Dưới cửa thành, hai ngàn tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều đứng với tư thế oai hùng hiên ngang, trước cuộc chiến lòng tràn đầy khí thế. Rốt cục cũng có thể đánh trận phân cao thấp với thiết kỵ Hung Nô được rồi. Để xem đến cuối cùng thì thiết kỵ Hung Nô lợi hại hay là Kỵ binh đoàn của Đại Kinh dũng mãnh.
- Triệu tướng quân, trẫm mời người một ly. Hy vọng người có thể chiến thắng trở về!
Đã lên ngôi báu Hoàng đế của Đại Kinh, Hạng Long Phi, nét uy nghiêm trên mặt càng rõ ràng, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhìn Triệu Tử Văn, trong ánh mắt của y có vài phần nhu hòa và sùng kính.
Thấy tiểu Hoàng đế bưng tới một ly rượu, Triệu Tử Văn mỉm cười nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng!
- Triệu tướng quân, nếu như Lâm Giang Thành thất thủ, trẫm nên sắp xếp thế nào?
Hạng Long Phi đột nhiên hạ giọng nói, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa tinh quang. Dường như y đã nghĩ kỹ đường lui của bại cục.
Tiểu Hoàng đế này cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Triệu Tử Văn đoán được là y đã sớm nghĩ được đường lui, thong dong nói:
- Hoàng thượng cho rằng nên làm như thế nào?
- Lưu được núi xanh thì sợ gì thiếu củi đốt.
Hạng Long Phi biến sắc nói:
- Nếu như Lâm Giang Thành thất thủ, Đại Kinh tuyệt đối không có cách nào ngăn trở đại quân Hung Nô xuôi Nam nữa. Trẫm cho rằng sẽ rời kinh đô về phía Nam, lui về phía dưới sông Trường Giang, dựa vào thế hiểm yếu của Trường Giang mà tránh đi mũi nhọn. Đợi cho đến khi binh hùng tướng mạnh sẽ lại tiếp tục thu phục đất đai Đại Kinh đã mất đi!
Triệu Tử Văn lập tức hiểu ra, kỳ thật Hạng Long Phi không ôm kỳ vọng quá lớn đối với trận chiến này. Dù sao, Hung Nô một lần nữa xuôi Nam, nếu như không phải vì thời tiết đột nhiên trở nên vô cùng ác nghiệt, băng tuyết làm mai một đường cung cấp lương thực của Hung Nô, làm cho đại quân Hung Nô rơi vào tình huống khan lương đành phải lui về thì giờ phút này Hàm Đan đã là vật trong bàn tay của Hung Nô rồi.
Lúc này đây, Hung Nô xuôi Nam, binh mã tập kết càng nhiều. Đại Kinh không có khả năng có được tình huống như lúc trước, lại được sự hỗ trợ của thiên thời, bởi vì kỳ tích không thể nào dễ dàng phát sinh như thế được.
Mưu lược lần này của Hạng Long Phi, kỳ thật là các tài tử ở Hàng Châu lúc trước đã sớm nghĩ đến rồi. Lúc ấy khi tài tử ở Hàng Châu nói ra còn bị Triệu Tử Văn mắng cho một trận: "Dâng không nửa giang sơn Đại Kinh vào tay Hung Nô, không khác gì bán nước!"
Hạng Long Phi hiện giờ lên ngôi cửu ngũ, Triệu Tử Văn đương nhiên không thể nói ra những lời như thế. Ánh mắt của hắn có chút lạnh lùng. Hắn hình đất đai Hoa Hạ, lạnh lùng đáp:
- Ý tưởng của ta và Hoàng thượng bất đồng. Ta quyết sẽ không chắp tay dâng giang sơn lãnh thổ Đại Kinh cho người ta. Một trận chiến Lâm Giang Thành, ta sẽ liều chết một phen!
"Cũng biết rằng tổ tiên để lại một giang sơn như thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng nếu như Lâm Giang Thành bị phá thì chẳng lẽ lại còn ở lại đó chờ chết hay sao?" Trên mặt Hạng Long Phi hiện ra vẻ lo lắng, trong lòng y thì có chút mâu thuẫn.
Làm Hoàng đế, có ai nguyện ý nhường cho kẻ khác non sông cẩm tú của chính mình??? Triệu Tử Văn biết nỗi khổ sở trong lòng tiểu Hoàng đế, lãnh đạm nói:
- Nếu Hung Nô thực sự tiến quân thần tốc, Đại Kinh không có sức chống lại, ta đồng ý với sách lượng lấy lùi làm tiến vừa rồi của Hoàng thượng.
Dù sao, nếu tình huống đã cần đến thì thực sự không thể ngăn cản được, có cố gắng chống đỡ cũng chỉ rơi vào kết cục là nước mất nhà tan. Chỉ cần căn cơ của Đại Kinh vẫn còn thì còn có cơ hội lật lại tình thế.
Giữa hai đầu lông mày của Hạng Long Phi lộ ra một tia hỉ sắc. Triệu Tử Văn lại nhắc nhở:
- Hy vọng Hoàng thượng đừng quên. Chỉ trong tình cảnh không thể năng cản được thế tấn công của đại quân Hung Nô mới có thể dời đô!
Nếu như ỷ vào chuyện hắn đồng ý, chưa đánh mà Hạng Long Phi đã dời đô xuôi Nam rồi thì Triệu Tử Văn không tức đến hộc máu mới là lạ.
- Trẫm biết. Trẫm nhất định ghi nhớ lời dặn dò của Triệu ái khanh!
Tiểu Hoàng đế chân thành tha thiết nói, trong lòng y thì lập tức đang tính toán chuyện tương lai.
- Triệu tiểu ca, bảo trọng!
Sau khi tiểu Hoàng đế và Triệu Tử Văn nói được vài câu, bước qua một bên rồi thì Tô Thái sư và Tần Quán vội vàng tiến đến, nắm hai tay Triệu Tử Văn, trịnh trọng nói.
Triệu Tử Văn không hề muốn có chuyện dời đô, ôm quyền cười nói:
- Hai vị đại nhân, chờ ngày ta trở về sẽ lại cùng các ngươi nâng ly một phen.
Nhìn Triệu Tử Văn vẫn hùng tâm tráng chí, hoàn toàn không hề có chút sợ hãi khiếp đảm khi ra chiến trường, Tô Thái sư và Tần Học sĩ đều cười ha hả, vội vã gật đầu:
- Được. Chúng ta chờ Triệu tiểu ca chiến thắng trở về!
Phía sau Tô Thái sư, Hoài Vương mấp máy môi hồi lâu, do dự mãi mới vỗ vai Triệu Tử Văn nói:
- Ta nghĩ An Ninh cũng không muốn ngươi chết trận chốn sa trường mà phải là còn sống trở về!
Nghe thấy hai chữ An Ninh thì một khuôn mặt u oán động lòng người như hiện ra trước mắt, Triệu Tử Văn trong lòng đau xót, gật đầu thật mạnh, nói:
- Sẽ thế.
Rồi hắn lại đổi giọng hỏi han:
- Vương gia lại chuẩn bị rời khỏi Hàm Đan ư?
Hoài Vương nhìn thành lâu quen thuộc. Lúc trước rời đi là màn biểu diễn cho bọn An Vương xem. Giờ thì đại thù đã báo, thành Hàm Đan thực sự không còn cái gì đáng để lưu luyến nữa cả. Ông buồn bã thở dài nói:
- Ta sẽ đến ẩn cư ở Hàng Châu, không hỏi đến chuyện triều đình nữa.
Ngay sau khi tiểu Hoàng đế đăng cơ, An Vương và Thế tử bị ban cho rượu độc. Tất cả mọi người đều không ai đi xem cả. Kể cả Hoài Vương cũng không đến xem bộ dạng của bọn họ lúc bị hành hình. Dù sao, sự tranh đấu trong hoàng thất rồi cuối cùng cũng là đến cảnh thủ túc tương tàn. Nếu kết cục đã định sẵn thì cần gì phải làm chuyện thừa ra nữa.
Trong lòng Triệu Tử Văn có chút sầu não, miễn cưỡng cười nói:
- Nếu như ta may mắn trở về, ta nhất định sẽ đến bái phỏng Vương gia.
Hoài Vương biết Hàng Châu là nhà của Triệu tướng quân. Mà Triệu tướng quân thích tự do như thiên mã hành không. Sau trận chiến với Hung Nô, hắn nhất định sẽ thoái ẩn. Khuôn mặt Hoài Vương lộ ra vẻ tươi cười:
- Lúc ở Hàng Châu, bổn vương chỉ là một thôn phu sơn dã. Đến lúc đó, tướng quân cũng đừng trách ta tiếp đón không chu toàn!
"Ha ha ha" Triệu Tử Văn và Hoài Vương nhìn nhau, tiếp đó cả hai đều cười lớn. Trong cái cười, ánh mắt Hoài Vương như ngân ngấn lệ. Ông cười cười rồi bước nhanh đi, cũng không quay đầu lại nữa.
Nhìn lệ quang trong mắt Hoài Vương, trong lòng Triệu Tử Văn xốn xang nỗi cảm động không lời. Lúc này đây, Lý Cách Phi đột nhiên đi đến trước mặt hắn, cười nói đầy thâm ý:
- Triệu tiểu ca, ta vẫn ở trong phủ đợi ngươi đến cầu hôn. Ngươi cũng đừng có nuốt lời đó.
- Phụ thân!
Lý tài nữ đứng cách đó không xa, xấu hổ đến mức toàn thân nóng lên, dẫm mạnh chân nói. Lý Cách Phi nói xong một câu đó thì cười gượng một tiếng rồi tiêu sái bước sang một bên.
Triệu Tử Văn lần đầu tiên bị nhạc phụ đại nhân trêu đùa, cười khổ một tiếng, xoay người lại. Khi thấy chư vị tiểu thư và Lý tài nữ đứng cùng một nhóm đó thì ánh mắt có chút sững sờ. Lại là ly biệt. Triệu Tử Văn nhìn mấy gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng có chút không đành. Nhưng hắn hiểu được, một trận chiến vì Đại Kinh cũng đồng nghĩa là vì chính bọn họ.
- Tướng công.
Dư Tư Lăng ôm cái bụng nhô cao, chui vào lòng hắn, ôm lấy eo hổ, lệ quang chan chứa, nức nở nói:
- Nhất định phải đi sớm về sớm. Lăng Nhi chờ huynh.
Nhìn Lăng Nhi mang thai, Triệu Tử Văn trong lòng có chút áy náy. Bởi hắn hiểu, trong khi Lăng Nhi lâm bồn, chắc hẳn hắn sẽ không thể ở bên tiểu ny tử này được.
- Nha đầu ngốc, hãy bảo trọng thân thể cho tốt!
Triệu Tử Văn đưa bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của Lăng Nhi, tươi cười nói:
- Chờ ta trở lại sẽ đặt cho tiểu bảo bối của chúng ta một cái tên.
- Đại ca, phương Bắc trời lạnh, đây là quần áo Bảo Nhi làm cho huynh.
Lý Bảo Nhi cầm quần áo nhét vào tay Triệu Tử Văn, cố nén nước mắt, dịu dàng nói.
- Tử Văn, chúng ta sẽ trở lại Hàng Châu chờ chàng.
Nhất thời, mấy vị kiều thê của Triệu Tử Văn lần lượt nhào vào trong lòng hắn, ai nấy đều mắt đẫm lệ.
Tướng sĩ Kỵ binh đoàn đã chờ đợi lâu rồi, càng ở đây lâu thì càng không muốn rời đi. Cần phải đi là đi thôi. Triệu Tử Văn sau khi chia tay với các vị tiểu thư thì không muốn dừng lại nhiều hơn nữa, lập tức sải bước lên chiến mã.
Ngay khi lên ngựa, trong đám người đột nhiên có một thân ảnh mập mạp chui ra. Chỉ thấy y hô to gọi:
- Triệu huynh, chờ ta một chút!
Triệu Tử Văn nghe tiếng nhìn lại. Khi thấy gương mặt đã lâu không gặp thì hắn hơi sững sờ:
- Hạ huynh!
Đúng là đệ đệ của Hạ Vũ Tình, Hạ Văn Đăng - Đại thiếu gia của Hạ gia.
Chỉ biết là Hạ thiếu gia không biết qua lại với vị tiểu thư nào ở kinh thành mà vẫn trốn tránh trong chốn khuê phòng ôn nhu, không ngờ là hôm nay đột nhiên y lại tòi ra đây.
Triệu Tử Văn nhìn Hạ Văn Đăng đang thở dốc, dở khóc dở cười nói:
- Hạ huynh, lâu lắm rồi không gặp. Cuộc sống ở kinh thành cũng không tệ lắm hả? Ngươi cũng đến tiễn ta à?
Hạ Văn Đăng đỏ mặt, nhưng lại nghiêm sắc, nói:
- Triệu huynh, ta cũng phải đi đánh Hung Nô. Mang ta đi cùng đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Triệu Tử Văn sửng sốt, vẫn không ngờ rằng Hạ thiếu gia lại muốn tòng quân. Hắn đưa mắt về phía Hạ Vũ Tình, muốn nghe xem ý kiến của nàng thế nào. Tuy rằng Hạ Văn Đăng thực sự là có thân thủ không tồi, rất phù hợp với tham gia quân ngũ. Nhưng Hạ gia chỉ có một người con trai độc nhất là y, liệu Hạ phu nhân có đáp ứng cho y đi ư?
Vừa nghe nói đệ đệ muốn tòng quân, Hạ Vũ Tình lập tức cả kinh. Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Tử Văn có ý hỏi, nàng vội vàng lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, Văn Đăng là con trai độc nhất của Hạ gia, cũng không thể để Hạ gia có khả năng đoạn hậu được.
Triệu Tử Văn uyển chuyển nói:
- Hạ huynh, không được rồi. Tuy rằng ta là tỷ phu của ngươi, nhưng ngươi vẫn phải có được sự đồng ý của tỷ tỷ ngươi đã.
Hạ Văn Đăng nhìn ánh mắt lạnh như băng của tỷ tỷ đưa tới thì lập tức như quả bóng bị xì hơi, than thở nói:
- Quên đi vậy.
Dừng một chút, Hạ Văn Đăng thần sắc vẫn có phần tiếc hận, hạ giọng nói:
- Tử Văn, chuyện của Hạng huynh, ta đã biết. Ngươi nhất định phải bảo trọng. Ta đã mất đi một vị huynh đệ, không muốn lại mất thêm cả ngươi nữa, lại càng không muốn để tỷ tỷ của ta .....
Mấy chữ đằng sau, Hạ Văn Đăng bỏ lửng không nói ra. Triệu Tử Văn ngầm hiểu, cười nói:
- Hạ huynh, yên tâm đi. Chờ khi nào ta về Hàng Châu, kéo cả Phương huynh nữa rồi lại tụ tập.
- Tướng sĩ Kỵ binh đoàn tham kiến Đoàn trưởng!
Khi Triệu Tử Văn lên ngựa, tướng sĩ Kỵ binh đoàn cùng quát lên.
Binh mã của Đại Kinh gần như Bắc thượng toàn bộ. Nhưng Kỵ binh đoàn vẫn đang còn ở lại. Chẳng tại sao cả, chỉ bởi vì Triệu Tử Văn là người chủ chốt, là linh hồn của Kỵ binh đoàn. Tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều tin tưởng Triệu Đoàn trưởng nhất định có thể trở về an toàn, suất lĩnh bọn họ, dẫu rằng thời gian có chút hơi muộn.
Điền Hổ đã chạy tới trước thành, ánh mắt đảo qua chúng tướng sĩ. Trong mắt Triệu Tử Văn lộ ra tia hàn quang lạnh lẽo:
- Các vị huynh đệ, chúng ta lần này Bắc thượng là vì cái gì?
Ngân thương trong tay chúng tướng sĩ đều vung cao, một cỗ sát khí như che mờ cả trời đất. Đoàn quân giận dữ gầm lên:
- Dẹp yên thiết kỵ Hung Nô!
Một đội quân vẻn vẹn có hai ngàn người mà muốn dẹp yên cả đội thiết kỵ tính theo đơn vị hàng nghìn, nói ra cũng thật buồn cười. Nhưng hãy nhìn lại sát ý trong mắt hai nghìn tướng sĩ đi, phảng phất dường như không ai có thể công phá nổi.
- Triệu tướng quân, trẫm mời người một ly. Hy vọng người có thể chiến thắng trở về!
Đã lên ngôi báu Hoàng đế của Đại Kinh, Hạng Long Phi, nét uy nghiêm trên mặt càng rõ ràng, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhìn Triệu Tử Văn, trong ánh mắt của y có vài phần nhu hòa và sùng kính.
Thấy tiểu Hoàng đế bưng tới một ly rượu, Triệu Tử Văn mỉm cười nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, nói:
- Thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng!
- Triệu tướng quân, nếu như Lâm Giang Thành thất thủ, trẫm nên sắp xếp thế nào?
Hạng Long Phi đột nhiên hạ giọng nói, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa tinh quang. Dường như y đã nghĩ kỹ đường lui của bại cục.
Tiểu Hoàng đế này cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Triệu Tử Văn đoán được là y đã sớm nghĩ được đường lui, thong dong nói:
- Hoàng thượng cho rằng nên làm như thế nào?
- Lưu được núi xanh thì sợ gì thiếu củi đốt.
Hạng Long Phi biến sắc nói:
- Nếu như Lâm Giang Thành thất thủ, Đại Kinh tuyệt đối không có cách nào ngăn trở đại quân Hung Nô xuôi Nam nữa. Trẫm cho rằng sẽ rời kinh đô về phía Nam, lui về phía dưới sông Trường Giang, dựa vào thế hiểm yếu của Trường Giang mà tránh đi mũi nhọn. Đợi cho đến khi binh hùng tướng mạnh sẽ lại tiếp tục thu phục đất đai Đại Kinh đã mất đi!
Triệu Tử Văn lập tức hiểu ra, kỳ thật Hạng Long Phi không ôm kỳ vọng quá lớn đối với trận chiến này. Dù sao, Hung Nô một lần nữa xuôi Nam, nếu như không phải vì thời tiết đột nhiên trở nên vô cùng ác nghiệt, băng tuyết làm mai một đường cung cấp lương thực của Hung Nô, làm cho đại quân Hung Nô rơi vào tình huống khan lương đành phải lui về thì giờ phút này Hàm Đan đã là vật trong bàn tay của Hung Nô rồi.
Lúc này đây, Hung Nô xuôi Nam, binh mã tập kết càng nhiều. Đại Kinh không có khả năng có được tình huống như lúc trước, lại được sự hỗ trợ của thiên thời, bởi vì kỳ tích không thể nào dễ dàng phát sinh như thế được.
Mưu lược lần này của Hạng Long Phi, kỳ thật là các tài tử ở Hàng Châu lúc trước đã sớm nghĩ đến rồi. Lúc ấy khi tài tử ở Hàng Châu nói ra còn bị Triệu Tử Văn mắng cho một trận: "Dâng không nửa giang sơn Đại Kinh vào tay Hung Nô, không khác gì bán nước!"
Hạng Long Phi hiện giờ lên ngôi cửu ngũ, Triệu Tử Văn đương nhiên không thể nói ra những lời như thế. Ánh mắt của hắn có chút lạnh lùng. Hắn hình đất đai Hoa Hạ, lạnh lùng đáp:
- Ý tưởng của ta và Hoàng thượng bất đồng. Ta quyết sẽ không chắp tay dâng giang sơn lãnh thổ Đại Kinh cho người ta. Một trận chiến Lâm Giang Thành, ta sẽ liều chết một phen!
"Cũng biết rằng tổ tiên để lại một giang sơn như thế này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng nếu như Lâm Giang Thành bị phá thì chẳng lẽ lại còn ở lại đó chờ chết hay sao?" Trên mặt Hạng Long Phi hiện ra vẻ lo lắng, trong lòng y thì có chút mâu thuẫn.
Làm Hoàng đế, có ai nguyện ý nhường cho kẻ khác non sông cẩm tú của chính mình??? Triệu Tử Văn biết nỗi khổ sở trong lòng tiểu Hoàng đế, lãnh đạm nói:
- Nếu Hung Nô thực sự tiến quân thần tốc, Đại Kinh không có sức chống lại, ta đồng ý với sách lượng lấy lùi làm tiến vừa rồi của Hoàng thượng.
Dù sao, nếu tình huống đã cần đến thì thực sự không thể ngăn cản được, có cố gắng chống đỡ cũng chỉ rơi vào kết cục là nước mất nhà tan. Chỉ cần căn cơ của Đại Kinh vẫn còn thì còn có cơ hội lật lại tình thế.
Giữa hai đầu lông mày của Hạng Long Phi lộ ra một tia hỉ sắc. Triệu Tử Văn lại nhắc nhở:
- Hy vọng Hoàng thượng đừng quên. Chỉ trong tình cảnh không thể năng cản được thế tấn công của đại quân Hung Nô mới có thể dời đô!
Nếu như ỷ vào chuyện hắn đồng ý, chưa đánh mà Hạng Long Phi đã dời đô xuôi Nam rồi thì Triệu Tử Văn không tức đến hộc máu mới là lạ.
- Trẫm biết. Trẫm nhất định ghi nhớ lời dặn dò của Triệu ái khanh!
Tiểu Hoàng đế chân thành tha thiết nói, trong lòng y thì lập tức đang tính toán chuyện tương lai.
- Triệu tiểu ca, bảo trọng!
Sau khi tiểu Hoàng đế và Triệu Tử Văn nói được vài câu, bước qua một bên rồi thì Tô Thái sư và Tần Quán vội vàng tiến đến, nắm hai tay Triệu Tử Văn, trịnh trọng nói.
Triệu Tử Văn không hề muốn có chuyện dời đô, ôm quyền cười nói:
- Hai vị đại nhân, chờ ngày ta trở về sẽ lại cùng các ngươi nâng ly một phen.
Nhìn Triệu Tử Văn vẫn hùng tâm tráng chí, hoàn toàn không hề có chút sợ hãi khiếp đảm khi ra chiến trường, Tô Thái sư và Tần Học sĩ đều cười ha hả, vội vã gật đầu:
- Được. Chúng ta chờ Triệu tiểu ca chiến thắng trở về!
Phía sau Tô Thái sư, Hoài Vương mấp máy môi hồi lâu, do dự mãi mới vỗ vai Triệu Tử Văn nói:
- Ta nghĩ An Ninh cũng không muốn ngươi chết trận chốn sa trường mà phải là còn sống trở về!
Nghe thấy hai chữ An Ninh thì một khuôn mặt u oán động lòng người như hiện ra trước mắt, Triệu Tử Văn trong lòng đau xót, gật đầu thật mạnh, nói:
- Sẽ thế.
Rồi hắn lại đổi giọng hỏi han:
- Vương gia lại chuẩn bị rời khỏi Hàm Đan ư?
Hoài Vương nhìn thành lâu quen thuộc. Lúc trước rời đi là màn biểu diễn cho bọn An Vương xem. Giờ thì đại thù đã báo, thành Hàm Đan thực sự không còn cái gì đáng để lưu luyến nữa cả. Ông buồn bã thở dài nói:
- Ta sẽ đến ẩn cư ở Hàng Châu, không hỏi đến chuyện triều đình nữa.
Ngay sau khi tiểu Hoàng đế đăng cơ, An Vương và Thế tử bị ban cho rượu độc. Tất cả mọi người đều không ai đi xem cả. Kể cả Hoài Vương cũng không đến xem bộ dạng của bọn họ lúc bị hành hình. Dù sao, sự tranh đấu trong hoàng thất rồi cuối cùng cũng là đến cảnh thủ túc tương tàn. Nếu kết cục đã định sẵn thì cần gì phải làm chuyện thừa ra nữa.
Trong lòng Triệu Tử Văn có chút sầu não, miễn cưỡng cười nói:
- Nếu như ta may mắn trở về, ta nhất định sẽ đến bái phỏng Vương gia.
Hoài Vương biết Hàng Châu là nhà của Triệu tướng quân. Mà Triệu tướng quân thích tự do như thiên mã hành không. Sau trận chiến với Hung Nô, hắn nhất định sẽ thoái ẩn. Khuôn mặt Hoài Vương lộ ra vẻ tươi cười:
- Lúc ở Hàng Châu, bổn vương chỉ là một thôn phu sơn dã. Đến lúc đó, tướng quân cũng đừng trách ta tiếp đón không chu toàn!
"Ha ha ha" Triệu Tử Văn và Hoài Vương nhìn nhau, tiếp đó cả hai đều cười lớn. Trong cái cười, ánh mắt Hoài Vương như ngân ngấn lệ. Ông cười cười rồi bước nhanh đi, cũng không quay đầu lại nữa.
Nhìn lệ quang trong mắt Hoài Vương, trong lòng Triệu Tử Văn xốn xang nỗi cảm động không lời. Lúc này đây, Lý Cách Phi đột nhiên đi đến trước mặt hắn, cười nói đầy thâm ý:
- Triệu tiểu ca, ta vẫn ở trong phủ đợi ngươi đến cầu hôn. Ngươi cũng đừng có nuốt lời đó.
- Phụ thân!
Lý tài nữ đứng cách đó không xa, xấu hổ đến mức toàn thân nóng lên, dẫm mạnh chân nói. Lý Cách Phi nói xong một câu đó thì cười gượng một tiếng rồi tiêu sái bước sang một bên.
Triệu Tử Văn lần đầu tiên bị nhạc phụ đại nhân trêu đùa, cười khổ một tiếng, xoay người lại. Khi thấy chư vị tiểu thư và Lý tài nữ đứng cùng một nhóm đó thì ánh mắt có chút sững sờ. Lại là ly biệt. Triệu Tử Văn nhìn mấy gương mặt quen thuộc trước mắt, trong lòng có chút không đành. Nhưng hắn hiểu được, một trận chiến vì Đại Kinh cũng đồng nghĩa là vì chính bọn họ.
- Tướng công.
Dư Tư Lăng ôm cái bụng nhô cao, chui vào lòng hắn, ôm lấy eo hổ, lệ quang chan chứa, nức nở nói:
- Nhất định phải đi sớm về sớm. Lăng Nhi chờ huynh.
Nhìn Lăng Nhi mang thai, Triệu Tử Văn trong lòng có chút áy náy. Bởi hắn hiểu, trong khi Lăng Nhi lâm bồn, chắc hẳn hắn sẽ không thể ở bên tiểu ny tử này được.
- Nha đầu ngốc, hãy bảo trọng thân thể cho tốt!
Triệu Tử Văn đưa bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của Lăng Nhi, tươi cười nói:
- Chờ ta trở lại sẽ đặt cho tiểu bảo bối của chúng ta một cái tên.
- Đại ca, phương Bắc trời lạnh, đây là quần áo Bảo Nhi làm cho huynh.
Lý Bảo Nhi cầm quần áo nhét vào tay Triệu Tử Văn, cố nén nước mắt, dịu dàng nói.
- Tử Văn, chúng ta sẽ trở lại Hàng Châu chờ chàng.
Nhất thời, mấy vị kiều thê của Triệu Tử Văn lần lượt nhào vào trong lòng hắn, ai nấy đều mắt đẫm lệ.
Tướng sĩ Kỵ binh đoàn đã chờ đợi lâu rồi, càng ở đây lâu thì càng không muốn rời đi. Cần phải đi là đi thôi. Triệu Tử Văn sau khi chia tay với các vị tiểu thư thì không muốn dừng lại nhiều hơn nữa, lập tức sải bước lên chiến mã.
Ngay khi lên ngựa, trong đám người đột nhiên có một thân ảnh mập mạp chui ra. Chỉ thấy y hô to gọi:
- Triệu huynh, chờ ta một chút!
Triệu Tử Văn nghe tiếng nhìn lại. Khi thấy gương mặt đã lâu không gặp thì hắn hơi sững sờ:
- Hạ huynh!
Đúng là đệ đệ của Hạ Vũ Tình, Hạ Văn Đăng - Đại thiếu gia của Hạ gia.
Chỉ biết là Hạ thiếu gia không biết qua lại với vị tiểu thư nào ở kinh thành mà vẫn trốn tránh trong chốn khuê phòng ôn nhu, không ngờ là hôm nay đột nhiên y lại tòi ra đây.
Triệu Tử Văn nhìn Hạ Văn Đăng đang thở dốc, dở khóc dở cười nói:
- Hạ huynh, lâu lắm rồi không gặp. Cuộc sống ở kinh thành cũng không tệ lắm hả? Ngươi cũng đến tiễn ta à?
Hạ Văn Đăng đỏ mặt, nhưng lại nghiêm sắc, nói:
- Triệu huynh, ta cũng phải đi đánh Hung Nô. Mang ta đi cùng đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Triệu Tử Văn sửng sốt, vẫn không ngờ rằng Hạ thiếu gia lại muốn tòng quân. Hắn đưa mắt về phía Hạ Vũ Tình, muốn nghe xem ý kiến của nàng thế nào. Tuy rằng Hạ Văn Đăng thực sự là có thân thủ không tồi, rất phù hợp với tham gia quân ngũ. Nhưng Hạ gia chỉ có một người con trai độc nhất là y, liệu Hạ phu nhân có đáp ứng cho y đi ư?
Vừa nghe nói đệ đệ muốn tòng quân, Hạ Vũ Tình lập tức cả kinh. Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Tử Văn có ý hỏi, nàng vội vàng lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, Văn Đăng là con trai độc nhất của Hạ gia, cũng không thể để Hạ gia có khả năng đoạn hậu được.
Triệu Tử Văn uyển chuyển nói:
- Hạ huynh, không được rồi. Tuy rằng ta là tỷ phu của ngươi, nhưng ngươi vẫn phải có được sự đồng ý của tỷ tỷ ngươi đã.
Hạ Văn Đăng nhìn ánh mắt lạnh như băng của tỷ tỷ đưa tới thì lập tức như quả bóng bị xì hơi, than thở nói:
- Quên đi vậy.
Dừng một chút, Hạ Văn Đăng thần sắc vẫn có phần tiếc hận, hạ giọng nói:
- Tử Văn, chuyện của Hạng huynh, ta đã biết. Ngươi nhất định phải bảo trọng. Ta đã mất đi một vị huynh đệ, không muốn lại mất thêm cả ngươi nữa, lại càng không muốn để tỷ tỷ của ta .....
Mấy chữ đằng sau, Hạ Văn Đăng bỏ lửng không nói ra. Triệu Tử Văn ngầm hiểu, cười nói:
- Hạ huynh, yên tâm đi. Chờ khi nào ta về Hàng Châu, kéo cả Phương huynh nữa rồi lại tụ tập.
- Tướng sĩ Kỵ binh đoàn tham kiến Đoàn trưởng!
Khi Triệu Tử Văn lên ngựa, tướng sĩ Kỵ binh đoàn cùng quát lên.
Binh mã của Đại Kinh gần như Bắc thượng toàn bộ. Nhưng Kỵ binh đoàn vẫn đang còn ở lại. Chẳng tại sao cả, chỉ bởi vì Triệu Tử Văn là người chủ chốt, là linh hồn của Kỵ binh đoàn. Tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều tin tưởng Triệu Đoàn trưởng nhất định có thể trở về an toàn, suất lĩnh bọn họ, dẫu rằng thời gian có chút hơi muộn.
Điền Hổ đã chạy tới trước thành, ánh mắt đảo qua chúng tướng sĩ. Trong mắt Triệu Tử Văn lộ ra tia hàn quang lạnh lẽo:
- Các vị huynh đệ, chúng ta lần này Bắc thượng là vì cái gì?
Ngân thương trong tay chúng tướng sĩ đều vung cao, một cỗ sát khí như che mờ cả trời đất. Đoàn quân giận dữ gầm lên:
- Dẹp yên thiết kỵ Hung Nô!
Một đội quân vẻn vẹn có hai ngàn người mà muốn dẹp yên cả đội thiết kỵ tính theo đơn vị hàng nghìn, nói ra cũng thật buồn cười. Nhưng hãy nhìn lại sát ý trong mắt hai nghìn tướng sĩ đi, phảng phất dường như không ai có thể công phá nổi.
/424
|