Tử Văn nhìn gia đinh này, cười nói:
- Ta tìm Hạ gia Đại tiểu thư có việc.
- Được. Mời người chờ ở đây, ta đi thông báo với tiểu thư.
Tiểu gia đinh thấy người này có vẻ tuấn lãng bất phàm, khẳng định là một nhân vật đáng kể, không dám chậm trễ đi vào phía trong phủ để bẩm báo một tiếng với Đại tiểu thư.
Thấy tiểu gia đinh đã hấp tấp bỏ đi, Triệu Tử Văn không khỏi âm thầm gật đầu. Gia đinh mới đến này không tồi. Hiện giờ Triệu Tử Văn đã không còn là tiểu thư đồng của Hạ phủ nữa. Lại nói hạ nhân ở Hạ phủ dường như được rạng danh hẳn lên, ra vào đương nhiên không còn lỗ mãng nữa.
Sau một lúc chờ đợi, Triệu Tử Văn lơ đãng bước về hoa viên nghểnh cổ lên nhìn. Khi thấy một thân ảnh xinh đẹp đang ngồi trên ghế gỗ, hơi nao nao, khóe môi lại tạo thành một đường cong dịu dàng, nở nụ cười thật ấm áp.
Không chờ Đại tiểu thư đến đó, Triệu Tử Văn nhẹ nhàng tiêu sái bước tới phía sau nữ tử đang phơi nắng kia, khẽ gọi:
- Lăng Nhi.
Tiểu thư đang ngồi trước hoa viên nhàn nhã phơi nắng kia đúng là Dư Tư Lăng mà Triệu Tử Văn ngày nhớ đêm mong. Dư Tư Lăng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, thân thể mềm mại run lên. Nàng chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, rốt cục xác thực được đúng là tướng công, mắt đẹp của nàng dâng đầy nước, trực tiếp lao vào vòng tay Triệu Tử Văn, vừa khóc vừa cười nói:
- Tướng công, muội rất nhớ huynh!
Triệu Tử Văn cảm động ôm chặt lấy nàng. Nhưng vừa lơ đãng cúi đầu lại phát hiện ra trong tay Lăng Nhi còn đang ôm một đứa bé. Ánh mắt Triệu Tử Văn có chút dại ra. Một cảm giác huyết mạch tương liên nhộn nhạo trong lòng, ấm áp, thật ấm áp. Hắn hơi run giọng, nói:
- Lăng Nhi, đây là nữ nhi của chúng ta sao?
Làn da bé gái trong suốt, trắng nõn, mịn màng vô cùng. Chăn bông thật dày bao bọc chỉ để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt mở to chớp chớp làn mi làm khuôn mặt vụt sáng. Cực kỳ đáng yêu!
Dư Tư Lăng hạnh phúc gật đầu, một tay ôm con gái, rúc vào lòng Triệu Tử Văn, khẽ nói:
- Tướng công, huynh có thích nữ nhi không?
Triệu Tử Văn ôm con gái lại, dịu dàng hôn lên khuôn mặt sáng sủa của đứa bé, cười ha hả nói:
- Sao lại không chứ? Chỉ cần là Lăng Nhi sinh thì huynh đều thích.
- Tướng công.
Dư Tư Lăng không biết làm sao nhưng nước mắt cứ cuồn cuộn tuôn rơi như hoa lê trong mưa, dịu dàng gọi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trước kia Dư Tư Lăng vốn tưởng rằng Triệu Tử Văn sẽ không tiếp nhận nàng, nàng từng có ý tưởng muốn xuống hoàng tuyền cùng với bảo bảo trong bụng. Nghĩ đến những ngày thống khổ trước kia, hôm nay không ngờ lại ôm bé gái đáng yêu, Dư Tư Lăng rúc vào bên người tướng công. Hạnh phúc đến không dễ dàng thực sự khiến cho nội tâm của Dư Tư Lăng vô cùng xúc động.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc là có thể hiểu được tâm tình của tiểu ny tử lúc này, cười nói:
- Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Chúng ta một nhà đoàn tụ, phải vui vẻ mới đúng.
Lúc này, bé gái trong lòng Dư Tư Lăng đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé ra, mắt to chớp chớp, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nàng, dường như đang muốn nói:
- Mẫu thân, đừng khóc mà.
Động tác vô tình của nữ nhi làm Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng liếc nhìn nhau rồi lộ ra nụ cười tươi vui vẻ. Dư Tư Lăng hạnh phúc, đỏ hồng cả mặt, ôm chặt nữ nhi như "thiên tài" này.
- Tử Văn.
Một tiếng gọi ngây ngô ở phía xa xa truyền tới. Trong mắt Hạ Bình chỉ toàn là nước. Nàng lập tức nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn, nức nở:
- Đồ bại hoại này, trở về cũng không lập tức đi tìm muội.
Ấm áp như ngọc, Triệu Tử Văn cảm thụ được thân thể tiểu nha đầu càng ngày càng thêm đầy đặn, ngượng ngùng nói:
- Ta vừa định đi tìm muội mà.
- Tử Văn.
- Đại ca.
Hạ Vũ Tình, Lý Bảo Nhi và Lương Mộ Phỉ, tất cả đều tiến đến, nhào vào lòng Triệu Tử Văn. Hạ Vũ Tình trước giờ rụt rè nhất cũng cao hứng đến đỏ cả mắt lên.
Trong nhất thời, oanh oanh yến yến, hương thơm ngọt ngào, Triệu Tử Văn ôm ấp mấy vị kiều thê yểu điệu quyến rũ, thật sự là vô cùng hưởng thụ. Chỉ có điều Tô Uyển Nhu và Lý Dịch An không ở đây nên cũng không được hội ngộ toàn bộ. Đó là điểm không viên mãn nhất.
Chính lúc này, ngoài cửa lớn đột nhiên xuất hiện một nữ tử mi thanh mục tú. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng kêu lên:
- Xin hỏi, Triệu Tử Văn có ở trong phủ không?
Dư Tư Lăng quay đầu lại, khi thấy nữ tử vừa hỏi thì nàng lập tức vui vẻ nhướn mày, ngạc nhiên nói:
- Sư tỷ, tỷ sao lại tới đây?
Thấy tiểu sư muội, vị sư tỷ này của Dư Tư Lăng cũng mỉm cười, nói:
- Ta là tới tìm tướng công của muội.
Triệu Tử Văn nhìn sư tỷ của Lăng Nhi, đúng là đại đệ tử thủ tịch của La tỷ tỷ, Hạ Tuyết. Trong lòng bất chợt nghĩ, "Nàng tìm ta có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ là La tỷ tỷ tìm ta?"
- Hạ tiểu thư, tìm ta có chuyện gì?
Triệu Tử Văn lễ phép, không chút hoang mang hỏi.
Chẳng thèm quan tâm đến Triệu Tử Văn ứng xử thế nào, nàng không nóng không lạnh nói:
- Hừ, ngươi đi theo ta.
Nếu không phải Hạ Tuyết là nữ tử thì Triệu Tử Văn thực sự đã mặc xác nàng ta. Nghĩ đến rất có thể là La tỷ tỷ tìm mình, cũng không muốn bực bội với nàng ta làm gì bèn gật đầu rồi đi theo phía sau nàng về phía Vong Phu Các.
Các vị tiểu thư không muốn rời Triệu Tử Văn vừa mới về, nhưng Triệu Tử Văn có việc cần làm nên các nàng đành chờ hắn về rồi mới lại ôn chuyện cũ.
- Đến đây nào, để tiểu nương ôm con một cái.
- Bé con, để tứ nương ôm con một cái nào.
Hạ Bình và Lương Mộ Phỉ vô cùng thích nữ nhi của Triệu Tử Văn. Người nọ giành người kia muốn ôm lấy bé. Trong mắt Hạ Vũ Tình tràn ngập vẻ chờ mong, dịu dàng nhìn bé gái đáng yêu. Còn Bảo Nhi thì ôn nhu vuốt ve cái bụng, trên mặt sáng lên vẻ đẹp mẫu tính, bộ dáng kiều mỵ động lòng người.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
- Vào đi thôi.
Sau khi Hạ Tuyết dẫn Triệu Tử Văn đến một gian sương phòng ở Vong Phu Các, thì lạnh lùng nói.
"Ta cứ như nợ tiền của ngươi không bằng?" Triệu Tử Văn thực sự có chút dở khóc dở cười. Làm sao mà thái độ của cô nàng Hạ Tuyết này có phần còn ác liệt hơn cả trước kia nữa. Mặc xác cô nàng Hạ Tuyết tính khí không ổn này, Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, có chút nhớ nhung mong chờ sớm được nhìn thấy La Thanh Yên.
Cảnh tượng trong phòng lại làm cho Triệu Tử Văn ngây người đứng đó. Chỉ thấy một nữ tử hai vai gầy yếu đang nhẹ nhàng đưa nôi, trong miệng ngân nga tiếng ru. Bóng lưng quen thuộc khiến hai tay Triệu Tử Văn run rẩy.
"Thật sự là nàng sao? Nhưng rõ ràng là nàng đã...." Triệu Tử Văn hai vai run lên. Bóng lưng kia quả thực quá quen thuộc. Nữ tử vẫn đung đưa đẩy nôi, trong nôi trúc nho nhỏ lại chẳng có gì cả.
- An Ninh?
Đôi môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng Triệu Tử Văn cũng run rẩy bật ra tiếng được.
Bóng lưng quen thuộc này đúng là An Ninh quận chúa của Đại Kinh. An Ninh rõ ràng đã chết trong lòng Triệu Tử Văn. Đây là hắn tận mắt nhìn thấy. Giờ nhìn thấy nàng còn sống, Triệu Tử Văn quả thực vô cùng kinh ngạc.
Hạng An Ninh xoay khuôn mặt tái nhợt lại. Khi thấy khuôn mặt ngăm đen ngày nhớ đêm mong, nhất thời kích động, lệ quang đầy mặt, nàng nghẹn ngào gọi:
- Tử Văn.
- An Ninh!
Thật là nàng, là nữ tử mà cả đời này Triệu Tử Văn đều thua thiệt. Triệu Tử Văn tâm tình vô cùng kích động, lao tới trước mặt An Ninh, một tay kéo nàng vào lòng, mắt đỏ lên, nói:
- Thật là nàng. Thật là nàng rồi!
Hạng An Ninh khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn trào, ánh mắt lại nhìn về cái nôi trúc trống không, cúi thấp đầu, vô cùng thương tâm, nói:
- Tử Văn, con của chúng ta.
Nhìn cái nôi trống trơn, Triệu Tử Văn trong lòng chấn động. Rốt cục hắn có thể hiểu được ra một câu khi An Ninh "sắp chết" lúc trước là có ý gì, "Tất cả thống khổ, để một mình thiếp chịu!"
Hóa ra lúc trước An Ninh công chúa đã mang thai, lại không muốn để cho Triệu Tử Văn cảm thấy áy náy cho nên chưa nói cho hắn biết, đến tận lúc lâm chung cũng không nói ra.
- Nha đầu ngốc, nàng thật khờ!
Triệu Tử Văn cảm giác như trái tim tan nát, đau đến nỗi không thở nổi. Ôm chặt An Ninh trong lòng, không muốn nàng có thể chịu bất cứ thương tổn nào nữa, khẽ nói:
- Hài tử mất rồi, còn có thể sinh được nữa. Chúng ta sau này sẽ sinh bảy, tám đứa. Nàng có chịu không?
- Tử Văn.
Hạng An Ninh ngẩng khuôn mặt đáng thương, nhìn hắn nói:
- Chàng nguyện ý tiếp nhận thiếp sao?
Triệu Tử Văn gắt gao ôm chặt lấy nàng, dường như muốn hòa chung làm một với tiểu nha đầu đáng thương này, giọng nói run rẩy:
- An Ninh, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng còn không biết ta nghĩ như thế nào sao? Ta đâu chỉ muốn tiếp nhận nàng. Ta muốn cưới nàng làm vợ, muốn nàng trở thành con dâu của Triệu gia ta. Rồi sau đó, sẽ chăm sóc nàng thật tốt, để nàng sinh cho ta một loạt hài tử.
Nghe những lời nói nồng nàn đó, Hạng An Ninh vừa mừng lại vừa sợ, nước mắt vẫn tuôn trào, hạnh phúc tưởng chừng suýt nữa thì ngất đi. Nàng ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, nói:
- Tử Văn, thiếp ......
Tiểu nha đầu kích động không nói nổi nên lời. Triệu Tử Văn khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, hy vọng có thể mãi mãi ôm ấp tiểu ny tử đáng thương như thế. Hy vọng có thể dùng cả đời mình bù đắp lại nỗi áy náy đối với tiểu ny tử.
- Ta tìm Hạ gia Đại tiểu thư có việc.
- Được. Mời người chờ ở đây, ta đi thông báo với tiểu thư.
Tiểu gia đinh thấy người này có vẻ tuấn lãng bất phàm, khẳng định là một nhân vật đáng kể, không dám chậm trễ đi vào phía trong phủ để bẩm báo một tiếng với Đại tiểu thư.
Thấy tiểu gia đinh đã hấp tấp bỏ đi, Triệu Tử Văn không khỏi âm thầm gật đầu. Gia đinh mới đến này không tồi. Hiện giờ Triệu Tử Văn đã không còn là tiểu thư đồng của Hạ phủ nữa. Lại nói hạ nhân ở Hạ phủ dường như được rạng danh hẳn lên, ra vào đương nhiên không còn lỗ mãng nữa.
Sau một lúc chờ đợi, Triệu Tử Văn lơ đãng bước về hoa viên nghểnh cổ lên nhìn. Khi thấy một thân ảnh xinh đẹp đang ngồi trên ghế gỗ, hơi nao nao, khóe môi lại tạo thành một đường cong dịu dàng, nở nụ cười thật ấm áp.
Không chờ Đại tiểu thư đến đó, Triệu Tử Văn nhẹ nhàng tiêu sái bước tới phía sau nữ tử đang phơi nắng kia, khẽ gọi:
- Lăng Nhi.
Tiểu thư đang ngồi trước hoa viên nhàn nhã phơi nắng kia đúng là Dư Tư Lăng mà Triệu Tử Văn ngày nhớ đêm mong. Dư Tư Lăng nghe thấy tiếng nói quen thuộc, thân thể mềm mại run lên. Nàng chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, rốt cục xác thực được đúng là tướng công, mắt đẹp của nàng dâng đầy nước, trực tiếp lao vào vòng tay Triệu Tử Văn, vừa khóc vừa cười nói:
- Tướng công, muội rất nhớ huynh!
Triệu Tử Văn cảm động ôm chặt lấy nàng. Nhưng vừa lơ đãng cúi đầu lại phát hiện ra trong tay Lăng Nhi còn đang ôm một đứa bé. Ánh mắt Triệu Tử Văn có chút dại ra. Một cảm giác huyết mạch tương liên nhộn nhạo trong lòng, ấm áp, thật ấm áp. Hắn hơi run giọng, nói:
- Lăng Nhi, đây là nữ nhi của chúng ta sao?
Làn da bé gái trong suốt, trắng nõn, mịn màng vô cùng. Chăn bông thật dày bao bọc chỉ để lộ ra khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt mở to chớp chớp làn mi làm khuôn mặt vụt sáng. Cực kỳ đáng yêu!
Dư Tư Lăng hạnh phúc gật đầu, một tay ôm con gái, rúc vào lòng Triệu Tử Văn, khẽ nói:
- Tướng công, huynh có thích nữ nhi không?
Triệu Tử Văn ôm con gái lại, dịu dàng hôn lên khuôn mặt sáng sủa của đứa bé, cười ha hả nói:
- Sao lại không chứ? Chỉ cần là Lăng Nhi sinh thì huynh đều thích.
- Tướng công.
Dư Tư Lăng không biết làm sao nhưng nước mắt cứ cuồn cuộn tuôn rơi như hoa lê trong mưa, dịu dàng gọi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trước kia Dư Tư Lăng vốn tưởng rằng Triệu Tử Văn sẽ không tiếp nhận nàng, nàng từng có ý tưởng muốn xuống hoàng tuyền cùng với bảo bảo trong bụng. Nghĩ đến những ngày thống khổ trước kia, hôm nay không ngờ lại ôm bé gái đáng yêu, Dư Tư Lăng rúc vào bên người tướng công. Hạnh phúc đến không dễ dàng thực sự khiến cho nội tâm của Dư Tư Lăng vô cùng xúc động.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc là có thể hiểu được tâm tình của tiểu ny tử lúc này, cười nói:
- Nha đầu ngốc, khóc cái gì. Chúng ta một nhà đoàn tụ, phải vui vẻ mới đúng.
Lúc này, bé gái trong lòng Dư Tư Lăng đột nhiên vươn bàn tay nhỏ bé ra, mắt to chớp chớp, nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt nàng, dường như đang muốn nói:
- Mẫu thân, đừng khóc mà.
Động tác vô tình của nữ nhi làm Triệu Tử Văn và Dư Tư Lăng liếc nhìn nhau rồi lộ ra nụ cười tươi vui vẻ. Dư Tư Lăng hạnh phúc, đỏ hồng cả mặt, ôm chặt nữ nhi như "thiên tài" này.
- Tử Văn.
Một tiếng gọi ngây ngô ở phía xa xa truyền tới. Trong mắt Hạ Bình chỉ toàn là nước. Nàng lập tức nhào vào trong lòng Triệu Tử Văn, nức nở:
- Đồ bại hoại này, trở về cũng không lập tức đi tìm muội.
Ấm áp như ngọc, Triệu Tử Văn cảm thụ được thân thể tiểu nha đầu càng ngày càng thêm đầy đặn, ngượng ngùng nói:
- Ta vừa định đi tìm muội mà.
- Tử Văn.
- Đại ca.
Hạ Vũ Tình, Lý Bảo Nhi và Lương Mộ Phỉ, tất cả đều tiến đến, nhào vào lòng Triệu Tử Văn. Hạ Vũ Tình trước giờ rụt rè nhất cũng cao hứng đến đỏ cả mắt lên.
Trong nhất thời, oanh oanh yến yến, hương thơm ngọt ngào, Triệu Tử Văn ôm ấp mấy vị kiều thê yểu điệu quyến rũ, thật sự là vô cùng hưởng thụ. Chỉ có điều Tô Uyển Nhu và Lý Dịch An không ở đây nên cũng không được hội ngộ toàn bộ. Đó là điểm không viên mãn nhất.
Chính lúc này, ngoài cửa lớn đột nhiên xuất hiện một nữ tử mi thanh mục tú. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng kêu lên:
- Xin hỏi, Triệu Tử Văn có ở trong phủ không?
Dư Tư Lăng quay đầu lại, khi thấy nữ tử vừa hỏi thì nàng lập tức vui vẻ nhướn mày, ngạc nhiên nói:
- Sư tỷ, tỷ sao lại tới đây?
Thấy tiểu sư muội, vị sư tỷ này của Dư Tư Lăng cũng mỉm cười, nói:
- Ta là tới tìm tướng công của muội.
Triệu Tử Văn nhìn sư tỷ của Lăng Nhi, đúng là đại đệ tử thủ tịch của La tỷ tỷ, Hạ Tuyết. Trong lòng bất chợt nghĩ, "Nàng tìm ta có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ là La tỷ tỷ tìm ta?"
- Hạ tiểu thư, tìm ta có chuyện gì?
Triệu Tử Văn lễ phép, không chút hoang mang hỏi.
Chẳng thèm quan tâm đến Triệu Tử Văn ứng xử thế nào, nàng không nóng không lạnh nói:
- Hừ, ngươi đi theo ta.
Nếu không phải Hạ Tuyết là nữ tử thì Triệu Tử Văn thực sự đã mặc xác nàng ta. Nghĩ đến rất có thể là La tỷ tỷ tìm mình, cũng không muốn bực bội với nàng ta làm gì bèn gật đầu rồi đi theo phía sau nàng về phía Vong Phu Các.
Các vị tiểu thư không muốn rời Triệu Tử Văn vừa mới về, nhưng Triệu Tử Văn có việc cần làm nên các nàng đành chờ hắn về rồi mới lại ôn chuyện cũ.
- Đến đây nào, để tiểu nương ôm con một cái.
- Bé con, để tứ nương ôm con một cái nào.
Hạ Bình và Lương Mộ Phỉ vô cùng thích nữ nhi của Triệu Tử Văn. Người nọ giành người kia muốn ôm lấy bé. Trong mắt Hạ Vũ Tình tràn ngập vẻ chờ mong, dịu dàng nhìn bé gái đáng yêu. Còn Bảo Nhi thì ôn nhu vuốt ve cái bụng, trên mặt sáng lên vẻ đẹp mẫu tính, bộ dáng kiều mỵ động lòng người.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
- Vào đi thôi.
Sau khi Hạ Tuyết dẫn Triệu Tử Văn đến một gian sương phòng ở Vong Phu Các, thì lạnh lùng nói.
"Ta cứ như nợ tiền của ngươi không bằng?" Triệu Tử Văn thực sự có chút dở khóc dở cười. Làm sao mà thái độ của cô nàng Hạ Tuyết này có phần còn ác liệt hơn cả trước kia nữa. Mặc xác cô nàng Hạ Tuyết tính khí không ổn này, Triệu Tử Văn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, có chút nhớ nhung mong chờ sớm được nhìn thấy La Thanh Yên.
Cảnh tượng trong phòng lại làm cho Triệu Tử Văn ngây người đứng đó. Chỉ thấy một nữ tử hai vai gầy yếu đang nhẹ nhàng đưa nôi, trong miệng ngân nga tiếng ru. Bóng lưng quen thuộc khiến hai tay Triệu Tử Văn run rẩy.
"Thật sự là nàng sao? Nhưng rõ ràng là nàng đã...." Triệu Tử Văn hai vai run lên. Bóng lưng kia quả thực quá quen thuộc. Nữ tử vẫn đung đưa đẩy nôi, trong nôi trúc nho nhỏ lại chẳng có gì cả.
- An Ninh?
Đôi môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng Triệu Tử Văn cũng run rẩy bật ra tiếng được.
Bóng lưng quen thuộc này đúng là An Ninh quận chúa của Đại Kinh. An Ninh rõ ràng đã chết trong lòng Triệu Tử Văn. Đây là hắn tận mắt nhìn thấy. Giờ nhìn thấy nàng còn sống, Triệu Tử Văn quả thực vô cùng kinh ngạc.
Hạng An Ninh xoay khuôn mặt tái nhợt lại. Khi thấy khuôn mặt ngăm đen ngày nhớ đêm mong, nhất thời kích động, lệ quang đầy mặt, nàng nghẹn ngào gọi:
- Tử Văn.
- An Ninh!
Thật là nàng, là nữ tử mà cả đời này Triệu Tử Văn đều thua thiệt. Triệu Tử Văn tâm tình vô cùng kích động, lao tới trước mặt An Ninh, một tay kéo nàng vào lòng, mắt đỏ lên, nói:
- Thật là nàng. Thật là nàng rồi!
Hạng An Ninh khóc nức nở, nước mắt không ngừng tuôn trào, ánh mắt lại nhìn về cái nôi trúc trống không, cúi thấp đầu, vô cùng thương tâm, nói:
- Tử Văn, con của chúng ta.
Nhìn cái nôi trống trơn, Triệu Tử Văn trong lòng chấn động. Rốt cục hắn có thể hiểu được ra một câu khi An Ninh "sắp chết" lúc trước là có ý gì, "Tất cả thống khổ, để một mình thiếp chịu!"
Hóa ra lúc trước An Ninh công chúa đã mang thai, lại không muốn để cho Triệu Tử Văn cảm thấy áy náy cho nên chưa nói cho hắn biết, đến tận lúc lâm chung cũng không nói ra.
- Nha đầu ngốc, nàng thật khờ!
Triệu Tử Văn cảm giác như trái tim tan nát, đau đến nỗi không thở nổi. Ôm chặt An Ninh trong lòng, không muốn nàng có thể chịu bất cứ thương tổn nào nữa, khẽ nói:
- Hài tử mất rồi, còn có thể sinh được nữa. Chúng ta sau này sẽ sinh bảy, tám đứa. Nàng có chịu không?
- Tử Văn.
Hạng An Ninh ngẩng khuôn mặt đáng thương, nhìn hắn nói:
- Chàng nguyện ý tiếp nhận thiếp sao?
Triệu Tử Văn gắt gao ôm chặt lấy nàng, dường như muốn hòa chung làm một với tiểu nha đầu đáng thương này, giọng nói run rẩy:
- An Ninh, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng còn không biết ta nghĩ như thế nào sao? Ta đâu chỉ muốn tiếp nhận nàng. Ta muốn cưới nàng làm vợ, muốn nàng trở thành con dâu của Triệu gia ta. Rồi sau đó, sẽ chăm sóc nàng thật tốt, để nàng sinh cho ta một loạt hài tử.
Nghe những lời nói nồng nàn đó, Hạng An Ninh vừa mừng lại vừa sợ, nước mắt vẫn tuôn trào, hạnh phúc tưởng chừng suýt nữa thì ngất đi. Nàng ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, nói:
- Tử Văn, thiếp ......
Tiểu nha đầu kích động không nói nổi nên lời. Triệu Tử Văn khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, hy vọng có thể mãi mãi ôm ấp tiểu ny tử đáng thương như thế. Hy vọng có thể dùng cả đời mình bù đắp lại nỗi áy náy đối với tiểu ny tử.
/424
|