Nhìn thấy ánh mắt đầy phong tình vạn chủng cùng bộ ngực sữa rung rinh, không khỏi làm cho Triệu Tử Văn thất thần một chút, không thể nghĩ đến Các chủ cùng hắn niên kỷ không sai biệt lắm, chỉ mới vậy mà đã có mị lực khủng khiếp thế này, nếu qua vài năm nữa thì thật không dám nghĩ nha. Không thể không cảm thán, đúng là hồng nhan họa thủy a.
Lâm Mộng Phỉ thấy Triệu Tử Văn ngây người nhìn mình chằm chằm, nàng liền vỗ vai hắn, gắt giọng nói: " Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Kỹ xảo khúc hát lúc nãy ta không có hiểu nhiều lắm."
Triệu Tử Văn chỉ biết ca hát, chỉ có thể chỉ điểm người khác một chút, cho nên chẳng qua là đại khái nói ra kỹ xảo, chỉ đành khoát tay nói: " Ta cũng không biết dạy ngươi thế nào, ngươi tự mình chậm rãi nghiền ngẫm đi. Chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn, hát nhiều hơn, luyện nhiều hơn một chút, tự nhiên nhất định sẽ hát tốt."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ cúi xuống, đánh giá cặn kẽ những lời Triệu Tử Văn vừa nói.
" A…" Triệu Tử Văn vừa mới chỉ bảo xong, hắn liền vặn lưng cho đỡ mỏi một chút rối nói: " Một mình ngươi cứ suy nghĩ đi, ta có việc phải đi trước."
Thấy lần nào gặp mình Triệu Tử Văn cũng vội vã rời đi, trong lòng Lâm Mộng Phỉ có chút buồn bực, chẳng lẽ ta đáng sợ như thế sao? Nam nhân khác ước gần mình còn không được, còn hắn lúc nào cũng nòng lòng rời đi, thật không hiểu nổi xú tiểu tử này.
Triểu Tử Văn đứng dậy định rời đi thì phát hiện góc áo của mình đang bị Lâm Mộng Phỉ nắm chặt, ánh mắt đầy hy vọng nhìn hắn nói: " Khoan đã đi vội, bồi tiếp ta nói chuyện được không?"
Cái này lạ nha, cô nàng này không phải cực kỳ chán ghét ta sao? Tại sao còn gọi ta theo nàng nói chuyện phiếm, nhưng nữ nhân này có chút đáng sợ, thôi tẩu vi thượng sách là tốt nhất. Triệu Tử Văn suy nghĩ một hồi rồi nói: " Ta phải đi trước, ở nhà còn có chút việc."
Đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Lâm Mộng Phỉ chu lên, cái mũi nhỏ nhắn hơi nhíu lại, ánh mắt tràn ngập u oán, bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, làm cho Triệu Tử Văn tâm thần có chút nhộn nhào, trong lòng thở dài nói, đúng là một tiểu yêu tinh. Lúc nãy thì như một nữ nhân thành thục xinh đẹp, bây giờ lại chỉ như một tiểu cô nương đáng yêu trìu mến, đúng là họa quốc ương dân*. (*: Hại nước hại dân.)
Thấy Lâm Mộng Phỉ kiên trì giữ chặt như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống: " Ta bất quá chỉ là một thư đồng nhỏ nhoi, nói chuyện với ta, ngươi không sợ bị mất đi thân phận của mình sao?"
" hừ, đừng cho ta là không biết gì. Lấy học thức của ngươi, không có khả năng người thường có thể sánh được, chẳng qua là ngươi tự cam chịu, trong lòng không có chí tiến thủ nên bây giờ chỉ mới là một thư đồng nho nhỏ." Lâm Mộng Phỉ thấy hắn lấy cái cớ này, không khỏi tức giận hừ một tiếng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Triệu Tử Văn cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Ban đầu làm thư đồng cũng chỉ là báo ân. Bây giờ lại được Tần Quán giao thêm nhiệm vụ, nghĩ đến hiện tại muốn đi ngay cũng không được rồi, đánh tươi cười nói: " Tuy lòng tiến thủ thì ta có, nhưng cũng chỉ là một tiểu thư đồng, chứ nói gì đến cái học thức kia."
Nụ cười Lâm Mộng Phỉ lộ ra một tia tức giận: " thế ngươi tại sao trời mưa, tại sao phải có tia chớp đều biết, còn nói mình không có học thức, cách giải thích lại độc đáo mới mẻ, thông tục dễ hiểu, hơn nữa lại chưa từng có ai như thế. Nếu truyền bá rộng rãi, ta nghĩ sẽ không còn có ai nói đến Long Vương Lôi Thần."
" Làm sao ngươi biết được?" Triệu Tử Văn có chút giật mình, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền biết chuyện gì xảy ra rồi, thời đại này không thể có máy nghe trộm, nhất định là nghe trộm rồi, mà bên cạnh nhất chỉ có duy nhất một tiểu nha hoàn bưng nước rót trà cho bọn họ, vậy là nha hoàn này đã nói cho Lâm Mộng Phỉ biết.
Nhưng nghe trộm cũng không phải là thấy được chuyện người khác. Trên mặt Lâm Mộng Phi nổi lên một tầng đỏ ửng, sẵng giọng: " Ta cũng không phải là cố ý nghe trộm chuyện của các người, chẳng qua ngươi nói chuyện nội dung quá hấp dẫn nên ta để cho nha hoàn bên cạnh nghe lén."
Không phải là cố ý sao? Chẳng lẽ ta lại cố ý giảng cho ngươi nghe. Triệu Tử Văn thật muốn giơ ngón tay giữa lên, hung hăng khinh bỉ nàng, hắn khoát khoát tay nói: " Quên đi, kia Các chủ muốn nói gì?"
Lâm Mộng Phỉ cân nhắc một hồi lâu rồi nói: " Đem chuyện ngươi và Tiểu Vương Gia vừa nói, nói lại một lần nữa cho ta."
Triệu Tử Văn hắc hắc cười dâm đãng nói:" Chẳng lẽ lại muốn ta nói về phương diện sinh lý a?"
Phi… Lâm Mộng Phỉ sắc mặt đỏ bừng: " Ai muốn cùng ngươi nói chuyện ấy… Ta muốn thưởng thức một chút những điều trong cuộc sống, ví dụ như tại sao lại có bốn mùa Xuân hạ thu đông."
Triệu Tử Văn biết nếu không chịu nói ra, Các chủ chắc chắn sẽ không tha cho hắn, chỉ đành từ từ giải thích: " Nói cho ngươi nghe cũng không hiểu, đại khái giải thích cho ngươi một chút, chúng ta sống ở địa phương gọi là địa cầu, mà trái đất mỗi ngày luôn chuyển động quanh mặt trời, chuyển động xung quanh mặt trời hết một vòng là thời gian một năm, mà một năm lại có bốn mùa, bốn mùa biến hóa là do địa cầu quay nghiêng xung quanh mặt trời gây nên. Địa cầu quanh xung quanh Mặt trời với cái cối xay đá cũng không giống nhau, không phải là quay quanh cái trục vuông góc, mà là nghiêng mình quay tròn. Bởi vậy, ánh nắng chiều thằng xuống địa cầu cũng có quy luật biến hóa: Lui tới di chuyển tại Nam, chí tuyến Bắc trong một lúc, một năm lặp đi lặp lại một lần, vượt qua đường xích đạo hai lần, cho nên mới có bốn mùa xuân hạ thu đông thay đổi như vậy." ( Dịch xong đoạn này mờ hết cả mắt.)
Chí tuyến? Xích đạo?* Lâm Mộng Phi vừa nghe xong mà choáng váng hết đầu óc, tay xóa xóa đi những thứ kinh người mà tên tiểu thư đồng vừa thốt ra.
Triệu Tử Văn nhìn thấy nhãn thần mê man của Lâm Mộng Phỉ, buồn bã lắc đầu. Hắn đã học mấy năm địa lý rồi, giải thích hẳn là vô cùng cặn kẽ, nhưng Lâm Mộng Phỉ nghe mà vẫn không hiểu, phải cảm thán trên thế giới này tại sao không có ai nghe hiểu được lời nói của hắn, nói những thứ này với bọn họ đúng là lãng phí nước bọt.
Lâm Mộng Phỉ thấy thần sắc ảm đạm của Triệu Tử Văn đành bắt đắc dĩ nói: " Công tử giảng giải quả thật đúng là kinh hãi thế tục, ta nhất thời khó có thể tiếp thu."
" Ngươi có thể nghe hiểu vậy thì hiếm có rồi." Triệu Tử Văn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài cửa, đi tới cửa đột nhiên quay lại cười nói: " Không cần đưa tiễn ta, không phải khách khí như vậy."
Lâm Mộng Phỉ nghe xong liền ngẩn người, cười nhạo nói: " Da mặt ngươi quả thật rất dày, ta cũng chưa nói là định tiễn ngươi a."
" n, ta đi đây."
Lâm Mộng Phỉ có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống nói: " Hạ Văn, ta rất thích nghe ngươi hát, lần sau còn có thể đến không?"
Ách! Cô nàng này muốn biến ta thành nam ca kỹ a. Triệu Tử Văn quay đầu lại hắc hắc cười nói: " Nếu ngươi cho ta thêm ba trăm lượng, ta sẽ đến."
Lâm Mộng Phỉ: "….."
" Hạ Văn, sao nhanh như vậy đã xuống?" Ba người Hạng Tử Hiên đang đàm luận cái gì đấy, thấy Triệu Tử Văn đi xuống liền quay lại hỏi.
Nhìn thấy ba người đang cươi, Triệu Tử Văn nở một nụ cười đầy dâm đãng nói: " Cũng được, ta đã kiên trì được thời gian một nén hương, nếu là các người, công phu tối đa cũng chỉ chịu được một chén trà nhỏ."
Ba người hỏi hắn chính là vì sao cùng Các chủ đàm đạo nhanh như vậy. Nhưng khi hắn trả lời ý nghĩa lập tức thay đổi hẳn, còn ý nghĩa thay đổi như thế nào thì nam nhân không thể không biết a, không khỏi cười nói: " Hạ Văn, ngươi cũng quá hạ lưu a."
Lâm Mộng Phỉ thấy Triệu Tử Văn ngây người nhìn mình chằm chằm, nàng liền vỗ vai hắn, gắt giọng nói: " Ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Kỹ xảo khúc hát lúc nãy ta không có hiểu nhiều lắm."
Triệu Tử Văn chỉ biết ca hát, chỉ có thể chỉ điểm người khác một chút, cho nên chẳng qua là đại khái nói ra kỹ xảo, chỉ đành khoát tay nói: " Ta cũng không biết dạy ngươi thế nào, ngươi tự mình chậm rãi nghiền ngẫm đi. Chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn, hát nhiều hơn, luyện nhiều hơn một chút, tự nhiên nhất định sẽ hát tốt."
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ cúi xuống, đánh giá cặn kẽ những lời Triệu Tử Văn vừa nói.
" A…" Triệu Tử Văn vừa mới chỉ bảo xong, hắn liền vặn lưng cho đỡ mỏi một chút rối nói: " Một mình ngươi cứ suy nghĩ đi, ta có việc phải đi trước."
Thấy lần nào gặp mình Triệu Tử Văn cũng vội vã rời đi, trong lòng Lâm Mộng Phỉ có chút buồn bực, chẳng lẽ ta đáng sợ như thế sao? Nam nhân khác ước gần mình còn không được, còn hắn lúc nào cũng nòng lòng rời đi, thật không hiểu nổi xú tiểu tử này.
Triểu Tử Văn đứng dậy định rời đi thì phát hiện góc áo của mình đang bị Lâm Mộng Phỉ nắm chặt, ánh mắt đầy hy vọng nhìn hắn nói: " Khoan đã đi vội, bồi tiếp ta nói chuyện được không?"
Cái này lạ nha, cô nàng này không phải cực kỳ chán ghét ta sao? Tại sao còn gọi ta theo nàng nói chuyện phiếm, nhưng nữ nhân này có chút đáng sợ, thôi tẩu vi thượng sách là tốt nhất. Triệu Tử Văn suy nghĩ một hồi rồi nói: " Ta phải đi trước, ở nhà còn có chút việc."
Đôi môi đầy đặn đỏ mọng của Lâm Mộng Phỉ chu lên, cái mũi nhỏ nhắn hơi nhíu lại, ánh mắt tràn ngập u oán, bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu, làm cho Triệu Tử Văn tâm thần có chút nhộn nhào, trong lòng thở dài nói, đúng là một tiểu yêu tinh. Lúc nãy thì như một nữ nhân thành thục xinh đẹp, bây giờ lại chỉ như một tiểu cô nương đáng yêu trìu mến, đúng là họa quốc ương dân*. (*: Hại nước hại dân.)
Thấy Lâm Mộng Phỉ kiên trì giữ chặt như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống: " Ta bất quá chỉ là một thư đồng nhỏ nhoi, nói chuyện với ta, ngươi không sợ bị mất đi thân phận của mình sao?"
" hừ, đừng cho ta là không biết gì. Lấy học thức của ngươi, không có khả năng người thường có thể sánh được, chẳng qua là ngươi tự cam chịu, trong lòng không có chí tiến thủ nên bây giờ chỉ mới là một thư đồng nho nhỏ." Lâm Mộng Phỉ thấy hắn lấy cái cớ này, không khỏi tức giận hừ một tiếng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Triệu Tử Văn cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Ban đầu làm thư đồng cũng chỉ là báo ân. Bây giờ lại được Tần Quán giao thêm nhiệm vụ, nghĩ đến hiện tại muốn đi ngay cũng không được rồi, đánh tươi cười nói: " Tuy lòng tiến thủ thì ta có, nhưng cũng chỉ là một tiểu thư đồng, chứ nói gì đến cái học thức kia."
Nụ cười Lâm Mộng Phỉ lộ ra một tia tức giận: " thế ngươi tại sao trời mưa, tại sao phải có tia chớp đều biết, còn nói mình không có học thức, cách giải thích lại độc đáo mới mẻ, thông tục dễ hiểu, hơn nữa lại chưa từng có ai như thế. Nếu truyền bá rộng rãi, ta nghĩ sẽ không còn có ai nói đến Long Vương Lôi Thần."
" Làm sao ngươi biết được?" Triệu Tử Văn có chút giật mình, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, liền biết chuyện gì xảy ra rồi, thời đại này không thể có máy nghe trộm, nhất định là nghe trộm rồi, mà bên cạnh nhất chỉ có duy nhất một tiểu nha hoàn bưng nước rót trà cho bọn họ, vậy là nha hoàn này đã nói cho Lâm Mộng Phỉ biết.
Nhưng nghe trộm cũng không phải là thấy được chuyện người khác. Trên mặt Lâm Mộng Phi nổi lên một tầng đỏ ửng, sẵng giọng: " Ta cũng không phải là cố ý nghe trộm chuyện của các người, chẳng qua ngươi nói chuyện nội dung quá hấp dẫn nên ta để cho nha hoàn bên cạnh nghe lén."
Không phải là cố ý sao? Chẳng lẽ ta lại cố ý giảng cho ngươi nghe. Triệu Tử Văn thật muốn giơ ngón tay giữa lên, hung hăng khinh bỉ nàng, hắn khoát khoát tay nói: " Quên đi, kia Các chủ muốn nói gì?"
Lâm Mộng Phỉ cân nhắc một hồi lâu rồi nói: " Đem chuyện ngươi và Tiểu Vương Gia vừa nói, nói lại một lần nữa cho ta."
Triệu Tử Văn hắc hắc cười dâm đãng nói:" Chẳng lẽ lại muốn ta nói về phương diện sinh lý a?"
Phi… Lâm Mộng Phỉ sắc mặt đỏ bừng: " Ai muốn cùng ngươi nói chuyện ấy… Ta muốn thưởng thức một chút những điều trong cuộc sống, ví dụ như tại sao lại có bốn mùa Xuân hạ thu đông."
Triệu Tử Văn biết nếu không chịu nói ra, Các chủ chắc chắn sẽ không tha cho hắn, chỉ đành từ từ giải thích: " Nói cho ngươi nghe cũng không hiểu, đại khái giải thích cho ngươi một chút, chúng ta sống ở địa phương gọi là địa cầu, mà trái đất mỗi ngày luôn chuyển động quanh mặt trời, chuyển động xung quanh mặt trời hết một vòng là thời gian một năm, mà một năm lại có bốn mùa, bốn mùa biến hóa là do địa cầu quay nghiêng xung quanh mặt trời gây nên. Địa cầu quanh xung quanh Mặt trời với cái cối xay đá cũng không giống nhau, không phải là quay quanh cái trục vuông góc, mà là nghiêng mình quay tròn. Bởi vậy, ánh nắng chiều thằng xuống địa cầu cũng có quy luật biến hóa: Lui tới di chuyển tại Nam, chí tuyến Bắc trong một lúc, một năm lặp đi lặp lại một lần, vượt qua đường xích đạo hai lần, cho nên mới có bốn mùa xuân hạ thu đông thay đổi như vậy." ( Dịch xong đoạn này mờ hết cả mắt.)
Chí tuyến? Xích đạo?* Lâm Mộng Phi vừa nghe xong mà choáng váng hết đầu óc, tay xóa xóa đi những thứ kinh người mà tên tiểu thư đồng vừa thốt ra.
Triệu Tử Văn nhìn thấy nhãn thần mê man của Lâm Mộng Phỉ, buồn bã lắc đầu. Hắn đã học mấy năm địa lý rồi, giải thích hẳn là vô cùng cặn kẽ, nhưng Lâm Mộng Phỉ nghe mà vẫn không hiểu, phải cảm thán trên thế giới này tại sao không có ai nghe hiểu được lời nói của hắn, nói những thứ này với bọn họ đúng là lãng phí nước bọt.
Lâm Mộng Phỉ thấy thần sắc ảm đạm của Triệu Tử Văn đành bắt đắc dĩ nói: " Công tử giảng giải quả thật đúng là kinh hãi thế tục, ta nhất thời khó có thể tiếp thu."
" Ngươi có thể nghe hiểu vậy thì hiếm có rồi." Triệu Tử Văn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài cửa, đi tới cửa đột nhiên quay lại cười nói: " Không cần đưa tiễn ta, không phải khách khí như vậy."
Lâm Mộng Phỉ nghe xong liền ngẩn người, cười nhạo nói: " Da mặt ngươi quả thật rất dày, ta cũng chưa nói là định tiễn ngươi a."
" n, ta đi đây."
Lâm Mộng Phỉ có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống nói: " Hạ Văn, ta rất thích nghe ngươi hát, lần sau còn có thể đến không?"
Ách! Cô nàng này muốn biến ta thành nam ca kỹ a. Triệu Tử Văn quay đầu lại hắc hắc cười nói: " Nếu ngươi cho ta thêm ba trăm lượng, ta sẽ đến."
Lâm Mộng Phỉ: "….."
" Hạ Văn, sao nhanh như vậy đã xuống?" Ba người Hạng Tử Hiên đang đàm luận cái gì đấy, thấy Triệu Tử Văn đi xuống liền quay lại hỏi.
Nhìn thấy ba người đang cươi, Triệu Tử Văn nở một nụ cười đầy dâm đãng nói: " Cũng được, ta đã kiên trì được thời gian một nén hương, nếu là các người, công phu tối đa cũng chỉ chịu được một chén trà nhỏ."
Ba người hỏi hắn chính là vì sao cùng Các chủ đàm đạo nhanh như vậy. Nhưng khi hắn trả lời ý nghĩa lập tức thay đổi hẳn, còn ý nghĩa thay đổi như thế nào thì nam nhân không thể không biết a, không khỏi cười nói: " Hạ Văn, ngươi cũng quá hạ lưu a."
/424
|