạ phủ đều kích động nhảy dựng lên, ra sức vỗ tay. Đại tiểu thư lộ vẻ vui mừng. Tâm trạng cứ buồn vui quá mức lẫn lộn như vậy khiến nàng suýt nữa kích động tới mức té xỉu trong lòng phu nhân.
- Đối hay, đối hay…
Ngay cả Trần Chính Hào cũng không kìm nổi vỗ tay, cảm thấy bội phục thư đồng nho nhỏ này. Y thở dài:
- Tại hạ cam bái hạ phong, lấy tài học của công tử, ta nghĩ không ai có thể sánh nổi.
- Xuất ra câu đối nữa cho ta, đối chết hắn…
Cửu Hoàng Tử vốn tưởng rằng kế hoạch có thể thành công, đến lúc đó có Hạ tướng quân ủng hộ, ngôi vị hoàng đế chỉ còn cách một bước, nhưng lại bị thư đồng nho nhỏ này náo loạn, tức giận tới mức mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
- Khá lắm tiểu thư đồng, quả nhiên có vài phần tài học... Ta đây lại ra một câu đối.
Thấy thư đồng này bộ dáng nghèo khổ, y khoe khoang nói:
- Ngã thượng đẳng uy phong, hiển hiện nhất thân hổ đảm.
(Ta uy phong thượng đẳng, thể hiện một thân gan hùm)
Triệu Tử Văn vỗ vỗ bả vai lão tiên sinh, ý bảo lão cứ an tâm ngồi xuống. Lúc này lão tiên sinh kích động tới mức đôi môi run run, cảm kích nhìn mắt Triệu Tử Văn. Hắn ngượng ngùng cười cười, khẽ bước lên vài bước, vung cây quạt nhỏ lên:
- Nhĩ hạ lưu tiện cách, lộ xuất bán cá quy đầu.
(Ngươi dáng vẻ hạ lưu, lộ ra nửa cái đầu rùa)
Nhưng vừa nói xong, hắn liền cảm thấy không thích hợp liền bật cười ha hả nói:
- Các vị ngồi đây đừng nghĩ sai lệch, "quy đầu" này chính là đầu của con rùa chứ không phải là cái "quy đầu" kia đâu!
- Xì…
Hạ phu nhân và Đại tiểu thư đều khẽ xì một tiếng. Bọn họ căn bản không hiểu sai, đều nghĩ rằng Hạ Văn đang mắng Trần Trạng Nguyên là rùa, nhưng hắn vừa nói vậy, bọn họ liền suy nghĩ sang điểm khác nữa.
- Thư đồng khá lắm, thực có vài phần tài học!
Trần Chính Hào bị hắn mắng thành "quy đầu", tức giận đỏ mặt tía tai, quay lại, khẽ bước vài bước, cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên trong mắt sáng lóe lên, ngẩng đầu đọc:
- Thủy lục châu, châu đình chu, chu hành châu bất hành.
(Thủy bộ châu, thuyền dừng ở châu lục, thuyền đi châu lục không đi được)
(Ở đây Trần Chính Hào chơi chữ, "châu" và "chu" có cách phát âm giống nhau – Thank bạn Alex đã giúp đỡ mình)
- Hay!
Vừa mới nghe Trần Chính Hào đọc ra vế trên này, Cửu Hoàng Tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Gã vốn đang tức giận tiểu thư đồng này, vừa rồi nếu không có hắn ngáng chân thì mình đã sớm ôm mỹ nhân về rồi. Vừa rồi thư đồng này tiến vào cũng không thi lễ, điển hình chính là không coi Tiểu Vương ra gì. Ngày sau đừng để cho ta gặp lại ngươi…
Triệu Tử Văn nhướng mày, Cửu Hoàng Tử trầm trồ khen ngợi, đương nhiên nghĩ rằng hắn sẽ khó mà đối nổi. Ngoài cửa đã có đông người tới từ khi nào. Hạ Bình tránh ở một nơi bí mật cùng với Hạ Vân, hai mắt si ngốc nhìn kẻ xấu xa vừa có vài phần khí thế phong lưu lại vừa có cảm giác bỉ ổi này.
Đại tiểu thư nắm chặt lấy tay mẫu thân. Trong lòng nàng đã sớm quyết định, dù chết cũng sẽ không làm tiểu thiếp cho người ta. Cửu Hoàng Tử này đã sớm có chính thê, hơn nữa nàng căn bản là không thích gã.
Triệu Tử Văn gõ trán, linh quang chợt lóe lên trong đầu. Hắn không nhanh không chậm nói:
- Thiên tâm các, các lạc cáp, cáp phi các vị phi.
(Lầu Thiên Tâm, bồ câu đậu trên lầu, bồ câu bay, lầu không bay được)
("các" và "cáp" ở đây có cách phát âm giống nhau)
- Đối hay!
Lão tiên sinh không kìm nổi vỗ tay nói, trên mặt tràn đầy vẻ kính nể, trong mắt Hạ phu nhân cũng đầy vẻ tươi cười. Đại tiểu thư thả lỏng nắm tay, cảm giác cũng thoải mái vài phần. Trước kia nàng vẫn cho rằng tài học của Hạ Văn này đều chỉ là học lỏm ở đâu đó, vậy mà hôm nay hắn có thể đấu không phân thắng bại với Trạng Nguyên, đủ thấy hắn thực sự có vài phần tài học. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Cửu Hoàng Tử sắc mặt lạnh lùng, trừng mắt nhìn Trần Chính Hào. Trần Chính Hào cả giận nói:
- Vũ sái hôi đôi tạo (triệu) ma tử.
(Mưa hắt bùn lên "Triệu" mặt rỗ)
(Ở đây "tạo" và "Triệu" có cùng cách phát âm)
Láo thật, dám mắng ta mặt rỗ. Triệu Tử Văn nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, cười nói:
- Phong xuy hà diệp trầm (trần) ô quy.
(Gió thổi lá sen dìm "Trần" rùa đen)
(Ở đây "trầm" và "Trần" có cùng cách phát âm)
- Hay, Hạ Văn đối thật là tốt!
Mọi người của Hạ phủ đều trầm trồ khen ngợi. Tuy nhiên, bộ dáng cầm chiếc quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy chẳng giống ai của hắn khiến tiểu nha hoàn che miệng cười trộm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ. Dáng vẻ vài phần phong lưu lại vài phần phóng túng của hắn còn hấp dẫn hơn rất nhiều so với tên Trạng Nguyên kia.
- Trần Chính Hào, đối chết hắn cho ta!
Cửu Hoàng Tử bực tức thét lớn.
Triệu Tử Văn thấy Cửu Hoàng Tử táo bạo bất an, bất đắc dĩ thở dài. Xem ra Cửu Hoàng Tử này không phải hiểm độc mà là ngu xuẩn. Vốn tưởng rằng gã đã suy nghĩ kỹ trước khi tới đây, hóa ra chỉ là làm liều. Nếu thất bại, tương lai khi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, Hạ tướng quân khẳng định là sẽ không ủng hộ cho gã. Thật sự quá ngu xuẩn, không nắm chắc mười phần thì không thể dùng chiêu này được.
Trần Chính Hào tính cách trầm ổn, kín đáo nhưng thấy thư đồng này cợt nhả mình, bị hắn hai lần mắng thành rùa, liền mất đi sự trầm ổn vốn có. Y tức giận tới mức đỏ bừng mặt, lại bước lên vài bước, hai mắt sáng lên, đầy vẻ tươi cười nói:
- Thường như tác khách, hà vấn khang trữ. Đãn sử nang hữu dư tiễn, úng hữu dư nhưỡng, phủ hữu dư lương, thủ sổ hiệt thưởng tâm cựu chỉ, phóng lãng ngâm nga. Hưng yếu khoát, bì yếu ngoan, ngũ quan linh động thắng thiên quan, quá đáo lục tuần do thiếu.
(Thường như làm khách, sao phải hỏi an khang. Nhưng chỉ cần túi có thừa tiền, bình có thừa rượu, nhà có thừa lương thực, thỉnh thoảng lại thả mình vào trang giấy, phóng đãng ngâm nga. Hứng lên thì rộng rãi, chán thì nghỉ chơi, ngũ quan linh động thắng thiên quan, qua tuổi sáu mươi vẫn như còn trẻ)
- A…
Triệu Tử Văn một chút bị thất thần, hắn còn chưa bao giờ đối câu nào dài như vậy. Dài thế này thì đối thế nào bây giờ? Định chơi ta à? Hắn thầm căm giận trong lòng.
Tất cả mọi người Hạ phủ đều ngậm miệng lại, giật mình tại sao Trạng Nguyên này lại ra câu đối dài và khó như thế. Đại tiểu thư nhìn vẻ tươi cười trong mắt Cửu Hoàng Tử, liền ôm lấy Hạ phu nhân nức nở nói:
- Mẫu thân… phải làm thế nào bây giờ?
Hạ phu nhân chỉ biết thở dài, xem ra thực sự phải lấy bảo kiếm tiên hoàng ban cho, đối nghịch với Cửu Hoàng Tử này. Bà vốn định dùng câu đối để đối thắng Cửu Hoàng Tử, khiến gã biết khó mà bỏ đi, ai ngờ môn khách của gã ở kinh sư lại chính là Trần Chính Hào. Bà nhíu mày nói:
- Không có việc gì, ta sẽ không gả con cho Hoàng tử làm thiếp đâu. Cùng lắm thì chúng ta sẽ trở mặt với tên Cửu Hoàng Tử này.
- Dạ!
Hạ Vũ Tình khóe mắt rưng rưng, vui sướng gật gật đầu.
- Sao Văn Đăng vẫn còn chưa về nhỉ?
Hạ phu nhân kêu Văn Đăng đi lấy bảo kiếm vậy mà gã lại chậm chạp chưa trở về. Bà lo lắng lẩm bẩm.
- Có phải phu nhân đang đợi thiếu gia của Hạ phủ? À… ta thấy có lẽ phu nhân không cần chờ hắn, mấy tên thủ hạ của ta mời hắn đi uống trà rồi. Phu nhân không cần lo lắng!
Cửu Hoàng Tử giả dối cười nói.
- Ngươi…
Hạ phu nhân làm sao có thể biết được Cửu Hoàng Tử này lại âm hiểm như vậy, tức giận tới mức cả người run rẩy.
- Mẫu thân….
Hạ Vũ Tình thương tâm muốn chết, bổ nhào vào trong lòng phu nhân.
Chó chết con mẹ nó, không ngờ âm hiểm như vậy. Phu nhân chắc chắn là đã kêu thiếu gia đi tìm viện binh, không ngờ tên hoàng tử này phòng ngừa chu đáo, chặn thiếu gia lại, còn nói cái gì mời thiếu gia uống trà, quá vô sỉ! Lúc này, Đại tiểu thư không còn có vẻ cao ngạo và lạnh lùng như trước nữa, khuôn mặt xinh đẹp như hoa đầy nước mắt, ánh mắt thương tâm và tuyệt vọng của nàng khiến trái tim Triệu Tử Văn đập dựng lên.
- Ha ha…. Nếu toàn bộ Hạ phủ đều không đối được thì các ngươi hãy nhận lấy sính lễ của ta. Ta sẽ chọn ngày hoàng đạo đến cưới Hạ tiểu thư!
Khuôn mặt anh tuấn của Cửu Hoàng Tử hiện lên vẻ tươi cười đầy âm hiểm.
- Ta chết…
Đại tiểu thư còn chưa nói xong thì chợt nghe thấy giọng nói đáng ghét kia vang lên:
- Ai nói ta không đối được?
Lúc này Triệu Tử Văn không còn có vẻ cợt nhả thường ngày nữa. Hắn đã bị hoàng tử này chọc giận, quản con mẹ nó là cái gì hoàng tử. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, hai mắt bắn ra hào quang lấp lóe, lạnh lùng nói:
- Định dục thành tiên, không sanh phiền não. Chích lệnh nhĩ vô tục thanh, nhãn vô tục vật, hung vô tục sự, tương kỷ chi tùy ý tân hoa, túng hoành xuyên sáp. Thụy đắc trì, khởi đắc tảo, nhất nhật thanh nhàn tự lưỡng nhật, toán lai bách tuế dĩ đa.
(Ham muốn thành tiên, không sinh phiền não, chỉ cần tai không tục thanh, mắt không tục vật, lòng không tục sự, thoải mái cầm mấy bông hoa, sắp xếp với nhau. Ngủ được muộn, thức dậy sớm, một ngày thanh nhàn như hai ngày, tính ra đã hơn trăm tuổi)
- Hay hay hay….
Toàn bộ người trong Hạ phủ đều kích động nhảy dựng lên, ra sức vỗ tay. Đại tiểu thư lộ vẻ vui mừng. Tâm trạng cứ buồn vui quá mức lẫn lộn như vậy khiến nàng suýt nữa kích động tới mức té xỉu trong lòng phu nhân.
- Đối hay, đối hay…
Ngay cả Trần Chính Hào cũng không kìm nổi vỗ tay, cảm thấy bội phục thư đồng nho nhỏ này. Y thở dài:
- Tại hạ cam bái hạ phong, lấy tài học của công tử, ta nghĩ không ai có thể sánh nổi.
- Xuất ra câu đối nữa cho ta, đối chết hắn…
Cửu Hoàng Tử vốn tưởng rằng kế hoạch có thể thành công, đến lúc đó có Hạ tướng quân ủng hộ, ngôi vị hoàng đế chỉ còn cách một bước, nhưng lại bị thư đồng nho nhỏ này náo loạn, tức giận tới mức mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
/424
|